Thà Đừng Gặp Gỡ
Quyển 1 - Chương 42: Trong lòng tôi yêu ai, anh cũng muốn quản sao?
Edit: Rika
-----
Cho đến lúc có một bóng đen tiến lại gần, in lên bức tượng, Vinh Thiển mới phục hồi tinh thần, có người đến đây sao? Cô vẫn chưa buông dao xuống, Lệ Cảnh Trình đi đến bên cạnh cô, một chân gác lên trên bàn. Vẻ mặt Vinh Thiển chăm chú, anh đưa mắt nhìn bức tượng, cô ngẩng đầu nhìn: “Đừng động đậy.”
”Khắc cho tôi sao?”
Vinh Thiển mím chặt môi, Lệ Cảnh Trình nhìn bức tượng một lúc lâu rồi nói: “Nhìn kỹ cũng không giống tôi lắm, rốt cuộc em khắc ai vậy?”
Vinh Thiển không tin anh lại không nhìn ra, cô hơi kích động, đứng dậy: “Sau khi làm xong cái này, tôi sẽ làm cái khác cho anh.”
Nét mặt Lệ Cảnh Trình vẫn bình thường, nhưng Vinh Thiển lại cảm thấy anh không phải là người tốt, thường ngày tuy chung sống với nhau hòa thuận vui vẻ, nhưng hiện tại, cô thấy sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm, từ sâu trong tận đáy lòng của cô dâng lên một sự sợ hãi. Lệ Cảnh Trình đưa tay đụng vào pho tượng, bỗng nhiên dùng sức một cái, bóp nát một phần bức tượng.
Vinh Thiển kinh ngạc kêu lên: “Anh...”
Lệ Cảnh Trình giống như một con mãnh thú bị chọc giận, ánh mắt như mũi dùi sắc bén làm cho người khác nhìn vào mười phần sợ hãi, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người, vung tay lên, những gì còn trên bàn đều bị hất xuống đất hết, anh còn đưa chân đạp đổ bàn: “Chẳng lẽ đây là cách mà em quên đi Hoắc Thiếu Huyền sao?”
Vinh Thiển siết chặt con dao trong tay: “Anh dựa vào cái gì mà phá phách đồ đạc của tôi?”
Lệ Cảnh Trình vừa nghe vậy càng thêm tức giận, anh đưa tay nắm lấy bả vai cô, kéo cô tới trước mặt mình: “Đừng cho rằng tôi không nhìn ra em đang khắc cái gì?”
”Đúng, đây chính là Hoắc Thiếu Huyền, thì sao nào?” Vinh Thiển bị anh kéo thô bạo, chỉ có thể nghiêng người, cao giọng nói: “Tôi khắc anh ấy, thì có quan hệ gì tới anh?”
”Xem ra, lời tôi nói em quên đi Hoắc Thiếu Huyền, chỉ là gió thoảng bên tai thôi sao?”
”Dựa vào cái gì mà anh bắt tôi quên đi anh ấy, tôi chính là không quên được, tôi yêu Hoắc Thiếu Huyền, Lệ Cảnh Trình, anh cũng không phải là lần đầu tiên biết tôi yêu anh ấy? Anh cần gì phải tức giận?”
Lời nói của cô, đâm thẳng vào trong trái tim anh, làm cho Lệ Cảnh Trình ngây người, lúc trước anh đoạt lấy cô, không phải bởi vì anh nhìn trúng cô sao? Anh chưa bao giờ để ý trong lòng cô có ai, anh chỉ cần thể xác cô là của anh, thế đã đủ rồi....
Nhưng.....
Lệ Cảnh Trình cắn chặt răng, trong mắt hiện lên sự ham muốn không rõ ràng, ai, là ai có quy định anh không được thích cô?
”Vinh Thiển, sau này, nếu còn có chuyện này xảy ra, tôi gặp một lần, phá một lần.” Lệ Cảnh Trình cô gắng kiềm chế tức giận, Vinh Thiển nhìn bức tượng dưới đất đã vỡ tan tành, lòng cô đau buồn, cố gắng kiềm nén nước mắt, xuất hiện một tầng hơi nước mờ nhạt: “Lệ Cảnh Trình, trong lòng tôi yêu ai, anh cũng muốn quản sao?”
”Trong lòng em yêu ai, nhớ tới ai, tôi không có cách nào cản được, nhưng em đừng là trò hề này trước mặt tôi, Vinh Thiển, tôi xem trọng em, em cũng cần phải thật tâm với tôi, giờ nếu như em muốn quay về, em thử nghĩ đi, liệu Hoắc Thiếu Huyền có cần em nữa không?""
Trái tim Vinh Thiển như có người bóp nát, dẫm đạp, thật sự đau đớn khôn cùng: “Tôi muốn quay về, tôi vẫn muốn bên cạnh Hoắc Thiếu Huyền, nhưng tôi không xứng với anh ấy, ngược lại tôi rất hợp với anh.”
Lệ Cảnh Trình chưa từng bị người nào chọc cho tức giận như thế này, cô là người đầu tiên. Lục phủ ngũ tạng của anh đều đau, hận không thể một tay bóp chết cô, anh đưa tay chỉ không khí, ngón tay hướng thẳng về phía cô: “Em nói tôi nghe, vì sao em lại cho rằng tôi xứng với em?”
”Một người không sạch sẽ, một người cố tình tìm vui nên cố làm chuyện không sạch sẽ.” Vinh Thiển không muốn cãi nhau với anh, tận lực làm cho giọng nói của mình sao cho dễ nghe nhất, chịu đựng, chịu đựng và chịu đựng.
Anh không có khả năng, có thể cấm được ngay cả việc cô nhớ đến một người, cô yêu Hoắc Thiếu Huyền, mười lăm năm thanh mai trúc mã, chỉ một câu của anh, làm sao có thể nói quên là quên được? Lệ Cảnh Trình nhìn mảnh vỡ dưới chân, dưới đôi giày da của anh là bản vẽ bức tượng, hé lộ ra gương mặt của Hoắc Thiếu Huyền. Vinh Thiển hoàn toàn bị anh chọc giận, cô xông lên, đẩy Lệ Cảnh Trình ra: “Không cho anh động vào.”
Trong cơn giận dữ, Lệ Cảnh Trình đưa tay nắm lấy cô, đẩy cô ra phía sau, áp người lên bàn tròn, cái bàn cũng không cao lắm, thời điểm lưng chạm lên cái bàn, cô cảm giác thắt lưng mình đã bị gãy mất rồi. Anh đưa tay chống đầu vai cô, ngăn không cho cô đứng lên, tóc của Vinh Thiển xõa ra, cô vùng vẫy, nhưng dù thế nào cô vẫn bị anh áp chặt trên bàn.
”Em, tất cả những gì của em đều là của tôi, tôi muốn bỏ thì bỏ, muốn phá thì phá, không cho phép em ngăn cản.”
”Lệ Cảnh trình, anh thẹn quá hóa giận sao?” Vinh Thiển nhìn thẳng vào mắt anh, hoàn toàn không sợ hãi: “Anh đừng có vô lý như thế, anh nghĩ tôi thích anh ở trên người tôi sao?”
”Không đuợc à?”
”Chuyện này, dù nghĩ tới tôi vẫn không dám nghĩ, bởi vì, căn bản là không có khả năng.............”
Lệ Cảnh Trình híp mắt nhìn cô, từng câu từng chữ cô nói truyền thẳng vào tai anh, anh cảm thấy rất chói tai, anh không muốn nghe. Ánh mắt anh đảo qua cái cổ duyên dáng của cô, Vinh Thiển mặc một bộ quần áo nhung, từng cúc áo phập phồng theo nhịp thở của cô, gần như có thể nhìn thấy một chút da thịt nõn nà bên trong. Ánh mắt Lệ Cảnh Trình trầm xuống, hai tay bỗng nhiên dùng sức, cầm lấy cô áo cô, xé toạc. Sức lực của anh rất lớn, ba cúc áo hàng đầu tiên bị bứt ra, Vinh Thiển hét lên một tiếng, trong tay cô vẫn đang cầm con dao điêu khắc, hướng tới anh. Cánh tay Lệ Cảnh Trình truyền đến một trận đau đớn, sau đó anh liền buông cô ra. Vinh Thiển ngồi dậy, đẩy anh ra rồi chạy sang một bên. Con dao điêu khăc rớt xuống đất, anh đưa mắt nhìn, sau đó, xoay người bước ra khỏi căn phòng kính, khóa cửa lại.
Vinh Thiển vội vàng chạy tới: “Lệ Cảnh Trình, anh thả tôi ra.”
Anh khóa trái cửa lại, sau đó trừng mắt với cô, bốn mắt nhìn nhau, Lệ Cảnh Trình phất tay lên: “Không phải em thích ở đây sao? Được, tôi cho em ở trong này, sẽ không có ai đến quấy rầy em đâu.”
”Không cần, tôi rất sợ, tôi muốn ra ngoài.”
Vinh Thiển đập tay vào cửa, Lệ Cảnh Trình không thèm nhìn, xoay người rời đi. Người làm trong nhà thấy hai người cãi nhau, vội vã chạy tới, Lệ Cảnh Trình bước về phía biệt thự, căn dặn: “Bật máy sưởi ấm cho căn phòng đó, không có lệnh của tôi, không ai được mở cửa.”
Trở về phòng, Lệ Canh Trình bước ra ngoài ban công, Vinh Thiển vẫn đứng trước cửa, Lệ Cảnh Trình đưa hai tay chống lên lan can, gió đêm mát lạnh thổi tới, cũng thổi bay một ít phiền não trong đầu anh. Đau đớn trên cánh tay càng lúc càng tăng, Lệ Cảnh Trình nhìn, một vết cắt thật dài, không sâu lắm, chỉ chảy một ít máu.
Cơn đau này, vì sao lại truyền từ cánh tay tới thẳng trái tim anh?
-----
-----
Cho đến lúc có một bóng đen tiến lại gần, in lên bức tượng, Vinh Thiển mới phục hồi tinh thần, có người đến đây sao? Cô vẫn chưa buông dao xuống, Lệ Cảnh Trình đi đến bên cạnh cô, một chân gác lên trên bàn. Vẻ mặt Vinh Thiển chăm chú, anh đưa mắt nhìn bức tượng, cô ngẩng đầu nhìn: “Đừng động đậy.”
”Khắc cho tôi sao?”
Vinh Thiển mím chặt môi, Lệ Cảnh Trình nhìn bức tượng một lúc lâu rồi nói: “Nhìn kỹ cũng không giống tôi lắm, rốt cuộc em khắc ai vậy?”
Vinh Thiển không tin anh lại không nhìn ra, cô hơi kích động, đứng dậy: “Sau khi làm xong cái này, tôi sẽ làm cái khác cho anh.”
Nét mặt Lệ Cảnh Trình vẫn bình thường, nhưng Vinh Thiển lại cảm thấy anh không phải là người tốt, thường ngày tuy chung sống với nhau hòa thuận vui vẻ, nhưng hiện tại, cô thấy sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm, từ sâu trong tận đáy lòng của cô dâng lên một sự sợ hãi. Lệ Cảnh Trình đưa tay đụng vào pho tượng, bỗng nhiên dùng sức một cái, bóp nát một phần bức tượng.
Vinh Thiển kinh ngạc kêu lên: “Anh...”
Lệ Cảnh Trình giống như một con mãnh thú bị chọc giận, ánh mắt như mũi dùi sắc bén làm cho người khác nhìn vào mười phần sợ hãi, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người, vung tay lên, những gì còn trên bàn đều bị hất xuống đất hết, anh còn đưa chân đạp đổ bàn: “Chẳng lẽ đây là cách mà em quên đi Hoắc Thiếu Huyền sao?”
Vinh Thiển siết chặt con dao trong tay: “Anh dựa vào cái gì mà phá phách đồ đạc của tôi?”
Lệ Cảnh Trình vừa nghe vậy càng thêm tức giận, anh đưa tay nắm lấy bả vai cô, kéo cô tới trước mặt mình: “Đừng cho rằng tôi không nhìn ra em đang khắc cái gì?”
”Đúng, đây chính là Hoắc Thiếu Huyền, thì sao nào?” Vinh Thiển bị anh kéo thô bạo, chỉ có thể nghiêng người, cao giọng nói: “Tôi khắc anh ấy, thì có quan hệ gì tới anh?”
”Xem ra, lời tôi nói em quên đi Hoắc Thiếu Huyền, chỉ là gió thoảng bên tai thôi sao?”
”Dựa vào cái gì mà anh bắt tôi quên đi anh ấy, tôi chính là không quên được, tôi yêu Hoắc Thiếu Huyền, Lệ Cảnh Trình, anh cũng không phải là lần đầu tiên biết tôi yêu anh ấy? Anh cần gì phải tức giận?”
Lời nói của cô, đâm thẳng vào trong trái tim anh, làm cho Lệ Cảnh Trình ngây người, lúc trước anh đoạt lấy cô, không phải bởi vì anh nhìn trúng cô sao? Anh chưa bao giờ để ý trong lòng cô có ai, anh chỉ cần thể xác cô là của anh, thế đã đủ rồi....
Nhưng.....
Lệ Cảnh Trình cắn chặt răng, trong mắt hiện lên sự ham muốn không rõ ràng, ai, là ai có quy định anh không được thích cô?
”Vinh Thiển, sau này, nếu còn có chuyện này xảy ra, tôi gặp một lần, phá một lần.” Lệ Cảnh Trình cô gắng kiềm chế tức giận, Vinh Thiển nhìn bức tượng dưới đất đã vỡ tan tành, lòng cô đau buồn, cố gắng kiềm nén nước mắt, xuất hiện một tầng hơi nước mờ nhạt: “Lệ Cảnh Trình, trong lòng tôi yêu ai, anh cũng muốn quản sao?”
”Trong lòng em yêu ai, nhớ tới ai, tôi không có cách nào cản được, nhưng em đừng là trò hề này trước mặt tôi, Vinh Thiển, tôi xem trọng em, em cũng cần phải thật tâm với tôi, giờ nếu như em muốn quay về, em thử nghĩ đi, liệu Hoắc Thiếu Huyền có cần em nữa không?""
Trái tim Vinh Thiển như có người bóp nát, dẫm đạp, thật sự đau đớn khôn cùng: “Tôi muốn quay về, tôi vẫn muốn bên cạnh Hoắc Thiếu Huyền, nhưng tôi không xứng với anh ấy, ngược lại tôi rất hợp với anh.”
Lệ Cảnh Trình chưa từng bị người nào chọc cho tức giận như thế này, cô là người đầu tiên. Lục phủ ngũ tạng của anh đều đau, hận không thể một tay bóp chết cô, anh đưa tay chỉ không khí, ngón tay hướng thẳng về phía cô: “Em nói tôi nghe, vì sao em lại cho rằng tôi xứng với em?”
”Một người không sạch sẽ, một người cố tình tìm vui nên cố làm chuyện không sạch sẽ.” Vinh Thiển không muốn cãi nhau với anh, tận lực làm cho giọng nói của mình sao cho dễ nghe nhất, chịu đựng, chịu đựng và chịu đựng.
Anh không có khả năng, có thể cấm được ngay cả việc cô nhớ đến một người, cô yêu Hoắc Thiếu Huyền, mười lăm năm thanh mai trúc mã, chỉ một câu của anh, làm sao có thể nói quên là quên được? Lệ Cảnh Trình nhìn mảnh vỡ dưới chân, dưới đôi giày da của anh là bản vẽ bức tượng, hé lộ ra gương mặt của Hoắc Thiếu Huyền. Vinh Thiển hoàn toàn bị anh chọc giận, cô xông lên, đẩy Lệ Cảnh Trình ra: “Không cho anh động vào.”
Trong cơn giận dữ, Lệ Cảnh Trình đưa tay nắm lấy cô, đẩy cô ra phía sau, áp người lên bàn tròn, cái bàn cũng không cao lắm, thời điểm lưng chạm lên cái bàn, cô cảm giác thắt lưng mình đã bị gãy mất rồi. Anh đưa tay chống đầu vai cô, ngăn không cho cô đứng lên, tóc của Vinh Thiển xõa ra, cô vùng vẫy, nhưng dù thế nào cô vẫn bị anh áp chặt trên bàn.
”Em, tất cả những gì của em đều là của tôi, tôi muốn bỏ thì bỏ, muốn phá thì phá, không cho phép em ngăn cản.”
”Lệ Cảnh trình, anh thẹn quá hóa giận sao?” Vinh Thiển nhìn thẳng vào mắt anh, hoàn toàn không sợ hãi: “Anh đừng có vô lý như thế, anh nghĩ tôi thích anh ở trên người tôi sao?”
”Không đuợc à?”
”Chuyện này, dù nghĩ tới tôi vẫn không dám nghĩ, bởi vì, căn bản là không có khả năng.............”
Lệ Cảnh Trình híp mắt nhìn cô, từng câu từng chữ cô nói truyền thẳng vào tai anh, anh cảm thấy rất chói tai, anh không muốn nghe. Ánh mắt anh đảo qua cái cổ duyên dáng của cô, Vinh Thiển mặc một bộ quần áo nhung, từng cúc áo phập phồng theo nhịp thở của cô, gần như có thể nhìn thấy một chút da thịt nõn nà bên trong. Ánh mắt Lệ Cảnh Trình trầm xuống, hai tay bỗng nhiên dùng sức, cầm lấy cô áo cô, xé toạc. Sức lực của anh rất lớn, ba cúc áo hàng đầu tiên bị bứt ra, Vinh Thiển hét lên một tiếng, trong tay cô vẫn đang cầm con dao điêu khắc, hướng tới anh. Cánh tay Lệ Cảnh Trình truyền đến một trận đau đớn, sau đó anh liền buông cô ra. Vinh Thiển ngồi dậy, đẩy anh ra rồi chạy sang một bên. Con dao điêu khăc rớt xuống đất, anh đưa mắt nhìn, sau đó, xoay người bước ra khỏi căn phòng kính, khóa cửa lại.
Vinh Thiển vội vàng chạy tới: “Lệ Cảnh Trình, anh thả tôi ra.”
Anh khóa trái cửa lại, sau đó trừng mắt với cô, bốn mắt nhìn nhau, Lệ Cảnh Trình phất tay lên: “Không phải em thích ở đây sao? Được, tôi cho em ở trong này, sẽ không có ai đến quấy rầy em đâu.”
”Không cần, tôi rất sợ, tôi muốn ra ngoài.”
Vinh Thiển đập tay vào cửa, Lệ Cảnh Trình không thèm nhìn, xoay người rời đi. Người làm trong nhà thấy hai người cãi nhau, vội vã chạy tới, Lệ Cảnh Trình bước về phía biệt thự, căn dặn: “Bật máy sưởi ấm cho căn phòng đó, không có lệnh của tôi, không ai được mở cửa.”
Trở về phòng, Lệ Canh Trình bước ra ngoài ban công, Vinh Thiển vẫn đứng trước cửa, Lệ Cảnh Trình đưa hai tay chống lên lan can, gió đêm mát lạnh thổi tới, cũng thổi bay một ít phiền não trong đầu anh. Đau đớn trên cánh tay càng lúc càng tăng, Lệ Cảnh Trình nhìn, một vết cắt thật dài, không sâu lắm, chỉ chảy một ít máu.
Cơn đau này, vì sao lại truyền từ cánh tay tới thẳng trái tim anh?
-----
Tác giả :
Thánh Yêu