Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc
Chương 108: Triệu Vân oai phong
Triệu Vân tùy ý thong dong, trên mặt mang theo vẻ tươi cười thản nhiên, làm cho người ta cảm thấy như gió xuân quất vào mặt.
Nhưng mà, tráng hán tay cầm đại đao đứng ở phía trước Triệu Vân, nhưng không có sảng khoái như những người khác, thần sắc ngưng trọng, trên mặt lộ ra một tia kiêng kị. Bởi vì thân hình cao gầy của Triệu Vân đứng ở phía trước, lại làm cho tráng hán cảm giác giống như rơi xuống vực sâu, không thể thăm dò, lại giống như một chiếc thuyền lá nhỏ trôi dạt ở trên đại dương bao la, bất kì lúc nào đều có thể bị dìm ngập.
Nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.
Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ.
Trong lòng tráng hán lộp bộp một chút, biết mình đụng phải miếng sắt rồi.
Nhưng, võ giả trong giáo trường này đâu có ai là người ngoan dịu? Phần lớn võ giả đều là hạng người cương quyết bướng bỉnh. Tráng hán là người như thế, hắn cũng không tình nguyện nhận thua, cũng không muốn thua, bởi vậy khi thấy Triệu Vân ôm quyền thi lễ, không hề trả lễ, mà là trực tiếp vung trường đao trong tay xông về Triệu Vân.
Đánh bất ngờ, muốn giết Triệu Vân một cái trở tay không kịp.
"Sát!"
Tráng hán gầm nhẹ một tiếng, thanh âm khàn khàn từ trong miệng truyền tới, làm cho người ta cảm thấy vô cùng chói tai.
"Tiểu tử, đi chết đi!"
Tráng hán nhảy mạnh lên, đại đao trong tay giơ lên cao, cả người trên không trung giống như trường cung đã kéo căng dây cung, tràn đầy lực lượng. Theo thân thể rơi xuống, hai tay tráng hán cầm chặt đại đao chém mạnh xuống, chỉ nghe thấy CHÍU...U...U! Một tiếng, một chút ánh đao sáng ngọc hiện lên, đại đao mang theo lực lượng khổng lồ bổ về phía Triệu Vân.
"Đê tiện!"
"Vô sỉ!"
"Không biết xấu hổ!"
Chung quanh Diễn vũ đài, vũ giả vây xem đều quát mắng, đối với việc tráng hán không chào hỏi liền trực tiếp ra tay đều phi thường khinh bỉ, trong đó một phần cũng là bởi vì tráng hán quá mức huyết tinh thô bạo, từng người đi lên khiêu chiến đều bị tráng hán giết chết, một phần cũng do Triệu Vân tuấn lãng phiêu dật, lại nho nhã lễ độ, làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân, vũ giả vây xem vừa so sánh giữa Triệu Vân cùng tráng hán, tự nhiên đều ủng hộ Triệu Vân rồi.
Lúc này thấy tráng hán giơ đao liền chém, võ giả đều chung quanh đều tức giận bất bình.
"Chủ công, thanh niên này nhìn qua cũng không tệ lắm, mày kiếm mắt ưng, tuấn tú phiêu dật... Đáng tiếc nha, đối thủ rất hung hãn, ừm, nhưng thằng kia cũng quá không biết xấu hổ, không trả lễ thì thôi, lại có thể thừa dịp thanh niên thi lễ trực tiếp xuất thủ."
Tuân Du ở bên cạnh Vương Xán, lắc lắc đầu, ánh mắt lộ ra một tia tiếc nuối.
Có lẽ, Tuân Du cũng không coi trọng Triệu Vân.
Vương Xán nghe vậy, cũng là cười nói: "Công Đạt, binh pháp nói: Là một người đánh trận, lấy chính làm, lấy bất ngờ thắng. Cho nên người có thể biến hóa vô cùng giống như thiên địa, không cạn giống như Trường Giang và Hoàng Hà. Tuy rằng tráng hán kia làm vậy có chút đê tiện, nhưng vẫn có thể xem là một phương pháp tốt, muốn đứng ở trên lôi đài, kiên trì đến cuối cùng, không thắng vì đánh bất ngờ phương pháp, không có chút thủ đoạn lôi đình nào, là phi thường khó khăn."
"Hơn nữa, ngươi cũng quá coi thường đối thủ của tráng hán rồi."
"Nếu ngay cả một chiêu này mà hắn đều không ngăn cản được, thì ta coi trọng hắn như thế cũng là vô ích."
Vương Xán khóe miệng cong lên, trên mặt lộ ra một chút tươi cười sâu xa. Hiện tại, có một ngôi sao mới nổi như Triệu Vân gia nhập, Diễn vũ lệnh mới bước vào giai đoạn tuyệt vời.
Về phần tráng hán kia, mãnh liệt thì mãnh liệt như thế, nhưng muốn đánh bại Triệu Vân, ít có thể.
Tuân Du quay đầu đi, hỏi: "Chủ công biết thanh niên kia?"
Vương Xán gật gật đầu, cười nói: "Công Đạt, trò hay đang diễn ra, ngàn vạn lần không cần bỏ lỡ, nhìn kỹ đi!" Ánh mắt Vương Xán, Tuân Du tụ tập ở trên người Triệu Vân, chỉ thấy Triệu Vân nhìn một đao của tráng hán đánh xuống, giống như sợ tới mức ngây ngẩn cả người, không có chút nào phản ứng. Nhưng mà, ngay tại lúc đại đao đánh xuống, chân Triệu Vân đạp một đạp, thân thể vô cùng quỷ dị, vừa lui, tránh thoát một đao hung mãnh của tráng hán, quả thực là làm cho người ta giật mình.
"Chút tài mọn, đồ vô sỉ!"
Triệu Vân hừ nhẹ một tiếng, tay phải nắm chặt Long đảm lượng ngân thương, phanh một chút, cắm ở trên lôi đài.
Lập tức, Triệu Vân trợn mắt, khí thế trên người đột nhiên biến đổi, mới vừa rồi vẫn là thanh niên tuấn tú, nhưng là trong chớp nhoáng, hai mắt Tiệu Vân trợn tròn, giống như Ma thần đến trái đất, một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm, cực kì cường đại từ trên người Triệu Vân lan ra, ánh mắt giống như như đao xẹt qua tráng hán, tráng hán lập tức lui về sau từng bước, thân thể lạnh lẽo không khỏi rùng mình một cái, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Thương thuật: Thương tảo thiên quân!"
Tay phải Triệu Vân nắm chặt trường thương, rút mạnh Long đảm lượng ngân thương đang cắm ở trên lôi đài lên, đồng thời tay trái nắm lấy đuôi thương, hai tay nắm ở trường thương, Triệu Vân hét lớn một tiếng, trường thương trong tay lập tức quét về phía tráng hán đang đứng ở trước, trường thương cùng đao thép đụng vào nhau, phát ra một tiếng nổ vang.
"Đặng, đặng, đặng!"
Tráng hán lui về phía sau liên tiếp năm bước, thân thể lắc lắc, mới đứng vững thân thể.
Nhưng, tuy rằng ở mặt ngoài tráng hán không có bị bất cứ thương tổn gì, chỉ lui về phía sau năm bước, nhưng nếu cẩn thận quan sát, liền có thể nhìn thấy hai tay tráng hán cầm chuôi đao hơi hơi phát run, nhất là bàn tay của tráng hán thế nhưng tê dại không thôi, một chút lực lượng đều không có.
Tráng hán nhìn Triệu Vân hoảng sợ, không nghĩ tới một thương của Triệu Vân lại bá đạo như thế.
Ngay tại thời điểm tráng hán rung động không thôi, trên lôi đài lại truyền tới một tiếng hét lớn của Triệu Vân.
"Thương thuật: Thương phách thiên hạ!"
Triệu Vân không để cho tráng hán bất cứ cơ hội nào, Long đảm lượng ngân thương nhắm ngay tráng hán, cả người giống như mủi tên rời cung, vọt tới. Vừa mới bước ra hai bước, thân thể Triệu Vân dặm một phát, nhảy dựng lên, giống như đại bàng giương cánh thẳng lên mây xanh, cùng lúc đó, tay phải Triệu Vân nắm chặt trường thương, nhanh chóng lay động đuôi thương, trường thương chuyển động, mũi thương của Long đảm lượng ngân thương lóe ra, như nhiều điểm hàn tinh, tản mát ra một cỗ lãnh liệt.
Thời điểm thân thể Triệu Vân bắt đầu phóng đi về phía tráng hán, thương tay trái lay động đuôi dừng lại.
Trong nháy mắt, tay trái nắm lấy đuôi trường thương, dùng sức mạnh hướng tráng hán đâm tới.
Thời điểm mũi thương lóe lên, không cách nào phân biệt ra vị trí mũi thương, hiện giờ trường thương đâm thẳng, có thể phân biệt được vị trí mũi thương. Nhưng Long đảm lượng ngân thương lại giống như giao long bay lên trời, tràn ngập lực lượng không thể địch nổi, lôi cuốn thiên địa oai, trực tiếp đâm về tráng hán.
Tráng hán phản ứng không kịp nữa, chỉ phải đem trường đao chắn ở trước ngực, có ý ngăn trở trường thương.
Thời điểm mũi thương của Long đảm lượng ngân thương sắp đâm trúng tráng hán, tráng hán lại đem lưỡi dao của đại đao trong tay quay xuống phía dưới, thân đao hướng ra phía ngoài, đồng thời hai tay chống đỡ ở trên thân đao, chống đỡ mũi thương của Long đảm lượng ngân thương.
"Keng!"
Mũi thương cùng thân đao va chạm, phát ra một tiếng vang khi sắt thép va chạm vào nhau, đồng thời một đám tia lửa từ chỗ va chạm của mũi thương với thân đao lóe ra rồi biến mất.
Tráng hán thấy đã chặn được một thương của Triệu Vân, trên mặt cũng lộ ra vẻ mĩm cười.
Sau đó, âm thanh răng rắc két két từ chỗ va chạm của mũi thương với thân đao không ngừng vang lên.
Mũi thương bén nhọn sắc bén như trước, nhưng chỗ mà đại đao bị trường thương đâm trúng, nhưng lại hiện đầy vết rách giống như là mạng nhện, theo tiếng răng rắc ken két không ngừng vang lên, thân đao liền vỡ vụn mở ra, từng khối mảnh nhỏ rụng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang.
"Kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình!"
Triệu Vân cười lạnh một tiếng, tay nắm lấy trường thương dùng sức mạnh, mũi thương lập tức xuyên thấu thân đao, trong nháy mắt, mũi thương đâm vào trung tâm trái tim tráng hán, chỉ nghe thấy phốc một chút, tiếng thứ sắc bén đâm rách da thịt tráng hán. Nhưng là trong nháy mắt, trường thương vừa mới đâm vào trái tim tráng hán liền rụt trở về, nhanh như thiểm điện.
"Phốc! Phốc!"
Một vòi máu tươi từ chỗ ngực tráng hán phun mạnh ra ngoài, rơi ở trên lôi đài, khiến cho trên lôi đài trở nên vết máu loang lổ.
"Ta không cam lòng, không cam lòng..."
Tráng hán trợn tròn hai tròng mắt, nhìn chằm chằm Triệu Vân, trong mắt bắn ra vẻ phẫn hận, nhưng nơi trái tim truyền đến cảm giác vô lực khiến cho trước mắt tráng hán tối sầm, khôn cùng vô tận hắc ám hoàn che khuất tráng hán. Phịch một tiếng, thân hình vạm vỡ của tráng hán ngã xuống trong vũng máu, không nhúc nhích.
Mắt Triệu Vân trợn lên, xoay người nhìn về phía võ giả chung quanh lôi đài, rống lớn nói: "Thường Sơn Triệu Tử Long ở đây, ai dám tới khiêu chiến!"
"Thường Sơn Triệu Tử Long ở đây, ai dám tới khiêu chiến!"
"Thường Sơn Triệu Tử Long ở đây, ai dám tới khiêu chiến!"
...
Ở bên trong Giáo trường, tiếng rống to của Triệu Vân không ngừng quanh quẩn, võ giả đứng ở phía dưới nghe thấy đều lắc đầu. Ngay cả tráng hán hung mãnh như vậy cũng chỉ ba chiêu liền xong, bọn họ còn dám đi lên sao?
Ánh mắt đám võ giả lộ ra vẻ khâm phục, sợ hãi, cũng không dám đi lên khiêu chiến.
Nhưng mà, tráng hán tay cầm đại đao đứng ở phía trước Triệu Vân, nhưng không có sảng khoái như những người khác, thần sắc ngưng trọng, trên mặt lộ ra một tia kiêng kị. Bởi vì thân hình cao gầy của Triệu Vân đứng ở phía trước, lại làm cho tráng hán cảm giác giống như rơi xuống vực sâu, không thể thăm dò, lại giống như một chiếc thuyền lá nhỏ trôi dạt ở trên đại dương bao la, bất kì lúc nào đều có thể bị dìm ngập.
Nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.
Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ.
Trong lòng tráng hán lộp bộp một chút, biết mình đụng phải miếng sắt rồi.
Nhưng, võ giả trong giáo trường này đâu có ai là người ngoan dịu? Phần lớn võ giả đều là hạng người cương quyết bướng bỉnh. Tráng hán là người như thế, hắn cũng không tình nguyện nhận thua, cũng không muốn thua, bởi vậy khi thấy Triệu Vân ôm quyền thi lễ, không hề trả lễ, mà là trực tiếp vung trường đao trong tay xông về Triệu Vân.
Đánh bất ngờ, muốn giết Triệu Vân một cái trở tay không kịp.
"Sát!"
Tráng hán gầm nhẹ một tiếng, thanh âm khàn khàn từ trong miệng truyền tới, làm cho người ta cảm thấy vô cùng chói tai.
"Tiểu tử, đi chết đi!"
Tráng hán nhảy mạnh lên, đại đao trong tay giơ lên cao, cả người trên không trung giống như trường cung đã kéo căng dây cung, tràn đầy lực lượng. Theo thân thể rơi xuống, hai tay tráng hán cầm chặt đại đao chém mạnh xuống, chỉ nghe thấy CHÍU...U...U! Một tiếng, một chút ánh đao sáng ngọc hiện lên, đại đao mang theo lực lượng khổng lồ bổ về phía Triệu Vân.
"Đê tiện!"
"Vô sỉ!"
"Không biết xấu hổ!"
Chung quanh Diễn vũ đài, vũ giả vây xem đều quát mắng, đối với việc tráng hán không chào hỏi liền trực tiếp ra tay đều phi thường khinh bỉ, trong đó một phần cũng là bởi vì tráng hán quá mức huyết tinh thô bạo, từng người đi lên khiêu chiến đều bị tráng hán giết chết, một phần cũng do Triệu Vân tuấn lãng phiêu dật, lại nho nhã lễ độ, làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân, vũ giả vây xem vừa so sánh giữa Triệu Vân cùng tráng hán, tự nhiên đều ủng hộ Triệu Vân rồi.
Lúc này thấy tráng hán giơ đao liền chém, võ giả đều chung quanh đều tức giận bất bình.
"Chủ công, thanh niên này nhìn qua cũng không tệ lắm, mày kiếm mắt ưng, tuấn tú phiêu dật... Đáng tiếc nha, đối thủ rất hung hãn, ừm, nhưng thằng kia cũng quá không biết xấu hổ, không trả lễ thì thôi, lại có thể thừa dịp thanh niên thi lễ trực tiếp xuất thủ."
Tuân Du ở bên cạnh Vương Xán, lắc lắc đầu, ánh mắt lộ ra một tia tiếc nuối.
Có lẽ, Tuân Du cũng không coi trọng Triệu Vân.
Vương Xán nghe vậy, cũng là cười nói: "Công Đạt, binh pháp nói: Là một người đánh trận, lấy chính làm, lấy bất ngờ thắng. Cho nên người có thể biến hóa vô cùng giống như thiên địa, không cạn giống như Trường Giang và Hoàng Hà. Tuy rằng tráng hán kia làm vậy có chút đê tiện, nhưng vẫn có thể xem là một phương pháp tốt, muốn đứng ở trên lôi đài, kiên trì đến cuối cùng, không thắng vì đánh bất ngờ phương pháp, không có chút thủ đoạn lôi đình nào, là phi thường khó khăn."
"Hơn nữa, ngươi cũng quá coi thường đối thủ của tráng hán rồi."
"Nếu ngay cả một chiêu này mà hắn đều không ngăn cản được, thì ta coi trọng hắn như thế cũng là vô ích."
Vương Xán khóe miệng cong lên, trên mặt lộ ra một chút tươi cười sâu xa. Hiện tại, có một ngôi sao mới nổi như Triệu Vân gia nhập, Diễn vũ lệnh mới bước vào giai đoạn tuyệt vời.
Về phần tráng hán kia, mãnh liệt thì mãnh liệt như thế, nhưng muốn đánh bại Triệu Vân, ít có thể.
Tuân Du quay đầu đi, hỏi: "Chủ công biết thanh niên kia?"
Vương Xán gật gật đầu, cười nói: "Công Đạt, trò hay đang diễn ra, ngàn vạn lần không cần bỏ lỡ, nhìn kỹ đi!" Ánh mắt Vương Xán, Tuân Du tụ tập ở trên người Triệu Vân, chỉ thấy Triệu Vân nhìn một đao của tráng hán đánh xuống, giống như sợ tới mức ngây ngẩn cả người, không có chút nào phản ứng. Nhưng mà, ngay tại lúc đại đao đánh xuống, chân Triệu Vân đạp một đạp, thân thể vô cùng quỷ dị, vừa lui, tránh thoát một đao hung mãnh của tráng hán, quả thực là làm cho người ta giật mình.
"Chút tài mọn, đồ vô sỉ!"
Triệu Vân hừ nhẹ một tiếng, tay phải nắm chặt Long đảm lượng ngân thương, phanh một chút, cắm ở trên lôi đài.
Lập tức, Triệu Vân trợn mắt, khí thế trên người đột nhiên biến đổi, mới vừa rồi vẫn là thanh niên tuấn tú, nhưng là trong chớp nhoáng, hai mắt Tiệu Vân trợn tròn, giống như Ma thần đến trái đất, một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm, cực kì cường đại từ trên người Triệu Vân lan ra, ánh mắt giống như như đao xẹt qua tráng hán, tráng hán lập tức lui về sau từng bước, thân thể lạnh lẽo không khỏi rùng mình một cái, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Thương thuật: Thương tảo thiên quân!"
Tay phải Triệu Vân nắm chặt trường thương, rút mạnh Long đảm lượng ngân thương đang cắm ở trên lôi đài lên, đồng thời tay trái nắm lấy đuôi thương, hai tay nắm ở trường thương, Triệu Vân hét lớn một tiếng, trường thương trong tay lập tức quét về phía tráng hán đang đứng ở trước, trường thương cùng đao thép đụng vào nhau, phát ra một tiếng nổ vang.
"Đặng, đặng, đặng!"
Tráng hán lui về phía sau liên tiếp năm bước, thân thể lắc lắc, mới đứng vững thân thể.
Nhưng, tuy rằng ở mặt ngoài tráng hán không có bị bất cứ thương tổn gì, chỉ lui về phía sau năm bước, nhưng nếu cẩn thận quan sát, liền có thể nhìn thấy hai tay tráng hán cầm chuôi đao hơi hơi phát run, nhất là bàn tay của tráng hán thế nhưng tê dại không thôi, một chút lực lượng đều không có.
Tráng hán nhìn Triệu Vân hoảng sợ, không nghĩ tới một thương của Triệu Vân lại bá đạo như thế.
Ngay tại thời điểm tráng hán rung động không thôi, trên lôi đài lại truyền tới một tiếng hét lớn của Triệu Vân.
"Thương thuật: Thương phách thiên hạ!"
Triệu Vân không để cho tráng hán bất cứ cơ hội nào, Long đảm lượng ngân thương nhắm ngay tráng hán, cả người giống như mủi tên rời cung, vọt tới. Vừa mới bước ra hai bước, thân thể Triệu Vân dặm một phát, nhảy dựng lên, giống như đại bàng giương cánh thẳng lên mây xanh, cùng lúc đó, tay phải Triệu Vân nắm chặt trường thương, nhanh chóng lay động đuôi thương, trường thương chuyển động, mũi thương của Long đảm lượng ngân thương lóe ra, như nhiều điểm hàn tinh, tản mát ra một cỗ lãnh liệt.
Thời điểm thân thể Triệu Vân bắt đầu phóng đi về phía tráng hán, thương tay trái lay động đuôi dừng lại.
Trong nháy mắt, tay trái nắm lấy đuôi trường thương, dùng sức mạnh hướng tráng hán đâm tới.
Thời điểm mũi thương lóe lên, không cách nào phân biệt ra vị trí mũi thương, hiện giờ trường thương đâm thẳng, có thể phân biệt được vị trí mũi thương. Nhưng Long đảm lượng ngân thương lại giống như giao long bay lên trời, tràn ngập lực lượng không thể địch nổi, lôi cuốn thiên địa oai, trực tiếp đâm về tráng hán.
Tráng hán phản ứng không kịp nữa, chỉ phải đem trường đao chắn ở trước ngực, có ý ngăn trở trường thương.
Thời điểm mũi thương của Long đảm lượng ngân thương sắp đâm trúng tráng hán, tráng hán lại đem lưỡi dao của đại đao trong tay quay xuống phía dưới, thân đao hướng ra phía ngoài, đồng thời hai tay chống đỡ ở trên thân đao, chống đỡ mũi thương của Long đảm lượng ngân thương.
"Keng!"
Mũi thương cùng thân đao va chạm, phát ra một tiếng vang khi sắt thép va chạm vào nhau, đồng thời một đám tia lửa từ chỗ va chạm của mũi thương với thân đao lóe ra rồi biến mất.
Tráng hán thấy đã chặn được một thương của Triệu Vân, trên mặt cũng lộ ra vẻ mĩm cười.
Sau đó, âm thanh răng rắc két két từ chỗ va chạm của mũi thương với thân đao không ngừng vang lên.
Mũi thương bén nhọn sắc bén như trước, nhưng chỗ mà đại đao bị trường thương đâm trúng, nhưng lại hiện đầy vết rách giống như là mạng nhện, theo tiếng răng rắc ken két không ngừng vang lên, thân đao liền vỡ vụn mở ra, từng khối mảnh nhỏ rụng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang.
"Kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình!"
Triệu Vân cười lạnh một tiếng, tay nắm lấy trường thương dùng sức mạnh, mũi thương lập tức xuyên thấu thân đao, trong nháy mắt, mũi thương đâm vào trung tâm trái tim tráng hán, chỉ nghe thấy phốc một chút, tiếng thứ sắc bén đâm rách da thịt tráng hán. Nhưng là trong nháy mắt, trường thương vừa mới đâm vào trái tim tráng hán liền rụt trở về, nhanh như thiểm điện.
"Phốc! Phốc!"
Một vòi máu tươi từ chỗ ngực tráng hán phun mạnh ra ngoài, rơi ở trên lôi đài, khiến cho trên lôi đài trở nên vết máu loang lổ.
"Ta không cam lòng, không cam lòng..."
Tráng hán trợn tròn hai tròng mắt, nhìn chằm chằm Triệu Vân, trong mắt bắn ra vẻ phẫn hận, nhưng nơi trái tim truyền đến cảm giác vô lực khiến cho trước mắt tráng hán tối sầm, khôn cùng vô tận hắc ám hoàn che khuất tráng hán. Phịch một tiếng, thân hình vạm vỡ của tráng hán ngã xuống trong vũng máu, không nhúc nhích.
Mắt Triệu Vân trợn lên, xoay người nhìn về phía võ giả chung quanh lôi đài, rống lớn nói: "Thường Sơn Triệu Tử Long ở đây, ai dám tới khiêu chiến!"
"Thường Sơn Triệu Tử Long ở đây, ai dám tới khiêu chiến!"
"Thường Sơn Triệu Tử Long ở đây, ai dám tới khiêu chiến!"
...
Ở bên trong Giáo trường, tiếng rống to của Triệu Vân không ngừng quanh quẩn, võ giả đứng ở phía dưới nghe thấy đều lắc đầu. Ngay cả tráng hán hung mãnh như vậy cũng chỉ ba chiêu liền xong, bọn họ còn dám đi lên sao?
Ánh mắt đám võ giả lộ ra vẻ khâm phục, sợ hãi, cũng không dám đi lên khiêu chiến.
Tác giả :
Đông Nhất Phương