Tây Lam Yêu Ca
Quyển 4 - Chương 76: Thăm Hỏi
Hôm sau.
Lúc thiếu niên rốt cuộc nghỉ ngơi tốt, thân thể cũng khôi phục, trừ bỏ còn chút đau nhức vô lực, thiếu niên đã có thể hành động như thường.
Được nam nhân cười khẽ mang ra khỏi gian phòng, Huân nhi thấy được người cùng phụ hoàng tiến tới dị thế lần này.
Trừ bỏ tế tự Khúc Vị Trì đã gặp qua cùng thủ lĩnh ám vệ Nha vẫn luôn ẩn mình, còn một người nằm ngoài dự kiến của thiếu niên.
Cường đại chiến sĩ Lãnh Hạ La của Tây Diệp La học viện, một người bảo hộ có quan hệ phi thường thân thiết với Khúc Vị Trì. Lúc còn ở Tây Diệp La học viện, Huân nhi bất quá cũng chỉ gặp mặt một lần mà thôi, cũng không nói chuyện, vì thế cũng không quá chú ý.
Nhưng sau khi đáp ứng lời mời đến Đông Lăng quốc xem trận thi đấu giữa các học viện, Huân nhi quả thật có ánh nhìn khác cùng ấn tượng khá sâu sắc với nữ nhân tính tình lạnh băng, thực lực cũng không tồi này.
Lần này, nàng cũng đi theo Khúc Vị Trì vượt qua không gian tiến tới dị thế sao?
Có thể từ bỏ vinh quang ở Thương Lam đại lục, có thể từ bỏ kí ức về cố hương, lựa chọn đi theo Khúc Vị Trì đến một đại lục xa lạ, hẳn Lãnh Hạ La cũng trải qua một khoảng thời gian đấu tranh tư tưởng đi.
Khu biệt thự mà Khúc Vị Trì bí mật mua này cũng không lớn, đáng giá nhất là hoàng cảnh thanh u yên tĩnh, xung quanh không có nhiều vila biệt thự khác, có cảm giác cô linh, sừng sững nằm bên cạnh một khu rừng sum xuê.
Đương nhiên, này cũng là nguyên nhân lúc trước Khúc Vị Trì nhìn trúng nơi này.
Khúc Vị Trì học y, tính tự tự nhiên thích yên tĩnh, chán ghét đám người ồn ào xung quanh, vì thế mới phí nhiều tiền như vậy để mua nơi này, làm chỗ bí mật của riêng mình.
Từ khi ù ù cạc cạc xuyên tới Tây Lam quốc, vốn tưởng từ đó về sau không thể quay về thế giới quen thuộc này nữa, Khúc Vị Trì thật không ngờ có một ngày có cơ hội trở về nhìn nơi mà mình từng xem là nhà.
Theo Lam đế bệ hạ trở về, so với Tây Lam Thương Khung hoàn toàn xa lạ về thế giới này, Khúc Vị Trì vốn là người Hoa Hạ tự nhiên liền nghĩ tới biệt thự yên tĩnh, nên đưa nhóm Lam đế bệ hạ tới đây.
Thời điểm đó không biết Huân điện hạ đang ở nơi nào, bọn họ có gấp cũng không được, tóm lại cần phải tìm một nơi làm chỗ ở tạm thời. Hiển nhiên, lúc này Khúc Vị Trì liền phát huy tác dụng. Này cũng là nguyên nhân Tây Lam Thương Khung lúc rời đi không chọn ai, chỉ đặc biệt muốn dẫn nàng đi.
Từ trưa đến chiều rồi đêm, Huân nhi có nam nhân tuấn mỹ làm bạn bên người, tâm tình thả lỏng quyết định dạo một vòng quanh biệt thự tao nhã thanh u này để quen thuộc hoàn cảnh cùng khí tức xung quanh.
Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Huân nhi nhớ tới hôm trước vì phụ hoàng đột nhiên xuất hiện, chính mình nhất thời kích động nên quên hết mọi thứ, bởi vậy vẫn chưa nói gì với Quý gia đã rời đi, hiện giờ quyết định trờ lại tạm biệt.
Nghĩ tới khoảng thời gian này Quý gia đã chăm sóc mình, tuy chỉ có vài ngày ngắn ngủi nhưng Huân nhi vẫn có chút cảm động.
Một gia đình ôn nhu như vậy, cho dù từ nhỏ đã mất đi phụ thân từ ái, mẫu thân ôn nhu vẫn như cũ yêu thương nuôi nấng bọn họ chậm rãi trưởng thành. Đối với điều này, Huân nhi thật sự xúc động. Cho nên, thời điểm mờ mịt kia Huân nhi mới lựa chọn ở lại nhà bọn họ.
Đối với nhân loại bình thường, Tây Lam Thương Khung không để ý, giống như một vị thần cao cao tại thượng coi thường nhân loại nhỏ bé yếu ớt, chán ghét sự giả dối cùng lòng tham của bọn họ, Tây Lam Thương Khung từng là vương thần tộc, với thân phận như thế sao y lại chú ý tới những con kiến yếu ớt.
Bất quá, nếu là quyết định của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung tự nhiên chiều ý ái nhân, quyết định sau khi ăn sáng xong sẽ cùng Huân nhi tới thăm hỏi Quý gia, cám ơn khoảng thời gian qua bọn họ đã cẩn thận chăm sóc Huân nhi.
Tây Lam Thương Khung không phải một người bảo thủ hà khắc, y chưa bao giờ xem nhẹ bất kì đối thủ nào, cho dù là nhân loại không có sức mạnh gì trong mắt y. Tự nhiên, từng có thân phận đế vương thống trị nhân loại hai ba mươi năm, Tây Lam Thương Khung thật sự là một quân chủ ân oán rõ ràng.
Về mặt thưởng phạt vinh nhục, Tây Lam Thương Khung vẫn phân biệt rõ ràng. Nam nhân có thể nói là vô cùng thành thạo việc thao túng quyền hành của đế vương.
Bởi vậy lúc gần trưa, mẹ Quý bận rộn ở quán cả buổi sáng đang chuẩn bị trở về nhà làm cơm cho đám nhỏ, vừa ngẩng đầu thấy chiếc xe siêu xa hoa đậu ngay trước cửa tiệm nhà mình, bà vô cùng sửng sốt.
“Quý mụ mụ!”
“Linh Huân! Là con, Linh Huân, con đã trở lại rồi!”
Nhìn thiếu niên tóc bạch kim từ trong xe bước ra, biểu tình kinh ngạc trên mặt mẹ quý trở thành thả lỏng cùng vui sướng, tựa hồ không ngờ thiếu niên đã rời đi kia lại có ngày trở lại.
“Quý mụ mụ, ta đã trở lại, trở lại nhìn các ngươi. Thật cao hứng vì khoảng thời gian này có thể gặp ngươi cùng bọn Hạ Thiên, hơn nữa ở nhà ngươi quấy rầy lâu như vậy, cuối cùng không nói tiếng nào đã rời đi, đây là ta thất lễ.”
Lúc Huân nhi mờ mịt nhất, là Quý gia cung cấp một nơi có thể an tâm ở lại, chậm rãi quen thuộc dị thế xa lạ này, trong lòng Huân nhi tự nhiên có cảm tình bất đồng với bọn họ.
“Linh Huân, con nói gì vậy, sao lại khách sáo như thế. Con thật là, đám Hạ Thiên, Xuân Thiên đều thực thích con, dì cũng vậy. Có thể ở chung với con một đoạn thời gian kia, cả nhà chúng ta đều rất vui vẻ.”
Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên khí chất cao quý tao nhã, cho dù bề ngoài chỉ mới mười sáu nhưng đã lộ ra hấp dẫn phong hoa tuyệt đại đi tới trước mặt mình, mẹ Quý cười thực ôn hòa từ ái.
Vẫn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành thế nhưng đã hiểu chuyện như vậy, cha mẹ Linh Huân khẳng định rất kiêu ngạo vì đứa con này đi. Không như ba đứa con nhà bà, đứa nào cũng cần bà để tâm. Nhất là Xuân Thiên, nhóc con kia không để bà bớt lo chút nào, cứ thích những thứ kì lạ cổ quái.
Rõ ràng là cùng độ tuổi, Linh Huân sao lại chọc người ta thích như vậy, thích đến độ hận không thể yêu thương đến tận xương.
Trái lại đứa con nhà bà, so ra đều thua kém khí chất cao quý tao nhã của Linh Huân. Ai!
“Linh Huân, vị này chính là…” Cảm khái một chút, mẹ Quý không khỏi nhìn người nam nhân tuấn mỹ đứng sát bên người thiếu niên.
“Quý mụ mụ, đây là phụ thân của ta!”
“Phụ thân của con? ! Linh Huân, con đã tìm được phụ thân rồi sao?”
Nhìn nam nhân nghiêm nghị đi tới, rõ ràng chính là nam nhân tôn quý tràn ngập khí phách ngày đó, lời nói của mẹ Quý thay vì nói là nghi vấn, hẳn là khẳng định trong dự kiến.
Tình cảnh ngày đó bà không phải không nhìn thấy, tự nhiên cảm nhận được tâm tình kích động cùng vui sướng của Huân nhi khi nhìn thấy nam nhân kia. So sánh với Huân nhi đã ở cùng mấy ngày qua, bà tự nhiên không khó đoán thân phận đối phương.
Cứ việc đối với xưng hô của Huân nhi, cả Quý gia cũng đã không còn giật giật khóe miệng, xem như không nghe thấy.
“Đúng vậy, Quý mụ mụ, phụ thân tới tìm ta.”
“Xin chào, ta là Tây Lam Thương Khung, là phụ thân của Huân nhi. Thực cảm tạ khoảng thời gian này phu nhân đã chiếu cố Huân nhi.” Tiến tới trước, giọng nói Tây Lam Thương Khung mang theo uy nghiêm cùng xa cách nhàn nhạt.
“A… không có gì, không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi. Huống chi Linh Huân đáng yêu như vậy, tôi cũng thực thích nó.”
Không ngừng xua tay, mẹ Quý bị khí thế uy nghiêm của nam nhân ác liệt trước mặt chấn động, trong lòng không khỏi có chút chùn bước cùng sợ hãi.
Người này, cho dù chỉ lẳng lặng đứng đó nhưng áp lực cùng khí thế ập tới thật sự rất đáng sợ, làm người ta cảm thấy rất tôn quý, không dám nhìn thẳng. Giống như một vị cua cuồng ngạo bễ nghễ, đầy uy nghiêm cùng khí phách vương giả mà đám dân chúng bình thường bọn họ không dám chống cự.
Chỉ liếc mắt một cái thôi, mẹ Quý đã có cảm giác run rẩy vì mạo phạm thiên uy. Là ảo giác của bà sao? Hay phụ thân Linh Huân thật sự có thân phận rất tôn quý?
“A, Linh Huân! Cậu đã trở lại rồi!” Ngay lúc mẹ Quý có chút hốt hoàng chảy mồ hôi đầm đìa, âm thanh thực cao hứng của Quý Hạ Thiên từ phía sau truyền tới.
Quay đầu lại, mẹ Quý liền nhìn thấy đứa con trai cùng Húc Dương vừa tan học đang đi nhanh về phía này.
“Hạ Thiên!”
“Mẹ, Linh Huân trở về khi nào vậy? Sao lại đứng ngoài này không đi vào? Linh Huân, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy, tôi thực lo lắng cho cậu. Cậu ở cùng một chỗ với phụ thân sao? Có phải sau này cậu không ở nhà tụi tôi nữa không?” Vội vàng đi tới, Quý Hạ Thiên nhìn thiếu niên đứng trước mặt mẹ mình, không ngừng nghỉ hỏi.
“Được rồi, Hạ Thiên, để khách đứng ngoài cửa sao được, mau vào trong đi đã.”
Cứ việc lúc đối mặt với phụ thân Linh Huân, mẹ Quý vẫn cảm thấy có chút câu nệ cùng mất tự nhiên, bất quá lúc nhìn thấy đứa con vừa đi học về, mẹ Quý dần dần cũng thả lỏng.
“Làm phiền!”
Lúc này, trong khu rừng rậm nguyên thủy cách nơi này khá xa.
Vài đạo sĩ có chút tiên phong đạo cốt đạp trên một thanh phi kiếm đột nhiên xuất hiện trên không khu rừng, sau đó chậm rãi hạ xuống trước một cửa đá thực bí mật.
Nếu lúc này đám Đấu Hoàng còn ở nơi đó, khẳng định sẽ thực khiếp sợ phát hiện, đó chính lá cánh cửa đá của khu mộ hồng hoang mà bọn họ phát hiện mỹ nhân say ngủ khi trước.
“Sư phụ, chính là nơi này sao? Có lầm không. Nơi này trừ bỏ có chút âm trầm thì không có gì khác thường a!”
Một tiểu đạo sĩ có chút ngây ngốc nghi hoặc nhìn cánh cửa đá trước mặt, sau đó quay đầu nói với lão đạo sĩ.
“Trò thì biết cái gì. Hơi thở nơi này rất bất thường, linh khí cũng thật hỗn loạn. Trừ bỏ ma lực dao động nồng đậm thật lâu vẫn không tiêu tan, thế nhưng còn có một sức mạnh thần thánh khó hiểu. Thậm chí, bản thân cổ mộ này, vị trí xây dựng cũng tuyệt đối không tầm thường.” Vuốt chòm râu bạc, ánh mắt lão đạo sĩ có chút ngưng trọng.
Cổ mộ này liếc mắt một cái liền biết có lịch sử từ rất lâu, nhưng không biết vì sao lại ẩn chứa linh khí nồng đậm như vậy.
Độ đậm đặc này tuyệt đối không thể có trên địa cầu linh khí cằn cỗi hiện giờ. Nhưng không biết vì sao, phạm vi xung quanh cổ mộ này tầm năm trăm mét, linh khí bắt đầu không khuếch tán, ngược lại có xu hướng co cụm lại. Bằng không, một nơi có phong thủy tốt linh khí đầy đủ như vậy, trước kia sao bọn họ lại không cảm nhận được.
“Chúng ta vào trước rồi nói sau.” Một lão đạo sĩ tu vi không tầm thường dẫn đầu, đám người phía sau cũng thật cẩn thận tiến vào tòa cổ mộ thần bí xa xưa.
Nửa tháng trước, ở núi Côn Luân cách đó rất xa rất xa, bọn họ đột nhiên cảm giác có một hơi thở mãnh liệt nháy mắt xé rách không gian, mạc nhiên xuất hiện trên địa cầu, vì thế mấy đạo sĩ thực lực hùng hậu trên núi Côn Luân liền dẫn theo đệ tử vượt qua ngàn dặm lần theo hơi thở quỷ dị kia chậm rãi tìm tới đây.
Sau đó, trải qua nửa tháng, bọn họ rốt cục tìm được nơi này.
Nơi có hơi thở nồng đậm nhất.
Lúc thiếu niên rốt cuộc nghỉ ngơi tốt, thân thể cũng khôi phục, trừ bỏ còn chút đau nhức vô lực, thiếu niên đã có thể hành động như thường.
Được nam nhân cười khẽ mang ra khỏi gian phòng, Huân nhi thấy được người cùng phụ hoàng tiến tới dị thế lần này.
Trừ bỏ tế tự Khúc Vị Trì đã gặp qua cùng thủ lĩnh ám vệ Nha vẫn luôn ẩn mình, còn một người nằm ngoài dự kiến của thiếu niên.
Cường đại chiến sĩ Lãnh Hạ La của Tây Diệp La học viện, một người bảo hộ có quan hệ phi thường thân thiết với Khúc Vị Trì. Lúc còn ở Tây Diệp La học viện, Huân nhi bất quá cũng chỉ gặp mặt một lần mà thôi, cũng không nói chuyện, vì thế cũng không quá chú ý.
Nhưng sau khi đáp ứng lời mời đến Đông Lăng quốc xem trận thi đấu giữa các học viện, Huân nhi quả thật có ánh nhìn khác cùng ấn tượng khá sâu sắc với nữ nhân tính tình lạnh băng, thực lực cũng không tồi này.
Lần này, nàng cũng đi theo Khúc Vị Trì vượt qua không gian tiến tới dị thế sao?
Có thể từ bỏ vinh quang ở Thương Lam đại lục, có thể từ bỏ kí ức về cố hương, lựa chọn đi theo Khúc Vị Trì đến một đại lục xa lạ, hẳn Lãnh Hạ La cũng trải qua một khoảng thời gian đấu tranh tư tưởng đi.
Khu biệt thự mà Khúc Vị Trì bí mật mua này cũng không lớn, đáng giá nhất là hoàng cảnh thanh u yên tĩnh, xung quanh không có nhiều vila biệt thự khác, có cảm giác cô linh, sừng sững nằm bên cạnh một khu rừng sum xuê.
Đương nhiên, này cũng là nguyên nhân lúc trước Khúc Vị Trì nhìn trúng nơi này.
Khúc Vị Trì học y, tính tự tự nhiên thích yên tĩnh, chán ghét đám người ồn ào xung quanh, vì thế mới phí nhiều tiền như vậy để mua nơi này, làm chỗ bí mật của riêng mình.
Từ khi ù ù cạc cạc xuyên tới Tây Lam quốc, vốn tưởng từ đó về sau không thể quay về thế giới quen thuộc này nữa, Khúc Vị Trì thật không ngờ có một ngày có cơ hội trở về nhìn nơi mà mình từng xem là nhà.
Theo Lam đế bệ hạ trở về, so với Tây Lam Thương Khung hoàn toàn xa lạ về thế giới này, Khúc Vị Trì vốn là người Hoa Hạ tự nhiên liền nghĩ tới biệt thự yên tĩnh, nên đưa nhóm Lam đế bệ hạ tới đây.
Thời điểm đó không biết Huân điện hạ đang ở nơi nào, bọn họ có gấp cũng không được, tóm lại cần phải tìm một nơi làm chỗ ở tạm thời. Hiển nhiên, lúc này Khúc Vị Trì liền phát huy tác dụng. Này cũng là nguyên nhân Tây Lam Thương Khung lúc rời đi không chọn ai, chỉ đặc biệt muốn dẫn nàng đi.
Từ trưa đến chiều rồi đêm, Huân nhi có nam nhân tuấn mỹ làm bạn bên người, tâm tình thả lỏng quyết định dạo một vòng quanh biệt thự tao nhã thanh u này để quen thuộc hoàn cảnh cùng khí tức xung quanh.
Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Huân nhi nhớ tới hôm trước vì phụ hoàng đột nhiên xuất hiện, chính mình nhất thời kích động nên quên hết mọi thứ, bởi vậy vẫn chưa nói gì với Quý gia đã rời đi, hiện giờ quyết định trờ lại tạm biệt.
Nghĩ tới khoảng thời gian này Quý gia đã chăm sóc mình, tuy chỉ có vài ngày ngắn ngủi nhưng Huân nhi vẫn có chút cảm động.
Một gia đình ôn nhu như vậy, cho dù từ nhỏ đã mất đi phụ thân từ ái, mẫu thân ôn nhu vẫn như cũ yêu thương nuôi nấng bọn họ chậm rãi trưởng thành. Đối với điều này, Huân nhi thật sự xúc động. Cho nên, thời điểm mờ mịt kia Huân nhi mới lựa chọn ở lại nhà bọn họ.
Đối với nhân loại bình thường, Tây Lam Thương Khung không để ý, giống như một vị thần cao cao tại thượng coi thường nhân loại nhỏ bé yếu ớt, chán ghét sự giả dối cùng lòng tham của bọn họ, Tây Lam Thương Khung từng là vương thần tộc, với thân phận như thế sao y lại chú ý tới những con kiến yếu ớt.
Bất quá, nếu là quyết định của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung tự nhiên chiều ý ái nhân, quyết định sau khi ăn sáng xong sẽ cùng Huân nhi tới thăm hỏi Quý gia, cám ơn khoảng thời gian qua bọn họ đã cẩn thận chăm sóc Huân nhi.
Tây Lam Thương Khung không phải một người bảo thủ hà khắc, y chưa bao giờ xem nhẹ bất kì đối thủ nào, cho dù là nhân loại không có sức mạnh gì trong mắt y. Tự nhiên, từng có thân phận đế vương thống trị nhân loại hai ba mươi năm, Tây Lam Thương Khung thật sự là một quân chủ ân oán rõ ràng.
Về mặt thưởng phạt vinh nhục, Tây Lam Thương Khung vẫn phân biệt rõ ràng. Nam nhân có thể nói là vô cùng thành thạo việc thao túng quyền hành của đế vương.
Bởi vậy lúc gần trưa, mẹ Quý bận rộn ở quán cả buổi sáng đang chuẩn bị trở về nhà làm cơm cho đám nhỏ, vừa ngẩng đầu thấy chiếc xe siêu xa hoa đậu ngay trước cửa tiệm nhà mình, bà vô cùng sửng sốt.
“Quý mụ mụ!”
“Linh Huân! Là con, Linh Huân, con đã trở lại rồi!”
Nhìn thiếu niên tóc bạch kim từ trong xe bước ra, biểu tình kinh ngạc trên mặt mẹ quý trở thành thả lỏng cùng vui sướng, tựa hồ không ngờ thiếu niên đã rời đi kia lại có ngày trở lại.
“Quý mụ mụ, ta đã trở lại, trở lại nhìn các ngươi. Thật cao hứng vì khoảng thời gian này có thể gặp ngươi cùng bọn Hạ Thiên, hơn nữa ở nhà ngươi quấy rầy lâu như vậy, cuối cùng không nói tiếng nào đã rời đi, đây là ta thất lễ.”
Lúc Huân nhi mờ mịt nhất, là Quý gia cung cấp một nơi có thể an tâm ở lại, chậm rãi quen thuộc dị thế xa lạ này, trong lòng Huân nhi tự nhiên có cảm tình bất đồng với bọn họ.
“Linh Huân, con nói gì vậy, sao lại khách sáo như thế. Con thật là, đám Hạ Thiên, Xuân Thiên đều thực thích con, dì cũng vậy. Có thể ở chung với con một đoạn thời gian kia, cả nhà chúng ta đều rất vui vẻ.”
Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên khí chất cao quý tao nhã, cho dù bề ngoài chỉ mới mười sáu nhưng đã lộ ra hấp dẫn phong hoa tuyệt đại đi tới trước mặt mình, mẹ Quý cười thực ôn hòa từ ái.
Vẫn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành thế nhưng đã hiểu chuyện như vậy, cha mẹ Linh Huân khẳng định rất kiêu ngạo vì đứa con này đi. Không như ba đứa con nhà bà, đứa nào cũng cần bà để tâm. Nhất là Xuân Thiên, nhóc con kia không để bà bớt lo chút nào, cứ thích những thứ kì lạ cổ quái.
Rõ ràng là cùng độ tuổi, Linh Huân sao lại chọc người ta thích như vậy, thích đến độ hận không thể yêu thương đến tận xương.
Trái lại đứa con nhà bà, so ra đều thua kém khí chất cao quý tao nhã của Linh Huân. Ai!
“Linh Huân, vị này chính là…” Cảm khái một chút, mẹ Quý không khỏi nhìn người nam nhân tuấn mỹ đứng sát bên người thiếu niên.
“Quý mụ mụ, đây là phụ thân của ta!”
“Phụ thân của con? ! Linh Huân, con đã tìm được phụ thân rồi sao?”
Nhìn nam nhân nghiêm nghị đi tới, rõ ràng chính là nam nhân tôn quý tràn ngập khí phách ngày đó, lời nói của mẹ Quý thay vì nói là nghi vấn, hẳn là khẳng định trong dự kiến.
Tình cảnh ngày đó bà không phải không nhìn thấy, tự nhiên cảm nhận được tâm tình kích động cùng vui sướng của Huân nhi khi nhìn thấy nam nhân kia. So sánh với Huân nhi đã ở cùng mấy ngày qua, bà tự nhiên không khó đoán thân phận đối phương.
Cứ việc đối với xưng hô của Huân nhi, cả Quý gia cũng đã không còn giật giật khóe miệng, xem như không nghe thấy.
“Đúng vậy, Quý mụ mụ, phụ thân tới tìm ta.”
“Xin chào, ta là Tây Lam Thương Khung, là phụ thân của Huân nhi. Thực cảm tạ khoảng thời gian này phu nhân đã chiếu cố Huân nhi.” Tiến tới trước, giọng nói Tây Lam Thương Khung mang theo uy nghiêm cùng xa cách nhàn nhạt.
“A… không có gì, không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi. Huống chi Linh Huân đáng yêu như vậy, tôi cũng thực thích nó.”
Không ngừng xua tay, mẹ Quý bị khí thế uy nghiêm của nam nhân ác liệt trước mặt chấn động, trong lòng không khỏi có chút chùn bước cùng sợ hãi.
Người này, cho dù chỉ lẳng lặng đứng đó nhưng áp lực cùng khí thế ập tới thật sự rất đáng sợ, làm người ta cảm thấy rất tôn quý, không dám nhìn thẳng. Giống như một vị cua cuồng ngạo bễ nghễ, đầy uy nghiêm cùng khí phách vương giả mà đám dân chúng bình thường bọn họ không dám chống cự.
Chỉ liếc mắt một cái thôi, mẹ Quý đã có cảm giác run rẩy vì mạo phạm thiên uy. Là ảo giác của bà sao? Hay phụ thân Linh Huân thật sự có thân phận rất tôn quý?
“A, Linh Huân! Cậu đã trở lại rồi!” Ngay lúc mẹ Quý có chút hốt hoàng chảy mồ hôi đầm đìa, âm thanh thực cao hứng của Quý Hạ Thiên từ phía sau truyền tới.
Quay đầu lại, mẹ Quý liền nhìn thấy đứa con trai cùng Húc Dương vừa tan học đang đi nhanh về phía này.
“Hạ Thiên!”
“Mẹ, Linh Huân trở về khi nào vậy? Sao lại đứng ngoài này không đi vào? Linh Huân, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy, tôi thực lo lắng cho cậu. Cậu ở cùng một chỗ với phụ thân sao? Có phải sau này cậu không ở nhà tụi tôi nữa không?” Vội vàng đi tới, Quý Hạ Thiên nhìn thiếu niên đứng trước mặt mẹ mình, không ngừng nghỉ hỏi.
“Được rồi, Hạ Thiên, để khách đứng ngoài cửa sao được, mau vào trong đi đã.”
Cứ việc lúc đối mặt với phụ thân Linh Huân, mẹ Quý vẫn cảm thấy có chút câu nệ cùng mất tự nhiên, bất quá lúc nhìn thấy đứa con vừa đi học về, mẹ Quý dần dần cũng thả lỏng.
“Làm phiền!”
Lúc này, trong khu rừng rậm nguyên thủy cách nơi này khá xa.
Vài đạo sĩ có chút tiên phong đạo cốt đạp trên một thanh phi kiếm đột nhiên xuất hiện trên không khu rừng, sau đó chậm rãi hạ xuống trước một cửa đá thực bí mật.
Nếu lúc này đám Đấu Hoàng còn ở nơi đó, khẳng định sẽ thực khiếp sợ phát hiện, đó chính lá cánh cửa đá của khu mộ hồng hoang mà bọn họ phát hiện mỹ nhân say ngủ khi trước.
“Sư phụ, chính là nơi này sao? Có lầm không. Nơi này trừ bỏ có chút âm trầm thì không có gì khác thường a!”
Một tiểu đạo sĩ có chút ngây ngốc nghi hoặc nhìn cánh cửa đá trước mặt, sau đó quay đầu nói với lão đạo sĩ.
“Trò thì biết cái gì. Hơi thở nơi này rất bất thường, linh khí cũng thật hỗn loạn. Trừ bỏ ma lực dao động nồng đậm thật lâu vẫn không tiêu tan, thế nhưng còn có một sức mạnh thần thánh khó hiểu. Thậm chí, bản thân cổ mộ này, vị trí xây dựng cũng tuyệt đối không tầm thường.” Vuốt chòm râu bạc, ánh mắt lão đạo sĩ có chút ngưng trọng.
Cổ mộ này liếc mắt một cái liền biết có lịch sử từ rất lâu, nhưng không biết vì sao lại ẩn chứa linh khí nồng đậm như vậy.
Độ đậm đặc này tuyệt đối không thể có trên địa cầu linh khí cằn cỗi hiện giờ. Nhưng không biết vì sao, phạm vi xung quanh cổ mộ này tầm năm trăm mét, linh khí bắt đầu không khuếch tán, ngược lại có xu hướng co cụm lại. Bằng không, một nơi có phong thủy tốt linh khí đầy đủ như vậy, trước kia sao bọn họ lại không cảm nhận được.
“Chúng ta vào trước rồi nói sau.” Một lão đạo sĩ tu vi không tầm thường dẫn đầu, đám người phía sau cũng thật cẩn thận tiến vào tòa cổ mộ thần bí xa xưa.
Nửa tháng trước, ở núi Côn Luân cách đó rất xa rất xa, bọn họ đột nhiên cảm giác có một hơi thở mãnh liệt nháy mắt xé rách không gian, mạc nhiên xuất hiện trên địa cầu, vì thế mấy đạo sĩ thực lực hùng hậu trên núi Côn Luân liền dẫn theo đệ tử vượt qua ngàn dặm lần theo hơi thở quỷ dị kia chậm rãi tìm tới đây.
Sau đó, trải qua nửa tháng, bọn họ rốt cục tìm được nơi này.
Nơi có hơi thở nồng đậm nhất.
Tác giả :
Du Mộng Y Nhiên