Thả Tui Ra Khỏi Búp Bê Tềnh Dục!
Chương 7
Các bạn của Đàm Tự Thần cảm thấy dạo gần đây y rất kì lạ.
Lúc nào cũng ôm một cái hộp bự chảng đen sì chạy tới chạy lui.
Ví dụ như lúc đồng nghiệp cùng nhau đi chơi golf, y nói, “Tôi không đánh đâu” Sau đó ngồi một góc, ôm hộp, mặt không đổi sắc.
(Kì quái, sao mình lại cảm thấy cậu ta đang cười? Là não mình rút gân sao?)
Người bạn gãi đầu, trứng đau rời khỏi chỗ Đàm Tự Thần.
Đàm Tự Thần thực nội hàm ở góc độ người khác không nhìn thấy, ở nơi người khác không nhìn thấy làm một động tác cực kì thần bí —
Tay y thường xuyên dừng lại ở phần thứ mười năm của hộp…cọ a cọ ~
Tiếp theo là ở vị trí thứ mười ba….
Nhẹ nhàng mơn trớn vân vê đi đi lại lại.
Đàm tiên sinh tan vỡ…
Trong《 Thần du vật ngoại》có nói đỉnh cao của trình độ, chính là đại âm hi thanh (âm to thanh nhỏ), to mà vô hình.
Mà cảnh giới cao nhất của cười, chính là không tiếng động, thâm sâu hệt như tên gọi.
Cho nên người khác không thấy nội tâm y đang phát ra một vạn từ “Ha hả”
Ha hả là cái chi? Là một loại thái độ lạc quan đối với cuộc sống tan vỡ.
Xem sách con heo, bị mẹ già tịch thu, ta nói, ha hả.
Đọc truyện nhìn đến đoạn …m ta nói, ha hả.
Giữa trưa cơm không hết, ta nói, ha hả (?)
Ha hả càng thêm khoẻ mạnh, hôm nay, bạn đã ha hả chưa?
(đám đông lao vào úp sọt –)
(Tức là dù không mần được em nhưng anh vẫn ha hả lạc quan vì xơ múi được chút chút)
Đàm Tự Thần thoả mãn hưởng thụ mỗi ngày, ngoan ngoãn chờ đợi bản hướng dẫn.
Tạ Lê bị nhốt trong hộp đen đến là buồn bực, tuy rằng đôi lúc cậu vẫn có thể bay ra giãn gân giãn cốt chút, nhưng hình như từ lần bị hút vào thiếu chút bị xôn xao xong- từ đó, cậu trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
Vì thế cậu chỉ có thể nằm ngay đơ trong cái (nguỵ) quan tài đen thui này. ⊙V⊙
Vào một ngày đẹp trời, người mua cậu ôm cậu ra sân tắm nắng.
Tạ Lê nhìn nam nhân đáng khinh chạy tới chạy lui vui vẻ không gì sánh được chuẩn bị kem chống nắng, ô che cho cậu, còn chen chúc nằm cùng cậu trên cái thảm con con quay trái quay phải, đột nhiên nở nụ cười.
Kì thực người này, cũng vui lắm.
(Tuy nhiên! Lúc y cua đồng còn dám kêu “Tiểu Lê Tiểu Lê” hại cậu suýt hiểu lầm, tội này không thể tha thứ được!! -_-#)
Đôi lúc khi nam nhân đáng khinh đi làm, cậu nhịn không được nghĩ, rốt cuộc là người nào, có thể khiến một nam nhân bề ngoài chính trực lãnh khốc mặt than trở nên… kì quặc khác thường như thế.
Thậm chí đối với một búp bê vô hồn không có sự sống, cũng có thể cẩn thận nâng niu như đối xử với tình nhân.
Cậu không biết mình có cả đời bị chôn vùi bên trong thân thể này hay không, nói không chừng nửa đời sau của cậu đều phải sống dựa vào con búp bê này, làm một du hồn cô độc.
Có lẽ sau khi y tìm được người yêu rồi sau đó trở thành người nhà, mình sẽ bị bán đến cửa hàng đồng nát, thân thể cùng linh hồn mình rồi sẽ biến mất hoàn toàn.
“…”
Tạ Lê đột nhiên có một suy nghĩ tà ác muốn nguyền rủa nam nhân đáng khinh vĩnh viễn không tìm được tình yêu đích thực, bởi vì như thế cậu sẽ không chết ha hả ha hả ~(^O^)
Ngay lúc cậu nghĩ từng ngày liền cứ thế trôi qua, chuyện kì lạ đã xuất hiện.
Hôm nay nam nhân đáng khinh rất khác thường, tan làm về tắm rửa xong cư nhiên chưa đi sàm sỡ cậu.
Vì cái gì? Vì cái gì vậy (⊙o⊙)... Tạ Lê nghi hoặc. [Xin đừng trách đứa nhỏ này, nó là bị sàm sỡ thành quen]
À! Đúng rồi, hôm nay bản hướng dẫn hẳn là sẽ tới. Lần trước chủ cửa hàng quên giao hàng nên bị muộn ba ngày, nhưng hôm nay chắc sẽ được chuyển tới thôi ~
→_→ Rốt cuộc cũng vào vấn đề chính rồi à?
Tạ Lê suy nghĩ đen tối.
“Để tôi dùng thân thể này khiến anh mê đảo đi!!!! Tôi muốn bất tử!!”
Cậu bày một POSE, ôm thắt lưng cười ha hả.
[Tạ Lê tan vỡ +1]
[Tạ Lê thăng cấp]
Tạ Lê nghĩ nam nhân đáng khinh bế cậu lên giường, là muốn bắt đầu “Vận động”.
Nhưng y vẫn im lặng không nói ôm cậu.
Không nhúc nhích.
Tạ Lê, “?”
Đột nhiên, hai vai nam nhân dựa vào người cậu run rẩy, y ngẩng đầu, hai mắt đầy tơ máu. Nam nhân gắt gao mím môi, tựa hồ đang chịu thống khổ thật lớn.
Tạ Lê ngây ngẩn cả người.
“Tiểu Lê, Tiểu Lê…” Nam nhân thì thào khẽ nói, giọng nói thậm chí còn mang theo chút nghẹn ngào đầy tuyệt vọng, “Bọn họ nói máy bay của em gặp sự cố! Sao anh lại không biết!”
“Nhất định là bọn họ gạt anh! Anh cùng lắm chỉ là từ sau em rời đi không điều tra thôi! Sao có thể liền…rời khỏi anh!”
“Bọn họ đều là lũ khốn! Lừa đảo! Anh còn chưa bắt đầu tiếp cận em, còn chưa chân chính biểu đạt tình cảm của mình với em…Anh vẫn luôn chờ em về nước, nhưng vì cớ gì ta còn chưa bắt đầu, em đã…”
Y ngửa đầu, dùng sức nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt thực sự rất khó coi.
“…”
Cái kia….Nam nhân đáng khinh, người anh ta yêu không lẽ đã….Tạ Lê trầm mặc.
“Không phải, em căn bản đâu có rời khỏi anh, em ở ngay đây, ở chỗ này… Bọn họ mới là kẻ ngu ngốc…” Nam nhân kéo Tạ Lê vào lòng, tựa hồ như muốn xác nhận điều gì, đột nhiên lại buông mạnh cậu ra.
“Không phải….Không phải. Nó không phải…Tiểu Lệ của mình sẽ cười. Cười rộ lên thực đáng yêu”
“…”
Tạ Lê nhìn nam nhân hai mắt tan rã dựa ở đầu giường, trong lòng không biết vì sao lại thấy rầu rĩ.
Dường như….Rất khó chịu.
Này, nam nhân đáng khinh, có muốn đến sàm sỡ tôi không?
Tôi thấy lúc anh sàm sỡ tôi vui vẻ thoả mãn lắm mà…
Nếu không anh cua đồng tôi cũng được…
Tạ Lê há miệng, nhưng lại không thốt lên một lời.
Lúc nào cũng ôm một cái hộp bự chảng đen sì chạy tới chạy lui.
Ví dụ như lúc đồng nghiệp cùng nhau đi chơi golf, y nói, “Tôi không đánh đâu” Sau đó ngồi một góc, ôm hộp, mặt không đổi sắc.
(Kì quái, sao mình lại cảm thấy cậu ta đang cười? Là não mình rút gân sao?)
Người bạn gãi đầu, trứng đau rời khỏi chỗ Đàm Tự Thần.
Đàm Tự Thần thực nội hàm ở góc độ người khác không nhìn thấy, ở nơi người khác không nhìn thấy làm một động tác cực kì thần bí —
Tay y thường xuyên dừng lại ở phần thứ mười năm của hộp…cọ a cọ ~
Tiếp theo là ở vị trí thứ mười ba….
Nhẹ nhàng mơn trớn vân vê đi đi lại lại.
Đàm tiên sinh tan vỡ…
Trong《 Thần du vật ngoại》có nói đỉnh cao của trình độ, chính là đại âm hi thanh (âm to thanh nhỏ), to mà vô hình.
Mà cảnh giới cao nhất của cười, chính là không tiếng động, thâm sâu hệt như tên gọi.
Cho nên người khác không thấy nội tâm y đang phát ra một vạn từ “Ha hả”
Ha hả là cái chi? Là một loại thái độ lạc quan đối với cuộc sống tan vỡ.
Xem sách con heo, bị mẹ già tịch thu, ta nói, ha hả.
Đọc truyện nhìn đến đoạn …m ta nói, ha hả.
Giữa trưa cơm không hết, ta nói, ha hả (?)
Ha hả càng thêm khoẻ mạnh, hôm nay, bạn đã ha hả chưa?
(đám đông lao vào úp sọt –)
(Tức là dù không mần được em nhưng anh vẫn ha hả lạc quan vì xơ múi được chút chút)
Đàm Tự Thần thoả mãn hưởng thụ mỗi ngày, ngoan ngoãn chờ đợi bản hướng dẫn.
Tạ Lê bị nhốt trong hộp đen đến là buồn bực, tuy rằng đôi lúc cậu vẫn có thể bay ra giãn gân giãn cốt chút, nhưng hình như từ lần bị hút vào thiếu chút bị xôn xao xong- từ đó, cậu trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
Vì thế cậu chỉ có thể nằm ngay đơ trong cái (nguỵ) quan tài đen thui này. ⊙V⊙
Vào một ngày đẹp trời, người mua cậu ôm cậu ra sân tắm nắng.
Tạ Lê nhìn nam nhân đáng khinh chạy tới chạy lui vui vẻ không gì sánh được chuẩn bị kem chống nắng, ô che cho cậu, còn chen chúc nằm cùng cậu trên cái thảm con con quay trái quay phải, đột nhiên nở nụ cười.
Kì thực người này, cũng vui lắm.
(Tuy nhiên! Lúc y cua đồng còn dám kêu “Tiểu Lê Tiểu Lê” hại cậu suýt hiểu lầm, tội này không thể tha thứ được!! -_-#)
Đôi lúc khi nam nhân đáng khinh đi làm, cậu nhịn không được nghĩ, rốt cuộc là người nào, có thể khiến một nam nhân bề ngoài chính trực lãnh khốc mặt than trở nên… kì quặc khác thường như thế.
Thậm chí đối với một búp bê vô hồn không có sự sống, cũng có thể cẩn thận nâng niu như đối xử với tình nhân.
Cậu không biết mình có cả đời bị chôn vùi bên trong thân thể này hay không, nói không chừng nửa đời sau của cậu đều phải sống dựa vào con búp bê này, làm một du hồn cô độc.
Có lẽ sau khi y tìm được người yêu rồi sau đó trở thành người nhà, mình sẽ bị bán đến cửa hàng đồng nát, thân thể cùng linh hồn mình rồi sẽ biến mất hoàn toàn.
“…”
Tạ Lê đột nhiên có một suy nghĩ tà ác muốn nguyền rủa nam nhân đáng khinh vĩnh viễn không tìm được tình yêu đích thực, bởi vì như thế cậu sẽ không chết ha hả ha hả ~(^O^)
Ngay lúc cậu nghĩ từng ngày liền cứ thế trôi qua, chuyện kì lạ đã xuất hiện.
Hôm nay nam nhân đáng khinh rất khác thường, tan làm về tắm rửa xong cư nhiên chưa đi sàm sỡ cậu.
Vì cái gì? Vì cái gì vậy (⊙o⊙)... Tạ Lê nghi hoặc. [Xin đừng trách đứa nhỏ này, nó là bị sàm sỡ thành quen]
À! Đúng rồi, hôm nay bản hướng dẫn hẳn là sẽ tới. Lần trước chủ cửa hàng quên giao hàng nên bị muộn ba ngày, nhưng hôm nay chắc sẽ được chuyển tới thôi ~
→_→ Rốt cuộc cũng vào vấn đề chính rồi à?
Tạ Lê suy nghĩ đen tối.
“Để tôi dùng thân thể này khiến anh mê đảo đi!!!! Tôi muốn bất tử!!”
Cậu bày một POSE, ôm thắt lưng cười ha hả.
[Tạ Lê tan vỡ +1]
[Tạ Lê thăng cấp]
Tạ Lê nghĩ nam nhân đáng khinh bế cậu lên giường, là muốn bắt đầu “Vận động”.
Nhưng y vẫn im lặng không nói ôm cậu.
Không nhúc nhích.
Tạ Lê, “?”
Đột nhiên, hai vai nam nhân dựa vào người cậu run rẩy, y ngẩng đầu, hai mắt đầy tơ máu. Nam nhân gắt gao mím môi, tựa hồ đang chịu thống khổ thật lớn.
Tạ Lê ngây ngẩn cả người.
“Tiểu Lê, Tiểu Lê…” Nam nhân thì thào khẽ nói, giọng nói thậm chí còn mang theo chút nghẹn ngào đầy tuyệt vọng, “Bọn họ nói máy bay của em gặp sự cố! Sao anh lại không biết!”
“Nhất định là bọn họ gạt anh! Anh cùng lắm chỉ là từ sau em rời đi không điều tra thôi! Sao có thể liền…rời khỏi anh!”
“Bọn họ đều là lũ khốn! Lừa đảo! Anh còn chưa bắt đầu tiếp cận em, còn chưa chân chính biểu đạt tình cảm của mình với em…Anh vẫn luôn chờ em về nước, nhưng vì cớ gì ta còn chưa bắt đầu, em đã…”
Y ngửa đầu, dùng sức nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt thực sự rất khó coi.
“…”
Cái kia….Nam nhân đáng khinh, người anh ta yêu không lẽ đã….Tạ Lê trầm mặc.
“Không phải, em căn bản đâu có rời khỏi anh, em ở ngay đây, ở chỗ này… Bọn họ mới là kẻ ngu ngốc…” Nam nhân kéo Tạ Lê vào lòng, tựa hồ như muốn xác nhận điều gì, đột nhiên lại buông mạnh cậu ra.
“Không phải….Không phải. Nó không phải…Tiểu Lệ của mình sẽ cười. Cười rộ lên thực đáng yêu”
“…”
Tạ Lê nhìn nam nhân hai mắt tan rã dựa ở đầu giường, trong lòng không biết vì sao lại thấy rầu rĩ.
Dường như….Rất khó chịu.
Này, nam nhân đáng khinh, có muốn đến sàm sỡ tôi không?
Tôi thấy lúc anh sàm sỡ tôi vui vẻ thoả mãn lắm mà…
Nếu không anh cua đồng tôi cũng được…
Tạ Lê há miệng, nhưng lại không thốt lên một lời.
Tác giả :
Mịch Lộ Tiền Hành