Tây Lam Yêu Ca
Quyển 4 - Chương 96: Phiên Ngoại—– Đế Luyện Tà (1)
Bộ tộc Đế Luyện, gia tộc thượng cổ dị tộc, là hậu duệ cổ lão di dân được truyền thừa kéo dài gần ngàn năm. Mà phụ thân Đế Luyện Tà chính là tộc trưởng tộc đế luyện, là nam nhân lợi hại nhất trong tộc.
Đương nhiên, này là chuyện trước khi Đế Luyện Tà trở thành tộc trưởng.
Tộc trưởng bộ tộc Đế Luyện, trên trán phải có ngự ấn ba lăng đại biểu cho nguồn suối sức mạnh, đây là điều kiện cơ bản nhất, bằng không cho dù là nhi tử của tộc trưởng tiền nhiệm cũng không thể kế thừa vị trí tộc trưởng, chỉ huy cả bộ tộc.
Quy định này từ xưa đến nay vẫn luôn được truyền thừa trong tộc, chưa từng thay đổi. Mà ví dụ tốt nhất chính là đồng lứa phụ thân hắn.
Lúc phụ thân còn chưa trở thành tộc trưởng, tộc trưởng khi đó kì thực không phải phụ thân của phụ thân, mà là một người khác. Lúc đó, phụ thân là một tộc nhân rất xuất sắc, hơn nữa còn có tình hữu nghị sâu đậm với nhi tử của tộc trưởng.
Bất quá sau khi nhi tử tộc trưởng thành niên thì tình hữu nghị kia cũng biến chất.
Nhi tử tộc trưởng không được truyền thừa ngự ấn ba lăng, kia cũng đại biểu hắn không thể trở thành tộc trưởng. Sau khi biết sự thật này, mất mác cùng nóng nảy tự nhiên có thể nghĩ.
Huống chi, sau đó không bao lâu thì phụ thân trưởng thành, hơn nữa còn được tộc nhân nhất trí tán thành, phần đả kích này bảo nhi tử tộc trưởng sao có thể làm lơ.
Nhất là, người kia lại còn là người mà mình xem là bằng hữu tốt nhất, lúc ngươi vẫn nghĩ mình sẽ trở thành tộc trưởng dẫn dắt tộc nhân thì ngay lúc đó tất cả cố gắng mười mấy năm qua, sinh sống chẳng chút lơi lỏng phấn đấu trở thành một tộc trưởng năng lực xuất chúng thì đột nhiên bị phủ nhận.
Làm thế nào cam tâm.
Nếu hắn là một người không hề có năng lực, không được tộc nhân thừa nhận thì thôi, hắn cũng tự nhận năng mình không đủ, không thể dẫn dắt tộc nhân mà cảm thấy xấu hổ, tự nguyện từ bỏ. Nhưng cố tình năng lực của nhi tử tộc trưởng khi đó lại chẳng hề thua kém phụ thân, phẫn nộ này sao có thể không bùng cháy, hơn nữa sau khi phụ thân trở thành tộc trưởng lại càng mạnh mẽ hơn.
Bởi vậy, màn phản loạn trong tộc vài chục năm trước cũng chính là kết quả của một trận phẫn nộ không thể đè nén mà bùng nổ.
Nhi tử của tộc trưởng tiền nhiềm phản bội bộ tộc Đế Luyện, hơn nữa còn cùng bộ tộc Ma Yết mơ ước thánh vật lén trà trộn vào, mưu toan đánh cắp hàng băng tuyết liên.
Lần đó tuy đã sớm chuẩn bị đề phòng nhưng phụ thân vẫn vì ngăn cản ý đồ của Ma Yết tộc mà bị trọng thương, hơn nữa còn mất tích một đoạn thời gian dài.
Có lẽ, khoảng thời gian đó phụ thân đã tới tái ngoại chữa thương.
Nam nhân Đế Luyện vô luận bề ngoài ôn hòa có lễ, ôn nhu đa tình cỡ nào thì bản tính ích kĩ lãnh huyết trong máu không thể nào che dấu được.
Ít nhất, Đế Luyện Tà chưa bao giờ cảm thấy mình là một nam nhân thiện lương nói đạo đức.
Hơn nữa, hắn còn biết, phụ thân chưa từng yêu mẫu thân mình.
Sở dĩ thú mẫu thân cũng chỉ vì sinh con nối dòng mà thôi. Bởi vậy mỗi khi nhìn thấy phụ thân cùng mẫu thân ở cùng nhau cũng chỉ tương kính như tân, chẳng hề có chút tình ái chân thực.
Bởi vậy lúc Đế Luyện Tà nghe nói phụ thân có nữ nhân ở bên ngoài, trong lòng hắn kì thực cũng không quá phẫn nộ.
Nếu nói phụ thân hắn rất lạnh nhạt, như vậy Đế Luyện Tà cảm thấy chính mình lại càng lãnh tình ích kỷ hơn.
Đối với phụ thân, hay đệ đệ tử nhỏ đã rất kính sợ mình, thậm chí mẫu thân hoài thai mười tháng sinh hạ hắn suýt chút nữa vì khó sanh mà chết, trong lòng Đế Luyện Tà cũng không tồn tại bao nhiêu cảm tình.
Điểm này ngay cả Đế Luyện Tà cũng cảm thấy có chút khó tin.
Trước kia người nhà bất quá chỉ cảm thấy hắn quá bình tĩnh, nhưng không biết trong lòng nhi tử, cảm tình cho tới giờ đơn bạc đến mức không thể phát giác.
Bởi vậy ngày nọ, phụ thân nói muốn đón một đứa nhỏ trở về, mà đứa nhỏ kia lại còn là người có huyết mạch của phụ thân, trừ bỏ đệ đệ Đế Luyện Mạch phẫn nộ đến mức khó coi cùng mẫu thân sửng sốt đến sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, Đế Luyện Tà bình tĩnh đến mức cơ hồ không có chút biểu tình gì.
Trừ bỏ trong lòng có chút cố kỵ với chuyện vụng trộm bên ngoài của phụ thân, Đế Luyện Tà một mực không phát biểu bất cứ ngôn luận nào.
Một đoạn thời gian sau, bởi vì phụ thân bận rộn xử lý chuyện trong tộc, việc đi đón đứa nhỏ cùng nữ nhân kia liền đặt lên đầu Đế Luyện Tà.
Đối với chuyện này, Đế Luyện Mạch cơ hồ muốn bùng nổ, mà Đế Luyện Tà thì tỏ ra chẳng sao cả.
Đi ra ngoài một chút cũng tốt.
Cứ ở mãi trong tộc cũng không có gì hay, tuy bộ tộc Đế Luyện vẫn theo đuổi chính sách lánh đời.
Hơn nữa, theo truyền thừa ngàn năm của bộ tộc Đế Luyện, theo gia tộc thượng cổ di tộc dần dần suy thoái, hơn nữa còn gặp phải nạn loạn trong giặc ngoài. Nhất là những kẻ kia dám mơ ước gia tộc thượng cổ bọn họ, thực sự làm Đế Luyện Tà rất căm tức.
Những kẻ kia, nghĩ Đế Luyện tộc là quả hồng mềm mặc người ta bóp sao?
Đế Luyện Tà tuyệt không cho phép người khác ức hiếp Đế Luyện tộc, bởi vì đó chính là đồ của hắn, người khác đừng hòng vọng tưởng cướp đi bất cứ thứ gì trong tay hắn, cho dù đó là thứ hắn không cần đi nữa.
Đế Luyện Tà là vương giả trời sinh, cao ngạo của hắn không cho phép người khác làm càn trước mặt mình, huống chi lại là diễu võ dương oai. Bất quá hiện tại, trước lúc hắn trở thành tộc trưởng, còn chưa đủ sức mạnh, hắn vẫn phải ẩn nhẫn.
Nếu có thể nhẫn thì mới có thành tựu huy hoàng trong tương lai.
Sau khi rời khỏi Đế Luyện tộc, Đế Luyện Tà căn cứ theo chỉ thị của phụ thân tìm được nữ nhân kia.
Đó là một thôn xóm xa xôi yên lặng, thoạt nhìn khá an tường, hơn nữa Đế Luyện Tà phát hiện, nơi này kì thực cũng cách bộ tộc Đế Luyện không xa.
Nghĩ tới nữ nhân kia không biết từ nơi nào thế nhưng biết tới sự tồn tại của bộ tộc Đế Luyện, lại còn ngàn dặm xa xôi chạy tới.
Chính là không biết vì sao nàng không tới tìm phụ thân?
Chờ đến khi Đế Luyện Tà đi vào thôn kia, hắn cũng thực dễ dàng biết nữ nhân kia là ai. Dù sao, nữ nhân kia rất đẹp, cho dù trên người chỉ mặc một thân y phục vải bố vẫn như cũ không thể che dấu khí chất cao quý chói mắt.
Khó trách phụ thân coi trọng nàng, quả thật là một đại mỹ nhân hiếm có.
Bất quá, Đế Luyện Tà thực nghi hoặc, phụ thân thật sự yêu nữ nhân này sao?
Nếu thật sự yêu nàng, kia vì sao lúc trước không mang nàng về tộc, vì sao chờ nhiều năm như vậy mới nhắc tới, hơn nữa nghe nói nhi tử nữ nhân kia vì phụ thân sinh hạ cũng đã sáu tuổi.
Nếu phụ thân yêu nàng, kia thực không thể nào nói nổi. Nhưng nếu không thương, kia vì sao còn bảo mình tời đón mẫu tử bọn họ?
Phụ thân, ngươi quả nhiên là một kẻ vô tình!
Làm một nữ nhân phí hoàng tuổi xuân tươi đẹp, thậm chí sinh nhi dục nữ cho ngươi mà không hề có một câu oán hận. Mà ngươi, sớm đã quên có một nữ nhân yêu thương sâu đậm cùng chờ đợi mình.
Ít nhất, điểm này so ra thì mẫu thân của hắn hạnh phúc hơn, ít nhất phụ thân không vì một nữ nhân khác mà vứt bỏ nàng.
Đối với chuyện này, Đế Luyện Tà tạm thời im lặng.
Ở thôn làng có tên Đông Loan này, Đế Luyện Tà cũng không ngây ngốc bao lâu đã tìm được đứa nhỏ phụ thân muốn dẫn về, sau đó liền cấp tốc quay về bộ tộc.
Bởi vì, hắn đã sắp trưởng thành.
Lúc trở về, nữ nhân kia không đi cùng bọn họ, Đế Luyện Tà chỉ mang theo đứa nhỏ kia. Này dù sao cũng có thể xem là chút ích kỉ của hắn.
Dù sao, cứ việc Đế Luyện Tà cảm thấy tình cảm của mình với mẫu thân rất đơn bạc, nhưng hắn cũng không hi vọng mẫu thân mình vì phụ thân triền miên với nữ nhân khác mà thống khổ tuyệt vọng.
Suy cho cùng, mẫu thân cũng thiên tân vạn khổ mới sinh hạ mình. Mà chuyện này, Đế Luyện Tà tuyệt đối thiên về mẫu thân mình. Bởi vậy, nữ nhân kia tuyệt đối không thể cùng hắn trở về bộ tộc.
Đứa nhỏ bị mang về chỉ có sáu tuổi, thực là một oa nhi trắng noãn đáng yêu.
Lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ kia, Đế Luyện Tà có một thoáng ngốc lăng. Bất quá sau khi hồi phục tinh thần thì không khỏi có chút khó hiểu, chỉ là đứa nhóc mà thôi, không phải chưa từng gặp qua.
Trước kia, lúc Đế Luyện Mạch còn nhỏ cũng giống vậy, bất quá không im lặng làm người ta yêu thương như thế.
Nhìn ánh mắt điềm đạm đáng yêu như nai con cẩn thận chăm chú nhìn mình, nói thật, Đế Luyện Tà cũng không chán ghét, thậm chí còn cho rằng thực đáng yêu.
Nơi nào đó trong lòng tựa hồ bị xúc động.
Bất quá chờ hắn trở về tộc Đế Luyện, nhìn thấy đệ đệ Đế Luyện Mạch cùng mẫu thân, còn có phụ thân chờ một bên, Đế Luyện Tà lại khôi phục bình tĩnh cùng đạm mạc như trước.
Đứa nhỏ kia, chung quy đã về tới tộc, gặp được phụ thân.
Đối với chuyện chỉ có đứa nhỏ theo hắn trở lại mà không hề có bóng dáng nữ nhân kia, Đế Luyện Tà thấy mẫu thân mình lặng lẽ thở phào một hơi, mà đệ đệ Đế Luyện Mạch thì vẫn mang bộ dáng phẫn nộ như cũ.
Điều này thực bình thường, mà điểm duy nhất bất thường chính là biểu tình phụ thân.
Lúc nhìn thấy đứa nhỏ kia, Đế Luyện Tà rõ ràng phát hiện phụ thân tựa hồ thực cao hứng, cao hứng đến mức gần như dị thường. Chỉ hỏi một chút về nữ nhân kia, nghe hắn nói xong thì không nói thêm gì.
Lúc nghe chuyện nữ nhân kia, phụ thân thậm chí chút nghi hoặc cũng không có, chỉ thản nhiên đáp có lệ, biểu thị mình đã biết mà thôi.
Phụ thân, quả nhiên không yêu nữ nhân kia sao?
Này tính là bi ai của nữ nhân yêu thương phụ thân thắm thiết kia hay mẫu thân mình?
Bất quá phản ứng của phụ thân lúc này quả thực làm Đế Luyện Tà mê mang thật lâu, kì thực phụ thân phái mình ra ngoài chỉ vì đứa nhỏ kia đi? Là đứa nhỏ chỉ mới sáu tuổi kia?
Trong đó có nguyên nhân gì không?
Đế Luyện Tà không cho rằng phụ thân chỉ vì một đứa con nối dòng mà để tâm như vậy, nam nhân kia so với mình còn lãnh huyết vô tình hơn!
Bất quá sau nghi thức tưởng thành không lâu sau đó, Đế Luyện Tà rốt cục cũng biết được nguyên nhân.
Trưởng thành, cũng có ý nghĩa biết mình có được truyền thừa thượng cổ hay không.
Đế Luyện Tà vẫn luôn nghĩ mình sẽ nhận được truyền thừa, trở thành tộc trưởng tân nhậm. Cho tới giờ hắn chưa từng hoài nghi, thậm chí tộc nhân trong tộc cũng nghĩ là đương nhiên.
Dù sao, ở thế hệ này, không còn ai xuất sắc hơn Đế Luyện Tà. Vô luận là tính cách hay năng lực, Đế Luyện Tà là người giống tộc trưởng Đế Luyện Khâu Hòa nhất, thậm chí lại càng mạnh hơn.
Mà nhi thử thứ hai Đế Luyện Mạch của tộc trưởng thì không đủ năng lực, không thể đảm đương vị trí tộc trưởng.
Nói thật, Đế Luyện Mạch thậm chí không giống người họ Đế Luyện, trong huyết mạch không có cuồng ngạo cùng khí phách lạnh như băng. Đế Luyện Mạch ngược lại càng giống thê tử tính cách ôn hòa kia của Đế Luyện Khâu Hòa.
Nhưng sự tình lại cố tình khúc chiết cùng ngoài ý muốn, năm đó Đế Luyện Tà đã không được truyền thừa ngự ấn ba lăng.
Hắn, không phải tộc trưởng tương lai của Đế Luyện tộc.
Này cỡ nào tương tự màn tranh đoạt vị trí tộc trưởng mấy chục năm trước a!
Vốn chẳng chút dao động chờ đợi nghi thức trưởng thành của mình, Đế Luyện Tà sao có thể ngờ mình thế nhưng không phải là người được chọn? Nếu hắn không được truyền thừa tộc trưởng, như vậy bộ tộc Đế Luyện còn ai có năng lực vượt qua hắn, hơn nữa còn có thể thống lĩnh bộ tộc hướng tới huy hoàng?
Là Đế Luyện Mạch, hay người nào khác trong tộc?
Cho dù tính cách Đế Luyện Tà bình tĩnh cỡ nào cũng không thể tiếp nhận kết quả này. Tộc Ma Yết vẫn còn như hổ rình mồi, trong tộc còn ai có năng lực xuất chúng hơn Đế Luyện Tà hắn?
Vì sao hắn lại bị truyền thừa vứt bỏ?
Bất quá cũng may, tộc nhân bộ tộc đế luyện cử hành nghi thức trưởng thành đều là đơn độc tiến hành ở chỗ tát mãn, không phải gióng trống khua chiên để tất cả tộc nhân tiến đến quan sát.
Mà điểm này cũng giúp Đế Luyện Tà có thời giam giảm sock.
Ngày trưởng thành, chuyện hắn không phải tộc trưởng truyền thừa trừ bỏ tát mãn thì không còn ai biết. Mà tát mãn thế hệ này của bộ tộc cũng chính là ngoại công Đế Luyện Tà.
Tát mãn chính là người biết rõ ngự ấn trên trán tộc trưởng nhất, bởi vì người biết chuyện tộc trưởng xuất hiện trước nhất chính là tát mãn, bọn hắn vì từng tộc nhân tiến hành nghi thức trưởng thành, cũng tuyên cáo tộc trưởng xuất hiện. Cho nên, dưới sự trợ giúp của tát mãn hội tụ ngự ấn ba lăng trên trán cũng không phải việc khó.
Bất quá ngự ấn cho dù giống thế nào cũng không thể nhận được sức mạnh truyền thừa cổ xưa của Đế Luyện tộc. Điểm này cũng chính là vì cái gì tộc trưởng bộ tộc đế luyện nhất định phải là người có ngự ấn ba lăng.
Tộc trưởng, nhất định phải là người có sức mạnh cường hãn nhất trong tộc!
Trên trán Đế Luyện Tà có ngự ấn cổ xưa, chính là tộc trưởng tân nhiệm của Đế Luyện tộc, điểm này tộc nhân không có điểm nào nghi ngờ. Dù sao, bọn họ vẫn đều tin phục năng lực Đế Luyện Tà.
Bởi vậy sau khi biết trán Đế Luyện Tà xuất hiện ngự ấn ba lăng, tộc nhân ngược lại thực tâm chờ mong hắn có thể tiếp nhận vị trí tộc trưởng, dẫn dắt bộ tộc Đế Luyện.
Nhưng lúc Đế Luyện Tà từ chỗ tát mãn đi ra, nhìn thấy ngự ấn trên trán Đế Luyện Tà, biểu tình quái dị ngược lại chính là phụ thân, tộc trưởng đương nhiệm của bộ tộc Đế Luyện, Đế Luyện Khâu Hòa.
Tuy biểu tình kinh ngạc kia chỉ xuất hiện trên mặt Đế Luyện Khâu Hòa chỉ có một nháy mắt, sau đó liền khôi phục như bình thường, nhưng Đế Luyện Tà cũng không biết phụ thân nhìn ra điểm nào khác thường.
Phụ thân, biết gì sao?
Còn có, vì cái gì trước lúc mình sắp trưởng thành phụ thân lại đột nhiên bảo mình đi đón đứa nhỏ của nữ nhân kia, cũng căn dặn nhất định phải mang đứa nhỏ kia về tộc?
Phụ thân, ngươi rốt cục suy nghĩ cái gì?
Đứa nhỏ được mang về kia bị phụ thân gọi là Đế Luyện Thần, là một đứa nhỏ thực nhu thuận đáng yêu, ngay cả các trưởng lão trong tộc cũng đều thực thích.
Trong đó, Ẩn trưởng lão có địa vị cao nhất trong tộc lại xem đứa nhỏ kia như thân tôn tử mà yêu thương.
Mà càng làm Đế Luyện Tà cảm thấy không thể tin chính là phụ thân hắn, nam nhân đồng dạng có huyết mạch ích kỷ lạnh lùng kia thế nhưng cũng có một mặt ôn nhu như vậy. Ngay cả nữ nhân từng cứu phụ thân một mạng khi bị thương kia cũng không được phụ thân đặt trong lòng, mà nhi tử nàng ta lại dễ dàng có được hết thảy.
Này quả thực châm chọc.
Mỗi lần nhìn thấy phụ thân mỉm cười ôn nhu với đứa nhỏ kia, Đế Luyện Tà lại cảm thấy quái dị không nói nên lời.
Phụ thân, ngươi nhất định cũng vô tình lãnh huyết như ta, nhưng vì cái gì lại dần dần không còn ích kỷ lãnh khốc nữa? Tuy mỗi lần mình nhin thấy đứa nhỏ kia, nhìn gương mặt nhỏ nhắn cười thực sáng lạn cùng luôn đi theo phía sau, toàn tâm toàn ý tin cậy mình.
Ánh mắt đơn thuần như vậy, trong sốt trong chút tạp chất như vậy, mỗi lần nhìn tới đều làm trái tim âm u của Đế Luyện Tà sinh ra xúc động muốn hủy diệt. Muốn ánh mắt thuần khiết của đứa nhỏ kia bị nhiễm sắc tố đen sẫm u ám, không còn làm người ta cảm thấy chói mắt đến không thể tiếp cận như vậy nữa.
Đứa nhỏ kia, nó nhất định là cừu địch của mình, là cường địch, chỉ đang ngụy trang để sau này cắn nuốt mình vào bụng.
Đứa nhỏ mười sáu tuổi, cũng sống cùng nhau xấp xỉ mười năm, đứa nhỏ kia cũng đã bắt đầu trưởng thành sao? Trưởng thành, kia có ý nghĩa gì?
Lúc Đế Luyện Mạch cử hành nghi thức, Đế Luyện Tà chưa từng lo lắng. Bởi vì hắn biết rõ đệ đệ kia tuyệt đối không phải đối thủ của mình.
Tuyệt đối không phải người truyền thừa của Đế Luyện tộc, vì thế hắn không hề cố kỵ. Chính là đứa nhỏ này, đứa nhỏ gọi là Đế Luyện Thần, nó chính là chướng ngại của mình sao?
Nhìn đứa nhỏ luôn dùng ánh mắt nai con tinh thuần chăm chú nhìn mình, trong lòng Đế Luyện Tà chưa bao giờ nóng nảy đến vậy.
Hắn không thích đứa nhỏ kia, cho tới bây giờ chưa từng thích. Trong lòng Đế Luyện Tà, đứa nhỏ kia bất quá chỉ là mối nguy hiểm tiềm tàng mà thôi.
Trước lúc tìm ra người truyền thừa của bộ tộc Đế Luyện, ai cũng có thể là uy hiếp của hắn.
Tuy đứa nhỏ kia thoạt nhìn thực đơn thuần, so với Đế Luyện Mạch thoạt nhìn còn không có lực công kích hơn, nhưng ai biết đứa nhỏ vô hại đó liệu có phải chính là vết thương trí mệnh của mình hay không? Huống chi, thái độ của phụ thân lãnh tình đối với đứa nhỏ kia thật sự quá dị thường.
Mà theo đứa nhỏ càng lúc càng sắp được mười sáu tuổi, phiền toái trong lòng Đế Luyện Tà càng áp lực hơn.
Thẳng đến có một ngày, Đế Luyện Tà vô tình thấy một tàn quyển thượng cổ ở ám cách trong thư phòng phụ thân, trong đó ghi chép một loại cấm thuật tế tự cổ xưa.
Sau đó, Đế Luyện Tà liền nghĩ tới đứa nhỏ kia.
Giết phụ thân mình, đẩy đứa nhỏ kia xuống luyện ngục huyết trì trong tẩm cung, nhìn nó giãy dụa trầm luân giữa huyết hồng yêu diễm rồi dần dần ngủ say, thật giống một đứa nhỏ đang im lặng say ngủ, sau đó không lâu sẽ tỉnh lại.
Một khắc đó, nhìn đứa nhỏ không còn chút động tĩnh nằm giữa màu đỏ yêu diễm, trong lòng Đế Luyện Tà không biết vì sao cảm thấy đau đớn khó nhịn. Bất quá nam nhân cũng không thể không thừa nhận mình vì đứa nhỏ kia mà buồn bực.
Kia bất quá chỉ là đứa nhỏ mình chưa từng để ý tới, hơn nữa còn có thể chính là chướng ngại uy hiếp, Đế Luyện Tà hắn vì sao lại quan tâm tới nó.
Cùng nhau sinh sống không tới mười năm, đứa nhỏ kia chẳng qua chỉ là lúc tâm tình tốt hắn giả thành bộ dáng huynh trưởng ôn nhu tiếp cận một chút mà thôi.
Chính là, trong lòng đau đớn như vậy là sao?
Nhất là mỗi lần đi địa cung xem đứa nhỏ không hề động, không bao giờ khóc hay cười, thậm chí cũng không bao giờ dùng ánh mắt tin cậy cẩn thận nhìn mình nữa, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên sát ý mãnh liệt, không ngừng đấu đá lung tung trong cơ thể mà không tìm ra chỗ phát tiết.
Đứa nhỏ kia, liệu còn có thể như trước luôn chăm chú nhìn mình, ngọt ngào mỉm cười với mình nữa không?
Còn có thể lúc nhìn thấy mình, liền mỉm cười sáng lạn bổ nhào vào lòng, ôm chặt thắt lưng mình, sau đó ngọt ngào gọi mình là ca ca không?
Nó, còn có thể là một đứa nhỏ đáng yêu tràn đầy vui thích cùng tươi cười sao?
Hay là, chính mình vô tình đã phá hủy trân bảo quý giá nhất chỉ thuộc về riêng mình kia?
Trong lòng đột nhiên có thứ gì đó bị đánh vỡ, cảm thấy không thể hồi phục lại như cũ. Đế Luyện Tà cảm giác trái tim mình dường như bị bóp chặt, không thể giãy dụa, lại có một cỗ tuyệt vọng lắng đọng, không thể nói rõ.
Từ lúc ban đầu mở ra thượng cổ thí luyện ở địa cung thì sự tồn tại của đứa nhỏ kia đã không còn thuộc về hắn. Kia dù sao cũng là tàn quyển ghi chép từ thời thượng cổ, bên trong ẩn chứa nguy hiểm khó có thể tưởng tượng.
Đứa nhỏ kia, nó còn có thể mở to mắt nhìn mình sao?
Một khắc đó, Đế Luyện Tà đột nhiên hoảng hốt phát hiện, khoảng cách giữa đứa nhỏ kia cùng mình đã càng ngày càng xa, đến cuối cùng rốt cục không nhìn thấy nữa. Hắn, giống như đã làm sai?
Đế Luyện Thần, Thần nhi, cái tên mà hắn đã gọi gần mười năm, nhưng một khắc này, hắn phát hiện chính mình tựa hồ đã mất đi quyền lợi gọi nó.
Đứa nhỏ kia cuối cùng cũng tỉnh lại, vượt qua khảo nghiệm trong luyện ngục huyết trì, hơn nữa còn tiếp nhận sức mạnh nguyên cố khế ước cổ xưa từ thượng cổ thí luyện, trở thành một vũ khí di động thực lực cường hãn làm người ta kinh sợ. Nhưng, khoảnh khắc đứa nhỏ kia mở to mắt, Đế Luyện Tà cảm giác trong lòng mình đã mất đi một thứ gì đó rất rất quan trọng.
Thần nhi, Thần nhi không bao giờ còn là đứa nhỏ thích kề cận chính mình nữa.
Đứa nhỏ kia, linh hồn nó đã bị giam cầm, không còn cười không còn khóc, không còn dè dặt nhìn mình, gọi mình là ca ca nữa. Mà đầu sỏ gây nên hết thảy cũng chính là mình.
Đế Luyện Tà không khỏi cười châm chọc. Thật sự châm chọc a!
Là chính mình tự tay vứt bỏ hết thảy, là mình không cần, cớ vì sao cuối cùng lại hối hận?
Nhìn ánh mắt tĩnh mịch không hề có chút tình cảm dao động, bên trong rốt cục không tìm thấy tia tinh thuần cùng tín nhiệm không nỡ rời xa, Đế Luyện Tà không khỏi đau đớn đến không chịu nổi.
Hắn, đã mất đi đứa nhỏ kia rồi sao?
Nhất là lúc biết Hắc Nguyệt thế nhưng lại phản bội mình, hơn nữa còn dám ôm Thần nhi nhảy xuống vách núi đen ở hậu sơn, muốn mang Thần nhi đi, giải thoát cho linh hồn Thần nhi, điểm này đủ làm Đế Luyện Tà phẫn nộ đến mức muốn phá hủy hết thảy.
Thần nhi tuyệt đối không thể rời khỏi bên người mình.
Đứa nhỏ kia đã bị giam cầm linh hồn, cho dù rốt cuộc không còn mỉm cười ngọt ngào, nhu thuận gọi mình là ca ca, cho dù là vũ khí thủ hộ bộ tộc Đế Luyện, là oa oa giết chóc bị mình khống chế trong tay, Đế Luyện Tà vẫn như cũ không thể buông tay.
Hắn không thể phủ nhận, sau khi trải qua chuyển biến, cảm nhận được đau đớn khó nhịn cùng thống khổ tuyệt vọng, hắn làm sao có thể thản nhiên buông tay đứa nhỏ kia.
Thần nhi mất tích, nhất định liên quan tới Hắc Nguyệt không có tung tích.
Mà ngay lúc Đế Luyện Tà cảm giác mất đi liên hệ với Thần nhi, luyện ngục huyết trì trong địa cung cũng đột nhiên nở đầy hồng liên yêu diễm.
Hết thảy đều thực đột ngột cùng quỷ dị.
Luyện ngục huyết trì, địa ngục hồng liên, tựa hồ hết thảy đều thoát khỏi quỹ đạo bình thường.
Là vì mình mở ra thượng cổ thí luyện trong địa cung sao?
Có cái gì đó đang âm thầm lặng lẽ biến hóa mà hắn lại không nhìn thấy hắc ám cùng ngưng trọng trong đó.
Tác giả :
Du Mộng Y Nhiên