Thác Giá - Gả Nhầm
Chương 20
Cuối cùng cũng đến sinh nhật của Hoa Nam. Nhân vật chính có hai người, nhưng tiểu hoàng tử vừa tròn đầy tháng mới thực sự là tâm điểm chú ý của mọi người, cả mẫu thân của nó cũng bị bao vây trong những lời chúc phúc. Buổi cung yến lần này, phi tần cùng người nhà của họ là chiếm đa số. Đám nữ tử đó ngoại trừ nịnh nọt Hoa Nam vài câu xong thì không tìm ra chủ đề gì nữa, mà các nam tử thì cũng cố kỵ y là vợ Hoàng Thượng, sau khi ân cần thăm hỏi chúc mừng thì không dám quan tâm nhiều hơn. Cho nên, mọi hào quang đều tập trung trên người mẫu tử Trương quý phi. Khi toàn bộ các vị phi tần cùng công chúa, hoàng tử đã đến hành lễ kính rượu hết, Hoa Nam liền thờ ơ mà xem đào kép diễn nhạc kỹ, đôi khi cũng phối hợp mỉm cười, đến lúc biểu diễn xong thì ra lệnh ban thưởng.
Đủ loại hình biểu diễn cứ một mực duy trì đến tận đêm khuya. Hoa Nam che miệng ngáp dài một cái, hai mắt mông lung kín đáo nhìn qua mọi người một lực, đột nhiên nhìn thấy Giang Minh cùng với Liên Huân trong cung của Thái Hậu đang ở cách đó không xa nhỏ giọng cười đùa. Ánh mắt Liên Huân đưa đẩy tình ý, còn Giang Minh thì nhu tình thân thiết. Tựa như phát giác ra có người đang chăm chú nhìn mình, Giang Minh ngẩng đầu lên nhìn về hướng Hoa Nam, trong mắt hai người đều là chân tình, một tia sáng chói mắt giống như bắn ra lúc bốn mắt giao nhau. Lúc này, Giang Giác đang ngồi cạnh Hoa Nam thình lình đưa một chùm nho ra trước mặt y, mà Liên Huân ngồi cạnh Giang Minh cũng mỉm cười, đưa tay huơ huơ trước mặt hắn. Thế là hai người không hẹn mà gặp cùng cúi đầu xuống, ánh hào quang kia trong nháy mắt cũng dập tắt giữa khoảng cách vừa xa vừa gần của họ.
“Ngon không?” Giang Giác cười hỏi Hoa Nam, ngón tay lướt nhẹ qua da thịt thanh lương của y, “Ngươi mệt rồi?”
“Rất ngọt.” Hoa Nam liếm môi, gật đầu đáp: “Cũng rất mệt mỏi. Sao lại còn không chấm dứt a?”
“Nhanh thôi.” Giang Giác sờ sờ đầu y, “Uống chút rượu nho để phấn chấn tinh thần đi, hương vị rất tuyệt, nồng độ lại không cao, uống vào sẽ không say đâu.”
“Ân.” Hoa Nam tiếp nhận dạ quang bôi, uống liền hai ngụm, “Rượu lần trước rất cay, còn lần này ngon hơn nhiều.”
Giang Giác kề sát bên tai y, nói; “Nếu thích thì cứ uống thêm mấy ly nữa. Nếu ngươi say quá đi không được, ta ôm ngươi trở về.”
Hoa Nam trừng mắt liếc Giang Giác một cái, làm mặt quỷ nói: “Không say đâu.”
Rượu này rất nhạt, Hoa Nam uống cứ như uống nước. Giang Giác thấy y uống hết ly này đến ly khác, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt hiện lên tâm tình kín đáo.
Tham lam uống quá nhiều, kết cục là Hoa Nam say đến mức lòng bàn chân cũng muốn nhũn ra, phải để Giang Giác dìu về. Lúc đi vào Phượng Nghi Cung, y không nhìn rõ trượt chân ngay tại cửa, khiến Giang Giác phải vội vàng ôm lấy, cười trêu chọc: “Lại hoa mắt sao? Nhìn không thấy cánh cửa?”
Hoa Văn nhìn theo Đế – Hậu đi vào điện, trong nháy mắt có chút do dự muốn ngăn cản, nhưng nghĩ lại hai người họ dù sao cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, hắn chỉ là người hầu của Hoa Nam, nếu ngăn cản Hoàng Đế vào phòng ngủ cùng Hoàng Hậu chính là vượt quá bổn phận. Trong lúc hắn còn đang do dự, cánh cửa phòng ngủ Hoa Nam đã đóng lại. Cuộc đời mỗi người có rất nhiều chuyện phải hối hận, mà sự thật đã chứng mình, quả nhiên những chuyện không làm rồi sau đó hối hận chiếm đa số. Nếu như Hoa Văn biết được những chuyện xảy ra sau này, ngày hôm đó bất luận thế nào hắn cũng sẽ ngăn cản Giang Giác.
Giang Giác dịu dàng đặt Hoa Nam xuống giường, buông sa trướng, tự mình cởi hài miệt* rồi nằm bên cạnh y. Hoa Nam cũng không ngủ, dụi dụi mắt hỏi: “Ngươi muốn ngủ ở chỗ của ta?”
*hài miệt: giày, vớ.
“Đúng vậy, chúng ta vốn dĩ nên ở cùng một chỗ.” Giang Giác búng nhẹ lên chóp mũi Hoa Nam, vừa ôm chặt y vừa nói: “Tiểu Nam, đối với các nàng mà nói, dù ngươi xuất hiện hay không xuất hiện cũng không có gì khác nhau. Các nàng ai cũng không thích hợp làm Hoàng Hậu. Chỉ cần ta cho các nàng đủ vinh quang và địa vị, dù ta chỉ thích một mình ngươi thì các nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc như trước.”
“Bởi vì ngươi vẫn luôn không yêu các nàng?” Hoa Nam có chút mơ hồ hỏi. Lần này y không say khủng khiếp như lần trước, nhưng vẫn là say, đầu óc không nhanh nhạy như bình thường.
“Nói như thế cũng đúng. Có lẽ ngươi muốn thay các nàng cảm thấy ủy khuất, nhưng các nàng còn không vì chính mình ủy khuất, ngươi tội gì phải phân tâm vì các nàng chứ?” Giang Giác khẽ vuốt ve mái tóc dài như lụa của Hoa Nam, gương mặt tươi cười, tiếp tục dùng thanh âm quyến rũ dễ nghe mà dụ dỗ: “Thế giới của ngươi là chế độ nhất phu nhất thê, cho nên ngươi cảm thấy ta trăng hoa, không chung tình. Nhưng ngươi ngẫm lại xem, từ nhỏ ta đã lớn lên ở đây, tam thê tứ thiếp mà nói là chuyện rất bình thường. Ta chỉ thuận theo quan điểm ở thế giới này, cho nên ta cảm thấy mình không có sai. Chính là, ngươi không thể tiếp nhận. Nhưng giữa chúng ta, cuối cùng nhất định phải có một người nguyện ý từ bỏ nguyên tắc của mình, nhân nhượng đối phượng. Hiện tại, ta nguyện ý nhân nhượng ngươi, ngươi ngay cả một cơ hội thứ nhất cũng không cho ta sao? Như vậy tương lai ngươi có thể hay không vì sự kiên trì lúc này mà hối hận?”
Hoa Nam lộ ra thần sắc do dự nhìn Giang Giác, lựa chọn giữ im lặng.
Hàn tâm vị khẳng tùy xuân thái, tửu vựng vô đoan thượng ngọc cơ*. Giang Giác nhìn khuôn mặt phấn hồng trắng nõn của y, điểm nhẹ lên đôi môi đẹp tựa cánh hoa của y một cái, cất giọng mê hoặc: “Ngươi không nghĩ thử xem? Sau này ngươi không cần hâm mộ phụ mẫu cùng huynh trưởng của ngươi nữa.”
*Hàn tâm vị khẳng tùy xuân thái, tửu vựng vô đoan thượng ngọc cơ: hai câu này được trích trong bài thơ ‘Hồng mai’ của Tô Đông Pha.
Hàn tâm vị khẳng tùy tâm thái
Tửu vựng vô đoan thượng ngọc cơ
Thi lão bất tri mai cách tại
Canh khán lục diệp dữ thanh chi
Dịch thơ:
Lòng đau chẳng chịu vẻ tùy tâm
Da ngọc vô cớ rượu say tầm
Thi nhân chẳng biết mai hoa ngại
Càng nhìn lá ngọc cùng cành đâm
Niềm tin vốn dĩ kiên định của Hoa Nam bắt đầu dao động. Không cần có lỗi với người khác lại có thể cùng người y cảm mến yêu nhau, đây là chuyện vô cùng tốt đẹp. Giang Giác là Hoàng Đế nhưng có thể nguyện ý nhân nhượng chính mình, đối với bậc đế vương mà nói thì điều này đã tương tương với nhượng bộ triệt để. Nếu y còn tiếp tục cự tuyệt chẳng phải gì tổn thương lòng tự tôn cùng mặt mũi của hắn. Y tựa hồ… không có lý do gì cự tuyệt nữa…
“Vậy tương lai ngươi có hối hận không? Vì một mình ta mà buông tay với bốn người.” Hoa Nam tựa trên vai Giang Giác, đột nhiên cảm thấy tâm tình khó chịu đè nặng lâu nay đều rơi xuống. Cứ luôn cự tuyệt một người khiến cho y động tâm, y cũng rất mệt mỏi.
“Sẽ không. Ta nói rồi, dù hàng nghìn hàng vạn đóa hoa thu vào tầm mắt, nhưng trong tim ta chỉ có một đóa này mà thôi.” Giang Giác dịu dàng ôm lấy thắt lưng Hoa Nam, ngửi lấy mùi thơm cơ thể của y thoang thoảng trong không khí, dùng ngữ khí mềm mại nói: “Ta từ sớm chỉ thích một mình ngươi, e rằng đã vi phạm đế vương chi đạo. Người như ta, càng thích một ai thì càng không thể để cho người đó biết rõ, bằng không người đó sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nhưng còn ngươi, nếu ta không biểu hiện ra ngoài thì có lẽ chúng ta vĩnh viễn cũng không thể đến với nhau.”
“Được rồi.” Đôi mắt đôi mắt thanh khiết của Hoa Nam nhìn thẳng vào Giang Giác, cảm thấy trong đôi mắt kia tựa như có một nguồn suối ấm áp chảy qua, thế nhưng bên trong lại ẩn chứa xoáy nước nguy hiểm. Toàn bộ hồn phách của y giống như đã đắm chìm trong cái bẫy ngọt ngào, cuối cùng nói với Giang Giác: “Chúng ta yêu nhau a.”
Giang Giác thỏa mãn cười rộ lên. Hắn cúi đầu xuống, đôi môi nhẹ nhàng tiếp xúc với vành tai Hoa Nam. Hoa Nam co người lại một chút nhưng không cự tuyệt, thế là hắn lại tiếp tục hôn lên trán y. Y chu môi ra, nhắm mắt lại. Hắn mừng rỡ hôn tiếp, một điểm lại một điểm, hết sức nhu hòa. Khi môi hắn chạm đến má y, cảm giác thanh lương hiện lên rõ nét. Hắn dừng lại, trầm giọng hỏi: “Ngươi nguyện ý cùng ta nhục linh kết hợp* không? Ta sẽ đưa ngươi đến khoái cảm tiêu hồn thực cốt.”
*nhục linh kết hợp: hòa hợp cả thể xác lẫn tinh thần, nói đơn giản là làm chuyện abc xyz
Hoa Nam mở mắt ra, khóe mắt lẫn lông mày đều tràn ngập xấu hổ cùng xấu hổ, nhỏ giọng hỏi: “Có phải giống như bức tranh trong quyển sách kia không?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Giang Giác mang theo ý cười nhìn Hoa Nam chăm chú, trong bóng đêm thoáng hiện lên một tia sáng rực.
“Ta… ta ngại lắm.” Hoa Nam lấy tay che mặt, ngay cả cổ cũng ửng hồng lên.
“Vậy thì nhắm mắt lại, chỉ dùng tâm để cảm nhận.”
Giang Giác kéo đai lưng của Hoa Nam ra, vừa nhanh chóng vừa không mất đi nét ưu nhã mà tháo xuống toàn bộ y phục. Dưới ánh nến lập lòe hiện lên thân thể thiêu niên đẹp tựa hoa sen, da thịt trắng nõn tinh tế láng mịn, vòng eo thon gọn tao nhã, bờ vai thon gầy, phần bụng trơn nhẵn, tựa hồ như chưa hoàn toàn trưởng thành, ngây thơ đến nổi khiến người khác sinh lòng yêu thường. Giang Giác nhớ lại thể trọng giống như trẻ sơ sinh của y, không dám nằm đè lên người y, chỉ dám nằm sát bên cạnh, ôn nhu vuốt ve. Giang Giác vốn đã quen chuyện phong nguyệt, cho nên dưới sự khiêu khích của hắn, Hoa Nam rất nhanh đã hoàn toàn thoải mái. Bàn tay đặt trên mắt hơi hé mở, y muốn từ trong chút ánh sáng ít ỏi trộm nhìn thật kỹ Giang Giác, thế nhưng lại không cách nào nhìn thấy gương mặt hắn, chỉ biết là hắn đang không ngừng hôn y, lưu luyến nơi cần cổ, xương quai xanh, đầu lưỡi nóng ướt linh hoạt liếm lộng phần lõm xuống bên dưới cổ. Lúc Giang Giác vừa hôn vừa mút, Hoa Nam cứ run rẩy không thôi, tiếng khóc nức nở cùng tiếng rên rỉ trong khoái cảm.
Thế nhưng, nụ hôn của Giang Giác không vì thế mà ngừng lại. Đôi môi của hắn thuận theo đường cong trơn nhẵn, một đường trượt xuống bên dưới, tiến về phần bụng. Hoa Nam cảm thấy toàn bộ cảm giác trên cơ thể đều tập trung tại nơi ấy. Khi Giang Giác khẽ liếm lên rốn y, trong thoáng chốc y đã kịch liệt run rẩy, mặt đỏ bừng như là sắp bốc cháy đến nơi, toàn thân hiện lên một tầng ửng hồng nhàn nhạt.
Giang Giác vẫn không bằng lòng buông tha, tiếp tục hôn đến giữa hai chân Hoa Nam. Lúc hắn ngậm lấy phân thân tinh xảo của y thì khoái cảm cuối cùng cũng theo khóe môi y bật ra. Bản năng cơ thể kích thích y thuận theo sai khiến của dục vọng, từng ngón tay luồn vào tóc hắn, vòng eo trong cơn vui sướng không ngừng di chuyển. Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là rất lâu, có lẽ là rất nhiều, lần đầu tiên trong mười tám năm y tự mình phóng thích.
Dịch thể không nồng đặc lắm phun vào trong miệng Giang Giác, theo khóe môi tràn ra. Giang Giác mang theo nụ cười tà mị đem dịch thể ấy đến cho Hoa Nam, khàn khàn nói: “Ngươi cũng nếm thử đi.”
Dịch thể hơi tanh đó vừa tiến vào yết hầu, Hoa Nam đã bất mãn nói nhỏ: “Không thể ăn, ngươi mau nhổ ra đi.”
Giang Giác nghe vậy thì nở nụ cười, hầu kết lay động, mang dịch thể còn vương lại nuốt xuống dưới. Hắn xoa nhẹ điểm hồng hồng nhỏ bé nhô lên trước ngực Hoa Nam, nói: “Sao có thể nhổ ra được, đây chính là tinh hoa của Tiểu Nam nha.”
Hoa Nam run rẩy lấy mái tóc đen óng của chính mình che khuất khuôn mặt, ngượng ngập nói: “Chính ngươi thích ăn đó, không thể trách ta.”
“Không trách ngươi đâu, Tiểu Nam ăn thật ngon.” Tựa hồ để chứng minh lời nói của mình, Giang Giác tìm được một chỗ khác hắn muốn ‘ăn’, ngậm lấy hạt đậu nhỏ màu hồng nhạt trước ngực khẽ cắn mút, sau đó còn liếm lộng xung quanh.
Trong miệng Hoa Nam phát ra thanh âm rên rỉ ngập tràn ***. Y muốn đẩy hắn ra nhưng lại có điểm không nỡ, chỉ biết nhắc nhở không thành tiếng: “Ta không sinh con, không có sữa… Hơn nữa, ta là nam, cho dù sinh con cũng không có…”
Sâu dưới yết hầu Giang Giác phát ra tiếng cười. Cuối cùng, hắn cũng buông tha việc chà đạp điểm đỏ hồng ấy, làm ra điệu bộ chăm chú hỏi: “Vậy nam nhân trong tộc các ngươi sinh con rồi làm sao nuôi dưỡng?”
“Bộ tộc chúng ta có rất ít nam nhân chịu sinh con, chỉ có một số lượng người cực nhỏ nguyện ý mà thôi. Không có sữa mẹ, sau khi sinh thì đút mật ong.” Hoa Nam dụi dụi đôi mắt đã hiện lên một tầng hơi nước, “Trong bộ tộc, các nam nhân đều vô cùng cao ngạo, không có mấy ai nguyện ý cùng nam nhân khác sinh con nối dòng. Có vài người bởi vì thấy lang hoàn nhất tộc dần dần suy yếu nên mới chấp nhận, thế nhưng họ vẫn là không cam lòng. Nếu được lựa chọn, bọn họ sẽ không cần hài tử.”
“Như vậy, ngươi có nguyện ý không?” Giang Giác ôn nhu hỏi, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người Hoa Nam.
Hoa Nam che miệng ngáp, “Ngươi có con rồi, dù ta nguyện ý hay không cũng không quan hệ gì. Ta muốn đi ngủ, ngươi đừng làm ồn nữa.” Đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó, y đặt tay lên ngực Giang Giác, bổ sung: “Sau này không cho phép cùng người khác làm chuyện như vậy.”
“Ân.” Giang Giác thờ ơ đáp ứng, thầm nghĩ có ai dám phóng thích trong miệng hắn, sau đó lại còn không quan tâm hắn đang bị dục vọng dày vò mà ngủ thiếp đi?
Nhẹ nhàng lướt qua ngũ quan xinh xắn của Hoa Nam, trong mắt Giang Giác hiện lên một tia sắc bén không hề che dấu, trầm giọng thì thầm: “Ngươi chỉ có thể là của ta.”
*Này thì ôn nhu công, anh Giác còn đáng sợ gấp mấy lần bá đạo công luôn ấy chứ
“Hoa công tử, Hoàng Hậu đang nghỉ ngơi sao?”
“Y trở lại lang hoàn rồi.”
Đủ loại hình biểu diễn cứ một mực duy trì đến tận đêm khuya. Hoa Nam che miệng ngáp dài một cái, hai mắt mông lung kín đáo nhìn qua mọi người một lực, đột nhiên nhìn thấy Giang Minh cùng với Liên Huân trong cung của Thái Hậu đang ở cách đó không xa nhỏ giọng cười đùa. Ánh mắt Liên Huân đưa đẩy tình ý, còn Giang Minh thì nhu tình thân thiết. Tựa như phát giác ra có người đang chăm chú nhìn mình, Giang Minh ngẩng đầu lên nhìn về hướng Hoa Nam, trong mắt hai người đều là chân tình, một tia sáng chói mắt giống như bắn ra lúc bốn mắt giao nhau. Lúc này, Giang Giác đang ngồi cạnh Hoa Nam thình lình đưa một chùm nho ra trước mặt y, mà Liên Huân ngồi cạnh Giang Minh cũng mỉm cười, đưa tay huơ huơ trước mặt hắn. Thế là hai người không hẹn mà gặp cùng cúi đầu xuống, ánh hào quang kia trong nháy mắt cũng dập tắt giữa khoảng cách vừa xa vừa gần của họ.
“Ngon không?” Giang Giác cười hỏi Hoa Nam, ngón tay lướt nhẹ qua da thịt thanh lương của y, “Ngươi mệt rồi?”
“Rất ngọt.” Hoa Nam liếm môi, gật đầu đáp: “Cũng rất mệt mỏi. Sao lại còn không chấm dứt a?”
“Nhanh thôi.” Giang Giác sờ sờ đầu y, “Uống chút rượu nho để phấn chấn tinh thần đi, hương vị rất tuyệt, nồng độ lại không cao, uống vào sẽ không say đâu.”
“Ân.” Hoa Nam tiếp nhận dạ quang bôi, uống liền hai ngụm, “Rượu lần trước rất cay, còn lần này ngon hơn nhiều.”
Giang Giác kề sát bên tai y, nói; “Nếu thích thì cứ uống thêm mấy ly nữa. Nếu ngươi say quá đi không được, ta ôm ngươi trở về.”
Hoa Nam trừng mắt liếc Giang Giác một cái, làm mặt quỷ nói: “Không say đâu.”
Rượu này rất nhạt, Hoa Nam uống cứ như uống nước. Giang Giác thấy y uống hết ly này đến ly khác, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt hiện lên tâm tình kín đáo.
Tham lam uống quá nhiều, kết cục là Hoa Nam say đến mức lòng bàn chân cũng muốn nhũn ra, phải để Giang Giác dìu về. Lúc đi vào Phượng Nghi Cung, y không nhìn rõ trượt chân ngay tại cửa, khiến Giang Giác phải vội vàng ôm lấy, cười trêu chọc: “Lại hoa mắt sao? Nhìn không thấy cánh cửa?”
Hoa Văn nhìn theo Đế – Hậu đi vào điện, trong nháy mắt có chút do dự muốn ngăn cản, nhưng nghĩ lại hai người họ dù sao cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, hắn chỉ là người hầu của Hoa Nam, nếu ngăn cản Hoàng Đế vào phòng ngủ cùng Hoàng Hậu chính là vượt quá bổn phận. Trong lúc hắn còn đang do dự, cánh cửa phòng ngủ Hoa Nam đã đóng lại. Cuộc đời mỗi người có rất nhiều chuyện phải hối hận, mà sự thật đã chứng mình, quả nhiên những chuyện không làm rồi sau đó hối hận chiếm đa số. Nếu như Hoa Văn biết được những chuyện xảy ra sau này, ngày hôm đó bất luận thế nào hắn cũng sẽ ngăn cản Giang Giác.
Giang Giác dịu dàng đặt Hoa Nam xuống giường, buông sa trướng, tự mình cởi hài miệt* rồi nằm bên cạnh y. Hoa Nam cũng không ngủ, dụi dụi mắt hỏi: “Ngươi muốn ngủ ở chỗ của ta?”
*hài miệt: giày, vớ.
“Đúng vậy, chúng ta vốn dĩ nên ở cùng một chỗ.” Giang Giác búng nhẹ lên chóp mũi Hoa Nam, vừa ôm chặt y vừa nói: “Tiểu Nam, đối với các nàng mà nói, dù ngươi xuất hiện hay không xuất hiện cũng không có gì khác nhau. Các nàng ai cũng không thích hợp làm Hoàng Hậu. Chỉ cần ta cho các nàng đủ vinh quang và địa vị, dù ta chỉ thích một mình ngươi thì các nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc như trước.”
“Bởi vì ngươi vẫn luôn không yêu các nàng?” Hoa Nam có chút mơ hồ hỏi. Lần này y không say khủng khiếp như lần trước, nhưng vẫn là say, đầu óc không nhanh nhạy như bình thường.
“Nói như thế cũng đúng. Có lẽ ngươi muốn thay các nàng cảm thấy ủy khuất, nhưng các nàng còn không vì chính mình ủy khuất, ngươi tội gì phải phân tâm vì các nàng chứ?” Giang Giác khẽ vuốt ve mái tóc dài như lụa của Hoa Nam, gương mặt tươi cười, tiếp tục dùng thanh âm quyến rũ dễ nghe mà dụ dỗ: “Thế giới của ngươi là chế độ nhất phu nhất thê, cho nên ngươi cảm thấy ta trăng hoa, không chung tình. Nhưng ngươi ngẫm lại xem, từ nhỏ ta đã lớn lên ở đây, tam thê tứ thiếp mà nói là chuyện rất bình thường. Ta chỉ thuận theo quan điểm ở thế giới này, cho nên ta cảm thấy mình không có sai. Chính là, ngươi không thể tiếp nhận. Nhưng giữa chúng ta, cuối cùng nhất định phải có một người nguyện ý từ bỏ nguyên tắc của mình, nhân nhượng đối phượng. Hiện tại, ta nguyện ý nhân nhượng ngươi, ngươi ngay cả một cơ hội thứ nhất cũng không cho ta sao? Như vậy tương lai ngươi có thể hay không vì sự kiên trì lúc này mà hối hận?”
Hoa Nam lộ ra thần sắc do dự nhìn Giang Giác, lựa chọn giữ im lặng.
Hàn tâm vị khẳng tùy xuân thái, tửu vựng vô đoan thượng ngọc cơ*. Giang Giác nhìn khuôn mặt phấn hồng trắng nõn của y, điểm nhẹ lên đôi môi đẹp tựa cánh hoa của y một cái, cất giọng mê hoặc: “Ngươi không nghĩ thử xem? Sau này ngươi không cần hâm mộ phụ mẫu cùng huynh trưởng của ngươi nữa.”
*Hàn tâm vị khẳng tùy xuân thái, tửu vựng vô đoan thượng ngọc cơ: hai câu này được trích trong bài thơ ‘Hồng mai’ của Tô Đông Pha.
Hàn tâm vị khẳng tùy tâm thái
Tửu vựng vô đoan thượng ngọc cơ
Thi lão bất tri mai cách tại
Canh khán lục diệp dữ thanh chi
Dịch thơ:
Lòng đau chẳng chịu vẻ tùy tâm
Da ngọc vô cớ rượu say tầm
Thi nhân chẳng biết mai hoa ngại
Càng nhìn lá ngọc cùng cành đâm
Niềm tin vốn dĩ kiên định của Hoa Nam bắt đầu dao động. Không cần có lỗi với người khác lại có thể cùng người y cảm mến yêu nhau, đây là chuyện vô cùng tốt đẹp. Giang Giác là Hoàng Đế nhưng có thể nguyện ý nhân nhượng chính mình, đối với bậc đế vương mà nói thì điều này đã tương tương với nhượng bộ triệt để. Nếu y còn tiếp tục cự tuyệt chẳng phải gì tổn thương lòng tự tôn cùng mặt mũi của hắn. Y tựa hồ… không có lý do gì cự tuyệt nữa…
“Vậy tương lai ngươi có hối hận không? Vì một mình ta mà buông tay với bốn người.” Hoa Nam tựa trên vai Giang Giác, đột nhiên cảm thấy tâm tình khó chịu đè nặng lâu nay đều rơi xuống. Cứ luôn cự tuyệt một người khiến cho y động tâm, y cũng rất mệt mỏi.
“Sẽ không. Ta nói rồi, dù hàng nghìn hàng vạn đóa hoa thu vào tầm mắt, nhưng trong tim ta chỉ có một đóa này mà thôi.” Giang Giác dịu dàng ôm lấy thắt lưng Hoa Nam, ngửi lấy mùi thơm cơ thể của y thoang thoảng trong không khí, dùng ngữ khí mềm mại nói: “Ta từ sớm chỉ thích một mình ngươi, e rằng đã vi phạm đế vương chi đạo. Người như ta, càng thích một ai thì càng không thể để cho người đó biết rõ, bằng không người đó sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nhưng còn ngươi, nếu ta không biểu hiện ra ngoài thì có lẽ chúng ta vĩnh viễn cũng không thể đến với nhau.”
“Được rồi.” Đôi mắt đôi mắt thanh khiết của Hoa Nam nhìn thẳng vào Giang Giác, cảm thấy trong đôi mắt kia tựa như có một nguồn suối ấm áp chảy qua, thế nhưng bên trong lại ẩn chứa xoáy nước nguy hiểm. Toàn bộ hồn phách của y giống như đã đắm chìm trong cái bẫy ngọt ngào, cuối cùng nói với Giang Giác: “Chúng ta yêu nhau a.”
Giang Giác thỏa mãn cười rộ lên. Hắn cúi đầu xuống, đôi môi nhẹ nhàng tiếp xúc với vành tai Hoa Nam. Hoa Nam co người lại một chút nhưng không cự tuyệt, thế là hắn lại tiếp tục hôn lên trán y. Y chu môi ra, nhắm mắt lại. Hắn mừng rỡ hôn tiếp, một điểm lại một điểm, hết sức nhu hòa. Khi môi hắn chạm đến má y, cảm giác thanh lương hiện lên rõ nét. Hắn dừng lại, trầm giọng hỏi: “Ngươi nguyện ý cùng ta nhục linh kết hợp* không? Ta sẽ đưa ngươi đến khoái cảm tiêu hồn thực cốt.”
*nhục linh kết hợp: hòa hợp cả thể xác lẫn tinh thần, nói đơn giản là làm chuyện abc xyz
Hoa Nam mở mắt ra, khóe mắt lẫn lông mày đều tràn ngập xấu hổ cùng xấu hổ, nhỏ giọng hỏi: “Có phải giống như bức tranh trong quyển sách kia không?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Giang Giác mang theo ý cười nhìn Hoa Nam chăm chú, trong bóng đêm thoáng hiện lên một tia sáng rực.
“Ta… ta ngại lắm.” Hoa Nam lấy tay che mặt, ngay cả cổ cũng ửng hồng lên.
“Vậy thì nhắm mắt lại, chỉ dùng tâm để cảm nhận.”
Giang Giác kéo đai lưng của Hoa Nam ra, vừa nhanh chóng vừa không mất đi nét ưu nhã mà tháo xuống toàn bộ y phục. Dưới ánh nến lập lòe hiện lên thân thể thiêu niên đẹp tựa hoa sen, da thịt trắng nõn tinh tế láng mịn, vòng eo thon gọn tao nhã, bờ vai thon gầy, phần bụng trơn nhẵn, tựa hồ như chưa hoàn toàn trưởng thành, ngây thơ đến nổi khiến người khác sinh lòng yêu thường. Giang Giác nhớ lại thể trọng giống như trẻ sơ sinh của y, không dám nằm đè lên người y, chỉ dám nằm sát bên cạnh, ôn nhu vuốt ve. Giang Giác vốn đã quen chuyện phong nguyệt, cho nên dưới sự khiêu khích của hắn, Hoa Nam rất nhanh đã hoàn toàn thoải mái. Bàn tay đặt trên mắt hơi hé mở, y muốn từ trong chút ánh sáng ít ỏi trộm nhìn thật kỹ Giang Giác, thế nhưng lại không cách nào nhìn thấy gương mặt hắn, chỉ biết là hắn đang không ngừng hôn y, lưu luyến nơi cần cổ, xương quai xanh, đầu lưỡi nóng ướt linh hoạt liếm lộng phần lõm xuống bên dưới cổ. Lúc Giang Giác vừa hôn vừa mút, Hoa Nam cứ run rẩy không thôi, tiếng khóc nức nở cùng tiếng rên rỉ trong khoái cảm.
Thế nhưng, nụ hôn của Giang Giác không vì thế mà ngừng lại. Đôi môi của hắn thuận theo đường cong trơn nhẵn, một đường trượt xuống bên dưới, tiến về phần bụng. Hoa Nam cảm thấy toàn bộ cảm giác trên cơ thể đều tập trung tại nơi ấy. Khi Giang Giác khẽ liếm lên rốn y, trong thoáng chốc y đã kịch liệt run rẩy, mặt đỏ bừng như là sắp bốc cháy đến nơi, toàn thân hiện lên một tầng ửng hồng nhàn nhạt.
Giang Giác vẫn không bằng lòng buông tha, tiếp tục hôn đến giữa hai chân Hoa Nam. Lúc hắn ngậm lấy phân thân tinh xảo của y thì khoái cảm cuối cùng cũng theo khóe môi y bật ra. Bản năng cơ thể kích thích y thuận theo sai khiến của dục vọng, từng ngón tay luồn vào tóc hắn, vòng eo trong cơn vui sướng không ngừng di chuyển. Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là rất lâu, có lẽ là rất nhiều, lần đầu tiên trong mười tám năm y tự mình phóng thích.
Dịch thể không nồng đặc lắm phun vào trong miệng Giang Giác, theo khóe môi tràn ra. Giang Giác mang theo nụ cười tà mị đem dịch thể ấy đến cho Hoa Nam, khàn khàn nói: “Ngươi cũng nếm thử đi.”
Dịch thể hơi tanh đó vừa tiến vào yết hầu, Hoa Nam đã bất mãn nói nhỏ: “Không thể ăn, ngươi mau nhổ ra đi.”
Giang Giác nghe vậy thì nở nụ cười, hầu kết lay động, mang dịch thể còn vương lại nuốt xuống dưới. Hắn xoa nhẹ điểm hồng hồng nhỏ bé nhô lên trước ngực Hoa Nam, nói: “Sao có thể nhổ ra được, đây chính là tinh hoa của Tiểu Nam nha.”
Hoa Nam run rẩy lấy mái tóc đen óng của chính mình che khuất khuôn mặt, ngượng ngập nói: “Chính ngươi thích ăn đó, không thể trách ta.”
“Không trách ngươi đâu, Tiểu Nam ăn thật ngon.” Tựa hồ để chứng minh lời nói của mình, Giang Giác tìm được một chỗ khác hắn muốn ‘ăn’, ngậm lấy hạt đậu nhỏ màu hồng nhạt trước ngực khẽ cắn mút, sau đó còn liếm lộng xung quanh.
Trong miệng Hoa Nam phát ra thanh âm rên rỉ ngập tràn ***. Y muốn đẩy hắn ra nhưng lại có điểm không nỡ, chỉ biết nhắc nhở không thành tiếng: “Ta không sinh con, không có sữa… Hơn nữa, ta là nam, cho dù sinh con cũng không có…”
Sâu dưới yết hầu Giang Giác phát ra tiếng cười. Cuối cùng, hắn cũng buông tha việc chà đạp điểm đỏ hồng ấy, làm ra điệu bộ chăm chú hỏi: “Vậy nam nhân trong tộc các ngươi sinh con rồi làm sao nuôi dưỡng?”
“Bộ tộc chúng ta có rất ít nam nhân chịu sinh con, chỉ có một số lượng người cực nhỏ nguyện ý mà thôi. Không có sữa mẹ, sau khi sinh thì đút mật ong.” Hoa Nam dụi dụi đôi mắt đã hiện lên một tầng hơi nước, “Trong bộ tộc, các nam nhân đều vô cùng cao ngạo, không có mấy ai nguyện ý cùng nam nhân khác sinh con nối dòng. Có vài người bởi vì thấy lang hoàn nhất tộc dần dần suy yếu nên mới chấp nhận, thế nhưng họ vẫn là không cam lòng. Nếu được lựa chọn, bọn họ sẽ không cần hài tử.”
“Như vậy, ngươi có nguyện ý không?” Giang Giác ôn nhu hỏi, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người Hoa Nam.
Hoa Nam che miệng ngáp, “Ngươi có con rồi, dù ta nguyện ý hay không cũng không quan hệ gì. Ta muốn đi ngủ, ngươi đừng làm ồn nữa.” Đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó, y đặt tay lên ngực Giang Giác, bổ sung: “Sau này không cho phép cùng người khác làm chuyện như vậy.”
“Ân.” Giang Giác thờ ơ đáp ứng, thầm nghĩ có ai dám phóng thích trong miệng hắn, sau đó lại còn không quan tâm hắn đang bị dục vọng dày vò mà ngủ thiếp đi?
Nhẹ nhàng lướt qua ngũ quan xinh xắn của Hoa Nam, trong mắt Giang Giác hiện lên một tia sắc bén không hề che dấu, trầm giọng thì thầm: “Ngươi chỉ có thể là của ta.”
*Này thì ôn nhu công, anh Giác còn đáng sợ gấp mấy lần bá đạo công luôn ấy chứ
“Hoa công tử, Hoàng Hậu đang nghỉ ngơi sao?”
“Y trở lại lang hoàn rồi.”
Tác giả :
Tam Tam Đắc Cửu