[TFBoys] Thiên Tỉ.... Cậu Là Của Tôi!!
Chương 19
Bước vào trong nhà,Thiên Tỉ anh có vẻ khá lo sợ vì phòng của cô hình như là ở lầu 4 thì phải.Nếu mà cõng cái người này đi lên lầu 4 thì tính sao nhỉ??Cơ mà sao cô lại có thể ngủ gục trên vai anh vào thời điểm này cơ chứ??
"Đôi lúc cái phòng của cô có thể giết chết một con người đấy!!"Thiên Tỉ thở dài nói rồi xoay đầu quay nhìn cô.
Và cùng thời điểm đó Mỹ Tuyết cô cũng xoay đầu về phía anh,có vẻ vì tư thế đó mỏi nên mới thay đổi chăng??Nhưng mà khi cái gương mặt đó vừa được phản chiếu ở trong mắt Thiên Tỉ khiến anh hơi ngẩn ngơ nhìn,tim anh đập mạnh,đôi gò đồng của anh thoáng đỏ.Gần quá rồi!!Cơ mà mái tóc rũ rượi xuống gương mặt kia thật kích thích ánh nhìn.Đưa mặt hơi sát lại và...
"Không được...không được!!"Như vừa lấy được ý thức,anh vội vàng lắc đầu vài cái rồi tiếp tục đi.
Sau gần nửa giờ đồng hồ trôi đi cuối cùng anh cũng đã có thể cõng cô đi lên tới lầu 4.Căn nhà của cô quá rộng nhưng sao lại chỉ một mình cô ở?Đi tới căn phòng mà theo trực giác anh mách bảo đó là phòng của cô.Mở cửa bước vào trong,anh có vẻ hơi ngỡ ngàng với cách bày trí trong căn phòng này.Nó quá là đơn giản,ngoài tông màu chủ đạo là trắng đen kia thì chỉ có vài đồ vật có màu khác.Đây là phòng của một cô gái 17 tuổi ư??
Đặt cô nằm xuống giường rồi lấy chăn đắp lên người cô rồi toan đi xuống nhưng mà cô vội nắm tay anh lại.
"Bình yên,an toàn,ấm áp....đừng bỏ rơi...Làm điểm tựa..."Có vẻ là cô đang nói mớ chăng??Nhưng mà cái câu nói kia sao mà thấy tội nghiệp quá vậy??
Thiên Tỉ quay lại nhìn cô.Đang ngủ mớ mà tay bắt sao mà trúng phóc vậy??Anh ngồi xuống rồi xoa nhẹ đầu cô.
"Rồi,rồi,tôi ngồi đây là cô yên tâm rồi phải không?"Anh hỏi.
Mỹ Tuyết cô nới lỏng tay mình ra rồi cười nhẹ.Thiên Tỉ giật mình nhìn cô.Cô ấy đang cười??Nụ cười này anh chưa từng thấy kể từ khi anh quen biết cô.Cơ mà nụ cười đó cũng thật đẹp.
"Còn tưởng cô là kẻ không biết cười chứ!!Không ngờ nụ cười của cô lại lay động đến vậy."Thiên Tỉ nhìn cô cười và bàn tay của anh vẫn đang xoa đầu cô.
Dường như đã cảm nhận được thứ gì đó khi bản thân mình cảm thấy rất an toàn nên giấc ngủ hôm nay của cô thật tốt.
Nhận ra là cô đã ngủ rất sâu rồi nên Thiên Tỉ anh mới dám gỡ bàn tay đang cầm hờ cổ tay anh ra rồi đứng dậy.Vươn vai khởi động cơ thể cứng đờ bất ngờ anh nhìn lại tấm ảnh nhỏ để trên bàn.Cầm tấm ảnh lên xem.Bên trong ảnh là một cặp vợ chồng trẻ cùng với đứa trẻ khỏi tầm 6,7 tuổi trông rất đáng yêu.Đó là gia đình của cô à??Đứa bé cười rất tươi trong ảnh kia là cô ư??Cứ tưởng là cô lạnh lùng từ bé nhưng không ngờ chỉ là lạnh lùng vài năm gần đây à??Đứng nhìn tấm ảnh đó lúc lâu và cuối cùng anh cũng đã nghiệm ra một điều gì đó.Liền vội quay ra nhìn cô.Ba mẹ cô mất được 10 năm và cô được đưa đi nước ngoài học tập và khi về nước đã vội nắm giữ chức vị chủ tịch của một tập đoàn lớn khi còn quá nhỏ tuổi?Trong chuyện này có điều gì đó uẩn khúc.Ba mẹ cô mất vì lý do gì??Tai nạn hay là lí do khác??Tại sao cô không đưa cho những người trong dòng họ giữ chức chủ tịch??Tại sao cô lại bày ra kế hoạch trả thù??Không lẽ...
"Cái chết của ba mẹ cô có liên quan đến người trong gia tộc cô à??"Thiên Tỉ ngạc nhiên hỏi nhưng mà cái người con gái kia thì lại không hề hay biết mà vẫn đang trong giấc ngủ.
--
Ở trong một ngôi biệt thự sang trọng,mọi người đều vây quần bên nhau.Ngôi nhà tràn đầy tiếng cười và niềm hạnh phúc.
"Mỹ Tuyết hôm nay đoạt giải nhất của cuộc thi giải toán của trường nhỉ??Con gái của mẹ giỏi quá à...Cố gắng học giỏi để sau này gánh vác mọi việc của Trương Gia nhé?"Người phụ nữ trẻ đẹp nhìn đứa trẻ dễ thương kia cười nói.
"Vợ này,ông nội nói Mỹ Tuyết nhà ta sẽ được thừa hưởng toàn bộ tài sản của ông nội đấy."Người đàn ông nhìn cô ấy nói.
"Trương Hàn không phải là cháu đích tôn à??"Người đàn bà đó hỏi.
"Cái gia đình đó không có tư cách là câu nói của ba đấy."Ông ta nói.
"Ba mẹ đang nói gì vậy nhỉ??Mỹ Tuyết nghe mà chả hiểu cái gì cả!!"Đứa bé dễ thương nhìn hai người họ hỏi.
Câu hỏi của đứa trẻ vừa dứt,nhiều tiếng súng phát ra.Cửa kính vỡ tạo ra những tiếng nghe khó chịu.Nhiều người trong nhà hoảng sợ chạy tán loạn nhưng đã bị bắn chết.Mọi người trong nhà sợ hãi tìm chỗ trốn.Bọn người mặc đồ đen và bịt mặt kín bước vào trong cùng với súng chĩa súng vào từng người.
"Mấy người là ai??"Người đàn ông kia hỏi.
"Là ai không quan trọng,quan trọng là...Giết chết hết bọn chúng,không được để đứa nào sống sót."
Câu nói kia vừa dứt,tiếng súng cùng với tiếng hét thương tâm vang lên.Mấy chốc căn nhà đã nhuốm màu máu và sộc mùi máu tanh.
Một góc nhà có 3 người đang trốn.Người mẹ nhìn đứa con xoa đầu và cười.
"Mẹ ơi...Mỹ Tuyết sợ!!"Đứa trẻ mếu máo sợ hãi nói.
"Mỹ Tuyết ngoan...Con phải nghe lời cô Thắm!!Hứa với mẹ là không được khóc và nếu con khóc thì con sẽ giống như mấy người bọn họ đấy.Con thấy bọn họ khóc nên mấy chú đó mới đánh họ nằm xuống sàn ngủ đấy!!"Người mẹ cười nhìn đứa trẻ nói.
"Nhưng mà mấy cô chú ấy bị chảy máu..."Đứa trẻ nói.
"Đó không phải là máu...Mấy cô chú đang nằm ngủ và đó chỉ là nước ép cà chua thôi...Ngoan nào!!Hứa với mẹ...nếu như có nhìn thấy ba mẹ nằm xuống đó và bị đổ nước ép cà chua thì con cũng không được khóc và càng không được phát ra tiếng động...Có được không??"Người mẹ nhìn đứa trẻ cười nhưng nước mắt bà lại rơi xuống.
"Sao mẹ lại khóc?"Đứa trẻ hỏi.
"Là bụi bay vào mắt...Hứa với mẹ mau!!"Người mẹ nhìn con gái rồi giơ ngón út ra.
Đứa bé gật đầu rồi đưa ngón út bé xíu của mình ra mà móc nghéo.Bà nhìn người giúp việc ngồi bên cạnh.
"Thắm!!Chị cầu xin em bảo vệ con của chị,có được không?"Người mẹ nhìn người giúp việc hỏi.
"Em biết là bản thân mình cũng sẽ không thể trốn khỏi bọn sát nhân kia nên em xin thề em sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Mỹ Tuyết!"Người giúp việc kia nói.
Người mẹ cười rồi dẫn con gái của mình cùng người giúp việc kia chạy thoát.Tới được cửa sổ gần đó bà ấy ra hiệu cho người giúp việc cùng con gái mình nhảy xuống.
"Mau lên nếu không...."Câu nói kia chưa kịp hết tiếng súng phát ra.Máu từ miệng và ngực của người mẹ chảy ra và bà ngả người xuống.Mắt bà vẫn hướng về con gái của mình "M..Mau..c.chạy đi!!" Bà nói xong rồi ngừng thở.
"Mẹ??"Đứa trẻ kia sững sờ nhìn mẹ rồi nhìn bọn sát nhân "Trò này không vui nữa...mấy chú mau kêu mọi người dậy đi!!"Đứa trẻ nói.
"Vậy thì cháu cũng nằm xuống như bọn họ rồi khi nào trò chơi kết thúc thì chú sẽ kêu cháu dậy!!"Tên sát nhân kia cười lớn nói rồi nổ súng.
Cô giúp việc kia vội đỡ cho cô bé phát súng đấy.Chân cô bị đạn bắn vào liền khuỵu xuống.
"Cháu đã hứa những gì với mẹ cháu?Giờ là lúc cháu nên thực hiện...Không được khóc..."Cô ấy vừa nói xong thì bọn sát nhân liền bắn liên tục 2 phát súng vào người cô và đứa nhỏ nhưng cô giúp việc đó đều nhận thay đạn của cô bé.
"Phối..h..hợp với cô...Giả chết..."Câu nói vừa dứt cô ôm đứa trẻ nằm xuống và cố gắng lấy máu tươi đang chảy từ cơ thể người mẹ và cơ thể của cô bôi lên cô bé.
Đứa bé sợ hãi ngất xỉu trong tình trạng cơ thể mình bị dính đầy vết máu.
"Hai đứa nó chết rồi!!"Một tên sát nhân đi lại nói.
"Tốt...mọi camera và đoạn phim đều đã được hủy.Đi về!!"
Bọn sát nhân cùng nhau ra về.Căn biệt thự vài phút trước vẫn còn nhiều tiếng cười đùa mà giờ đây đã trở thành một nơi đầy đáng sợ.
Đứa bé tỉnh lại liền đứng dậy.Sợ hãi nhìn mọi người xung quanh.Đôi chân bé xíu đang run rẩy từng đợt nhưng lại cố gắng đi ra giữa nhà và nức nở khóc òa lên.
"Ba mẹ...đừng mà..tỉnh lại đi!!Đừng bỏ con lại mà...làm ơn..ĐỪNG!!"Mỹ Tuyết cô mở mắt hét lớn trong màn đêm đầy đáng sợ rồi liền ngồi dậy.Mồ hôi lẫn trong nước mắt cô chảy nhiều như nước.
"Cô gặp ác mộng??"Thiên Tỉ nhìn cô hỏi.
Cô quay ra nhìn anh,sao cậu ta lại ở đây??Nhưng mà dù gì sự có mặt của cậu ta lại khiến tâm trạng cô đỡ hơn phần nào.
"Không phải tôi đã nói là không được lên đây sao?"Cô lấy tay gạt đi mồ hôi và nước mắt,lạnh nhạt hỏi.
"Là cô đòi tôi cõng cô và rồi cô ngủ quên trên lưng tôi vậy mà còn dám nói vậy à??Chưa kể phải cõng cô lên tận lầu 4,có biết là mệt thế nào không??"Thiên Tỉ tức giận nói.
Cô nhìn anh,vậy là cái điểm tựa khiến cô vừa cảm thấy bình yên,vừa cảm thấy an toàn và vừa cảm thấy ấm áp là tấm lưng của anh à??Nơi đáy tim của cô đột nhiên ấm áp quá!!
"Lên giường nằm ngủ đi!"Cô nói.
"Tôi về lại phòng ngủ,cô ngủ ở đó đi!"Thiên Tỉ nói.
"Trời khuya lắm...không biết có gì ngoài kia!Vả lại tôi đâu nói là cậu ngủ ở đây rồi tôi sẽ ngủ dưới đất.Chúng ta cùng ngủ dù gì giường của tôi rất rộng."Cô nói.
Ngủ chung??Cô đang nói cái gì vậy??
"Này,dù gì cũng là nam với nữ.Sao lại ngủ chung??"Anh cau mày hỏi.
"Có gối chắn.Tôi không muốn gặp phải ác mộng!!"Cô nói.
Thiên Tỉ thở dài nhìn cô,cô đang gặp phải ác mộng gì??Thôi thì cũng đã tối khuya nên đành ngủ ở đây một bữa vậy.Anh bước lên giường nằm,cô để gối chắn ngang.
"Vậy thì đã được chưa?"Cô hỏi.
"Ừm.."Anh nói.
"Không hiểu sao giờ tôi lại ngủ không được!!Cái cảm giác thật kì lạ...Không lẽ là do nam nữ ngủ cùng nhau trên cùng một chiếc giường??Tim tôi đập mạnh khác thường,lòng tôi tự nhiên cảm thấy cái gì đó thật ấm áp!!"Cô lấy tay đưa lên ngực nói.
Thiên Tỉ liền đỏ mặt khi nghe xong câu nói kia của cô.Đâu phải là chỉ mỗi mình cô cái cảm giác đó...Anh cũng có chứ bộ!Dù gì cũng là lần đầu anh ngủ cùng người khác giới...
"Khuya rồi...cô ngủ đi.Nói nhiều quá!!"Anh nói.
"Đôi lúc cái phòng của cô có thể giết chết một con người đấy!!"Thiên Tỉ thở dài nói rồi xoay đầu quay nhìn cô.
Và cùng thời điểm đó Mỹ Tuyết cô cũng xoay đầu về phía anh,có vẻ vì tư thế đó mỏi nên mới thay đổi chăng??Nhưng mà khi cái gương mặt đó vừa được phản chiếu ở trong mắt Thiên Tỉ khiến anh hơi ngẩn ngơ nhìn,tim anh đập mạnh,đôi gò đồng của anh thoáng đỏ.Gần quá rồi!!Cơ mà mái tóc rũ rượi xuống gương mặt kia thật kích thích ánh nhìn.Đưa mặt hơi sát lại và...
"Không được...không được!!"Như vừa lấy được ý thức,anh vội vàng lắc đầu vài cái rồi tiếp tục đi.
Sau gần nửa giờ đồng hồ trôi đi cuối cùng anh cũng đã có thể cõng cô đi lên tới lầu 4.Căn nhà của cô quá rộng nhưng sao lại chỉ một mình cô ở?Đi tới căn phòng mà theo trực giác anh mách bảo đó là phòng của cô.Mở cửa bước vào trong,anh có vẻ hơi ngỡ ngàng với cách bày trí trong căn phòng này.Nó quá là đơn giản,ngoài tông màu chủ đạo là trắng đen kia thì chỉ có vài đồ vật có màu khác.Đây là phòng của một cô gái 17 tuổi ư??
Đặt cô nằm xuống giường rồi lấy chăn đắp lên người cô rồi toan đi xuống nhưng mà cô vội nắm tay anh lại.
"Bình yên,an toàn,ấm áp....đừng bỏ rơi...Làm điểm tựa..."Có vẻ là cô đang nói mớ chăng??Nhưng mà cái câu nói kia sao mà thấy tội nghiệp quá vậy??
Thiên Tỉ quay lại nhìn cô.Đang ngủ mớ mà tay bắt sao mà trúng phóc vậy??Anh ngồi xuống rồi xoa nhẹ đầu cô.
"Rồi,rồi,tôi ngồi đây là cô yên tâm rồi phải không?"Anh hỏi.
Mỹ Tuyết cô nới lỏng tay mình ra rồi cười nhẹ.Thiên Tỉ giật mình nhìn cô.Cô ấy đang cười??Nụ cười này anh chưa từng thấy kể từ khi anh quen biết cô.Cơ mà nụ cười đó cũng thật đẹp.
"Còn tưởng cô là kẻ không biết cười chứ!!Không ngờ nụ cười của cô lại lay động đến vậy."Thiên Tỉ nhìn cô cười và bàn tay của anh vẫn đang xoa đầu cô.
Dường như đã cảm nhận được thứ gì đó khi bản thân mình cảm thấy rất an toàn nên giấc ngủ hôm nay của cô thật tốt.
Nhận ra là cô đã ngủ rất sâu rồi nên Thiên Tỉ anh mới dám gỡ bàn tay đang cầm hờ cổ tay anh ra rồi đứng dậy.Vươn vai khởi động cơ thể cứng đờ bất ngờ anh nhìn lại tấm ảnh nhỏ để trên bàn.Cầm tấm ảnh lên xem.Bên trong ảnh là một cặp vợ chồng trẻ cùng với đứa trẻ khỏi tầm 6,7 tuổi trông rất đáng yêu.Đó là gia đình của cô à??Đứa bé cười rất tươi trong ảnh kia là cô ư??Cứ tưởng là cô lạnh lùng từ bé nhưng không ngờ chỉ là lạnh lùng vài năm gần đây à??Đứng nhìn tấm ảnh đó lúc lâu và cuối cùng anh cũng đã nghiệm ra một điều gì đó.Liền vội quay ra nhìn cô.Ba mẹ cô mất được 10 năm và cô được đưa đi nước ngoài học tập và khi về nước đã vội nắm giữ chức vị chủ tịch của một tập đoàn lớn khi còn quá nhỏ tuổi?Trong chuyện này có điều gì đó uẩn khúc.Ba mẹ cô mất vì lý do gì??Tai nạn hay là lí do khác??Tại sao cô không đưa cho những người trong dòng họ giữ chức chủ tịch??Tại sao cô lại bày ra kế hoạch trả thù??Không lẽ...
"Cái chết của ba mẹ cô có liên quan đến người trong gia tộc cô à??"Thiên Tỉ ngạc nhiên hỏi nhưng mà cái người con gái kia thì lại không hề hay biết mà vẫn đang trong giấc ngủ.
--
Ở trong một ngôi biệt thự sang trọng,mọi người đều vây quần bên nhau.Ngôi nhà tràn đầy tiếng cười và niềm hạnh phúc.
"Mỹ Tuyết hôm nay đoạt giải nhất của cuộc thi giải toán của trường nhỉ??Con gái của mẹ giỏi quá à...Cố gắng học giỏi để sau này gánh vác mọi việc của Trương Gia nhé?"Người phụ nữ trẻ đẹp nhìn đứa trẻ dễ thương kia cười nói.
"Vợ này,ông nội nói Mỹ Tuyết nhà ta sẽ được thừa hưởng toàn bộ tài sản của ông nội đấy."Người đàn ông nhìn cô ấy nói.
"Trương Hàn không phải là cháu đích tôn à??"Người đàn bà đó hỏi.
"Cái gia đình đó không có tư cách là câu nói của ba đấy."Ông ta nói.
"Ba mẹ đang nói gì vậy nhỉ??Mỹ Tuyết nghe mà chả hiểu cái gì cả!!"Đứa bé dễ thương nhìn hai người họ hỏi.
Câu hỏi của đứa trẻ vừa dứt,nhiều tiếng súng phát ra.Cửa kính vỡ tạo ra những tiếng nghe khó chịu.Nhiều người trong nhà hoảng sợ chạy tán loạn nhưng đã bị bắn chết.Mọi người trong nhà sợ hãi tìm chỗ trốn.Bọn người mặc đồ đen và bịt mặt kín bước vào trong cùng với súng chĩa súng vào từng người.
"Mấy người là ai??"Người đàn ông kia hỏi.
"Là ai không quan trọng,quan trọng là...Giết chết hết bọn chúng,không được để đứa nào sống sót."
Câu nói kia vừa dứt,tiếng súng cùng với tiếng hét thương tâm vang lên.Mấy chốc căn nhà đã nhuốm màu máu và sộc mùi máu tanh.
Một góc nhà có 3 người đang trốn.Người mẹ nhìn đứa con xoa đầu và cười.
"Mẹ ơi...Mỹ Tuyết sợ!!"Đứa trẻ mếu máo sợ hãi nói.
"Mỹ Tuyết ngoan...Con phải nghe lời cô Thắm!!Hứa với mẹ là không được khóc và nếu con khóc thì con sẽ giống như mấy người bọn họ đấy.Con thấy bọn họ khóc nên mấy chú đó mới đánh họ nằm xuống sàn ngủ đấy!!"Người mẹ cười nhìn đứa trẻ nói.
"Nhưng mà mấy cô chú ấy bị chảy máu..."Đứa trẻ nói.
"Đó không phải là máu...Mấy cô chú đang nằm ngủ và đó chỉ là nước ép cà chua thôi...Ngoan nào!!Hứa với mẹ...nếu như có nhìn thấy ba mẹ nằm xuống đó và bị đổ nước ép cà chua thì con cũng không được khóc và càng không được phát ra tiếng động...Có được không??"Người mẹ nhìn đứa trẻ cười nhưng nước mắt bà lại rơi xuống.
"Sao mẹ lại khóc?"Đứa trẻ hỏi.
"Là bụi bay vào mắt...Hứa với mẹ mau!!"Người mẹ nhìn con gái rồi giơ ngón út ra.
Đứa bé gật đầu rồi đưa ngón út bé xíu của mình ra mà móc nghéo.Bà nhìn người giúp việc ngồi bên cạnh.
"Thắm!!Chị cầu xin em bảo vệ con của chị,có được không?"Người mẹ nhìn người giúp việc hỏi.
"Em biết là bản thân mình cũng sẽ không thể trốn khỏi bọn sát nhân kia nên em xin thề em sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Mỹ Tuyết!"Người giúp việc kia nói.
Người mẹ cười rồi dẫn con gái của mình cùng người giúp việc kia chạy thoát.Tới được cửa sổ gần đó bà ấy ra hiệu cho người giúp việc cùng con gái mình nhảy xuống.
"Mau lên nếu không...."Câu nói kia chưa kịp hết tiếng súng phát ra.Máu từ miệng và ngực của người mẹ chảy ra và bà ngả người xuống.Mắt bà vẫn hướng về con gái của mình "M..Mau..c.chạy đi!!" Bà nói xong rồi ngừng thở.
"Mẹ??"Đứa trẻ kia sững sờ nhìn mẹ rồi nhìn bọn sát nhân "Trò này không vui nữa...mấy chú mau kêu mọi người dậy đi!!"Đứa trẻ nói.
"Vậy thì cháu cũng nằm xuống như bọn họ rồi khi nào trò chơi kết thúc thì chú sẽ kêu cháu dậy!!"Tên sát nhân kia cười lớn nói rồi nổ súng.
Cô giúp việc kia vội đỡ cho cô bé phát súng đấy.Chân cô bị đạn bắn vào liền khuỵu xuống.
"Cháu đã hứa những gì với mẹ cháu?Giờ là lúc cháu nên thực hiện...Không được khóc..."Cô ấy vừa nói xong thì bọn sát nhân liền bắn liên tục 2 phát súng vào người cô và đứa nhỏ nhưng cô giúp việc đó đều nhận thay đạn của cô bé.
"Phối..h..hợp với cô...Giả chết..."Câu nói vừa dứt cô ôm đứa trẻ nằm xuống và cố gắng lấy máu tươi đang chảy từ cơ thể người mẹ và cơ thể của cô bôi lên cô bé.
Đứa bé sợ hãi ngất xỉu trong tình trạng cơ thể mình bị dính đầy vết máu.
"Hai đứa nó chết rồi!!"Một tên sát nhân đi lại nói.
"Tốt...mọi camera và đoạn phim đều đã được hủy.Đi về!!"
Bọn sát nhân cùng nhau ra về.Căn biệt thự vài phút trước vẫn còn nhiều tiếng cười đùa mà giờ đây đã trở thành một nơi đầy đáng sợ.
Đứa bé tỉnh lại liền đứng dậy.Sợ hãi nhìn mọi người xung quanh.Đôi chân bé xíu đang run rẩy từng đợt nhưng lại cố gắng đi ra giữa nhà và nức nở khóc òa lên.
"Ba mẹ...đừng mà..tỉnh lại đi!!Đừng bỏ con lại mà...làm ơn..ĐỪNG!!"Mỹ Tuyết cô mở mắt hét lớn trong màn đêm đầy đáng sợ rồi liền ngồi dậy.Mồ hôi lẫn trong nước mắt cô chảy nhiều như nước.
"Cô gặp ác mộng??"Thiên Tỉ nhìn cô hỏi.
Cô quay ra nhìn anh,sao cậu ta lại ở đây??Nhưng mà dù gì sự có mặt của cậu ta lại khiến tâm trạng cô đỡ hơn phần nào.
"Không phải tôi đã nói là không được lên đây sao?"Cô lấy tay gạt đi mồ hôi và nước mắt,lạnh nhạt hỏi.
"Là cô đòi tôi cõng cô và rồi cô ngủ quên trên lưng tôi vậy mà còn dám nói vậy à??Chưa kể phải cõng cô lên tận lầu 4,có biết là mệt thế nào không??"Thiên Tỉ tức giận nói.
Cô nhìn anh,vậy là cái điểm tựa khiến cô vừa cảm thấy bình yên,vừa cảm thấy an toàn và vừa cảm thấy ấm áp là tấm lưng của anh à??Nơi đáy tim của cô đột nhiên ấm áp quá!!
"Lên giường nằm ngủ đi!"Cô nói.
"Tôi về lại phòng ngủ,cô ngủ ở đó đi!"Thiên Tỉ nói.
"Trời khuya lắm...không biết có gì ngoài kia!Vả lại tôi đâu nói là cậu ngủ ở đây rồi tôi sẽ ngủ dưới đất.Chúng ta cùng ngủ dù gì giường của tôi rất rộng."Cô nói.
Ngủ chung??Cô đang nói cái gì vậy??
"Này,dù gì cũng là nam với nữ.Sao lại ngủ chung??"Anh cau mày hỏi.
"Có gối chắn.Tôi không muốn gặp phải ác mộng!!"Cô nói.
Thiên Tỉ thở dài nhìn cô,cô đang gặp phải ác mộng gì??Thôi thì cũng đã tối khuya nên đành ngủ ở đây một bữa vậy.Anh bước lên giường nằm,cô để gối chắn ngang.
"Vậy thì đã được chưa?"Cô hỏi.
"Ừm.."Anh nói.
"Không hiểu sao giờ tôi lại ngủ không được!!Cái cảm giác thật kì lạ...Không lẽ là do nam nữ ngủ cùng nhau trên cùng một chiếc giường??Tim tôi đập mạnh khác thường,lòng tôi tự nhiên cảm thấy cái gì đó thật ấm áp!!"Cô lấy tay đưa lên ngực nói.
Thiên Tỉ liền đỏ mặt khi nghe xong câu nói kia của cô.Đâu phải là chỉ mỗi mình cô cái cảm giác đó...Anh cũng có chứ bộ!Dù gì cũng là lần đầu anh ngủ cùng người khác giới...
"Khuya rồi...cô ngủ đi.Nói nhiều quá!!"Anh nói.
Tác giả :
Kiti Tửng