Thác Giá - Gả Nhầm
Chương 17
Có lẽ bởi vì dạo chơi quá mệt mỏi, đêm đó sau khi hồi cung Trương quý phi đã mang thai tám tháng đột nhiên xuất hiện hiện tượng chuyển dạ. Khi tin tức truyền đến Phượng Nghi Cung thì Hoa Nam đang tắm rửa, Mai Hương quỳ bên ngoài dục trì bẩm báo. Bất chấp việc tóc còn chưa khô, Hoa Nam đã vội vàng mặc quần áo vào đàng hoàng rồi mang theo Hoa Văn, Mai Hương chạy đến Vĩnh Thần Điện. Lúc đến nơi, Giang Giác đang ở bên ngoài tẩm thất của Trương quý phi mà đi qua đi lại, còn Thái Hậu thì ở trong điện cùng Trương quý phi. Trương quý phi còn chưa đủ tháng đã lâm bồn, lại là con đầu lòng, thật khiến mọi người không thể không lo lắng.
Giang Giác thấy Hoa Nam trên tóc còn vương vài giọt nước, trong lòng hết sức cảm động, phân phó cung nữ mang một chiếc khăn mềm sạch sẽ đến, tự tay giúp y lau khô tóc. Hoa Nam vội vàng khoát tay, nói: “Không cần, ta tự lau là được rồi.” Dứt lời liền đoạt lấy chiếc khăn rồi tự mình lau khô tóc.
“Ngươi là đang nhổ tóc đấy ư?” Giang Giác lộ ra nụ cười nhẹ, cầm lấy chiếc khăn trên tay Hoa Nam, tinh tế giúp y lau khô. Mặc dù nội tâm lo lắng, động tác trên tay hắn lại không có chút run rẩy nào. Lau xong, hắn còn đem mái tóc dài của y buộc lên cao.
Các cung nữ ra vào nhìn thấy hình ảnh này đều vì Trương quý phi mà kêu oan. Nàng trăm cay nghìn đắng vì Hoàng Thượng hạ sinh hài tử, thế nhưng Hoàng Thượng lại ở trước tẩm điện của nàng cùng Hoàng Hậu tình chàng ý thiếp. Từ sau cung yến Đoan Ngọ, Hoa Nam ép Giang Diễm phải bày tỏ lập trường, mọi người trong nội cung đều thấu hiểu vị Hoàng Hậu mới nhìn hết sức đơn thuần này tuyệt không phải là người không có tâm cơ như bọn họ vẫn nghĩ. Ngày đó tại buổi tiệc, y lấy lý do luyện chữ mời Hoàng Thượng đến Phượng Nghi Cung, hành động ấy thật sự rất có phong độ của quốc mẫu. Trương quý phi đang mang thai, Vương thục nghi cũng đã có trưởng công chúa, nói sao đi nữa thì Hoàng Thượng cũng nên đến chỗ các nàng mới đúng, thế nhưng y lại dùng thủ đoạn mời được Hoàng Thượng đi. Giờ phút này Trương quý phi sinh nở đau đớn vô cùng, y lại câu dẫn Hoàng Thượng giúp y lau tóc, quả thực không biết nặng nhẹ, không phân biệt được đâu là việc quan trọng cần thiết hơn, vậy có điểm nào giống quốc mẫu hiền lương khéo léo chứ?
“Ta đến đây không phải để gọi ngươi giúp ta chải tóc.” Hoa Nam có chút ngượng ngùng, nói: “Ta có thể giúp được chút gì hay không?”
“Nữ nhân bọn họ hạ sinh hài tử, chúng ta ngoại trừ chờ đợi thì cái gì cũng không làm được.” Giang Giác nghe bên trong điện truyền đến tiếng rên rỉ thê thảm đau đớn của Trương quý phí, đôi lông mày tuấn tú liền cau lại, tự nhủ: “Vương thục nghi lúc trước hạ sinh Minh Châu suốt một đêm, Trương tiệp dư* hạ sinh tiểu hoàng tử suốt một ngày một đêm, Trương quý phi sợ là còn phải chịu đau rất lâu nữa.”
*Trương tiệp dư: ‘tiệp dư’ là 1 chức vị của phi tần, ‘Trương tiệp dư’ là vợ anh Giác nhưng đã mất từ hai năm trước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Nam có chút nhợt nhạt, y rụt người lại, nói: “Các ngươi lúc sinh con thật đáng sợ.”
Ngón tay trắng nõn như ngọc của Giang Giác gõ nhẹ lên mặt bàn, lông mày giãn ra, hỏi Hoa Nam: “Các ngươi sinh con không thống khổ sao?”
Hoa Nam suy nghĩ một chút, trả lời: “Cũng không thể nói là không thống khổ, nhưng không cần phải lâu như thế. Ta chưa từng nghe qua nữ nhân hay nam nhân mang thai lại kêu thảm đến vậy.”
Giang Giác gật đầu. Tiếng thét càng lúc càng đau đớn cùng tiếng thở dốc của Trương quý phi cứ quanh quẩn bên tai hắn, làm hắn không có dư thừa tâm tư nói những chuyện không quan trọng với Hoa Nam.
Hoa Nam cũng không làm phiền Giang Giác, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh hắn mà thôi.
Đến nửa đêm, Giang Giác khẽ vuốt ve khuôn mặt buồn ngủ của y, ôn hòa nói: “Quay về ngủ đi.”
Hoa Nam nhẹ nhàng lắc đầu, kiên định nói: “Ta cùng chờ với ngươi.”
Giang Giác thấy thái độ kiên quyết của Hoa Nam thì cũng không cố chấp nữa. Nắm chặt tay y, hắn nói với y cũng là nói với chính mình: “Nàng nhất định sẽ không có việc gì.”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng, ngươi đừng lo lắng, bọn họ nhất định sẽ mẫu tử bình an.” Hoa Nam mặc cho hắn nắm tay, ngữ khí ôn hòa mềm mại khác thường.
“Ngươi làm sao biết đó sẽ là nam hài?” Giang Giác hỏi.
Hoa Nam nói: “Đoán. Đã có tiểu công chúa Minh Châu xinh đẹp như vậy, lão thiên gia biết rõ Hoàng Thượng tuyệt không chia sẻ tình thương này cho nữ nhi khác, đành phải cho Hoàng Thượng đứa con trai.” Giang Giác xem Minh Châu như bảo bối, yêu thương càng lúc càng nhiều, mà trong năm năm nay hắn chỉ có duy nhất một nữ nhi bảo bối ấy thôi, bao nhiêu tình phụ tử đều dồn hết cho nàng. Nếu Trương quý phi hạ sinh thêm tiểu công chúa, nhất định là không được sủng ái bằng Minh Châu.
Khóe môi Giang Giác khẽ nhếch, nói: “Xin nhận lời chúc lành của ngươi.”
Đến hừng đông, khi Giang Giác đang tiếp tục chờ đợi trong lo lắng, một tiếng khóc nỉ non theo ánh mặt trời rạng rỡ đã vang lên. Chỉ chốc lát sau Thái Hậu đã ôm một đứa bé ra, mặt mày hớn hở nói với Giang Giác: “Hoàng Thượng, mẫu tử đều bình an, mau đến nhìn tiểu hoàng tử đi.”
Tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt quỳ xuống hô to: “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng.”
Giang Giác nhận lấy đứa bé từ trong tay Thái Hậu, ánh mắt sáng ngời, hướng về Thái Hậu mỉm cười đầy vui sướng sảng khoái, nói: “Nhờ hồng phúc của mẫu hậu.”
“Hoàng Thượng, quý phi nương nương cực khổ cả đêm, Người hãy vào thăm nàng đi.” Hoa Nam tiến lại gần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại của hài nhi mới sinh, cảm thấy hài tử của người thường so với lang hoàn đúng là không giống nhau. Bất quá phụ mẫu của đứa bé này đều có dung mạo xuất chúng, tin tưởng sau này nó cũng sẽ là một thiếu niên anh tuấn.
“Ân.” Giang Giác mỉm cười với Hoa Nam, nụ cười thật ôn nhu tươi sáng, đối với sự bao dung chăm sóc của y cảm kích đến mức không nói nên lời.
Hoa Nam cũng cười lại với hắn. Nhìn vào bên trong điện, y quay sang Thái Hậu, nói: “Mẫu hậu, Người vất vả rồi, để nhi thần tiễn Người về nghỉ ngơi.”
Thái Hậu vỗ vỗ tay Hoa Nam, mỉm cười ôn hòa: “Ngươi thật là một hài tử thiện lương chu đáo.” Đợi khi đã ra khỏi Vĩnh Thần Cung, Thái Hậu nói tiếp: “Nam tử ở lang hoàn phúc địa có thể vì người mình yêu mà sinh con nối dòng. Nam nhi, ta thấy Hoàng Thượng đối đãi với ngươi rất chân tình, ngươi cũng nên vì hắn mà hạ sinh hài tử a. Mặc kệ sau này thế nào, có hài tử rồi sẽ bảo đảm hơn.”
“Mẫu hậu, nhi thần còn nhỏ, không cần vội.” Hoa Nam vừa đỡ Thái Hậu vừa thầm nghĩ: “Ta không giống những nữ nhân kia của Giang Giác, phải dựa vào hài tử để củng cố địa vị của mình, bó buộc trái tim phu quân. Ta là Hoa Nam, Hoa Nam của lang hoàn phúc địa, ta muốn người yêu của ta đối với ta mưa gió không rời, thịnh suy không bỏ, trong mắt trong lòng đều chỉ có một mình ta. Ta không cần bất cứ thứ gì để ràng buộc trái tim của hắn.”
Thái hậu nói: “Cũng không nhỏ đâu, ai gia lúc mười tám tuổi đã hạ sinh hài tử rồi.”
“Thế nhưng mẫu hậu à, ở quê hương của nhi thần mười tám tuổi chỉ là tiểu hải tử, dù tâm lý hay thân thể đều không đủ điều kiện mang thai hài tử.” Hoa Nam khó xử nhìn Thái Hậu. Y chỉ có thể nói vậy mà thôi, còn những lời kia y quả thật nói không nên lời – y căn bản không muốn vì người nam nhân gọi là Giang Giác hạ sinh hài tử.
“A?” Thái hậu cau mày lại, hỏi: “Vậy ở lang hoàn bao nhiêu tuổi mới là thích hợp nhất để mang thai?”
Hoa Nam đếm đếm ngón tay, trả lời: “Mẫu thân của nhi thần sáu mươi tuổi hạ sinh đại ca của nhi thần, vậy coi như đã là khá trẻ rồi. Những tộc nhân ở lang hoàn, bình thường đều sau bảy mươi tuổi mới sinh con.”
Thái hậu sững sờ một lát, ho nhẹ mấy tiếng, dung nhan như ngọc thoáng đỏ lên: “Vậy sau này ngươi vẫn có thể vì Hoàng Thượng hạ sinh hài tử.”
Hoa Nam nghĩ thầm: “Ta bảy mươi tuổi thì hào hoa phong nhã, hắn bảy mươi tuổi thì trở thành lão già, hắn lẽ nào không biết xấu hổ mà ngủ cùng ta?” Trong lòng nghĩ thế, ngoài miệng y lại đáp: “Chỉ cần Hoàng Thượng yêu mến, nhi thần liền tuân theo.” Khái, chỉ cần lão già hắn không biết xấu hổ mà dùng bàn tay khô cằn như cũi mục vuốt ve da thịt oánh nhuận tươi trẻ của ta. Hoa Nam rất không thuần khiết tưởng tượng, có chút đỏ mặt.
Những ngày sau đó, hôm nào Giang Giác cũng đến thăm Trương quý phí, ngẫu nhiên lại đến nói chuyện phiếm với Hoa Nam. Một hôm, hắn đột nhiên phát hiện đóa sen trắng trong bình sứ bạch ngọc đã không thấy đâu. Đi hỏi Hoa Nam, y liền cho hắn biết: “Nở vài ngày thì tàn rồi, cho nên ta đem bỏ. Ngươi thích hoa sen sao? Vậy ta sẽ gọi người hái vài đóa về trồng, mỗi khi ngươi đến đều sẽ thấy.”
Giang Giác nhìn Hoa Nam, thấy vẻ mặt thanh thuần không hiểu sự đời của y thì bật cười lớn, nói: “Vậy thì không cần. Ta nói rồi, dù hàng nghìn hàng vạn đóa hoa thu vào tầm mắt, nhưng trong mắt ta chỉ có một đóa này mà thôi. Nếu đã tàn, ta sẽ chờ năm sau lại hái.”
Hoa Nam nghiêng đầu, nói: “Mỗi ngày thay đổi, thiên đạo luân hồi, dù hoa sen năm sau giống hoa sen năm nay như đúc thì cũng không phải là đóa hoa này. Hoàng Thượng cần gì phải cố chấp những thứ đã qua. Đánh mất, chính là vĩnh viễn.”
Nhìn Hoa Nam, trong mắt Giang Giác tựa hồ có trăm nghìn loại tâm tình lưu chuyển. Thế nhưng khi Hoa Nam còn chưa kịp nhìn ra ý tứ trong đó, những tâm tình hỗn loạn kia tất cả đều thu lại, chỉ còn ôn nhu ân cần quen thuộc.
“Tiểu Nam, ta là người tin tưởng vào những kỳ tích bất ngờ.” Chỉ trong thoáng chốc ánh mắt của Giang Giác lại trở nên trong sáng, vui vẻ mà nói với Hoa Nam.
“Thế nhưng kỳ tích lúc nào cũng rất hiếm. Đúng rồi, Hoàng Thượng, ta gần đây có đọc Kinh Thi, trong đó ta đặc biệt yêu thích bài thơ Tương Trọng Tử.”
Y cao giọng ngâm:
“Tương Trọng Tử hề,
Vô du ngã lý.
Vô chiết ngã thụ kỷ.
Khởi cảm ái chi?
Úy ngã phụ mẫu.
Trọng khả hoài dã.
Phụ mẫu chi ngôn,
Diệc khả úy dã.
Tương Trọng Tử hề,
Vô du ngã tường.
Vô chiết ngã thụ tang.
Khởi cảm ái chi?
Úy ngã chư huynh.
Trọng khả hoài dã.
Chư huynh chi ngôn,
Diệc khả úy dã.
Tương Trọng Tử hề,
Vô du ngã viên.
Vô chiết ngã thụ đàn.
Khởi cảm ái chi?
Úy nhân chi đa ngôn.
Trọng khả hoài dã.
Nhân chi đa ngôn,
Diệc khả úy dã.”
*Bài thơ Tương Trọng Tử của Khổng Tử (người dịch: Tạ Quang Phát)
Này Trọng Tử, em xin chàng nhớ,
Xóm bên em xin chớ vượt sang.
Cây khỉ liễu chớ bẻ ngang.
Há đâu em lại dám yêu thương gì?
Nhưng mẹ cha chính vì em sợ,
Tuy là chàng đáng nhớ đáng yêu.
Mẹ cha rầy dạy lắm điều,
Cũng là đáng sợ dám nào lãng quên.
Xin chàng nhớ, này chàng Trọng Tử,
Tường nhà em thì chớ vượt ngang.
Cây dâu xin chớ bẻ quàng,
Há rằng em lại quý thương dám nào?
Những người anh xiết bao em sợ!
Tuy là chàng đáng nhớ vô cùng.
Các anh răn dạy giữ trông,
Cũng là đáng sợ khó lòng xiết bao!
Này Trọng Tử em xin chàng mãi,
Rào vườn em chớ nhảy vượt sang.
Cây đàn xin chớ bẻ ngang,
Há rằng em dám thương mến đó mà?
Người lắm lời thật là em sợ,
Tuy là chàng đáng nhớ đáng mong.
Nhiều lời đồn đãi trong vùng,
Cũng là đáng sợ dám lòng lãng quên.
Ánh mắt Giang Giác dán chặt vào gương mặt mỉm cười của Hoa Nam, trong lòng có chút phiền muộn. Hắn biết rõ Hoa Nam đây là đang cự tuyệt hắn. Hắn là một người cực kỳ cao ngạo, lại bị y nhã nhặn từ chối nhiều lần, lúc này còn mượn Kinh Thi nói rõ ý cự tuyệt, nếu hắn còn tiếp tục kiên trì theo đuổi thì có khác chi bọn lang sói vô lại truy cầu liệt nữ. Chỉ là, cứ như vậy buông tha một khối bảo vật sao? Hắn thật không cam lòng a.
“Lòng tự tôn của ta muốn ta nói với ngươi rằng ‘Ngươi đã vô tâm thì ta đành bỏ cuộc’.” Giang Giác đợi Hoa Nam cười nhẹ xong, chậm rãi nói tiếp: “Thế nhưng tình cảm của ta lại muốn ta nói với ngươi rằng ‘Lòng ta không phải là đá, không thể chuyển dời’.”
Hoa Nam kinh ngạc gật đầu, nhắc Giang Giác mau đi thăm Trương quý phi. Khi nhìn thấy hắn đã đi khỏi rồi, y mới quay vào phòng ngủ, lấy một chiếc hộp gỗ thon dài nho nhỏ ra, mở nắp hộp, do dự vuốt ve đóa hoa sen đã tàn.
Hắn nói hắn tin tưởng kỳ tích bất ngờ, nhưng hắn không biết rằng bất ngờ cùng kỳ tích đều cần thiên thời địa lợi nhân hòa, mà giữa bọn họ, cả ba thứ ấy đều không có đủ. Hắn nói ‘Lòng ta không phải là đá, không thể chuyển dời’, nhưng cố chấp cùng kiên cường ấy có thể kiên trì bao lâu? Nhiệt tình của hắn không nhận được sự hồi đáp, trong lòng không nhận được sự an ủi, có thể hay không sẽ buông tay, có thể hay không trái tim sẽ chết?
Hoa Nam từ sâu dưới đáy lòng thở dài, đóng nắp hộp lại, cố gắng quên đi nỗi mất mác phiền muộn này. Y nhớ lại một lần trong đầu những chuyện vui vẻ xảy ra gần đây, chuẩn bị bức thư gởi về nhà.
“Nhân sinh cả đời, thật sự có rất nhiều chuyện khiến bản thân hối hận. Có đôi khi là vì không làm rồi sau đó hối hận, có đôi khi là vì làm rồi sau đó hối hận.”
“Trong suốt cuộc đời chúng ta sẽ có ít nhất một lần không làm rồi sau đó hối hận.”
Giang Giác thấy Hoa Nam trên tóc còn vương vài giọt nước, trong lòng hết sức cảm động, phân phó cung nữ mang một chiếc khăn mềm sạch sẽ đến, tự tay giúp y lau khô tóc. Hoa Nam vội vàng khoát tay, nói: “Không cần, ta tự lau là được rồi.” Dứt lời liền đoạt lấy chiếc khăn rồi tự mình lau khô tóc.
“Ngươi là đang nhổ tóc đấy ư?” Giang Giác lộ ra nụ cười nhẹ, cầm lấy chiếc khăn trên tay Hoa Nam, tinh tế giúp y lau khô. Mặc dù nội tâm lo lắng, động tác trên tay hắn lại không có chút run rẩy nào. Lau xong, hắn còn đem mái tóc dài của y buộc lên cao.
Các cung nữ ra vào nhìn thấy hình ảnh này đều vì Trương quý phi mà kêu oan. Nàng trăm cay nghìn đắng vì Hoàng Thượng hạ sinh hài tử, thế nhưng Hoàng Thượng lại ở trước tẩm điện của nàng cùng Hoàng Hậu tình chàng ý thiếp. Từ sau cung yến Đoan Ngọ, Hoa Nam ép Giang Diễm phải bày tỏ lập trường, mọi người trong nội cung đều thấu hiểu vị Hoàng Hậu mới nhìn hết sức đơn thuần này tuyệt không phải là người không có tâm cơ như bọn họ vẫn nghĩ. Ngày đó tại buổi tiệc, y lấy lý do luyện chữ mời Hoàng Thượng đến Phượng Nghi Cung, hành động ấy thật sự rất có phong độ của quốc mẫu. Trương quý phi đang mang thai, Vương thục nghi cũng đã có trưởng công chúa, nói sao đi nữa thì Hoàng Thượng cũng nên đến chỗ các nàng mới đúng, thế nhưng y lại dùng thủ đoạn mời được Hoàng Thượng đi. Giờ phút này Trương quý phi sinh nở đau đớn vô cùng, y lại câu dẫn Hoàng Thượng giúp y lau tóc, quả thực không biết nặng nhẹ, không phân biệt được đâu là việc quan trọng cần thiết hơn, vậy có điểm nào giống quốc mẫu hiền lương khéo léo chứ?
“Ta đến đây không phải để gọi ngươi giúp ta chải tóc.” Hoa Nam có chút ngượng ngùng, nói: “Ta có thể giúp được chút gì hay không?”
“Nữ nhân bọn họ hạ sinh hài tử, chúng ta ngoại trừ chờ đợi thì cái gì cũng không làm được.” Giang Giác nghe bên trong điện truyền đến tiếng rên rỉ thê thảm đau đớn của Trương quý phí, đôi lông mày tuấn tú liền cau lại, tự nhủ: “Vương thục nghi lúc trước hạ sinh Minh Châu suốt một đêm, Trương tiệp dư* hạ sinh tiểu hoàng tử suốt một ngày một đêm, Trương quý phi sợ là còn phải chịu đau rất lâu nữa.”
*Trương tiệp dư: ‘tiệp dư’ là 1 chức vị của phi tần, ‘Trương tiệp dư’ là vợ anh Giác nhưng đã mất từ hai năm trước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Nam có chút nhợt nhạt, y rụt người lại, nói: “Các ngươi lúc sinh con thật đáng sợ.”
Ngón tay trắng nõn như ngọc của Giang Giác gõ nhẹ lên mặt bàn, lông mày giãn ra, hỏi Hoa Nam: “Các ngươi sinh con không thống khổ sao?”
Hoa Nam suy nghĩ một chút, trả lời: “Cũng không thể nói là không thống khổ, nhưng không cần phải lâu như thế. Ta chưa từng nghe qua nữ nhân hay nam nhân mang thai lại kêu thảm đến vậy.”
Giang Giác gật đầu. Tiếng thét càng lúc càng đau đớn cùng tiếng thở dốc của Trương quý phi cứ quanh quẩn bên tai hắn, làm hắn không có dư thừa tâm tư nói những chuyện không quan trọng với Hoa Nam.
Hoa Nam cũng không làm phiền Giang Giác, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh hắn mà thôi.
Đến nửa đêm, Giang Giác khẽ vuốt ve khuôn mặt buồn ngủ của y, ôn hòa nói: “Quay về ngủ đi.”
Hoa Nam nhẹ nhàng lắc đầu, kiên định nói: “Ta cùng chờ với ngươi.”
Giang Giác thấy thái độ kiên quyết của Hoa Nam thì cũng không cố chấp nữa. Nắm chặt tay y, hắn nói với y cũng là nói với chính mình: “Nàng nhất định sẽ không có việc gì.”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng, ngươi đừng lo lắng, bọn họ nhất định sẽ mẫu tử bình an.” Hoa Nam mặc cho hắn nắm tay, ngữ khí ôn hòa mềm mại khác thường.
“Ngươi làm sao biết đó sẽ là nam hài?” Giang Giác hỏi.
Hoa Nam nói: “Đoán. Đã có tiểu công chúa Minh Châu xinh đẹp như vậy, lão thiên gia biết rõ Hoàng Thượng tuyệt không chia sẻ tình thương này cho nữ nhi khác, đành phải cho Hoàng Thượng đứa con trai.” Giang Giác xem Minh Châu như bảo bối, yêu thương càng lúc càng nhiều, mà trong năm năm nay hắn chỉ có duy nhất một nữ nhi bảo bối ấy thôi, bao nhiêu tình phụ tử đều dồn hết cho nàng. Nếu Trương quý phi hạ sinh thêm tiểu công chúa, nhất định là không được sủng ái bằng Minh Châu.
Khóe môi Giang Giác khẽ nhếch, nói: “Xin nhận lời chúc lành của ngươi.”
Đến hừng đông, khi Giang Giác đang tiếp tục chờ đợi trong lo lắng, một tiếng khóc nỉ non theo ánh mặt trời rạng rỡ đã vang lên. Chỉ chốc lát sau Thái Hậu đã ôm một đứa bé ra, mặt mày hớn hở nói với Giang Giác: “Hoàng Thượng, mẫu tử đều bình an, mau đến nhìn tiểu hoàng tử đi.”
Tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt quỳ xuống hô to: “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng.”
Giang Giác nhận lấy đứa bé từ trong tay Thái Hậu, ánh mắt sáng ngời, hướng về Thái Hậu mỉm cười đầy vui sướng sảng khoái, nói: “Nhờ hồng phúc của mẫu hậu.”
“Hoàng Thượng, quý phi nương nương cực khổ cả đêm, Người hãy vào thăm nàng đi.” Hoa Nam tiến lại gần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại của hài nhi mới sinh, cảm thấy hài tử của người thường so với lang hoàn đúng là không giống nhau. Bất quá phụ mẫu của đứa bé này đều có dung mạo xuất chúng, tin tưởng sau này nó cũng sẽ là một thiếu niên anh tuấn.
“Ân.” Giang Giác mỉm cười với Hoa Nam, nụ cười thật ôn nhu tươi sáng, đối với sự bao dung chăm sóc của y cảm kích đến mức không nói nên lời.
Hoa Nam cũng cười lại với hắn. Nhìn vào bên trong điện, y quay sang Thái Hậu, nói: “Mẫu hậu, Người vất vả rồi, để nhi thần tiễn Người về nghỉ ngơi.”
Thái Hậu vỗ vỗ tay Hoa Nam, mỉm cười ôn hòa: “Ngươi thật là một hài tử thiện lương chu đáo.” Đợi khi đã ra khỏi Vĩnh Thần Cung, Thái Hậu nói tiếp: “Nam tử ở lang hoàn phúc địa có thể vì người mình yêu mà sinh con nối dòng. Nam nhi, ta thấy Hoàng Thượng đối đãi với ngươi rất chân tình, ngươi cũng nên vì hắn mà hạ sinh hài tử a. Mặc kệ sau này thế nào, có hài tử rồi sẽ bảo đảm hơn.”
“Mẫu hậu, nhi thần còn nhỏ, không cần vội.” Hoa Nam vừa đỡ Thái Hậu vừa thầm nghĩ: “Ta không giống những nữ nhân kia của Giang Giác, phải dựa vào hài tử để củng cố địa vị của mình, bó buộc trái tim phu quân. Ta là Hoa Nam, Hoa Nam của lang hoàn phúc địa, ta muốn người yêu của ta đối với ta mưa gió không rời, thịnh suy không bỏ, trong mắt trong lòng đều chỉ có một mình ta. Ta không cần bất cứ thứ gì để ràng buộc trái tim của hắn.”
Thái hậu nói: “Cũng không nhỏ đâu, ai gia lúc mười tám tuổi đã hạ sinh hài tử rồi.”
“Thế nhưng mẫu hậu à, ở quê hương của nhi thần mười tám tuổi chỉ là tiểu hải tử, dù tâm lý hay thân thể đều không đủ điều kiện mang thai hài tử.” Hoa Nam khó xử nhìn Thái Hậu. Y chỉ có thể nói vậy mà thôi, còn những lời kia y quả thật nói không nên lời – y căn bản không muốn vì người nam nhân gọi là Giang Giác hạ sinh hài tử.
“A?” Thái hậu cau mày lại, hỏi: “Vậy ở lang hoàn bao nhiêu tuổi mới là thích hợp nhất để mang thai?”
Hoa Nam đếm đếm ngón tay, trả lời: “Mẫu thân của nhi thần sáu mươi tuổi hạ sinh đại ca của nhi thần, vậy coi như đã là khá trẻ rồi. Những tộc nhân ở lang hoàn, bình thường đều sau bảy mươi tuổi mới sinh con.”
Thái hậu sững sờ một lát, ho nhẹ mấy tiếng, dung nhan như ngọc thoáng đỏ lên: “Vậy sau này ngươi vẫn có thể vì Hoàng Thượng hạ sinh hài tử.”
Hoa Nam nghĩ thầm: “Ta bảy mươi tuổi thì hào hoa phong nhã, hắn bảy mươi tuổi thì trở thành lão già, hắn lẽ nào không biết xấu hổ mà ngủ cùng ta?” Trong lòng nghĩ thế, ngoài miệng y lại đáp: “Chỉ cần Hoàng Thượng yêu mến, nhi thần liền tuân theo.” Khái, chỉ cần lão già hắn không biết xấu hổ mà dùng bàn tay khô cằn như cũi mục vuốt ve da thịt oánh nhuận tươi trẻ của ta. Hoa Nam rất không thuần khiết tưởng tượng, có chút đỏ mặt.
Những ngày sau đó, hôm nào Giang Giác cũng đến thăm Trương quý phí, ngẫu nhiên lại đến nói chuyện phiếm với Hoa Nam. Một hôm, hắn đột nhiên phát hiện đóa sen trắng trong bình sứ bạch ngọc đã không thấy đâu. Đi hỏi Hoa Nam, y liền cho hắn biết: “Nở vài ngày thì tàn rồi, cho nên ta đem bỏ. Ngươi thích hoa sen sao? Vậy ta sẽ gọi người hái vài đóa về trồng, mỗi khi ngươi đến đều sẽ thấy.”
Giang Giác nhìn Hoa Nam, thấy vẻ mặt thanh thuần không hiểu sự đời của y thì bật cười lớn, nói: “Vậy thì không cần. Ta nói rồi, dù hàng nghìn hàng vạn đóa hoa thu vào tầm mắt, nhưng trong mắt ta chỉ có một đóa này mà thôi. Nếu đã tàn, ta sẽ chờ năm sau lại hái.”
Hoa Nam nghiêng đầu, nói: “Mỗi ngày thay đổi, thiên đạo luân hồi, dù hoa sen năm sau giống hoa sen năm nay như đúc thì cũng không phải là đóa hoa này. Hoàng Thượng cần gì phải cố chấp những thứ đã qua. Đánh mất, chính là vĩnh viễn.”
Nhìn Hoa Nam, trong mắt Giang Giác tựa hồ có trăm nghìn loại tâm tình lưu chuyển. Thế nhưng khi Hoa Nam còn chưa kịp nhìn ra ý tứ trong đó, những tâm tình hỗn loạn kia tất cả đều thu lại, chỉ còn ôn nhu ân cần quen thuộc.
“Tiểu Nam, ta là người tin tưởng vào những kỳ tích bất ngờ.” Chỉ trong thoáng chốc ánh mắt của Giang Giác lại trở nên trong sáng, vui vẻ mà nói với Hoa Nam.
“Thế nhưng kỳ tích lúc nào cũng rất hiếm. Đúng rồi, Hoàng Thượng, ta gần đây có đọc Kinh Thi, trong đó ta đặc biệt yêu thích bài thơ Tương Trọng Tử.”
Y cao giọng ngâm:
“Tương Trọng Tử hề,
Vô du ngã lý.
Vô chiết ngã thụ kỷ.
Khởi cảm ái chi?
Úy ngã phụ mẫu.
Trọng khả hoài dã.
Phụ mẫu chi ngôn,
Diệc khả úy dã.
Tương Trọng Tử hề,
Vô du ngã tường.
Vô chiết ngã thụ tang.
Khởi cảm ái chi?
Úy ngã chư huynh.
Trọng khả hoài dã.
Chư huynh chi ngôn,
Diệc khả úy dã.
Tương Trọng Tử hề,
Vô du ngã viên.
Vô chiết ngã thụ đàn.
Khởi cảm ái chi?
Úy nhân chi đa ngôn.
Trọng khả hoài dã.
Nhân chi đa ngôn,
Diệc khả úy dã.”
*Bài thơ Tương Trọng Tử của Khổng Tử (người dịch: Tạ Quang Phát)
Này Trọng Tử, em xin chàng nhớ,
Xóm bên em xin chớ vượt sang.
Cây khỉ liễu chớ bẻ ngang.
Há đâu em lại dám yêu thương gì?
Nhưng mẹ cha chính vì em sợ,
Tuy là chàng đáng nhớ đáng yêu.
Mẹ cha rầy dạy lắm điều,
Cũng là đáng sợ dám nào lãng quên.
Xin chàng nhớ, này chàng Trọng Tử,
Tường nhà em thì chớ vượt ngang.
Cây dâu xin chớ bẻ quàng,
Há rằng em lại quý thương dám nào?
Những người anh xiết bao em sợ!
Tuy là chàng đáng nhớ vô cùng.
Các anh răn dạy giữ trông,
Cũng là đáng sợ khó lòng xiết bao!
Này Trọng Tử em xin chàng mãi,
Rào vườn em chớ nhảy vượt sang.
Cây đàn xin chớ bẻ ngang,
Há rằng em dám thương mến đó mà?
Người lắm lời thật là em sợ,
Tuy là chàng đáng nhớ đáng mong.
Nhiều lời đồn đãi trong vùng,
Cũng là đáng sợ dám lòng lãng quên.
Ánh mắt Giang Giác dán chặt vào gương mặt mỉm cười của Hoa Nam, trong lòng có chút phiền muộn. Hắn biết rõ Hoa Nam đây là đang cự tuyệt hắn. Hắn là một người cực kỳ cao ngạo, lại bị y nhã nhặn từ chối nhiều lần, lúc này còn mượn Kinh Thi nói rõ ý cự tuyệt, nếu hắn còn tiếp tục kiên trì theo đuổi thì có khác chi bọn lang sói vô lại truy cầu liệt nữ. Chỉ là, cứ như vậy buông tha một khối bảo vật sao? Hắn thật không cam lòng a.
“Lòng tự tôn của ta muốn ta nói với ngươi rằng ‘Ngươi đã vô tâm thì ta đành bỏ cuộc’.” Giang Giác đợi Hoa Nam cười nhẹ xong, chậm rãi nói tiếp: “Thế nhưng tình cảm của ta lại muốn ta nói với ngươi rằng ‘Lòng ta không phải là đá, không thể chuyển dời’.”
Hoa Nam kinh ngạc gật đầu, nhắc Giang Giác mau đi thăm Trương quý phi. Khi nhìn thấy hắn đã đi khỏi rồi, y mới quay vào phòng ngủ, lấy một chiếc hộp gỗ thon dài nho nhỏ ra, mở nắp hộp, do dự vuốt ve đóa hoa sen đã tàn.
Hắn nói hắn tin tưởng kỳ tích bất ngờ, nhưng hắn không biết rằng bất ngờ cùng kỳ tích đều cần thiên thời địa lợi nhân hòa, mà giữa bọn họ, cả ba thứ ấy đều không có đủ. Hắn nói ‘Lòng ta không phải là đá, không thể chuyển dời’, nhưng cố chấp cùng kiên cường ấy có thể kiên trì bao lâu? Nhiệt tình của hắn không nhận được sự hồi đáp, trong lòng không nhận được sự an ủi, có thể hay không sẽ buông tay, có thể hay không trái tim sẽ chết?
Hoa Nam từ sâu dưới đáy lòng thở dài, đóng nắp hộp lại, cố gắng quên đi nỗi mất mác phiền muộn này. Y nhớ lại một lần trong đầu những chuyện vui vẻ xảy ra gần đây, chuẩn bị bức thư gởi về nhà.
“Nhân sinh cả đời, thật sự có rất nhiều chuyện khiến bản thân hối hận. Có đôi khi là vì không làm rồi sau đó hối hận, có đôi khi là vì làm rồi sau đó hối hận.”
“Trong suốt cuộc đời chúng ta sẽ có ít nhất một lần không làm rồi sau đó hối hận.”
Tác giả :
Tam Tam Đắc Cửu