Thả Tui Ra Khỏi Búp Bê Tềnh Dục!
Chương 5
Ngay tại lúc Tạ Lê ăn bậy uống bạ (?) hạnh phúc không phải lo lắng gì thì đến tối thứ bảy.
Tạ Lê mơ một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ.
Trong mơ cậu bị giáo sư Lý giáo sư Vương giáo sư Lâm giáo sư đủ các loại đuổi theo, bọn họ một bên truy đuổi một bên gào, “Em Lê! Lại viết thêm một luận văn đi! Lại viết thêm một giáo trình đi! Lại viết thêm một xxxx đi!” Tạ Lê một bên chạy một bên cười đến thực vui vẻ hạnh phúc ⊙v⊙: “Đến đi đến đi, đến bắt em đi ~” Đúng lúc này!!! Đột nhiên nhóm giáo sư hợp thể! Biến thành nam nhân ý đồ bất chính siêu cấp đáng sợ kia! Y một phát xông lên túm được cậu sau đó ấn cậu lên tường — xôn xao — xôn xao —
“A a a a a!” Tạ Lê bừng tỉnh.
Tạ Lê, “Hộc hộc….O_o” lẽ nào mình nhanh như vậy cư nhiên đã học được hưởng thụ?! Như thế nào có thể?!!
May là mơ, trinh tiết vẫn còn! Cậu nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực sau đó quay đầu.
Đàm Tự Thần đang nhìn cậu.
Tạ Lê >_<, “A a a a a a anh ta nghe thấy mình nói sao!!”Đàm Tự Thần lấy tay nâng cằm, khoé miệng từ từ nhếch lên, “Mua nhiều trang phục ‘đặc biệt’ như vậy, mặc bộ nào trước đây nhỉ? ⊙v⊙”Tạ Lê = =, “Được rồi quả nhiên không nghe thấy… Sát? Dám chơi đồng phục?! Tha mạng cho tui!! QAQ”Kì thực Đàm Tự Thần mắc chứng ám ảnh cưỡng chế vô cùng nghiêm trọng.Vì thế y chọn tới chọn lui n lâu, lâu đến độ Tạ Lê đột nhiên nhớ ra mình đã được giải phóng!!! Nói cách khác tuy rằng cậu mạc danh kì diệu bị nhốt trong phạm vi bán kính 3 mét quanh búp bê nhưng cậu cũng không cần phải về đấy!! Cậu có thể nhẹ nhàng tung bay! Cậu còn có thể bay theo chiều gió cho các bạn xem!Bạn nhỏ Tạ Lê hết sức sung sướng.Cậu thậm chí còn tâm địa thiện lương bay tới vỗ vỗ bả vai Đàm Tự Thần (tuy rằng lần nào cũng xuyên qua), nghiêm túc đề nghị, “Lão huynh à, tuy tôi thực thần kì bị nguyền rủa mà biến thành u linh – còn bị con búp bê này của anh vây khốn, anh hiểu đấy…. Được rồi thực ra là tôi muốn nói dù trong mắt tôi chỉ thấy búp bê này là một bóng trắng mờ mờ, tuy đây là phản khoa học tôi cũng không có biện pháp, nhưng chỉ cần nhìn mang máng thế này tôi cũng có thể nhận ra đây chính là một tuyệt thế mĩ nhân! Là một thân sĩ, từ nhỏ tôi đã được dạy về bí thuật khuê phòng — tuy còn chưa thực chiến nhưng vẫn đủ khả năng chỉ dạy giúp đỡ chút chút…”Đàm Tự Thần chọn đến vui ngất trời, Tạ Lê lảm nhảm vớ vẩn cũng vui ngất trời, cả phòng đều vui vẻ hoà thuận. ⊙v⊙Cuối cùng có vẻ Đàm Tự Thần đã hạ quyết tâm, y nắm chặt tay, đi thẳng đến chỗ búp bê tềnh d*c đang ngồi bên cửa sổ…Không chút do dự!!! Đẩy nó ép vào tường!!!Tạ Lê thực kích động ⊙▽⊙, “Oa kháo, muốn thực chiến rồi!!!? Để tôi giúp anh đếm xem anh kiên trì được nhiêu lần!!!” Chính là không đợi bạn Tạ Lê gào xong mấy câu này, xoạch – một cái.Cậu bị hút vào búp bê.Tạ Lê sửng sốt ba giây,“A a a a a a a còn cả công năng tự động hút linh hồn về sao ông trời a mụ nội ông!!!”Đàm Tự Thần một bên bình tĩnh như trước = =, “Anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy….Em không mặc gì là đẹp nhất”Nghe xong lời này Tạ Lê nhất thời nội thương đến thanh máu cạn kiệt ngã xuống đất không dậy nổi.Thế hả? Một khi đã như vậy.Phản khoa học cũng không có biện pháp.Bởi vì cậu đã thấu hiểu sâu sắc….Giấc mộng tốt đẹp, hiện thực tàn khốc. Đây chính là chân tướng.Một triết nhân nổi tiếng đã từng viết, “Khi ngươi một lần lại một lần bị cuộc sống JQ, ngươi phải học được cách hưởng thụ”Bạn Tạ Lê cảm thấy….Thực sự là triết lý này rất mợ nó triết lý!!! Cái tên nói năng bậy bạ kia đi chết đi!Bị huỷ là cúc hoa của ông hay là cúc hoa của tôi!!Cúc hoa bị thịt chắc chắn sẽ đau lắm đúng không?!Cứu mạng a!!Cái quần lót “Hạnh” phúc của Tạ Lê được cửa hàng tặng rất nhanh đã bị lột xuống. Cô linh linh bị quăng nằm ở góc tường.Bản thuyết minh đi kèm với quần lót ghi, “Quý khách thân mến, pans cửa hàng chúng tôi tặng có lực đàn hồi cường độ rất lớn! Thích hợp để ngài thi triển hung ác! Là một chiếc quần chất lượng cao vô cùng tình thú thích hợp sử dụng cả ở trong nhà và ngoài nhà! Mong lại ghé thăm cửa hàng lần nữa!”Quần lót nghe cũng phải nở nụ cười.Không có “Bức màn che”, Tạ Lê kích động phẫn nộ nhất thời cảm thấy JJ lạnh lẽo. Mấy sợi lông cua đồng mô phỏng chân thực trong gió lạnh thê lương đung đưa.Hồi trung học cậu có lần đến thăm bạn tình cờ thấy ở đấy có một con búp bê tềnh d*c.Tối tối đều phải đại chiến ba trăm hiệp đến khi giường kẽo kẹt lay động – cuối cùng cậu tận mắt nhìn thấy cái con búp bê kia bị chơi đến hỏng!!!! Sao lại có tên đàn ông đáng sợ như thế chớ!!Tất nhiên làm búp bê là không có tiền đồ! Tuyệt đối không có!!!! Nhưng lại còn là loại búp bê này!! Nếu cậu là BJD đẹp giai ít ra còn có thể như đại minh tinh được chụp ảnh lên trang bìa —Vì thế ngàn vạn lần bi thương cô động thành một tiếng ai thán, “Thiếu niên à! Vì sao ngươi lại bi suy đến thế — a~” (Xin hãy dùng chất giọng kinh kịch thử biểu diễn ⊙v⊙)Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ lại càng ưu thương. →_→ Sau đó, Tạ Lê cứng ngắc cảm giác được răng nanh ai đó đã bắt đầu day cắn vành tai mình, cậu cho rằng mùa xuân nguy hiểm của cậu sắp tới rồi.————————–BJD công nhận nhìn đẹp thật cơ mà nhiều lúc cứ thấy ghê ghê…
Tạ Lê mơ một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ.
Trong mơ cậu bị giáo sư Lý giáo sư Vương giáo sư Lâm giáo sư đủ các loại đuổi theo, bọn họ một bên truy đuổi một bên gào, “Em Lê! Lại viết thêm một luận văn đi! Lại viết thêm một giáo trình đi! Lại viết thêm một xxxx đi!” Tạ Lê một bên chạy một bên cười đến thực vui vẻ hạnh phúc ⊙v⊙: “Đến đi đến đi, đến bắt em đi ~” Đúng lúc này!!! Đột nhiên nhóm giáo sư hợp thể! Biến thành nam nhân ý đồ bất chính siêu cấp đáng sợ kia! Y một phát xông lên túm được cậu sau đó ấn cậu lên tường — xôn xao — xôn xao —
“A a a a a!” Tạ Lê bừng tỉnh.
Tạ Lê, “Hộc hộc….O_o” lẽ nào mình nhanh như vậy cư nhiên đã học được hưởng thụ?! Như thế nào có thể?!!
May là mơ, trinh tiết vẫn còn! Cậu nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực sau đó quay đầu.
Đàm Tự Thần đang nhìn cậu.
Tạ Lê >_<, “A a a a a a anh ta nghe thấy mình nói sao!!”Đàm Tự Thần lấy tay nâng cằm, khoé miệng từ từ nhếch lên, “Mua nhiều trang phục ‘đặc biệt’ như vậy, mặc bộ nào trước đây nhỉ? ⊙v⊙”Tạ Lê = =, “Được rồi quả nhiên không nghe thấy… Sát? Dám chơi đồng phục?! Tha mạng cho tui!! QAQ”Kì thực Đàm Tự Thần mắc chứng ám ảnh cưỡng chế vô cùng nghiêm trọng.Vì thế y chọn tới chọn lui n lâu, lâu đến độ Tạ Lê đột nhiên nhớ ra mình đã được giải phóng!!! Nói cách khác tuy rằng cậu mạc danh kì diệu bị nhốt trong phạm vi bán kính 3 mét quanh búp bê nhưng cậu cũng không cần phải về đấy!! Cậu có thể nhẹ nhàng tung bay! Cậu còn có thể bay theo chiều gió cho các bạn xem!Bạn nhỏ Tạ Lê hết sức sung sướng.Cậu thậm chí còn tâm địa thiện lương bay tới vỗ vỗ bả vai Đàm Tự Thần (tuy rằng lần nào cũng xuyên qua), nghiêm túc đề nghị, “Lão huynh à, tuy tôi thực thần kì bị nguyền rủa mà biến thành u linh – còn bị con búp bê này của anh vây khốn, anh hiểu đấy…. Được rồi thực ra là tôi muốn nói dù trong mắt tôi chỉ thấy búp bê này là một bóng trắng mờ mờ, tuy đây là phản khoa học tôi cũng không có biện pháp, nhưng chỉ cần nhìn mang máng thế này tôi cũng có thể nhận ra đây chính là một tuyệt thế mĩ nhân! Là một thân sĩ, từ nhỏ tôi đã được dạy về bí thuật khuê phòng — tuy còn chưa thực chiến nhưng vẫn đủ khả năng chỉ dạy giúp đỡ chút chút…”Đàm Tự Thần chọn đến vui ngất trời, Tạ Lê lảm nhảm vớ vẩn cũng vui ngất trời, cả phòng đều vui vẻ hoà thuận. ⊙v⊙Cuối cùng có vẻ Đàm Tự Thần đã hạ quyết tâm, y nắm chặt tay, đi thẳng đến chỗ búp bê tềnh d*c đang ngồi bên cửa sổ…Không chút do dự!!! Đẩy nó ép vào tường!!!Tạ Lê thực kích động ⊙▽⊙, “Oa kháo, muốn thực chiến rồi!!!? Để tôi giúp anh đếm xem anh kiên trì được nhiêu lần!!!” Chính là không đợi bạn Tạ Lê gào xong mấy câu này, xoạch – một cái.Cậu bị hút vào búp bê.Tạ Lê sửng sốt ba giây,“A a a a a a a còn cả công năng tự động hút linh hồn về sao ông trời a mụ nội ông!!!”Đàm Tự Thần một bên bình tĩnh như trước = =, “Anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy….Em không mặc gì là đẹp nhất”Nghe xong lời này Tạ Lê nhất thời nội thương đến thanh máu cạn kiệt ngã xuống đất không dậy nổi.Thế hả? Một khi đã như vậy.Phản khoa học cũng không có biện pháp.Bởi vì cậu đã thấu hiểu sâu sắc….Giấc mộng tốt đẹp, hiện thực tàn khốc. Đây chính là chân tướng.Một triết nhân nổi tiếng đã từng viết, “Khi ngươi một lần lại một lần bị cuộc sống JQ, ngươi phải học được cách hưởng thụ”Bạn Tạ Lê cảm thấy….Thực sự là triết lý này rất mợ nó triết lý!!! Cái tên nói năng bậy bạ kia đi chết đi!Bị huỷ là cúc hoa của ông hay là cúc hoa của tôi!!Cúc hoa bị thịt chắc chắn sẽ đau lắm đúng không?!Cứu mạng a!!Cái quần lót “Hạnh” phúc của Tạ Lê được cửa hàng tặng rất nhanh đã bị lột xuống. Cô linh linh bị quăng nằm ở góc tường.Bản thuyết minh đi kèm với quần lót ghi, “Quý khách thân mến, pans cửa hàng chúng tôi tặng có lực đàn hồi cường độ rất lớn! Thích hợp để ngài thi triển hung ác! Là một chiếc quần chất lượng cao vô cùng tình thú thích hợp sử dụng cả ở trong nhà và ngoài nhà! Mong lại ghé thăm cửa hàng lần nữa!”Quần lót nghe cũng phải nở nụ cười.Không có “Bức màn che”, Tạ Lê kích động phẫn nộ nhất thời cảm thấy JJ lạnh lẽo. Mấy sợi lông cua đồng mô phỏng chân thực trong gió lạnh thê lương đung đưa.Hồi trung học cậu có lần đến thăm bạn tình cờ thấy ở đấy có một con búp bê tềnh d*c.Tối tối đều phải đại chiến ba trăm hiệp đến khi giường kẽo kẹt lay động – cuối cùng cậu tận mắt nhìn thấy cái con búp bê kia bị chơi đến hỏng!!!! Sao lại có tên đàn ông đáng sợ như thế chớ!!Tất nhiên làm búp bê là không có tiền đồ! Tuyệt đối không có!!!! Nhưng lại còn là loại búp bê này!! Nếu cậu là BJD đẹp giai ít ra còn có thể như đại minh tinh được chụp ảnh lên trang bìa —Vì thế ngàn vạn lần bi thương cô động thành một tiếng ai thán, “Thiếu niên à! Vì sao ngươi lại bi suy đến thế — a~” (Xin hãy dùng chất giọng kinh kịch thử biểu diễn ⊙v⊙)Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ lại càng ưu thương. →_→ Sau đó, Tạ Lê cứng ngắc cảm giác được răng nanh ai đó đã bắt đầu day cắn vành tai mình, cậu cho rằng mùa xuân nguy hiểm của cậu sắp tới rồi.————————–BJD công nhận nhìn đẹp thật cơ mà nhiều lúc cứ thấy ghê ghê…
Tác giả :
Mịch Lộ Tiền Hành