Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 28: Trở mặt
Lúc này bên trong Dạ phủ, Trương Thiên Thiên mang theo Dạ Côn bị sét đánh trở về, đằng sau còn có Dạ Tần hai mắt đỏ chót đi theo, sợ đại ca có chuyện bất trắc, đều bị đánh đến bốc khói, rất thảm a.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng vừa nhìn thấy Dạ Côn, vợ chồng hai người đều bối rối, hài tử làm sao biến thành bộ dáng này rồi?
Đông Môn Mộng xem xét thương thế của hài tử, khẩn trương vạn phần, Dạ Minh một bên nhìn Trương Thiên Thiên trầm giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Không phải bảo ngươi bảo hộ sao! Làm sao lại biến thành như vậy?
Trương Thiên Thiên hoảng hốt không thôi, trực tiếp quỳ trên mặt đất:
- Lão gia, tiểu nhân căn bản không kịp cứu thiếu gia.
- Không kịp? Người đánh lén lợi hại như thế sao? Liền ngươi cũng không kịp?
Sắc mặt Dạ Minh nghiêm túc không thôi, thực lực Trương Thiên Thiên y hiểu rất rõ, chỉ sợ người đánh lén là cao thủ cấp bậc Kiếm Tông.
Tiểu Lăng một bên bưng nước nóng tới, khẩn trương hỏi:
- Tiểu thư, thiếu gia không sao chứ.
Sắc mặt Đông Môn Mộng kéo căng dần dần hoà hoãn lại:
- Không có việc gì, chỉ là khí tức không ổn định, điều dưỡng mấy ngày là được, Tần Tần, đến cùng đại ca ngươi gặp phải chuyện gì?
- Mẫu thân, cha, đại ca hắn... hắn bị sét đánh...
Dạ Tần nghe thấy đại ca không có việc gì, liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, cám ơn trời đất đại ca không có việc gì, ông trời phù hộ a.
Khóe miệng Dạ Minh và Đông Môn Mộng giật một cái, vừa rồi sét đánh đùng đùng thế kia, hóa ra là đánh hài tử nhà mình! Lão thiên gia thế mà một đứa bé đều không buông tha, cũng may Côn Côn không có việc gì, bằng không cũng không biết phải làm sao.
Dạ Minh còn tưởng rằng là cao thủ gì, nguyên lai hài tử bị thương như thế, cũng may khi còn bé ăn không ít linh đan diệu dược, hấp thu phần lớn tổn thương, bằng không tình trạng sẽ không lạc quan như hiện tại.
Đông Môn Mộng ôm lấy Dạ Côn, đi đến gian phòng ở phía sân sau:
- Tiểu Lăng, lại chuẩn bị nước nóng, ta tắm cho Côn Côn.
- Dạ vân, phu nhân.
- Mẫu thân, con cũng đến giúp đỡ.
Mà lúc này Dạ Côn đang làm gì? Người là hôn mê, thế nhưng đại não lại không có hôn mê.
Thậm chí còn đụng phải một chuyện tốt, bất quá chuyện tốt như vậy đối với phần lớn người xuyên không mà nói, đó là chuyện tốt, nhưng mà đối với Côn ca ta tới nói, đây không phải là một chuyện tốt, đây là để cho Côn ca ta sa đọa, Côn ca ta là nam nhân muốn dựa vào bản thân nỗ lực leo lên đỉnh phong, vô cùng khinh thường mấy cái bàng môn tà đạo kia.
Cho nên Dạ Côn hôn mê trong chốc lát, trong đầu liền vang lên âm thanh.
"Xin chào, ta là thư viện hệ thống, hộ giá hộ tống cho ngài, cưới tiên nữ, leo lên hoàng tọa, còn có trang không hết bức, còn chờ cái gì, sau khi khóa lại sẽ mang ngươi đến nhân sinh đỉnh phong."
Dạ Côn:...
Mình không phải bị sét đánh sao? Làm sao bổ ra một cái hệ thống? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, sấm sét to như vậy. Chỉ sợ là phúc lợi của xuyên việt giả đi.
Nếu như này phúc lợi lúc xuất sinh liền có, như vậy cũng là chuyện không có cách nào khác, thế nhưng!
Thế nhưng hiện tại!
Côn ca ta chán ghét sự tình không làm mà hưởng...
Vận khí quỷ quái này, liền một đạo lôi đều có thể bổ ra một cái hệ thống.
"Kí chủ, ngươi còn do dự cái gì? Bản thư viện hệ thống có công pháp mạnh mẽ, có thể giúp ngươi quát tháo phong vân, còn có vô số bảo bối, chỉ cần ngươi gật đầu, những thứ này đều là của ngươi."
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Ngươi là do đạo lôi kia đưa tới?
"Kí chủ thật sự là thông minh hơn người, ta điệu thấp như thế, thế mà còn bị ngươi phát hiện, không hổ là kí chủ được tuyển chọn, tuệ nhãn như vậy."
Ta kháo, hiện tại hệ thống đều nịnh hót như thế à, mà khoan đã, nghe giọng điệu này một chút, phảng phất giống như đang cầu mình.
- Hệ thống à, nghe ngữ khí của ngươi, tựa hồ có mang tính lựa chọn?
"Đương nhiên là có lựa chọn, dù sao chúng ta xưa nay không cưỡng chế kí chủ."
Nghe nói như thế, Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra một hơi, Côn ca ta chỉ muốn nỗ lực thật tốt, sau đó đạt được thứ mình muốn, mà không phải trên trời rơi xuống tới đĩa bánh.
Quay đầu tưởng tượng, Dạ Côn tò mò hỏi:
- Nếu không ta giới thiệu cho ngươi một kí chủ thích hợp hơn thì sao?
Hệ thống đều trầm mặc, phảng phất giống như thấy được quỷ, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua, kí chủ còn có thể giới thiệu kí chủ khác.
"Kí chủ, vì sao có ý nghĩ khủng bố như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn trèo lên đỉnh sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn được thế nhân cúng bái sao? Làm một vị người trên người, đứng ở giữa đất trời này, hào khí vạn trượng!"
Dạ Côn thở thật dài một cái:
- Ngươi có chỗ không biết a, tình huống của ta vô cùng phức tạp, không phải nói ngươi không tốt, mà là thứ này sẽ khiến người sa đọa, không biết tiến thủ, ta muốn dựa vào thực lực của mình nỗ lực trèo lên đỉnh, thật...ta xưa nay không gạt người.
"Kí chủ có thể có nghĩ như vậy, để cho ta hổ thẹn, chuyện này cũng đã chứng minh một sự kiện, ta lựa chọn kí chủ quả nhiên không sai, về sau nhất định là người đại tài, hào quang của kí chủ sẽ chiếu rọi phiến đại lục này, vạn vạn năm sau còn lưu truyền truyền thuyết của kí chủ."
Dạ Côn đều muốn thổ huyết, đại ca, ta đây là lời trong lòng, không phải khiêm tốn a.
Còn nữa, chiêu vuốt mông ngựa này của ngươi đập đến quá tốt rồi, thế nhưng Côn ca ta là nam nhân có nguyên tắc, nếu như cầm hệ thống, liền sẽ phải phụ thuộc hệ thống, làm sao đi tu luyện.
Người, chỉ có dựa vào mình, như thế mới có thể trở nên cường đại!
Côn ca ta không cần vận khí cùng hệ thống, đây là lời thật lòng, nhìn con mắt Côn ca ta liền biết, ta vô cùng thành kính.
- Hệ thống, hảo ý của ngươi ta xin tâm lĩnh, nếu không ta giới thiệu một người cho ngươi đi, đệ đệ của ta, người rất ác độc, đến lúc đó các ngươi có thể cùng một chỗ trang bức, Côn ca ta không thích trang bức.
Hệ thống trầm mặc, đứa nhỏ này lại còn nói mình không thích trang bức.
Ngươi câu nói này chính là ta câu trang bức nhất ta từng nghe.
- Vậy...ngươi suy nghĩ thế nào?
"Kí chủ, ngài sao có thể trang bức như thế, đúng là một cái bức vương."
Dạ Côn:...
- Ta là thật không thích a, nếu không ngươi đi tìm ta đệ đệ? Như thế nào...
"Kí chủ, ta cũng là một hệ thống có nguyên tắc, đã ngươi không cần ta, ta liền tự hủy."
Cái hệ thống này rất mạnh mẽ, thế mà này chiêu đều có thể sử dụng ra tới, còn tự hủy.
Nhưng mà đối với một người thiện lương mà nói, đây thật là không nỡ.
- A! Tự hủy? Liền không có biện pháp khác sao?
Trong lòng Dạ Côn căng thẳng, không thể bởi vì mình không thích, liền làm hại người khác tự sát được.
Hệ thống trầm giọng nói ra:
- Không có biện pháp nào khác, kí chủ, ngươi hãy bảo trọng đi...
Một thằng nhóc còn không giải quyết được, thư viện hệ thống ta đây sao có thể lăn lộn trong giới hệ thống được.
- Vậy ngươi phải bảo trọng, cảm ơn ngươi đã đến tìm ta.
Dạ Côn nhẫn nhịn tim đau nói ra, mình là đang hại người hại mình a, rất muốn chết a.
Hệ thống:??????
Đứa nhỏ này cũng quá độc ác đi, thế mà dùng chiêu này đến đối phó bản hệ thống...
"Tiểu tử! Ngươi đừng quá cuồng! Có tin hiện tại lão tử chơi ngươi hay không!"
Trở mặt! Hệ thống trở mặt!
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng vừa nhìn thấy Dạ Côn, vợ chồng hai người đều bối rối, hài tử làm sao biến thành bộ dáng này rồi?
Đông Môn Mộng xem xét thương thế của hài tử, khẩn trương vạn phần, Dạ Minh một bên nhìn Trương Thiên Thiên trầm giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Không phải bảo ngươi bảo hộ sao! Làm sao lại biến thành như vậy?
Trương Thiên Thiên hoảng hốt không thôi, trực tiếp quỳ trên mặt đất:
- Lão gia, tiểu nhân căn bản không kịp cứu thiếu gia.
- Không kịp? Người đánh lén lợi hại như thế sao? Liền ngươi cũng không kịp?
Sắc mặt Dạ Minh nghiêm túc không thôi, thực lực Trương Thiên Thiên y hiểu rất rõ, chỉ sợ người đánh lén là cao thủ cấp bậc Kiếm Tông.
Tiểu Lăng một bên bưng nước nóng tới, khẩn trương hỏi:
- Tiểu thư, thiếu gia không sao chứ.
Sắc mặt Đông Môn Mộng kéo căng dần dần hoà hoãn lại:
- Không có việc gì, chỉ là khí tức không ổn định, điều dưỡng mấy ngày là được, Tần Tần, đến cùng đại ca ngươi gặp phải chuyện gì?
- Mẫu thân, cha, đại ca hắn... hắn bị sét đánh...
Dạ Tần nghe thấy đại ca không có việc gì, liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, cám ơn trời đất đại ca không có việc gì, ông trời phù hộ a.
Khóe miệng Dạ Minh và Đông Môn Mộng giật một cái, vừa rồi sét đánh đùng đùng thế kia, hóa ra là đánh hài tử nhà mình! Lão thiên gia thế mà một đứa bé đều không buông tha, cũng may Côn Côn không có việc gì, bằng không cũng không biết phải làm sao.
Dạ Minh còn tưởng rằng là cao thủ gì, nguyên lai hài tử bị thương như thế, cũng may khi còn bé ăn không ít linh đan diệu dược, hấp thu phần lớn tổn thương, bằng không tình trạng sẽ không lạc quan như hiện tại.
Đông Môn Mộng ôm lấy Dạ Côn, đi đến gian phòng ở phía sân sau:
- Tiểu Lăng, lại chuẩn bị nước nóng, ta tắm cho Côn Côn.
- Dạ vân, phu nhân.
- Mẫu thân, con cũng đến giúp đỡ.
Mà lúc này Dạ Côn đang làm gì? Người là hôn mê, thế nhưng đại não lại không có hôn mê.
Thậm chí còn đụng phải một chuyện tốt, bất quá chuyện tốt như vậy đối với phần lớn người xuyên không mà nói, đó là chuyện tốt, nhưng mà đối với Côn ca ta tới nói, đây không phải là một chuyện tốt, đây là để cho Côn ca ta sa đọa, Côn ca ta là nam nhân muốn dựa vào bản thân nỗ lực leo lên đỉnh phong, vô cùng khinh thường mấy cái bàng môn tà đạo kia.
Cho nên Dạ Côn hôn mê trong chốc lát, trong đầu liền vang lên âm thanh.
"Xin chào, ta là thư viện hệ thống, hộ giá hộ tống cho ngài, cưới tiên nữ, leo lên hoàng tọa, còn có trang không hết bức, còn chờ cái gì, sau khi khóa lại sẽ mang ngươi đến nhân sinh đỉnh phong."
Dạ Côn:...
Mình không phải bị sét đánh sao? Làm sao bổ ra một cái hệ thống? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, sấm sét to như vậy. Chỉ sợ là phúc lợi của xuyên việt giả đi.
Nếu như này phúc lợi lúc xuất sinh liền có, như vậy cũng là chuyện không có cách nào khác, thế nhưng!
Thế nhưng hiện tại!
Côn ca ta chán ghét sự tình không làm mà hưởng...
Vận khí quỷ quái này, liền một đạo lôi đều có thể bổ ra một cái hệ thống.
"Kí chủ, ngươi còn do dự cái gì? Bản thư viện hệ thống có công pháp mạnh mẽ, có thể giúp ngươi quát tháo phong vân, còn có vô số bảo bối, chỉ cần ngươi gật đầu, những thứ này đều là của ngươi."
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Ngươi là do đạo lôi kia đưa tới?
"Kí chủ thật sự là thông minh hơn người, ta điệu thấp như thế, thế mà còn bị ngươi phát hiện, không hổ là kí chủ được tuyển chọn, tuệ nhãn như vậy."
Ta kháo, hiện tại hệ thống đều nịnh hót như thế à, mà khoan đã, nghe giọng điệu này một chút, phảng phất giống như đang cầu mình.
- Hệ thống à, nghe ngữ khí của ngươi, tựa hồ có mang tính lựa chọn?
"Đương nhiên là có lựa chọn, dù sao chúng ta xưa nay không cưỡng chế kí chủ."
Nghe nói như thế, Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra một hơi, Côn ca ta chỉ muốn nỗ lực thật tốt, sau đó đạt được thứ mình muốn, mà không phải trên trời rơi xuống tới đĩa bánh.
Quay đầu tưởng tượng, Dạ Côn tò mò hỏi:
- Nếu không ta giới thiệu cho ngươi một kí chủ thích hợp hơn thì sao?
Hệ thống đều trầm mặc, phảng phất giống như thấy được quỷ, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua, kí chủ còn có thể giới thiệu kí chủ khác.
"Kí chủ, vì sao có ý nghĩ khủng bố như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn trèo lên đỉnh sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn được thế nhân cúng bái sao? Làm một vị người trên người, đứng ở giữa đất trời này, hào khí vạn trượng!"
Dạ Côn thở thật dài một cái:
- Ngươi có chỗ không biết a, tình huống của ta vô cùng phức tạp, không phải nói ngươi không tốt, mà là thứ này sẽ khiến người sa đọa, không biết tiến thủ, ta muốn dựa vào thực lực của mình nỗ lực trèo lên đỉnh, thật...ta xưa nay không gạt người.
"Kí chủ có thể có nghĩ như vậy, để cho ta hổ thẹn, chuyện này cũng đã chứng minh một sự kiện, ta lựa chọn kí chủ quả nhiên không sai, về sau nhất định là người đại tài, hào quang của kí chủ sẽ chiếu rọi phiến đại lục này, vạn vạn năm sau còn lưu truyền truyền thuyết của kí chủ."
Dạ Côn đều muốn thổ huyết, đại ca, ta đây là lời trong lòng, không phải khiêm tốn a.
Còn nữa, chiêu vuốt mông ngựa này của ngươi đập đến quá tốt rồi, thế nhưng Côn ca ta là nam nhân có nguyên tắc, nếu như cầm hệ thống, liền sẽ phải phụ thuộc hệ thống, làm sao đi tu luyện.
Người, chỉ có dựa vào mình, như thế mới có thể trở nên cường đại!
Côn ca ta không cần vận khí cùng hệ thống, đây là lời thật lòng, nhìn con mắt Côn ca ta liền biết, ta vô cùng thành kính.
- Hệ thống, hảo ý của ngươi ta xin tâm lĩnh, nếu không ta giới thiệu một người cho ngươi đi, đệ đệ của ta, người rất ác độc, đến lúc đó các ngươi có thể cùng một chỗ trang bức, Côn ca ta không thích trang bức.
Hệ thống trầm mặc, đứa nhỏ này lại còn nói mình không thích trang bức.
Ngươi câu nói này chính là ta câu trang bức nhất ta từng nghe.
- Vậy...ngươi suy nghĩ thế nào?
"Kí chủ, ngài sao có thể trang bức như thế, đúng là một cái bức vương."
Dạ Côn:...
- Ta là thật không thích a, nếu không ngươi đi tìm ta đệ đệ? Như thế nào...
"Kí chủ, ta cũng là một hệ thống có nguyên tắc, đã ngươi không cần ta, ta liền tự hủy."
Cái hệ thống này rất mạnh mẽ, thế mà này chiêu đều có thể sử dụng ra tới, còn tự hủy.
Nhưng mà đối với một người thiện lương mà nói, đây thật là không nỡ.
- A! Tự hủy? Liền không có biện pháp khác sao?
Trong lòng Dạ Côn căng thẳng, không thể bởi vì mình không thích, liền làm hại người khác tự sát được.
Hệ thống trầm giọng nói ra:
- Không có biện pháp nào khác, kí chủ, ngươi hãy bảo trọng đi...
Một thằng nhóc còn không giải quyết được, thư viện hệ thống ta đây sao có thể lăn lộn trong giới hệ thống được.
- Vậy ngươi phải bảo trọng, cảm ơn ngươi đã đến tìm ta.
Dạ Côn nhẫn nhịn tim đau nói ra, mình là đang hại người hại mình a, rất muốn chết a.
Hệ thống:??????
Đứa nhỏ này cũng quá độc ác đi, thế mà dùng chiêu này đến đối phó bản hệ thống...
"Tiểu tử! Ngươi đừng quá cuồng! Có tin hiện tại lão tử chơi ngươi hay không!"
Trở mặt! Hệ thống trở mặt!
Tác giả :
Tam Thiên Phù Thế