Tay Súng Cuối Cùng
Chương 38
Romano đón Claire và lái xe đưa cô về East Winds, sau khi kiểm tra cẩn thận để bảo đảm họ không bị ai bám theo.
Claire liếc nhìn bàn tay của anh chàng và buột miệng: "Anh tốt nghiệp trường Columbia năm nào vậy?" Romano giật mình nhìn cô rồi nhận ra Claire đang chằm chằm nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay anh. "Tinh mắt đấy. Tôi tốt nghiệp từ lâu lắm rồi nên cũng chẳng dám nói ra làm gì."
"Tôi cũng học ở đó. Thật tuyệt, học đại học ở New York ấy."
"Đúng là không gì sánh nổi." Romano đồng tình.
"Chuyên ngành chính của anh là gì?"
"Ai quan tâm chứ? Tôi vừa đủ điểm vào và vừa đủ điểm tốt nghiệp thôi mà."
"Sự thật là, Paul Amadeo Romano, Junior, anh vào đại học Columbia năm mười bảy tuổi và tốt nghiệp sau đó ba năm với kết quả gần đứng đầu trong lớp, nhận bằng cử nhân về khoa học chính trị. Luận văn tốt nghiệp của anh là Nền tảng triết học chính trị phái sinh của Plato, Hobbles, John Stuart Mills và Francis Bacon. Và anh được nhận vào trường Chính trị công Kennedy thuộc Đại học Harvard nhưng đã không theo học."
Romano ném cho Claire ánh mắt lạnh buốt. "Này, tôi không thích bị người ta điều tra thế đâu đấy."
"Công việc của một chuyên gia điều trị tâm thần là không chỉ hiểu bệnh nhân mà còn phải nắm được cả những người có vị trí quan trọng trong cuộc sống của anh ta. Chắc chắn là Web rất tin tưởng anh và đánh giá anh rất cao nên anh ta mới nhờ anh đến đón tôi. Vì vậy tôi đã làm vài cái nhấp chuột và tra tên anh. Không có gì là bí mật cả, tất nhiên."
Romano vẫn nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
"Không có nhiều người từ chối trường Harvard như thế đâu."
"Hừm, chẳng có ai từng buộc tội tôi là không chịu giống như đa số người đời."
"Anh được trao học bổng hẳn hoi nên chắc chắn đó không phải là vấn đề tiền nong."
"Tôi không đi vì tôi chán ngấy việc học hành rồi."
"Và anh vào quân đội."
"Có khối người làm thế đấy thôi."
"Rất nhiều người tốt nghiệp trung học đã làm thế. Nhưng không phải là những người tốt nghiệp suýt soát thủ khoa của trường Columbia với một chiếc vé vào thẳng Harvard."
"Nghe này, tôi xuất thân từ một gia đình gốc Italia đông anh chị em, được chưa. Chúng tôi có những ưu tiên khác. Theo truyền thống." Anh hạ thấp giọng và nói thêm, "Đôi khi người ta quay lại những truyền thống đó hơi quá muộn. Thế thôi."
"Vậy anh là con trai cả hay sao?"
Anh lại ném cho cô một cái nhìn nghi hoặc. "Lại một cái nhấp chuột khác à? Mẹ kiếp, tôi ghét máy tính."
"Không, nhưng anh mang cái tên Junior 1. Và thường đó là vinh dự dành cho con trai cả. Và bố anh đã qua đời, ông ấy cũng chưa bao giờ học đại học?"
Romano suýt nữa phanh khựng xe lại. "Cô đang làm tôi phát điên đấy, thưa quý cô, và tốt nhất là cô hãy thôi đi."
"Tôi không phải là một phù thủy, anh Romano ạ, tôi chỉ là một bác sĩ tâm thần bình thường. Anh đã nói đến một gia đình gốc Italia đông anh chị em truyền thống và những mối ưu tiên. Nhưng anh không nhắc gì đến những kỳ vọng. Con trai lớn trong những gia đình đó thường phải đối mặt với những kỳ vọng nhiều khi quá sức. Anh còn nói nhiều khi con người ta quay lại với những truyền thống đó hơi quá muộn. Từ đó tôi suy ra là anh đã vào đại học trái với ý nguyện của người cha. Ông ấy qua đời và anh rời bỏ sự nghiệp học tập để theo đuổi nghề nghiệp mà người cha quá cố đã kỳ vọng ở anh. Mặc dù vậy anh vẫn giữ lại chiếc nhẫn thời đại học của mình. Có thể đó là một cách anh thể hiện rằng mình không hoàn toàn đầu hàng trước việc phải sống theo những kế hoạch do người cha vạch ra cho mình. Đó chỉ là kết quả của việc quan sát và suy luận, anh Romano ạ, hoàn toàn là các cách tư duy mà dân thực thi luật pháp như anh vẫn thực hiện hàng ngày."
"Điều đó cũng chẳng giúp tôi cảm thấy dễ chịu hơn chút nào."
Cô chăm chú nhìn anh. "Anh có nhận thấy là nhiều lúc anh nói chuyện như một người vô giáo dục không?"
"Cô đang làm tôi không thể kiên nhẫn hơn được đấy."
"Tôi xin lỗi. Nhưng anh đúng là một trường hợp cực kỳ thú vị. Nói thật là trường hợp của anh và Web đều rất thú vị. Tôi đoán là điều này ít nhiều liên quan đến lĩnh vực công việc của các anh. Những gì mà các anh làm hàng ngày đòi hỏi một mẫu người cực kỳ, cực kỳ đặc biệt."
"Đừng có làm ra vẻ nịnh nọt, xun xoe như thế, bác sĩ, chẳng tác dụng gì đâu."
"Tôi nghĩ thói tò mò về những người xung quanh cũng là do bệnh nghề nghiệp của tôi thôi. Tôi hoàn toàn không có ý xúc phạm anh."
Hai người lái xe trong im lặng một hồi lâu.
"Ông già tôi," cuối cùng Romano lại lên tiếng, "chỉ muốn một điều trong đời. Ông ấy muốn được đứng trong hàng ngũ tinh túy nhất của New York."
"NYPD - Sở Cảnh sát New York à?"
Romano gật đầu. "Có điều ông ấy không bao giờ có cơ hội tốt nghiệp trung học, hơn nữa tim của ông ấy cũng có vấn đề. Cả đời bố tôi làm việc trên các bến cảng, khuân vác những thùng cá tanh ngòm và căm ghét công việc đó hơn bất kỳ điều gì trên đời. Nhưng ông ấy chỉ khao khát bộ cảnh phục đó, không gì khác."
"Và bởi vì ông ấy không thể, nên ông ấy muốn anh mang bộ cảnh phục đó thay mình?"
Ronlano quay sang nhìn cô và gật đầu. Chỉ có mẹ tôi là không nhìn nhận theo cách đó. Bà không bao giờ muốn tôi làm việc trên bến cảng và chắc chắn bà lại càng không muốn tôi kiếm sống bằng khẩu súng. Tôi là một học sinh giỏi, thuyết phục ban tuyển sinh của các trường đại học, tôi vào Columbia, kết quả học tập ở đó cũng rất ấn tượng và tôi đã bắt đầu nghĩ đến việc học cao hơn để làm công tác giảng dạy sau này."
"Và rồi bố anh qua đời?"
"Cuối dùng trái tiên ông ấy cũng bỏ cuộc. Tôi kịp đến bệnh viện ngay trước khi bố tôi nhắm mắt.". Romano nghẹn giọng và quay mặt nhìn ra cửa sổ. "Bố tôi nói ông ấy xấu hổ vì tôi. Ông ấy đã nói ông ấy xấu hổ vì tôi rồi nhăm mắt."
"Và cùng với ông ấy thì giấc mơ về bục giảng của anh cũng chết theo?':
"Tôi không bao giờ nghĩ đến việc đăng ký vào NYPD. Mặc dù nếu muốn lúc nào tôi cũng làm được, quá đơn giản. Thay vào đó, tôi vào quân đội, gia nhập Delta, chuyển sang FBI và cuối cùng là HRT. Không có gì là quá sức đối với tôi cả Những thử thách càng khó khăn, tôi lại càng mạnh mẽ hơn."
"Vậy là cuối cùng anh cũng trở thành cảnh sát, ít ra là cũng tương tự?"
Anh gườm gườm nhìn cô. "Nhưng theo cách của riêng tôi. Anh ngừng lại. "Tôi yêu quý ông già tôi, cô đừng hiểu nhầm. Nhưng tôi chưa bao giờ làm ông ấy phải xấu hổ. Vậy mà ngày nào tôi cũng nghĩ tôi đã làm ông ấy phải nhắm mắt với ý nghĩ đó. Và điều đó khiến tôi chỉ muốn đập đầu vào tường hoặc giết một ai đó."
"Tôi có thể hiểu điều đó?"
"Thật vậy ư? Tôi chắc là bố tôi đếch bao giờ thèm hiểu."
"Tất nhiên anh không phải là bệnh nhân của tôi, nhưng cứ coi đây như một lời khuyên của bạn bè với nhau: Đến một lúc nào đó trong đời anh phải sống đuúng theo cách mà anh muốn. Nếu không cảm giác ức chế tích tụ lại cùng với những tác nhân tiêu cực khác sớm muộn sẽ gây ra những tổn thương nghiêm trọng về tâm lý. Anh sẽ thấy là anh không chỉ làm tổn thương bản thân mà còn cả những người thân yêu của mình nữa."
Anh lặng lẽ nhìn cô với ánh mắt u buồn và điều đó làm Claire xúc động đến tận tâm can.
"Tôi nghĩ có lẽ tất cả đã quá muộn rồi." Rồi anh nói thêm "Nhưng về chiếc nhẫn thì cô nói đúng."
°
"Được rồi, hãy giải thích thêm về thôi miên cho tôi nghe xem," Web nói.
Romano đã thả Claire xuống trước nhà ngang và quay ra để đi cùng vợ chồng Canfield. Chỉ còn lại Claire và Web ngồi chăm chú nhìn nhau trong phòng khách.
"Tôi biết là anh không đồng ý cho ông ấy thôi miên. Nhưng chẳng lẽ O’Bannon không giải thích gì cho anh à?"
"Chắc tại tôi quên mất."
"Cứ thư giãn và thả mình theo dòng suy tưởng, Web. Anh biết đấy hoàn toàn phó mặc cho bản năng và trực giác. Anh vẫn là mẫu người như vậy mà."
"Ồ, cô nghĩ vậy thật sao?"
Cô mỉm cười trấn an anh qua miệng tách trà mà anh vừa pha cho cô.
"Chẳng cần là một bác sĩ tâm thần tôi cũng biết điều đó mà, Web." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. "Nơi này rộng thật."
"Đúng vậy."
"Chắc anh không thể nói cho tôi biết những gì anh đang làm ở đây?"
"Chỉ riêng việc tôi để cô đến đây cũng đã đi ngược lại tất cả những quy định chung rồi, nhưng tôi đoán Romano đã biết ngay nếu có ai đó bám theo anh ta." Vả lại kẻ đứng sau những vụ giết chóc này có là ai chăng nữa, chắc chắn chúng cũng đã biết gia đình Canfield sống ở đây rồi, Web nghĩ bụng, vì chúng đã chẳng cho nó một quả bom gắn trong điện thoại rồi đó thôi.
"Romano cũng là một trường hợp nghiên cứu rất thú vị. Chỉ trong khoảng thời gian ngồi xe tới đây tôi đã xác định được năm biểu hiện rối loạn chức năng tâm thần, thái độ làm ra vẻ hung hăng-thụ động điển hình, và một sự khát khao gần như bệnh hoạn đối với bạo lực và sự đau đớn.
"Thế thôi sao? Tôi tưởng còn nhiều hơn chứ?"
"Nhưng anh ta cũng là người cực kỳ thông minh, nhạy cảm, dễ xúc động, tính độc lập rất cao, nhưng cũng lại trung thành không thể tin nổi. Quả là một mớ mâu thuẫn hỗn tạp."
"Nếu như cô cần ai đó bọc hậu cho mình, không ai đáng tin cậy hơn Paulie. Bề ngoài anh ta rất thô ráp, nhưng bên trong đó là có một trái tim lớn. Nhưng nhớ nhé, nếu anh ta không thích cô thì hãy dè chừng. Cô vợ Angie của anh ấy còn thú vị hơn nhiều. Vừa rồi tôi mới biết là cô ấy cũng đang điều trị với bác sĩ O’Bannon. Cùng với những người vợ khác nữa. Thậm chí tôi còn gặp cả Deb Riner. Cô ấy là vợ góa của Teddy Riner - đội trưởng của tôi.""
Chúng tôi có khá đông khách hàng liên quan đến FBI và các cơ quan thực thi luật pháp khác. Cách đây nhiều năm bác sĩ O’Bannon từng làm việc cho Cục. Khi chuyển ra ngoài làm riêng, ông ấy cũng mang theo một số bệnh nhân cũ. Đây là một phòng khám chuyên biệt vì những người trong ngành thực thi luật pháp có công việc rất đặc trưng cho nên những mối căng thẳng và rắc rối cá nhân liên quan đến loại hình nghề nghiệp này có thể sẽ rất nguy hiểm nếu không được phát hiện và điều trị kịp thời. Bản thân tôi cũng rất ấn tượng với những khách hàng loại này. Và tôi vô cùng khâm phục những gì các anh đã làm. Tôi hy vọng anh biết điều đó."
Web ngước mắt nhìn cô, với nét mặt dò hỏi và đau đớn.
"Có gì đó khiến anh thấy phiền lòng sao?" cô hỏi khẽ.
"Tập hồ sơ của tôi mà Cục chuyên cho cô ấy. Trong đó có ghi một buổi thẩm vấn để xác minh nhân thân liên quan đến Harry Sullivan không?"
Vài giây sau cô mới trả lời. "Có, Tôi đã nghĩ đến việc nói với anh. Nhưng tôi nghĩ tốt nhất là để anh tự mình tìm ra điều đó. Tôi đoán là giờ thì anh biết rồi."
"Ừ," anh nói với giọng cay đắng. "Quá chậm khoảng mười bốn năm."
"Bố anh chẳng có lý do gì đề nói tốt như vậy về anh cả. Khi ấy ông ta vẫn phải ngồi tù trong hai mươi năm tiếp theo. Ông ta cũng chẳng hề hy vọng sẽ gặp lại anh. Vậy mà…"
"Vậy mà ông ấy vẫn nói tôi sẽ là đặc vụ xuất sắc nhất mà FBI từng có và mọi người nên ghi nhớ điều đó."
"Đúng thế," cô khẽ nói.
"Có thể một ngày nào đó ông ấy và tôi sẽ gặp nhau." Web nói.
Claire đón ánh mắt của anh. Web, tôi nghĩ lần gặp gỡ đó chắc chắn sẽ làm anh thấy đau đớn. Nhưng tôi cũng nghĩ đó là một ý tưởng hay."
"Một tiếng nói từ quá khứ à?"
"Đại loại như thế.""
Lại nói về giọng nói, tôi cứ nghĩ mãi về những gì Kevin Westbrook nói với tôi trong con hẻm đó."
Claire ngồi thẳng lên. "Quỷ tha ma bắt mày xuống địa ngục đi"?" Cô có biết gì về tà thuật không?"
"Không nhiều lắm. Anh nghĩ Kevin đã gieo vào anh một lời nguyền à?"
"Không. Những kẻ đứng sau nó cơ. Tôi không biết, tôi chỉ nghĩ thế thôi."
"Claire nhìn anh với vẻ hoài nghi. "Tôi nghĩ cũng có thể. Web, mặc dù tôi không dám tin đó là câu trả lời."
Web bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc. "Có lẽ cô đúng. Được rồi, tiến sĩ, rút đồng hồ của cô ra và bắt đầu lắc đi nào."
"Tôi dùng một cây bút màu xanh, nếu anh không phiền. Tuy nhiên trước hết tôi muốn anh ngồi xuống chiếc ghế bành kia và ngả hẳn người ra thật thư giãn. Anh không thể chuyển sang trạng thái thôi miên nếu cứ đứng tập trung như trời trồng thế kia, Web. Anh cần phải thả lỏng và tôi sẽ giúp anh."
Web ngồi xuống và Claire cũng kéo lấy một chiếc ghế dài có đệm lót rồi ngồi xuống trước mặt anh.
"Bây giờ, điều đầu tiên chúng ta cần giải quyết chính là những ngộ nhận xung quanh thôi miên. Như tôi đã nói, đó hoàn toàn không phải là một trạng thái vô thức, mà chỉ là một trạng thái khác của ý thức. Trong thực tế, não bộ của anh sẽ vẫn có những hoạt động như trong trạng thái thư giãn bình thường, tức là với nhịp alpha 2. Khi chìm vào trạng thái thôi miên, anh sẽ cảm thấy hoàn toàn thoải mái và thư thái, nhưng đó cũng là trạng thái ý thức và ám thị rất cao, anh hoàn toàn kiểm soát được mọi chuyện đang diễn ra. Tất cả các hình thức thôi miên trong thực tế đều là tự thôi miên, và tôi chỉ có vai trò hướng dẫn thư giãn tới mức độ đạt đến trạng thái đó Không ai có thể thôi miên một người không muốn bị thôi miên; và cũng không ai có thể bắt anh phải làm những gì anh thật sự không muốn làm. Vì vậy anh tuyệt đối an toàn. Điều tưởng như nguy hiểm hóa ra chẳng nguy hiểm chút nào." Cô mỉm cười trấn an. "Anh yên tâm rồi chứ?" Web gật đầu.
Cô giơ chiếc bút lên. "Anh có tin rằng đây là một chiếc bút từng được chính Freud 3 sử dụng không?"
"Không, tôi không tin."
Cô lại mỉm cười. "Tốt lắm, vì đúng là ông ta không dùng thật. Chúng tôi sử dụng một vật như thế này khi thôi miên bệnh nhân. Giờ tôi muốn anh hoàn toàn tập trung cả hai mắt vào đầu chiếc bút này."
Cô giơ chiếc bút lên trước mặt Web khoảng 10cm, ngay phía trên góc nhìn bình thường Web ngẩng đầu lên để nhìn chiếc bút.
"Không, Web, anh chỉ được dùng mắt thôi."
Cô đặt một tay lên đầu anh và ấn xuống. Giờ thì Web gần như nhướng hẳn mắt lên mới nhìn thấy đầu chiếc bút.
"Tốt lắm, Web, rất tốt. Hầu hết mọi người đều mệt mỏi rất nhanh, nhưng tôi tin là anh sẽ không thế. Tôi biết anh là người mạnh mẽ và đầy quyết tâm, cứ tập trung nhìn đi, nhìn vào ngòi bút nhé."
Một cách vô tình, Claire bắt đầu chuyển sang giọng nói đều đều, những từ ngữ thay nhau thốt ra từ miệng cô với thái độ vỗ về và khuyến khích.
Một phút trôi qua. Rồi, trong lúc Web vẫn đang căng mắt nhìn vào đầu chiếc bút, Claire chợt nói, "Chớp mắt nào." Và Web nháy mắt thật.
Claire thấy rõ rằng mắt của anh mỗi lúc một mỏi hơn khi phải nhìn từ một góc không tự nhiên, và chúng đã bắt đầu giàn giụa nước. Và thật ra Web đã chớp mắt trước, đúng lúc Claire nói "Chớp mắt nào." Nhưng khi ấy Web đã không còn chắc chắn về thứ tự các sự kiện nữa. Anh còn đang tập trung vào đầu chiếc bút, vào việc giữ cho mắt mở to. Chính điều đó đã khiến anh tin rằng có chuyện gì đó vừa xảy ra, rằng Claire đang từng bước kiểm soát được anh. Ngay cả khi anh đã trải qua cảm giác đó từ trước, anh vẫn đang tự hỏi không biết có phải phép thôi miên kia đã bắt đầu phát huy tác dụng không nữa. Trước tiên là cảm giác mỏi mắt, tiếp sau là sự mất tập trung. Tất cả là nhằm hướng tới mục đích giúp anh thả lỏng hoàn toàn.
"Anh đang làm tốt lắm, Web," cô nói, "tốt hơn bất kỳ ai khác. Mỗi lúc anh càng thấy thư thái và thoải mái hơn. Cứ tập trung nhìn vào ngòi bút đi nào." Và cô có thể thấy là anh rất quyết tâm tập trung ánh mắt, để được nhận sự khuyến khích, động viên của cô. Cô dễ dàng nhận ra rằng Web thuộc mẫu người cố gắng điển hình, lúc nào anh cũng háo hức làm vừa lòng người khác để được nhận lời khen. Anh cần sự quan tâm và tình yêu vì hiển nhiên đó là những gì Web thiếu thốn nhất trong quãng thời gian thơ ấu của mình.
"Chớp mắt nào." Anh lại làm theo và cô biết anh đang cảm thấy dễ chịu vô cùng, những căng thẳng dần được giải tỏa. Cô biết trong mắt anh đầu chiếc bút đang lớn dần, lớn dần, anh bắt đầu không còn muốn nhìn vào nó nữa.
"Và hãy tưởng tượng rằng anh đang rất muốn nhắm mắt lại," Claire nói. "Hai mi mắt của anh đang nặng dần, nặng dần. Thật khó khăn khi mở mắt và dường như anh đang rất muốn nhắm mắt lại. Hãy nhắm mắt nào." Web làm theo, nhưng ngay lập tức anh lại mở choàng mắt ra. Bao giờ cũng thế, Claire biết. "Tiếp tục nhìn vào ngòi bút đi, Web, cứ tiếp tục nhìn vào ngòi bút nào, anh đang làm tốt lắm. Rất xuất sắc. Cứ để mắt anh nhắm lại thật tự nhiên khi nào chúng sẵn sàng. Hai mắt Web lại từ từ khép lại và giữ nguyên như vậy.
"Tôi muốn anh đọc to từ 'mười' mười lần thật nhanh. Bắt đầu nào". Web làm theo lời cô và Claire lại hỏi. "Những chiếc lon nhôm được làm từ gì?"
"Thiếc," Web thốt lên với giọng rất tự hào và mỉm cười thích thú.
"Nhôm chứ." Nụ cười của anh vụt tắt.
Claire tiếp tục với giọng vỗ về nhẹ nhàng. "Anh có biết ‘strop’ nghĩa là gì không? Đó là một dải dây da thô ráp mà đàn ông miền Tây ngày xưa dùng để mài dao cạo. Tôi muốn anh nói từ 'strop' mười lần thật nhanh. Bắt đầu nào."
Rõ ràng là lần này đã cảnh giác hơn, Web nhắc lại từ đó mười lần liền.
"Anh làm gì khi đèn chuyển sang màu xanh?"
"Stop!" Anh nói rất to.
"Thật ra đèn xanh lại là lúc anh phải đi chứ."
Mặt Web xịu đi vì thất vọng, nhưng Claire đã nhanh chóng khen ngợi anh. "Anh đang làm rất tốt. Hầu như chằng có ai trả lời đúng những câu hỏi này. Nhưng quan trọng nhất là trông anh hoàn toàn thư thái. Giờ tôi muốn anh đếm ngược thật to từ ba trăm về không bằng cách lùi dần ba đơn vị một."
Web bắt đầu đếm ngược. Anh mới đếm đến 279 thì cô lại yêu cầu anh chuyển sang lùi năm đơn vị mỗi lần. Anh lại làm theo đến khi cô bảo anh lùi bảy rồi chín đơn vị.
Bất thình lình Claire ngắt lời anh và bảo "Thôi không đếm nữa, anh cứ thả lỏng đi. Bây giờ anh đang ở trên cùng một chiếc cầu thang cuốn và càng xuống dưới mức độ thư giãn sẽ tăng dần. Ở dưới cùng cũng đồng nghĩa với thức độ thư giãn sâu sắc nhất. Anh sẽ đi xuống dưới chiếc cầu thang cuốn đó, được chứ? Anh sẽ trải nghiệm cảm giác thư giãn chưa từng có. Được chưa nào?"
Web gật đầu. Giọng nói của Claire thật ngọt ngào và mời mọc như một làn gió mát mùa hè.
"Anh đang từ từ đi xuống dưới. Anh đang lướt xuống. như đang đi trên mây. Càng lúc càng thư giãn sâu hơn." Claire bắt đầu đếm ngược từ mười về và xen kẽ vào đó là những câu nói vỗ về du dương. Khi đếm đến một thì cô nói. "Trông anh thư giãn lắm rồi." Claire chăm chú nhìn nét mặt và màu da của Web. Cơ thể anh đã chuyển từ trạng thái căng thẳng sang thả lỏng. Mặt anh đỏ bừng vì máu đã được dồn thêm lên đó. Mắt Web cũng đã nhắm lại nhưng vẫn còn hơi hấp háy. Cô nói cô sắp nhấc một bàn tay của anh lên trước khi cô thực hiện để anh không giật mình. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Bàn tay mềm mại, không một chút sức lực. Cô lại thả nó xuống. "Anh đang xuống gần đến mức thấp nhất của cầu thang. Anh sắp bước ra. Trạng thái thư giãn sâu sắc nhất, khác với bất kỳ những gì anh đã trải qua. Sẽ cực kỳ hoàn hảo." Lại một lần nữa cô cầm tay anh lên sau khi đã thông báo trước ý định của mình.
"Anh thích nhất màu gì?"
"Màu xanh lục," Web khe nói."
"Màu xanh, một màu rất dịu mắt Như màu cỏ. Tôi đang đặt vào tay anh một quả bóng bay, một quả bóng bay màu xanh nhé. Tôi đang làm đây này. Anh có cảm thấy không?"
Web gật đầu.
"Bây giờ tôi sẽ bơm đầy quả bóng bằng khí hêli. Anh biết đấy, hêli nhẹ hơn không khí. Tôi đang bơm quả bóng màu xanh. Nó sẽ căng tròn. Nó bắt đầu bay lên rồi. Mỗi lúc nó một căng hơn."
Claire nhìn tay Web đang từ từ nhấc lên khỏi chỗ để tay của chiếc ghế bành như thể quả bóng bay tưởng tượng đang kéo nó lên.
"Nào, khi tôi đếm đến ba, tay anh sẽ lại trở về ghế như cũ."
Cô đếm đến ba và Web lại thả tay xuống ghế. Cô đợi thêm khoảng ba mươi giây rồi nói, "Tay anh bắt đầu lạnh dần; lạnh dần, tôi nghĩ tôi thấy tay anh tím tái hết rồi kìa." Và Claire lại chứng kiến cảnh bàn tay Web co lại và run rẩy. "Được rồi, hết rồi, tất cả lại bình thường, ấm áp trở lại." Bàn tay lại thả lỏng.
Bình thường thì Claire sẽ không bao giờ tỉ mỉ và kỳ công trong việc đưa Web trải qua tất cả những bước này, với những kỹ thuật nhằm nâng cao cảm giác thư giãn cho Web khi thôi miên anh. Hầu như cô sẽ dừng lại khi đề cập đến quả bóng bay là cùng. Tuy nhiên, trước khi bắt đầu đã có điều khiến cô cực kỳ tò mò, và sự tò mò đó đã được trả lời vì cuối cùng Claire kết luận rằng có lẽ Web là một người mắc chứng miên hành.
Hầu hết các chuyên gia trong ngành đều thống nhất rằng khoảng 5-10% dân số trên thế giới là những người đặc biệt nhạy cảm với thôi miên và số người miễn nhiễm với thôi miên cũng cao tương đương. Người mắc chứng miên hành là những người rất đặc biệt. Họ mẫn cảm với thôi miên đến nỗi có thể trải nghiệm những cảm giác thể chất khi ở trong trạng thái thôi miên, giống như những gì Web vừa làm. Họ cũng là những người rất ngoan ngoãn thực hiện các ám thị hậu thôi miên. Và thật ngạc nhiên, chính những người cực kỳ thông minh lại là những người dễ bị thôi miên nhất.
"Web, anh có nghe thấy tôi không?" Anh gật đầu. "Web, hãy chăm chú lắng nghe giọng của tôi nhé. Tập trung vào giọng nói của tôi nào. Quả bóng đã bay mất. Hãy tiếp tục thả lỏng. Lúc này anh đang cầm trên tay một chiếc máy quay phim. Anh là người quay phim. Những gì anh nhìn thấy qua ống kính là tất cả những gì mà anh và tôi có thể nhìn, anh có không hiểu không nhỉ, thưa nhà quay phim?" Một cái gật đầu nữa. "Được rồi tôi chỉ có vai trò là thỉnh thoảng lại chỉ dẫn anh đôi chút thôi, còn anh kiểm soát toàn bộ tình hình. Qua ống kính máy quay anh sẽ có đánh giá của mình về người khác, đúng như những gì anh nghĩ về họ. Máy quay phim có gắn kèm một chiếc micro, nên chúng ta còn nghe thấy mọi chuyện đang diễn ra nữa. Sẵn sàng chưa?" Anh gật đầu. "Anh đang làm tốt lắm, nhà quay phim. Tôi rất tự hào về anh."
Claire ngồi ngả ra và ngẫm nghĩ một lát. Trên cương vị một chuyên gia tâm thần đã nghiên cứu kỹ hồ sơ về bệnh nhân, cô biết chính xác khu vực cô cần tập trung trong quá khứ của Web để giúp anh. Những vấn đề tâm lý nghiêm trọng nhất của anh không hề bắt nguồn từ cái chết bi thảm của những đồng đội trong HRT. Chúng hình thành từ chính mối quan hệ tay ba phức tạp giữa mẹ anh, người bố dượng và bản thân Web. Tuy nhiên chặng dừng chân đầu tiên của cô trong quá khứ của Web London sẽ còn sớm hơn thế.
"Tôi muốn anh quay về ngày 8 tháng 3 năm 1969, anh chàng quay phim ạ. Anh có thể đưa tôi quay về đó được không?"
Web lặng thinh hồi lâu. Cuối cùng anh khẽ nói. "Được."
"Hãy cho tôi biết anh nhìn thấy gì nào, nhà quay phim."
Cô biết sinh nhật Web chính là ngày 8 tháng 3. Ngày này năm 1969 chính là lúc Web bước sang tuổi thứ sáu. Có lẽ đây là năm cuối cùng anh còn ở bên Harry Sullivan Cô muốn thiết lập một vạch ranh giới cho Web với bố anh. Một kỷ niệm đẹp, và một bữa tiệc sinh nhật dành cho cậu bé sẽ là bối cảnh hoàn hảo nhất. "Anh chàng quay phim của chúng ta sẽ tập trung tinh thần và lia ống kính ra khắp xung quanh nào. Anh nhìn thấy ai nhỉ?" cô lại gợi ý.
"Tôi nhìn thấy một ngôi nhà. Tôi thấy một căn phòng, một căn phòng bên trong không có ai cả."
"Cứ tập trung quan sát kỹ xem nào. Lia ống kính máy quay khắp xung quanh đi. Anh có thấy ai không? Ngày 8 tháng 3 năm 1969."
Đột nhiên cô lạnh toát người vì sợ rằng hôm đó không có ai tổ chức tiệc sinh nhật cho Web.
"Chờ một chút," Web nói. "Chờ một chút. Tôi vừa nhìn thấy gì đó."
"Anh nhìn thấy gì?"
"Một người đàn ông – không, một người phụ nữ. Bà ấy rất đẹp, đẹp lắm. Bà ấy đang đội mũ, một chiếc mũ rất ngộ nghĩnh, và bà ấy đang bưng trên tay một chiếc bánh có cắm nến ở trên."
"Hình như họ đang tổ chức sinh nhật cho ai đó thì phải. Đó là một cậu bé hay một cô bé, hở nhà quay phim.
" Sinh nhật một cậu bé. Đúng rồi, và bây giờ mọi người bắt đầu xuất hiện như thể họ vừa trốn ở đâu đó xung quanh. Họ đang hò reo gì đó. À. Họ đang đồng thanh hát, Happy Birthday."
"Tuyệt quá, Web. Vậy là họ đang tổ chức tiệc sinh nhật cho một cậu bé. Trông cậu bé của chúng ta thế nào?"
"Cậu bé có tóc sẫm màu, người cao và mảnh. Cậu ta đang thổi nến trên chiếc bánh. Tất cả mọi người đều hát chúc mừng sinh nhật."
"Cậu bé có nghe thấy tiếng bố cậu hát mừng không? Bố cậu bé thì sao, nhà quay phim?"
"Tôi thấy ông ta rồi. Tôi thấy ông ta rồi."
Mặt Web bắt đầu đỏ dần lên, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp. Claire chăm chú nhìn những biểu hiện về thể chất này. Cô sẽ không liều lĩnh làm bất kỳ điều gì có thể gây tổn thương cho Web, cả về thể chất lẫn tinh thần. Không đời nào.
"Trông ông ta thế nào?"
"Ông ta cao to, rất cao to, cao to hơn tất cả mọi người xung quanh. Một người khổng lồ."
"Và chuyện gì đang diễn ra giữa cậu bé và người bố khổng lồ vậy nhà quay phim?"
"Cậu bé đang chạy đến với ông ta. Và ông ta cho cậu bé ngồi lên cổ mình, nhẹ tênh như không vậy.
"Ôi chà. một ông bố thật khỏe mạnh."
"Ông ấy đang hôn cậu bé, họ đang nhảy quanh căn phòng và cùng hát một bài gì đó."
"Nghe kỹ hơn xem nào, nhà quay phim, anh vặn to nút điều khiển âm lượng trên chiếc micro đi. Anh có nghe thấy gì không?"
Thoạt tiên Web lắc đầu rồi lại gật đầu. "Những ánh mắt, những ánh mắt long lanh."
Claire lục lọi trong trí nhớ và chợt hiểu: Harry Sullivan, người Ai-len. "Bài Những đôi mắt Ai-len. Những đôi mắt Ai-len mỉm cười.?"
"Đúng rồi! Mà không, ông ấy bịa thêm lời cho bài hát, rất buồn cười, tất cả đều cười nghiêng ngả. Còn bây giờ ông ấy đang đưa cho cậu bé cái gì đó."
"Một món quà? Có phải một món quà sinh nhật không?"
Khuôn mặt Web méo mó và anh lắc lư người về phía trước.
Claire lộ vẻ lo lắng, cô cũng cúi người về trước. "Thư giãn nào, nhà quay phim. Đó chỉ là một hình ảnh mà anh đang ngắm nhìn thôi, chỉ có thế. Chỉ là một hình ảnh. Anh nhìn thấy gì vậy?"
"Tôi thấy những người đàn ông lạ. Những người đàn ông đã vào trong nhà."
"Những người đàn ông lạ mặt? Trông họ như thế nào?"
"Họ mặc đồ màu nâu, đồng phục màu nâu và đội mũ cao bồi. Họ có mang súng."
Tim Claire bỗng đập loạn lên. Cô có nên dừng mọi chuyện tại đây không nhỉ? Cô chăm chú nhìn mặt Web. Trông anh đã có vẻ bình tĩnh hơn. "Họ đang làm gì vậy, nhà quay phim? Những người đó muốn gì?"
"Họ đang bắt ông ấy, họ đang lôi người bố đi. Ông ấy đang la hét. Tất cả đều gào thét. Những người đội mũ cao bồi đang cho vật gì đó sáng loáng lên tay ông bố. Bà mẹ đang gào thét, bà ấy vừa ôm ghì lấy cậu bé."
Web giơ hai tay lên bịt tai, người anh lắc lư dữ dội đến nỗi làm chiếc ghế bành suýt lật nhào. "Họ đang la hét, họ đang la hét. Cậu bé đang gào khóc,"Bố ơi! Bố ơi!" Lúc này thì chính Web cũng đang gào lên.
Ôi, chết tiệt, Claire nghĩ thầm. Vật gì đó sáng loáng trên tay ông bố? Cảnh sát đã đến bắt Harry Sullivan đúng vào lúc bữa tiệc sinh nhật lần thứ sáu của Web đang diễn ra. Chúa ơi!
Claire lại chăm chú nhìn Web. "Ổn rồi, nhà quay phim ạ." Cô nói bằng giọng ngọt ngào và vỗ về nhất của mình, "cứ thả lỏng đi nào, chúng ta sẽ đến một nơi khác. Cứ cầm theo chiếc máy quay và trước mắt hãy tắt nó đi, đến khi chúng ta quyết định xong là sẽ đi đâu. Được rồi, máy quay phim của anh đang tắt rồi. Anh không nhìn thấy gì nữa cả. Anh đang thư giãn và không nhìn thấy gì nữa. Tất cả mọi người đều đi rồi. Không còn ai ở lại để gào thét nữa. Tất cả đều đi rồi. Tất cả đều tối om."
Web dần dần bình tĩnh lại, anh đặt tay xuống và ngả người về phía sau.
Claire cũng ngồi ngả ra lưng ghế và cố gắng thư giãn. Cô đã trải qua nhiều ca thôi miên căng thẳng và phát hiện một số điều rất đáng ngạc nhiên trong quá khứ của bệnh nhân, nhưng mỗi lần lại là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ và xúc động. Claire bất giác phân vân hồi lâu. Cô có nên tiếp tục không? Có khả năng rất lớn là cô sẽ không bao giờ còn cơ hội thôi miên được Web nữa.
"Được rồi, nhà quay phim, chúng ta tiếp tục nào." Cô liếc xuống những tờ giấy ghi chép mà cô đã rút ra từ tập hồ sơ cất dưới gối đệm của chiếc ghế. Cô đã đợi đến khi Web rơi hoàn toàn vào trạng thái thôi miên mới rút chúng ta. Trong những buổi điều trị trước đó của hai người cô đã ghi chép lại những vấn đề làm anh bực mình nhất. Sự cẩn thận của cô hoàn toàn không phải chuyện gì khác thường, vì có ai muốn cuộc đời họ bị phơi bày hết trên giấy cho người khác chọc ngoáy đâu cơ chứ? Và cô còn nhớ cảm giác khi Buck Winters áp dụng đúng chiến thuật đó với cô. Trên các trang giấy đều có ghi ngày tháng. Cô đã lấy chúng từ tập hồ sơ của Web và ghi lại cả những gì đáng chú ý trong các lần nói chuyện với anh.
"Chúng ta đang tiến đến..." Cô hơi lưỡng lự. Liệu anh có chịu đựng được không nhỉ? Ngay chính cô cũng không chắc liệu cô có kiểm soát được mọi việc không nữa? Cuối cùng cô vẫn quyết định và nói cho Web biết cái ngày mà cô muốn anh nhớ lại. Đó chính là ngày bố dượng anh chết. "Anh nhìn thấy gì nào, nhà quay phim?"
"Không thấy gì."
"Không thấy gì?" Claire chợt nhớ ra. "Anh bật máy quay phim lên nào. Giờ thì anh thấy gì?"
"Vẫn không có gì. Tối om, tất cả tối om."
Kỳ lạ thật, Claire thầm nghĩ. "Đang là ban đêm à? Bật đèn gắn kèm với máy quay phim của anh lên đi, nhà quay phim."
"Không, không có cái đèn nào hết. Tôi không muốn bật đèn."
Claire cúi sát lại vì Web đang nói đến cảm giác của chính anh. Đây là lúc đòi hỏi cô phải thật khéo léo, vì bệnh nhân của cô đang ở giữa trạng thái vô thức sâu nhất. Mặc dù vậy, cô quyết định vẫn tiếp tục.
"Tại sao người quay phim của chúng ta lại không muốn bật đèn nhỉ?"
"Vì tôi sợ".
"Tại sao cậu bé lại sợ?" Cô phải giữ nguyên đối tượng ở ngôi thứ ba mặc dù Web đang bắt đầu bước chệch về ngôi thứ nhất.
Claire biết nếu không kéo anh ra khỏi trạng thái tự ám thị này, cảm giác đau đớn mà anh phải chịu đựng có lẽ sẽ còn ghê gớm hơn.
"Vì ông ta ở ngoài kia."
"Ai cơ, Raymond Stockton à?"
"Raynlond Stockton," Web nhắc lại.
"Thế mẹ cậu bé đâu rồi?"
Ngực Web lại bắt đầu phập phồng, hơi thở gấp gáp. Anh đang bấu chặt vào tay tựa của chiếc ghế bành đến nỗi những ngón tay anh rung bần bật.
"Mẹ anh đâu?"
Giọng Web đột nhiên hơi the thé, như giọng một cậu con trai chuẩn bị dậy thì. "Đi rồi. Không, bà ấy đã quay về. Đang đánh nhau. Lúc nào cũng đánh nhau."
"Mẹ và bố dượng anh đang đánh nhau à?"
"Lúc nào cũng thế. Suỵt!" Web bỗng hạ giọng. "Ông ta đang lên. Ông ta đang lên đấy."
"Sao anh biết. Anh nhìn thấy gì rồi?"
"Cánh cửa đang nhích lên. Bao giờ nó cũng rít ken két. Lần nào cũng thế. Đúng như thế. Ông ta đang bước lên bậc thang. Ông ta giấu nó ở trên này. Ma túy của ông ta. Tôi đã nhìn thấy ông ta. Tôi đã nhìn thấy ông ta."
"Bình tĩnh nào, Web. Mọi chuyện vẫn ổn mà. Không sao đâu. Claire không muốn chạm vào anh vì cô sợ làm Web giật mình. Nhưng lúc này cô đã ngồi sát lại gần anh nên thực ra hầu như không có khoảng trống nào giữa hai người. Cô lo lắng theo dõi mọi biểu hiện trên mặt Web như cô đang ngồi bên giường của mẹ mình trong giây phút bà hấp hối. Claire chuẩn bị sẵn sàng để chấm dứt chuyện này ngay khi nó bắt đâu có dấu hiệu vượt khỏi tầm kiểm soát. Tuy nhiên giá kể như họ có thể tiến xa thêm chút nữa. Xa thêm một chút nữa thôi.
"Ông ta đã lên đến đầu cầu thang. Tôi nghe thấy tiếng ông ta. Tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi. Bà ấy ở dưới tầng. Đang chờ đợi."
"Nhưng anh không thể nhìn được. Anh vẫn ở trong bóng tối mà."
"Tôi nhìn được."
Giọng Web làm Claire giật mình, vì nó đã là một giọng nói rất trầm và đe dọa, chứ không phải tiếng khóc nức nở của một cậu bé đang sợ hãi như trước đó nữa.
"Làm sao anh nhìn thấy được, nhà quay phim? Anh nhìn thấy những gì?"
Web gào toáng những từ tiếp theo bất ngờ đến nỗi suýt chút nữa Claire đã ngã lăn xuống sàn nhà.
"Mẹ kiếp, cô đã biết rồi còn gì."
Trong tích tắc cô chợt hiểu anh đang nói chuyện trực tiếp với cô. Đó là chuyện chưa bao giờ từng xảy ra trong một buổi thôi miên của Claire.
"Anh nói vậy là sao nhỉ? Rằng cô đã biết thông tin này rồi là thế nào?"
Nhưng rồi anh bắt đầu bình tĩnh lại và tiếp tục.
"Tôi hé đống quần áo lên một chút. Tôi đang nằm dưới đống quần áo. Đang trốn."
"Trốn người bố dượng của cậu bé à?"
"Tôi không muốn ông ta nhìn thấy tôi."
"Vì cậu bé sợ ông ta à?"
"Không, tôi không sợ. Tôi không muốn ông ta nhìn thấy tôi. Ông ta không được thấy tôi, chưa đến lúc."
"Tại sao, ý anh là gì?"
"Ông ta đứng ngay trước mặt tôi, nhưng quay lưng lại. Kho ma túy bí mật của ông ta ở ngay kia. Ông ta đang cúi xuống để lấy chúng ra."
Giọng Web mỗi lúc một trầm khàn hơn, như thể anh đang lớn dần từ một cậu bé thành một người đàn ông ngay trước mắt cô.
"Tôi đang ra khỏi nơi trốn, tôi không muốn lẩn trốn thêm nữa. Đống quần áo cũng nhô lên cùng với tôi. Đó là quần áo của mẹ tôi. Bà ấy đã chất chúng lên đấy cho tôi."
"Bà ấy làm vậy à? Tại sao chứ?"
"Để lấy chỗ cho tôi trốn, khi ông ta lên đó. Tôi ở trên. Tôi đang đứng phía trên. Tôi cao hơn ông ta. Tôi lớn hơn ông ta. Lúc này đây trong giọng nói của Web có điều gì đó khiến Claire hồi hộp. Cô chợt nhận ra chính hơi thở của cô đang trở nên mỗi lúc một gấp gáp ngay cả khi Web đã bình tĩnh lại. Người cô ớn lạnh vì bàng hoàng và kinh sợ trước những gì sắp diễn ra. Cô nên đánh thức anh khỏi trạng thái này. Tất cả những bản năng chuyên nghiệp trong cô thúc giục cô phải làm thế. Vậy mà Claire vẫn không sao cưỡng lại sự tò mò của mình.
"Những cuộn thảm thừa. Cứng như thép. Web vẫn tiếp tục nói bằng cái giọng trầm đục của một người đàn ông trưởng thành. "Tôi cũng có một cuộn như vậy, tôi giấu nó dưới đống quần áo. Bây giờ tôi đã đứng hẳn dậy. Cao lớn hơn ông ta, ông ta chỉ là một kẻ nhỏ bé. Quá nhỏ bé."
"Web." Claire bắt đầu. Giờ thì cô không còn đếm xỉa gì đến cái danh từ trung gian "người quay phim nữa." Mọi chuyện bắt đầu đi quá xa.
"Tôi đang cầm nó trên tay. Như một cây gậy bóng chày. Tôi là một cầu thủ bóng chày siêu hạng có cú đập bóng sấm sét. Vung gậy mạnh hơn bất kỳ ai khác. Tôi to lớn và mạnh mẽ. Giống bố tôi. Bố thực sự của tôi ấy.
"Web, xin anh…"
"Ông ta vẫn không nhìn thấy gì. Không biết tôi đang ở đó. Tay đang vung gậy sẵn sàng."
Cô lại thay đổi chiến thuật. "Nhà quay phim, tôi muốn anh tắt máy quay đi."
"Quả bóng đang bay tới. Bay rất nhanh. Tôi đã nhìn thấy nó. Quá dễ dàng. Tôi đã sẵn sàng."
"Nhà quay phim. tôi muốn anh..."
"Nó ở ngay trước mặt. Ông ta đang quay mặt lại. Tôi muốn ông ta làm thế. Tôi muốn ông ta nhìn thấy. Nhìn thấy tôi."
"Web? Tắt máy đi."
"Ông ta nhìn thấy tôi, ông ta nhìn thấy tôi rồi. Tôi đang vung gậy lên."
"Tắt máy quay đi. Dừng lại, anh không nhìn thấy gì nữa. Dừng lại ngay!"
"Tôi đang vung gậy. Ông ta nhìn thấy tôi, ông ta biết rõ tôi có thể vụt bóng mạnh đến dường nào. Giờ thì ông ta bắt đầu sợ hãi. Ông ta sợ hãi rồi! Ông ta sợ, nhưng tôi thì không! Không bao giờ nữa! Không bao giờ nữa!"
Claire trợn tròn mắt bất lực nhìn Web đang vung chiếc gậy tưởng tưởng trên tay cho một cú đập bóng.
"Đó là một cú vụt rất trúng đích. Cực kỳ trúng đích. Những tia màu đỏ, những tia màu đỏ vọt ra. Quả bóng đang rơi xuống. Nó đang rơi xuống. Một cú đánh bóng hoàn hảo, quá hoàn hảo. Kia rồi, kia rồi. Vĩnh biệt, vĩnh biệt ngài khốn nạn." Anh lặng im hồi lâu trong lúc Claire vẫn sững sờ nhìn anh.
"Ông ta đang gượng dậy, ông ta đang gượng dậy rồi." Anh dừng lại. "Mẹ ơi," anh gọi. "Gậy đây này, mẹ ơi!" Anh vươn tay ra như thể đang chuyển chiếc gậy tưởng tượng cho ai đó. Claire suýt chút nữa thì giơ tay ra đón lấy chiếc gậy, nhưng đúng tích tắc cuối cùng cô choàng tỉnh và rụt tay lại.
"Mẹ đang đánh ông ta. Vào giữa đỉnh đầu. Máu phun ra nhiều lắm. Ông ta không cử động được nữa. Ông ta bất động rồi. Hết rồi."
Anh nín bặt và ngả hẳn người trên chiếc ghế bành. Claire cũng nhũn hết người và ngồi phịch xuống, tim cô đang đập thình thịch đến nỗi cô phải choàng một tay lên ôm ngực ngăn trái tim như chỉ muốn nhảy xổ ra ngoài. Tất cả những gì trước mắt cô lúc này là hình ảnh Raymond Stockton đang lao cắm đầu từ trên cầu thang gác xép xuống sau khi lĩnh trọn một cú đập bằng cuộn thảm và lăn lông lốc xuống sàn gỗ bên dưới để rồi lại bị vợ mình bồi thêm cho một cú nữa cũng bằng cuộn thảm đó.
"Tôi muốn anh thư giãn hoàn toàn. Web. Tôi muốn anh nhắm mắt lai, ngủ đi, ngủ đi nào."
Trước mặt Claire, anh đang thả lỏng người và chìm sâu vào lòng chiếc ghế bành. Claire giật bắn mình khi cô vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Romano đứng như trời trồng trước mặt, mắt trợn trừng nhìn cô, tay anh đặt trên báng súng.
"Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?" anh gặng hỏi.
"Anh ấy đang ở trong trạng thái thôi miên thôi. Anh Romano. Anh ấy ổn mà.
"Làm sao tôi biết được?"
"Tôi nghĩ anh phải tin tôi thôi." Cô vẫn còn bàng hoàng nên không tâm trí đâu mà tranh cãi với anh ta. "Anh nghe được những gì?"
"Tôi đang quay lại xem anh ấy thế nào thì tôi nghe tiếng Web đang gào thét."
"Anh ấy vừa hồi tưởng lại một số ký ức đau đớn trong quá khứ. Tôi vẫn chưa hoàn toàn giải mã được ý nghĩa của những ký ức đó; nhưng dù sao đến thời điểm này thì như thế cũng là một bước tiến lớn rồi."
Những kinh nghiệm của Claire trong lĩnh vực khoa học hình sự đã giúp cô hình thành vài giả thuyết để cân nhắc. Rõ ràng là việc đánh Raymond Stockton bằng cuộn thảm đã được tính toán trước. Chắc chắn trong vết thương trên đầu Stockton vẫn còn dính lại những sợi thảm khi ông ta ngã xuồng sàn nhà. Và nếu thảm trải sàn khi đó cũng cùng chủng loại với số thảm thừa trên gác, thì chắc chắn cảnh sát sẽ kết luận rằng những sợi thảm đó đã dính lại trên đầu khi ông ta ngã xuống sàn. Họ sẽ không nghi ngờ rằng có người vừa đánh ông ta bằng một cuộn thảm thừa giấu sẵn trên gác xép. Sau tất cả những lời cáo buộc về sự bạo hành của nạn nhân, thì tất cả mọi người, thậm chí là cả cảnh sát, cũng thở phào nhẹ nhõm là cuối cùng thì ông ta cũng rồi đời. Kết thúc những ý nghĩ về người bố dượng, Claire lại nghĩ đến người mẹ.
Web đã nói rằng trước đó Charlotte London đã chất cả một đống quần áo cũ của mình lên gác xép. Có lẽ chính bà ta cũng đã chuyển cuộn thảm lên đó cũng nên? Phải chăng bà ta là người đã chỉ dẫn cho cậu con trai thiếu niên cao lớn trước tuổi của mình cách rũ bỏ người bố dượng hung bạo? Liệu đó có phải cách bà ta đã sắp xếp để mọi chuyện diễn ra? Để rồi ra tay kết thúc vào phút chót, để mặc Web sau này sống với những ký ức kinh hoàng, để mặc anh phải tìm cách chôn vùi mặc cảm tội lỗi của mình đến nỗi chính anh cũng không hề nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra trừ khi rơi vào trạng thái bị thôi miên? Nhưng một ký ức tội lỗi bị ức chế như vậy chắc chắn sẽ để lại vết nhơ trong mọi khía cạnh về hiện tại và tương lai của Web. Nó sẽ tự thể hiện ra ngoài qua rất nhiều cách, mà trong đó không có cách nào là tích cực. Giờ thì Claire có thể hiểu tại sao Web lại là một người như bây giờ. Anh đã trở thành một cảnh sát, không phải để bù đắp cho quá khứ tội phạm của Harry Sullivan, mà chính vì sự cắn rứt trong lương tâm mình. Một cậu bé góp phần vào việc giết chết người bố dượng theo hướng dẫn của mẹ đẻ; xét từ góc độ sức khỏe tâm thần thì đó quả là một bi kịch quá sức chịu đựng.
Claire nhìn Web, anh vẫn đang ngồi lặng lẽ trong chiếc ghế bành, mắt nhắm nghiền, chờ đợi những chỉ dẫn tiếp theo của cô. Bây giờ cô cũng càng hiểu rõ hơn chứng miên hành của anh. Những đứa trẻ có tuổi thơ bị ngược đãi tàn tệ thường tự thu mình vào một thế giới huyền hoặc như một phương cách bảo vệ chúng khỏi hiện thực kinh hoàng. Trẻ sẽ tạo ra cho mình những người bạn tưởng tượng để chống lại sự cô đơn, chúng cũng vẽ ra những cuộc sống thật tuyệt vời cùng những cuộc phiêu lưu kỳ ảo để trốn chạy cảm giác bất an và tuyệt vọng. Claire đã điều trị cho nhiều người mắc chứng miên hành, hầu hết đều là những người có khả năng kiểm soát phần thượng não của mình đến nỗi họ có thể tô vẽ hoặc xóa bỏ toàn bộ những phần nhất định trong ký ức của mình, giống như Web vừa làm. Cô suy ra rằng, Web London bề ngoài là một người năng động, độc lập, tự chủ, nhưng sâu xa bên trong lại là một người dễ bảo và sống dựa vào những người thân xung quanh, thể hiện qua sự gắn bó đến mức dựa dẫm của anh vào đội HRT và khả năng thực hiện mệnh lệnh đặc biệt xuất sắc. Lúc nào anh cũng khao khát làm vừa lòng ngươi khác, để được họ chấp nhận.
Cô lắc đầu. Đời sống nội tâm của Web quả là một mớ hỗn độn. Vậy mà anh vẫn đương đầu nổi với những gánh nặng bầm dập về tâm lý của cả Cục và HRT. Web nói rằng anh khám phá ra quy luật của những bài kiểm tra MMPI và đã thành công trong việc đối phó với chúng. Anh không hề biết là anh đã rất đúng khi nói vậy.
Cô quay sang nhìn Romano và chợt nhớ ra một điều mới mẻ. Cô sẽ phải tìm ra những câu hỏi thật khéo léo để không làm lộ bí mật của bệnh nhân. Trước đó Web đã kể cho cô nghe là anh không hề dùng loại thuốc nào, và cô đã tin lời anh về chuyện này. Nhưng sau những gì vừa phát hiện cô vẫn không khỏi băn khoăn liệu anh có đang dùng loại thuốc gì đó giúp anh chống chọi lại những tổn thương nội tâm đang làm anh điêu đứng. Cô ra hiệu cho Romano cùng mình bước ra một góc xa của căn phòng, để Web không thể nghe thấy. "Anh có biết bất kỳ điều gì về những loại thuốc mà Web có thể đang dùng không?"
"Web nói với cô là anh ấy đang dùng thuốc à?"
"Tôi chỉ đang băn khoăn vậy thôi. Đó hoàn toàn là câu hỏi bình thường trong chu trình điều trị mà một bác sĩ tâm thần phải nắm được." Cô trả lời mập mờ.
"Có đầy người vẫn phải dùng thuốc để ngủ được đấy thôi," Romano cũng nói với vẻ đề phòng.
Cô chưa hề nói gì đến thuốc ngủ. Vậy là Romano có biết về chúng. Claire nghĩ bụng. "Tôi không hề nói như thế là không tốt, tôi chỉ đang băn khoăn là anh ấy có nói gì với anh trong trường hợp anh ấy có dùng loại thuốc nào đó không, và nếu có thì anh ấy dùng thuốc gì?"
"Cô đang nghi là anh ấy bị nghiện, đúng vậy không? Hừm, tôi phải nói thẳng là cô điên rồi."
"Tôi hoàn toàn không định ám chỉ điều đó. Nhưng đây cũng là một thông tin quan trọng mà tôi phải biết trong trường hợp tôi cần kê đơn thuốc cho anh ta. Tôi không muốn có những tương tác thuốc có thể gây nguy hiểm."
Romano vẫn không bị mắc mưu. "Vậy tại sao cô không hỏi thẳng anh ấy đi?"
"Vâng, tôi chắc là anh biết rõ nhiều người không thích nói thật với bác sĩ, nhất là với loại bác sĩ như tôi. Tôi chỉ muốn đảm bảo chắc chắn là không có chuyện gì thôi." Romano liếc nhìn Web, rõ ràng là để yên tâm rằng anh vẫn chưa tỉnh lại. Rồi anh quay sang nhìn Claire và khó khăn lắm mới nặn ra được từng từ một. "Hôm trước tôi có nhìn thấy anh ấy cầm một lọ trông như thuốc bán kèm đơn. Nhưng nghe này, lúc này anh ấy đang rất đau đớn và rối bời nên cần đến vài viên thuốc để bình tâm lại, Cục rất cứng nhắc trong những chuyện như thế này. Họ sẽ tống cổ anh ấy ra khỏi đơn vị và mặc xác anh ấy muốn ra sao thì ra. Mẹ kiếp, chúng tôi ai cũng phải tự lo cho thân mình chứ." Romano ngừng lại, quay qua nhìn Web và khẽ nói đầy vẻ nuối tiếc, anh ấy là người giỏi nhất mà HRT từng có."
"Anh biết là anh ấy cũng đánh giá anh rất cao mà."
"Tôi cũng biết thế."
Romano ra khỏi phòng. Claire bước đến cửa sổ nhìn anh ta băng qua đường và mau chóng khuất dạng sau rặng cây. Có lẽ phải khó khăn lắm Romano mới đánh liều tiết lộ bí mật của bạn mình như vậy, và ngay lúc này anh đang có cảm giác mình là kẻ phản bội. Nhưng xét cho cùng thì điều đó cũng chỉ có lợi cho Web mà thôi.
Cô quay lại và ngồi xuống trước mặt Web, hơi cúi sát vào anh chậm rãi nói từng từ để anh không bỏ sót từ nào. Thông thường thì thôi miên được sử dụng để bóc trần những rào cản ức chế và lớp che đang bao phủ những ký ức bị chôn vùi trong vô thức vốn khiến cho bệnh nhân không thể giãi bày trọn vẹn về khó khăn mà họ phải chịu dựng. Mọi khi bệnh nhân sẽ được đưa ra khỏi trạng thái thôi miên mà vẫn nhớ trọn vẹn những ký ức được khơi dậy trước đó. Tuy nhiên ở đây, Claire không thể làm vậy. Điều đó sẽ khủng khiếp quá sức chịu đựng của Web. Nên thay vào đó, cô đọc cho Web một câu ám thị hậu thôi miên. Nó là một lời hướng dẫn để khi thoát khỏi trạng thái thôi miên anh sẽ nhớ ở mức độ vừa đủ có thể đối mặt với thực tại. Tất cả những gì anh vừa hồi tưởng vẫn sẽ chỉ còn trong vô thức của Web. Mà trong trường hợp này. Claire biết chắc rằng anh sẽ hầu như không nhớ được gì. Anh vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với quá khứ của mình, vì vậy tốt nhất là cứ chôn vùi nó trở lại trong vô thức.
Cô từ từ đưa anh lên đỉnh chiếc cầu thang cuốn tưởng tượng từng bước từng bước một. Trước khi anh thoát ra hoàn toàn, cô cũng trấn tĩnh lại chuẩn bị đối mặt với anh.
Cuối cùng, sau khi chậm rãi mở mắt ra, Web lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh rồi lại nhìn cô. Anh mỉm cười. "Có gì hay ho không?"
"Trước hết tôi cần hỏi anh một câu, Web." Cô ngừng lại một lát để trấn tĩnh hoàn toàn trước khi cất tiếng. "Anh có đang dùng loại thuốc nào không?"
Anh chau mày lại. Chẳng phải cô đã hỏi tôi điều đó rồi còn gì?"
"Tôi đang hỏi anh đây."
"Tại sao?"
"Anh có nhắc đến tà thuật như một lời giai thích cho lý do tại sao anh bị cứng người. Bây giờ tôi đang cân nhắc một lời giải thích khác: tương tác thuốc.
"Tôi không hề dùng loại thuốc nào trước khi chúng tôi vào còn hẻm đó, Claire. Tôi không bao giờ làm thế."
"Tương tác thuốc nhiều khi rất buồn cười." Claire nói. "Tùy thuộc vào loại thuốc mà anh đang dùng, thậm chí sau khi dừng dùng thuốc một thời gian dài hậu quả mới xuất hiện." Cô ngừng lại một lát rồi nói thêm: "điều quan trọng là anh phải cực kỳ thành thật về điểm này, Web. Cực kỳ quan trọng đấy, nếu anh muốn tìm ra sự thật."
Họ trừng trừng nhìn nhau hồi lâu, rồi Web đứng bật dậy và bước vào trong phòng tắm. Một phút sau anh quay ra và chìa cho cô một lọ nhỏ bên trong có đựng thuốc. Anh ngồi lặng lẽ nhìn cô săm soi những nên thuốc bên trong.
"Vì anh vẫn mang chúng theo người, liệu tôi có thể kết luận rằng anh đang dùng thuốc thời gian gần đây không?"
"Tôi đang làm nhiệm vụ, Claire. Không có thuốc thang gì hết. Tôi phải tự mình vật lộn với bệnh mất ngủ và những cơn đau nhói vì bị khoan hai phát trên người và một nửa khuôn mặt giả mỗi khi trở trời."
"Vậy anh mang theo chúng trong người làm gì?"
"Để cho yên tâm thôi. Cô là một bác sĩ tâm thần - cô phải hiểu rõ chuyện này chứ, cũng như trò trẻ mút tay cho dễ ngủ thôi mà, đúng không?
Claire dốc những viên thuốc ra và thận trọng xem xét từng viên một.
Không viên nào giống viên nào. Có loại thì cô biết tên. cũng có loại cô không biết. Cô cầm một viên lên. anh có biết anh lấy nó ở đâu ra không?"
"Tại sao?" anh hỏi với vẻ cảnh giác. "Có gì đó không bình thường với loại thuốc đó à?"
"Cũng có thể. Anh lấy những viên thuốc này ở chỗ bác sĩ O’Bannon à?"Cô hỏi một cách nghi ngờ.
"Hình như thế, tôi đoán vậy. Mặc dù tôi nghĩ là tôi uống hết thuốc do ông ấy kê từ lâu rồi."
"Hừm, nếu không phải O’Bannon thì là ai đây?"
Web bắt đầu đề phòng. "Nghe này, hồi đó tôi phải đoạn tuyệt với những thứ thuốc giảm đau mà họ kê sau khi tôi bị thương, vì càng ngày càng thấy mình lệ thuộc vào chúng. Và rồi tôi không sao ngủ được, phải mất gần một năm. Một vài đồng đội của tôi trong HRT cũng gặp vấn đề tương tự. Không có chuyện chúng tôi xài ma túy hay những thứ nguy hiểm như vậy, nhưng dù có là HRT chăng nữa mà mất ngủ lâu như thế thì cũng quá sức chịu đựng. Từ đó đến nay vài anh em trong đội đã đưa thuốc này cho tôi. Tôi chỉ để thuốc trong lọ như thế này và cần lắm mới uống thôi. Rất có thể viên thuốc kia do họ đưa cho tôi. Có gì nghiêm trọng đâu nào?"
"Tôi không hề lên án việc anh dùng thuốc khi mất ngủ. Web. Nhưng thật ngu ngốc và nguy hiểm nếu anh dùng những loại thuốc kỳ quặc như thế này, cho dù là của bạn thân cho anh chăng nữa, nếu anh không biết gì về những tác dụng phụ của chúng. Cũng còn may cho anh là chưa có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Mà cũng có khi là rồi cũng nên. Trong con hẻm đó. Rất có thể chính cái kiểu dùng thuốc vô tội vạ này là lý do anh bị tê liệt."
Claire cũng đang nghĩ rằng chính những sự kiện bi thảm xung quanh cái chết của Raymond Stockton đã trỗi dậy đúng vào thời điểm tồi tệ nhất - khi Web bước chân vào con hẻm. Cũng có thể, như cô đã nghĩ trước đó, việc gặp Kevin Westbrook đã đánh thức điều gì đó trong ký ức của Web và làm anh tê liệt.
Web giơ tay lên ôm mặt. "Mẹ kiếp! Chuyện này thật là vô lý!"
"Tôi không chắc chắn đó chính là lý do, Web." Cô nhìn anh đầy cảm thông, nhưng vẫn còn một điều mà cô cần phải biết rõ. "Anh có báo cáo việc anh dùng thuốc này với cấp trên của mình không?"
Anh bỏ tay đang che mặt xuống nhưng vẫn không nhìn cô.
"Thôi được," cô chậm rãi nói.
"Cô định đi nói với họ sao?"
"Thế anh còn đang dùng thuốc không?"
"Không. Theo như tôi nhớ, lần cuối cùng tôi dùng thuốc là khoảng một tuần trước khi thực hiện nhiệm vụ trong con hẻm đó. Vậy thôi."
"Vậy thì tôi chẳng có gì phải báo cáo cả. Cô lại cầm viên thuốc lên. "Tôi không nhận ra loại thuốc này, mặc dù trên cương vị là bác sĩ tâm thần tôi gần như biết tất cá các loại thuốc liên quan. Tôi sẽ phải mang nó đi phân tích. Bằng bộ thử nhanh," cô vội vàng nói thêm vì thấy anh có vé hoảng sợ. "Tôi có một người bạn. Tên anh sẽ không bị nhắc đến đâu."
"Cô thực sự nghĩ rằng nguyên nhân là do thuốc sao, Claire?"
Cô chăm chú nhìn lại viên thuốc trước khi bỏ nó vào trong lọ và ngẩng lên nhìn anh. "Web, tôi e là chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết chắc được."
"Thế vụ thôi miên vừa rồi không ăn thua gì à?" cuối cùng Web cũng hỏi, mặc dù Claire có thể thấy rằng tâm trí anh vẫn đang xoay quanh những viên thuốc, sự liên quan giữa chúng và bi kịch xảy ra với Đội Charlie.
"Có chứ, tốt lắm. Tôi đã biết được nhiều điều."
"Như?"
"Như việc Harry Sullivan bị cảnh sát bắt đúng vào bữa tiệc sinh nhật lần thứ sáu của anh. Anh có nhớ anh đã nói về chuyện đó không Cô tin chắc rằng anh vẫn còn nhớ cơ bản những gì đã nói trong khi bị thôi miên. Nhưng không phải chuyện đã xảy ra với Raymond Stockton.
Web chậm chạp gật đầu. "Đúng là vẫn nhớ. Theo cách nào đó. chút chút thôi."
"Nói thế nào chăng nữa thì quả thật trước khi vụ bắt bớ đó xảy ra, anh và Harry đã rất vui vẻ bên nhau. Ông ấy rất yêu anh."
Claire liếc nhìn bàn tay của anh chàng và buột miệng: "Anh tốt nghiệp trường Columbia năm nào vậy?" Romano giật mình nhìn cô rồi nhận ra Claire đang chằm chằm nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay anh. "Tinh mắt đấy. Tôi tốt nghiệp từ lâu lắm rồi nên cũng chẳng dám nói ra làm gì."
"Tôi cũng học ở đó. Thật tuyệt, học đại học ở New York ấy."
"Đúng là không gì sánh nổi." Romano đồng tình.
"Chuyên ngành chính của anh là gì?"
"Ai quan tâm chứ? Tôi vừa đủ điểm vào và vừa đủ điểm tốt nghiệp thôi mà."
"Sự thật là, Paul Amadeo Romano, Junior, anh vào đại học Columbia năm mười bảy tuổi và tốt nghiệp sau đó ba năm với kết quả gần đứng đầu trong lớp, nhận bằng cử nhân về khoa học chính trị. Luận văn tốt nghiệp của anh là Nền tảng triết học chính trị phái sinh của Plato, Hobbles, John Stuart Mills và Francis Bacon. Và anh được nhận vào trường Chính trị công Kennedy thuộc Đại học Harvard nhưng đã không theo học."
Romano ném cho Claire ánh mắt lạnh buốt. "Này, tôi không thích bị người ta điều tra thế đâu đấy."
"Công việc của một chuyên gia điều trị tâm thần là không chỉ hiểu bệnh nhân mà còn phải nắm được cả những người có vị trí quan trọng trong cuộc sống của anh ta. Chắc chắn là Web rất tin tưởng anh và đánh giá anh rất cao nên anh ta mới nhờ anh đến đón tôi. Vì vậy tôi đã làm vài cái nhấp chuột và tra tên anh. Không có gì là bí mật cả, tất nhiên."
Romano vẫn nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
"Không có nhiều người từ chối trường Harvard như thế đâu."
"Hừm, chẳng có ai từng buộc tội tôi là không chịu giống như đa số người đời."
"Anh được trao học bổng hẳn hoi nên chắc chắn đó không phải là vấn đề tiền nong."
"Tôi không đi vì tôi chán ngấy việc học hành rồi."
"Và anh vào quân đội."
"Có khối người làm thế đấy thôi."
"Rất nhiều người tốt nghiệp trung học đã làm thế. Nhưng không phải là những người tốt nghiệp suýt soát thủ khoa của trường Columbia với một chiếc vé vào thẳng Harvard."
"Nghe này, tôi xuất thân từ một gia đình gốc Italia đông anh chị em, được chưa. Chúng tôi có những ưu tiên khác. Theo truyền thống." Anh hạ thấp giọng và nói thêm, "Đôi khi người ta quay lại những truyền thống đó hơi quá muộn. Thế thôi."
"Vậy anh là con trai cả hay sao?"
Anh lại ném cho cô một cái nhìn nghi hoặc. "Lại một cái nhấp chuột khác à? Mẹ kiếp, tôi ghét máy tính."
"Không, nhưng anh mang cái tên Junior 1. Và thường đó là vinh dự dành cho con trai cả. Và bố anh đã qua đời, ông ấy cũng chưa bao giờ học đại học?"
Romano suýt nữa phanh khựng xe lại. "Cô đang làm tôi phát điên đấy, thưa quý cô, và tốt nhất là cô hãy thôi đi."
"Tôi không phải là một phù thủy, anh Romano ạ, tôi chỉ là một bác sĩ tâm thần bình thường. Anh đã nói đến một gia đình gốc Italia đông anh chị em truyền thống và những mối ưu tiên. Nhưng anh không nhắc gì đến những kỳ vọng. Con trai lớn trong những gia đình đó thường phải đối mặt với những kỳ vọng nhiều khi quá sức. Anh còn nói nhiều khi con người ta quay lại với những truyền thống đó hơi quá muộn. Từ đó tôi suy ra là anh đã vào đại học trái với ý nguyện của người cha. Ông ấy qua đời và anh rời bỏ sự nghiệp học tập để theo đuổi nghề nghiệp mà người cha quá cố đã kỳ vọng ở anh. Mặc dù vậy anh vẫn giữ lại chiếc nhẫn thời đại học của mình. Có thể đó là một cách anh thể hiện rằng mình không hoàn toàn đầu hàng trước việc phải sống theo những kế hoạch do người cha vạch ra cho mình. Đó chỉ là kết quả của việc quan sát và suy luận, anh Romano ạ, hoàn toàn là các cách tư duy mà dân thực thi luật pháp như anh vẫn thực hiện hàng ngày."
"Điều đó cũng chẳng giúp tôi cảm thấy dễ chịu hơn chút nào."
Cô chăm chú nhìn anh. "Anh có nhận thấy là nhiều lúc anh nói chuyện như một người vô giáo dục không?"
"Cô đang làm tôi không thể kiên nhẫn hơn được đấy."
"Tôi xin lỗi. Nhưng anh đúng là một trường hợp cực kỳ thú vị. Nói thật là trường hợp của anh và Web đều rất thú vị. Tôi đoán là điều này ít nhiều liên quan đến lĩnh vực công việc của các anh. Những gì mà các anh làm hàng ngày đòi hỏi một mẫu người cực kỳ, cực kỳ đặc biệt."
"Đừng có làm ra vẻ nịnh nọt, xun xoe như thế, bác sĩ, chẳng tác dụng gì đâu."
"Tôi nghĩ thói tò mò về những người xung quanh cũng là do bệnh nghề nghiệp của tôi thôi. Tôi hoàn toàn không có ý xúc phạm anh."
Hai người lái xe trong im lặng một hồi lâu.
"Ông già tôi," cuối cùng Romano lại lên tiếng, "chỉ muốn một điều trong đời. Ông ấy muốn được đứng trong hàng ngũ tinh túy nhất của New York."
"NYPD - Sở Cảnh sát New York à?"
Romano gật đầu. "Có điều ông ấy không bao giờ có cơ hội tốt nghiệp trung học, hơn nữa tim của ông ấy cũng có vấn đề. Cả đời bố tôi làm việc trên các bến cảng, khuân vác những thùng cá tanh ngòm và căm ghét công việc đó hơn bất kỳ điều gì trên đời. Nhưng ông ấy chỉ khao khát bộ cảnh phục đó, không gì khác."
"Và bởi vì ông ấy không thể, nên ông ấy muốn anh mang bộ cảnh phục đó thay mình?"
Ronlano quay sang nhìn cô và gật đầu. Chỉ có mẹ tôi là không nhìn nhận theo cách đó. Bà không bao giờ muốn tôi làm việc trên bến cảng và chắc chắn bà lại càng không muốn tôi kiếm sống bằng khẩu súng. Tôi là một học sinh giỏi, thuyết phục ban tuyển sinh của các trường đại học, tôi vào Columbia, kết quả học tập ở đó cũng rất ấn tượng và tôi đã bắt đầu nghĩ đến việc học cao hơn để làm công tác giảng dạy sau này."
"Và rồi bố anh qua đời?"
"Cuối dùng trái tiên ông ấy cũng bỏ cuộc. Tôi kịp đến bệnh viện ngay trước khi bố tôi nhắm mắt.". Romano nghẹn giọng và quay mặt nhìn ra cửa sổ. "Bố tôi nói ông ấy xấu hổ vì tôi. Ông ấy đã nói ông ấy xấu hổ vì tôi rồi nhăm mắt."
"Và cùng với ông ấy thì giấc mơ về bục giảng của anh cũng chết theo?':
"Tôi không bao giờ nghĩ đến việc đăng ký vào NYPD. Mặc dù nếu muốn lúc nào tôi cũng làm được, quá đơn giản. Thay vào đó, tôi vào quân đội, gia nhập Delta, chuyển sang FBI và cuối cùng là HRT. Không có gì là quá sức đối với tôi cả Những thử thách càng khó khăn, tôi lại càng mạnh mẽ hơn."
"Vậy là cuối cùng anh cũng trở thành cảnh sát, ít ra là cũng tương tự?"
Anh gườm gườm nhìn cô. "Nhưng theo cách của riêng tôi. Anh ngừng lại. "Tôi yêu quý ông già tôi, cô đừng hiểu nhầm. Nhưng tôi chưa bao giờ làm ông ấy phải xấu hổ. Vậy mà ngày nào tôi cũng nghĩ tôi đã làm ông ấy phải nhắm mắt với ý nghĩ đó. Và điều đó khiến tôi chỉ muốn đập đầu vào tường hoặc giết một ai đó."
"Tôi có thể hiểu điều đó?"
"Thật vậy ư? Tôi chắc là bố tôi đếch bao giờ thèm hiểu."
"Tất nhiên anh không phải là bệnh nhân của tôi, nhưng cứ coi đây như một lời khuyên của bạn bè với nhau: Đến một lúc nào đó trong đời anh phải sống đuúng theo cách mà anh muốn. Nếu không cảm giác ức chế tích tụ lại cùng với những tác nhân tiêu cực khác sớm muộn sẽ gây ra những tổn thương nghiêm trọng về tâm lý. Anh sẽ thấy là anh không chỉ làm tổn thương bản thân mà còn cả những người thân yêu của mình nữa."
Anh lặng lẽ nhìn cô với ánh mắt u buồn và điều đó làm Claire xúc động đến tận tâm can.
"Tôi nghĩ có lẽ tất cả đã quá muộn rồi." Rồi anh nói thêm "Nhưng về chiếc nhẫn thì cô nói đúng."
°
"Được rồi, hãy giải thích thêm về thôi miên cho tôi nghe xem," Web nói.
Romano đã thả Claire xuống trước nhà ngang và quay ra để đi cùng vợ chồng Canfield. Chỉ còn lại Claire và Web ngồi chăm chú nhìn nhau trong phòng khách.
"Tôi biết là anh không đồng ý cho ông ấy thôi miên. Nhưng chẳng lẽ O’Bannon không giải thích gì cho anh à?"
"Chắc tại tôi quên mất."
"Cứ thư giãn và thả mình theo dòng suy tưởng, Web. Anh biết đấy hoàn toàn phó mặc cho bản năng và trực giác. Anh vẫn là mẫu người như vậy mà."
"Ồ, cô nghĩ vậy thật sao?"
Cô mỉm cười trấn an anh qua miệng tách trà mà anh vừa pha cho cô.
"Chẳng cần là một bác sĩ tâm thần tôi cũng biết điều đó mà, Web." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. "Nơi này rộng thật."
"Đúng vậy."
"Chắc anh không thể nói cho tôi biết những gì anh đang làm ở đây?"
"Chỉ riêng việc tôi để cô đến đây cũng đã đi ngược lại tất cả những quy định chung rồi, nhưng tôi đoán Romano đã biết ngay nếu có ai đó bám theo anh ta." Vả lại kẻ đứng sau những vụ giết chóc này có là ai chăng nữa, chắc chắn chúng cũng đã biết gia đình Canfield sống ở đây rồi, Web nghĩ bụng, vì chúng đã chẳng cho nó một quả bom gắn trong điện thoại rồi đó thôi.
"Romano cũng là một trường hợp nghiên cứu rất thú vị. Chỉ trong khoảng thời gian ngồi xe tới đây tôi đã xác định được năm biểu hiện rối loạn chức năng tâm thần, thái độ làm ra vẻ hung hăng-thụ động điển hình, và một sự khát khao gần như bệnh hoạn đối với bạo lực và sự đau đớn.
"Thế thôi sao? Tôi tưởng còn nhiều hơn chứ?"
"Nhưng anh ta cũng là người cực kỳ thông minh, nhạy cảm, dễ xúc động, tính độc lập rất cao, nhưng cũng lại trung thành không thể tin nổi. Quả là một mớ mâu thuẫn hỗn tạp."
"Nếu như cô cần ai đó bọc hậu cho mình, không ai đáng tin cậy hơn Paulie. Bề ngoài anh ta rất thô ráp, nhưng bên trong đó là có một trái tim lớn. Nhưng nhớ nhé, nếu anh ta không thích cô thì hãy dè chừng. Cô vợ Angie của anh ấy còn thú vị hơn nhiều. Vừa rồi tôi mới biết là cô ấy cũng đang điều trị với bác sĩ O’Bannon. Cùng với những người vợ khác nữa. Thậm chí tôi còn gặp cả Deb Riner. Cô ấy là vợ góa của Teddy Riner - đội trưởng của tôi.""
Chúng tôi có khá đông khách hàng liên quan đến FBI và các cơ quan thực thi luật pháp khác. Cách đây nhiều năm bác sĩ O’Bannon từng làm việc cho Cục. Khi chuyển ra ngoài làm riêng, ông ấy cũng mang theo một số bệnh nhân cũ. Đây là một phòng khám chuyên biệt vì những người trong ngành thực thi luật pháp có công việc rất đặc trưng cho nên những mối căng thẳng và rắc rối cá nhân liên quan đến loại hình nghề nghiệp này có thể sẽ rất nguy hiểm nếu không được phát hiện và điều trị kịp thời. Bản thân tôi cũng rất ấn tượng với những khách hàng loại này. Và tôi vô cùng khâm phục những gì các anh đã làm. Tôi hy vọng anh biết điều đó."
Web ngước mắt nhìn cô, với nét mặt dò hỏi và đau đớn.
"Có gì đó khiến anh thấy phiền lòng sao?" cô hỏi khẽ.
"Tập hồ sơ của tôi mà Cục chuyên cho cô ấy. Trong đó có ghi một buổi thẩm vấn để xác minh nhân thân liên quan đến Harry Sullivan không?"
Vài giây sau cô mới trả lời. "Có, Tôi đã nghĩ đến việc nói với anh. Nhưng tôi nghĩ tốt nhất là để anh tự mình tìm ra điều đó. Tôi đoán là giờ thì anh biết rồi."
"Ừ," anh nói với giọng cay đắng. "Quá chậm khoảng mười bốn năm."
"Bố anh chẳng có lý do gì đề nói tốt như vậy về anh cả. Khi ấy ông ta vẫn phải ngồi tù trong hai mươi năm tiếp theo. Ông ta cũng chẳng hề hy vọng sẽ gặp lại anh. Vậy mà…"
"Vậy mà ông ấy vẫn nói tôi sẽ là đặc vụ xuất sắc nhất mà FBI từng có và mọi người nên ghi nhớ điều đó."
"Đúng thế," cô khẽ nói.
"Có thể một ngày nào đó ông ấy và tôi sẽ gặp nhau." Web nói.
Claire đón ánh mắt của anh. Web, tôi nghĩ lần gặp gỡ đó chắc chắn sẽ làm anh thấy đau đớn. Nhưng tôi cũng nghĩ đó là một ý tưởng hay."
"Một tiếng nói từ quá khứ à?"
"Đại loại như thế.""
Lại nói về giọng nói, tôi cứ nghĩ mãi về những gì Kevin Westbrook nói với tôi trong con hẻm đó."
Claire ngồi thẳng lên. "Quỷ tha ma bắt mày xuống địa ngục đi"?" Cô có biết gì về tà thuật không?"
"Không nhiều lắm. Anh nghĩ Kevin đã gieo vào anh một lời nguyền à?"
"Không. Những kẻ đứng sau nó cơ. Tôi không biết, tôi chỉ nghĩ thế thôi."
"Claire nhìn anh với vẻ hoài nghi. "Tôi nghĩ cũng có thể. Web, mặc dù tôi không dám tin đó là câu trả lời."
Web bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc. "Có lẽ cô đúng. Được rồi, tiến sĩ, rút đồng hồ của cô ra và bắt đầu lắc đi nào."
"Tôi dùng một cây bút màu xanh, nếu anh không phiền. Tuy nhiên trước hết tôi muốn anh ngồi xuống chiếc ghế bành kia và ngả hẳn người ra thật thư giãn. Anh không thể chuyển sang trạng thái thôi miên nếu cứ đứng tập trung như trời trồng thế kia, Web. Anh cần phải thả lỏng và tôi sẽ giúp anh."
Web ngồi xuống và Claire cũng kéo lấy một chiếc ghế dài có đệm lót rồi ngồi xuống trước mặt anh.
"Bây giờ, điều đầu tiên chúng ta cần giải quyết chính là những ngộ nhận xung quanh thôi miên. Như tôi đã nói, đó hoàn toàn không phải là một trạng thái vô thức, mà chỉ là một trạng thái khác của ý thức. Trong thực tế, não bộ của anh sẽ vẫn có những hoạt động như trong trạng thái thư giãn bình thường, tức là với nhịp alpha 2. Khi chìm vào trạng thái thôi miên, anh sẽ cảm thấy hoàn toàn thoải mái và thư thái, nhưng đó cũng là trạng thái ý thức và ám thị rất cao, anh hoàn toàn kiểm soát được mọi chuyện đang diễn ra. Tất cả các hình thức thôi miên trong thực tế đều là tự thôi miên, và tôi chỉ có vai trò hướng dẫn thư giãn tới mức độ đạt đến trạng thái đó Không ai có thể thôi miên một người không muốn bị thôi miên; và cũng không ai có thể bắt anh phải làm những gì anh thật sự không muốn làm. Vì vậy anh tuyệt đối an toàn. Điều tưởng như nguy hiểm hóa ra chẳng nguy hiểm chút nào." Cô mỉm cười trấn an. "Anh yên tâm rồi chứ?" Web gật đầu.
Cô giơ chiếc bút lên. "Anh có tin rằng đây là một chiếc bút từng được chính Freud 3 sử dụng không?"
"Không, tôi không tin."
Cô lại mỉm cười. "Tốt lắm, vì đúng là ông ta không dùng thật. Chúng tôi sử dụng một vật như thế này khi thôi miên bệnh nhân. Giờ tôi muốn anh hoàn toàn tập trung cả hai mắt vào đầu chiếc bút này."
Cô giơ chiếc bút lên trước mặt Web khoảng 10cm, ngay phía trên góc nhìn bình thường Web ngẩng đầu lên để nhìn chiếc bút.
"Không, Web, anh chỉ được dùng mắt thôi."
Cô đặt một tay lên đầu anh và ấn xuống. Giờ thì Web gần như nhướng hẳn mắt lên mới nhìn thấy đầu chiếc bút.
"Tốt lắm, Web, rất tốt. Hầu hết mọi người đều mệt mỏi rất nhanh, nhưng tôi tin là anh sẽ không thế. Tôi biết anh là người mạnh mẽ và đầy quyết tâm, cứ tập trung nhìn đi, nhìn vào ngòi bút nhé."
Một cách vô tình, Claire bắt đầu chuyển sang giọng nói đều đều, những từ ngữ thay nhau thốt ra từ miệng cô với thái độ vỗ về và khuyến khích.
Một phút trôi qua. Rồi, trong lúc Web vẫn đang căng mắt nhìn vào đầu chiếc bút, Claire chợt nói, "Chớp mắt nào." Và Web nháy mắt thật.
Claire thấy rõ rằng mắt của anh mỗi lúc một mỏi hơn khi phải nhìn từ một góc không tự nhiên, và chúng đã bắt đầu giàn giụa nước. Và thật ra Web đã chớp mắt trước, đúng lúc Claire nói "Chớp mắt nào." Nhưng khi ấy Web đã không còn chắc chắn về thứ tự các sự kiện nữa. Anh còn đang tập trung vào đầu chiếc bút, vào việc giữ cho mắt mở to. Chính điều đó đã khiến anh tin rằng có chuyện gì đó vừa xảy ra, rằng Claire đang từng bước kiểm soát được anh. Ngay cả khi anh đã trải qua cảm giác đó từ trước, anh vẫn đang tự hỏi không biết có phải phép thôi miên kia đã bắt đầu phát huy tác dụng không nữa. Trước tiên là cảm giác mỏi mắt, tiếp sau là sự mất tập trung. Tất cả là nhằm hướng tới mục đích giúp anh thả lỏng hoàn toàn.
"Anh đang làm tốt lắm, Web," cô nói, "tốt hơn bất kỳ ai khác. Mỗi lúc anh càng thấy thư thái và thoải mái hơn. Cứ tập trung nhìn vào ngòi bút đi nào." Và cô có thể thấy là anh rất quyết tâm tập trung ánh mắt, để được nhận sự khuyến khích, động viên của cô. Cô dễ dàng nhận ra rằng Web thuộc mẫu người cố gắng điển hình, lúc nào anh cũng háo hức làm vừa lòng người khác để được nhận lời khen. Anh cần sự quan tâm và tình yêu vì hiển nhiên đó là những gì Web thiếu thốn nhất trong quãng thời gian thơ ấu của mình.
"Chớp mắt nào." Anh lại làm theo và cô biết anh đang cảm thấy dễ chịu vô cùng, những căng thẳng dần được giải tỏa. Cô biết trong mắt anh đầu chiếc bút đang lớn dần, lớn dần, anh bắt đầu không còn muốn nhìn vào nó nữa.
"Và hãy tưởng tượng rằng anh đang rất muốn nhắm mắt lại," Claire nói. "Hai mi mắt của anh đang nặng dần, nặng dần. Thật khó khăn khi mở mắt và dường như anh đang rất muốn nhắm mắt lại. Hãy nhắm mắt nào." Web làm theo, nhưng ngay lập tức anh lại mở choàng mắt ra. Bao giờ cũng thế, Claire biết. "Tiếp tục nhìn vào ngòi bút đi, Web, cứ tiếp tục nhìn vào ngòi bút nào, anh đang làm tốt lắm. Rất xuất sắc. Cứ để mắt anh nhắm lại thật tự nhiên khi nào chúng sẵn sàng. Hai mắt Web lại từ từ khép lại và giữ nguyên như vậy.
"Tôi muốn anh đọc to từ 'mười' mười lần thật nhanh. Bắt đầu nào". Web làm theo lời cô và Claire lại hỏi. "Những chiếc lon nhôm được làm từ gì?"
"Thiếc," Web thốt lên với giọng rất tự hào và mỉm cười thích thú.
"Nhôm chứ." Nụ cười của anh vụt tắt.
Claire tiếp tục với giọng vỗ về nhẹ nhàng. "Anh có biết ‘strop’ nghĩa là gì không? Đó là một dải dây da thô ráp mà đàn ông miền Tây ngày xưa dùng để mài dao cạo. Tôi muốn anh nói từ 'strop' mười lần thật nhanh. Bắt đầu nào."
Rõ ràng là lần này đã cảnh giác hơn, Web nhắc lại từ đó mười lần liền.
"Anh làm gì khi đèn chuyển sang màu xanh?"
"Stop!" Anh nói rất to.
"Thật ra đèn xanh lại là lúc anh phải đi chứ."
Mặt Web xịu đi vì thất vọng, nhưng Claire đã nhanh chóng khen ngợi anh. "Anh đang làm rất tốt. Hầu như chằng có ai trả lời đúng những câu hỏi này. Nhưng quan trọng nhất là trông anh hoàn toàn thư thái. Giờ tôi muốn anh đếm ngược thật to từ ba trăm về không bằng cách lùi dần ba đơn vị một."
Web bắt đầu đếm ngược. Anh mới đếm đến 279 thì cô lại yêu cầu anh chuyển sang lùi năm đơn vị mỗi lần. Anh lại làm theo đến khi cô bảo anh lùi bảy rồi chín đơn vị.
Bất thình lình Claire ngắt lời anh và bảo "Thôi không đếm nữa, anh cứ thả lỏng đi. Bây giờ anh đang ở trên cùng một chiếc cầu thang cuốn và càng xuống dưới mức độ thư giãn sẽ tăng dần. Ở dưới cùng cũng đồng nghĩa với thức độ thư giãn sâu sắc nhất. Anh sẽ đi xuống dưới chiếc cầu thang cuốn đó, được chứ? Anh sẽ trải nghiệm cảm giác thư giãn chưa từng có. Được chưa nào?"
Web gật đầu. Giọng nói của Claire thật ngọt ngào và mời mọc như một làn gió mát mùa hè.
"Anh đang từ từ đi xuống dưới. Anh đang lướt xuống. như đang đi trên mây. Càng lúc càng thư giãn sâu hơn." Claire bắt đầu đếm ngược từ mười về và xen kẽ vào đó là những câu nói vỗ về du dương. Khi đếm đến một thì cô nói. "Trông anh thư giãn lắm rồi." Claire chăm chú nhìn nét mặt và màu da của Web. Cơ thể anh đã chuyển từ trạng thái căng thẳng sang thả lỏng. Mặt anh đỏ bừng vì máu đã được dồn thêm lên đó. Mắt Web cũng đã nhắm lại nhưng vẫn còn hơi hấp háy. Cô nói cô sắp nhấc một bàn tay của anh lên trước khi cô thực hiện để anh không giật mình. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Bàn tay mềm mại, không một chút sức lực. Cô lại thả nó xuống. "Anh đang xuống gần đến mức thấp nhất của cầu thang. Anh sắp bước ra. Trạng thái thư giãn sâu sắc nhất, khác với bất kỳ những gì anh đã trải qua. Sẽ cực kỳ hoàn hảo." Lại một lần nữa cô cầm tay anh lên sau khi đã thông báo trước ý định của mình.
"Anh thích nhất màu gì?"
"Màu xanh lục," Web khe nói."
"Màu xanh, một màu rất dịu mắt Như màu cỏ. Tôi đang đặt vào tay anh một quả bóng bay, một quả bóng bay màu xanh nhé. Tôi đang làm đây này. Anh có cảm thấy không?"
Web gật đầu.
"Bây giờ tôi sẽ bơm đầy quả bóng bằng khí hêli. Anh biết đấy, hêli nhẹ hơn không khí. Tôi đang bơm quả bóng màu xanh. Nó sẽ căng tròn. Nó bắt đầu bay lên rồi. Mỗi lúc nó một căng hơn."
Claire nhìn tay Web đang từ từ nhấc lên khỏi chỗ để tay của chiếc ghế bành như thể quả bóng bay tưởng tượng đang kéo nó lên.
"Nào, khi tôi đếm đến ba, tay anh sẽ lại trở về ghế như cũ."
Cô đếm đến ba và Web lại thả tay xuống ghế. Cô đợi thêm khoảng ba mươi giây rồi nói, "Tay anh bắt đầu lạnh dần; lạnh dần, tôi nghĩ tôi thấy tay anh tím tái hết rồi kìa." Và Claire lại chứng kiến cảnh bàn tay Web co lại và run rẩy. "Được rồi, hết rồi, tất cả lại bình thường, ấm áp trở lại." Bàn tay lại thả lỏng.
Bình thường thì Claire sẽ không bao giờ tỉ mỉ và kỳ công trong việc đưa Web trải qua tất cả những bước này, với những kỹ thuật nhằm nâng cao cảm giác thư giãn cho Web khi thôi miên anh. Hầu như cô sẽ dừng lại khi đề cập đến quả bóng bay là cùng. Tuy nhiên, trước khi bắt đầu đã có điều khiến cô cực kỳ tò mò, và sự tò mò đó đã được trả lời vì cuối cùng Claire kết luận rằng có lẽ Web là một người mắc chứng miên hành.
Hầu hết các chuyên gia trong ngành đều thống nhất rằng khoảng 5-10% dân số trên thế giới là những người đặc biệt nhạy cảm với thôi miên và số người miễn nhiễm với thôi miên cũng cao tương đương. Người mắc chứng miên hành là những người rất đặc biệt. Họ mẫn cảm với thôi miên đến nỗi có thể trải nghiệm những cảm giác thể chất khi ở trong trạng thái thôi miên, giống như những gì Web vừa làm. Họ cũng là những người rất ngoan ngoãn thực hiện các ám thị hậu thôi miên. Và thật ngạc nhiên, chính những người cực kỳ thông minh lại là những người dễ bị thôi miên nhất.
"Web, anh có nghe thấy tôi không?" Anh gật đầu. "Web, hãy chăm chú lắng nghe giọng của tôi nhé. Tập trung vào giọng nói của tôi nào. Quả bóng đã bay mất. Hãy tiếp tục thả lỏng. Lúc này anh đang cầm trên tay một chiếc máy quay phim. Anh là người quay phim. Những gì anh nhìn thấy qua ống kính là tất cả những gì mà anh và tôi có thể nhìn, anh có không hiểu không nhỉ, thưa nhà quay phim?" Một cái gật đầu nữa. "Được rồi tôi chỉ có vai trò là thỉnh thoảng lại chỉ dẫn anh đôi chút thôi, còn anh kiểm soát toàn bộ tình hình. Qua ống kính máy quay anh sẽ có đánh giá của mình về người khác, đúng như những gì anh nghĩ về họ. Máy quay phim có gắn kèm một chiếc micro, nên chúng ta còn nghe thấy mọi chuyện đang diễn ra nữa. Sẵn sàng chưa?" Anh gật đầu. "Anh đang làm tốt lắm, nhà quay phim. Tôi rất tự hào về anh."
Claire ngồi ngả ra và ngẫm nghĩ một lát. Trên cương vị một chuyên gia tâm thần đã nghiên cứu kỹ hồ sơ về bệnh nhân, cô biết chính xác khu vực cô cần tập trung trong quá khứ của Web để giúp anh. Những vấn đề tâm lý nghiêm trọng nhất của anh không hề bắt nguồn từ cái chết bi thảm của những đồng đội trong HRT. Chúng hình thành từ chính mối quan hệ tay ba phức tạp giữa mẹ anh, người bố dượng và bản thân Web. Tuy nhiên chặng dừng chân đầu tiên của cô trong quá khứ của Web London sẽ còn sớm hơn thế.
"Tôi muốn anh quay về ngày 8 tháng 3 năm 1969, anh chàng quay phim ạ. Anh có thể đưa tôi quay về đó được không?"
Web lặng thinh hồi lâu. Cuối cùng anh khẽ nói. "Được."
"Hãy cho tôi biết anh nhìn thấy gì nào, nhà quay phim."
Cô biết sinh nhật Web chính là ngày 8 tháng 3. Ngày này năm 1969 chính là lúc Web bước sang tuổi thứ sáu. Có lẽ đây là năm cuối cùng anh còn ở bên Harry Sullivan Cô muốn thiết lập một vạch ranh giới cho Web với bố anh. Một kỷ niệm đẹp, và một bữa tiệc sinh nhật dành cho cậu bé sẽ là bối cảnh hoàn hảo nhất. "Anh chàng quay phim của chúng ta sẽ tập trung tinh thần và lia ống kính ra khắp xung quanh nào. Anh nhìn thấy ai nhỉ?" cô lại gợi ý.
"Tôi nhìn thấy một ngôi nhà. Tôi thấy một căn phòng, một căn phòng bên trong không có ai cả."
"Cứ tập trung quan sát kỹ xem nào. Lia ống kính máy quay khắp xung quanh đi. Anh có thấy ai không? Ngày 8 tháng 3 năm 1969."
Đột nhiên cô lạnh toát người vì sợ rằng hôm đó không có ai tổ chức tiệc sinh nhật cho Web.
"Chờ một chút," Web nói. "Chờ một chút. Tôi vừa nhìn thấy gì đó."
"Anh nhìn thấy gì?"
"Một người đàn ông – không, một người phụ nữ. Bà ấy rất đẹp, đẹp lắm. Bà ấy đang đội mũ, một chiếc mũ rất ngộ nghĩnh, và bà ấy đang bưng trên tay một chiếc bánh có cắm nến ở trên."
"Hình như họ đang tổ chức sinh nhật cho ai đó thì phải. Đó là một cậu bé hay một cô bé, hở nhà quay phim.
" Sinh nhật một cậu bé. Đúng rồi, và bây giờ mọi người bắt đầu xuất hiện như thể họ vừa trốn ở đâu đó xung quanh. Họ đang hò reo gì đó. À. Họ đang đồng thanh hát, Happy Birthday."
"Tuyệt quá, Web. Vậy là họ đang tổ chức tiệc sinh nhật cho một cậu bé. Trông cậu bé của chúng ta thế nào?"
"Cậu bé có tóc sẫm màu, người cao và mảnh. Cậu ta đang thổi nến trên chiếc bánh. Tất cả mọi người đều hát chúc mừng sinh nhật."
"Cậu bé có nghe thấy tiếng bố cậu hát mừng không? Bố cậu bé thì sao, nhà quay phim?"
"Tôi thấy ông ta rồi. Tôi thấy ông ta rồi."
Mặt Web bắt đầu đỏ dần lên, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp. Claire chăm chú nhìn những biểu hiện về thể chất này. Cô sẽ không liều lĩnh làm bất kỳ điều gì có thể gây tổn thương cho Web, cả về thể chất lẫn tinh thần. Không đời nào.
"Trông ông ta thế nào?"
"Ông ta cao to, rất cao to, cao to hơn tất cả mọi người xung quanh. Một người khổng lồ."
"Và chuyện gì đang diễn ra giữa cậu bé và người bố khổng lồ vậy nhà quay phim?"
"Cậu bé đang chạy đến với ông ta. Và ông ta cho cậu bé ngồi lên cổ mình, nhẹ tênh như không vậy.
"Ôi chà. một ông bố thật khỏe mạnh."
"Ông ấy đang hôn cậu bé, họ đang nhảy quanh căn phòng và cùng hát một bài gì đó."
"Nghe kỹ hơn xem nào, nhà quay phim, anh vặn to nút điều khiển âm lượng trên chiếc micro đi. Anh có nghe thấy gì không?"
Thoạt tiên Web lắc đầu rồi lại gật đầu. "Những ánh mắt, những ánh mắt long lanh."
Claire lục lọi trong trí nhớ và chợt hiểu: Harry Sullivan, người Ai-len. "Bài Những đôi mắt Ai-len. Những đôi mắt Ai-len mỉm cười.?"
"Đúng rồi! Mà không, ông ấy bịa thêm lời cho bài hát, rất buồn cười, tất cả đều cười nghiêng ngả. Còn bây giờ ông ấy đang đưa cho cậu bé cái gì đó."
"Một món quà? Có phải một món quà sinh nhật không?"
Khuôn mặt Web méo mó và anh lắc lư người về phía trước.
Claire lộ vẻ lo lắng, cô cũng cúi người về trước. "Thư giãn nào, nhà quay phim. Đó chỉ là một hình ảnh mà anh đang ngắm nhìn thôi, chỉ có thế. Chỉ là một hình ảnh. Anh nhìn thấy gì vậy?"
"Tôi thấy những người đàn ông lạ. Những người đàn ông đã vào trong nhà."
"Những người đàn ông lạ mặt? Trông họ như thế nào?"
"Họ mặc đồ màu nâu, đồng phục màu nâu và đội mũ cao bồi. Họ có mang súng."
Tim Claire bỗng đập loạn lên. Cô có nên dừng mọi chuyện tại đây không nhỉ? Cô chăm chú nhìn mặt Web. Trông anh đã có vẻ bình tĩnh hơn. "Họ đang làm gì vậy, nhà quay phim? Những người đó muốn gì?"
"Họ đang bắt ông ấy, họ đang lôi người bố đi. Ông ấy đang la hét. Tất cả đều gào thét. Những người đội mũ cao bồi đang cho vật gì đó sáng loáng lên tay ông bố. Bà mẹ đang gào thét, bà ấy vừa ôm ghì lấy cậu bé."
Web giơ hai tay lên bịt tai, người anh lắc lư dữ dội đến nỗi làm chiếc ghế bành suýt lật nhào. "Họ đang la hét, họ đang la hét. Cậu bé đang gào khóc,"Bố ơi! Bố ơi!" Lúc này thì chính Web cũng đang gào lên.
Ôi, chết tiệt, Claire nghĩ thầm. Vật gì đó sáng loáng trên tay ông bố? Cảnh sát đã đến bắt Harry Sullivan đúng vào lúc bữa tiệc sinh nhật lần thứ sáu của Web đang diễn ra. Chúa ơi!
Claire lại chăm chú nhìn Web. "Ổn rồi, nhà quay phim ạ." Cô nói bằng giọng ngọt ngào và vỗ về nhất của mình, "cứ thả lỏng đi nào, chúng ta sẽ đến một nơi khác. Cứ cầm theo chiếc máy quay và trước mắt hãy tắt nó đi, đến khi chúng ta quyết định xong là sẽ đi đâu. Được rồi, máy quay phim của anh đang tắt rồi. Anh không nhìn thấy gì nữa cả. Anh đang thư giãn và không nhìn thấy gì nữa. Tất cả mọi người đều đi rồi. Không còn ai ở lại để gào thét nữa. Tất cả đều đi rồi. Tất cả đều tối om."
Web dần dần bình tĩnh lại, anh đặt tay xuống và ngả người về phía sau.
Claire cũng ngồi ngả ra lưng ghế và cố gắng thư giãn. Cô đã trải qua nhiều ca thôi miên căng thẳng và phát hiện một số điều rất đáng ngạc nhiên trong quá khứ của bệnh nhân, nhưng mỗi lần lại là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ và xúc động. Claire bất giác phân vân hồi lâu. Cô có nên tiếp tục không? Có khả năng rất lớn là cô sẽ không bao giờ còn cơ hội thôi miên được Web nữa.
"Được rồi, nhà quay phim, chúng ta tiếp tục nào." Cô liếc xuống những tờ giấy ghi chép mà cô đã rút ra từ tập hồ sơ cất dưới gối đệm của chiếc ghế. Cô đã đợi đến khi Web rơi hoàn toàn vào trạng thái thôi miên mới rút chúng ta. Trong những buổi điều trị trước đó của hai người cô đã ghi chép lại những vấn đề làm anh bực mình nhất. Sự cẩn thận của cô hoàn toàn không phải chuyện gì khác thường, vì có ai muốn cuộc đời họ bị phơi bày hết trên giấy cho người khác chọc ngoáy đâu cơ chứ? Và cô còn nhớ cảm giác khi Buck Winters áp dụng đúng chiến thuật đó với cô. Trên các trang giấy đều có ghi ngày tháng. Cô đã lấy chúng từ tập hồ sơ của Web và ghi lại cả những gì đáng chú ý trong các lần nói chuyện với anh.
"Chúng ta đang tiến đến..." Cô hơi lưỡng lự. Liệu anh có chịu đựng được không nhỉ? Ngay chính cô cũng không chắc liệu cô có kiểm soát được mọi việc không nữa? Cuối cùng cô vẫn quyết định và nói cho Web biết cái ngày mà cô muốn anh nhớ lại. Đó chính là ngày bố dượng anh chết. "Anh nhìn thấy gì nào, nhà quay phim?"
"Không thấy gì."
"Không thấy gì?" Claire chợt nhớ ra. "Anh bật máy quay phim lên nào. Giờ thì anh thấy gì?"
"Vẫn không có gì. Tối om, tất cả tối om."
Kỳ lạ thật, Claire thầm nghĩ. "Đang là ban đêm à? Bật đèn gắn kèm với máy quay phim của anh lên đi, nhà quay phim."
"Không, không có cái đèn nào hết. Tôi không muốn bật đèn."
Claire cúi sát lại vì Web đang nói đến cảm giác của chính anh. Đây là lúc đòi hỏi cô phải thật khéo léo, vì bệnh nhân của cô đang ở giữa trạng thái vô thức sâu nhất. Mặc dù vậy, cô quyết định vẫn tiếp tục.
"Tại sao người quay phim của chúng ta lại không muốn bật đèn nhỉ?"
"Vì tôi sợ".
"Tại sao cậu bé lại sợ?" Cô phải giữ nguyên đối tượng ở ngôi thứ ba mặc dù Web đang bắt đầu bước chệch về ngôi thứ nhất.
Claire biết nếu không kéo anh ra khỏi trạng thái tự ám thị này, cảm giác đau đớn mà anh phải chịu đựng có lẽ sẽ còn ghê gớm hơn.
"Vì ông ta ở ngoài kia."
"Ai cơ, Raymond Stockton à?"
"Raynlond Stockton," Web nhắc lại.
"Thế mẹ cậu bé đâu rồi?"
Ngực Web lại bắt đầu phập phồng, hơi thở gấp gáp. Anh đang bấu chặt vào tay tựa của chiếc ghế bành đến nỗi những ngón tay anh rung bần bật.
"Mẹ anh đâu?"
Giọng Web đột nhiên hơi the thé, như giọng một cậu con trai chuẩn bị dậy thì. "Đi rồi. Không, bà ấy đã quay về. Đang đánh nhau. Lúc nào cũng đánh nhau."
"Mẹ và bố dượng anh đang đánh nhau à?"
"Lúc nào cũng thế. Suỵt!" Web bỗng hạ giọng. "Ông ta đang lên. Ông ta đang lên đấy."
"Sao anh biết. Anh nhìn thấy gì rồi?"
"Cánh cửa đang nhích lên. Bao giờ nó cũng rít ken két. Lần nào cũng thế. Đúng như thế. Ông ta đang bước lên bậc thang. Ông ta giấu nó ở trên này. Ma túy của ông ta. Tôi đã nhìn thấy ông ta. Tôi đã nhìn thấy ông ta."
"Bình tĩnh nào, Web. Mọi chuyện vẫn ổn mà. Không sao đâu. Claire không muốn chạm vào anh vì cô sợ làm Web giật mình. Nhưng lúc này cô đã ngồi sát lại gần anh nên thực ra hầu như không có khoảng trống nào giữa hai người. Cô lo lắng theo dõi mọi biểu hiện trên mặt Web như cô đang ngồi bên giường của mẹ mình trong giây phút bà hấp hối. Claire chuẩn bị sẵn sàng để chấm dứt chuyện này ngay khi nó bắt đâu có dấu hiệu vượt khỏi tầm kiểm soát. Tuy nhiên giá kể như họ có thể tiến xa thêm chút nữa. Xa thêm một chút nữa thôi.
"Ông ta đã lên đến đầu cầu thang. Tôi nghe thấy tiếng ông ta. Tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi. Bà ấy ở dưới tầng. Đang chờ đợi."
"Nhưng anh không thể nhìn được. Anh vẫn ở trong bóng tối mà."
"Tôi nhìn được."
Giọng Web làm Claire giật mình, vì nó đã là một giọng nói rất trầm và đe dọa, chứ không phải tiếng khóc nức nở của một cậu bé đang sợ hãi như trước đó nữa.
"Làm sao anh nhìn thấy được, nhà quay phim? Anh nhìn thấy những gì?"
Web gào toáng những từ tiếp theo bất ngờ đến nỗi suýt chút nữa Claire đã ngã lăn xuống sàn nhà.
"Mẹ kiếp, cô đã biết rồi còn gì."
Trong tích tắc cô chợt hiểu anh đang nói chuyện trực tiếp với cô. Đó là chuyện chưa bao giờ từng xảy ra trong một buổi thôi miên của Claire.
"Anh nói vậy là sao nhỉ? Rằng cô đã biết thông tin này rồi là thế nào?"
Nhưng rồi anh bắt đầu bình tĩnh lại và tiếp tục.
"Tôi hé đống quần áo lên một chút. Tôi đang nằm dưới đống quần áo. Đang trốn."
"Trốn người bố dượng của cậu bé à?"
"Tôi không muốn ông ta nhìn thấy tôi."
"Vì cậu bé sợ ông ta à?"
"Không, tôi không sợ. Tôi không muốn ông ta nhìn thấy tôi. Ông ta không được thấy tôi, chưa đến lúc."
"Tại sao, ý anh là gì?"
"Ông ta đứng ngay trước mặt tôi, nhưng quay lưng lại. Kho ma túy bí mật của ông ta ở ngay kia. Ông ta đang cúi xuống để lấy chúng ra."
Giọng Web mỗi lúc một trầm khàn hơn, như thể anh đang lớn dần từ một cậu bé thành một người đàn ông ngay trước mắt cô.
"Tôi đang ra khỏi nơi trốn, tôi không muốn lẩn trốn thêm nữa. Đống quần áo cũng nhô lên cùng với tôi. Đó là quần áo của mẹ tôi. Bà ấy đã chất chúng lên đấy cho tôi."
"Bà ấy làm vậy à? Tại sao chứ?"
"Để lấy chỗ cho tôi trốn, khi ông ta lên đó. Tôi ở trên. Tôi đang đứng phía trên. Tôi cao hơn ông ta. Tôi lớn hơn ông ta. Lúc này đây trong giọng nói của Web có điều gì đó khiến Claire hồi hộp. Cô chợt nhận ra chính hơi thở của cô đang trở nên mỗi lúc một gấp gáp ngay cả khi Web đã bình tĩnh lại. Người cô ớn lạnh vì bàng hoàng và kinh sợ trước những gì sắp diễn ra. Cô nên đánh thức anh khỏi trạng thái này. Tất cả những bản năng chuyên nghiệp trong cô thúc giục cô phải làm thế. Vậy mà Claire vẫn không sao cưỡng lại sự tò mò của mình.
"Những cuộn thảm thừa. Cứng như thép. Web vẫn tiếp tục nói bằng cái giọng trầm đục của một người đàn ông trưởng thành. "Tôi cũng có một cuộn như vậy, tôi giấu nó dưới đống quần áo. Bây giờ tôi đã đứng hẳn dậy. Cao lớn hơn ông ta, ông ta chỉ là một kẻ nhỏ bé. Quá nhỏ bé."
"Web." Claire bắt đầu. Giờ thì cô không còn đếm xỉa gì đến cái danh từ trung gian "người quay phim nữa." Mọi chuyện bắt đầu đi quá xa.
"Tôi đang cầm nó trên tay. Như một cây gậy bóng chày. Tôi là một cầu thủ bóng chày siêu hạng có cú đập bóng sấm sét. Vung gậy mạnh hơn bất kỳ ai khác. Tôi to lớn và mạnh mẽ. Giống bố tôi. Bố thực sự của tôi ấy.
"Web, xin anh…"
"Ông ta vẫn không nhìn thấy gì. Không biết tôi đang ở đó. Tay đang vung gậy sẵn sàng."
Cô lại thay đổi chiến thuật. "Nhà quay phim, tôi muốn anh tắt máy quay đi."
"Quả bóng đang bay tới. Bay rất nhanh. Tôi đã nhìn thấy nó. Quá dễ dàng. Tôi đã sẵn sàng."
"Nhà quay phim. tôi muốn anh..."
"Nó ở ngay trước mặt. Ông ta đang quay mặt lại. Tôi muốn ông ta làm thế. Tôi muốn ông ta nhìn thấy. Nhìn thấy tôi."
"Web? Tắt máy đi."
"Ông ta nhìn thấy tôi, ông ta nhìn thấy tôi rồi. Tôi đang vung gậy lên."
"Tắt máy quay đi. Dừng lại, anh không nhìn thấy gì nữa. Dừng lại ngay!"
"Tôi đang vung gậy. Ông ta nhìn thấy tôi, ông ta biết rõ tôi có thể vụt bóng mạnh đến dường nào. Giờ thì ông ta bắt đầu sợ hãi. Ông ta sợ hãi rồi! Ông ta sợ, nhưng tôi thì không! Không bao giờ nữa! Không bao giờ nữa!"
Claire trợn tròn mắt bất lực nhìn Web đang vung chiếc gậy tưởng tưởng trên tay cho một cú đập bóng.
"Đó là một cú vụt rất trúng đích. Cực kỳ trúng đích. Những tia màu đỏ, những tia màu đỏ vọt ra. Quả bóng đang rơi xuống. Nó đang rơi xuống. Một cú đánh bóng hoàn hảo, quá hoàn hảo. Kia rồi, kia rồi. Vĩnh biệt, vĩnh biệt ngài khốn nạn." Anh lặng im hồi lâu trong lúc Claire vẫn sững sờ nhìn anh.
"Ông ta đang gượng dậy, ông ta đang gượng dậy rồi." Anh dừng lại. "Mẹ ơi," anh gọi. "Gậy đây này, mẹ ơi!" Anh vươn tay ra như thể đang chuyển chiếc gậy tưởng tượng cho ai đó. Claire suýt chút nữa thì giơ tay ra đón lấy chiếc gậy, nhưng đúng tích tắc cuối cùng cô choàng tỉnh và rụt tay lại.
"Mẹ đang đánh ông ta. Vào giữa đỉnh đầu. Máu phun ra nhiều lắm. Ông ta không cử động được nữa. Ông ta bất động rồi. Hết rồi."
Anh nín bặt và ngả hẳn người trên chiếc ghế bành. Claire cũng nhũn hết người và ngồi phịch xuống, tim cô đang đập thình thịch đến nỗi cô phải choàng một tay lên ôm ngực ngăn trái tim như chỉ muốn nhảy xổ ra ngoài. Tất cả những gì trước mắt cô lúc này là hình ảnh Raymond Stockton đang lao cắm đầu từ trên cầu thang gác xép xuống sau khi lĩnh trọn một cú đập bằng cuộn thảm và lăn lông lốc xuống sàn gỗ bên dưới để rồi lại bị vợ mình bồi thêm cho một cú nữa cũng bằng cuộn thảm đó.
"Tôi muốn anh thư giãn hoàn toàn. Web. Tôi muốn anh nhắm mắt lai, ngủ đi, ngủ đi nào."
Trước mặt Claire, anh đang thả lỏng người và chìm sâu vào lòng chiếc ghế bành. Claire giật bắn mình khi cô vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Romano đứng như trời trồng trước mặt, mắt trợn trừng nhìn cô, tay anh đặt trên báng súng.
"Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?" anh gặng hỏi.
"Anh ấy đang ở trong trạng thái thôi miên thôi. Anh Romano. Anh ấy ổn mà.
"Làm sao tôi biết được?"
"Tôi nghĩ anh phải tin tôi thôi." Cô vẫn còn bàng hoàng nên không tâm trí đâu mà tranh cãi với anh ta. "Anh nghe được những gì?"
"Tôi đang quay lại xem anh ấy thế nào thì tôi nghe tiếng Web đang gào thét."
"Anh ấy vừa hồi tưởng lại một số ký ức đau đớn trong quá khứ. Tôi vẫn chưa hoàn toàn giải mã được ý nghĩa của những ký ức đó; nhưng dù sao đến thời điểm này thì như thế cũng là một bước tiến lớn rồi."
Những kinh nghiệm của Claire trong lĩnh vực khoa học hình sự đã giúp cô hình thành vài giả thuyết để cân nhắc. Rõ ràng là việc đánh Raymond Stockton bằng cuộn thảm đã được tính toán trước. Chắc chắn trong vết thương trên đầu Stockton vẫn còn dính lại những sợi thảm khi ông ta ngã xuồng sàn nhà. Và nếu thảm trải sàn khi đó cũng cùng chủng loại với số thảm thừa trên gác, thì chắc chắn cảnh sát sẽ kết luận rằng những sợi thảm đó đã dính lại trên đầu khi ông ta ngã xuống sàn. Họ sẽ không nghi ngờ rằng có người vừa đánh ông ta bằng một cuộn thảm thừa giấu sẵn trên gác xép. Sau tất cả những lời cáo buộc về sự bạo hành của nạn nhân, thì tất cả mọi người, thậm chí là cả cảnh sát, cũng thở phào nhẹ nhõm là cuối cùng thì ông ta cũng rồi đời. Kết thúc những ý nghĩ về người bố dượng, Claire lại nghĩ đến người mẹ.
Web đã nói rằng trước đó Charlotte London đã chất cả một đống quần áo cũ của mình lên gác xép. Có lẽ chính bà ta cũng đã chuyển cuộn thảm lên đó cũng nên? Phải chăng bà ta là người đã chỉ dẫn cho cậu con trai thiếu niên cao lớn trước tuổi của mình cách rũ bỏ người bố dượng hung bạo? Liệu đó có phải cách bà ta đã sắp xếp để mọi chuyện diễn ra? Để rồi ra tay kết thúc vào phút chót, để mặc Web sau này sống với những ký ức kinh hoàng, để mặc anh phải tìm cách chôn vùi mặc cảm tội lỗi của mình đến nỗi chính anh cũng không hề nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra trừ khi rơi vào trạng thái bị thôi miên? Nhưng một ký ức tội lỗi bị ức chế như vậy chắc chắn sẽ để lại vết nhơ trong mọi khía cạnh về hiện tại và tương lai của Web. Nó sẽ tự thể hiện ra ngoài qua rất nhiều cách, mà trong đó không có cách nào là tích cực. Giờ thì Claire có thể hiểu tại sao Web lại là một người như bây giờ. Anh đã trở thành một cảnh sát, không phải để bù đắp cho quá khứ tội phạm của Harry Sullivan, mà chính vì sự cắn rứt trong lương tâm mình. Một cậu bé góp phần vào việc giết chết người bố dượng theo hướng dẫn của mẹ đẻ; xét từ góc độ sức khỏe tâm thần thì đó quả là một bi kịch quá sức chịu đựng.
Claire nhìn Web, anh vẫn đang ngồi lặng lẽ trong chiếc ghế bành, mắt nhắm nghiền, chờ đợi những chỉ dẫn tiếp theo của cô. Bây giờ cô cũng càng hiểu rõ hơn chứng miên hành của anh. Những đứa trẻ có tuổi thơ bị ngược đãi tàn tệ thường tự thu mình vào một thế giới huyền hoặc như một phương cách bảo vệ chúng khỏi hiện thực kinh hoàng. Trẻ sẽ tạo ra cho mình những người bạn tưởng tượng để chống lại sự cô đơn, chúng cũng vẽ ra những cuộc sống thật tuyệt vời cùng những cuộc phiêu lưu kỳ ảo để trốn chạy cảm giác bất an và tuyệt vọng. Claire đã điều trị cho nhiều người mắc chứng miên hành, hầu hết đều là những người có khả năng kiểm soát phần thượng não của mình đến nỗi họ có thể tô vẽ hoặc xóa bỏ toàn bộ những phần nhất định trong ký ức của mình, giống như Web vừa làm. Cô suy ra rằng, Web London bề ngoài là một người năng động, độc lập, tự chủ, nhưng sâu xa bên trong lại là một người dễ bảo và sống dựa vào những người thân xung quanh, thể hiện qua sự gắn bó đến mức dựa dẫm của anh vào đội HRT và khả năng thực hiện mệnh lệnh đặc biệt xuất sắc. Lúc nào anh cũng khao khát làm vừa lòng ngươi khác, để được họ chấp nhận.
Cô lắc đầu. Đời sống nội tâm của Web quả là một mớ hỗn độn. Vậy mà anh vẫn đương đầu nổi với những gánh nặng bầm dập về tâm lý của cả Cục và HRT. Web nói rằng anh khám phá ra quy luật của những bài kiểm tra MMPI và đã thành công trong việc đối phó với chúng. Anh không hề biết là anh đã rất đúng khi nói vậy.
Cô quay sang nhìn Romano và chợt nhớ ra một điều mới mẻ. Cô sẽ phải tìm ra những câu hỏi thật khéo léo để không làm lộ bí mật của bệnh nhân. Trước đó Web đã kể cho cô nghe là anh không hề dùng loại thuốc nào, và cô đã tin lời anh về chuyện này. Nhưng sau những gì vừa phát hiện cô vẫn không khỏi băn khoăn liệu anh có đang dùng loại thuốc gì đó giúp anh chống chọi lại những tổn thương nội tâm đang làm anh điêu đứng. Cô ra hiệu cho Romano cùng mình bước ra một góc xa của căn phòng, để Web không thể nghe thấy. "Anh có biết bất kỳ điều gì về những loại thuốc mà Web có thể đang dùng không?"
"Web nói với cô là anh ấy đang dùng thuốc à?"
"Tôi chỉ đang băn khoăn vậy thôi. Đó hoàn toàn là câu hỏi bình thường trong chu trình điều trị mà một bác sĩ tâm thần phải nắm được." Cô trả lời mập mờ.
"Có đầy người vẫn phải dùng thuốc để ngủ được đấy thôi," Romano cũng nói với vẻ đề phòng.
Cô chưa hề nói gì đến thuốc ngủ. Vậy là Romano có biết về chúng. Claire nghĩ bụng. "Tôi không hề nói như thế là không tốt, tôi chỉ đang băn khoăn là anh ấy có nói gì với anh trong trường hợp anh ấy có dùng loại thuốc nào đó không, và nếu có thì anh ấy dùng thuốc gì?"
"Cô đang nghi là anh ấy bị nghiện, đúng vậy không? Hừm, tôi phải nói thẳng là cô điên rồi."
"Tôi hoàn toàn không định ám chỉ điều đó. Nhưng đây cũng là một thông tin quan trọng mà tôi phải biết trong trường hợp tôi cần kê đơn thuốc cho anh ta. Tôi không muốn có những tương tác thuốc có thể gây nguy hiểm."
Romano vẫn không bị mắc mưu. "Vậy tại sao cô không hỏi thẳng anh ấy đi?"
"Vâng, tôi chắc là anh biết rõ nhiều người không thích nói thật với bác sĩ, nhất là với loại bác sĩ như tôi. Tôi chỉ muốn đảm bảo chắc chắn là không có chuyện gì thôi." Romano liếc nhìn Web, rõ ràng là để yên tâm rằng anh vẫn chưa tỉnh lại. Rồi anh quay sang nhìn Claire và khó khăn lắm mới nặn ra được từng từ một. "Hôm trước tôi có nhìn thấy anh ấy cầm một lọ trông như thuốc bán kèm đơn. Nhưng nghe này, lúc này anh ấy đang rất đau đớn và rối bời nên cần đến vài viên thuốc để bình tâm lại, Cục rất cứng nhắc trong những chuyện như thế này. Họ sẽ tống cổ anh ấy ra khỏi đơn vị và mặc xác anh ấy muốn ra sao thì ra. Mẹ kiếp, chúng tôi ai cũng phải tự lo cho thân mình chứ." Romano ngừng lại, quay qua nhìn Web và khẽ nói đầy vẻ nuối tiếc, anh ấy là người giỏi nhất mà HRT từng có."
"Anh biết là anh ấy cũng đánh giá anh rất cao mà."
"Tôi cũng biết thế."
Romano ra khỏi phòng. Claire bước đến cửa sổ nhìn anh ta băng qua đường và mau chóng khuất dạng sau rặng cây. Có lẽ phải khó khăn lắm Romano mới đánh liều tiết lộ bí mật của bạn mình như vậy, và ngay lúc này anh đang có cảm giác mình là kẻ phản bội. Nhưng xét cho cùng thì điều đó cũng chỉ có lợi cho Web mà thôi.
Cô quay lại và ngồi xuống trước mặt Web, hơi cúi sát vào anh chậm rãi nói từng từ để anh không bỏ sót từ nào. Thông thường thì thôi miên được sử dụng để bóc trần những rào cản ức chế và lớp che đang bao phủ những ký ức bị chôn vùi trong vô thức vốn khiến cho bệnh nhân không thể giãi bày trọn vẹn về khó khăn mà họ phải chịu dựng. Mọi khi bệnh nhân sẽ được đưa ra khỏi trạng thái thôi miên mà vẫn nhớ trọn vẹn những ký ức được khơi dậy trước đó. Tuy nhiên ở đây, Claire không thể làm vậy. Điều đó sẽ khủng khiếp quá sức chịu đựng của Web. Nên thay vào đó, cô đọc cho Web một câu ám thị hậu thôi miên. Nó là một lời hướng dẫn để khi thoát khỏi trạng thái thôi miên anh sẽ nhớ ở mức độ vừa đủ có thể đối mặt với thực tại. Tất cả những gì anh vừa hồi tưởng vẫn sẽ chỉ còn trong vô thức của Web. Mà trong trường hợp này. Claire biết chắc rằng anh sẽ hầu như không nhớ được gì. Anh vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với quá khứ của mình, vì vậy tốt nhất là cứ chôn vùi nó trở lại trong vô thức.
Cô từ từ đưa anh lên đỉnh chiếc cầu thang cuốn tưởng tượng từng bước từng bước một. Trước khi anh thoát ra hoàn toàn, cô cũng trấn tĩnh lại chuẩn bị đối mặt với anh.
Cuối cùng, sau khi chậm rãi mở mắt ra, Web lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh rồi lại nhìn cô. Anh mỉm cười. "Có gì hay ho không?"
"Trước hết tôi cần hỏi anh một câu, Web." Cô ngừng lại một lát để trấn tĩnh hoàn toàn trước khi cất tiếng. "Anh có đang dùng loại thuốc nào không?"
Anh chau mày lại. Chẳng phải cô đã hỏi tôi điều đó rồi còn gì?"
"Tôi đang hỏi anh đây."
"Tại sao?"
"Anh có nhắc đến tà thuật như một lời giai thích cho lý do tại sao anh bị cứng người. Bây giờ tôi đang cân nhắc một lời giải thích khác: tương tác thuốc.
"Tôi không hề dùng loại thuốc nào trước khi chúng tôi vào còn hẻm đó, Claire. Tôi không bao giờ làm thế."
"Tương tác thuốc nhiều khi rất buồn cười." Claire nói. "Tùy thuộc vào loại thuốc mà anh đang dùng, thậm chí sau khi dừng dùng thuốc một thời gian dài hậu quả mới xuất hiện." Cô ngừng lại một lát rồi nói thêm: "điều quan trọng là anh phải cực kỳ thành thật về điểm này, Web. Cực kỳ quan trọng đấy, nếu anh muốn tìm ra sự thật."
Họ trừng trừng nhìn nhau hồi lâu, rồi Web đứng bật dậy và bước vào trong phòng tắm. Một phút sau anh quay ra và chìa cho cô một lọ nhỏ bên trong có đựng thuốc. Anh ngồi lặng lẽ nhìn cô săm soi những nên thuốc bên trong.
"Vì anh vẫn mang chúng theo người, liệu tôi có thể kết luận rằng anh đang dùng thuốc thời gian gần đây không?"
"Tôi đang làm nhiệm vụ, Claire. Không có thuốc thang gì hết. Tôi phải tự mình vật lộn với bệnh mất ngủ và những cơn đau nhói vì bị khoan hai phát trên người và một nửa khuôn mặt giả mỗi khi trở trời."
"Vậy anh mang theo chúng trong người làm gì?"
"Để cho yên tâm thôi. Cô là một bác sĩ tâm thần - cô phải hiểu rõ chuyện này chứ, cũng như trò trẻ mút tay cho dễ ngủ thôi mà, đúng không?
Claire dốc những viên thuốc ra và thận trọng xem xét từng viên một.
Không viên nào giống viên nào. Có loại thì cô biết tên. cũng có loại cô không biết. Cô cầm một viên lên. anh có biết anh lấy nó ở đâu ra không?"
"Tại sao?" anh hỏi với vẻ cảnh giác. "Có gì đó không bình thường với loại thuốc đó à?"
"Cũng có thể. Anh lấy những viên thuốc này ở chỗ bác sĩ O’Bannon à?"Cô hỏi một cách nghi ngờ.
"Hình như thế, tôi đoán vậy. Mặc dù tôi nghĩ là tôi uống hết thuốc do ông ấy kê từ lâu rồi."
"Hừm, nếu không phải O’Bannon thì là ai đây?"
Web bắt đầu đề phòng. "Nghe này, hồi đó tôi phải đoạn tuyệt với những thứ thuốc giảm đau mà họ kê sau khi tôi bị thương, vì càng ngày càng thấy mình lệ thuộc vào chúng. Và rồi tôi không sao ngủ được, phải mất gần một năm. Một vài đồng đội của tôi trong HRT cũng gặp vấn đề tương tự. Không có chuyện chúng tôi xài ma túy hay những thứ nguy hiểm như vậy, nhưng dù có là HRT chăng nữa mà mất ngủ lâu như thế thì cũng quá sức chịu đựng. Từ đó đến nay vài anh em trong đội đã đưa thuốc này cho tôi. Tôi chỉ để thuốc trong lọ như thế này và cần lắm mới uống thôi. Rất có thể viên thuốc kia do họ đưa cho tôi. Có gì nghiêm trọng đâu nào?"
"Tôi không hề lên án việc anh dùng thuốc khi mất ngủ. Web. Nhưng thật ngu ngốc và nguy hiểm nếu anh dùng những loại thuốc kỳ quặc như thế này, cho dù là của bạn thân cho anh chăng nữa, nếu anh không biết gì về những tác dụng phụ của chúng. Cũng còn may cho anh là chưa có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Mà cũng có khi là rồi cũng nên. Trong con hẻm đó. Rất có thể chính cái kiểu dùng thuốc vô tội vạ này là lý do anh bị tê liệt."
Claire cũng đang nghĩ rằng chính những sự kiện bi thảm xung quanh cái chết của Raymond Stockton đã trỗi dậy đúng vào thời điểm tồi tệ nhất - khi Web bước chân vào con hẻm. Cũng có thể, như cô đã nghĩ trước đó, việc gặp Kevin Westbrook đã đánh thức điều gì đó trong ký ức của Web và làm anh tê liệt.
Web giơ tay lên ôm mặt. "Mẹ kiếp! Chuyện này thật là vô lý!"
"Tôi không chắc chắn đó chính là lý do, Web." Cô nhìn anh đầy cảm thông, nhưng vẫn còn một điều mà cô cần phải biết rõ. "Anh có báo cáo việc anh dùng thuốc này với cấp trên của mình không?"
Anh bỏ tay đang che mặt xuống nhưng vẫn không nhìn cô.
"Thôi được," cô chậm rãi nói.
"Cô định đi nói với họ sao?"
"Thế anh còn đang dùng thuốc không?"
"Không. Theo như tôi nhớ, lần cuối cùng tôi dùng thuốc là khoảng một tuần trước khi thực hiện nhiệm vụ trong con hẻm đó. Vậy thôi."
"Vậy thì tôi chẳng có gì phải báo cáo cả. Cô lại cầm viên thuốc lên. "Tôi không nhận ra loại thuốc này, mặc dù trên cương vị là bác sĩ tâm thần tôi gần như biết tất cá các loại thuốc liên quan. Tôi sẽ phải mang nó đi phân tích. Bằng bộ thử nhanh," cô vội vàng nói thêm vì thấy anh có vé hoảng sợ. "Tôi có một người bạn. Tên anh sẽ không bị nhắc đến đâu."
"Cô thực sự nghĩ rằng nguyên nhân là do thuốc sao, Claire?"
Cô chăm chú nhìn lại viên thuốc trước khi bỏ nó vào trong lọ và ngẩng lên nhìn anh. "Web, tôi e là chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết chắc được."
"Thế vụ thôi miên vừa rồi không ăn thua gì à?" cuối cùng Web cũng hỏi, mặc dù Claire có thể thấy rằng tâm trí anh vẫn đang xoay quanh những viên thuốc, sự liên quan giữa chúng và bi kịch xảy ra với Đội Charlie.
"Có chứ, tốt lắm. Tôi đã biết được nhiều điều."
"Như?"
"Như việc Harry Sullivan bị cảnh sát bắt đúng vào bữa tiệc sinh nhật lần thứ sáu của anh. Anh có nhớ anh đã nói về chuyện đó không Cô tin chắc rằng anh vẫn còn nhớ cơ bản những gì đã nói trong khi bị thôi miên. Nhưng không phải chuyện đã xảy ra với Raymond Stockton.
Web chậm chạp gật đầu. "Đúng là vẫn nhớ. Theo cách nào đó. chút chút thôi."
"Nói thế nào chăng nữa thì quả thật trước khi vụ bắt bớ đó xảy ra, anh và Harry đã rất vui vẻ bên nhau. Ông ấy rất yêu anh."
Tác giả :
David Baldacci