Tây Lam Yêu Ca
Quyển 4 - Chương 83: Ngũ Niên Không Bích (1
“Trì nhi, anh rốt cục tìm được em…”
“Anh là… Anh là… Lạc Thiên Nghiêu? ! !”
Nghe bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc lại có chút xa lạ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt nam nhân đang ôm chặt mình, đôi mắt Khúc Vị Trì không khỏi co rút, cả người cứng đờ.
Năm năm, khoảng thời gian năm năm làm nam nhân này càng thành thục ổn trọng, cũng càng có sức quyến rũ của nam nhân. Đồng thời cũng càng làm Khúc Vị Trì cảm thấy dị thường xa lạ, không còn là người nam nhân quen thuộc trong kí ức.
Dù sao, vô luận là năm năm ở thế giới này hay cuộc sống gần mười năm ở Thương Lam đại lục đều làm Khúc Vị Trì không còn là cô gái nhỏ được gia đình bảo bọc cái gì cũng không hiểu.
Nàng cùng Lạc Thiên Nghiêu, khoảng cách đã càng lúc càng xa xôi. Vô luận là tâm hay sự thực thì hiện giờ đã quá xa cách đến không thể tiếp cận.
“Trì nhi…” Cảm giác thân thể người trong lòng nháy mắt căng cứng, trong lòng nam nhân đang ôm Khúc Vị Trì nhất thời phức tạp đến khó nói thành lời.
Trì nhi từ khi nào bắt đầu cự tuyệt mình tiếp cận, cự tuyệt mình xuất hiện trước mặt em ấy? Giống như giữa bọn họ đã không không thân cận như vậy, ngay cả một cái ôm đơn giản cũng không có. Từ… từ khi…
“Buông tôi ra, Lạc Thiên Nghiêu.”
Gằn từng tiếng, gương mặt nữ nhân bình tĩnh nhìn không ra biểu tình. Nhưng Lạc Thiên Nghiêu lại cảm giác bên trong sự bình tĩnh đó là xa lạ cùng hờ hững, vô pháp tìm ra chút tinh thuần cùng thân mật.
“Trì nhi, em…”
“Phụ hoàng, Khúc Vị Trì tựa hồ thực chán ghét nam nhân kia?”
Đứng ngoài cửa, Huân nhi nghe thấy âm thanh tựa hồ sắp ngưng tụ thành băng kia, ánh mắt thiếu niên không khỏi tràn ngập nghi ngờ chăm chú nhìn hai người bên kia.
Huân nhi chưa từng thấy gương mặt Khúc Vị Trì xuất hiện biểu tình khủng bố như bão tố sắp ập tới như vậy, cũng chưa từng nghe thấy Khúc Vị Trì dùng âm thanh hờ hững như có như không nói chuyện với người khác.
Nam nhân kia, rốt cuộc là ai? Vì sao vừa xuất hiện đã làm Khúc Vị Trì giống như thay đổi thành một người khác, đột nhiên nghiêm nghị hẳn?
“Phụ hoàng, Huân nhi nhớ rõ Khúc Vị Trì hình như không phải người Thương Lam đại lục, mà đối với vị diện này, nàng tựa hồ rất hiểu biết. Chẳng lẽ… phụ hoàng, nàng…”
“Nàng là người nơi này. Là nhân loại sinh ra ở vị diện khác. Lúc trước không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở hoàng cung Tây Lam, cũng trở thành đệ tử của đại tế tự A Lý á Nạp. Không thể không nói Khúc Vị Trì có thiên phú tốt lắm, có thể thích ứng cuộc sống ở Thương Lam đại lục. Bất quá sống ở Thương Lam đại lục nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nghe nàng nhắc tới thế giới của mình.”
Đứng bên người Huân nhi, Tây Lam Thương Khung liếc mắt nhìn bầu không khí ngưng trọng bên kia, sau đó cúi đầu cười đến tà mị với thiếu niên yêu dị bên người.
“Nam nhân kia, tựa hồ có quan hệ không đơn giản với đại tế tự của chúng ta.”
“…”
Quay đầu, ánh mắt Huân nhi dứng lại ở Khúc Vị Trì cùng nam nhân đang ôm chặt nàng không buông kia, trầm mặc không nói. Về phần đám người Di Nguyệt đứng bên cạnh Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung, thật ra khá thức thời, hoặc nên nói là không hề cảm thấy hứng thú đứng bên cạnh bảo hộ chủ tử, chưa từng rời đi một bước.
Nhưng Tây Lam Thương Khung, giờ phút này nam nhân thực hưng trí hỏi lão quản gia đang cung kính làm hết phận sự đứng phía sau.
“Lâm quản gia, ngươi có biết thân phận của nam nhân kia không?”
Lão quản gia họ Lâm, là người Khúc Vị Trì xem trọng để trông coi khu biệt thự bí mật ngoài vùng ngoại ô này.
Khoảng thời gian năm năm Khúc Vị Trì mất tích, khu biệt thự mất đi chủ nhân này vẫn luôn do Lâm quản gia để ý. Thẳng đến khi Khúc Vị Trì trở về, hơn nữa còn mang theo vài vị nam nhân tôn quý ăn mặc kì quái, Lâm quản gia lại tiếp tục công việc chăm sóc chủ nhân cùng khu biệt thự.
Có lẽ vì nghĩ tới Khúc Vị Trì đối xử tốt với mình, năm năm mất tích, ông vẫn luôn để tâm dọn dẹp phòng ở, tới tận lúc Khúc Vị Trì dẫn đế vương tôn quý của Tây Lam quốc trở về, nàng cũng không hề cố kỵ thân phận không tầm thường của Tây Lam Thương Khung mà sa thải ông lão ôn hòa hiền lành này.
Bởi vậy, trong ngôi biệt thự loại nhỏ này, trừ bỏ những người hầu đúng giờ tới quét dọn, cũng chỉ có Lâm quản gia có thể thường xuyên nhìn thấy đám người Tây Lam Thương Khung.
Tự nhiên, đối với đám người Tây Lam Thương Khung ăn mặc quái dị, cử chỉ lại cao quý thần bí xa xưa này, sau phút kinh ngạc ban đầu, Lâm quản gia kì thật rất nhanh chóng tiếp nhận.
Có lẽ gia đình người ta có tập tục xưa cũ nên có chút không hợp với văn minh hiện đại, cử chỉ lễ nghi lại càng không kém.
Vì thế, lão nhân cứ vậy tự thôi miên bản thân, làm việc tỉ mỉ cẩn thận không dám gây ra chút sai lầm, công tác ngày thường lại càng tẫn trách hơn.
“Nhìn dáng vẻ tựa hồ đã sớm quen biết Khúc Vị Trì đi? Hơn nữa quan hệ cũng không đơn giản. Ít nhất theo biểu tình của Khúc Vị Trì, nam nhân có thể nhìn ra rõ ràng, bầu không khí giữa bọn họ rất bất thường. Lâm quản gia, nam nhân kia tới khi nào?”
“Sau khi ngài mang theo Huân thiếu gia cùng Khúc tiểu thư rời đi không bao lâu, vị tiên sinh nghe nói là tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị đột nhiên tới thăm, nói là muốn gặp Khúc tiểu thư.” Cung kính bước tới, lão nhân nghiêm cẩn phía sau Tây Lam Thương Khung liếc mắt nhìn tình huống bên kia một cái, sau đó nói.
“Phải không? Tập đoàn Lạc thị?”
“Tập đoàn lạc thị là một gia tộc lớn rất có địa vị cùng giàu có. Ba năm trước, ông tổng tập đoàn vì tuổi tác đã cao, muốn nghỉ ngơi nên quyết định nhường chỗ, để đứa cháu trai mình yêu thương nhất tiếp nhận vị trí của mình, trở thành tổng giám đốc tân nhậm của của Lạc thị. Mà nam nhân cử chỉ thoạt nhìn không tầm thường này, tên trên danh thiếp quả thật chính là Lạc Thiên Nghiêu, tổng giám đốc của tập đoàn Lạc thị.
“Lạc Thiên Nghiêu? Nói vậy, nam nhân kia chính là Lạc Thiên Nghiêu?”
“Khả năng rất lớn. Dù sao cũng không ai rãnh rỗi đi giả mạo tên người khác, lại còn là tổng giám đốc Lạc thị. Huống chi, vẻ mặt cùng khí chất của người này thoạt nhìn không giống kẻ lường gạt.
Cái loại khí chất cao quý cùng cử chỉ tao nhã vì từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tinh anh của gia tộc đều chứng minh được điều này. Đích thật nam nhân thành công luôn gây ra cảm giác trầm ổn, nghiêm cẩn, uy áp cùng khôn khéo.
“Hắn nói đến tìm Khúc Vị Trì? Vì cái gì?” Người thừa kế trẻ tuổi của tập đoàn Lạc Thì rốt cuộc có quan hệ gì với Khúc Vị Trì?
“Nghe nói Khúc tiểu thư chính là vị hôn thê đã mất tích gần năm năm của Lạc tiên sinh. Đây là chính miệng Lạc tiên sinh nói.”
“Vị hôn thê? Chẳng lẽ giống như tin tức trên báo?”
Đột nhiên nghe thấy những lời này của Lâm quản gia, Huân nhi không khỏi quay đầu nhìn nam nhân đang ôm chặt Khúc Vị Trì không buông tay, cẩn thận đánh giá, nghi hoặc trong mắt thiếu niên cũng trở thành hiểu rõ.
“Báo? Ân? Huân nhi, ngươi đang nói gì? Báo gì?”
“Ân, chính là trước lúc phụ hoàng tới, Huân nhi vô tình thấy thông báo tìm người. Người trên đó chính là Khúc Vị Trì. Vốn Huân nhi còn chuẩn bị kiếm thiệt nhiều thiệt nhiều tiền, sau đó cũng đăng quảng cáo trên báo cùng TV để tìm phụ hoàng. Bất quá sau đó phụ hoàng đã tìm được Huân nhi nên không cần làm nữa.”
“Nói vậy, nam nhân kia thật sự là vị hôn phu của Khúc Vị Trì? !” Tây Lam Thương Khung nhướng mi, ánh mắt không hiểu sao có chút lấp lánh.
“Có khả năng rất lớn.”
Mọi người đều làm bộ dáng xem kịch vui, còn xoa xoa cằm tập trung tinh thần quan sát tình huống phát triển của Khúc Vị Trì cùng nam nhân bên kia. Mà nháy mắt mọi người vừa tập trung thì không khỏi thấy một màn thật phấn khích bất quá cũng khá kinh khủng.
Khúc Vị Trì bình tĩnh thật sự bùng nổ. Chỉ thấy nữ nhân bị Lạc Thiên Nghiêu ôm chặt giãy không ra, gương mặt lại thủy chung không biến sắc. Ngay sau đó, ngay trước ánh mắt chăm chú của bao người, nữ nhân chậm rãi nâng chân rồi hung hăng giẫm mạnh.
Huân nhi chỉ thấy gót chiếc giày cao khoảng bảy phân kia nặng nề nghiền lên bàn chân nam nhân, sau đó thừa dịp đối phương đau đớn, đột ngột vung quyền đấm vào bụng Lạc Thiên Nghiêu, làm người nọ lảo đảo lui ra sau vài bước, suýt chút nữa đau đến quỳ rạp xuống đất, cuộn mình đứng dậy, cắn răng gắng gượng.
“Siiii….. Trì nhi…. Vì sao… em vì sao lại… ngô… đau quá…”
Bởi vì đau đớn mãnh liệt, mồ hôi từ trên trán không ngừng tích xuống đất, Lạc Thiên Nghiêu ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt rõ ràng có bi thương cùng cô đơn của nữ nhân.
“Vì sao? Ha ha, Lạc Thiên Nghiêu, anh vì cái gì lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi? Anh vì cái gì lại xuất hiện trước mắt mình chứ? Để tôi xem anh hiện giờ thăng quan tiến chức thành công rực rỡ cỡ nào sao? Đến châm chọc cười ngạo tôi, vì anh mà phải tịch mịch tha hương suốt năm năm sao?”
“Đúng là buồn cười. Lạc Thiên Nghiêu, anh vì cái gì cho rằng lúc nhìn thấy anh tôi sẽ thực vui sướng, thậm chí vì anh tìm tới tận đây mà kích động tới rơi lệ hả? Lạc Thiên Nghiêu, năm năm trước tôi đã thất vọng vì anh tới cực điểm rồi.”
“Trì nhi…”
“Lạc Thiên Nghiêu, anh phản bội tôi, còn muốn tôi cho anh xem sắc mặt hòa nhã sao? Anh cho là tôi biến mất năm năm chính là vì anh sao? Đừng có ảo tưởng. Khúc Vị Trì tôi mặc dù không phải con cháu được yêu thương nhất trong gia tộc, nhưng tôi có kiêu ngạo cùng tự tôn của mình. Một nam nhân trên danh nghĩa là vị hôn phu thế nhưng lại ruồng bỏ tôi, tôi vì sao còn phải lưu luyến?”
“Trên đời này, tôi chỉ muốn tìm một nam nhân có thể làm tôi cảm thấy thực an toàn mà thôi. Người đó có thể thành thật trung hậu, có thể không có tiền hay gia thế tốt, cũng có thể chẳng có tài hoa xuất sắc, nhưng nhất định phải trung thành, không do dự, chỉ cần trong mắt chỉ có tôi là tốt rồi. Chính là anh thì sao?”
“Anh…”
“Anh từ nhỏ là thanh mai trúc mã cùng tôi lớn lên, là người mà từ lúc năm tuổi tôi đã biết sẽ là chồng mình trong tương lai, là người yêu mà tôi luôn tín nhiệm nhất. Chính là không ngờ tình cảm của chúng ta trải qua nhiều năm như vậy mà anh chẳng hề để ý tới cảm thụ của tôi, thế nhưng đột nhiên yêu một nữ nhân khác, đem tôn nghiêm của tôi hung hăng giẫm nát dưới chân.”
“Lạc Thiên Nghiêu, này xem là thời kì phản nghịch của anh sao? Anh lấy chờ mong mười mấy năm qua cùng hạnh phúc của tôi làm tế phẩm, phát tiết bất mãn cùng chán ghét vì cuộc hôn nhân này với gia tộc?” Khúc Vị Trì cười lạnh, sau đó Huân nhi cũng chú ý tới đau đớn cùng bi thương ở nơi sâu nhất trong ánh mắt nàng.
“Trì nhi, không phải, không phải, không phải như vậy. Anh không muốn tổn thương em, anh chỉ là… chỉ là…” Âm thanh nam nhân chậm rãi trầm xuống, cho đến lúc vẻ mặt ảm đạm xấu hổ, không nói nên lời bất kì lời phản bác nào.
Trì nhi… nhìn nữ nhân có vài phần dung mạo trong kí ức nhưng lại càng thành thục xinh đẹp hơn, Lạc Thiên Nghiêu chỉ có thể trầm mặc.
Trì nhi rốt cục đã trưởng thành, không còn là một quả táo nhỏ ngây ngô hồn nhiên trong trí nhớ mà là một đóa hồng rực rỡ chói đến lóa mắt. Dám yêu dám hận, đối với tình cảm mười mấy năm qua của bọn họ có thể nói buông là buông, quyết tuyệt đến mức làm anh cảm giác dị thường khủng hoảng cùng bất an.
Trì nhi, anh còn có thể tìm em về không?
“Chỉ là cái gì? Chỉ là đột nhiên phát hiện tình cảm anh dành cho tôi chỉ là tình thân, còn tình cảm với nữ nhân đột nhiên nhảy ra kia mới là yêu? Lạc Thiên Nghiêu, có lẽ yêu cầu của tôi thật sự quá không thực tế, cho nên chúng ta mới có kết cục hôm nay.”
“Trì nhi…”
“Lạc Thiên Nghiêu, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nhớ tới những chuyện đau thương đó. Vất vả lắm tôi mới có được cuộc sống mới của mình, có thể quên hết tất cả không vui. Cho nên, Lạc Thiên Nghiêu, tôi không hi vọng anh lại phá vỡ cuộc sống an bình của thôi.”
“… Trì nhi, em vẫn không muốn tha thứ cho anh sao?”
Âm thanh nam nhân tràn đầy cô đơn, giọng nói vốn trầm thấp từ tính giờ phút này lại nghe dị thường khàn khàn, làm người ta không khỏi có chút mềm lòng.
“…” Nhìn bộ dạng này của Lạc Thiên Nghiêu, Khúc Vị Trì nhíu mi, không khỏi quay đầu không muốn nhìn.
Trong trí nhớ của nàng, Lạc Thiên Nghiêu vẫn luôn là một nam nhân trầm ổn có chút bá đạo, Khúc Vị Trì chưa từng thấy qua anh thế này.
Trong khoảng thời gian ngắn, nữ nhân có chút tâm hoảng ý loạn.
“Trì nhi, anh tìm em năm năm a! Từ lúc em đột nhiên mất tích, anh vẫn một mực tìm em, Trì nhi, anh biết mình từng làm em tổn thương thật sâu. Chính là Trì nhi, lúc biết em mất tích, em có biết anh lo lắng cỡ nào không?”
“Trì nhi, anh đã tìm tất cả những nơi em có thể đi, tới gốc ngô đồng mà em thích nhất, đại học mà em theo học, còn cả nhà kính trồng hoa mà em từng nói. Còn có, em từng cười nói với anh về căn biệt thự ở bờ biển gần bãi đá ngầm, căn nhà ấm áp của chúng ta trong tương lai.”
“Trì nhi, em từng miêu tả cho anh nghe cuộc sống tương lai của chúng ta sẽ hạnh phúc thế nào, chẳng lẽ cứ để nó giống như bọt biển, tan biến hay sao? Trì nhi, vì sao em không để anh có một cơ hội sửa chữa mà đột nhiên biến mất trong sinh mệnh anh? Trì nhi…”
“Trì nhi, em có biết lúc anh biết em đã trở lại, thế nhưng ở ngay một nơi ở Hoa thị cách anh không xa, lòng anh vui sướng cùng kích động cỡ nào không? Anh tìm em năm năm, cho tới giờ chưa từng từ bỏ. Anh không tin em đột nhiên rời khỏi anh, không tin em không bao giờ… trở về nữa.”
“Anh vẫn luôn chờ em.”
Anh vẫn luôn chờ em.
Anh vẫn luôn chờ em.
Nghe thấy câu này, vô luận là Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi lẳng lặng đứng bên kia không nhúng tay, hay minh phủ chi vương sắc mặt bất biến cùng Mạn La không ngừng giãy dụa đều không khỏi trầm mặc. Nhất là Khúc Vị Trì đứng đầu ngọn sóng, biểu tình thoáng chốc trở nên thực khiếp sợ cùng phức tạp.
Mình có thể tin tưởng anh ta sao? Tin tưởng nam nhân từ nhỏ vốn đã là người chồng tương lai của mình?
Sau khi anh ta từng phản bội, mình còn có thể làm như chưa từng phát sinh chuyện gì mà tha thứ cho anh ta sao? Tha thứ những đau đớn mà anh ta đã gây ra?
Năm năm a, anh ta tìm mình năm năm, chính là anh ta có biết trước kia mình ôm tâm tình tuyệt vọng thế nào mà quyết tâm rời đi?
Cho nên, ngày đó tỉnh lại phát hiện mình xuyên vào người một tiểu cung nữ trong hoàng cung, biết mình thế nhưng đang ở một đất nước ở một đại lục chưa từng nghe nói tới, mình mới không còn nhớ tới cuộc sống trước kia.
Có lẽ vì linh hồn mình cùng tiểu cung nữ kia dao động khá tương tự nên hôm sau bừng tỉnh liền phát hiện mình đang ở một căn phòng lạ lẫm với phong cách trang trí khác lạ, hành động đầu tiên chính là lập tức chộp lấy chiếc gương đồng bên giường, đánh giá gương mặt mơ hồ có chút xa lạ cùng quen thuộc này.
Không biết vì sao, thân thể này tuy tuổi tác nhỏ hơn rất nhiều, thoáng có chút non nớt, nhưng dung mạo lại giống đến bảy tám phần. Có khác biệt cũng chỉ có khí chất do từng trải bất đồng mà thôi.
Trải nghiệm cuộc sống bất đồng liền tạo nên khí chất bất đồng.
Những điều từng trải làm Khúc Vị Trì cho dù chỉ mới mười hai mười ba tuổi đã rất thành thục trấn định. Tiêu phí hơn mười năm lại ngày đêm học tập tri thức làm nhóm cung nữ trong cung không thể nào so sánh.
Nhất là Khúc Vị Trì còn tiếp nhận nền giáo dục tinh anh ở thế kỷ hai mươi mốt, đối với bước đầu tiếp xúc với quy chế ở Thương Lam đại lục cũng không quá khó khăn.
Sinh sống ở Thương Lam đại lục gần mười năm, làm đệ tử đắc ý nhất của tế tự A Lý Á Nạp trong hoàng cung, đệ tử nổi danh trong học viện Tây Diệp La của Tây Lam quốc, được xưng là ‘ngôi sao tế tự’, đại tế tự tương lai, cả người Khúc Vị Trì đều làm người ta có cảm giác không tầm thường.
Lúc trước, Lạc Thiên Nghiêu từ biệt thự bước ra, nháy mắt nhìn thấy Khúc Vị Trì, anh cơ hồ không nhận ra nữ nhân xinh đẹp cao quý kia là ai.
Nếu không phải Khúc Vị Trì làm anh có cảm giác thực quen thuộc, dung mạo lại tương tự như vị hôn thê của mình, nếu đổi hoàn cảnh khác thời điểm khác, có lẽ Lạc Thiên Nghiêu thật sự không dám khẳng định người này chính là cô gái mà mình đã tìm kiếm suốt năm năm.
Khoảng thời gian năm năm thật sự có thể làm một người thay đổi hoàn toàn đến vậy sao?
Cô gái ôn nhuận hồn nhiên trong kí ức anh thật sự là nữ nhân cao quý xinh đẹp trước mắt sao?
Bỏ đi ngây ngô non nớt, Trì nhi thế nhưng toát ra vẻ phong tình đến vậy.
Trì nhi, anh còn cơ hội không…
“Anh là… Anh là… Lạc Thiên Nghiêu? ! !”
Nghe bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc lại có chút xa lạ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt nam nhân đang ôm chặt mình, đôi mắt Khúc Vị Trì không khỏi co rút, cả người cứng đờ.
Năm năm, khoảng thời gian năm năm làm nam nhân này càng thành thục ổn trọng, cũng càng có sức quyến rũ của nam nhân. Đồng thời cũng càng làm Khúc Vị Trì cảm thấy dị thường xa lạ, không còn là người nam nhân quen thuộc trong kí ức.
Dù sao, vô luận là năm năm ở thế giới này hay cuộc sống gần mười năm ở Thương Lam đại lục đều làm Khúc Vị Trì không còn là cô gái nhỏ được gia đình bảo bọc cái gì cũng không hiểu.
Nàng cùng Lạc Thiên Nghiêu, khoảng cách đã càng lúc càng xa xôi. Vô luận là tâm hay sự thực thì hiện giờ đã quá xa cách đến không thể tiếp cận.
“Trì nhi…” Cảm giác thân thể người trong lòng nháy mắt căng cứng, trong lòng nam nhân đang ôm Khúc Vị Trì nhất thời phức tạp đến khó nói thành lời.
Trì nhi từ khi nào bắt đầu cự tuyệt mình tiếp cận, cự tuyệt mình xuất hiện trước mặt em ấy? Giống như giữa bọn họ đã không không thân cận như vậy, ngay cả một cái ôm đơn giản cũng không có. Từ… từ khi…
“Buông tôi ra, Lạc Thiên Nghiêu.”
Gằn từng tiếng, gương mặt nữ nhân bình tĩnh nhìn không ra biểu tình. Nhưng Lạc Thiên Nghiêu lại cảm giác bên trong sự bình tĩnh đó là xa lạ cùng hờ hững, vô pháp tìm ra chút tinh thuần cùng thân mật.
“Trì nhi, em…”
“Phụ hoàng, Khúc Vị Trì tựa hồ thực chán ghét nam nhân kia?”
Đứng ngoài cửa, Huân nhi nghe thấy âm thanh tựa hồ sắp ngưng tụ thành băng kia, ánh mắt thiếu niên không khỏi tràn ngập nghi ngờ chăm chú nhìn hai người bên kia.
Huân nhi chưa từng thấy gương mặt Khúc Vị Trì xuất hiện biểu tình khủng bố như bão tố sắp ập tới như vậy, cũng chưa từng nghe thấy Khúc Vị Trì dùng âm thanh hờ hững như có như không nói chuyện với người khác.
Nam nhân kia, rốt cuộc là ai? Vì sao vừa xuất hiện đã làm Khúc Vị Trì giống như thay đổi thành một người khác, đột nhiên nghiêm nghị hẳn?
“Phụ hoàng, Huân nhi nhớ rõ Khúc Vị Trì hình như không phải người Thương Lam đại lục, mà đối với vị diện này, nàng tựa hồ rất hiểu biết. Chẳng lẽ… phụ hoàng, nàng…”
“Nàng là người nơi này. Là nhân loại sinh ra ở vị diện khác. Lúc trước không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở hoàng cung Tây Lam, cũng trở thành đệ tử của đại tế tự A Lý á Nạp. Không thể không nói Khúc Vị Trì có thiên phú tốt lắm, có thể thích ứng cuộc sống ở Thương Lam đại lục. Bất quá sống ở Thương Lam đại lục nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nghe nàng nhắc tới thế giới của mình.”
Đứng bên người Huân nhi, Tây Lam Thương Khung liếc mắt nhìn bầu không khí ngưng trọng bên kia, sau đó cúi đầu cười đến tà mị với thiếu niên yêu dị bên người.
“Nam nhân kia, tựa hồ có quan hệ không đơn giản với đại tế tự của chúng ta.”
“…”
Quay đầu, ánh mắt Huân nhi dứng lại ở Khúc Vị Trì cùng nam nhân đang ôm chặt nàng không buông kia, trầm mặc không nói. Về phần đám người Di Nguyệt đứng bên cạnh Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung, thật ra khá thức thời, hoặc nên nói là không hề cảm thấy hứng thú đứng bên cạnh bảo hộ chủ tử, chưa từng rời đi một bước.
Nhưng Tây Lam Thương Khung, giờ phút này nam nhân thực hưng trí hỏi lão quản gia đang cung kính làm hết phận sự đứng phía sau.
“Lâm quản gia, ngươi có biết thân phận của nam nhân kia không?”
Lão quản gia họ Lâm, là người Khúc Vị Trì xem trọng để trông coi khu biệt thự bí mật ngoài vùng ngoại ô này.
Khoảng thời gian năm năm Khúc Vị Trì mất tích, khu biệt thự mất đi chủ nhân này vẫn luôn do Lâm quản gia để ý. Thẳng đến khi Khúc Vị Trì trở về, hơn nữa còn mang theo vài vị nam nhân tôn quý ăn mặc kì quái, Lâm quản gia lại tiếp tục công việc chăm sóc chủ nhân cùng khu biệt thự.
Có lẽ vì nghĩ tới Khúc Vị Trì đối xử tốt với mình, năm năm mất tích, ông vẫn luôn để tâm dọn dẹp phòng ở, tới tận lúc Khúc Vị Trì dẫn đế vương tôn quý của Tây Lam quốc trở về, nàng cũng không hề cố kỵ thân phận không tầm thường của Tây Lam Thương Khung mà sa thải ông lão ôn hòa hiền lành này.
Bởi vậy, trong ngôi biệt thự loại nhỏ này, trừ bỏ những người hầu đúng giờ tới quét dọn, cũng chỉ có Lâm quản gia có thể thường xuyên nhìn thấy đám người Tây Lam Thương Khung.
Tự nhiên, đối với đám người Tây Lam Thương Khung ăn mặc quái dị, cử chỉ lại cao quý thần bí xa xưa này, sau phút kinh ngạc ban đầu, Lâm quản gia kì thật rất nhanh chóng tiếp nhận.
Có lẽ gia đình người ta có tập tục xưa cũ nên có chút không hợp với văn minh hiện đại, cử chỉ lễ nghi lại càng không kém.
Vì thế, lão nhân cứ vậy tự thôi miên bản thân, làm việc tỉ mỉ cẩn thận không dám gây ra chút sai lầm, công tác ngày thường lại càng tẫn trách hơn.
“Nhìn dáng vẻ tựa hồ đã sớm quen biết Khúc Vị Trì đi? Hơn nữa quan hệ cũng không đơn giản. Ít nhất theo biểu tình của Khúc Vị Trì, nam nhân có thể nhìn ra rõ ràng, bầu không khí giữa bọn họ rất bất thường. Lâm quản gia, nam nhân kia tới khi nào?”
“Sau khi ngài mang theo Huân thiếu gia cùng Khúc tiểu thư rời đi không bao lâu, vị tiên sinh nghe nói là tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị đột nhiên tới thăm, nói là muốn gặp Khúc tiểu thư.” Cung kính bước tới, lão nhân nghiêm cẩn phía sau Tây Lam Thương Khung liếc mắt nhìn tình huống bên kia một cái, sau đó nói.
“Phải không? Tập đoàn Lạc thị?”
“Tập đoàn lạc thị là một gia tộc lớn rất có địa vị cùng giàu có. Ba năm trước, ông tổng tập đoàn vì tuổi tác đã cao, muốn nghỉ ngơi nên quyết định nhường chỗ, để đứa cháu trai mình yêu thương nhất tiếp nhận vị trí của mình, trở thành tổng giám đốc tân nhậm của của Lạc thị. Mà nam nhân cử chỉ thoạt nhìn không tầm thường này, tên trên danh thiếp quả thật chính là Lạc Thiên Nghiêu, tổng giám đốc của tập đoàn Lạc thị.
“Lạc Thiên Nghiêu? Nói vậy, nam nhân kia chính là Lạc Thiên Nghiêu?”
“Khả năng rất lớn. Dù sao cũng không ai rãnh rỗi đi giả mạo tên người khác, lại còn là tổng giám đốc Lạc thị. Huống chi, vẻ mặt cùng khí chất của người này thoạt nhìn không giống kẻ lường gạt.
Cái loại khí chất cao quý cùng cử chỉ tao nhã vì từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tinh anh của gia tộc đều chứng minh được điều này. Đích thật nam nhân thành công luôn gây ra cảm giác trầm ổn, nghiêm cẩn, uy áp cùng khôn khéo.
“Hắn nói đến tìm Khúc Vị Trì? Vì cái gì?” Người thừa kế trẻ tuổi của tập đoàn Lạc Thì rốt cuộc có quan hệ gì với Khúc Vị Trì?
“Nghe nói Khúc tiểu thư chính là vị hôn thê đã mất tích gần năm năm của Lạc tiên sinh. Đây là chính miệng Lạc tiên sinh nói.”
“Vị hôn thê? Chẳng lẽ giống như tin tức trên báo?”
Đột nhiên nghe thấy những lời này của Lâm quản gia, Huân nhi không khỏi quay đầu nhìn nam nhân đang ôm chặt Khúc Vị Trì không buông tay, cẩn thận đánh giá, nghi hoặc trong mắt thiếu niên cũng trở thành hiểu rõ.
“Báo? Ân? Huân nhi, ngươi đang nói gì? Báo gì?”
“Ân, chính là trước lúc phụ hoàng tới, Huân nhi vô tình thấy thông báo tìm người. Người trên đó chính là Khúc Vị Trì. Vốn Huân nhi còn chuẩn bị kiếm thiệt nhiều thiệt nhiều tiền, sau đó cũng đăng quảng cáo trên báo cùng TV để tìm phụ hoàng. Bất quá sau đó phụ hoàng đã tìm được Huân nhi nên không cần làm nữa.”
“Nói vậy, nam nhân kia thật sự là vị hôn phu của Khúc Vị Trì? !” Tây Lam Thương Khung nhướng mi, ánh mắt không hiểu sao có chút lấp lánh.
“Có khả năng rất lớn.”
Mọi người đều làm bộ dáng xem kịch vui, còn xoa xoa cằm tập trung tinh thần quan sát tình huống phát triển của Khúc Vị Trì cùng nam nhân bên kia. Mà nháy mắt mọi người vừa tập trung thì không khỏi thấy một màn thật phấn khích bất quá cũng khá kinh khủng.
Khúc Vị Trì bình tĩnh thật sự bùng nổ. Chỉ thấy nữ nhân bị Lạc Thiên Nghiêu ôm chặt giãy không ra, gương mặt lại thủy chung không biến sắc. Ngay sau đó, ngay trước ánh mắt chăm chú của bao người, nữ nhân chậm rãi nâng chân rồi hung hăng giẫm mạnh.
Huân nhi chỉ thấy gót chiếc giày cao khoảng bảy phân kia nặng nề nghiền lên bàn chân nam nhân, sau đó thừa dịp đối phương đau đớn, đột ngột vung quyền đấm vào bụng Lạc Thiên Nghiêu, làm người nọ lảo đảo lui ra sau vài bước, suýt chút nữa đau đến quỳ rạp xuống đất, cuộn mình đứng dậy, cắn răng gắng gượng.
“Siiii….. Trì nhi…. Vì sao… em vì sao lại… ngô… đau quá…”
Bởi vì đau đớn mãnh liệt, mồ hôi từ trên trán không ngừng tích xuống đất, Lạc Thiên Nghiêu ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt rõ ràng có bi thương cùng cô đơn của nữ nhân.
“Vì sao? Ha ha, Lạc Thiên Nghiêu, anh vì cái gì lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi? Anh vì cái gì lại xuất hiện trước mắt mình chứ? Để tôi xem anh hiện giờ thăng quan tiến chức thành công rực rỡ cỡ nào sao? Đến châm chọc cười ngạo tôi, vì anh mà phải tịch mịch tha hương suốt năm năm sao?”
“Đúng là buồn cười. Lạc Thiên Nghiêu, anh vì cái gì cho rằng lúc nhìn thấy anh tôi sẽ thực vui sướng, thậm chí vì anh tìm tới tận đây mà kích động tới rơi lệ hả? Lạc Thiên Nghiêu, năm năm trước tôi đã thất vọng vì anh tới cực điểm rồi.”
“Trì nhi…”
“Lạc Thiên Nghiêu, anh phản bội tôi, còn muốn tôi cho anh xem sắc mặt hòa nhã sao? Anh cho là tôi biến mất năm năm chính là vì anh sao? Đừng có ảo tưởng. Khúc Vị Trì tôi mặc dù không phải con cháu được yêu thương nhất trong gia tộc, nhưng tôi có kiêu ngạo cùng tự tôn của mình. Một nam nhân trên danh nghĩa là vị hôn phu thế nhưng lại ruồng bỏ tôi, tôi vì sao còn phải lưu luyến?”
“Trên đời này, tôi chỉ muốn tìm một nam nhân có thể làm tôi cảm thấy thực an toàn mà thôi. Người đó có thể thành thật trung hậu, có thể không có tiền hay gia thế tốt, cũng có thể chẳng có tài hoa xuất sắc, nhưng nhất định phải trung thành, không do dự, chỉ cần trong mắt chỉ có tôi là tốt rồi. Chính là anh thì sao?”
“Anh…”
“Anh từ nhỏ là thanh mai trúc mã cùng tôi lớn lên, là người mà từ lúc năm tuổi tôi đã biết sẽ là chồng mình trong tương lai, là người yêu mà tôi luôn tín nhiệm nhất. Chính là không ngờ tình cảm của chúng ta trải qua nhiều năm như vậy mà anh chẳng hề để ý tới cảm thụ của tôi, thế nhưng đột nhiên yêu một nữ nhân khác, đem tôn nghiêm của tôi hung hăng giẫm nát dưới chân.”
“Lạc Thiên Nghiêu, này xem là thời kì phản nghịch của anh sao? Anh lấy chờ mong mười mấy năm qua cùng hạnh phúc của tôi làm tế phẩm, phát tiết bất mãn cùng chán ghét vì cuộc hôn nhân này với gia tộc?” Khúc Vị Trì cười lạnh, sau đó Huân nhi cũng chú ý tới đau đớn cùng bi thương ở nơi sâu nhất trong ánh mắt nàng.
“Trì nhi, không phải, không phải, không phải như vậy. Anh không muốn tổn thương em, anh chỉ là… chỉ là…” Âm thanh nam nhân chậm rãi trầm xuống, cho đến lúc vẻ mặt ảm đạm xấu hổ, không nói nên lời bất kì lời phản bác nào.
Trì nhi… nhìn nữ nhân có vài phần dung mạo trong kí ức nhưng lại càng thành thục xinh đẹp hơn, Lạc Thiên Nghiêu chỉ có thể trầm mặc.
Trì nhi rốt cục đã trưởng thành, không còn là một quả táo nhỏ ngây ngô hồn nhiên trong trí nhớ mà là một đóa hồng rực rỡ chói đến lóa mắt. Dám yêu dám hận, đối với tình cảm mười mấy năm qua của bọn họ có thể nói buông là buông, quyết tuyệt đến mức làm anh cảm giác dị thường khủng hoảng cùng bất an.
Trì nhi, anh còn có thể tìm em về không?
“Chỉ là cái gì? Chỉ là đột nhiên phát hiện tình cảm anh dành cho tôi chỉ là tình thân, còn tình cảm với nữ nhân đột nhiên nhảy ra kia mới là yêu? Lạc Thiên Nghiêu, có lẽ yêu cầu của tôi thật sự quá không thực tế, cho nên chúng ta mới có kết cục hôm nay.”
“Trì nhi…”
“Lạc Thiên Nghiêu, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nhớ tới những chuyện đau thương đó. Vất vả lắm tôi mới có được cuộc sống mới của mình, có thể quên hết tất cả không vui. Cho nên, Lạc Thiên Nghiêu, tôi không hi vọng anh lại phá vỡ cuộc sống an bình của thôi.”
“… Trì nhi, em vẫn không muốn tha thứ cho anh sao?”
Âm thanh nam nhân tràn đầy cô đơn, giọng nói vốn trầm thấp từ tính giờ phút này lại nghe dị thường khàn khàn, làm người ta không khỏi có chút mềm lòng.
“…” Nhìn bộ dạng này của Lạc Thiên Nghiêu, Khúc Vị Trì nhíu mi, không khỏi quay đầu không muốn nhìn.
Trong trí nhớ của nàng, Lạc Thiên Nghiêu vẫn luôn là một nam nhân trầm ổn có chút bá đạo, Khúc Vị Trì chưa từng thấy qua anh thế này.
Trong khoảng thời gian ngắn, nữ nhân có chút tâm hoảng ý loạn.
“Trì nhi, anh tìm em năm năm a! Từ lúc em đột nhiên mất tích, anh vẫn một mực tìm em, Trì nhi, anh biết mình từng làm em tổn thương thật sâu. Chính là Trì nhi, lúc biết em mất tích, em có biết anh lo lắng cỡ nào không?”
“Trì nhi, anh đã tìm tất cả những nơi em có thể đi, tới gốc ngô đồng mà em thích nhất, đại học mà em theo học, còn cả nhà kính trồng hoa mà em từng nói. Còn có, em từng cười nói với anh về căn biệt thự ở bờ biển gần bãi đá ngầm, căn nhà ấm áp của chúng ta trong tương lai.”
“Trì nhi, em từng miêu tả cho anh nghe cuộc sống tương lai của chúng ta sẽ hạnh phúc thế nào, chẳng lẽ cứ để nó giống như bọt biển, tan biến hay sao? Trì nhi, vì sao em không để anh có một cơ hội sửa chữa mà đột nhiên biến mất trong sinh mệnh anh? Trì nhi…”
“Trì nhi, em có biết lúc anh biết em đã trở lại, thế nhưng ở ngay một nơi ở Hoa thị cách anh không xa, lòng anh vui sướng cùng kích động cỡ nào không? Anh tìm em năm năm, cho tới giờ chưa từng từ bỏ. Anh không tin em đột nhiên rời khỏi anh, không tin em không bao giờ… trở về nữa.”
“Anh vẫn luôn chờ em.”
Anh vẫn luôn chờ em.
Anh vẫn luôn chờ em.
Nghe thấy câu này, vô luận là Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi lẳng lặng đứng bên kia không nhúng tay, hay minh phủ chi vương sắc mặt bất biến cùng Mạn La không ngừng giãy dụa đều không khỏi trầm mặc. Nhất là Khúc Vị Trì đứng đầu ngọn sóng, biểu tình thoáng chốc trở nên thực khiếp sợ cùng phức tạp.
Mình có thể tin tưởng anh ta sao? Tin tưởng nam nhân từ nhỏ vốn đã là người chồng tương lai của mình?
Sau khi anh ta từng phản bội, mình còn có thể làm như chưa từng phát sinh chuyện gì mà tha thứ cho anh ta sao? Tha thứ những đau đớn mà anh ta đã gây ra?
Năm năm a, anh ta tìm mình năm năm, chính là anh ta có biết trước kia mình ôm tâm tình tuyệt vọng thế nào mà quyết tâm rời đi?
Cho nên, ngày đó tỉnh lại phát hiện mình xuyên vào người một tiểu cung nữ trong hoàng cung, biết mình thế nhưng đang ở một đất nước ở một đại lục chưa từng nghe nói tới, mình mới không còn nhớ tới cuộc sống trước kia.
Có lẽ vì linh hồn mình cùng tiểu cung nữ kia dao động khá tương tự nên hôm sau bừng tỉnh liền phát hiện mình đang ở một căn phòng lạ lẫm với phong cách trang trí khác lạ, hành động đầu tiên chính là lập tức chộp lấy chiếc gương đồng bên giường, đánh giá gương mặt mơ hồ có chút xa lạ cùng quen thuộc này.
Không biết vì sao, thân thể này tuy tuổi tác nhỏ hơn rất nhiều, thoáng có chút non nớt, nhưng dung mạo lại giống đến bảy tám phần. Có khác biệt cũng chỉ có khí chất do từng trải bất đồng mà thôi.
Trải nghiệm cuộc sống bất đồng liền tạo nên khí chất bất đồng.
Những điều từng trải làm Khúc Vị Trì cho dù chỉ mới mười hai mười ba tuổi đã rất thành thục trấn định. Tiêu phí hơn mười năm lại ngày đêm học tập tri thức làm nhóm cung nữ trong cung không thể nào so sánh.
Nhất là Khúc Vị Trì còn tiếp nhận nền giáo dục tinh anh ở thế kỷ hai mươi mốt, đối với bước đầu tiếp xúc với quy chế ở Thương Lam đại lục cũng không quá khó khăn.
Sinh sống ở Thương Lam đại lục gần mười năm, làm đệ tử đắc ý nhất của tế tự A Lý Á Nạp trong hoàng cung, đệ tử nổi danh trong học viện Tây Diệp La của Tây Lam quốc, được xưng là ‘ngôi sao tế tự’, đại tế tự tương lai, cả người Khúc Vị Trì đều làm người ta có cảm giác không tầm thường.
Lúc trước, Lạc Thiên Nghiêu từ biệt thự bước ra, nháy mắt nhìn thấy Khúc Vị Trì, anh cơ hồ không nhận ra nữ nhân xinh đẹp cao quý kia là ai.
Nếu không phải Khúc Vị Trì làm anh có cảm giác thực quen thuộc, dung mạo lại tương tự như vị hôn thê của mình, nếu đổi hoàn cảnh khác thời điểm khác, có lẽ Lạc Thiên Nghiêu thật sự không dám khẳng định người này chính là cô gái mà mình đã tìm kiếm suốt năm năm.
Khoảng thời gian năm năm thật sự có thể làm một người thay đổi hoàn toàn đến vậy sao?
Cô gái ôn nhuận hồn nhiên trong kí ức anh thật sự là nữ nhân cao quý xinh đẹp trước mắt sao?
Bỏ đi ngây ngô non nớt, Trì nhi thế nhưng toát ra vẻ phong tình đến vậy.
Trì nhi, anh còn cơ hội không…
Tác giả :
Du Mộng Y Nhiên