Tết Thiếu Nhi Của Sơ Tam Và Lục Nhất
Chương 5
Hà Sơ Tam cố ý đeo khẩu trang, thình thịch chạy xuống lầu. Một vị khách quen hay khám răng đang đứng ở trước phòng khám dưới lầu chờ cha cậu mở cửa, lúc này trong miệng đang nhét bông chất lượng kém, quanh co hỏi, “A Tam? Hôm nay không học à?”
“Nó bị cảm, ở nhà nghỉ ngơi, ha ha!” Hà nha sĩ vội vàng phối hợp với con trai đeo khẩu trang. Hôm nay ông chấn kinh quá độ, trong nhà lại ẩn giấu một tôn đại phật, vốn không muốn mở cửa. Hà Sơ Tam lại cho rằng đột nhiên đóng cửa như thế sẽ dẫn đến người ta nghi ngờ, nên hai cha con nhân lúc sáng sớm mà quét dọn lại đống máu trong phòng, mở cửa tiếp khách như cũ.
Hà Sơ Tam khàn giọng chào hỏi cùng bác gì gì đó, rồi vội vàng ra cửa. Quoặt qua quán chị Phì bên cạnh mua một túi thịt bò cari lớn, nóng hổi mang về.
“Cảm vậy mà còn ăn thịt bò?” Vị khách quen hỏi.
“Cảm thì sao không thể ăn thịt bò chứ! Thịt bò bổ khí ích máu, là hàng thịt cao cấp!” Hà nha sĩ vội vàng nói.
Hà Sơ Tam câm nín liếc nhìn cha cậu, cảm thấy cha khẩn trương quá độ, sớm hay muộn cũng bị lộ.
Hà nha sĩ quả thật đang khẩn trương đến đòi mạng, còn kém chút nữa là không vọt lên phất cờ hò hét, “Tầng hai nhà tôi tuyệt đối không giấu người”. Nơm nớp lo sợ dõi theo con trai mình bưng thịt bò lên lầu, ông cảm thấy phổi mình bị dọa đến ứ nghẹn.
Hà Sơ Tam nâng Hạ Lục Nhất đến ăn thịt bò, trên lưng Hạ Lục Nhất đều là vết thương đao chém, xiêu vẹo dùng cánh tay không trúng đạn mà dựa lên tường, mặt không đổi ăn thịt. Hà Sơ Tam tiếp tục ngồi về vị trí đọc sách.
Hạ Lục Nhất xì xục xì xục không đến vài miếng đã xử lý xong bát thịt bò, giống như trì hoãn quá lâu, mà thở ra một hơi dài, tựa trên tường phát ngốc, đột nhiên nói,“Nước.”
Hà Sơ Tam lấy cho hắn một ly nước lớn, phục vụ hắn uống xong, vị lão gia này lại nói, “Thuốc.”
Lần này Hà Sơ Tam lắc đầu, “Không có thuốc lá, anh lại đang bị thương, không thể hút.”
“Nhổ vào!” Hạ Lục Nhất nói,“Thuốc!”
Hắn trơ mắt nhìn tên ấn độ A Tam này có cốt khí như vậy, cư nhiên ương bướng ngồi về vị trí đọc sách, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Hạ Lục Nhất trừng mắt hồi lâu, lại cảm thấy mất hứng, vì thế dựa lại tường, tiếp tục ngẩn người. Hai người tự mình trầm mặc, nhưng cứ như vậy mà trải qua một buổi sáng vô sự.
Đến giữa trưa, Hà Sơ Tam khép sách, đứng lên hoạt động gân cốt, sau đó hỏi Hạ Lục Nhất,“Muốn ăn gì không?”
“Thịt bò.”
Hà Sơ Tam không nói hai lời, thình thịch xuống lầu mua cho hắn ba bát thịt bò, chị Phì bắt đầu hoài nghi thịt bò trong nồi nhà mình có phải bỏ thêm một bao “thuốc trắng” hay không, nếu không sao lại nghiện thành như thế.
Hạ Lục Nhất vừa ăn thịt bò vừa quan sát phòng, đây là một gian phòng nhỏ chưa đến mười mét vuông, cơ bản trừ giường, thì chỉ có một cái ghế dài và một cái ghế đẩu nhỏ, còn có một giá sách ở góc phòng, màn che được giặt sạch kéo lên, nhìn không thấy ngoài cửa sổ là cái gì.
Giá sách, đầu giường, mặt đất, sách chất đồng, phần lớn đều là sách cũ, như được đào lên từ cửa hàng sách cũ. Ngoài ra còn có mấy bản tác phẩm nổi tiếng, nhìn qua thì trông khá mới.
Hà Sơ Tam thu dọn mấy cuốn văn học nổi tiếng mượn từ thư viện, bỏ vào trong cặp sách, sau đó đi đến mặt bàn trên ghế bày ra một bát lớn, bên trong là cơm trắng, hai miếng thịt nướng và một miếng trứng tráng.
“Này.” Hạ Lục Nhất nói, ý bảo còn có đĩa thịt bò kia, “Không muốn ăn.”
Hà Sơ Tam đi tới đổ thịt bò vào bát mình, chan nước canh, bắt đầu xì xụt ăn.
Cậu ăn xong bữa trưa phong phú, thì đi xuống dưới lầu lấy một nửa ca nước trong vại nước lớn, tỉ mỉ rửa bát đũa. Sau đó trở lại tầng hai, Hạ Lục Nhất vẫn là bộ dạng trầm trầm kia.
Hà Sơ Tam không nhịn nổi, hỏi hắn, “Anh bị người ta đuổi giết sao? Anh gây ra chuyện gì sao?”
Hạ Lục Nhất không thèm nhìn cậu, chỉ đáp lại một câu lời ít ý nhiều, “Liên quan đéo gì đến cậu.”
Vẫn là tính tình thối hoắc của xã hội đen kia! Hà Sơ Tam ngoan ngoãn ngậm miệng, thu dọn sách vở, đeo khẩu trang đi ra cửa lên lớp.
Hạ Lục Nhất mặt không đổi nằm lỳ ở nhà Hà Sơ Tam đúng ba ngày, trừ “thịt bò”, “trứng cá”, “chân gà”, “gạch cua” và “Đệt mẹ mày! Thuốc”, thì hắn đều không nói gì khác.
Tối ngày thứ ba, Hà nha sĩ kết thúc công việc, tính lên lầu đổi thuốc, thì thấy trong phòng chồng chất túi bao bì thức ăn, tăm tre, các loại đồ thừa thức ăn, thì tỏ vẻ phẫn uất cùng khiển trách,“Mấy ngày nay còn ăn thịt bò?! Cái gì đây, trứng cá cà ri!? Còn ăn cay!? Không thể nói lý, không thể nói lý mà! Hôm qua bảo uống canh thuốc đã uống chưa?”
Hà Sơ Tam vẻ mặt thành thật, “Chưa, anh ta sợ đắng, kêu con đổ.”
Hà nha sĩ lương y như tử mẫu đột nhiên giận dữ, ở trước mặt Hạ Lục Nhất mà hung hãn đập vào ót Hà Sơ Tam, mắng, “Chỉ lo đọc sách thôi, hắn nói gì thì làm cái đó hả? Xã hội đen không văn hóa, mày cũng không có luôn hả? Người là do mày nhặt về, nếu để chết như thế thì ném chỗ nào? Để ở nhà chờ bốc mùi hả?”
Hạ Lục Nhất nằm sấp nơi đó đang ngủ gà ngủ gật, ngại phiền mắng một câu, cố hết sức nâng tay ngăn chặn lỗ tai. Kết quả lại bị Hà nha sĩ xông đến bắt lấy cằm!
Hắn trừng lớn mắt, Hà nha sĩ lại thuần thục giữ ngón tay, tách mở miệng hắn! Ngón tay đâm vào miệng, kéo đầu lưỡi lão đại xã hội đen ra, chỉ điểm với Hà Sơ Tam, “Nhìn nhìn, nhìn thấy không? Tưa lưỡi rất dày, trắng ngấy lại vàng, nóng trong người, dinh dưỡng không đủ. Còn có cái miệng này, chậc chậc chậc chậc! Bẩn thành cái dạng gì vậy! Đều là cao răng!”
Hà Sơ Tam lập tức hội báo nói, “Mấy ngày liền anh ta còn không súc miệng.”
Hai tay Hà nha sĩ tách ra, đè mở mấy răng nanh của Hạ Lục Nhất, “Vài ngày?! Cái này mà là vài ngày á! Bình thường nhất định ăn này nọ còn không thèm đánh răng đã đi ngủ! Nhìn nhìn mấy cái răng hàm này, thiếu chút nữa là sâu đến gốc! Chậc chậc chậc chậc!”
Ông vừa cảm thán lắc đầu, vừa đem cái túi cũ nát đằng sau để ra trước mặt, “Đè hắn cho ba, cái miệng này thật sự nhìn không nổi, chờ ba chà chà cho hắn mấy cái.”
“Ngô ngô ngô……” Hạ Lục Nhất cố phản kháng, đầu lưỡi yếu hại lại bị bóp chặt, chết sống không kéo lại được.
Hắn đột nhiên giận dữ, vừa định khởi động thân đứng lên, thì ấn độ A Tam lưu loát đè đến, thận trong nghe theo chỉ thị của ba, vừa đem Hạ Lục Nhất túm thành một trường côn tiêu chuẩn! Cả người bay tới! Mông ngồi xuống trên thắt lưng hắn!
“Ngô ngô ngô! ngô ngô ngô ——!!!”
Một giờ sau, Hà nha sĩ bưng mấy cái răng sâu đen sì thổn thức cảm khái đi xuống lầu. Hạ Lục Nhất ngậm miệng nhét đầy bông, trên cổ đều là nước miếng mình chảy xuống, thảm hại không nỡ nhìn mà ghé vào giường, dứt khoát không thể tin được chính mình bị khi dễ đến mức này!
Hắn bi phẫn đập tay lến ván giường. Khóe mắt thoáng nhìn cái tên quay lưng lại chính mình, Hà Sơ Tam giả vờ đọc sách, đang uốn lên eo, bả vai liều mạng run rẩy.
Hạ Lục Nhất vừa định há mồm mắng to, một đống nước miếng lại chảy ra.
Mẹ nó, mày cứ cười đi! ——Hạ Lục Nhất oán hận nghĩ trên giường. Muốn chết! Giả vờ thành thằng ngu, trộm cáo trạng, rồi nhìn bố mày xấu mặt! Chờ bố mày có thể động, nhất định phải chơi với mày một phen!
Hà Sơ Tam cười chảy cả nước mắt, lén chùi chùi, đứng lên chững chạc đàng hoàng,“Tôi đi nấu canh. Cha bảo từ nay về sau chỉ có thể cho anh ăn canh và cháo.”
Hạ Lục Nhất oán hận đập ván giường, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
Hắn bị cha con nhà họ Hà liên hợp trị một trận, cuối cùng bị phẫn nộ châm lên lửa, từ loại khí tràng trầm muộn như tử thi trở thành một loại hận đời, đằng đằng sát khí. Nhưng hắn cả người đang chịu trọng thương, đừng nói là đao, ngay cả đũa cũng nhấc không nổi, hai bên miệng đều nhét đầy bông, răng mới kẹt bên trong như xương rồng chọt vào, chạm một cái là đau, ngay cả mở miệng mắng người đều không thể, sức chiến đấu trở thành cặn bã. Mỗi ngày nhân mã Kiêu Kỵ đường ở trong con hẻm lớn nhỏ thành Giao Long truy lùng hắn, có đôi khi còn nghe thấy tiếng quát mơ hồ của đám tay chân ở bên ngoài cửa sổ, hắn lại vô lực đi ra ngoài tự tay đâm kẻ thù, vậy nên chỉ có thể đem loại hận ý và sát ý này phát tiết lên người Hà Sơ Tam—— mỗi ngày dùng ánh mắt như đao chém trăm ngàn lần ấn độ A Tam.
Hà Sơ Tam luyện mãi thành thép, tâm trí trở nên kiên cường, đối ánh mắt có thể dọa người khác sợ từ quần đều không để ý. Không chỉ thế, mỗi ngày khi chăm sóc Hạ Lục Nhất, đến lúc lau người đổi thuốc, cậu cư nhiên còn học được cách sai sử Hạ Lục Nhất.
“Lục nhất ca, anh nâng tay lên.”
“Lục nhất ca, quay người.”
“Lục nhất ca, chân tách ra chút, lau không đến kẽ mông. Phía trước cần lau không?”
“Lục nhất ca, đứng đậy đi tiểu đi. Giờ tôi phải ra ngoài lên lớp, không thì phải đợi đến tối mới đi được.”
“……” Hạ Lục Nhất.
Hạ Lục Nhất mỗi ngày cào giường, trên ván giường đều là vết xước.
…
Lương dân trên con phố này đều dựa vào tay nghề kiếm cơm, hai bên đường tắt chỉ mở vài phòng khám và một số quán thức ăn, tiệm thịt, sau đêm khuya mười giờ thì hoang vắng không còn bóng người, yên tĩnh không tiếng động. Bức màn đêm không thấy ánh sáng, trong phòng cũng tối đen một mảnh.
Hạ Lục Nhất gian nan nghiêng mình nằm trên giường sắt, chống khuỷu tay ngồi dậy, sau đó cố duỗi chân dài, đá một cước lên người Hà Sơ Tam đang ngủ trên đất.
Hà Sơ Tam mơ mơ màng màng ngồi dậy,“Lục nhất ca?”
“Mái nhà có sân thượng không?” Hạ Lục Nhất nói. Bông trong miệng hắn đã được lấy ra, trừ lúc nói chuyện còn hơi sường sượng, thì cơ bản đều đã khôi phục bình thường.
Hà Sơ Tam đỡ Hạ Lục Nhất, cả hai lén lút ra ngoài, trên thanh chắn ngang mặt tường, từng bậc từng bậ trèo lên nóc nhà. Mấy ngày không có ánh mặt trời, mái nhà chật chội là hẹp, chỉ có một cái giường gãy chăn đơn.
“Nơi này có đinh, cẩn thận dưới chân.” Hà Sơ Tam nhắc nhở, đỡ Hạ Lục Nhất lướt qua đệm trải giường, ngồi xuống chỗ rìa nóc nhà.
Cái nhà này chỉ có bốn năm tầng, bị một đống cao ốc xung quanh vây quanh, trên cơ bản là tầm nhìn của ếch ngồi đáy giếng. Từ trong khe hở có thể miễn cường trông thấy khu phồn hoa, ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy ánh trăng tàn.
Hạ Lục Nhất dựa trên bục đá bảo hộ, theo bản năng đi sờ túi quần, lúc này mới nhớ ra hai tuần nay đã không hút thuốc.
Cái tên tìm chết kia chẳng sợ bị hắn trừng chết cũng không chịu giúp hắn đi mua thuốc, lại còn nói năng rất hùng hồn và lý lẽ, “Tôi và ba tôi đều không hút thuốc, sẽ khiến người khác hoài nghi.”
Hà Sơ Tam đốt một cây nến, để cặp sách nhỏ trên mặt đất, rồi lại tiếp tục ngồi khoanh chân lật sách.
“……” Hạ Lục Nhất.
“Này, tôi nói cậu theo tôi ra ngoài là để ngồi với tôi một lát.” Hắn thật sự nhịn không được bạo gân xanh.
“Lục nhất ca anh cứ ngồi, tôi không làm phiền anh.” Hà Sơ Tam cung kính nói. Ngày mai cậu còn có kiểm tra cuối học kỳ, theo lý phải giành giật từng giây ôn tập.
“……” Hạ Lục Nhất rất muốn chọi vào đầu cậu. Mẹ nó tiểu hồ ly này, mọt sách!
Trời cao có mắt, chung quy vẫn chiếu cố Hạ lão đại một lần. Chưa đầy một phút sau, nến bị gió thổi tắt, Hà Sơ Tam lại châm diêm lên, chưa đầy một phút lại tắt, lại châm, đã còn diêm.
Khóe môi Hạ Lục Nhất nhếch lên nhìn cậu, Hà Sơ Tam hết cách, đành thu sách vở thành thật ngồi bên người Hạ Lục Nhất.
“Anh bị người ta đuổi giết sao? Gây ra chuyện gì?” Cậu nhắc lại đề tài này lần hai.
Lần này Hạ Lục Nhất không đập cậu. Nghiêng đầu trầm mặc một lát, “Chị tôi và lão đại bị kẻ khác giết.”
Hắn bình tĩnh như vậy. Trước thi thể Hạ Tiểu Mãn và Thanh Long, hắn đều không khóc. Tại lúc chạy như điên trên đường bị người đuổi giết hai ngày hai đêm, hắn đều không rảnh bận tâm. Sau đó hắn im lặng không nhúc nhích ở trong một căn phòng lạnh lẽo chật hẹp, dùng thời gian hai tuần, để tiếp nhận sự thật này.
Hà Sơ Tam rất khiếp sợ,“Chị anh chết?”
“Ừ.”
Hà Sơ Tam ngây người, “Cô ấy là người tốt.”
“Tôi biết.” Hạ Lục Nhất ngẩng đầu nhìn trời không nói.
Sau một lát, hắn nhẹ giọng nói,“Trước đây nhà tôi ở đầu ngõ hẻm này, cách không xa.”
Hà Sơ Tam “Hả?” một tiếng.
“Hả cái rắm mà hả. Tôi chỉ lớn hơn cậu ba tuổi, trước đây nói không chừng chúng ta từng gặp qua.”
“Anh cướp qua tôi?” Hà Sơ Tam vừa nói, vừa cố nhớ lại mấy lần bị cướp tiền có gặp phải vị sát tinh giang hồ này hay không.
“Nghĩ cái gì đấy?” Hạ Lục Nhất nói, “Trước đây tôi không thích giật tiền, mỗi ngày đều nghĩ cách kiếm miếng cơm ăn. Cha tôi là tên vô dụng. Bài bạc, chơi thuốc, say rượu. Mẹ tôi sinh ra tôi thì theo người bỏ chạy.”
“Tiểu Mãn lớn hơn tôi ba tuổi, con nhà người ta còn đang học nói, chị ấy đã phải học nấu mì đút cho rôi, cõng tôi ra ngoài phơi nắng. Mỗi ngày cha đều đánh chúng tôi, muốn chúng tôi trộm đồ cho hắn. Không trộm được thì đánh cho chết, Tiểu Mãn nhiều lần đỡ hộ tôi, bị đánh đến không xuống nổi giường.”
Hạ Lục Nhất mệt mỏi dùng cánh tay đỡ trán, hắn đã lâu không nhớ lại đoạn hồi ức này, “Khi tôi mười tuổi, ba muốn bán Tiểu Mãn đi là ‘gà’. Tôi mang Tiểu Mãn trốn đi, bị hắn đuổi tới, suýt nữa bị hắn đánh chết trong con hẻm nhỏ. Người người đi qua nhìn thấy, không một ai tới cứu chúng tôi.”
“Sau đó Thanh Long đến.”
“Hắn mang theo tiểu đệ trong bang, rất uy phong. Hắn liếc qua ba tôi, ba tôi liền quỳ xuống dập đầu với hắn. Hắn ôm Tiểu Mãn đi, để tôi nắm góc áo của hắn.”
“Hôm đó là ngày mồng một tháng sáu. Hắn nói, hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, là ngày hội của tôi và Tiểu Mãn, cho nên hắn muốn mời chúng tôi ăn bánh ngọt. Lần đầu tiên trong đời tôi ăn bánh ngọt. Tôi cảm thấy ngày đó mới chính là sinh nhật đầu tiên trong đời mình, tôi đổi tên là Hạ Lục Nhất, gọi hắn là A Đại. Tôi nói với hắn là cả đời này sẽ ở bên hắn, cùng hắn ăn bánh ngọt.”
Trong đêm tối, Hà Sơ Tam thấy khóe môi hắn có ý cười.
“Hắn để tôi và Tiểu Mãn ở nhà hắn, có quản gia chiếu cố chúng tôi, có sách đọc. Hai chúng tôi đều không thích đọc sách, không bao lâu thì bỏ học. Tiểu Mãn thích hát, hắn đưa Tiểu Mãn đi học âm nhạc. Tôi thích nghịch côn đao, hắn tìm người dạy tôi. Năm mười bốn tuổi, tôi thấy bản thân đã trưởng thành, liền cầu hắn thu mình, dâng hương bái đường, nhận hắn làm lão đại.”
“Vài năm đầu, hắn không để tôi ra ngoài làm việc, nói tôi còn nhỏ, đi bên cạnh hắn là được rồi. Sau này có một lần bang phái hỗn chiến, hắn chỉ dẫn theo mấy người, bị nhốt trong hẻm cụt.”
Hạ Lục Nhất cười cười, nói,“Tôi không khác gì bị điên vậy, cầm hai thanh khảm đao xông đến cứu hắn. Chém bao nhiêu người, đều không nhớ rõ. Tôi cứu hắn ra, hắn lại đánh tôi một bạt tai. Lần đầu hắn đánh tôi… Cũng là lần duy nhất trong đời này.”
“Tôi bị đưa đến bệnh viện, Tiểu Mãn ôm tôi khóc. Tôi không nói cho cô biết, sau khi Thanh Long đánh tôi, trong mắt có lệ.”
“Nước mắt của hắn dọa tôi, cũng khiến tôi vui vẻ. Trên thế giới này trừ Tiểu Mãn, thế nhưng còn có một người để ý tôi.”
Hà Sơ Tam vụng trộm ôm lấy hai tay. Gió đêm hiu quạnh, hắn thông minh sâu sắc như vậy, tâm tư người sâu lắng, đã từ trong đoạn này, nghe được tia hàn ý.
Tình ý giữa Thanh Long và Hạ Lục Nhất, đã vượt xa giới hạn của lão đại và tiểu đệ. Khi cậu nghe tới đây, cũng đã hiểu ngày đó tại sao Hạ Lục Nhất lại dùng ghế phang cậu—— xã hội đen nhìn như vô tình âm ngoan, là đang che giấu nội tâm hoảng loạn cùng dao động, bởi vì một đoạn tình cảm bị hắn chôn sâu trong lòng như vậy, lại bị một người đứng xem trong lúc vô tình vạch trần.
“Tiểu Mãn càng lớn càng xinh đẹp, rất nhiều lão đại coi trọng chị ấy. Thanh Long muốn làm mối cho chị, chị đều không muốn. Có một buổi tối, chị vụng trộm nói với tôi, chị thích Thanh Long, muốn làm người phụ nữ của Thanh Long.”
“Chị muốn gì, tôi đều cho chị. Không bao lâu sau chính là sinh nhật lần thứ hai mươi của tôi, Thanh Long hỏi tôi muốn cái gì. Tôi nói, tôi muốn Tiểu Mãn làm đại tẩu.”
Hắn dừng lại, dừng rất lâu, mới tiếp tục nhẹ giọng nói,“Thanh Long nhìn tôi rất lâu, nói với tôi, ‘em muốn cái gì, A Đại đều sẽ cho em.’”
Hắn không nói từ phía sau đó——
Em muốn cái gì, A Đại đều cho em… Trừ cái này.
Em chỉ muốn điều đó.
Em có biết mình đang nói gì không?
Chị ấy là chị em! Chị ấy thích anh!
…Vậy còn em?
Em… em là mã tử của anh, là môn sinh bái đường của anh. Em nhận anh là lão đại, thì sẽ theo anh cả đời.
“Hắn cưới Tiểu Mãn.”
“Hắn còn đánh một đôi song đao Thanh Long tặng tôi, mang tôi đi gặp trưởng lão trong bang, còn nói với họ, đây là thủ hạ đắc lực của hắn, ‘hồng côn’ trẻ tuổi nhất, sinh ý của hắn, một phần ba giao cho tôi.”
“Từ đây về sau, tôi là mã tử, hắn là lão đại, Tiểu Mãn là đại tẩu. Tôi cho rằng đây chính là một đời……”
“Đầu năm ngoái, Tiểu Mãn bị trầm cảm.”
“Chị ấy nói Thanh Long không yêu chị, dù đối tốt với chị, còn tốt hơn so với trước kia, nhưng một chút cũng không yêu chị ấy. Chị ấy hoài nghi Thanh Long bên ngoài có tình nhân, chị hỏi tôi có phải hay không, tôi nói không có, chị nói tôi lừa chị ấy.”
“Tôi cầu Thanh Long đối tốt hơn với Tiểu Mãn, hắn đáp ứng. Tôi cầu hắn yêu Tiểu Mãn, hắn nói hắn không thể.”
Chỉ cần A Đại có thể làm, lần nào sẽ không đáp ứng cậu chứ?
—— chỉ là lần này thì không được.
“Tiểu Mãn cùng hắn cãi nhau ……”
Hắn gắt gao nhắm mắt, không chịu đựng nổi mà quay đầu.
Đầu của hắn đau đến mức muốn vỡ tung, sóng đen ập đến từng đợt trong đầu, giống như thân lâm kỳ cảnh vậy, tưởng tượng ra cảnh hai người họ cãi nhau lúc ấy——
Anh ở bên ngoài có người! Người kia là ai!? Đến cùng là ai?! Trong lòng anh cất giấu ai!?
Em nói bậy bạ gì vậy? Đừng nghĩ lung tung!
A, Ha ha… Anh không nói? Anh nghĩ rằng tôi không biết sao? Tôi thật ngu, tới tận hôm nay mới hiểu ra được… Anh biến thái! Vô sỉ! Người anh thích căn bản chính là——
Bốp!
“Tiểu Mãn đâm hắn một dao, sau đó từ mái nhà nhảy xuống……”
“Hắn bị đưa vào bệnh viện, tôi lựa chọn Tiểu Mãn. Chờ đến khi tôi chạy đến bệnh viện… thì hắn đã bị người ta giết, bằng chính đao của tôi.”
“Là… Thanh Long hắn tặng cho… tôi…”
Hạ Lục Nhất bỗng dưng phát ra một tiếng khàn khàn nức nở, Hà Sơ Tam đang chăm chú nghe thì sửng sốt ngẩng đầu, thấy hắn cúi đầu gắt gao ôm lấy đầu gối chính mình, hai bờ vai run lên nhè nhẹ.
Hà Sơ Tam do dự một lúc, cẩn thận dè chừng đặt tay lên trên mu bàn tay hắn, muốn cản hắn tự mình hại mình. Hắn nhìn qua trông như đang muồn bóp nát xương bè của mình vậy.
Hạ Lục Nhất run rẩy một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt đều vương một chút nước mắt.
Hắn khẽ gạt tay Hà Sơ Tam, mặt không đổi tiếp tục nói,“Tên kia là phó đường chủ bang hội, gã đổi thuốc an thần của Tiểu Mãn, hại chết Tiểu Mãn, sau đó giết Thanh Long, vu hại tôi, dẫn người đuổi giết tôi. Mấy người truy tìm ban sáng chính là thuộc hạ của gã.”
“Giờ anh định tính thế nào?” Hà Sơ Tam nhẹ giọng hỏi.
Hạ Lục Nhất nhìn chiếc đinh sắt rỉ cắm trên mặt đất ở phía xa xa, nói, “Giết gã, báo thù cho Thanh Long và Tiểu Mãn.”
Đáp án đẫm máu này không kích khởi phản cảm trong lòng Hà Sơ Tam, cậu còn đang đắm chìm trong bi thống nhìn như lãnh huyết của lão đại xã hội đen vừa nãy, thần sắc cậu phức tạp nhìn gương mặt lạnh lẽo của Hạ Lục Nhất, nhẹ giọng lại hỏi, “Sau đó thì sao?”
Hạ Lục Nhất hơi nhắm mắt, lại mở ra, “Chiếu cố chu toàn cho các anh em mà Thanh Long lưu lại, đem Kiêu Kỵ đường lớn mạnh thành bang hội lớn nhất Hongkong.”
Khi Thanh Long còn sống, hắn có lỗi với gã. Thanh Long đi, đây là điều duy nhất hắn có thể làm.
“…”
Hà Sơ Tam hết lời đáp lại, dưới đáy lòng thở dài—— hắc đạo thì vẫn là hắc đạo, trong đầu chỉ có chém chém giết giết, trận sau còn đẫm máu hơn trận trước. Thế lực mở rộng, bang hội tranh đấu, làm loạn khắp chốn, đến cuối cùng người chịu tội không phải dân thường vô tội sao.
Từ nhỏ cậu đã lớn lên ở khu ổ chuột chất chứa dơ bẩn, nhìn quen thói đời nóng lạnh, làm một lương dân chịu đủ áp bức, đối với chuyện này vẫn có phản đối.
Hạ Lục Nhất dừng lại câu chuyện, đờ đẫn lau mặt, “Cậu đừng hiểu lần, tôi không phải đang kêu khổ với cậu. Nơi này đến mèo hoang còn không có, nên tôi chỉ tim cái gì đó để nói chuyện thôi.”
Hà Sơ Tam lập tức lắc đầu làm rõ,“Tôi không có hiểu lầm.”
Lần trước hiểu lầm, cậu đã bị nghiêm khắc phê bình qua, từ đó đã không còn chơi trò ‘tự mình đa tình’ nữa.
“Tôi chỉ thấy lạ.” Cậu do dự một chút, “Vì sao anh không thể thẳng thắn nói với Thanh Long là anh cũng thích anh ta? Vì sao anh muốn ép anh ta cưới chị anh? Vì sao anh ta lại đáp ứng anh? Dưa xanh hái không ngọt, mấy người không biết sao?”
Nếu bọn họ nguyện ý chống lại áp lực thế tục mà đối mặt với đoạn tình cảm này, thì có lẽ tên phó đường chủ gì gì không sẽ không tìm được lỗ hổng mà chen vào, làm ra một hồi thảm kịch.
Cậu to gan nói toạc ra như vậy, Hạ Lục Nhất lại không trở mặt đánh cậu, mà chỉ im lặng hồi lâu, thần sắc lạn nhạt nâng tay lên, xoa lên đầu Hà Sơ Tam như xoa cún. “Nhóc con, cậu không hiểu. Trong chuyện này có quá nhiều thứ bản thân mình không thể làm chủ được.”
Hà Sơ Tam cụp mắt để mặc hắn chà đạp mình, trong đầu vẫn rất hoang mang. Cuộc sống hai mươi mốt tuổi của hắn như một tờ giấy trắng, cũng không hiểu cái gì gọi là ‘bản thân không thể làm chủ được’. Chỉ cảm thấy lời Hạ Lục Nhất nói, trong giọng toát lên vẻ cô đơn và bất đắc dĩ sâu sắc.
“Tôi ngủ một giấc đây.” Hạ Lục Nhất mệt mỏi duỗi thẳng chân thối, để tay ra sau đầu, “Nói quá nhiều, tốn sức.”
Hà Sơ Tam lập tức nhắc nhở,“Ngủ chỗ này sẽ bị cảm đấy.”
“Ngậm miệng lại, nhóc con! Đi ngủ!”
(Gục) Otz… Sao mà khổ Thanh Long lão đại của tui vậy…
Cầu Hạ Lục Nhất trọng sinh về với lão đại a QAQ
“Nó bị cảm, ở nhà nghỉ ngơi, ha ha!” Hà nha sĩ vội vàng phối hợp với con trai đeo khẩu trang. Hôm nay ông chấn kinh quá độ, trong nhà lại ẩn giấu một tôn đại phật, vốn không muốn mở cửa. Hà Sơ Tam lại cho rằng đột nhiên đóng cửa như thế sẽ dẫn đến người ta nghi ngờ, nên hai cha con nhân lúc sáng sớm mà quét dọn lại đống máu trong phòng, mở cửa tiếp khách như cũ.
Hà Sơ Tam khàn giọng chào hỏi cùng bác gì gì đó, rồi vội vàng ra cửa. Quoặt qua quán chị Phì bên cạnh mua một túi thịt bò cari lớn, nóng hổi mang về.
“Cảm vậy mà còn ăn thịt bò?” Vị khách quen hỏi.
“Cảm thì sao không thể ăn thịt bò chứ! Thịt bò bổ khí ích máu, là hàng thịt cao cấp!” Hà nha sĩ vội vàng nói.
Hà Sơ Tam câm nín liếc nhìn cha cậu, cảm thấy cha khẩn trương quá độ, sớm hay muộn cũng bị lộ.
Hà nha sĩ quả thật đang khẩn trương đến đòi mạng, còn kém chút nữa là không vọt lên phất cờ hò hét, “Tầng hai nhà tôi tuyệt đối không giấu người”. Nơm nớp lo sợ dõi theo con trai mình bưng thịt bò lên lầu, ông cảm thấy phổi mình bị dọa đến ứ nghẹn.
Hà Sơ Tam nâng Hạ Lục Nhất đến ăn thịt bò, trên lưng Hạ Lục Nhất đều là vết thương đao chém, xiêu vẹo dùng cánh tay không trúng đạn mà dựa lên tường, mặt không đổi ăn thịt. Hà Sơ Tam tiếp tục ngồi về vị trí đọc sách.
Hạ Lục Nhất xì xục xì xục không đến vài miếng đã xử lý xong bát thịt bò, giống như trì hoãn quá lâu, mà thở ra một hơi dài, tựa trên tường phát ngốc, đột nhiên nói,“Nước.”
Hà Sơ Tam lấy cho hắn một ly nước lớn, phục vụ hắn uống xong, vị lão gia này lại nói, “Thuốc.”
Lần này Hà Sơ Tam lắc đầu, “Không có thuốc lá, anh lại đang bị thương, không thể hút.”
“Nhổ vào!” Hạ Lục Nhất nói,“Thuốc!”
Hắn trơ mắt nhìn tên ấn độ A Tam này có cốt khí như vậy, cư nhiên ương bướng ngồi về vị trí đọc sách, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Hạ Lục Nhất trừng mắt hồi lâu, lại cảm thấy mất hứng, vì thế dựa lại tường, tiếp tục ngẩn người. Hai người tự mình trầm mặc, nhưng cứ như vậy mà trải qua một buổi sáng vô sự.
Đến giữa trưa, Hà Sơ Tam khép sách, đứng lên hoạt động gân cốt, sau đó hỏi Hạ Lục Nhất,“Muốn ăn gì không?”
“Thịt bò.”
Hà Sơ Tam không nói hai lời, thình thịch xuống lầu mua cho hắn ba bát thịt bò, chị Phì bắt đầu hoài nghi thịt bò trong nồi nhà mình có phải bỏ thêm một bao “thuốc trắng” hay không, nếu không sao lại nghiện thành như thế.
Hạ Lục Nhất vừa ăn thịt bò vừa quan sát phòng, đây là một gian phòng nhỏ chưa đến mười mét vuông, cơ bản trừ giường, thì chỉ có một cái ghế dài và một cái ghế đẩu nhỏ, còn có một giá sách ở góc phòng, màn che được giặt sạch kéo lên, nhìn không thấy ngoài cửa sổ là cái gì.
Giá sách, đầu giường, mặt đất, sách chất đồng, phần lớn đều là sách cũ, như được đào lên từ cửa hàng sách cũ. Ngoài ra còn có mấy bản tác phẩm nổi tiếng, nhìn qua thì trông khá mới.
Hà Sơ Tam thu dọn mấy cuốn văn học nổi tiếng mượn từ thư viện, bỏ vào trong cặp sách, sau đó đi đến mặt bàn trên ghế bày ra một bát lớn, bên trong là cơm trắng, hai miếng thịt nướng và một miếng trứng tráng.
“Này.” Hạ Lục Nhất nói, ý bảo còn có đĩa thịt bò kia, “Không muốn ăn.”
Hà Sơ Tam đi tới đổ thịt bò vào bát mình, chan nước canh, bắt đầu xì xụt ăn.
Cậu ăn xong bữa trưa phong phú, thì đi xuống dưới lầu lấy một nửa ca nước trong vại nước lớn, tỉ mỉ rửa bát đũa. Sau đó trở lại tầng hai, Hạ Lục Nhất vẫn là bộ dạng trầm trầm kia.
Hà Sơ Tam không nhịn nổi, hỏi hắn, “Anh bị người ta đuổi giết sao? Anh gây ra chuyện gì sao?”
Hạ Lục Nhất không thèm nhìn cậu, chỉ đáp lại một câu lời ít ý nhiều, “Liên quan đéo gì đến cậu.”
Vẫn là tính tình thối hoắc của xã hội đen kia! Hà Sơ Tam ngoan ngoãn ngậm miệng, thu dọn sách vở, đeo khẩu trang đi ra cửa lên lớp.
Hạ Lục Nhất mặt không đổi nằm lỳ ở nhà Hà Sơ Tam đúng ba ngày, trừ “thịt bò”, “trứng cá”, “chân gà”, “gạch cua” và “Đệt mẹ mày! Thuốc”, thì hắn đều không nói gì khác.
Tối ngày thứ ba, Hà nha sĩ kết thúc công việc, tính lên lầu đổi thuốc, thì thấy trong phòng chồng chất túi bao bì thức ăn, tăm tre, các loại đồ thừa thức ăn, thì tỏ vẻ phẫn uất cùng khiển trách,“Mấy ngày nay còn ăn thịt bò?! Cái gì đây, trứng cá cà ri!? Còn ăn cay!? Không thể nói lý, không thể nói lý mà! Hôm qua bảo uống canh thuốc đã uống chưa?”
Hà Sơ Tam vẻ mặt thành thật, “Chưa, anh ta sợ đắng, kêu con đổ.”
Hà nha sĩ lương y như tử mẫu đột nhiên giận dữ, ở trước mặt Hạ Lục Nhất mà hung hãn đập vào ót Hà Sơ Tam, mắng, “Chỉ lo đọc sách thôi, hắn nói gì thì làm cái đó hả? Xã hội đen không văn hóa, mày cũng không có luôn hả? Người là do mày nhặt về, nếu để chết như thế thì ném chỗ nào? Để ở nhà chờ bốc mùi hả?”
Hạ Lục Nhất nằm sấp nơi đó đang ngủ gà ngủ gật, ngại phiền mắng một câu, cố hết sức nâng tay ngăn chặn lỗ tai. Kết quả lại bị Hà nha sĩ xông đến bắt lấy cằm!
Hắn trừng lớn mắt, Hà nha sĩ lại thuần thục giữ ngón tay, tách mở miệng hắn! Ngón tay đâm vào miệng, kéo đầu lưỡi lão đại xã hội đen ra, chỉ điểm với Hà Sơ Tam, “Nhìn nhìn, nhìn thấy không? Tưa lưỡi rất dày, trắng ngấy lại vàng, nóng trong người, dinh dưỡng không đủ. Còn có cái miệng này, chậc chậc chậc chậc! Bẩn thành cái dạng gì vậy! Đều là cao răng!”
Hà Sơ Tam lập tức hội báo nói, “Mấy ngày liền anh ta còn không súc miệng.”
Hai tay Hà nha sĩ tách ra, đè mở mấy răng nanh của Hạ Lục Nhất, “Vài ngày?! Cái này mà là vài ngày á! Bình thường nhất định ăn này nọ còn không thèm đánh răng đã đi ngủ! Nhìn nhìn mấy cái răng hàm này, thiếu chút nữa là sâu đến gốc! Chậc chậc chậc chậc!”
Ông vừa cảm thán lắc đầu, vừa đem cái túi cũ nát đằng sau để ra trước mặt, “Đè hắn cho ba, cái miệng này thật sự nhìn không nổi, chờ ba chà chà cho hắn mấy cái.”
“Ngô ngô ngô……” Hạ Lục Nhất cố phản kháng, đầu lưỡi yếu hại lại bị bóp chặt, chết sống không kéo lại được.
Hắn đột nhiên giận dữ, vừa định khởi động thân đứng lên, thì ấn độ A Tam lưu loát đè đến, thận trong nghe theo chỉ thị của ba, vừa đem Hạ Lục Nhất túm thành một trường côn tiêu chuẩn! Cả người bay tới! Mông ngồi xuống trên thắt lưng hắn!
“Ngô ngô ngô! ngô ngô ngô ——!!!”
Một giờ sau, Hà nha sĩ bưng mấy cái răng sâu đen sì thổn thức cảm khái đi xuống lầu. Hạ Lục Nhất ngậm miệng nhét đầy bông, trên cổ đều là nước miếng mình chảy xuống, thảm hại không nỡ nhìn mà ghé vào giường, dứt khoát không thể tin được chính mình bị khi dễ đến mức này!
Hắn bi phẫn đập tay lến ván giường. Khóe mắt thoáng nhìn cái tên quay lưng lại chính mình, Hà Sơ Tam giả vờ đọc sách, đang uốn lên eo, bả vai liều mạng run rẩy.
Hạ Lục Nhất vừa định há mồm mắng to, một đống nước miếng lại chảy ra.
Mẹ nó, mày cứ cười đi! ——Hạ Lục Nhất oán hận nghĩ trên giường. Muốn chết! Giả vờ thành thằng ngu, trộm cáo trạng, rồi nhìn bố mày xấu mặt! Chờ bố mày có thể động, nhất định phải chơi với mày một phen!
Hà Sơ Tam cười chảy cả nước mắt, lén chùi chùi, đứng lên chững chạc đàng hoàng,“Tôi đi nấu canh. Cha bảo từ nay về sau chỉ có thể cho anh ăn canh và cháo.”
Hạ Lục Nhất oán hận đập ván giường, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
Hắn bị cha con nhà họ Hà liên hợp trị một trận, cuối cùng bị phẫn nộ châm lên lửa, từ loại khí tràng trầm muộn như tử thi trở thành một loại hận đời, đằng đằng sát khí. Nhưng hắn cả người đang chịu trọng thương, đừng nói là đao, ngay cả đũa cũng nhấc không nổi, hai bên miệng đều nhét đầy bông, răng mới kẹt bên trong như xương rồng chọt vào, chạm một cái là đau, ngay cả mở miệng mắng người đều không thể, sức chiến đấu trở thành cặn bã. Mỗi ngày nhân mã Kiêu Kỵ đường ở trong con hẻm lớn nhỏ thành Giao Long truy lùng hắn, có đôi khi còn nghe thấy tiếng quát mơ hồ của đám tay chân ở bên ngoài cửa sổ, hắn lại vô lực đi ra ngoài tự tay đâm kẻ thù, vậy nên chỉ có thể đem loại hận ý và sát ý này phát tiết lên người Hà Sơ Tam—— mỗi ngày dùng ánh mắt như đao chém trăm ngàn lần ấn độ A Tam.
Hà Sơ Tam luyện mãi thành thép, tâm trí trở nên kiên cường, đối ánh mắt có thể dọa người khác sợ từ quần đều không để ý. Không chỉ thế, mỗi ngày khi chăm sóc Hạ Lục Nhất, đến lúc lau người đổi thuốc, cậu cư nhiên còn học được cách sai sử Hạ Lục Nhất.
“Lục nhất ca, anh nâng tay lên.”
“Lục nhất ca, quay người.”
“Lục nhất ca, chân tách ra chút, lau không đến kẽ mông. Phía trước cần lau không?”
“Lục nhất ca, đứng đậy đi tiểu đi. Giờ tôi phải ra ngoài lên lớp, không thì phải đợi đến tối mới đi được.”
“……” Hạ Lục Nhất.
Hạ Lục Nhất mỗi ngày cào giường, trên ván giường đều là vết xước.
…
Lương dân trên con phố này đều dựa vào tay nghề kiếm cơm, hai bên đường tắt chỉ mở vài phòng khám và một số quán thức ăn, tiệm thịt, sau đêm khuya mười giờ thì hoang vắng không còn bóng người, yên tĩnh không tiếng động. Bức màn đêm không thấy ánh sáng, trong phòng cũng tối đen một mảnh.
Hạ Lục Nhất gian nan nghiêng mình nằm trên giường sắt, chống khuỷu tay ngồi dậy, sau đó cố duỗi chân dài, đá một cước lên người Hà Sơ Tam đang ngủ trên đất.
Hà Sơ Tam mơ mơ màng màng ngồi dậy,“Lục nhất ca?”
“Mái nhà có sân thượng không?” Hạ Lục Nhất nói. Bông trong miệng hắn đã được lấy ra, trừ lúc nói chuyện còn hơi sường sượng, thì cơ bản đều đã khôi phục bình thường.
Hà Sơ Tam đỡ Hạ Lục Nhất, cả hai lén lút ra ngoài, trên thanh chắn ngang mặt tường, từng bậc từng bậ trèo lên nóc nhà. Mấy ngày không có ánh mặt trời, mái nhà chật chội là hẹp, chỉ có một cái giường gãy chăn đơn.
“Nơi này có đinh, cẩn thận dưới chân.” Hà Sơ Tam nhắc nhở, đỡ Hạ Lục Nhất lướt qua đệm trải giường, ngồi xuống chỗ rìa nóc nhà.
Cái nhà này chỉ có bốn năm tầng, bị một đống cao ốc xung quanh vây quanh, trên cơ bản là tầm nhìn của ếch ngồi đáy giếng. Từ trong khe hở có thể miễn cường trông thấy khu phồn hoa, ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy ánh trăng tàn.
Hạ Lục Nhất dựa trên bục đá bảo hộ, theo bản năng đi sờ túi quần, lúc này mới nhớ ra hai tuần nay đã không hút thuốc.
Cái tên tìm chết kia chẳng sợ bị hắn trừng chết cũng không chịu giúp hắn đi mua thuốc, lại còn nói năng rất hùng hồn và lý lẽ, “Tôi và ba tôi đều không hút thuốc, sẽ khiến người khác hoài nghi.”
Hà Sơ Tam đốt một cây nến, để cặp sách nhỏ trên mặt đất, rồi lại tiếp tục ngồi khoanh chân lật sách.
“……” Hạ Lục Nhất.
“Này, tôi nói cậu theo tôi ra ngoài là để ngồi với tôi một lát.” Hắn thật sự nhịn không được bạo gân xanh.
“Lục nhất ca anh cứ ngồi, tôi không làm phiền anh.” Hà Sơ Tam cung kính nói. Ngày mai cậu còn có kiểm tra cuối học kỳ, theo lý phải giành giật từng giây ôn tập.
“……” Hạ Lục Nhất rất muốn chọi vào đầu cậu. Mẹ nó tiểu hồ ly này, mọt sách!
Trời cao có mắt, chung quy vẫn chiếu cố Hạ lão đại một lần. Chưa đầy một phút sau, nến bị gió thổi tắt, Hà Sơ Tam lại châm diêm lên, chưa đầy một phút lại tắt, lại châm, đã còn diêm.
Khóe môi Hạ Lục Nhất nhếch lên nhìn cậu, Hà Sơ Tam hết cách, đành thu sách vở thành thật ngồi bên người Hạ Lục Nhất.
“Anh bị người ta đuổi giết sao? Gây ra chuyện gì?” Cậu nhắc lại đề tài này lần hai.
Lần này Hạ Lục Nhất không đập cậu. Nghiêng đầu trầm mặc một lát, “Chị tôi và lão đại bị kẻ khác giết.”
Hắn bình tĩnh như vậy. Trước thi thể Hạ Tiểu Mãn và Thanh Long, hắn đều không khóc. Tại lúc chạy như điên trên đường bị người đuổi giết hai ngày hai đêm, hắn đều không rảnh bận tâm. Sau đó hắn im lặng không nhúc nhích ở trong một căn phòng lạnh lẽo chật hẹp, dùng thời gian hai tuần, để tiếp nhận sự thật này.
Hà Sơ Tam rất khiếp sợ,“Chị anh chết?”
“Ừ.”
Hà Sơ Tam ngây người, “Cô ấy là người tốt.”
“Tôi biết.” Hạ Lục Nhất ngẩng đầu nhìn trời không nói.
Sau một lát, hắn nhẹ giọng nói,“Trước đây nhà tôi ở đầu ngõ hẻm này, cách không xa.”
Hà Sơ Tam “Hả?” một tiếng.
“Hả cái rắm mà hả. Tôi chỉ lớn hơn cậu ba tuổi, trước đây nói không chừng chúng ta từng gặp qua.”
“Anh cướp qua tôi?” Hà Sơ Tam vừa nói, vừa cố nhớ lại mấy lần bị cướp tiền có gặp phải vị sát tinh giang hồ này hay không.
“Nghĩ cái gì đấy?” Hạ Lục Nhất nói, “Trước đây tôi không thích giật tiền, mỗi ngày đều nghĩ cách kiếm miếng cơm ăn. Cha tôi là tên vô dụng. Bài bạc, chơi thuốc, say rượu. Mẹ tôi sinh ra tôi thì theo người bỏ chạy.”
“Tiểu Mãn lớn hơn tôi ba tuổi, con nhà người ta còn đang học nói, chị ấy đã phải học nấu mì đút cho rôi, cõng tôi ra ngoài phơi nắng. Mỗi ngày cha đều đánh chúng tôi, muốn chúng tôi trộm đồ cho hắn. Không trộm được thì đánh cho chết, Tiểu Mãn nhiều lần đỡ hộ tôi, bị đánh đến không xuống nổi giường.”
Hạ Lục Nhất mệt mỏi dùng cánh tay đỡ trán, hắn đã lâu không nhớ lại đoạn hồi ức này, “Khi tôi mười tuổi, ba muốn bán Tiểu Mãn đi là ‘gà’. Tôi mang Tiểu Mãn trốn đi, bị hắn đuổi tới, suýt nữa bị hắn đánh chết trong con hẻm nhỏ. Người người đi qua nhìn thấy, không một ai tới cứu chúng tôi.”
“Sau đó Thanh Long đến.”
“Hắn mang theo tiểu đệ trong bang, rất uy phong. Hắn liếc qua ba tôi, ba tôi liền quỳ xuống dập đầu với hắn. Hắn ôm Tiểu Mãn đi, để tôi nắm góc áo của hắn.”
“Hôm đó là ngày mồng một tháng sáu. Hắn nói, hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, là ngày hội của tôi và Tiểu Mãn, cho nên hắn muốn mời chúng tôi ăn bánh ngọt. Lần đầu tiên trong đời tôi ăn bánh ngọt. Tôi cảm thấy ngày đó mới chính là sinh nhật đầu tiên trong đời mình, tôi đổi tên là Hạ Lục Nhất, gọi hắn là A Đại. Tôi nói với hắn là cả đời này sẽ ở bên hắn, cùng hắn ăn bánh ngọt.”
Trong đêm tối, Hà Sơ Tam thấy khóe môi hắn có ý cười.
“Hắn để tôi và Tiểu Mãn ở nhà hắn, có quản gia chiếu cố chúng tôi, có sách đọc. Hai chúng tôi đều không thích đọc sách, không bao lâu thì bỏ học. Tiểu Mãn thích hát, hắn đưa Tiểu Mãn đi học âm nhạc. Tôi thích nghịch côn đao, hắn tìm người dạy tôi. Năm mười bốn tuổi, tôi thấy bản thân đã trưởng thành, liền cầu hắn thu mình, dâng hương bái đường, nhận hắn làm lão đại.”
“Vài năm đầu, hắn không để tôi ra ngoài làm việc, nói tôi còn nhỏ, đi bên cạnh hắn là được rồi. Sau này có một lần bang phái hỗn chiến, hắn chỉ dẫn theo mấy người, bị nhốt trong hẻm cụt.”
Hạ Lục Nhất cười cười, nói,“Tôi không khác gì bị điên vậy, cầm hai thanh khảm đao xông đến cứu hắn. Chém bao nhiêu người, đều không nhớ rõ. Tôi cứu hắn ra, hắn lại đánh tôi một bạt tai. Lần đầu hắn đánh tôi… Cũng là lần duy nhất trong đời này.”
“Tôi bị đưa đến bệnh viện, Tiểu Mãn ôm tôi khóc. Tôi không nói cho cô biết, sau khi Thanh Long đánh tôi, trong mắt có lệ.”
“Nước mắt của hắn dọa tôi, cũng khiến tôi vui vẻ. Trên thế giới này trừ Tiểu Mãn, thế nhưng còn có một người để ý tôi.”
Hà Sơ Tam vụng trộm ôm lấy hai tay. Gió đêm hiu quạnh, hắn thông minh sâu sắc như vậy, tâm tư người sâu lắng, đã từ trong đoạn này, nghe được tia hàn ý.
Tình ý giữa Thanh Long và Hạ Lục Nhất, đã vượt xa giới hạn của lão đại và tiểu đệ. Khi cậu nghe tới đây, cũng đã hiểu ngày đó tại sao Hạ Lục Nhất lại dùng ghế phang cậu—— xã hội đen nhìn như vô tình âm ngoan, là đang che giấu nội tâm hoảng loạn cùng dao động, bởi vì một đoạn tình cảm bị hắn chôn sâu trong lòng như vậy, lại bị một người đứng xem trong lúc vô tình vạch trần.
“Tiểu Mãn càng lớn càng xinh đẹp, rất nhiều lão đại coi trọng chị ấy. Thanh Long muốn làm mối cho chị, chị đều không muốn. Có một buổi tối, chị vụng trộm nói với tôi, chị thích Thanh Long, muốn làm người phụ nữ của Thanh Long.”
“Chị muốn gì, tôi đều cho chị. Không bao lâu sau chính là sinh nhật lần thứ hai mươi của tôi, Thanh Long hỏi tôi muốn cái gì. Tôi nói, tôi muốn Tiểu Mãn làm đại tẩu.”
Hắn dừng lại, dừng rất lâu, mới tiếp tục nhẹ giọng nói,“Thanh Long nhìn tôi rất lâu, nói với tôi, ‘em muốn cái gì, A Đại đều sẽ cho em.’”
Hắn không nói từ phía sau đó——
Em muốn cái gì, A Đại đều cho em… Trừ cái này.
Em chỉ muốn điều đó.
Em có biết mình đang nói gì không?
Chị ấy là chị em! Chị ấy thích anh!
…Vậy còn em?
Em… em là mã tử của anh, là môn sinh bái đường của anh. Em nhận anh là lão đại, thì sẽ theo anh cả đời.
“Hắn cưới Tiểu Mãn.”
“Hắn còn đánh một đôi song đao Thanh Long tặng tôi, mang tôi đi gặp trưởng lão trong bang, còn nói với họ, đây là thủ hạ đắc lực của hắn, ‘hồng côn’ trẻ tuổi nhất, sinh ý của hắn, một phần ba giao cho tôi.”
“Từ đây về sau, tôi là mã tử, hắn là lão đại, Tiểu Mãn là đại tẩu. Tôi cho rằng đây chính là một đời……”
“Đầu năm ngoái, Tiểu Mãn bị trầm cảm.”
“Chị ấy nói Thanh Long không yêu chị, dù đối tốt với chị, còn tốt hơn so với trước kia, nhưng một chút cũng không yêu chị ấy. Chị ấy hoài nghi Thanh Long bên ngoài có tình nhân, chị hỏi tôi có phải hay không, tôi nói không có, chị nói tôi lừa chị ấy.”
“Tôi cầu Thanh Long đối tốt hơn với Tiểu Mãn, hắn đáp ứng. Tôi cầu hắn yêu Tiểu Mãn, hắn nói hắn không thể.”
Chỉ cần A Đại có thể làm, lần nào sẽ không đáp ứng cậu chứ?
—— chỉ là lần này thì không được.
“Tiểu Mãn cùng hắn cãi nhau ……”
Hắn gắt gao nhắm mắt, không chịu đựng nổi mà quay đầu.
Đầu của hắn đau đến mức muốn vỡ tung, sóng đen ập đến từng đợt trong đầu, giống như thân lâm kỳ cảnh vậy, tưởng tượng ra cảnh hai người họ cãi nhau lúc ấy——
Anh ở bên ngoài có người! Người kia là ai!? Đến cùng là ai?! Trong lòng anh cất giấu ai!?
Em nói bậy bạ gì vậy? Đừng nghĩ lung tung!
A, Ha ha… Anh không nói? Anh nghĩ rằng tôi không biết sao? Tôi thật ngu, tới tận hôm nay mới hiểu ra được… Anh biến thái! Vô sỉ! Người anh thích căn bản chính là——
Bốp!
“Tiểu Mãn đâm hắn một dao, sau đó từ mái nhà nhảy xuống……”
“Hắn bị đưa vào bệnh viện, tôi lựa chọn Tiểu Mãn. Chờ đến khi tôi chạy đến bệnh viện… thì hắn đã bị người ta giết, bằng chính đao của tôi.”
“Là… Thanh Long hắn tặng cho… tôi…”
Hạ Lục Nhất bỗng dưng phát ra một tiếng khàn khàn nức nở, Hà Sơ Tam đang chăm chú nghe thì sửng sốt ngẩng đầu, thấy hắn cúi đầu gắt gao ôm lấy đầu gối chính mình, hai bờ vai run lên nhè nhẹ.
Hà Sơ Tam do dự một lúc, cẩn thận dè chừng đặt tay lên trên mu bàn tay hắn, muốn cản hắn tự mình hại mình. Hắn nhìn qua trông như đang muồn bóp nát xương bè của mình vậy.
Hạ Lục Nhất run rẩy một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt đều vương một chút nước mắt.
Hắn khẽ gạt tay Hà Sơ Tam, mặt không đổi tiếp tục nói,“Tên kia là phó đường chủ bang hội, gã đổi thuốc an thần của Tiểu Mãn, hại chết Tiểu Mãn, sau đó giết Thanh Long, vu hại tôi, dẫn người đuổi giết tôi. Mấy người truy tìm ban sáng chính là thuộc hạ của gã.”
“Giờ anh định tính thế nào?” Hà Sơ Tam nhẹ giọng hỏi.
Hạ Lục Nhất nhìn chiếc đinh sắt rỉ cắm trên mặt đất ở phía xa xa, nói, “Giết gã, báo thù cho Thanh Long và Tiểu Mãn.”
Đáp án đẫm máu này không kích khởi phản cảm trong lòng Hà Sơ Tam, cậu còn đang đắm chìm trong bi thống nhìn như lãnh huyết của lão đại xã hội đen vừa nãy, thần sắc cậu phức tạp nhìn gương mặt lạnh lẽo của Hạ Lục Nhất, nhẹ giọng lại hỏi, “Sau đó thì sao?”
Hạ Lục Nhất hơi nhắm mắt, lại mở ra, “Chiếu cố chu toàn cho các anh em mà Thanh Long lưu lại, đem Kiêu Kỵ đường lớn mạnh thành bang hội lớn nhất Hongkong.”
Khi Thanh Long còn sống, hắn có lỗi với gã. Thanh Long đi, đây là điều duy nhất hắn có thể làm.
“…”
Hà Sơ Tam hết lời đáp lại, dưới đáy lòng thở dài—— hắc đạo thì vẫn là hắc đạo, trong đầu chỉ có chém chém giết giết, trận sau còn đẫm máu hơn trận trước. Thế lực mở rộng, bang hội tranh đấu, làm loạn khắp chốn, đến cuối cùng người chịu tội không phải dân thường vô tội sao.
Từ nhỏ cậu đã lớn lên ở khu ổ chuột chất chứa dơ bẩn, nhìn quen thói đời nóng lạnh, làm một lương dân chịu đủ áp bức, đối với chuyện này vẫn có phản đối.
Hạ Lục Nhất dừng lại câu chuyện, đờ đẫn lau mặt, “Cậu đừng hiểu lần, tôi không phải đang kêu khổ với cậu. Nơi này đến mèo hoang còn không có, nên tôi chỉ tim cái gì đó để nói chuyện thôi.”
Hà Sơ Tam lập tức lắc đầu làm rõ,“Tôi không có hiểu lầm.”
Lần trước hiểu lầm, cậu đã bị nghiêm khắc phê bình qua, từ đó đã không còn chơi trò ‘tự mình đa tình’ nữa.
“Tôi chỉ thấy lạ.” Cậu do dự một chút, “Vì sao anh không thể thẳng thắn nói với Thanh Long là anh cũng thích anh ta? Vì sao anh muốn ép anh ta cưới chị anh? Vì sao anh ta lại đáp ứng anh? Dưa xanh hái không ngọt, mấy người không biết sao?”
Nếu bọn họ nguyện ý chống lại áp lực thế tục mà đối mặt với đoạn tình cảm này, thì có lẽ tên phó đường chủ gì gì không sẽ không tìm được lỗ hổng mà chen vào, làm ra một hồi thảm kịch.
Cậu to gan nói toạc ra như vậy, Hạ Lục Nhất lại không trở mặt đánh cậu, mà chỉ im lặng hồi lâu, thần sắc lạn nhạt nâng tay lên, xoa lên đầu Hà Sơ Tam như xoa cún. “Nhóc con, cậu không hiểu. Trong chuyện này có quá nhiều thứ bản thân mình không thể làm chủ được.”
Hà Sơ Tam cụp mắt để mặc hắn chà đạp mình, trong đầu vẫn rất hoang mang. Cuộc sống hai mươi mốt tuổi của hắn như một tờ giấy trắng, cũng không hiểu cái gì gọi là ‘bản thân không thể làm chủ được’. Chỉ cảm thấy lời Hạ Lục Nhất nói, trong giọng toát lên vẻ cô đơn và bất đắc dĩ sâu sắc.
“Tôi ngủ một giấc đây.” Hạ Lục Nhất mệt mỏi duỗi thẳng chân thối, để tay ra sau đầu, “Nói quá nhiều, tốn sức.”
Hà Sơ Tam lập tức nhắc nhở,“Ngủ chỗ này sẽ bị cảm đấy.”
“Ngậm miệng lại, nhóc con! Đi ngủ!”
(Gục) Otz… Sao mà khổ Thanh Long lão đại của tui vậy…
Cầu Hạ Lục Nhất trọng sinh về với lão đại a QAQ
Tác giả :
Xà Hạt Điểm Điểm