Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 140: Nhập học
Đông Môn Mộng âm u nói ra:
- Tất cả mọi người đều biết hai nhà bọn họ tối hôm nay tới Dạ gia chúng ta, chỉ cần tra một chút liền biết chúng ta có khúc mắc, đến lúc đó chúng ta sẽ thành nghi can lớn nhất.
- Nhưng chuyện này cũng không phải chúng ta làm, vu oan giá họa rất rõ ràng. Xem ra là có cao nhân ở sau lưng ra tay, người này tâm cơ rất sâu!
Dạ Minh mang theo sát ý nồng đậm nói ra.
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, ban đầu không muốn giết bọn họ, chính là sợ liên lụy đến gia đình mình.
Hiện tại người giết, nồi vẫn phải cõng, cha còn nói mình tâm cơ rất sâu, trời ạ.
- Mới vừa đến An Khang châu không được mấy ngày, liền có người muốn ép chúng ta đi, Đông Môn Mộng ta không đi đấy!
Dạ Côn tâm tính thiện lương mệt mỏi a, lần sau bảo Đông Tứ và Đát Từ đi làm việc, phải nói rõ ràng mới được, bằng không thì bọn họ rất dễ hiểu sai ý.
- Cha, mẹ, chúng con có thể làm chút gì đó không?
Dạ Côn chắp tay hỏi.
- Đều đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đến Học Viện An Kinh báo danh, chuyện này để cha mẹ giải quyết.
Dạ Côn cũng hết cách, chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.
Dạ Tần cúi đầu không nói.
- Đệ đệ, làm sao vậy? Đang lo lắng cho Ba Uyển Thanh?
Dạ Côn cau mày hỏi.
Dạ Tần không nói.
- Đệ đệ, Ba Uyển Thanh là dạng nữ nhân gì, ngươi còn không thấy rõ ràng sao?
- Đại ca.
- Hửm?
- Tối hôm nay ta kém chút cùng Tử Yên cô nương kia... còn cùng cha...
Dạ Côn thấy Dạ Tần xoắn xuýt, nguyên lai tiểu tử ngươi đã tỉnh rượu, biết sợ.
- Đáng tiếc một vạn kim tệ.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ, Dạ Tần ngắm nhìn bầu trời, thở dài thật sâu.
Dạ Côn lặng lẽ tìm tới hai tên đệ tử:
- Hai người các ngươi tới đây.
Ba người lại đi tới bụi cỏ bên cạnh nhà xí.
- Vì sao giết người?
Dạ Côn thẳng vào chủ đề.
Đông Tứ ngốc ngốc nói ra:
- Không phải lão sư nói làm bọn họ khó chịu sao?
- Khó chịu chính phải giết người sao?
Đông Tứ và Đát Từ đồng thời nhẹ gật đầu, vô cùng thành khẩn, khó chịu chính là phải giết người.
Dạ Côn che cái trán, có thể câu thông với thê tử, lại không có cách nào câu thông với hai tên đệ tử...
Hai vị Thiên Tôn gia gia à, năm đó các ngươi dạy bọn họ, có phải rất vất vả hay không?
- Được rồi được rồi, hai người các ngươi gần đây điệu thấp một chút.
- Học sinh biết.
- Đúng rồi, kể chuyện đã xảy ra lại một lần cho ta nghe đi.
Đát Từ tường thuật lại toàn bộ hành trình, Dạ Côn nghe xong cũng kinh ngạc không thôi, nhất là nghe thấy Phan Bình Bình vì bảo mệnh, thế mà bảo Ba Uyển Thanh đi chết, kết quả còn nộ đạp, là kẻ hung hãn.
Dạ Côn cũng không nói gì quay người rời đi, lưu lại hai người ngốc ngốc.
Thậm chí còn nghĩ đến, vì sao đến không được lão sư khen ngợi? Chẳng lẽ chê giết quá ít rồi?
Lòng của lão sư, tựa như kim dưới đáy biển.
Đô Úy An Khang châu bị giết, tin tức như vậy khẳng định sẽ truyền đến Thái Kinh, mà châu trưởng An Khang châu Ký Văn Sơn cũng bị đánh thức.
Sau khi nghe thấy tin tức như vậy, vẻ mặt y hết sức ngưng trọng, lập tức bẩm báo sự tình cho Thái Kinh.
Bất quá cho dù nhanh, cũng phải đến ngày mai Thái Kinh mới có thể nhận được tin tức.
Sự kiện ám sát phát sinh không tới một canh giờ, toàn bộ quý tộc An Khang châu hầu như đều biết, đầu mâu trực tiếp chỉ hướng Dạ gia!
Đương nhiên chỉ là Dạ Minh, mà không phải An Khang châu Dạ gia.
Mặc dù không có chứng cứ chứng minh trực tiếp, nhưng tình nghi vẫn là lớn nhất.
Lúc này Dạ Côn cũng đang suy tư, người đã giết, sướng rồi, nhưng lại không đúng lúc, sự tình sau này sẽ rất phiền toái.
Nếu Thái Kinh bên kia lấy chuyện này làm cớ, khiến phụ mẫu khó coi thì phải làm sao?
Đúng là vấn đề hao tốn tế bào não.
- Đừng động.
Diệp Ly nói nhỏ một tiếng.
Dạ Côn bất đắc dĩ, cánh tay của mình chính là gối của các nàng.
Nguyên bản nội tâm còn có chút xao động, hiện tại hoàn toàn không còn, chuyện tới đâu hay tới đó vậy.
Sáng sớm, bầu trời An Khang châu giăng đầy mây đen, có lúc mưa phùn rả rích, loại khí trời này khiến người ta cảm thấy bị đè nén.
Nhưng mà toàn bộ An Khang châu hôm nay đều đang thảo luận một chuyện.
Đó chính là cái chết của Phan Đô Úy. Mặc dù Phan gia còn có người sống sót, nhưng cũng có thể xưng là thảm án diệt khẩu.
Bất quá dường như đây chỉ là chuyện tán gẫu trời đất của mọi người, cũng không có bởi vì Phan Mệnh chết mà thấy oán giận, chỉ trích hung thủ, còn có một số người vỗ tay khen hay đây.
Tin tức lưu truyền rất nhanh, nhất định là từ bên trong Phan gia lưu truyền ra, bằng không thì ai biết được rõ ràng như thế.
Ngoại trừ cái chết của Phan Đô Úy ra, hôm nay cũng là ngày Học Viện An Kinh nhập học, hai chuyện này quả thật thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Lúc này cả nhà Dạ Côn đang hưởng dụng đồ ăn sáng, Dạ Côn phát hiện phụ mẫu biểu lộ rất bình thường, mảy may không chút lo lắng.
Xem ra chỉ có mình lo lắng vớ vẩn, thật đúng là không cần thiết.
- Đợi chút nữa sau khi ăn xong, liền để Tiểu Lăng đưa các con đi báo danh, Ly Nhi và Mộ Nhi cũng đi báo danh đi.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nghe xong sững sờ, chúng ta cũng phải đi sao? Có cần phải như thế không.
Thế nhưng mẫu thân ở nhà chính là trời, nếu dám phản kháng, cẩn thận kiếm trong tay mẫu thân.
- Vâng.
Hai vị thê tử phiền muộn nói ra, còn tưởng rằng có thể ở trong nhà chơi, kết quả phải bồi tiểu trọc đầu đi học.
Hôm nay Dạ Tần cũng khá yên tĩnh, một câu cũng không nói, sợ bị cha đánh tè ra quần.
- Tỉnh rượu rồi?
Dạ Minh nhàn nhạt hỏi.
Trong lòng Dạ Tần chấn động, cha đây là muốn tính sổ sao?
- Đã tỉnh.
- Đêm qua kích thích không?
Kích thích, quả thật rất kích thích.
- Cha, con chẳng qua là say rượu nói bậy.
Đông Môn Mộng nhẹ giọng cười nói:
- Tần Tần, con đó là say rượu thổ chân ngôn.
Dạ Côn kém chút phun ngụm cháo ra ngoài, mẫu thân thật biết chơi.
- Cơm nước xong xuôi thì đến học viện sớm chút, đoán chừng sẽ rất đông.
Đông Môn Mộng nhắc nhở một tiếng.
Dạ Tần lập tức tranh thủ thời gian ăn hết, sau đó hô:
- Đại ca, tẩu tẩu, đi thôi.
Thật sợ cha dưới cơn nóng giận làm ra hành vi không văn minh.
- Lau miệng sạch sẽ, chả giống ai...
Dạ Minh liếc ngang nhìn con ruột, tên hố cha này!
Dạ Tần lau khóe miệng:
- Đại ca, ta ở ngoài chờ ngươi.
- Côn Côn, Học Viện An Kinh cũng không giống như Tu Luyện Viện trong huyện thành, chiếu cố Tần Tần thật tốt.
- Mẫu thân, con biết rồi.
- Vẫn là chiếu cố vợ con thật tốt đi, tranh thủ mang thai, mẫu thân lại có thể bế hài tử.
Xem ra mẫu thân là chăm hài tử đến phát nghiện.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi một mặt thẹn thùng.
Diệp Ly còn tốt, Nhan Mộ Nhi còn đang nghĩ thầm, nếu quả thật mang thai hài tử?
Đó không phải là yêu quái sao...
Đầu mèo thân người? Hình ảnh kia vừa nghĩ liền không rét mà run.
Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly không chống cự nổi thế công của mẫu thân, lôi kéo Dạ Côn còn chưa ăn cơm no đi ra ngoài.
- Còn có hai người các ngươi, cũng đi học viện.
Đông Môn Mộng chỉ Đông Tứ và Đát Từ nói ra.
Dạ Côn nguyên bản không có ý định mang theo bọn họ, thế nhưng mẫu thân đã lên tiếng, vậy liền mang theo đi.
Học Viện An Kinh ở trung ương nội thành, vị trí học viện rất tốt, nhưng mà Học Viện An Kinh trước đó cũng không nằm ở trong thành, chẳng qua là theo danh vọng càng lớn, châu trưởng liền nhường vị trí cực tốt này cho Học Viện An Kinh.
- Tất cả mọi người đều biết hai nhà bọn họ tối hôm nay tới Dạ gia chúng ta, chỉ cần tra một chút liền biết chúng ta có khúc mắc, đến lúc đó chúng ta sẽ thành nghi can lớn nhất.
- Nhưng chuyện này cũng không phải chúng ta làm, vu oan giá họa rất rõ ràng. Xem ra là có cao nhân ở sau lưng ra tay, người này tâm cơ rất sâu!
Dạ Minh mang theo sát ý nồng đậm nói ra.
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, ban đầu không muốn giết bọn họ, chính là sợ liên lụy đến gia đình mình.
Hiện tại người giết, nồi vẫn phải cõng, cha còn nói mình tâm cơ rất sâu, trời ạ.
- Mới vừa đến An Khang châu không được mấy ngày, liền có người muốn ép chúng ta đi, Đông Môn Mộng ta không đi đấy!
Dạ Côn tâm tính thiện lương mệt mỏi a, lần sau bảo Đông Tứ và Đát Từ đi làm việc, phải nói rõ ràng mới được, bằng không thì bọn họ rất dễ hiểu sai ý.
- Cha, mẹ, chúng con có thể làm chút gì đó không?
Dạ Côn chắp tay hỏi.
- Đều đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đến Học Viện An Kinh báo danh, chuyện này để cha mẹ giải quyết.
Dạ Côn cũng hết cách, chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.
Dạ Tần cúi đầu không nói.
- Đệ đệ, làm sao vậy? Đang lo lắng cho Ba Uyển Thanh?
Dạ Côn cau mày hỏi.
Dạ Tần không nói.
- Đệ đệ, Ba Uyển Thanh là dạng nữ nhân gì, ngươi còn không thấy rõ ràng sao?
- Đại ca.
- Hửm?
- Tối hôm nay ta kém chút cùng Tử Yên cô nương kia... còn cùng cha...
Dạ Côn thấy Dạ Tần xoắn xuýt, nguyên lai tiểu tử ngươi đã tỉnh rượu, biết sợ.
- Đáng tiếc một vạn kim tệ.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ, Dạ Tần ngắm nhìn bầu trời, thở dài thật sâu.
Dạ Côn lặng lẽ tìm tới hai tên đệ tử:
- Hai người các ngươi tới đây.
Ba người lại đi tới bụi cỏ bên cạnh nhà xí.
- Vì sao giết người?
Dạ Côn thẳng vào chủ đề.
Đông Tứ ngốc ngốc nói ra:
- Không phải lão sư nói làm bọn họ khó chịu sao?
- Khó chịu chính phải giết người sao?
Đông Tứ và Đát Từ đồng thời nhẹ gật đầu, vô cùng thành khẩn, khó chịu chính là phải giết người.
Dạ Côn che cái trán, có thể câu thông với thê tử, lại không có cách nào câu thông với hai tên đệ tử...
Hai vị Thiên Tôn gia gia à, năm đó các ngươi dạy bọn họ, có phải rất vất vả hay không?
- Được rồi được rồi, hai người các ngươi gần đây điệu thấp một chút.
- Học sinh biết.
- Đúng rồi, kể chuyện đã xảy ra lại một lần cho ta nghe đi.
Đát Từ tường thuật lại toàn bộ hành trình, Dạ Côn nghe xong cũng kinh ngạc không thôi, nhất là nghe thấy Phan Bình Bình vì bảo mệnh, thế mà bảo Ba Uyển Thanh đi chết, kết quả còn nộ đạp, là kẻ hung hãn.
Dạ Côn cũng không nói gì quay người rời đi, lưu lại hai người ngốc ngốc.
Thậm chí còn nghĩ đến, vì sao đến không được lão sư khen ngợi? Chẳng lẽ chê giết quá ít rồi?
Lòng của lão sư, tựa như kim dưới đáy biển.
Đô Úy An Khang châu bị giết, tin tức như vậy khẳng định sẽ truyền đến Thái Kinh, mà châu trưởng An Khang châu Ký Văn Sơn cũng bị đánh thức.
Sau khi nghe thấy tin tức như vậy, vẻ mặt y hết sức ngưng trọng, lập tức bẩm báo sự tình cho Thái Kinh.
Bất quá cho dù nhanh, cũng phải đến ngày mai Thái Kinh mới có thể nhận được tin tức.
Sự kiện ám sát phát sinh không tới một canh giờ, toàn bộ quý tộc An Khang châu hầu như đều biết, đầu mâu trực tiếp chỉ hướng Dạ gia!
Đương nhiên chỉ là Dạ Minh, mà không phải An Khang châu Dạ gia.
Mặc dù không có chứng cứ chứng minh trực tiếp, nhưng tình nghi vẫn là lớn nhất.
Lúc này Dạ Côn cũng đang suy tư, người đã giết, sướng rồi, nhưng lại không đúng lúc, sự tình sau này sẽ rất phiền toái.
Nếu Thái Kinh bên kia lấy chuyện này làm cớ, khiến phụ mẫu khó coi thì phải làm sao?
Đúng là vấn đề hao tốn tế bào não.
- Đừng động.
Diệp Ly nói nhỏ một tiếng.
Dạ Côn bất đắc dĩ, cánh tay của mình chính là gối của các nàng.
Nguyên bản nội tâm còn có chút xao động, hiện tại hoàn toàn không còn, chuyện tới đâu hay tới đó vậy.
Sáng sớm, bầu trời An Khang châu giăng đầy mây đen, có lúc mưa phùn rả rích, loại khí trời này khiến người ta cảm thấy bị đè nén.
Nhưng mà toàn bộ An Khang châu hôm nay đều đang thảo luận một chuyện.
Đó chính là cái chết của Phan Đô Úy. Mặc dù Phan gia còn có người sống sót, nhưng cũng có thể xưng là thảm án diệt khẩu.
Bất quá dường như đây chỉ là chuyện tán gẫu trời đất của mọi người, cũng không có bởi vì Phan Mệnh chết mà thấy oán giận, chỉ trích hung thủ, còn có một số người vỗ tay khen hay đây.
Tin tức lưu truyền rất nhanh, nhất định là từ bên trong Phan gia lưu truyền ra, bằng không thì ai biết được rõ ràng như thế.
Ngoại trừ cái chết của Phan Đô Úy ra, hôm nay cũng là ngày Học Viện An Kinh nhập học, hai chuyện này quả thật thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Lúc này cả nhà Dạ Côn đang hưởng dụng đồ ăn sáng, Dạ Côn phát hiện phụ mẫu biểu lộ rất bình thường, mảy may không chút lo lắng.
Xem ra chỉ có mình lo lắng vớ vẩn, thật đúng là không cần thiết.
- Đợi chút nữa sau khi ăn xong, liền để Tiểu Lăng đưa các con đi báo danh, Ly Nhi và Mộ Nhi cũng đi báo danh đi.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nghe xong sững sờ, chúng ta cũng phải đi sao? Có cần phải như thế không.
Thế nhưng mẫu thân ở nhà chính là trời, nếu dám phản kháng, cẩn thận kiếm trong tay mẫu thân.
- Vâng.
Hai vị thê tử phiền muộn nói ra, còn tưởng rằng có thể ở trong nhà chơi, kết quả phải bồi tiểu trọc đầu đi học.
Hôm nay Dạ Tần cũng khá yên tĩnh, một câu cũng không nói, sợ bị cha đánh tè ra quần.
- Tỉnh rượu rồi?
Dạ Minh nhàn nhạt hỏi.
Trong lòng Dạ Tần chấn động, cha đây là muốn tính sổ sao?
- Đã tỉnh.
- Đêm qua kích thích không?
Kích thích, quả thật rất kích thích.
- Cha, con chẳng qua là say rượu nói bậy.
Đông Môn Mộng nhẹ giọng cười nói:
- Tần Tần, con đó là say rượu thổ chân ngôn.
Dạ Côn kém chút phun ngụm cháo ra ngoài, mẫu thân thật biết chơi.
- Cơm nước xong xuôi thì đến học viện sớm chút, đoán chừng sẽ rất đông.
Đông Môn Mộng nhắc nhở một tiếng.
Dạ Tần lập tức tranh thủ thời gian ăn hết, sau đó hô:
- Đại ca, tẩu tẩu, đi thôi.
Thật sợ cha dưới cơn nóng giận làm ra hành vi không văn minh.
- Lau miệng sạch sẽ, chả giống ai...
Dạ Minh liếc ngang nhìn con ruột, tên hố cha này!
Dạ Tần lau khóe miệng:
- Đại ca, ta ở ngoài chờ ngươi.
- Côn Côn, Học Viện An Kinh cũng không giống như Tu Luyện Viện trong huyện thành, chiếu cố Tần Tần thật tốt.
- Mẫu thân, con biết rồi.
- Vẫn là chiếu cố vợ con thật tốt đi, tranh thủ mang thai, mẫu thân lại có thể bế hài tử.
Xem ra mẫu thân là chăm hài tử đến phát nghiện.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi một mặt thẹn thùng.
Diệp Ly còn tốt, Nhan Mộ Nhi còn đang nghĩ thầm, nếu quả thật mang thai hài tử?
Đó không phải là yêu quái sao...
Đầu mèo thân người? Hình ảnh kia vừa nghĩ liền không rét mà run.
Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly không chống cự nổi thế công của mẫu thân, lôi kéo Dạ Côn còn chưa ăn cơm no đi ra ngoài.
- Còn có hai người các ngươi, cũng đi học viện.
Đông Môn Mộng chỉ Đông Tứ và Đát Từ nói ra.
Dạ Côn nguyên bản không có ý định mang theo bọn họ, thế nhưng mẫu thân đã lên tiếng, vậy liền mang theo đi.
Học Viện An Kinh ở trung ương nội thành, vị trí học viện rất tốt, nhưng mà Học Viện An Kinh trước đó cũng không nằm ở trong thành, chẳng qua là theo danh vọng càng lớn, châu trưởng liền nhường vị trí cực tốt này cho Học Viện An Kinh.
Tác giả :
Tam Thiên Phù Thế