Tên Phóng Đãng Đáng Yêu (A Loving Scoundrel)
Chương 33
Danny chờ đợi một cách lo âu muốn biết việc tìm kiếm của Jeremy tiến triển thế nào. Khi anh về nhà hôm đó, anh trông không chán nản, nhưng anh đã không gặp may trong việc gom được ba người bạn, ít nhất, không phải trong sự khích động của tình thế. Và anh chỉ có một điều duy nhất để nói về những tên phóng đãng trẻ tuổi sống trong thành phố mà anh và Percy đã từng học cùng.
"Không thể tin một ai trong chúng sẽ giữ mồm giữ miệng về chuyện này sau khi nó đã được giải quyết."
Và việc đó có thể phá hủy tất cả sự sắp xếp nếu Ngài Bascomb nghe được về mà kịch sau này. Đó là lý do Danny đề nghị, "Vậy thì có lẽ anh không nên nhờ bạn bè, mà tìm ai đó nói dối để kiếm sống ý."
"Anh hi vọng em không đề cập đến một loại tội phạm đấy chứ?"
Cô tặng anh một cái nhìn kinh tởm rằng anh nghĩ đến "tội phạm" trước tất cả các thứ khác, "Không, ý em là diễn viên, dĩ nhiên rồi. Công việc của họn là diễn vai diễn cho thật thuyết phục, phải không? Vậy nên họ nói dối giỏi - à, nghĩa là, diễn kịch giỏi."
"Chết tiệt anh đi, đúng vậy. Có lẽ anh sẽ làm một chuyến đến khu nhà hát. Và chúng ta sẽ ăn mừng tối nay, có thể là một đêm trong thành phố. Anh nợ em tất cả những ý tưởng thiên tài mà em đã nghĩ ra, cưng à, thật đấy."
"Em không biết," cô đáp đầy phân vân nhưng anh đã quay trở ra cửa, nên cô không chắc anh có nghe cô hay không nữa.
Một đêm trong thành phố? Cô không biết chút nào chính xác thì nó bao gồm những gì, nhưng cô biết chắc cô không có áo quần tử tế để đi ra ngoài với một người giàu có. Chiếc váy dạ hội đã được hoàn trả lại cho Regina, chỉ để được gửi lại cho cô vì nó không còn vừa với Quý cô nhỏ nhắn nữa. Nhưng rồi, đó là bộ trang phục chỉ dành riêng cho những sự kiện lớn, không phải cho một đêm lang thang quang London.
Hôm nay cô hoàn thành công việc sớm. Sự căng thẳng vì chuyện của Jeremy giúp cô làm việc nhanh hơn. Không có việc gì nữa để làm, cô đề nghị giúp đỡ Claire công việc trong bếp. Cô hi vọng việc này sẽ cải thiện thái độ của cô ta, vì Claire gần đây đã trở nên hoàn toàn lạnh nhạt với cô. Không phải vì cô ta đã từng thân thiện với cô, mà là có một sự khác biệt rõ rệt. Nó không giúp ích gì được, tuy cuối cùng cô cũng tìm ra nguyên nhân tại sao Claire lại thể hiện sự không ưa cô rõ ràng đến vậy.
Ngay khi bà Appleton rời bếp để tạm nghỉ sau khi bắt đầu nấu bữa tối, Claire rít lên với Danny, "Cô thật là một người hư hỏng. Tôi biết là thể nào cuối cùng cô cũng kết thúc trên giường anh ta mà. Cô quá xinh đẹp."
Danny bị làm cho đông cứng lại, nhưng chỉ trong chốc lát. Cô quá xinh đẹp? Cô quẳng cho Claire một cái nhìn phê phán và cuối cùng đáp lại, "Cô không phải một người luộm thuộm, Claire. À, có, nhưng tôi nghĩ cô cố tình. Tại sao thế?"
Không ngạc nhiên chút nào, Claire phòng thủ và đập con dao cô ta đang dùng để chuẩn bị khoai tây xuống. "Chẳng việc quái gì đến cô cả."
Danny nhún vai và tiếp tục cắt phần khoai tây của cô. "Tất nhiên là không rồi, nhưng tôi làm gì cũng không phải việc của cô, vậy tại sao cô tỏ thái độ với chúng, hả?"
"Những gì cô đang làm là tội lỗi."
Danny cười phá lên, "Theo ý kiến của ai? Vậy là tôi đang vui vẻ một chút với tên nhà giàu. Theo ý kiến của tôi, nó chẳng có gì là tội lỗi khi nào tôi vẫn chỉ với mình anh ấy. Tôi có thể đã mất một thời gian mới nhận ra điều đó, nhưng rốt cuộc tôi cũng hiểu. Và chỉ có ý kiến của tôi mới đáng kể. Hơn nữa, anh ấy chưa kết hôn. Vậy chuyện đó làm hại ai nào?"
"Cô," Claire nói đơn giản.
Câu nói thức tỉnh Danny rất nhanh. Bản thân cô cũng đã nhận ra điều đó. Rồi anh sẽ chán cô. Cô hi vọng lúc đó cô cũng đã chán anh, nhưng cách mà cô cảm nhận về anh, cô rất nghi ngờ cô sẽ. Nhưng cô sắp ra đi trong vài tháng nữa, để tiếp tục cuộc sống của cô và để tìm kiếm một người đàn ông sẽ muốn cưới cô, không phải một người không hề muốn kết hôn.
Với tiếng thở dài, cô nói, "Có lẽ thế. Nhưng đó là việc của tôi, không phải cô."
"Của cô," Claire chữa lại.
Danny cứng người lại. Hôm nay trong phòng khách cô đã mắc rất nhiều lỗi nói năng đến nỗi nhắc đến nó sẽ khiến cô trở thành trò cười. "Có phải ai trong cái nhà này giờ cũng chuẩn bị để sửa chữa tôi không?"
Claire lại quay lại trạng thái phòng thủ. "Tôi nghĩ cô muốn học cho tử tế?"
"Tôi muốn. Nhưng nó không dễ chút nào, phải nghĩ đến từng từ trong đầu, cô biết đấy."
"Đó là lý do tại sao những sự nhắc nhở lại cần thiết, để nó trở thành thói quen, không phải một nhiệm vụ."
Cái logic đó quá chính xác để tranh cãi. Danny thậm chí còn ngờ ngợ nhớ lại Lucy cũng đã từng dùng cách đó khi dậy cô nói sao cho giống cô ấy trong suốt những năm trước. Danny chỉ ước cô đừng lẫn lộn lung tung lên khi cô bối rối hoặc căng thẳng, nhưng Lucy đã làm tốt công việc tống khứ "kiểu nói dễ thương", như cô ấy gọi, ra khỏi trí óc cô.
"Tôi xin lỗi," Claire nói thêm. "Tôi không định thay đổi chủ đề."
Danny không thể không cười, xét đến cái chủ đề đã bị thay đổi là cái mà Claire gọi là những hành động "tội lỗi" của Danny. "Cô cũng nên thử cư xử tội lỗi như thế. Nó thay đổi tâm tính rất tốt đấy."
Cô đang nói đùa, để chỉ ra rằng cô không cảm thấy khó chịu, những Claire làm cô sững sờ khi đáp, "Tôi đã."
"Và?"
Tiếp theo mà sự im lặng kéo dài, Danny đã chắc mẩm là Claire sẽ không giải thích. Nhưng rồi cô ta nói, "Tôi đã có quan hệ rất tốt với người chủ cũ, quá tốt. Nó dẫn đến tai họa tệ nhất cô có thể hình dung ra."
Danny không chắc nên nói gì. Tai họa tệ nhất có thể hình dung ra là một cách kì quặc để miêu tả một trái tim tan vỡ, vậy thì có thể...
"Anh ta đã chết à?" cô hỏi lưỡng lự.
Claire khụt khịt. "Tôi ước vậy."
Danny cau mày. "Vậy là giờ cô ghét anh ta?"
"Không, không thể nói rằng tôi thực sự ghét. Tôi thậm chí không ngạc nhiên về những gì anh ta đã làm. Nếu tôi muốn trở nên hoàn toàn không ích kỉ thì tôi không thậm chí không thể nói rằng tôi lấy làm tiếc cho những gì anh ta đã làm."
"Kì cục, anh ta đã làm gì?"
Một khoảng lặng dài nữa. Claire có vẻ như đang đấu tranh với bản thân về việc có nên nói thêm nữa hay không. Và chủ đề này rõ ràng là khiến cô ta đau đớn. Mắt cô ta đã bắt đầu rưng rưng.
Danny sắp nói rằng quên chuyện này đi thì Claire nói, "Chỉ một lần thôi. Một sai lầm. Nó đã không nên xảy ra. Thậm chí tôi đã không hề thích - ừ, không một chút nào. Và đáng nhẽ tôi cũng không nên có đứa bé chỉ sau một lần, nhưng tôi đã có."
Lạy Chúa, cô ta có một đứa con và nó đã chết. Chả trách cô ấy coi nó là một tai họa.
"Claire, cô không cần phải-"
"Tôi đã rất vui mừng về đứa bé," Claire tiếp tục, nhe thể Danny chưa hề nói gì. "Tôi đã không nghĩ mình sẽ vui mừng, nhưng cuộc đời tôi đã là một vòng lẩn quẩn của những làm việc và ngủ, chưa từng có gì khác biệt diễn ra. Đứa bé có thể sẽ thay đổi chuyện đó, có thể đã, nếu- nếu-"
Giờ thì Claire thực sự đang khóc, tuy lặng lẽ, những giọt nước mắt lớn lăn trên má cô ta. Danny không biết có nên thử ôm cô ta, khi mà họ không hề thân thiết, hay mặc kệ Claire để cô ta tự trấn tĩnh lại. Sự thôi thúc trong cô bảo rằng nên ôm cô ta khi những đau khổ đang tuôn trào như thế. Danny bắt đầu làm thế, nhưng rồi suy nghĩ kĩ hơn. Họ thực sự không gần gũi, và Claire có thể hiểu nhầm, có thể sẽ hoàn toàn có phản ứng phòng thủ khi Danny thể hiện sự cảm thông. Sau rốt, cô gái này đã đưa ra tất cả những biểu hiện của việc không ưa Danny ngay từ đầu.
Thay vào đó, cô lựa chọn việc tiếp tục thúc giục, nghĩ rằng Claire sẽ có thể cảm thấy dễ chịu hơn khi nói về chuyện đó. Có lẽ cô ta đã chưa từng có ai để an ủi cô ta trước đó, để giúp chia sẻ mất mát của cô ta. Nó thực sự có vẻ như cô ta đã giữ tất cả những đau buồn ấy ở trong lòng.
"Đứa bé chết như thế nào?" cuối cùng Danny hỏi.
Claire nhấp nháy mắt rồi nhìn chằm chằm vào cô, hai chân mày nhíu lại. "Chết? Thằng bé không chết? Họ cướp nó đi khỏi tôi."
Giờ đến lượt Danny trợn mắt. "Hả?"
"Lúc đầu Đức Ngài đã không tin đứa bé là con Ngài. Ngài phỉ báng và nói một số thứ rất tồi tệ mà tóm lại có nghĩa là 'một lần không thể tạo ra đứa bé'. Đó cũng là những gì tôi đã nghĩ, nhưng tôi đã ngay lập tức nhận thấy sự khác biết. Nhưng tôi không cố thuyết phục Ngài. Tôi không muốn Ngài thừa nhận đứa bé hay bất cứ điều gì như thế cả. Phần lớn tôi lo sợ rằng tôi sẽ vì thế mà mất việc. Và những người làm còn lại đã khinh bỉ tôi vì có con mà không có chồng."
"Vậy nên cô ra đi?"
"Không, ước gì tôi đã. Nhưng dì tôi vẫn còn ở đó. Bà ấy đã kiếm cho tôi chỗ làm đó, cũng như ở đây."
"Ở đây?"
"Cô không biết à?" Claire hỏi. "Bà Appleton, bà ấy là dì tôi."
Danny không biết, và hai người đó chả có điểm gì giống nhau cả, vậy nên cô cũng không thể đoán ra. Nhưng cô quan tâm đến câu chuyện của cô ta hơn và hỏi, "Điều gì đã xảy ra sau khi đứa bé ra đời?"
"Các chị của Đức Ngài đến để nhìn đứa bé. Ngài đã nhắc đến với họ, cô thấy đấy, rằng tôi đã cố gắng giả vờ nó là của Ngài. Tôi không hiểu tại sao Ngài lại kể với họ."
"Có thể ông ta nghĩ cô sẽ đến kể với họ và muốn cảnh báo họ đừng tin cô."
"Có thể, tuy tôi sẽ không làm thế. Họ không phải là những Quý bà tốt bụng, không ai cả, nên đến kể với họ về bất cứ điều gì đều là vô nghĩa. Họ là hai bà cô già không chồng chua chát. Tôi tránh mặt họ bất cứ khi nào họ đến thăm."
"Nhưng họ đã đến để nhìn con trai cô?"
"Ôi, đúng vậy, và khăng khăng rằng thằng bé là hình ảnh của em trai họ hồi còn nhỏ. Đức Ngài là em trai của họ, cô thấy đấy, trẻ hơn rất nhiều, nên họ đều ở đó khi Ngài được sinh ra.
"Vậy là họ thừa nhận thằng bé vào gia đình?"
"Đúng vậy."
"Nhưng đó không phải là việc tốt, đúng không?"
"Quỷ thật, không. Họ khăng khăng rằng tôi phải giao con trai tôi cho họ nuôi dưỡng. Cô thấy đấy, em trai họ đã qua tuổi trung tuần và chưa bao giờ sinh được một người thừa kế. Họ đã lo sợ rằng Ngài sẽ không bao giờ làm được. Nhưng tôi đã sinh được người thừa kế. Họ đã có thể thôi lo lắng và rầy la Ngài về chuyện ấy."
"Vậy là cô giao đứa trẻ cho họ?"
Nước mắt lại bắt đầu rơi. "Họ không cho tôi sự lựa chọn nào cả. Họ sẽ buộc tội tôi đã phạm đủ loại tội ác và tống tôi vào tù nếu tôi không giao thằng bé cho họ và đồng ý sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa."
"Họ có thể thật sự làm thế sao?"
"Ồ, có, rất dễ dàng. Sau cùng thì ai đi tin một cô hầu bếp chống lại hai Quý Bà và một Quý ông quý tộc cơ chứ?"
"Nhưng tại sao họ phải khăng khăng rằng cô sẽ không gặp thằng bé nữa? Cô là mẹ nó cơ mà?"
"Bởi vì họ không muốn thằng bé biết chuyện đó. Nó là người thừa kế của họ. Họ sẽ nuôi dạy nó trở thành một thành viên được chấp nhận trong giới quý tộc."
"Mà không có mẹ? Họ lấy thằng bé từ trong không khí à?"
"Ồ, Đức Ngài có một người vợ. Tôi đã không biết, hoặc là không bao giờ nên biết - thì, cô biết đấy. Nhưng tôi không phải người duy nhất không biết. Không nghĩ phần lớn những người hầu khác cũng biết, bà ấy đã chuyển ra ngoài từ trước đó rất lâu rồi. Tôi đoán rằng họ không hợp nhau lắm nên bà ấy đã từ chối sống cùng Ngài. Những người chị có nhắc đến chuyện bà ấy khóc lóc chạy trở về nhà cha mẹ đẻ."
"Tại sao bà ấy không ly hôn cho xong?"
"Nhưng người quý tộc không làm thế."
"Nhưng họ định sẽ tuyên bố đứa bé là con bà ấy? Bà ấy đồng ý à?"
"Những người chị có thể trở nên rất thuyết phục." Và rồi Claire ngả về phía trước để thì thào, "họ sẽ nói với bà ấy rằng con trai của họ sẽ quay trở lại sống với bà ấy. Tôi cá là bà ấy sẽ đồng ý với bất cứ thứ gì để tránh khỏi việc đó."
"Họ nói với cô như thế à?" Danny hỏi một cách nghi ngờ.
"Không, nhưng họ bàn bạc ngay trước mặt tôi, họ chuẩn bị xử lý việc này như thế nào, như thể tôi không có ở đó và nghe hết mọi lời."
Lại hiệu ứng vô hình. Thật đáng kinh ngạc.
"Tôi hiểu là cô không đồng ý tiếp tục làm việc ở đó nữa, sau chuyện đó?"
Môi của Claire lại bắt đầu run run. "Không, tôi phải ra đi ngay ngày hôm đó và đồng thời phải thề rằng sẽ không bao giờ quay trở lại hoặc cố gắng gặp con tôi một lần nữa. Thằng bé sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, đi học ở trường tốt nhất, những thứ tốt nhất mà tiền có thể mua được."
"Và từ những gì cô nói, cả một gia đình đáng khinh nữa."
Claire thở dài. "Không, thực ra là họ ngưỡng mộ thằng bé."
"Làm sao cô biết nếu cô chưa từng quay lại?"
"Dì tôi ở lại đó thêm một khoảng thời gian nữa, chỉ để xem họ đối xử với thằng bé thế nào. Họ không biết bà ấy là dì tôi nên bà ấy không phải ra đi cùng với tôi. Bà ấy nói rằng họ ngưỡng mộ thằng bé, rằng họ hoàn toàn khác khi họ ở cạnh nó, như những người tốt. Ngay cả đức ngài cũng là một người cha tốt."
Danny bắt đầu hiểu cái việc "không ích kỷ" mà Claire đã nhắc đến. "Vậy là cô nghĩ thằng bé ở với họ sẽ tốt hơn?"
"Tôi biết điều đó. Rốt cuộc tôi có thể mang lại cho nó điều gì ngoài vết nhơ là một đứa con hoang?"
Danny biết rằng vết nhơ đó không tệ đến thế, ít nhất khi một trong hai bố mẹ là quý tộc. Jeremy là một bằng chứng.
"Tình yêu?" Cô gợi ý.
"Thằng bé có rất nhiều. Không, sẽ tốt hơn nếu nó ở với họ. Tôi chỉ - chỉ nhớ nó thôi. Những người chị không xuất hiện cho đến tận gần hai tháng sau khi thằng bé được sinh ra. Tôi đã có nó trong chừng ấy thời gian và - và tôi ước nó tôi đã không có. Từ bỏ thằng bé sẽ dễ hơn rất nhiều nếu tôi chưa từng ôm nó, cho nó bú, hay -"
Những giọt nước mắt lại tiếp tục rơi. Danny cũng cảm thấy mình đã rưng rưng. Lần này cô ôm Claire. Và cô ta không đẩy ra.
Sau khi cảm xúc của họ đã lắng xuống một chút, Danny hỏi, "Cô đã bao giờ nghĩ đến thử một công việc khác hay chưa? Cô có vẻ không mấy vui vẻ với những nhiệm vụ ở trong bếp."
"Tôi không phiền lắm. Tôi chỉ luôn luôn nghĩ đến thằng bé của tôi."
"Vậy có bao giờ cô nghĩ đến việc có thêm những đứa con? Nó sẽ làm cho việc chịu đựng trở nên dễ dàng hơn."
"Ý cô là thêm những đứa con hoang ấy hả?"
"Không tôi đang nghĩ đến việc kết hôn trước đã."
Claire khụt khịt. "Và ai sẽ cưới tôi?"
Danny đảo tròn mắt. "Không ai cả nếu cô cứ trông và hành động như hiện nay. Nhưng cô có một khuôn mặt xinh xắn, Claire. Không cần phải giấu nó đi. Tôi có một tấm gương không được sử dụng nhiều lắm ở trong phòng. Tại sao chúng ta không vào đó và xem xem có thực là chúng ta không thể làm gì với mái tóc của cô không? Nó thực sự rất xấu cái cách mà cô búi nó lên và có vấn đề gì với cái lưng của cô không mà cô cứ rũ xuống như thế?"
Claire đỏ mặt và thì thào, "Không, tôi chỉ là có một bộ ngực quá lớn, thường thu hút những sự chú ý sai trái."
Danny phá ra cười. "Tôi thấy rằng tôi không phải là người duy nhất cần được sửa chữa. Những sự chú ý đó không nhất thiết là sai trái nếu cô biết cách xử lý chúng cho đúng. Nếu mục tiêu của cô là có thêm những đứa trẻ, thì ưu tiên của cô trước hết sẽ là kiếm một ông chồng, vậy nên hãy sử dụng mình như một con mồi và tóm lấy một người."
"Tôi có thấy cô làm thế đâu."
"Tôi cần phải cải thiện bản thân mình trước khi bắt đầu tìm kiếm một người chồng đứng đắn. Tôi đang làm việc đó ở đây."
"Tôi sẽ không gọi đùa giỡn với Malory là một sự cải thiện đâu, đặc biệt nếu cô có ý định tìm cho mình một người chồng."
"Đúng thế, nhưng Malory là một ngoại lệ cho tất cả mọi thứ, nếu cô hiểu ý tôi. Anh ấy đẹp trai khủng khiếp đến mức nó đơn thuần là tội lỗi. Tôi đã cố từ chối anh ấy, thật đấy, nhưng giờ thì tôi không từ chối nữa, tôi rất vui vì đã làm thế. Anh ấy là loại đàn ông mà một cô gái chỉ cần hưởng thụ nếu có một cơ hội, loại người chỉ-đến-một-lần-trong-đời."
"Và cô không bận tâm rằng sẽ không có được gì từ mối quan hệ đó à?"
"Khi mà tôi cũng không trông đợi gì hơn một khoảng thời gian vui vẻ? Tôi sẽ tự chấm dứt trong một vài tháng nữa, nếu anh ấy không phải là người chấm dứt trước. Tôi sẽ rất tiếc khi nó kết thúc, chắc rồi, nhưng cho đến khi nào tôi biết là nó sẽ nhanh chóng kết thúc thì tôi sẽ không ngã ngửa ra vì kinh ngạc khi nó đến."
"Đó là một cách nhìn sự việc tương đối thoáng. Phần lớn phụ nữ sẽ không nhìn theo cách đó, cô biết đấy."
Danny cười. "Tôi chưa làm một người phụ nữ lâu đến thế, Claire, nên làm sao tôi biết được, hả?"
"Cô trẻ như thế sao?"
"Không, chỉ là tôi đã mặc quần trong suốt khoảng thời gian đó thôi!"
"Không thể tin một ai trong chúng sẽ giữ mồm giữ miệng về chuyện này sau khi nó đã được giải quyết."
Và việc đó có thể phá hủy tất cả sự sắp xếp nếu Ngài Bascomb nghe được về mà kịch sau này. Đó là lý do Danny đề nghị, "Vậy thì có lẽ anh không nên nhờ bạn bè, mà tìm ai đó nói dối để kiếm sống ý."
"Anh hi vọng em không đề cập đến một loại tội phạm đấy chứ?"
Cô tặng anh một cái nhìn kinh tởm rằng anh nghĩ đến "tội phạm" trước tất cả các thứ khác, "Không, ý em là diễn viên, dĩ nhiên rồi. Công việc của họn là diễn vai diễn cho thật thuyết phục, phải không? Vậy nên họ nói dối giỏi - à, nghĩa là, diễn kịch giỏi."
"Chết tiệt anh đi, đúng vậy. Có lẽ anh sẽ làm một chuyến đến khu nhà hát. Và chúng ta sẽ ăn mừng tối nay, có thể là một đêm trong thành phố. Anh nợ em tất cả những ý tưởng thiên tài mà em đã nghĩ ra, cưng à, thật đấy."
"Em không biết," cô đáp đầy phân vân nhưng anh đã quay trở ra cửa, nên cô không chắc anh có nghe cô hay không nữa.
Một đêm trong thành phố? Cô không biết chút nào chính xác thì nó bao gồm những gì, nhưng cô biết chắc cô không có áo quần tử tế để đi ra ngoài với một người giàu có. Chiếc váy dạ hội đã được hoàn trả lại cho Regina, chỉ để được gửi lại cho cô vì nó không còn vừa với Quý cô nhỏ nhắn nữa. Nhưng rồi, đó là bộ trang phục chỉ dành riêng cho những sự kiện lớn, không phải cho một đêm lang thang quang London.
Hôm nay cô hoàn thành công việc sớm. Sự căng thẳng vì chuyện của Jeremy giúp cô làm việc nhanh hơn. Không có việc gì nữa để làm, cô đề nghị giúp đỡ Claire công việc trong bếp. Cô hi vọng việc này sẽ cải thiện thái độ của cô ta, vì Claire gần đây đã trở nên hoàn toàn lạnh nhạt với cô. Không phải vì cô ta đã từng thân thiện với cô, mà là có một sự khác biệt rõ rệt. Nó không giúp ích gì được, tuy cuối cùng cô cũng tìm ra nguyên nhân tại sao Claire lại thể hiện sự không ưa cô rõ ràng đến vậy.
Ngay khi bà Appleton rời bếp để tạm nghỉ sau khi bắt đầu nấu bữa tối, Claire rít lên với Danny, "Cô thật là một người hư hỏng. Tôi biết là thể nào cuối cùng cô cũng kết thúc trên giường anh ta mà. Cô quá xinh đẹp."
Danny bị làm cho đông cứng lại, nhưng chỉ trong chốc lát. Cô quá xinh đẹp? Cô quẳng cho Claire một cái nhìn phê phán và cuối cùng đáp lại, "Cô không phải một người luộm thuộm, Claire. À, có, nhưng tôi nghĩ cô cố tình. Tại sao thế?"
Không ngạc nhiên chút nào, Claire phòng thủ và đập con dao cô ta đang dùng để chuẩn bị khoai tây xuống. "Chẳng việc quái gì đến cô cả."
Danny nhún vai và tiếp tục cắt phần khoai tây của cô. "Tất nhiên là không rồi, nhưng tôi làm gì cũng không phải việc của cô, vậy tại sao cô tỏ thái độ với chúng, hả?"
"Những gì cô đang làm là tội lỗi."
Danny cười phá lên, "Theo ý kiến của ai? Vậy là tôi đang vui vẻ một chút với tên nhà giàu. Theo ý kiến của tôi, nó chẳng có gì là tội lỗi khi nào tôi vẫn chỉ với mình anh ấy. Tôi có thể đã mất một thời gian mới nhận ra điều đó, nhưng rốt cuộc tôi cũng hiểu. Và chỉ có ý kiến của tôi mới đáng kể. Hơn nữa, anh ấy chưa kết hôn. Vậy chuyện đó làm hại ai nào?"
"Cô," Claire nói đơn giản.
Câu nói thức tỉnh Danny rất nhanh. Bản thân cô cũng đã nhận ra điều đó. Rồi anh sẽ chán cô. Cô hi vọng lúc đó cô cũng đã chán anh, nhưng cách mà cô cảm nhận về anh, cô rất nghi ngờ cô sẽ. Nhưng cô sắp ra đi trong vài tháng nữa, để tiếp tục cuộc sống của cô và để tìm kiếm một người đàn ông sẽ muốn cưới cô, không phải một người không hề muốn kết hôn.
Với tiếng thở dài, cô nói, "Có lẽ thế. Nhưng đó là việc của tôi, không phải cô."
"Của cô," Claire chữa lại.
Danny cứng người lại. Hôm nay trong phòng khách cô đã mắc rất nhiều lỗi nói năng đến nỗi nhắc đến nó sẽ khiến cô trở thành trò cười. "Có phải ai trong cái nhà này giờ cũng chuẩn bị để sửa chữa tôi không?"
Claire lại quay lại trạng thái phòng thủ. "Tôi nghĩ cô muốn học cho tử tế?"
"Tôi muốn. Nhưng nó không dễ chút nào, phải nghĩ đến từng từ trong đầu, cô biết đấy."
"Đó là lý do tại sao những sự nhắc nhở lại cần thiết, để nó trở thành thói quen, không phải một nhiệm vụ."
Cái logic đó quá chính xác để tranh cãi. Danny thậm chí còn ngờ ngợ nhớ lại Lucy cũng đã từng dùng cách đó khi dậy cô nói sao cho giống cô ấy trong suốt những năm trước. Danny chỉ ước cô đừng lẫn lộn lung tung lên khi cô bối rối hoặc căng thẳng, nhưng Lucy đã làm tốt công việc tống khứ "kiểu nói dễ thương", như cô ấy gọi, ra khỏi trí óc cô.
"Tôi xin lỗi," Claire nói thêm. "Tôi không định thay đổi chủ đề."
Danny không thể không cười, xét đến cái chủ đề đã bị thay đổi là cái mà Claire gọi là những hành động "tội lỗi" của Danny. "Cô cũng nên thử cư xử tội lỗi như thế. Nó thay đổi tâm tính rất tốt đấy."
Cô đang nói đùa, để chỉ ra rằng cô không cảm thấy khó chịu, những Claire làm cô sững sờ khi đáp, "Tôi đã."
"Và?"
Tiếp theo mà sự im lặng kéo dài, Danny đã chắc mẩm là Claire sẽ không giải thích. Nhưng rồi cô ta nói, "Tôi đã có quan hệ rất tốt với người chủ cũ, quá tốt. Nó dẫn đến tai họa tệ nhất cô có thể hình dung ra."
Danny không chắc nên nói gì. Tai họa tệ nhất có thể hình dung ra là một cách kì quặc để miêu tả một trái tim tan vỡ, vậy thì có thể...
"Anh ta đã chết à?" cô hỏi lưỡng lự.
Claire khụt khịt. "Tôi ước vậy."
Danny cau mày. "Vậy là giờ cô ghét anh ta?"
"Không, không thể nói rằng tôi thực sự ghét. Tôi thậm chí không ngạc nhiên về những gì anh ta đã làm. Nếu tôi muốn trở nên hoàn toàn không ích kỉ thì tôi không thậm chí không thể nói rằng tôi lấy làm tiếc cho những gì anh ta đã làm."
"Kì cục, anh ta đã làm gì?"
Một khoảng lặng dài nữa. Claire có vẻ như đang đấu tranh với bản thân về việc có nên nói thêm nữa hay không. Và chủ đề này rõ ràng là khiến cô ta đau đớn. Mắt cô ta đã bắt đầu rưng rưng.
Danny sắp nói rằng quên chuyện này đi thì Claire nói, "Chỉ một lần thôi. Một sai lầm. Nó đã không nên xảy ra. Thậm chí tôi đã không hề thích - ừ, không một chút nào. Và đáng nhẽ tôi cũng không nên có đứa bé chỉ sau một lần, nhưng tôi đã có."
Lạy Chúa, cô ta có một đứa con và nó đã chết. Chả trách cô ấy coi nó là một tai họa.
"Claire, cô không cần phải-"
"Tôi đã rất vui mừng về đứa bé," Claire tiếp tục, nhe thể Danny chưa hề nói gì. "Tôi đã không nghĩ mình sẽ vui mừng, nhưng cuộc đời tôi đã là một vòng lẩn quẩn của những làm việc và ngủ, chưa từng có gì khác biệt diễn ra. Đứa bé có thể sẽ thay đổi chuyện đó, có thể đã, nếu- nếu-"
Giờ thì Claire thực sự đang khóc, tuy lặng lẽ, những giọt nước mắt lớn lăn trên má cô ta. Danny không biết có nên thử ôm cô ta, khi mà họ không hề thân thiết, hay mặc kệ Claire để cô ta tự trấn tĩnh lại. Sự thôi thúc trong cô bảo rằng nên ôm cô ta khi những đau khổ đang tuôn trào như thế. Danny bắt đầu làm thế, nhưng rồi suy nghĩ kĩ hơn. Họ thực sự không gần gũi, và Claire có thể hiểu nhầm, có thể sẽ hoàn toàn có phản ứng phòng thủ khi Danny thể hiện sự cảm thông. Sau rốt, cô gái này đã đưa ra tất cả những biểu hiện của việc không ưa Danny ngay từ đầu.
Thay vào đó, cô lựa chọn việc tiếp tục thúc giục, nghĩ rằng Claire sẽ có thể cảm thấy dễ chịu hơn khi nói về chuyện đó. Có lẽ cô ta đã chưa từng có ai để an ủi cô ta trước đó, để giúp chia sẻ mất mát của cô ta. Nó thực sự có vẻ như cô ta đã giữ tất cả những đau buồn ấy ở trong lòng.
"Đứa bé chết như thế nào?" cuối cùng Danny hỏi.
Claire nhấp nháy mắt rồi nhìn chằm chằm vào cô, hai chân mày nhíu lại. "Chết? Thằng bé không chết? Họ cướp nó đi khỏi tôi."
Giờ đến lượt Danny trợn mắt. "Hả?"
"Lúc đầu Đức Ngài đã không tin đứa bé là con Ngài. Ngài phỉ báng và nói một số thứ rất tồi tệ mà tóm lại có nghĩa là 'một lần không thể tạo ra đứa bé'. Đó cũng là những gì tôi đã nghĩ, nhưng tôi đã ngay lập tức nhận thấy sự khác biết. Nhưng tôi không cố thuyết phục Ngài. Tôi không muốn Ngài thừa nhận đứa bé hay bất cứ điều gì như thế cả. Phần lớn tôi lo sợ rằng tôi sẽ vì thế mà mất việc. Và những người làm còn lại đã khinh bỉ tôi vì có con mà không có chồng."
"Vậy nên cô ra đi?"
"Không, ước gì tôi đã. Nhưng dì tôi vẫn còn ở đó. Bà ấy đã kiếm cho tôi chỗ làm đó, cũng như ở đây."
"Ở đây?"
"Cô không biết à?" Claire hỏi. "Bà Appleton, bà ấy là dì tôi."
Danny không biết, và hai người đó chả có điểm gì giống nhau cả, vậy nên cô cũng không thể đoán ra. Nhưng cô quan tâm đến câu chuyện của cô ta hơn và hỏi, "Điều gì đã xảy ra sau khi đứa bé ra đời?"
"Các chị của Đức Ngài đến để nhìn đứa bé. Ngài đã nhắc đến với họ, cô thấy đấy, rằng tôi đã cố gắng giả vờ nó là của Ngài. Tôi không hiểu tại sao Ngài lại kể với họ."
"Có thể ông ta nghĩ cô sẽ đến kể với họ và muốn cảnh báo họ đừng tin cô."
"Có thể, tuy tôi sẽ không làm thế. Họ không phải là những Quý bà tốt bụng, không ai cả, nên đến kể với họ về bất cứ điều gì đều là vô nghĩa. Họ là hai bà cô già không chồng chua chát. Tôi tránh mặt họ bất cứ khi nào họ đến thăm."
"Nhưng họ đã đến để nhìn con trai cô?"
"Ôi, đúng vậy, và khăng khăng rằng thằng bé là hình ảnh của em trai họ hồi còn nhỏ. Đức Ngài là em trai của họ, cô thấy đấy, trẻ hơn rất nhiều, nên họ đều ở đó khi Ngài được sinh ra.
"Vậy là họ thừa nhận thằng bé vào gia đình?"
"Đúng vậy."
"Nhưng đó không phải là việc tốt, đúng không?"
"Quỷ thật, không. Họ khăng khăng rằng tôi phải giao con trai tôi cho họ nuôi dưỡng. Cô thấy đấy, em trai họ đã qua tuổi trung tuần và chưa bao giờ sinh được một người thừa kế. Họ đã lo sợ rằng Ngài sẽ không bao giờ làm được. Nhưng tôi đã sinh được người thừa kế. Họ đã có thể thôi lo lắng và rầy la Ngài về chuyện ấy."
"Vậy là cô giao đứa trẻ cho họ?"
Nước mắt lại bắt đầu rơi. "Họ không cho tôi sự lựa chọn nào cả. Họ sẽ buộc tội tôi đã phạm đủ loại tội ác và tống tôi vào tù nếu tôi không giao thằng bé cho họ và đồng ý sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa."
"Họ có thể thật sự làm thế sao?"
"Ồ, có, rất dễ dàng. Sau cùng thì ai đi tin một cô hầu bếp chống lại hai Quý Bà và một Quý ông quý tộc cơ chứ?"
"Nhưng tại sao họ phải khăng khăng rằng cô sẽ không gặp thằng bé nữa? Cô là mẹ nó cơ mà?"
"Bởi vì họ không muốn thằng bé biết chuyện đó. Nó là người thừa kế của họ. Họ sẽ nuôi dạy nó trở thành một thành viên được chấp nhận trong giới quý tộc."
"Mà không có mẹ? Họ lấy thằng bé từ trong không khí à?"
"Ồ, Đức Ngài có một người vợ. Tôi đã không biết, hoặc là không bao giờ nên biết - thì, cô biết đấy. Nhưng tôi không phải người duy nhất không biết. Không nghĩ phần lớn những người hầu khác cũng biết, bà ấy đã chuyển ra ngoài từ trước đó rất lâu rồi. Tôi đoán rằng họ không hợp nhau lắm nên bà ấy đã từ chối sống cùng Ngài. Những người chị có nhắc đến chuyện bà ấy khóc lóc chạy trở về nhà cha mẹ đẻ."
"Tại sao bà ấy không ly hôn cho xong?"
"Nhưng người quý tộc không làm thế."
"Nhưng họ định sẽ tuyên bố đứa bé là con bà ấy? Bà ấy đồng ý à?"
"Những người chị có thể trở nên rất thuyết phục." Và rồi Claire ngả về phía trước để thì thào, "họ sẽ nói với bà ấy rằng con trai của họ sẽ quay trở lại sống với bà ấy. Tôi cá là bà ấy sẽ đồng ý với bất cứ thứ gì để tránh khỏi việc đó."
"Họ nói với cô như thế à?" Danny hỏi một cách nghi ngờ.
"Không, nhưng họ bàn bạc ngay trước mặt tôi, họ chuẩn bị xử lý việc này như thế nào, như thể tôi không có ở đó và nghe hết mọi lời."
Lại hiệu ứng vô hình. Thật đáng kinh ngạc.
"Tôi hiểu là cô không đồng ý tiếp tục làm việc ở đó nữa, sau chuyện đó?"
Môi của Claire lại bắt đầu run run. "Không, tôi phải ra đi ngay ngày hôm đó và đồng thời phải thề rằng sẽ không bao giờ quay trở lại hoặc cố gắng gặp con tôi một lần nữa. Thằng bé sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, đi học ở trường tốt nhất, những thứ tốt nhất mà tiền có thể mua được."
"Và từ những gì cô nói, cả một gia đình đáng khinh nữa."
Claire thở dài. "Không, thực ra là họ ngưỡng mộ thằng bé."
"Làm sao cô biết nếu cô chưa từng quay lại?"
"Dì tôi ở lại đó thêm một khoảng thời gian nữa, chỉ để xem họ đối xử với thằng bé thế nào. Họ không biết bà ấy là dì tôi nên bà ấy không phải ra đi cùng với tôi. Bà ấy nói rằng họ ngưỡng mộ thằng bé, rằng họ hoàn toàn khác khi họ ở cạnh nó, như những người tốt. Ngay cả đức ngài cũng là một người cha tốt."
Danny bắt đầu hiểu cái việc "không ích kỷ" mà Claire đã nhắc đến. "Vậy là cô nghĩ thằng bé ở với họ sẽ tốt hơn?"
"Tôi biết điều đó. Rốt cuộc tôi có thể mang lại cho nó điều gì ngoài vết nhơ là một đứa con hoang?"
Danny biết rằng vết nhơ đó không tệ đến thế, ít nhất khi một trong hai bố mẹ là quý tộc. Jeremy là một bằng chứng.
"Tình yêu?" Cô gợi ý.
"Thằng bé có rất nhiều. Không, sẽ tốt hơn nếu nó ở với họ. Tôi chỉ - chỉ nhớ nó thôi. Những người chị không xuất hiện cho đến tận gần hai tháng sau khi thằng bé được sinh ra. Tôi đã có nó trong chừng ấy thời gian và - và tôi ước nó tôi đã không có. Từ bỏ thằng bé sẽ dễ hơn rất nhiều nếu tôi chưa từng ôm nó, cho nó bú, hay -"
Những giọt nước mắt lại tiếp tục rơi. Danny cũng cảm thấy mình đã rưng rưng. Lần này cô ôm Claire. Và cô ta không đẩy ra.
Sau khi cảm xúc của họ đã lắng xuống một chút, Danny hỏi, "Cô đã bao giờ nghĩ đến thử một công việc khác hay chưa? Cô có vẻ không mấy vui vẻ với những nhiệm vụ ở trong bếp."
"Tôi không phiền lắm. Tôi chỉ luôn luôn nghĩ đến thằng bé của tôi."
"Vậy có bao giờ cô nghĩ đến việc có thêm những đứa con? Nó sẽ làm cho việc chịu đựng trở nên dễ dàng hơn."
"Ý cô là thêm những đứa con hoang ấy hả?"
"Không tôi đang nghĩ đến việc kết hôn trước đã."
Claire khụt khịt. "Và ai sẽ cưới tôi?"
Danny đảo tròn mắt. "Không ai cả nếu cô cứ trông và hành động như hiện nay. Nhưng cô có một khuôn mặt xinh xắn, Claire. Không cần phải giấu nó đi. Tôi có một tấm gương không được sử dụng nhiều lắm ở trong phòng. Tại sao chúng ta không vào đó và xem xem có thực là chúng ta không thể làm gì với mái tóc của cô không? Nó thực sự rất xấu cái cách mà cô búi nó lên và có vấn đề gì với cái lưng của cô không mà cô cứ rũ xuống như thế?"
Claire đỏ mặt và thì thào, "Không, tôi chỉ là có một bộ ngực quá lớn, thường thu hút những sự chú ý sai trái."
Danny phá ra cười. "Tôi thấy rằng tôi không phải là người duy nhất cần được sửa chữa. Những sự chú ý đó không nhất thiết là sai trái nếu cô biết cách xử lý chúng cho đúng. Nếu mục tiêu của cô là có thêm những đứa trẻ, thì ưu tiên của cô trước hết sẽ là kiếm một ông chồng, vậy nên hãy sử dụng mình như một con mồi và tóm lấy một người."
"Tôi có thấy cô làm thế đâu."
"Tôi cần phải cải thiện bản thân mình trước khi bắt đầu tìm kiếm một người chồng đứng đắn. Tôi đang làm việc đó ở đây."
"Tôi sẽ không gọi đùa giỡn với Malory là một sự cải thiện đâu, đặc biệt nếu cô có ý định tìm cho mình một người chồng."
"Đúng thế, nhưng Malory là một ngoại lệ cho tất cả mọi thứ, nếu cô hiểu ý tôi. Anh ấy đẹp trai khủng khiếp đến mức nó đơn thuần là tội lỗi. Tôi đã cố từ chối anh ấy, thật đấy, nhưng giờ thì tôi không từ chối nữa, tôi rất vui vì đã làm thế. Anh ấy là loại đàn ông mà một cô gái chỉ cần hưởng thụ nếu có một cơ hội, loại người chỉ-đến-một-lần-trong-đời."
"Và cô không bận tâm rằng sẽ không có được gì từ mối quan hệ đó à?"
"Khi mà tôi cũng không trông đợi gì hơn một khoảng thời gian vui vẻ? Tôi sẽ tự chấm dứt trong một vài tháng nữa, nếu anh ấy không phải là người chấm dứt trước. Tôi sẽ rất tiếc khi nó kết thúc, chắc rồi, nhưng cho đến khi nào tôi biết là nó sẽ nhanh chóng kết thúc thì tôi sẽ không ngã ngửa ra vì kinh ngạc khi nó đến."
"Đó là một cách nhìn sự việc tương đối thoáng. Phần lớn phụ nữ sẽ không nhìn theo cách đó, cô biết đấy."
Danny cười. "Tôi chưa làm một người phụ nữ lâu đến thế, Claire, nên làm sao tôi biết được, hả?"
"Cô trẻ như thế sao?"
"Không, chỉ là tôi đã mặc quần trong suốt khoảng thời gian đó thôi!"
Tác giả :
Johanna Lindsey