Tên Của Em, Họ Của Anh
Chương 3-2
“Bọn em cái gì cũng…không có, em bị ngất, cô ấy đưa em về. Em thích…anh, anh, anh…cũng biết điều đó. Và…em không biết cô ấy là con gái hiệu trưởng…”
Cậu vì muốn có được công việc như anh nên liều mạng học hành. Cậu còn nhớ rõ lắm, ngày mà cậu nói ra quyết định muốn được như anh thì anh đã cười nhạo cậu, cho rằng cậu không biết tự lượng sức mình.
Cũng không biết thế nào mà cô gái bạn học của cậu lại là con gái của hiệu trưởng. Tô Phong cảm thấy cô gái tên Tiêu đó tựa hồ còn thích em trai mình. Đối với người nào đó mà nói, đây chính là may mắn.
Anh nghiêng mặt quan sát cậu, đây là lần đầu tiên, có lẽ, sau mười năm trời, anh nhìn cậu một cách kĩ càng như thế. Cậu gầy, vóc người cao cao, da thịt trắng trẻo, còn có bắp tay, mái tóc mềm mại, khuôn mặt ưa nhìn, mắt to và khuôn miệng lúc nào cũng như đang cười nhẹ.
Có thể nói cậu đẹp, khó trách con gái lại yêu thích đến vậy.
Tô Tuân trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, dự cảm được chuyện gì đó chẳng mấy tốt đẹp sắp ập xuống đầu. Ánh mắt của anh trai như đang muốn xuyên thủng cậu, đi vào từng ngóc ngách sâu thẳm trong cậu mà thăm dò. Tô Tuân hơi cắn môi, sắc mặt phiếm hồng, trong mắt nhìn thấy một tầng nước mỏng như là sắp khóc.
Anh nhìn cậu, cười khẽ một cái. “Cô bé đó không tệ, thường đưa tới chơi đi. Em cũng nên kết giao bạn bè.”
Cậu nhìn anh, đôi mắt lộ rõ sự thống khổ.
Sau lần đó Tiêu thường đến nhà chơi, có lúc còn ở lại dùng bữa, có khi cuối tuần rảnh rỗi, Tô Phong sẽ lái xe đưa Tô Tuân và Tiêu đi ăn bên ngoài hay vui chơi đâu đó, thay đổi không khí.
Cậu mỗi lần như thế đều phá lệ cùng đi, không muốn làm hỏng không khí, tuy vậy mỗi lần đều ngồi ở một góc phía sau, tách biệt hẳn với sự vui vẻ quanh mình. Tô Phong thường hay làm cho Tiêu cười bằng mấy lời nói khôi hài. Mỗi khi anh cố tình trêu chọc, cô bé đều phá lên cười, tiếng cười tràn ngập trong xe, đập vào tai Tô Tuân, khiến lòng cậu càng thêm nặng trĩu.
Tô Tuân cho đến bây giờ mới thấy người cậu yêu thương ở trước mặt người khác có bao nhiêu dịu dàng, có bao nhiêu cười đùa hạnh phúc. Thì ra những gì cậu nói với Tiêu trước đó là có thật, thì ra anh trai cậu ấm áp đến thế.
Nhưng mà, mọi sự dịu dàng ấy đều dành cho người khác, thứ cậu nhận được chỉ có lạnh lùng, ghét bỏ.
Anh có nhiều ấm áp đến vậy, chẳng lẽ không bỏ ra một ít cho cậu được hay sao?
Rõ ràng, chỉ cần nhận được một chút dịu dàng từ anh, có lẽ cậu cũng sẽ sống tốt cho đến lúc chết…
Nhưng lúc này cậu chỉ cảm thấy tê tái, cái lạnh buốt của tiết trời này dẫu vậy cũng không khiến cho cậu cảm thấy trằn trọc, khổ sở, càng không khiến cậu chết đi. Cái rét từ trong tâm đã hành hạ cậu như thế.
Bầu trời khá ảm đạm, mây mờ bị che kín, mưa giăng đầy trời. Một ngày gợi buồn và đơn côi như thế, nhìn những đám hoa nở đỏ rực bên đường,
Tiêu thích thú vô cùng.
“Trông kìa! Thật là đẹp quá! Chúng nở thành một dải đỏ rực luôn!”
Anh cũng cười, nụ cười ấm áp khiến cho lòng người trong ngày lạnh giá cũng cảm thấy ấm lên phần nào. Lòng Tô Tuân lại như bị dao cứa, đau nhói.
Tô Phong vẫn ở xa cậu quá, ở một nơi cao lắm mà cậu chẳng thể với tới được. Cậu dù có cố gắng đến đâu thì vẫn cứ ở mãi một nơi, đơn độc, bé nhỏ và dõi theo anh.
Ngày ấy, Tô Phong đã nói với cậu rằng, anh và Tiêu sẽ ở cùng một chỗ.
Cậu đã sớm đoán được, thế nào rồi cũng có ngày anh nói thế thôi. Nhưng lúc tận tai nghe anh nói ra lời ấy, tâm can cậu như bị nghiền nát đến không còn gì.
Nước mắt không kiềm chế được lại rơi xuống, đau đớn lại một mình cam chịu.
Cậu chẳng thể trách ai được, là cậu đưa Tiêu về nhà, là cậu tạo cơ hội cho hai người đó.
Là cậu, cậu tự đưa người thương của mình trao cho người khác.
Cậu yêu anh nhiều, nhiều đến mức cậu cũng không thể biết hết được. Nhưng ngoài thứ được gọi là máu mủ ruột thịt, thì cậu chẳng còn là gì khác của anh.
Mọi thứ cứ thế xảy ra, cứ thế đay nghiến cậu, làm khổ cậu. Tưởng chừng như nhẹ nhàng lắm, vô hình dung mà lại làm cậu không thở nổi, muốn trốn chạy cũng không xong.
Tô Phong nhìn người con trai trước mặt, người đang khóc đến không đứng vững được, thân thể run không ngừng, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Rõ ràng là đàn ông con trai, sao lại khóc lóc hệt như con gái? Thật là…phiền phức.
“Tới đây.” Anh ra lệnh, một tay vẫy cậu, một tay đặt lên mái tóc, kéo cậu lại gần.
Cậu vì muốn có được công việc như anh nên liều mạng học hành. Cậu còn nhớ rõ lắm, ngày mà cậu nói ra quyết định muốn được như anh thì anh đã cười nhạo cậu, cho rằng cậu không biết tự lượng sức mình.
Cũng không biết thế nào mà cô gái bạn học của cậu lại là con gái của hiệu trưởng. Tô Phong cảm thấy cô gái tên Tiêu đó tựa hồ còn thích em trai mình. Đối với người nào đó mà nói, đây chính là may mắn.
Anh nghiêng mặt quan sát cậu, đây là lần đầu tiên, có lẽ, sau mười năm trời, anh nhìn cậu một cách kĩ càng như thế. Cậu gầy, vóc người cao cao, da thịt trắng trẻo, còn có bắp tay, mái tóc mềm mại, khuôn mặt ưa nhìn, mắt to và khuôn miệng lúc nào cũng như đang cười nhẹ.
Có thể nói cậu đẹp, khó trách con gái lại yêu thích đến vậy.
Tô Tuân trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, dự cảm được chuyện gì đó chẳng mấy tốt đẹp sắp ập xuống đầu. Ánh mắt của anh trai như đang muốn xuyên thủng cậu, đi vào từng ngóc ngách sâu thẳm trong cậu mà thăm dò. Tô Tuân hơi cắn môi, sắc mặt phiếm hồng, trong mắt nhìn thấy một tầng nước mỏng như là sắp khóc.
Anh nhìn cậu, cười khẽ một cái. “Cô bé đó không tệ, thường đưa tới chơi đi. Em cũng nên kết giao bạn bè.”
Cậu nhìn anh, đôi mắt lộ rõ sự thống khổ.
Sau lần đó Tiêu thường đến nhà chơi, có lúc còn ở lại dùng bữa, có khi cuối tuần rảnh rỗi, Tô Phong sẽ lái xe đưa Tô Tuân và Tiêu đi ăn bên ngoài hay vui chơi đâu đó, thay đổi không khí.
Cậu mỗi lần như thế đều phá lệ cùng đi, không muốn làm hỏng không khí, tuy vậy mỗi lần đều ngồi ở một góc phía sau, tách biệt hẳn với sự vui vẻ quanh mình. Tô Phong thường hay làm cho Tiêu cười bằng mấy lời nói khôi hài. Mỗi khi anh cố tình trêu chọc, cô bé đều phá lên cười, tiếng cười tràn ngập trong xe, đập vào tai Tô Tuân, khiến lòng cậu càng thêm nặng trĩu.
Tô Tuân cho đến bây giờ mới thấy người cậu yêu thương ở trước mặt người khác có bao nhiêu dịu dàng, có bao nhiêu cười đùa hạnh phúc. Thì ra những gì cậu nói với Tiêu trước đó là có thật, thì ra anh trai cậu ấm áp đến thế.
Nhưng mà, mọi sự dịu dàng ấy đều dành cho người khác, thứ cậu nhận được chỉ có lạnh lùng, ghét bỏ.
Anh có nhiều ấm áp đến vậy, chẳng lẽ không bỏ ra một ít cho cậu được hay sao?
Rõ ràng, chỉ cần nhận được một chút dịu dàng từ anh, có lẽ cậu cũng sẽ sống tốt cho đến lúc chết…
Nhưng lúc này cậu chỉ cảm thấy tê tái, cái lạnh buốt của tiết trời này dẫu vậy cũng không khiến cho cậu cảm thấy trằn trọc, khổ sở, càng không khiến cậu chết đi. Cái rét từ trong tâm đã hành hạ cậu như thế.
Bầu trời khá ảm đạm, mây mờ bị che kín, mưa giăng đầy trời. Một ngày gợi buồn và đơn côi như thế, nhìn những đám hoa nở đỏ rực bên đường,
Tiêu thích thú vô cùng.
“Trông kìa! Thật là đẹp quá! Chúng nở thành một dải đỏ rực luôn!”
Anh cũng cười, nụ cười ấm áp khiến cho lòng người trong ngày lạnh giá cũng cảm thấy ấm lên phần nào. Lòng Tô Tuân lại như bị dao cứa, đau nhói.
Tô Phong vẫn ở xa cậu quá, ở một nơi cao lắm mà cậu chẳng thể với tới được. Cậu dù có cố gắng đến đâu thì vẫn cứ ở mãi một nơi, đơn độc, bé nhỏ và dõi theo anh.
Ngày ấy, Tô Phong đã nói với cậu rằng, anh và Tiêu sẽ ở cùng một chỗ.
Cậu đã sớm đoán được, thế nào rồi cũng có ngày anh nói thế thôi. Nhưng lúc tận tai nghe anh nói ra lời ấy, tâm can cậu như bị nghiền nát đến không còn gì.
Nước mắt không kiềm chế được lại rơi xuống, đau đớn lại một mình cam chịu.
Cậu chẳng thể trách ai được, là cậu đưa Tiêu về nhà, là cậu tạo cơ hội cho hai người đó.
Là cậu, cậu tự đưa người thương của mình trao cho người khác.
Cậu yêu anh nhiều, nhiều đến mức cậu cũng không thể biết hết được. Nhưng ngoài thứ được gọi là máu mủ ruột thịt, thì cậu chẳng còn là gì khác của anh.
Mọi thứ cứ thế xảy ra, cứ thế đay nghiến cậu, làm khổ cậu. Tưởng chừng như nhẹ nhàng lắm, vô hình dung mà lại làm cậu không thở nổi, muốn trốn chạy cũng không xong.
Tô Phong nhìn người con trai trước mặt, người đang khóc đến không đứng vững được, thân thể run không ngừng, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Rõ ràng là đàn ông con trai, sao lại khóc lóc hệt như con gái? Thật là…phiền phức.
“Tới đây.” Anh ra lệnh, một tay vẫy cậu, một tay đặt lên mái tóc, kéo cậu lại gần.
Tác giả :
Thất Diệu Công