Tên Khùng! Sao Tôi Lại Yêu Anh Chứ?
Chương 31: Kí ức khó quên
Một năm trước, Triệu Lương vừa tròn 16 tuổi. Hắn nắm tay cô bé xinh xắn – Huyền My ra ngoài bãi biển chơi đùa rất hạnh phúc đến khi trời bắt đầu tối dần.
-Triệu Lương! Chúng ta về thôi, tối lắm rồi. – Huyền My lo lắng.
-Để anh rửa chân rồi về, mẹ em không la em đâu. – Triệu Lương cười tươi.
-Vậy em lên trước.
Cô bé nở nụ cười tỏa nắng chạy nhanh ra đường. Nhưng có cái gì đó phía trước.
-Gì thế? – Hắn bước đến Huyền My.
-Không biết, để em lại xem.
Hai người từ từ bước đến, là một người đàn ông đang nằm trên đường, xung quanh có rất nhiều máu dù trời tối nhưng nhìn còn rất rõ. Cô bỗng la lên, chạy lại ôm lấy cái xác :
-BA!!! Ba ơi!!! Triệu Lương! Là ba em, ba em.. hức …hức…
-Sao ???
Hắn đứng như trời trồng, sao lại thế, sao lại là ba Huyền My, vụ gì đang xảy ra. Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến nỗi hắn không biết chuyện gì. Bình tĩnh hơn, hắn đỡ My đứng lên định gọi điện cho gia đình. Dù sao thì nhà hắn và cô gần nhau nên có thể giúp được.
Hắn đang nghe máy thì nghe tiếng bước chân từ xa. Triệu Lương nghe ngóng, tiếng bước rất gấp nhưng trời quá tối. Bây giờ hắn đang ôm Huyền My giữa con đường lớn đầy vắng vẻ, cô rung bần bật. Hắn thấy được một người đang bước đến, một người đàn ông bịt kín mặt, từ trên xuống dưới là một màu đen rất khó nhìn. Ông ta cầm trên tay là một cây súng, hắn trợn tròn, một cảm giác bắt đầu nhoi nhói trong tim, có chuyện gì đó rất xấu sắp xảy ra. Ông ta bỗng chĩa súng vào mặt Triệu Lương. Huyền My hốt hoảng.
-Triệu Lương là cậu sao? Con của chủ tịch Triệu Vũ độc ác đây sao? HAHA… Cậu thấy đấy, ta đã giết từng người bên cạnh hắn ( cha của Triệu Lương), từng người. Ông ta là một trong số đó* chỉ vào ba Huyền My*. Và giờ là cậu. Vĩnh Biệt!
Ông ta bóp còi, hắn không nhút nhích, đôi mắt ánh lên tia dữ tợn, không ai được nói cha hắn như vậy. Hắn chết không sao, nhưng hắn không muốn ai bên cạnh hắn chết. Nhưng người đàn ông ấy vừa bắn thì có một lực đẩy hắn thoát khỏi đó, một thân hình nhỏ nhắn quen thuộc.
ĐOÀNG!!!
Một tiếng nổi lớn đến chói tai. Cô gái gục xuống, máu văng vào chiếc áo sơ mi trắng của hắn và cả ông ta. Huyền My đã chịu đạn giúp hắn. Người đàn ông hoảng sợ quăng cây súng chạy đi.
-Huyền My ! Huyền My!!! Tại sao em lại….
Hai hàng nước mắt tuông trào trên mặt hắn, người hắn yêu nhất đã cứu hắn. Hắn ôm chặt lấy cô, nấc lên từng tiếng. Mưa bỗng rơi, rất lớn. Tiếng sấm nổ vang trời, loang vết máu đi xa. Huyền My sờ vào mặt hắn, trên khuôn mặt nhợt nhạt nở ra một nụ cười hạnh phúc:
-Đừng khóc, hãy mạnh mẽ lên nào. Em không sao. Chỉ là…. Em phải đi thôi. Anh đừng khóc nữa, anh quên là… em… ghét nước mắt … lắm sao… thôi.. thôi mà.
-Không ! em không được chết !!! KHÔNG!!!!
Hắn gào lên giữa trời,cầm lấy đôi tay Huyền My đã lạnh buốt, đôi mắt cô đã nhắn lại nhưng nụ cười vẫn chưa tắt…
**************************************************************************
Triệu Lương ra khỏi phòng khóa cửa cẩn thận, đút tay vào túi quần gương mặt bất cần đời lại trở về với hắn. Sau khi tra hỏi khắp nơi thì hắn biết chỉ có Du Mộc là người có thù lớn với cha hắn, vậy người đó chắc chắn là ông ta, và còn chiếc nhẫn chạm khắc tìm được gần đó, hắn cũng cho người giám định là của ông ta. Hừ! Hắn thề là sẽ trả thù cho cả gia đình ấy sống không bằng chết.
****
Nó dụi mắt, ngủ quên lúc nào không hay, giờ đã xế chiều rồi, nắng nhạt chiếu khắp nơi. Nó đã uống thuốc và ăn tô cháo lúc trưa. Haizzz .. Thấy lâu quá mà hai con bạn không tới, nó buồn ngồi xem phim rồi ngủ quên luôn. Nhưng giờ sao lại nằm trên giường vậy ta . Nó nhìnxung quanh, đập vào mắt nó là hắn, hắn ngồi gối tay ngủ gục trên nệm nó trông rất đáng yêu. Nó cười nhẹ, lâu lâu ngắm được cảnh hiếm mà. nó sờ vào mớ tóc rối của hắn ,cảm giác vô cùng ấm áp, chắc hắn mệt lắm. Bước xuống nhà, nó làm sẵn một ly nước cam. Tự nhiên giờ nó thấy tội cho hắn quá, cái gì cũng kêu hắn làm hết. Điện thoại nó reo lên khúc nhạc quen thuộc, là mẹ nó gọi.-Alô!
-Chào con gái yêu, con khỏe không ? Lâu rồi mẹ không gọi cho con.
-Dạ con vẫn khỏe. Ông sao rồi mẹ?
-Ông con khỏe hơn rồi, cuối tuần mẹ về cùng ba con, có việc quan trọng lắm.
-Vâng, vậy thôi con tắt máy đây.
-ừ bye con yêu.
Nó thở dài, dậm chân thình thịt xuống nền, thế nào cũng là chuyện liên quan đến Triệu Lương cho xem. BA nó mà về đột xuất như thế thì là chuyện quan trọng lắm. Hắn đi xuống thấy nó thẫn thờ như vậy có chút không yên.
-Sao thế nhóc ?
-Nhóc gì, tôi làm cho anh đấy, uống đi.
-Oh, sốt nặng hâm luôn rồi hả? Còn làm nước cam cho tôi nữa. Dù sao cũng cám ơn nha.
Hắn uống cạn ly nước, liếm môi chẹp chẹp mấy cái.
-Ngon lắm.
-Hi , tôi làm mà.
Nó cười híp mắt, không biết sao hắn khen nó mà nó vui lắm.
Tối đến, sao khi học thêm xong thì có chuông cửa. Một bầy ùa vào trong hỏi thăm nó. Hai con bạn thì tới tắp hỏi nó đủ thứ, còn xoay nói vòng vòng như chong chóng nữa chứ
-Tao không sao, hết bệnh rồi. – Nó nhăn mặt nhìn cách quan tâm thái quá của con bạn.
-Mày chăm sóc sao hay thế? – Lục Khương nháy mắt với hắn.
-Mệt chết đây này, nhóc lùn sai tao như ô sin vậy. – Hắn cười lườm nó.
-Vậy tốt rồi, giờ còn sớm chơi gì đó đi… - Ngọc Tú hí hửng.
-Ừ cũng được, chơi gì nhỉ.
Nó nói nhìn mọi người. Nhưng hôm nay có sự kì lạ là Thanh Đình và Thiên Ân cứ nhìn nhau im lặng từ lúc vào nhà nó tới giờ, lâu lâu Thanh Đình lại đỏ mặt còn Ân thì cười tủm tỉm vô cùng “mờ ám”. Nó huýt tay vào hông Ngọc Tú.
-Hai người đó bị gì vậy?
-Tao cũng không biết, từ trưa đến giờ là vậy đó.
-Mờ ám ghê hay mình tra nó chút đi.
-OK ý kiến hay.
Nó cười nham hiểm nháy mắt với Ngọc Tú, hai người thì thầm với Lục Khương và hắn. Bốn đôi mắt sáng rực.
-Ế, mấy người làm gì mà nhìn bọn tôi xì xà xì xầm gì đấy ? – Thiên Ân nhăn mặt ( nói chuyện của hai anh chị đấy ạ ^^).
-“Bọn tôi” luôn kìa. – Lục Khương nháy mắt.
Còn chưa hiểu chuyện gì thì Thanh Đình đã bị nó và Tú lôi vào phòng còn Thiên Ân thì bị hai thằng bạn giữ chặt dưới ghế.
-NÓI! Hai người có chuyện gì mờ ám. – Nó hất hàm nhìn T. Đình.
-Có… có … gì đâu. – Cô lấp bắp.
-Không có gì mà từ trưa tới giờ nhìn nhau đỏ mặt, còn cười khúch khích nữa chứ. – Tú khoanh tay.
-Thật … thật mà…
-Vậy sao? Tú! Dùng hình. – Nó nhìn Tú.
-OK.
Hai đứa nhếch môi rồi chạy tới thọc lét Thanh Đình, đây là điểm yếu của cô. Thanh Đình cười sặc sụa nhung chống cự không được. Thế là cô nhóc đành đầu hàng trước sự “tra tấn” khổ sở này.
-Thôi … haha.. Tao thua… hichic tha cho tao đi hihihi…
-Tha cho nó đi Tú.
Nó ngồi ngay ngắn trước mặt Thanh Đình còn Tú thì đứng bên cạnh, trông như Bao công xử án.
-Nói! Có chuyện gì mờ ám giữa ngươi và huynh Thiên Ân của ta! ( sặc mùi kiếm hiệp =.=)
-Nói mau !!! – Ngọc Tú vừa cười vừa nhại lại lời của nó.
-Thật ra…. Thật ra…. – Thanh Đình ấp úng.
-Đếm đến ba tiếp tục dùng hình. – Nó nghiêm nghị.
-Một…
-Hai …
-B…
-Tao nói. – Thanh Đình nhìn hai con bạn mà muốn xì khói lỗ tai.
-Khai mau.
-Thật ra thì… Trưa hôm nay Thiên Ân hẹn tao ra sau trường….
Nó tròn mắt.
-Sau trường á.
-Ừ, tao thấy anh kiên quyết quá nên cũng đi. Đến thì Thiên Ân đã ở đó rồi.
-Ố … Ố… sao nữa. – Ngọc Tú hào hứng.
-Thì … thì ảnh tỏ… tình với tao…
-ÁÁÁ!!! Tỏ tình luôn kìa. – Nó nhìn Tú đồng thanh.
-Hai đứa bây im được không, nói một câu thêm một câu là sao? – Cô phát cáu.
-Rồi rồi. Tiếp đê.
-Xong rồi thì tao gật đầu >.
-Hôn nhau hả. – Nó nhảy vào.
-Hay ôm nhau. – Ngọc Tú hấp háy đôi mắt.
Thanh Đình mắt tròn mắt dẹt nhìn hai con bạn suy đoán lung tung mà phát bực.
-Thật ra thì …hết chuyện!!! Tao đi về. chỉ có vậy thôi.
-TRỜI Ạ!!! Sến như con hến luôn à.
Nó và Ngọc Tú cùng đập tay lên trán, thở dài trông rất buồn cười. Cả ba vừa đi xuống là lúc ba “ người đàn ông”xong việc tra tấn. Nó cười tươi nhìn couple dễ thương không khỏi phì cười.
-Sao rồi mấy huynh, ảnh khai ra gì chưa? – Nó ngồi xuống ghế, uống cạn li nước.
-Sao khi dùng mọi loại tra tấn vô cùng dã man, huynh Khương ta đã tìm ra kết quả. Thì ra hai em này đi tỏ tình, nên giờ mới vậy đó. Còn mấy muội thì sao? – Lục Khương vui vẻ nhập vai.
-Tụi muội cũng khổ công tra ra chân tướng mới biết Lưu Sơn Bá có âm mưu muốn bắt Chúc Anh Đài nhà ta về làm phu nhân nhà họ Lưu đấy ạ.
Nó diễn tả làm cả bọn cười đau cả bụng, hắn thì khỏi nói, dù cười không nhiều nhưng cũng tỏ vẻ rất vui._________________ hết____________________________________________________
chưa thi xong nên Au còn làm chậm lắm, chương này hơi nhảm nên mọi người thông cảm nha :) chúc m.n lun zui zẻ
-Triệu Lương! Chúng ta về thôi, tối lắm rồi. – Huyền My lo lắng.
-Để anh rửa chân rồi về, mẹ em không la em đâu. – Triệu Lương cười tươi.
-Vậy em lên trước.
Cô bé nở nụ cười tỏa nắng chạy nhanh ra đường. Nhưng có cái gì đó phía trước.
-Gì thế? – Hắn bước đến Huyền My.
-Không biết, để em lại xem.
Hai người từ từ bước đến, là một người đàn ông đang nằm trên đường, xung quanh có rất nhiều máu dù trời tối nhưng nhìn còn rất rõ. Cô bỗng la lên, chạy lại ôm lấy cái xác :
-BA!!! Ba ơi!!! Triệu Lương! Là ba em, ba em.. hức …hức…
-Sao ???
Hắn đứng như trời trồng, sao lại thế, sao lại là ba Huyền My, vụ gì đang xảy ra. Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến nỗi hắn không biết chuyện gì. Bình tĩnh hơn, hắn đỡ My đứng lên định gọi điện cho gia đình. Dù sao thì nhà hắn và cô gần nhau nên có thể giúp được.
Hắn đang nghe máy thì nghe tiếng bước chân từ xa. Triệu Lương nghe ngóng, tiếng bước rất gấp nhưng trời quá tối. Bây giờ hắn đang ôm Huyền My giữa con đường lớn đầy vắng vẻ, cô rung bần bật. Hắn thấy được một người đang bước đến, một người đàn ông bịt kín mặt, từ trên xuống dưới là một màu đen rất khó nhìn. Ông ta cầm trên tay là một cây súng, hắn trợn tròn, một cảm giác bắt đầu nhoi nhói trong tim, có chuyện gì đó rất xấu sắp xảy ra. Ông ta bỗng chĩa súng vào mặt Triệu Lương. Huyền My hốt hoảng.
-Triệu Lương là cậu sao? Con của chủ tịch Triệu Vũ độc ác đây sao? HAHA… Cậu thấy đấy, ta đã giết từng người bên cạnh hắn ( cha của Triệu Lương), từng người. Ông ta là một trong số đó* chỉ vào ba Huyền My*. Và giờ là cậu. Vĩnh Biệt!
Ông ta bóp còi, hắn không nhút nhích, đôi mắt ánh lên tia dữ tợn, không ai được nói cha hắn như vậy. Hắn chết không sao, nhưng hắn không muốn ai bên cạnh hắn chết. Nhưng người đàn ông ấy vừa bắn thì có một lực đẩy hắn thoát khỏi đó, một thân hình nhỏ nhắn quen thuộc.
ĐOÀNG!!!
Một tiếng nổi lớn đến chói tai. Cô gái gục xuống, máu văng vào chiếc áo sơ mi trắng của hắn và cả ông ta. Huyền My đã chịu đạn giúp hắn. Người đàn ông hoảng sợ quăng cây súng chạy đi.
-Huyền My ! Huyền My!!! Tại sao em lại….
Hai hàng nước mắt tuông trào trên mặt hắn, người hắn yêu nhất đã cứu hắn. Hắn ôm chặt lấy cô, nấc lên từng tiếng. Mưa bỗng rơi, rất lớn. Tiếng sấm nổ vang trời, loang vết máu đi xa. Huyền My sờ vào mặt hắn, trên khuôn mặt nhợt nhạt nở ra một nụ cười hạnh phúc:
-Đừng khóc, hãy mạnh mẽ lên nào. Em không sao. Chỉ là…. Em phải đi thôi. Anh đừng khóc nữa, anh quên là… em… ghét nước mắt … lắm sao… thôi.. thôi mà.
-Không ! em không được chết !!! KHÔNG!!!!
Hắn gào lên giữa trời,cầm lấy đôi tay Huyền My đã lạnh buốt, đôi mắt cô đã nhắn lại nhưng nụ cười vẫn chưa tắt…
**************************************************************************
Triệu Lương ra khỏi phòng khóa cửa cẩn thận, đút tay vào túi quần gương mặt bất cần đời lại trở về với hắn. Sau khi tra hỏi khắp nơi thì hắn biết chỉ có Du Mộc là người có thù lớn với cha hắn, vậy người đó chắc chắn là ông ta, và còn chiếc nhẫn chạm khắc tìm được gần đó, hắn cũng cho người giám định là của ông ta. Hừ! Hắn thề là sẽ trả thù cho cả gia đình ấy sống không bằng chết.
****
Nó dụi mắt, ngủ quên lúc nào không hay, giờ đã xế chiều rồi, nắng nhạt chiếu khắp nơi. Nó đã uống thuốc và ăn tô cháo lúc trưa. Haizzz .. Thấy lâu quá mà hai con bạn không tới, nó buồn ngồi xem phim rồi ngủ quên luôn. Nhưng giờ sao lại nằm trên giường vậy ta . Nó nhìnxung quanh, đập vào mắt nó là hắn, hắn ngồi gối tay ngủ gục trên nệm nó trông rất đáng yêu. Nó cười nhẹ, lâu lâu ngắm được cảnh hiếm mà. nó sờ vào mớ tóc rối của hắn ,cảm giác vô cùng ấm áp, chắc hắn mệt lắm. Bước xuống nhà, nó làm sẵn một ly nước cam. Tự nhiên giờ nó thấy tội cho hắn quá, cái gì cũng kêu hắn làm hết. Điện thoại nó reo lên khúc nhạc quen thuộc, là mẹ nó gọi.-Alô!
-Chào con gái yêu, con khỏe không ? Lâu rồi mẹ không gọi cho con.
-Dạ con vẫn khỏe. Ông sao rồi mẹ?
-Ông con khỏe hơn rồi, cuối tuần mẹ về cùng ba con, có việc quan trọng lắm.
-Vâng, vậy thôi con tắt máy đây.
-ừ bye con yêu.
Nó thở dài, dậm chân thình thịt xuống nền, thế nào cũng là chuyện liên quan đến Triệu Lương cho xem. BA nó mà về đột xuất như thế thì là chuyện quan trọng lắm. Hắn đi xuống thấy nó thẫn thờ như vậy có chút không yên.
-Sao thế nhóc ?
-Nhóc gì, tôi làm cho anh đấy, uống đi.
-Oh, sốt nặng hâm luôn rồi hả? Còn làm nước cam cho tôi nữa. Dù sao cũng cám ơn nha.
Hắn uống cạn ly nước, liếm môi chẹp chẹp mấy cái.
-Ngon lắm.
-Hi , tôi làm mà.
Nó cười híp mắt, không biết sao hắn khen nó mà nó vui lắm.
Tối đến, sao khi học thêm xong thì có chuông cửa. Một bầy ùa vào trong hỏi thăm nó. Hai con bạn thì tới tắp hỏi nó đủ thứ, còn xoay nói vòng vòng như chong chóng nữa chứ
-Tao không sao, hết bệnh rồi. – Nó nhăn mặt nhìn cách quan tâm thái quá của con bạn.
-Mày chăm sóc sao hay thế? – Lục Khương nháy mắt với hắn.
-Mệt chết đây này, nhóc lùn sai tao như ô sin vậy. – Hắn cười lườm nó.
-Vậy tốt rồi, giờ còn sớm chơi gì đó đi… - Ngọc Tú hí hửng.
-Ừ cũng được, chơi gì nhỉ.
Nó nói nhìn mọi người. Nhưng hôm nay có sự kì lạ là Thanh Đình và Thiên Ân cứ nhìn nhau im lặng từ lúc vào nhà nó tới giờ, lâu lâu Thanh Đình lại đỏ mặt còn Ân thì cười tủm tỉm vô cùng “mờ ám”. Nó huýt tay vào hông Ngọc Tú.
-Hai người đó bị gì vậy?
-Tao cũng không biết, từ trưa đến giờ là vậy đó.
-Mờ ám ghê hay mình tra nó chút đi.
-OK ý kiến hay.
Nó cười nham hiểm nháy mắt với Ngọc Tú, hai người thì thầm với Lục Khương và hắn. Bốn đôi mắt sáng rực.
-Ế, mấy người làm gì mà nhìn bọn tôi xì xà xì xầm gì đấy ? – Thiên Ân nhăn mặt ( nói chuyện của hai anh chị đấy ạ ^^).
-“Bọn tôi” luôn kìa. – Lục Khương nháy mắt.
Còn chưa hiểu chuyện gì thì Thanh Đình đã bị nó và Tú lôi vào phòng còn Thiên Ân thì bị hai thằng bạn giữ chặt dưới ghế.
-NÓI! Hai người có chuyện gì mờ ám. – Nó hất hàm nhìn T. Đình.
-Có… có … gì đâu. – Cô lấp bắp.
-Không có gì mà từ trưa tới giờ nhìn nhau đỏ mặt, còn cười khúch khích nữa chứ. – Tú khoanh tay.
-Thật … thật mà…
-Vậy sao? Tú! Dùng hình. – Nó nhìn Tú.
-OK.
Hai đứa nhếch môi rồi chạy tới thọc lét Thanh Đình, đây là điểm yếu của cô. Thanh Đình cười sặc sụa nhung chống cự không được. Thế là cô nhóc đành đầu hàng trước sự “tra tấn” khổ sở này.
-Thôi … haha.. Tao thua… hichic tha cho tao đi hihihi…
-Tha cho nó đi Tú.
Nó ngồi ngay ngắn trước mặt Thanh Đình còn Tú thì đứng bên cạnh, trông như Bao công xử án.
-Nói! Có chuyện gì mờ ám giữa ngươi và huynh Thiên Ân của ta! ( sặc mùi kiếm hiệp =.=)
-Nói mau !!! – Ngọc Tú vừa cười vừa nhại lại lời của nó.
-Thật ra…. Thật ra…. – Thanh Đình ấp úng.
-Đếm đến ba tiếp tục dùng hình. – Nó nghiêm nghị.
-Một…
-Hai …
-B…
-Tao nói. – Thanh Đình nhìn hai con bạn mà muốn xì khói lỗ tai.
-Khai mau.
-Thật ra thì… Trưa hôm nay Thiên Ân hẹn tao ra sau trường….
Nó tròn mắt.
-Sau trường á.
-Ừ, tao thấy anh kiên quyết quá nên cũng đi. Đến thì Thiên Ân đã ở đó rồi.
-Ố … Ố… sao nữa. – Ngọc Tú hào hứng.
-Thì … thì ảnh tỏ… tình với tao…
-ÁÁÁ!!! Tỏ tình luôn kìa. – Nó nhìn Tú đồng thanh.
-Hai đứa bây im được không, nói một câu thêm một câu là sao? – Cô phát cáu.
-Rồi rồi. Tiếp đê.
-Xong rồi thì tao gật đầu >.
-Hôn nhau hả. – Nó nhảy vào.
-Hay ôm nhau. – Ngọc Tú hấp háy đôi mắt.
Thanh Đình mắt tròn mắt dẹt nhìn hai con bạn suy đoán lung tung mà phát bực.
-Thật ra thì …hết chuyện!!! Tao đi về. chỉ có vậy thôi.
-TRỜI Ạ!!! Sến như con hến luôn à.
Nó và Ngọc Tú cùng đập tay lên trán, thở dài trông rất buồn cười. Cả ba vừa đi xuống là lúc ba “ người đàn ông”xong việc tra tấn. Nó cười tươi nhìn couple dễ thương không khỏi phì cười.
-Sao rồi mấy huynh, ảnh khai ra gì chưa? – Nó ngồi xuống ghế, uống cạn li nước.
-Sao khi dùng mọi loại tra tấn vô cùng dã man, huynh Khương ta đã tìm ra kết quả. Thì ra hai em này đi tỏ tình, nên giờ mới vậy đó. Còn mấy muội thì sao? – Lục Khương vui vẻ nhập vai.
-Tụi muội cũng khổ công tra ra chân tướng mới biết Lưu Sơn Bá có âm mưu muốn bắt Chúc Anh Đài nhà ta về làm phu nhân nhà họ Lưu đấy ạ.
Nó diễn tả làm cả bọn cười đau cả bụng, hắn thì khỏi nói, dù cười không nhiều nhưng cũng tỏ vẻ rất vui._________________ hết____________________________________________________
chưa thi xong nên Au còn làm chậm lắm, chương này hơi nhảm nên mọi người thông cảm nha :) chúc m.n lun zui zẻ
Tác giả :
Rinka Lê