Tây Song Trúc
Chương 66: Độ tinh
Mặc dù linh khí vẫn sung mãn, trong lòng Yến Sâm vẫn có điều không chắc chắn, sợ rằng linh khí bất ngờ đến thì cũng có thể bất ngờ đi, thế là đề nghị sau khi dùng xong tảo thiện* thì sẽ đến tìm A Huyền nói chuyện. Lục Hoàn Thành từ trước đến giờ đều xem A Huyền là kẻ lòng lang dạ sói*, sao dám bỏ mặc Yến Xâm xâm nhập hang hùm miệng cọp, liền gửi Lục Lâm ở chỗ Lục mẫu, còn bản thân thì tự mình đưa Yến Sâm đến nơi.
*Tảo thiện: bữa sáng
*Kẻ lòng lang dạ sói: bản gốc “hồng thủy mãnh thú”, tức “nước lũ và thú dữ”, dùng để ví với tai họa ghê gớm. – QT.
Hai người tiến đến tiểu viện của Lục Hoàn Khang, cách cửa sổ đã nghe thấy tiếng cười đùa ngả ngớn.
Điệu cười kia nhỏ nhẻ quyến rũ tới tận xương tủy, dư âm còn văng vẳng bên tai, oanh oanh yến yến trong Di Hồng Viện cùng tụ tập một phòng phát tình cũng không cười đến câu hồn được như hắn, kế đến liền nghe thấy tiếng nô giỡn tình nồng mật ý* của Lục Hoàn Khang.
*Tình nồng mật ý: bản gốc “mật lý điều du” = “trong mật thêm dầu”. Theo mình hiểu thì bởi vì mật và dầu có thể hòa tan vào nhau nên câu này thể hiện ý một “mối quan hệ khăng khít”. – Raph.
Yến Sâm tự nhận mình xưa nay không được tính là rụt rè, thỉnh thoảng khi tình ý nồng nàn cũng sẽ chơi chút tình thú chốn khuê phòng, lăn lăn lộn lộn cười nháo ầm ĩ. Thế nhưng nếu như phải so sánh với A Huyền hoàn toàn biến thành một đóa hải đường đỏ thắm, hắn chỉ được coi là có chút đáng yêu… nhạt nhòa như một bông cúc trắng nhỏ.
Yến Sâm tự ti mặc cảm, khẽ liếc trộm Lục Hoàn Thành một chút, liền thấy y nhếch khóe môi mỏng, cả khuôn mặt đen như đáy nồi.
“Sáng sớm đã cùng một tên báo yêu làm trò dâm dật giữa thanh thiên bạch nhật, có còn biết xấu hổ hay không!”
Y bước nhanh về phía trước, đá cửa hô lớn: “Lục Hoàn Khang, ngươi đi ra đây cho ta!”
Tiếng cười phóng đãng trong phòng bỗng chốc im bặt, chỉ chốc lát sau cửa phòng liền mở, Lục Hoàn Khang tóc tai bù xù chạy ra, quần áo lếch tha lếch thếch, phần lớn bả vai lộ ra ngoài, bên trên có mấy vết cào đan vào nhau, còn thấm một chút máu tươi, xem xét một chút liền biết được tình hình chiến đấu vừa rồi kịch liệt đến mức nào.
Y còn đang muốn tranh luận vài câu, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Yến Sâm cũng đang ở đây, bản năng liền lùi hai bước, lời đến khóe môi cũng nuốt về, cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm cánh cửa, giọng xìu xuống: “Đại ca, tẩu tử.”
Lục Hoàn Thành cười lạnh một tiếng: “Sa vào dâm dật! Ngươi còn đọc cái gì mà sách thánh hiền, cái gì mà xưng người đọc sách?!”
Nói rồi liền phất tay áo một cái, chắp tay sau lưng vào nhà, ngoảnh đầu kéo ghế tức tối ngồi xuống, quơ lấy ấm trà uống một ngụm lớn. Lục Hoàn Khang kinh hồn táng đảm, vội vàng túm quần áo gọn gàng đi tới bên cạnh ca ca, không nói tiếng nào ngồi đợi giáo huấn.
Nhìn hai huynh đệ bên ngoài sảnh chỉnh đốn gia phong, Yến Sâm che miệng khẽ cười, lặng lẽ tiến vào phòng ngủ tìm A Huyền.
Hắn vén màn trướng, một thứ mùi hương khiến cho người khác đắm say phả lên mũi. Mùi hoa cỏ ngào ngạt trong không khí, hòa lẫn trong đó là khí tức tình dục đầy mờ ám. Không khí này phù hợp nhất là hoan ái vuốt ve, lại bị Lục Hoàn Thành tùy tiện cắt ngang, ngay cả Yến Sâm cũng cảm thấy tiếc hận sâu sắc.
A Huyền nằm nghiêng trên giường, co cùi chỏ chống cằm, tư thái xinh đẹp, một đôi mắt xanh biếc câu hồn đoạt phách.
Trên thắt lưng hắn chỉ vắt một chiếc áo tơ tằm gần như trong suốt, trừ thứ đó ra thì không còn một mảnh vải nào khác. Cặp chân dài thẳng tắp cứ như thế lộ ra, mê người co lên, cùng cặp mông mây mẩy nhô lên thành một đường cong chập trùng.
Đôi vai gầy thơm, gáy ngọc trắng ngần, làn da mịn màng như gấm chảy.
Chiếc đuôi dài mềm như nhung phất qua phất lại cảnh xuân, phong tình vạn chủng lay động, khi thì đảo qua giường, khi thì quấn giữa hai chân, tựa hắc xà uốn éo trên cát trắng, có bao nhiêu nguy hiểm thì có bấy nhiêu dụ hoặc.
Yến Sâm lần đầu nhìn thấy A Huyền có bộ dáng này, nhất thời chỉ cảm thấy đầy giường phồn hoa như gấm, mẫu đơn đơm nhụy, hương diễm không gì sánh được, nổi bật lên hắn một trúc linh nho nhỏ chất phác càng ngày càng không ngóc đầu lên nổi.
“Trúc Tử, tới ngồi.”
A Huyền cười cười vỗ vỗ mép giường.
Yến Sâm liền ngồi xuống, cũng không dám nhìn A Huyền, một lòng suy nghĩ nên giải thích vấn đề cố linh như thế nào, đột nhiên liền cảm thấy đầu vai mát lạnh, quần áo trong nháy mắt liền bị kéo rơi phân nửa, dấu vết hoan ái từ ngực tràn đến bả vai bại lộ hoàn toàn dưới ánh sáng.
“A Huyền, ngươi…”
A Huyền nhìn hắn, mặt mũi tràn ngập nét cười xấu xa, tiếp đó liền cao giọng hô lớn: “Ai nha, đây là cắn hay là bóp? Ra tay nặng như vậy, thân thể xinh đẹp đến nhường này, thế mà da cũng bị cọ phá… Trên mông ngươi có hay không? Cho ta nhìn một chút! Ôi, thật là lấy mạng ta đi, toàn thân chỗ nào cũng bị, còn không biết nhẹ nhàng một chút, rốt cục thì có biết thương hoa tiếc ngọc hay không?”
Ngoài phòng tức khắc im bặt, lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt Yến Sâm đỏ bừng, một mực nắm chặt vạt áo, nhỏ giọng nói: “A Huyền, ngươi đừng trách móc …”
“Y phá hỏng chuyện tốt của ta, giáo huấn nam nhân của ta, ta còn phải nể nang mặt mũi cho y làm gì.”
A Huyền trợn trắng mắt, hừ lạnh một tiếng thật lớn: “Dâm dật giữa thanh thiên bạch nhật cái gì, đơn giản là y không quen nhìn Hoàn Khang cưng chiều ta thôi. Nếu đổi lại thành cô nương gia, có thể sinh có thể dưỡng, làm sao y còn chạy đến đây xen vào việc của người khác? Báo yêu thì làm sao? Không phải ngươi cũng là yêu sao? Ngươi cũng chọn lúc giữa trưa, thời điểm mặt trời nắng gắt nhất mà cởi sạch đòi y yêu chiều, ta đây không tin Lục đại đương gia có thể kìm nén được, không đem cây trúc nhà ngươi thúc đến khi nở hoa, ta coi như y chính nhân quân tử!”
Hắn càng nói càng vang, dọa Yến Sâm phải lấy tay bịt miệng hắn.
A Huyền suy hơn quản thiệt, có thù tất báo, mắng xong một tràng mới coi như tan bớt mấy phần tức giận, chủ động tới gần Yến Sâm một chút, cằm gác trên đầu vai hắn, ngón tay nhỏ nhắn từng tấc từng tấc mơn trớn da ngực hắn, hờn mát: “Trúc Tử, ta biết ngươi sinh ra đã thiện tâm, nhưng ngươi cũng đừng quá chiều y. Ta nói cho ngươi, chúng ta mang dạng hình này cư ngụ ở đây, phải biết yêu thương chính mình. Ngươi luôn luôn dung túng y, y liền không hiểu được phải thương ngươi thế nào, về sau nhiều lần ra tay không biết nặng nhẹ, khiến cho ngươi vừa thâm vừa sưng, thoát y phục chỗ nào cũng là thương tích, khó chịu chứ thích thú gì. Nếu như không ngại, để ta dạy ngươi mấy biện phát thuần phu rất linh nghiệm, ngươi mà học được, đảm bảo y ngoan ngoãn nghe lời ngươi ngay, được chứ?”
Yến Sâm cúi đầu vuốt mép áo, ngay cả cổ cũng đỏ lên.
Hắn là một tiểu yêu tinh có nguồn gốc từ loài trúc, chưa bao giờ ở cùng với đám hồ xà chuyên mê hoặc lòng người, một chút cũng không biết phải ứng xử ra sao với những ngôn từ thẳng thừng của A Huyền. Trước đây đêm dài chăn ấm, một mình hắn cởi áo tháo dây lưng trước mặt Lục Hoàn Thành còn cảm thấy xấu hổ, làm sao có thể nhận ý tốt đem chuyện phòng the lên mặt bàn thảo luận với ngoại nhân?
Thế là lắp bắp, cố gắng muốn đổi chủ đề: “A Huyền, biện pháp thuần phu về sau lại học, hôm nay ta tới, thật ra là… Là có điều khác muốn hỏi.”
Hắn ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận nói lại sự việc phát hiện linh khí sung mãn sáng nay.
A Huyền hững hờ nghe, ngón tay một mực vỗ về chơi đùa ở bên tai và cần cổ của Yến Sâm, thuận miệng hỏi: “Không phải các ngươi đêm qua mới là lần đầu tiên ngủ chung phòng đấy chứ?”
Yến Sâm hơi kinh ngạc, thế nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Đúng.”
Động tác A Huyền bỗng nhiên cứng đờ, nhanh chóng xoay người ngồi bật dậy, nghẹn họng nhìn hắn trân trối: “Bốn tháng rồi! Ngươi trở về đã bốn tháng rồi mà y vẫn không đụng vào ngươi? Y đoạn hồng trần xuất gia rồi à?”
“Không phải.” Yến Sâm vội vàng giải thích, “Là linh tức của ta khó trụ lại, thân thể cũng khôi phục không được tốt, Hoàn Thành thương ta, không nỡ đến đụng ta.”
A Huyền lần này thì lòng trắng cũng trợn ra ngoài, đổ người lên giường, chằm chằm nhìn màn ngẩn người: “Thế làm sao hôm qua lại đột nhiên từ bỏ, còn gặm ngươi đến một thân xanh tím?”
Yến Sâm ngập ngừng nói: “Tối hôm qua… Là ta chủ động đòi hỏi.”
“Đúng là bức người lương thiện làm kỹ nữ*!”
*Bức lương vi xướng: chắc ý chỉ bức người khác làm việc trái ý muốn của mình.:v – Raph.
A Huyền chỉ trời mà mắng.
Yến sâm uốn nắn hắn: “Bức người lương thiện làm kỹ nữ không phải dùng như thế, với lại… Ta cũng không phải kỹ nữ.”
A Huyền mặc kệ, thế nhưng lại nổi lên hứng thú lớn lao đối với quá trình câu dẫn của hắn, nhanh chóng bật người ngồi dậy, quấn lấy hắn mặt mày hớn hở hỏi: “Trúc Tử thân mến, ngươi mau nói xem, tối hôm qua ngươi câu dẫn y như thế nào? Có phải câu cho y thú tính đại phát, như hổ đói vồ mồi không? Y rót bao nhiêu tinh thủy cho ngươi? Có đầy một bụng chưa?”
Yến Sâm bưng kín nửa mặt nóng bừng, ấp úng cúi đầu: “A Huyền, chúng ta không nói cái này nữa, nói chính sự đi được không?”
Hắn càng thẹn thùng, A Huyền càng cảm thấy hắn nhu nhược đáng yêu, liền nhớ tới con thỏ trước kia mình bắt được trên gò núi. Con thỏ kia gan chuột nhắt, bị ly miêu vồ được thì lỗ tai run lẩy bẩy không dám động, hai mắt đẫm lệ, cả người nhão ra như đám mì vắt co ro trên nền đất, khiến cho người ta thương yêu không thôi.
A Huyền nảy sinh ý đồ xấu xa, cố ý nói: “Trúc Tử, vậy chúng ta liền nói chính sự. Ngươi còn nhớ không, hiện tại trong linh thể của ngươi có bảy cái mạng của ta?”
“Nhớ kĩ.” Yến Sâm gật đầu, ánh mắt dịu dàng như nước, “Ngươi từng cứu mạng ta, ta sẽ không quên.”
A Huyền vui sướng cười híp mắt, tiếp tục ung dung nói: “Loài báo chúng ta là thú hoang, trời sinh căn cốt dâm tà, tu chính là tà đạo dụ hoặc. Gọi là tà đạo, chính bởi vì phải không ngừng hút tinh khí nam tử mới có thể củng cố tu vi. Nếu như tinh khí thiếu thốn, nhẹ thì máu huyết ứ trệ, khí hành không thông, nặng thì tổn hại tới tâm mạch, phá hoại cơ tủy. Không biết việc này… Trước đây ngươi đã từng nghe qua chưa?”
Yến Sâm nhìn về phía A Huyền, đáy mắt lóe lên một tia mờ mịt: “Nhưng ta là trúc, việc tà đạo này… cũng có quan hệ với ta ư? Cây trúc mang thanh khí, hẳn là sẽ không tu tà đạo…”
Mới nói một nửa, hắn đột nhiên hoảng sợ đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm A Huyền, sắc mặt trắng bệch như tuyết: “Ngươi, ngươi nói là, ta hiện tại hòa lẫn hồn phách của ngươi rồi, liền biến thành… Biến thành giống hệt như báo yêu các ngươi, cũng phải không ngừng hút tinh khí nam tử mới có thể củng cố linh khí?”
A Huyền ra vẻ tiếc hận, thở dài nói: “Chỉ sợ chính là như vậy.”
Yến Sâm nghe vậy, liền giống như bị một đao tuyệt tình chém xuống, bỗng nhiên che miệng, trong ánh mắt nổi lên một tầng thủy sắc mơ hồ.
A Huyền ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của hắn, ngón tay men theo đầu vai từng tấc từng tấc mơn trớn cổ hắn, lại mơn trớn xuống cằm hắn, động tác chậm chạp, thân mật tình ý: “Trúc Tử ngoan, Trúc Tử đẹp, ngươi chớ sợ, thế này thì có gì là không tốt? Mây mưa hoan ái, khởi nguyên chính là cực lạc của nhân gian, bao nhiêu người cầu còn không được. Ngươi hòa tan với hồn phách của ta, sau này đương nhiên sẽ là mị cốt, từng cái nhăn mày từng khóe môi cười đều khiến người ta đê mê, cùng Lục Hoàn Thành hưởng hết chuyện cá nước thân mật, là một chuyện tốt, làm sao lại khổ sở tới khóc vậy?”
Yến Sâm liều mạng lắc đầu, lại nói không nên lời đến tột cùng là chỗ nào không tốt, đột nhiên hung hăng bổ nhào lên đầu vai A Huyền, ấm ức khóc thút thít.
Còn khóc nữa, để cho Lục Hoàn Thành bên ngoài nghe thấy, trong phủ liền muốn giết mèo!
Yến sâm bị hắn khuyên như vậy, ngược lại còn khóc thảm thiết hơn.
Nuốt tinh cùng uống nước, đây thật là một ví von mới đặc sắc làm sao – Yến Sâm bên cạnh khóc lóc tính toán, mình một ngày phải uống bảy tám cốc nước, chẳng phải là mang ý nghĩa từ nay về sau, mỗi ngày đều bị Lục Hoàn Thành đè ra làm bảy tám hiệp sao?
Thế này thì làm sao mà sống được!
Còn có những thoại bản dâm dật lưu truyền khắp phố phường kia nữa, không phải đều luôn kể về những yêu nghiệt chuyên hút tinh huyết đó sao? Yêu vật dụ hoặc, người người phỉ nhổ căm ghét, có khác chi nhau, dù sử dụng gian kế hay là dùng huyễn cảnh mị hoặc thư sinh, cũng đều không thể kéo dài lâu. Một khi bị người ta phát giác, liền rơi vào kết cục tan xương nát thịt, hồn phi phách tán.
Hắn trải qua bao khổ cực mới có thể sống lại một lần, vì sao ngay cả việc làm một cây trúc cho tốt cũng không làm được?
Yến Sâm mất hết can đảm, nước mắt vẩy vạt áo, đẩy A Huyền ra muốn chạy. A Huyền thấy con thỏ nhỏ định chạy trốn, liền vội vàng nắm lấy cổ tay hắn: “Thôi được rồi, đều lừa ngươi đó!”
Yến Sâm quay đầu, trợn mắt nhìn: “Ngươi gạt ta?!”
“Nhã vật Mai Lan Trúc Cúc như các ngươi, có thể vào tranh, có thể vào thơ, băng thanh ngọc khiết, sinh ra chính là phải tu tiên đạo, làm sao có thể dễ dàng quẹo vào yêu đạo như vậy được?”
Cây trúc rỗng ruột, hoàn toàn không có lòng dạ, trêu chọc một chút liền thành thực tin.
A Huyền thực sự nhịn không được, nhìn Yến Sâm hai mắt đẫm lệ cười sặc hồi lâu, đến tận khi Yến Sâm làm bộ muốn đánh, hắn mới miễn cưỡng vớt vát được mấy phần nghiêm chỉnh: “Thế nhưng vẫn phải nghiêm túc nói cái này, linh thể ngươi mới tụ, thanh khí trong vắt, không tương dung với trọc khí nhân gian, cho nên mới thường xuyên cảm thấy khó chịu.”
Đôi mi thanh tú của Yến Sâm khẽ chau lại: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Nghĩ biện pháp vấy bẩn.”
Yến Sâm sững sờ.
A Huyền nói: “Trên đời này có một dạng nhân tức hội tụ trọc vật, có thể nhiễm bẩn thanh khí của ngươi, khiến cho ngươi tương dung với trần thế, có thể lưu lại lâu dài ở ngoài trúc thân.”
“Ngươi nói là…”
“Chính là thứ tối hôm qua Lục Hoàn Thành lưu lại trong bụng ngươi đấy.”
Lý do này ngoài sức tưởng tượng, Yến Sâm đầy mặt hồ nghi, đề phòng nhìn chằm chằm vào A Huyền.
A Huyền dở khóc dở cười: “Lần này là thật, không có lừa ngươi. Ngươi sau này nếu như linh tức tán loạn, thần thức mệt mỏi, liền đòi dương tinh chỗ Lục Hoàn Thành là được rồi.”
“Nói hươu nói vượn!” Yến Sâm nhíu mày, hung hăng trừng hắn, “Lần đầu tiên ta hóa ra thân người, rõ ràng là cái gì cũng tốt, chưa từng có việc linh tức tán loạn, làm sao lúc này liền…”
Hắn đột nhiên ngơ ngẩn, thần sắc khẽ biến.
Không phải là không có.
Là không kịp có.
Mười ba năm trước đây, vào lần đầu tiên ra khỏi trúc thân, canh giờ đầu tiên, hắn còn chưa kịp xuất hiện chút ít triệu chứng linh tức tán loạn nào thì đã bị Lục Hoàn Thành đặt dưới thân, trong bụng đã rót đầy tinh thủy.
Cho nên bọn họ mới một mực không biết, dương tinh lại là có thể dùng để cố linh.
A Huyền giảo hoạt nhìn Yến Sâm, khóe miệng cười mỉm, sớm đã xem thấu một màn mỹ lệ diễm sắc trong trí nhớ kia của hắn.
Hoàn chương 67
Raph: Chương này hai bạn thụ bắn hint tung tóe =))
*Tảo thiện: bữa sáng
*Kẻ lòng lang dạ sói: bản gốc “hồng thủy mãnh thú”, tức “nước lũ và thú dữ”, dùng để ví với tai họa ghê gớm. – QT.
Hai người tiến đến tiểu viện của Lục Hoàn Khang, cách cửa sổ đã nghe thấy tiếng cười đùa ngả ngớn.
Điệu cười kia nhỏ nhẻ quyến rũ tới tận xương tủy, dư âm còn văng vẳng bên tai, oanh oanh yến yến trong Di Hồng Viện cùng tụ tập một phòng phát tình cũng không cười đến câu hồn được như hắn, kế đến liền nghe thấy tiếng nô giỡn tình nồng mật ý* của Lục Hoàn Khang.
*Tình nồng mật ý: bản gốc “mật lý điều du” = “trong mật thêm dầu”. Theo mình hiểu thì bởi vì mật và dầu có thể hòa tan vào nhau nên câu này thể hiện ý một “mối quan hệ khăng khít”. – Raph.
Yến Sâm tự nhận mình xưa nay không được tính là rụt rè, thỉnh thoảng khi tình ý nồng nàn cũng sẽ chơi chút tình thú chốn khuê phòng, lăn lăn lộn lộn cười nháo ầm ĩ. Thế nhưng nếu như phải so sánh với A Huyền hoàn toàn biến thành một đóa hải đường đỏ thắm, hắn chỉ được coi là có chút đáng yêu… nhạt nhòa như một bông cúc trắng nhỏ.
Yến Sâm tự ti mặc cảm, khẽ liếc trộm Lục Hoàn Thành một chút, liền thấy y nhếch khóe môi mỏng, cả khuôn mặt đen như đáy nồi.
“Sáng sớm đã cùng một tên báo yêu làm trò dâm dật giữa thanh thiên bạch nhật, có còn biết xấu hổ hay không!”
Y bước nhanh về phía trước, đá cửa hô lớn: “Lục Hoàn Khang, ngươi đi ra đây cho ta!”
Tiếng cười phóng đãng trong phòng bỗng chốc im bặt, chỉ chốc lát sau cửa phòng liền mở, Lục Hoàn Khang tóc tai bù xù chạy ra, quần áo lếch tha lếch thếch, phần lớn bả vai lộ ra ngoài, bên trên có mấy vết cào đan vào nhau, còn thấm một chút máu tươi, xem xét một chút liền biết được tình hình chiến đấu vừa rồi kịch liệt đến mức nào.
Y còn đang muốn tranh luận vài câu, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Yến Sâm cũng đang ở đây, bản năng liền lùi hai bước, lời đến khóe môi cũng nuốt về, cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm cánh cửa, giọng xìu xuống: “Đại ca, tẩu tử.”
Lục Hoàn Thành cười lạnh một tiếng: “Sa vào dâm dật! Ngươi còn đọc cái gì mà sách thánh hiền, cái gì mà xưng người đọc sách?!”
Nói rồi liền phất tay áo một cái, chắp tay sau lưng vào nhà, ngoảnh đầu kéo ghế tức tối ngồi xuống, quơ lấy ấm trà uống một ngụm lớn. Lục Hoàn Khang kinh hồn táng đảm, vội vàng túm quần áo gọn gàng đi tới bên cạnh ca ca, không nói tiếng nào ngồi đợi giáo huấn.
Nhìn hai huynh đệ bên ngoài sảnh chỉnh đốn gia phong, Yến Sâm che miệng khẽ cười, lặng lẽ tiến vào phòng ngủ tìm A Huyền.
Hắn vén màn trướng, một thứ mùi hương khiến cho người khác đắm say phả lên mũi. Mùi hoa cỏ ngào ngạt trong không khí, hòa lẫn trong đó là khí tức tình dục đầy mờ ám. Không khí này phù hợp nhất là hoan ái vuốt ve, lại bị Lục Hoàn Thành tùy tiện cắt ngang, ngay cả Yến Sâm cũng cảm thấy tiếc hận sâu sắc.
A Huyền nằm nghiêng trên giường, co cùi chỏ chống cằm, tư thái xinh đẹp, một đôi mắt xanh biếc câu hồn đoạt phách.
Trên thắt lưng hắn chỉ vắt một chiếc áo tơ tằm gần như trong suốt, trừ thứ đó ra thì không còn một mảnh vải nào khác. Cặp chân dài thẳng tắp cứ như thế lộ ra, mê người co lên, cùng cặp mông mây mẩy nhô lên thành một đường cong chập trùng.
Đôi vai gầy thơm, gáy ngọc trắng ngần, làn da mịn màng như gấm chảy.
Chiếc đuôi dài mềm như nhung phất qua phất lại cảnh xuân, phong tình vạn chủng lay động, khi thì đảo qua giường, khi thì quấn giữa hai chân, tựa hắc xà uốn éo trên cát trắng, có bao nhiêu nguy hiểm thì có bấy nhiêu dụ hoặc.
Yến Sâm lần đầu nhìn thấy A Huyền có bộ dáng này, nhất thời chỉ cảm thấy đầy giường phồn hoa như gấm, mẫu đơn đơm nhụy, hương diễm không gì sánh được, nổi bật lên hắn một trúc linh nho nhỏ chất phác càng ngày càng không ngóc đầu lên nổi.
“Trúc Tử, tới ngồi.”
A Huyền cười cười vỗ vỗ mép giường.
Yến Sâm liền ngồi xuống, cũng không dám nhìn A Huyền, một lòng suy nghĩ nên giải thích vấn đề cố linh như thế nào, đột nhiên liền cảm thấy đầu vai mát lạnh, quần áo trong nháy mắt liền bị kéo rơi phân nửa, dấu vết hoan ái từ ngực tràn đến bả vai bại lộ hoàn toàn dưới ánh sáng.
“A Huyền, ngươi…”
A Huyền nhìn hắn, mặt mũi tràn ngập nét cười xấu xa, tiếp đó liền cao giọng hô lớn: “Ai nha, đây là cắn hay là bóp? Ra tay nặng như vậy, thân thể xinh đẹp đến nhường này, thế mà da cũng bị cọ phá… Trên mông ngươi có hay không? Cho ta nhìn một chút! Ôi, thật là lấy mạng ta đi, toàn thân chỗ nào cũng bị, còn không biết nhẹ nhàng một chút, rốt cục thì có biết thương hoa tiếc ngọc hay không?”
Ngoài phòng tức khắc im bặt, lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt Yến Sâm đỏ bừng, một mực nắm chặt vạt áo, nhỏ giọng nói: “A Huyền, ngươi đừng trách móc …”
“Y phá hỏng chuyện tốt của ta, giáo huấn nam nhân của ta, ta còn phải nể nang mặt mũi cho y làm gì.”
A Huyền trợn trắng mắt, hừ lạnh một tiếng thật lớn: “Dâm dật giữa thanh thiên bạch nhật cái gì, đơn giản là y không quen nhìn Hoàn Khang cưng chiều ta thôi. Nếu đổi lại thành cô nương gia, có thể sinh có thể dưỡng, làm sao y còn chạy đến đây xen vào việc của người khác? Báo yêu thì làm sao? Không phải ngươi cũng là yêu sao? Ngươi cũng chọn lúc giữa trưa, thời điểm mặt trời nắng gắt nhất mà cởi sạch đòi y yêu chiều, ta đây không tin Lục đại đương gia có thể kìm nén được, không đem cây trúc nhà ngươi thúc đến khi nở hoa, ta coi như y chính nhân quân tử!”
Hắn càng nói càng vang, dọa Yến Sâm phải lấy tay bịt miệng hắn.
A Huyền suy hơn quản thiệt, có thù tất báo, mắng xong một tràng mới coi như tan bớt mấy phần tức giận, chủ động tới gần Yến Sâm một chút, cằm gác trên đầu vai hắn, ngón tay nhỏ nhắn từng tấc từng tấc mơn trớn da ngực hắn, hờn mát: “Trúc Tử, ta biết ngươi sinh ra đã thiện tâm, nhưng ngươi cũng đừng quá chiều y. Ta nói cho ngươi, chúng ta mang dạng hình này cư ngụ ở đây, phải biết yêu thương chính mình. Ngươi luôn luôn dung túng y, y liền không hiểu được phải thương ngươi thế nào, về sau nhiều lần ra tay không biết nặng nhẹ, khiến cho ngươi vừa thâm vừa sưng, thoát y phục chỗ nào cũng là thương tích, khó chịu chứ thích thú gì. Nếu như không ngại, để ta dạy ngươi mấy biện phát thuần phu rất linh nghiệm, ngươi mà học được, đảm bảo y ngoan ngoãn nghe lời ngươi ngay, được chứ?”
Yến Sâm cúi đầu vuốt mép áo, ngay cả cổ cũng đỏ lên.
Hắn là một tiểu yêu tinh có nguồn gốc từ loài trúc, chưa bao giờ ở cùng với đám hồ xà chuyên mê hoặc lòng người, một chút cũng không biết phải ứng xử ra sao với những ngôn từ thẳng thừng của A Huyền. Trước đây đêm dài chăn ấm, một mình hắn cởi áo tháo dây lưng trước mặt Lục Hoàn Thành còn cảm thấy xấu hổ, làm sao có thể nhận ý tốt đem chuyện phòng the lên mặt bàn thảo luận với ngoại nhân?
Thế là lắp bắp, cố gắng muốn đổi chủ đề: “A Huyền, biện pháp thuần phu về sau lại học, hôm nay ta tới, thật ra là… Là có điều khác muốn hỏi.”
Hắn ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận nói lại sự việc phát hiện linh khí sung mãn sáng nay.
A Huyền hững hờ nghe, ngón tay một mực vỗ về chơi đùa ở bên tai và cần cổ của Yến Sâm, thuận miệng hỏi: “Không phải các ngươi đêm qua mới là lần đầu tiên ngủ chung phòng đấy chứ?”
Yến Sâm hơi kinh ngạc, thế nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Đúng.”
Động tác A Huyền bỗng nhiên cứng đờ, nhanh chóng xoay người ngồi bật dậy, nghẹn họng nhìn hắn trân trối: “Bốn tháng rồi! Ngươi trở về đã bốn tháng rồi mà y vẫn không đụng vào ngươi? Y đoạn hồng trần xuất gia rồi à?”
“Không phải.” Yến Sâm vội vàng giải thích, “Là linh tức của ta khó trụ lại, thân thể cũng khôi phục không được tốt, Hoàn Thành thương ta, không nỡ đến đụng ta.”
A Huyền lần này thì lòng trắng cũng trợn ra ngoài, đổ người lên giường, chằm chằm nhìn màn ngẩn người: “Thế làm sao hôm qua lại đột nhiên từ bỏ, còn gặm ngươi đến một thân xanh tím?”
Yến Sâm ngập ngừng nói: “Tối hôm qua… Là ta chủ động đòi hỏi.”
“Đúng là bức người lương thiện làm kỹ nữ*!”
*Bức lương vi xướng: chắc ý chỉ bức người khác làm việc trái ý muốn của mình.:v – Raph.
A Huyền chỉ trời mà mắng.
Yến sâm uốn nắn hắn: “Bức người lương thiện làm kỹ nữ không phải dùng như thế, với lại… Ta cũng không phải kỹ nữ.”
A Huyền mặc kệ, thế nhưng lại nổi lên hứng thú lớn lao đối với quá trình câu dẫn của hắn, nhanh chóng bật người ngồi dậy, quấn lấy hắn mặt mày hớn hở hỏi: “Trúc Tử thân mến, ngươi mau nói xem, tối hôm qua ngươi câu dẫn y như thế nào? Có phải câu cho y thú tính đại phát, như hổ đói vồ mồi không? Y rót bao nhiêu tinh thủy cho ngươi? Có đầy một bụng chưa?”
Yến Sâm bưng kín nửa mặt nóng bừng, ấp úng cúi đầu: “A Huyền, chúng ta không nói cái này nữa, nói chính sự đi được không?”
Hắn càng thẹn thùng, A Huyền càng cảm thấy hắn nhu nhược đáng yêu, liền nhớ tới con thỏ trước kia mình bắt được trên gò núi. Con thỏ kia gan chuột nhắt, bị ly miêu vồ được thì lỗ tai run lẩy bẩy không dám động, hai mắt đẫm lệ, cả người nhão ra như đám mì vắt co ro trên nền đất, khiến cho người ta thương yêu không thôi.
A Huyền nảy sinh ý đồ xấu xa, cố ý nói: “Trúc Tử, vậy chúng ta liền nói chính sự. Ngươi còn nhớ không, hiện tại trong linh thể của ngươi có bảy cái mạng của ta?”
“Nhớ kĩ.” Yến Sâm gật đầu, ánh mắt dịu dàng như nước, “Ngươi từng cứu mạng ta, ta sẽ không quên.”
A Huyền vui sướng cười híp mắt, tiếp tục ung dung nói: “Loài báo chúng ta là thú hoang, trời sinh căn cốt dâm tà, tu chính là tà đạo dụ hoặc. Gọi là tà đạo, chính bởi vì phải không ngừng hút tinh khí nam tử mới có thể củng cố tu vi. Nếu như tinh khí thiếu thốn, nhẹ thì máu huyết ứ trệ, khí hành không thông, nặng thì tổn hại tới tâm mạch, phá hoại cơ tủy. Không biết việc này… Trước đây ngươi đã từng nghe qua chưa?”
Yến Sâm nhìn về phía A Huyền, đáy mắt lóe lên một tia mờ mịt: “Nhưng ta là trúc, việc tà đạo này… cũng có quan hệ với ta ư? Cây trúc mang thanh khí, hẳn là sẽ không tu tà đạo…”
Mới nói một nửa, hắn đột nhiên hoảng sợ đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm A Huyền, sắc mặt trắng bệch như tuyết: “Ngươi, ngươi nói là, ta hiện tại hòa lẫn hồn phách của ngươi rồi, liền biến thành… Biến thành giống hệt như báo yêu các ngươi, cũng phải không ngừng hút tinh khí nam tử mới có thể củng cố linh khí?”
A Huyền ra vẻ tiếc hận, thở dài nói: “Chỉ sợ chính là như vậy.”
Yến Sâm nghe vậy, liền giống như bị một đao tuyệt tình chém xuống, bỗng nhiên che miệng, trong ánh mắt nổi lên một tầng thủy sắc mơ hồ.
A Huyền ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của hắn, ngón tay men theo đầu vai từng tấc từng tấc mơn trớn cổ hắn, lại mơn trớn xuống cằm hắn, động tác chậm chạp, thân mật tình ý: “Trúc Tử ngoan, Trúc Tử đẹp, ngươi chớ sợ, thế này thì có gì là không tốt? Mây mưa hoan ái, khởi nguyên chính là cực lạc của nhân gian, bao nhiêu người cầu còn không được. Ngươi hòa tan với hồn phách của ta, sau này đương nhiên sẽ là mị cốt, từng cái nhăn mày từng khóe môi cười đều khiến người ta đê mê, cùng Lục Hoàn Thành hưởng hết chuyện cá nước thân mật, là một chuyện tốt, làm sao lại khổ sở tới khóc vậy?”
Yến Sâm liều mạng lắc đầu, lại nói không nên lời đến tột cùng là chỗ nào không tốt, đột nhiên hung hăng bổ nhào lên đầu vai A Huyền, ấm ức khóc thút thít.
Còn khóc nữa, để cho Lục Hoàn Thành bên ngoài nghe thấy, trong phủ liền muốn giết mèo!
Yến sâm bị hắn khuyên như vậy, ngược lại còn khóc thảm thiết hơn.
Nuốt tinh cùng uống nước, đây thật là một ví von mới đặc sắc làm sao – Yến Sâm bên cạnh khóc lóc tính toán, mình một ngày phải uống bảy tám cốc nước, chẳng phải là mang ý nghĩa từ nay về sau, mỗi ngày đều bị Lục Hoàn Thành đè ra làm bảy tám hiệp sao?
Thế này thì làm sao mà sống được!
Còn có những thoại bản dâm dật lưu truyền khắp phố phường kia nữa, không phải đều luôn kể về những yêu nghiệt chuyên hút tinh huyết đó sao? Yêu vật dụ hoặc, người người phỉ nhổ căm ghét, có khác chi nhau, dù sử dụng gian kế hay là dùng huyễn cảnh mị hoặc thư sinh, cũng đều không thể kéo dài lâu. Một khi bị người ta phát giác, liền rơi vào kết cục tan xương nát thịt, hồn phi phách tán.
Hắn trải qua bao khổ cực mới có thể sống lại một lần, vì sao ngay cả việc làm một cây trúc cho tốt cũng không làm được?
Yến Sâm mất hết can đảm, nước mắt vẩy vạt áo, đẩy A Huyền ra muốn chạy. A Huyền thấy con thỏ nhỏ định chạy trốn, liền vội vàng nắm lấy cổ tay hắn: “Thôi được rồi, đều lừa ngươi đó!”
Yến Sâm quay đầu, trợn mắt nhìn: “Ngươi gạt ta?!”
“Nhã vật Mai Lan Trúc Cúc như các ngươi, có thể vào tranh, có thể vào thơ, băng thanh ngọc khiết, sinh ra chính là phải tu tiên đạo, làm sao có thể dễ dàng quẹo vào yêu đạo như vậy được?”
Cây trúc rỗng ruột, hoàn toàn không có lòng dạ, trêu chọc một chút liền thành thực tin.
A Huyền thực sự nhịn không được, nhìn Yến Sâm hai mắt đẫm lệ cười sặc hồi lâu, đến tận khi Yến Sâm làm bộ muốn đánh, hắn mới miễn cưỡng vớt vát được mấy phần nghiêm chỉnh: “Thế nhưng vẫn phải nghiêm túc nói cái này, linh thể ngươi mới tụ, thanh khí trong vắt, không tương dung với trọc khí nhân gian, cho nên mới thường xuyên cảm thấy khó chịu.”
Đôi mi thanh tú của Yến Sâm khẽ chau lại: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Nghĩ biện pháp vấy bẩn.”
Yến Sâm sững sờ.
A Huyền nói: “Trên đời này có một dạng nhân tức hội tụ trọc vật, có thể nhiễm bẩn thanh khí của ngươi, khiến cho ngươi tương dung với trần thế, có thể lưu lại lâu dài ở ngoài trúc thân.”
“Ngươi nói là…”
“Chính là thứ tối hôm qua Lục Hoàn Thành lưu lại trong bụng ngươi đấy.”
Lý do này ngoài sức tưởng tượng, Yến Sâm đầy mặt hồ nghi, đề phòng nhìn chằm chằm vào A Huyền.
A Huyền dở khóc dở cười: “Lần này là thật, không có lừa ngươi. Ngươi sau này nếu như linh tức tán loạn, thần thức mệt mỏi, liền đòi dương tinh chỗ Lục Hoàn Thành là được rồi.”
“Nói hươu nói vượn!” Yến Sâm nhíu mày, hung hăng trừng hắn, “Lần đầu tiên ta hóa ra thân người, rõ ràng là cái gì cũng tốt, chưa từng có việc linh tức tán loạn, làm sao lúc này liền…”
Hắn đột nhiên ngơ ngẩn, thần sắc khẽ biến.
Không phải là không có.
Là không kịp có.
Mười ba năm trước đây, vào lần đầu tiên ra khỏi trúc thân, canh giờ đầu tiên, hắn còn chưa kịp xuất hiện chút ít triệu chứng linh tức tán loạn nào thì đã bị Lục Hoàn Thành đặt dưới thân, trong bụng đã rót đầy tinh thủy.
Cho nên bọn họ mới một mực không biết, dương tinh lại là có thể dùng để cố linh.
A Huyền giảo hoạt nhìn Yến Sâm, khóe miệng cười mỉm, sớm đã xem thấu một màn mỹ lệ diễm sắc trong trí nhớ kia của hắn.
Hoàn chương 67
Raph: Chương này hai bạn thụ bắn hint tung tóe =))
Tác giả :
Thập Cửu Dao