Tên Khùng! Sao Tôi Lại Yêu Anh Chứ?
Chương 23: Rắc rối sắp đến
Nó nằm bẹp trên bàn, tay loay hoay xếp lại mấy bức vẽ. Gần một tuần nó vào câu lạc bộ ( CLB) Mĩ Thuật rồi. Không ngờ nhờ vậy mà tay nghề nó nâng cao không kém. Chắc sao này nó sẽ trở thành người nổi tiếng ( ào tưởng quá, tỉnh mộng đi). Nó vô tình nhìn qua bàn Thục Nhi, con nhỏ vẫn đang ghi chép gì đó, trông mặt đáng yêu mà sao lòng dạ khó lường thế không biết. Nó cứ nghĩ là sẽ có thêm người bạn mới, ai ngờ lại liếc dọc liếc ngang nhau còn hơn kẻ thù, nó thở dài dẹp mấy tờ vẽ vào. Lấy bé Sam ra lướt một chúc. Vài ngày nữa Tú về, nó sẽ lại có bạn tâm sự rồi, nó sẽ kể tất tần tật những gì xảy ra cho nhỏ nghe, chắc sẽ vui lắm, nó cười hạnh phúc ( mới buồn mà giờ cười ~.~). Nhắc Tú thì nhớ cái quán, đóng cửa cả tuần luôn, nó thấy buồn chân tay không có gì làm quá đi, ba mẹ thì chẳng ai ở nhà hết, gặp thêm một thằng biến thai kiêu căng và một chàng bệnh “thần Kinh” không hề nhẹ , có khi nào nó cũng vào bệnh viện luôn không ta, có thể lắm nha ~ . Sau này tránh xa họ một tí mới được. Chỉ có một người được lòng nó nhất – Thanh Luân, nghĩ tới đây mặt nó đỏ ửng, hôm qua mới tặng anh cái khắn choàng, anh khen đẹp làm nó nỡ cả mũi, thật sung sướng. Còn mẹ thì ít điện về nhưng nhận quà xong bà liền điện nó ngay, cũng có vẻ rất ưng món quà đó – Một đôi bông tai rất tinh xảo, bố là một chiếc nhẫn to bản, ông là cái áo khoác. Còn quà mấy đứa bạn nó tặng hết rồi, còn chờ Tú là xong… Nó nghĩ thoáng qua rồi mở sách học bài cho tiết sau.
-Thiên Tố… - Một giọng trong trẻo nhưng quen thuộc vang lên.
-Ơ, Thục Nhi.
Nó bất ngờ, Thục Nhi gọi nó, rất thân mật là đằng khác, nó thấy rợn óc một cảm giác nghi hoặc nổi lên.
-Cho mình xin lỗi, mình tưởng bạn là người yêu của anh Hy.
-Không, không. Mình không để ý đâu.
-Mình làm bạn lại nhé.
Kết thúc buổi nói bằng nụ cười “thân thiện”, nó vui vẻ ra mặc, còn Thục Nhi thì sao . Tất nhiên cô ta đang mưu kế gì đó chứ gì, nụ cười nham hiểm đang ngự trên khuôn mặt đáng yêu ( hơi nghịch lí nhưng thật là vậy).
Chiều, nó phải học câu lạc bộ Mĩ Thuật, chà chà, mệt nhưng vui. Cô giáo hiền hòa lên tiếng trước 300 em học sinh các khối trên tổng hàng ngàn học sinh toàn trường.
-Hôm nay chúng ta sẽ học về tranh phong cảnh, các em về nhà chuẩn bị cho cô hai bức tranh khổ to về đề tài này nhé. Đây cũng sẽ là hai bài dự thi hai tuần một lần. Nếu em nào được giải sẽ được một phần quà đặc biệt.
Nghe xong, cả lớp phấn khởi hẳn, nó cũng chẳng khác gì. Lần này phải được phần thưởng về khoe ba mẹ. Nhắc khoe ba mẹ thì nó nhớ tới câu nói “bất hủ” hôm qua của ba nó. Sau một tràn khen thì tất cả như vụt tắt:
-…. Con gái của ba giỏi lắm. Nhưng con đừng quên Học lực môn Toán của con đấy nhé. Chiến tích vát cây 1 về cho ba mà lặp lại thì con khỏi laptop với Ipap nhé con yêu…
Lời nói ấy lởn vởn trong đầu nó từ lúc ấy tới giờ. Nguy hiểm quá, nó đã tập trung toàn bộ “lực lượng" chất xám vào mà chỉ được cây 5 đem về “khoe” thôi. Hic…hic… đời mình là thế đấy T^T.
RINH…RINH…RINH…
Hắn đang đọc sách thì chuông điện thoại reo báo tin nhắn, một số lạ.
“ – 15 h, đường Angel, quán Lovely..”
Hiện giờ là 14h 30 phút, đủ thời gian đến đó, hắn gấp sách lại, lên phòng.
Đi bộ về nhà, nó chạy nhanh vào trong, nhà vắng tanh, trống trải. Cả ngày không gặp hắn, hừ giận luôn. Nó tắm sạch sẽ, xuống bếp tìm đô ăn, đang nghĩ có nên mua thức ăn ngoài không. Nhưng trên bàn đã có thức ăn ai nấu sẵn, vẫn còn ấm nóng. Không lẽ có Cô Tấm xuất hiện a. Nó nhìn xung quanh, chằng gì khác lạ hết. Hay trộm đột nhập ( haizzz… trộm mà không lấy đồ, còn nấu cơm cho người bị hại ăn đấy nhờ ~.~) .
Nó ăn xong lên học bài, Toán Toán toán, ngày mai lại là môn làm nó nhứt đầu, bài tập hàng đống vẫy gọi nó, hừ hừ. Nó thở hắc mong chờ cô tiên xuất hiện.
Ở quán café…
Hắn dạo quanh tìm người nhắn tin cho hắn, có cánh tay vẫy vẫy. Hắn đi đến, đôi mắt có chút không vui, là Nhi. Cô ta bận đồ hơi bị lố với cái tuổi làm mấy “anh trai” cứ nhìn cô suốt. Chiếc áo sơ mi buộc ngang hông để lộ phần da trắng và cái váy ngắn hơn đầu gối.
-Em kêu anh ra có chi không? – Hắn ngồi xuống, gọi một ly café không đường.
-Em gặp anh chút khó vậy sao?
-Nhưng chẵng phải anh đã bảo chúng ta không còn gì để nói à.
Thục Nhi nhìn hắn, ánh mắt buồn hẳn. Đôi tay cầm muỗng khuấy ly cam đã dần tan ra.
-Anh với Tố có quan hệ gì?
-Bạn bè, ô-sin cậu chủ.
-Không người yêu?
-ừ….
-Vậy thì em có thể theo đuổi anh nhỉ . – Nhỏ hớn hở.
-Không, anh không thich em.
-Em không tin không lấy được trái tim anh.
-Anh sẽ đợi, trễ rồi, về đây.
Hắn rời chỗ, không quên trả tiền nước. Thục Nhi vẫn ngồi tại chỗ, đôi môi cong lên vẻ bí hiểm, thâm độc.
-Oài… làm chỉ được ¼ bài à. Mệt quá đi a… Giá như giờ có ông bụt hiện ra…hichic.
Nó nằm bẹp trên bàn học, đống sách vỡ thì tứ lung tung, miệng không ngừng lảm nhảm. Hắn về nhà, vừa bước vào nhà đã nghe tiếng rên “trong trẻo từng cen- ti –mét” của nó, mặt hiên lên vẻ gian tà. Hắn lên phòng nó, lịch sự gõ cữa.
Nó nghe thì hớn hở chạy đến cửa, trong lòng cứ nghĩ ông bụt xuất hiện thật. Nhưng vừa thấy hắn nó đã xoay 360 độ.
-Đến đây làm gì?
-Ăn đồ ăn do tôi làm lú luôn rồi sao?
-Hơ, đồ ăn đó anh làm á ! – Nó bất ngờ, mắt trợn ngược. Lúc nãy đã ăn sạch sành sanh hết rồi, quả rất ngon. Nó ngượng lại.
-Đang làm gì mà rên la dữ thế.
-Làm gì mặc tôi. Sáng chẳng phải anh bỏ tôi muốn đi đâu thì đi à. Đến đây làm gì, về đi.
Nó vừa nói xong thì hắn xông thẳng vào phòng. Nhìn đống sách vỡ trên bàn thì cũng hiểu. Hắn lấy một quyển nó đang làm dở xem thử.
-Sai bét hết rồi, không ngờ cô dở Toán đến thế. Phương trình chẳng đúng câu nào. Cần học thêm không, đây dạy cho, miễn phí.
-Không cần. – Nó bỉu môi, giật cuốn tập trên tay hắn rồi ngồi xuống.
Hắn không nói gì. Có chút nhăn nhó, đọc đề một bài rồi thao thao bất tuyệt làm nó há hốc mồm vô cùng ngạc nhiên.
-Phương trình này cần tìm x là số pla pla… cuối cùng kết quả là 42.
Nhanh là từ ngữ thích hợp nhất lúc này. Nó nhìn hắn cảm phục, không máy tính, không giúp đỡ, không đọc đề lần hai mà cứ tuông như suối thế này chắc là thần đồng rồi. Nó có chút hối hận về câu nói lúc nãy. Hắn nhận ra điều đó, ngồi xuống ghế, chân bắt chéo trông rất nhàn rỗi.
-Giờ còn muốn đuổi tôi nữa không?
-Còn chút chút… - Nó rụt rè thừa nhận.
-Vậy tôi đi đây, làm bài vui vẻ.
Hắn vờ bước ra ngoài, chưa đầy ba bước thì nó miễn cưỡng la lên:
-Dạy toán cho tôi nhé !!!
He he, thành công rồi, hắn cười gian trá trông 5s rồi quay lại, mặt nghiêm nghị như đổi ý. Nó đành ra tiếng nịnh ngọt :
-Xin lỗi, xin hãy dạy cho tôi thêm môn toán, tôi biết anh rất giỏi mà * trong lòng: Hừ, anh cứ chờ xem tôi sẽ làm gì anh sau khi đạt thành tích môn này *. Anh giúp tôi được không.
-Vậy thì… tôi sẽ sắp xếp thời gian. ( làm như mình bận lắm )
-Cảm ơn anh nhiều.
Vẫn với ánh mắt dễ thương chết ruồi chết muỗi nhưng không làm hắn chết ấy. Nó cố nói với giọng nhẹ nhất có thể. Hắn vẫn giữ dáng vẻ đến khi ra ngoài thì cười như một tên vừa xuất viện.
Ở một nơi không xa, trong căn biệt thự hoa lệ. Một công tử đang ngồi trên ghế sofa như một ông hoàng, tay không ngừng ôm eo người con gái vô cùng quyến rũ bên cạnh, đôi mắt nhắm lại thích thú. Cô gái thì không ngừng vuốt ve hắn, trông tình cảnh vô cùng ngứa mắt. Bỗng có tiếng gõ cữa, Triệu Lương hắn giọng, ra hiệu cho anh người làm vào, tay vẫn không ngừng sờ mó lung tung.
-Thưa thiếu gia, tôi đã tìm đủ thông tin cho ngài.
-Được rồi, đưa tôi xem.
-Vâng ạ.
Người làm cung kính đưa xấp tài liệu nhỏ cho hắn, liếc ngang liếc dọc một lúc, Triệu Lương nheo con mắt vẻ thích thú:
-Thông tin đúng chứ?
-Vâng ạ, dù nhà họ Du rất kính đáo nhưng đây chắc chắn là sự thật. Anh ta đang sống ở nhà riêng cùng một cô em gái nuôi, nhưng dạo gần đây anh ta thường xuyên ra vào nhà của một cô gái họ Diệp.
-OK. Anh có thể ra ngoài rồi.
-Vâng, chào thiếu gia.
Triệu Lương quăng đống giấy sang một bên, khuôn mặt tỏ vẻ rất thoải mái. Đôi môi cong lên thích thú, cô gái cũng vậy. Hắn nhìn người con gái trước mặt mình, đôi mắt ánh lên thèm thuồng rồi nhanh chóng xoay người bế cô gái đi vào trong phòng ngủ… ( chuyện gì xảy ra thì tự hiểu nhé).
Ba ngày sau…
Nó vui vẻ đến trường, ba ngày không bị tên biến thái làm phiền, ba ngày được hắn đưa đón vô cùng sung sướng. Nhưng cũng rất bực mình. Là buổi học Toán do hắn chỉ, học rất dễ hiểu, đó là điều đương nhiên nhưng nó luôn bị gõ đầu, bị chửi là đần, ngu, dốt vân vân. Đã vậy còn bị sai khiến như con ô –sin, gấp đôi thường ngày. Hắn chỉ việc chỉ chỉ gõ gõ viết viết và giảng giảng vài cái mà nó bị sai cả chục lần, thù này nó sẽ trả sau. Nói đi cũng phải nói lại. Nhờ hắn mà nó dần có thành tích cao khi hôm qua được điểm 8 môn toán. Hehe, thế này thì bố nó sẽ lác mắt ra cho xem. Mà hôm nay còn vui hơn khi nó sẽ gặp lại đứa bạn thân iu của nó. Chiều nay nhỏ về rồi, sướng quá đi.
Trong lớp, nó làm tất cả những thứ có thể làm được. Nếu mấy đứa trong lớp không cản sớm thì nó định sẽ lâu luôn cả dãy hành lang, định gom luôn thùng rác dưới sân trường rồi, đúng là
“vui quá hóa điên mà” ~.~
-Thiên Tố… - Một giọng trong trẻo nhưng quen thuộc vang lên.
-Ơ, Thục Nhi.
Nó bất ngờ, Thục Nhi gọi nó, rất thân mật là đằng khác, nó thấy rợn óc một cảm giác nghi hoặc nổi lên.
-Cho mình xin lỗi, mình tưởng bạn là người yêu của anh Hy.
-Không, không. Mình không để ý đâu.
-Mình làm bạn lại nhé.
Kết thúc buổi nói bằng nụ cười “thân thiện”, nó vui vẻ ra mặc, còn Thục Nhi thì sao . Tất nhiên cô ta đang mưu kế gì đó chứ gì, nụ cười nham hiểm đang ngự trên khuôn mặt đáng yêu ( hơi nghịch lí nhưng thật là vậy).
Chiều, nó phải học câu lạc bộ Mĩ Thuật, chà chà, mệt nhưng vui. Cô giáo hiền hòa lên tiếng trước 300 em học sinh các khối trên tổng hàng ngàn học sinh toàn trường.
-Hôm nay chúng ta sẽ học về tranh phong cảnh, các em về nhà chuẩn bị cho cô hai bức tranh khổ to về đề tài này nhé. Đây cũng sẽ là hai bài dự thi hai tuần một lần. Nếu em nào được giải sẽ được một phần quà đặc biệt.
Nghe xong, cả lớp phấn khởi hẳn, nó cũng chẳng khác gì. Lần này phải được phần thưởng về khoe ba mẹ. Nhắc khoe ba mẹ thì nó nhớ tới câu nói “bất hủ” hôm qua của ba nó. Sau một tràn khen thì tất cả như vụt tắt:
-…. Con gái của ba giỏi lắm. Nhưng con đừng quên Học lực môn Toán của con đấy nhé. Chiến tích vát cây 1 về cho ba mà lặp lại thì con khỏi laptop với Ipap nhé con yêu…
Lời nói ấy lởn vởn trong đầu nó từ lúc ấy tới giờ. Nguy hiểm quá, nó đã tập trung toàn bộ “lực lượng" chất xám vào mà chỉ được cây 5 đem về “khoe” thôi. Hic…hic… đời mình là thế đấy T^T.
RINH…RINH…RINH…
Hắn đang đọc sách thì chuông điện thoại reo báo tin nhắn, một số lạ.
“ – 15 h, đường Angel, quán Lovely..”
Hiện giờ là 14h 30 phút, đủ thời gian đến đó, hắn gấp sách lại, lên phòng.
Đi bộ về nhà, nó chạy nhanh vào trong, nhà vắng tanh, trống trải. Cả ngày không gặp hắn, hừ giận luôn. Nó tắm sạch sẽ, xuống bếp tìm đô ăn, đang nghĩ có nên mua thức ăn ngoài không. Nhưng trên bàn đã có thức ăn ai nấu sẵn, vẫn còn ấm nóng. Không lẽ có Cô Tấm xuất hiện a. Nó nhìn xung quanh, chằng gì khác lạ hết. Hay trộm đột nhập ( haizzz… trộm mà không lấy đồ, còn nấu cơm cho người bị hại ăn đấy nhờ ~.~) .
Nó ăn xong lên học bài, Toán Toán toán, ngày mai lại là môn làm nó nhứt đầu, bài tập hàng đống vẫy gọi nó, hừ hừ. Nó thở hắc mong chờ cô tiên xuất hiện.
Ở quán café…
Hắn dạo quanh tìm người nhắn tin cho hắn, có cánh tay vẫy vẫy. Hắn đi đến, đôi mắt có chút không vui, là Nhi. Cô ta bận đồ hơi bị lố với cái tuổi làm mấy “anh trai” cứ nhìn cô suốt. Chiếc áo sơ mi buộc ngang hông để lộ phần da trắng và cái váy ngắn hơn đầu gối.
-Em kêu anh ra có chi không? – Hắn ngồi xuống, gọi một ly café không đường.
-Em gặp anh chút khó vậy sao?
-Nhưng chẵng phải anh đã bảo chúng ta không còn gì để nói à.
Thục Nhi nhìn hắn, ánh mắt buồn hẳn. Đôi tay cầm muỗng khuấy ly cam đã dần tan ra.
-Anh với Tố có quan hệ gì?
-Bạn bè, ô-sin cậu chủ.
-Không người yêu?
-ừ….
-Vậy thì em có thể theo đuổi anh nhỉ . – Nhỏ hớn hở.
-Không, anh không thich em.
-Em không tin không lấy được trái tim anh.
-Anh sẽ đợi, trễ rồi, về đây.
Hắn rời chỗ, không quên trả tiền nước. Thục Nhi vẫn ngồi tại chỗ, đôi môi cong lên vẻ bí hiểm, thâm độc.
-Oài… làm chỉ được ¼ bài à. Mệt quá đi a… Giá như giờ có ông bụt hiện ra…hichic.
Nó nằm bẹp trên bàn học, đống sách vỡ thì tứ lung tung, miệng không ngừng lảm nhảm. Hắn về nhà, vừa bước vào nhà đã nghe tiếng rên “trong trẻo từng cen- ti –mét” của nó, mặt hiên lên vẻ gian tà. Hắn lên phòng nó, lịch sự gõ cữa.
Nó nghe thì hớn hở chạy đến cửa, trong lòng cứ nghĩ ông bụt xuất hiện thật. Nhưng vừa thấy hắn nó đã xoay 360 độ.
-Đến đây làm gì?
-Ăn đồ ăn do tôi làm lú luôn rồi sao?
-Hơ, đồ ăn đó anh làm á ! – Nó bất ngờ, mắt trợn ngược. Lúc nãy đã ăn sạch sành sanh hết rồi, quả rất ngon. Nó ngượng lại.
-Đang làm gì mà rên la dữ thế.
-Làm gì mặc tôi. Sáng chẳng phải anh bỏ tôi muốn đi đâu thì đi à. Đến đây làm gì, về đi.
Nó vừa nói xong thì hắn xông thẳng vào phòng. Nhìn đống sách vỡ trên bàn thì cũng hiểu. Hắn lấy một quyển nó đang làm dở xem thử.
-Sai bét hết rồi, không ngờ cô dở Toán đến thế. Phương trình chẳng đúng câu nào. Cần học thêm không, đây dạy cho, miễn phí.
-Không cần. – Nó bỉu môi, giật cuốn tập trên tay hắn rồi ngồi xuống.
Hắn không nói gì. Có chút nhăn nhó, đọc đề một bài rồi thao thao bất tuyệt làm nó há hốc mồm vô cùng ngạc nhiên.
-Phương trình này cần tìm x là số pla pla… cuối cùng kết quả là 42.
Nhanh là từ ngữ thích hợp nhất lúc này. Nó nhìn hắn cảm phục, không máy tính, không giúp đỡ, không đọc đề lần hai mà cứ tuông như suối thế này chắc là thần đồng rồi. Nó có chút hối hận về câu nói lúc nãy. Hắn nhận ra điều đó, ngồi xuống ghế, chân bắt chéo trông rất nhàn rỗi.
-Giờ còn muốn đuổi tôi nữa không?
-Còn chút chút… - Nó rụt rè thừa nhận.
-Vậy tôi đi đây, làm bài vui vẻ.
Hắn vờ bước ra ngoài, chưa đầy ba bước thì nó miễn cưỡng la lên:
-Dạy toán cho tôi nhé !!!
He he, thành công rồi, hắn cười gian trá trông 5s rồi quay lại, mặt nghiêm nghị như đổi ý. Nó đành ra tiếng nịnh ngọt :
-Xin lỗi, xin hãy dạy cho tôi thêm môn toán, tôi biết anh rất giỏi mà * trong lòng: Hừ, anh cứ chờ xem tôi sẽ làm gì anh sau khi đạt thành tích môn này *. Anh giúp tôi được không.
-Vậy thì… tôi sẽ sắp xếp thời gian. ( làm như mình bận lắm )
-Cảm ơn anh nhiều.
Vẫn với ánh mắt dễ thương chết ruồi chết muỗi nhưng không làm hắn chết ấy. Nó cố nói với giọng nhẹ nhất có thể. Hắn vẫn giữ dáng vẻ đến khi ra ngoài thì cười như một tên vừa xuất viện.
Ở một nơi không xa, trong căn biệt thự hoa lệ. Một công tử đang ngồi trên ghế sofa như một ông hoàng, tay không ngừng ôm eo người con gái vô cùng quyến rũ bên cạnh, đôi mắt nhắm lại thích thú. Cô gái thì không ngừng vuốt ve hắn, trông tình cảnh vô cùng ngứa mắt. Bỗng có tiếng gõ cữa, Triệu Lương hắn giọng, ra hiệu cho anh người làm vào, tay vẫn không ngừng sờ mó lung tung.
-Thưa thiếu gia, tôi đã tìm đủ thông tin cho ngài.
-Được rồi, đưa tôi xem.
-Vâng ạ.
Người làm cung kính đưa xấp tài liệu nhỏ cho hắn, liếc ngang liếc dọc một lúc, Triệu Lương nheo con mắt vẻ thích thú:
-Thông tin đúng chứ?
-Vâng ạ, dù nhà họ Du rất kính đáo nhưng đây chắc chắn là sự thật. Anh ta đang sống ở nhà riêng cùng một cô em gái nuôi, nhưng dạo gần đây anh ta thường xuyên ra vào nhà của một cô gái họ Diệp.
-OK. Anh có thể ra ngoài rồi.
-Vâng, chào thiếu gia.
Triệu Lương quăng đống giấy sang một bên, khuôn mặt tỏ vẻ rất thoải mái. Đôi môi cong lên thích thú, cô gái cũng vậy. Hắn nhìn người con gái trước mặt mình, đôi mắt ánh lên thèm thuồng rồi nhanh chóng xoay người bế cô gái đi vào trong phòng ngủ… ( chuyện gì xảy ra thì tự hiểu nhé).
Ba ngày sau…
Nó vui vẻ đến trường, ba ngày không bị tên biến thái làm phiền, ba ngày được hắn đưa đón vô cùng sung sướng. Nhưng cũng rất bực mình. Là buổi học Toán do hắn chỉ, học rất dễ hiểu, đó là điều đương nhiên nhưng nó luôn bị gõ đầu, bị chửi là đần, ngu, dốt vân vân. Đã vậy còn bị sai khiến như con ô –sin, gấp đôi thường ngày. Hắn chỉ việc chỉ chỉ gõ gõ viết viết và giảng giảng vài cái mà nó bị sai cả chục lần, thù này nó sẽ trả sau. Nói đi cũng phải nói lại. Nhờ hắn mà nó dần có thành tích cao khi hôm qua được điểm 8 môn toán. Hehe, thế này thì bố nó sẽ lác mắt ra cho xem. Mà hôm nay còn vui hơn khi nó sẽ gặp lại đứa bạn thân iu của nó. Chiều nay nhỏ về rồi, sướng quá đi.
Trong lớp, nó làm tất cả những thứ có thể làm được. Nếu mấy đứa trong lớp không cản sớm thì nó định sẽ lâu luôn cả dãy hành lang, định gom luôn thùng rác dưới sân trường rồi, đúng là
“vui quá hóa điên mà” ~.~
Tác giả :
Rinka Lê