Tây Lam Yêu Ca
Quyển 4 - Chương 71: Gặp Lại (1)
Huân nhi mang theo Bảo Bảo cùng Mạn La, cộng thêm một con thú nhỏ bề ngoài cực đáng yêu nhưng lại vô cùng nguy hiểm cứ vậy công khai ở tại Quý gia. Cũng theo đề nghị của Quý Đông Thiên cùng sự trợ giúp của Quý Hạ Thiên, cuối cùng đạt được sự đồng ý của mẹ Quý, quyết định tới làm việc ở quán cà phê của bà để kiếm tiền.
Mẹ Quý, một phụ nữ độc thân nuôi nấng ba đứa con lớn khôn, cuối cùng còn mở được một quán cà phê có vị trí cực tốt, có thể xem là một người phụ nữ kiên cường có tổ chức kinh doanh, bất quá bà cũng khát khao có được một cuộc sống bình tĩnh an ổn.
Trong khoảng thời gian này, Huân nhi ở Quý gia, nhìn cuộc sống thân thiết ấm áp, vui tươi đùa giỡn của bọn họ, trong lòng mặc dù có chút hâm mộ nhưng không thể mào dung hợp.
Có lẽ mình từ đầu tới cuối chưa từng tiếp nhận thế giới lạ lẫm này, vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy, cho dù nhìn người xung quanh cũng mông mông lung lung không có thật.
Nơi này, rốt cuộc cũng không phải Tây Lam mà mình sinh sống a!
Cũng không biết phụ hoàng hiện giờ thế nào, lúc mình đột ngột biến mất có phải rất bi thương? Phụ hoàng có phải đã tìm được mình rồi không?
Phụ hoàng là đế vương anh vĩ cường đại của Tây Lam quốc, nếu muốn rời đi một thời gian dài để tìm kiếm mình, đám triều thần khẳng định sẽ không dễ dàng đáp ứng. Huống chi, thế giới mình xuyên tới đã không còn là Thương Lam đại lục, thậm chí cũng không chung một bầu trời với phụ hoàng.
Huân nhi chưa từng nghĩ có ngày mình một mình rời khỏi Thương Lam đại lục, rời khỏi phụ hoàng, lúc ấy vì trở tay không kịp mà bị bắt biến mất. Huân nhi không ngờ, tạo ra hết thảy mọi chuyện này lại là Đế Luyện Tà, người ca ca cùng phụ khác mẫu mà mình từng ỷ lại cùng không muốn xa rời kia.
Đế Luyện Tà… thì thầm cái tên này, ánh mắt Huân nhi thực phức tạp.
Kỳ thật, Huân nhi cũng không căm hận nam nhân có dã tâm trương dương kia. Cho dù hắn từng đẩy mình vào luyện ngục huyết trì, thậm chí lập trận pháp thí luyện thượng cổ để giam cầm linh hồn, để mình trở thành thanh huyết kiếm sắc bén nhất, Huân nhi vẫn không hận hắn.
Chỉ là, hờ hững mà thôi.
Cuộc đời của Đế Luyện Thần quá ngắn ngủi, thậm chí còn chưa kịp trưởng thành đã chết đi.
Mà biến mất còn có cả đứa nhỏ vẫn luôn thích chạy theo sau Đế Luyện Tà, thích gọi nam nhân kia là ca ca, cũng cố gắng đuổi kịp cước bộ đối phương, nhưng cuối cùng chỉ có được một bóng dáng vô tình quyết tuyệt mà thôi.
Huân nhi phong bế cảm quan của mình với thế giới bên ngoài bảy năm, cuối cùng vào một khắc tiếp nhận bản thân là hoàng tử Tây Lam, một khắc gặp lại phụ hoàng kia, kí ức vốn ảm đạm trong lòng cũng biến mất, không thể vãn hồi.
Linh hồn bi thương đầy ảm đạm tuyệt vọng đã trở nên bình yên.
“Chủ nhân, chủ nhân, ngươi làm sao vậy…”
Có lẽ bi thương cùng hờ hững đột nhiên xuất hiện trên người thiếu niên quá rõ rệt, vì thế cho dù chỉ là tình tự chợt thoáng qua vẫn như cũ làm Bảo Bảo cùng Mạn La đã kí khế ước với Huân nhi, ngay cả Nguyệt Bán nằm bên chân thiếu niên cũng không khỏi lo lắng quay vòng vòng.
So với nhân loại, Mạn La thân là tinh linh tự nhiên mẫn cảm hơn rất nhiều. Huống chi, ánh mắt Mạn La chưa từng rời khỏi tuyệt mỹ thiếu niên ngân phát tử mâu này quá năm thước. Vô luận có phải là tinh linh của Huân nhi hay không, nếu Mạn La đã thừa nhận thì trong lòng tự nhiên thực để ý.
Từng là bóng dáng được sắc sâu nhất trong kí ức, cho dù đã qua vạn năm, cho dù người đó đã chuyển thế, Mạn La vẫn chưa bao giờ quên, hoàng thái tử ma tộc tuyệt đại phong hoa đứng giữa biển hoa hắc sắc yêu dị ở bờ vong xuyên đối diện khẽ mỉm cười với mình.
“Bảo Bảo, ta không sao!” Xoa đầu Bảo Bảo, chú ý ánh mắt lo lắng pha lẫn quan tâm của Mạn La dành cho mình, Huân nhi không khỏi cười khẽ.
Có Bảo Bảo cùng nhóm Mạn La làm bạn bên người, thật tốt!
Ở một thế giới hoàn toàn xa lạ này, không có phụ hoàng bên cạnh, cho dù Huân nhi kiên cường trấn định thế nào thì vẫn như cũ cảm thấy cô đơn tịch liêu!
Huân nhi đã quen có đế vương cao lớn tuấn mỹ kia làm bạn bên người, giờ phút chia lìa này làm Huân nhi không khỏi tưởng niệm lồng ngực rắn chắc rộng lớn đầy an toàn làm Huân nhi không muốn xa rời kia.
“Chủ nhân, có phải ngươi nhớ Lam đế bệ hạ không?”
“Phụ hoàng… không biết phụ hoàng đã biết mình đã rời khỏi Thương Lam đại lục, tới thế giới hoàn toàn vật chất này hay không nữa? Phụ hoàng có thể tìm được Huân nhi sao?” Huân nhi không khỏi thở dài một hơi.
Thế giới này dù sao cũng thoát khỏi Thương Lam đại lục, là một kiệt tác khác của tạo hóa.
Nếu lúc trước không phải ma pháp trận truyền tống xảy ra vấn đề, khiến nguyên tố không gian hỗn loạn, có lẽ mình cũng không đến nơi này. Kia phụ hoàng thì sao? Phụ hoàng có thể cảm ứng được vị trí hiện giờ của mình sao? Phụ hoàng có thể vượt qua vách chắn không gian tiến tới nền văn minh xa lạ này sao?
Huân nhi có chút không xác định.
Cho dù phụ hoàng cường đại thế nào, y cũng không thể thông qua phong tỏa lớn nhất kia mà cảm ứng rõ rệt được vị trí của Huân nhi lúc này. Kia đến khi nào Huân nhi mới có thể trở lại bên người phụ hoàng, được nhìn thấy ánh mắt ôn nhu sủng nịch cùng dung túng của phụ hoàng?
Đối với hiểu biết về thế giới này, Huân nhi đã không còn mù tịt gì như lúc trước nữa. Vài ngày nay, thông qua khế ước với Mạn La, có được nguồn tin tức khổng lồ từ thực vật mà biết rất nhiều chuyện, thậm chí so với nhân loại bình thường, Huân nhi hiện giờ chỉ sợ còn hiểu biết hơn.
Thực vật sinh sống trên thế giới này chính là bản ghi chép tốt nhất, bất luận là lịch sử thật hay giả, đám thực vật cho tới bây giờ chưa từng nói dối.
Truyền thừa của chúng qua từng thế hệ từ thời nguyên thủy xa xưa tới ngày nay là một lượng tin tức khổng lồ.
Hoàn hảo, Huân nhi vốn là hoàng tộc ma tộc, là người chi phối tuyệt đối, trong huyết mạch chảy xuôi lực lượng tinh thuần nhất, tinh thần cũng vô cùng cường đại. Nếu không, phải tiếp nhận một lượng kí ức lớn như vậy, nếu đổi lại là một nhân loại có tinh thần yếu ớt, chỉ sợ vừa tiếp xúc đã biến thành kẻ si ngốc.
Huân nhi trông ngóng nhìn về nơi xa trầm mặc suy tư, không hề hay biết giờ phút này mình chính là một hình ảnh tuyệt đẹp trong mắt người khác.
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, khí chất cao quý hồn nhiên, trong mắt người khác, hiển nhiên là vô cùng tao nhã cùng tôn quý.
“Nhìn thấy không, nhìn thấy không, một đứa nhỏ thực yêu mị!”
“Oa a, tuyệt sắc mỹ nhân a, họa thủy khuynh thành, bất quá sao lại là nam? Thật đáng tiếc, gương mặt tinh xảo đến vậy. Hiện giờ rốt cuộc là xã hội gì, vì cái mao gì nam giới đều phát triển theo hướng mỹ nhân mà nữ giới thì lại ngày càng bưu hãn? Chẳng lẽ này biểu thị xã hội mẫu hệ đã sắp tới?”
“Mẫu hệ cái đầu ông, này là phát triển hai cực đối lập đó hiểu không? Nam giới đã bắt đầu tiến hóa rồi a. Oa ha ha ha!”
“Thần kinh. Hai người là hai kẻ đã bị hủ hóa, kia chính là họ hàng xa của chị Quý, không được nói lung tung trước mặt người ta, kẻo lại dọa hoảng đứa nhỏ đáng yêu kia bây giờ. Còn nữa, thu hồi ánh mắt sói đói của mấy người lại đi, phải cười thật thánh khiết lương thiện, biết không?”
“Chị Bình, mức độ hung hãn của chị lại bay lên một độ cao mới rồi, em đây thực sợ hãi nha. A Ngữ, đến, hai chúng ta ôm một cái, làm bộ lạnh run làm nền cho chị Bình nào.”
“A Duyệt——–”
“A Ngữ——–.”
“Chúng em rất sợ đó a——” Đồng thanh.
“Hai đứa… hai đứa em… tức chết mà, xem chị đây có nhéo đứt lỗ tai hai đứa hay không, dám to gan trêu chọc bà đây hả.” Nói xong, cô gái nọ liền xắn ống tay áo, làm hai người khác sợ tới mức chạy loạn.
“A, chị Bình, chúng em sai rồi! Chị đại nhân đại lượng bỏ qua cho tụi em đi.”
“A Ngữ, A Ngữ, cứu mạng a, lỗ tai tui sắp bị chị Bình kéo dãn luôn rồi, tui hổng muốn làm Như Lai phật tổ đâu a a a a a!” Tiếng gào thảm thiết vang vọng cả quán, dư âm có xu thế chọc thủng bầu trời.
Bị âm thanh làm bừng tỉnh, Huân nhi không khỏi quay đầu nhìn lại, liền thấy hai cô gái tầm mười tám mười chín tuổi đang cười ha hả tránh né một nữ nhân trưởng thành đang phát điên.
Giờ phút này, vị trí của thiếu niên đúng là ở quán cà phê mà mẹ Quý mở.
Quán cà phê của mẹ Quý tên là ‘Tứ Quý Tình Thiên’, nằm trên một con đường khá đông đúc. Tuy không phải khu phố trung tâm nhưng cũng là một nơi phồn hoa xa xỉ. Mỗi ngày đều có một lượng lớn người qua lại, mà Tứ Quý Tình Thiên bố trí rất lịch sự tao nhạ, người vào uống cà phê cũng không ít.
Chính là cho dù là ngày buôn bán đắt nhất cũng tuyệt đối không đông bằng hôm nay.
Sau khi Huân nhi thay quần áo mẹ Quý cố ý chuẩn bị cho mình, bất quá chỉ trong nháy mắt, vì thời gian còn sớm, quán cà phê Tứ Quý Tình Thiên vốn còn trống trải thoáng cái đầy người. Người trong quán đều trợn mắt há hốc.
Quả nhiên, mỹ nhân là vũ khí có lực sát thương cường đại.
Bởi vì nơi này dù sao cũng không phải Tây Lam quen thuộc, cũng không phải Quý gia, nên lúc ra ngoài cung trang hoa lệ trên người Huân nhi đã bị thay đổi, mặc một thân áo sơ mi trắng quần tây đen.
Về phần mái tóc dài chấm đất đã được thiếu niên cẩn thận cột cao, hiện giờ chỉ đủ chạm tới đầu gối, vì thế cũng không quá phiền toái. Chính là ánh mắt của người khác làm Huân nhi nhíu mi.
Tóc bạch kim mắt màu tím, ấn kí ba lăng cổ xưa trên trán, đối với người khác đều đầy thần bí cùng kỳ lạ.
Lần này bị mẹ Quý đưa tới quán cà phê, Bảo Bảo cùng Mạn La tự nhiên cũng theo tới. Bất quá bởi vì hai người vốn tóc đen mắt đen, hiện giờ lại mặc quần áo ở thế giới này nên thoạt nhìn không có gì kỳ quái.
Bởi vậy, chỉ trừ bỏ diện mạo của Mạn La trong mắt người khác khá tinh xảo xinh đẹp, Bảo Bảo cũng thực đáng yêu ngây thơ, bất quá hoàn toàn không xinh đẹp chói mắt một cách thần bí yêu dị như Huân nhi.
Đột nhiên Huân nhi cảm thấy trái tim trong lồng ngực không hiểu sao đập nhanh hơn.
Che ngực, thiếu niên ngẩng đầu mê mang nhìn ra xa xa, tuy mờ mịt nhưng dường như có chút quang mang. Không đợi Huân nhi cẩn thận suy tư, mẹ Quý đã cười khẽ đi tới.
“Linh Huân, lại đây, dì giới thiệu nhân viên tiệm với con một chút. Bọn họ đều ở chung tốt lắm, đây là chị Bình, về sau cô ấy sẽ hảo hảo chăm sóc con, còn có A Ngữ a Duyệt, đều là mấy đứa nhóc tinh quái nhưng bụng dạ tốt lắm, thực đơn thuần, mọi người ở chung chiếu ứng nhau thì dì cũng yên tâm hơn…”
Giờ phút này, trên đường cao tốc cách con phố của quán Tứ Quý Tình Thiên một khoảng khá xa, một chiếc rolls royce giá trị xa xỉ đang phóng nhanh về phía này. Bên trong xe, một nam nhân dung mạo tuấn mỹ khí thế nghiêm nghị lạnh lùng mặt không biểu tình chăm chú nhìn phía trước, ánh mắt lạnh như băng pha lẫn kích động cùng vui sướng.
Huân nhi, ngươi ở nơi này sao, ngay ở nơi cách ta không còn xa nữa
Mẹ Quý, một phụ nữ độc thân nuôi nấng ba đứa con lớn khôn, cuối cùng còn mở được một quán cà phê có vị trí cực tốt, có thể xem là một người phụ nữ kiên cường có tổ chức kinh doanh, bất quá bà cũng khát khao có được một cuộc sống bình tĩnh an ổn.
Trong khoảng thời gian này, Huân nhi ở Quý gia, nhìn cuộc sống thân thiết ấm áp, vui tươi đùa giỡn của bọn họ, trong lòng mặc dù có chút hâm mộ nhưng không thể mào dung hợp.
Có lẽ mình từ đầu tới cuối chưa từng tiếp nhận thế giới lạ lẫm này, vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy, cho dù nhìn người xung quanh cũng mông mông lung lung không có thật.
Nơi này, rốt cuộc cũng không phải Tây Lam mà mình sinh sống a!
Cũng không biết phụ hoàng hiện giờ thế nào, lúc mình đột ngột biến mất có phải rất bi thương? Phụ hoàng có phải đã tìm được mình rồi không?
Phụ hoàng là đế vương anh vĩ cường đại của Tây Lam quốc, nếu muốn rời đi một thời gian dài để tìm kiếm mình, đám triều thần khẳng định sẽ không dễ dàng đáp ứng. Huống chi, thế giới mình xuyên tới đã không còn là Thương Lam đại lục, thậm chí cũng không chung một bầu trời với phụ hoàng.
Huân nhi chưa từng nghĩ có ngày mình một mình rời khỏi Thương Lam đại lục, rời khỏi phụ hoàng, lúc ấy vì trở tay không kịp mà bị bắt biến mất. Huân nhi không ngờ, tạo ra hết thảy mọi chuyện này lại là Đế Luyện Tà, người ca ca cùng phụ khác mẫu mà mình từng ỷ lại cùng không muốn xa rời kia.
Đế Luyện Tà… thì thầm cái tên này, ánh mắt Huân nhi thực phức tạp.
Kỳ thật, Huân nhi cũng không căm hận nam nhân có dã tâm trương dương kia. Cho dù hắn từng đẩy mình vào luyện ngục huyết trì, thậm chí lập trận pháp thí luyện thượng cổ để giam cầm linh hồn, để mình trở thành thanh huyết kiếm sắc bén nhất, Huân nhi vẫn không hận hắn.
Chỉ là, hờ hững mà thôi.
Cuộc đời của Đế Luyện Thần quá ngắn ngủi, thậm chí còn chưa kịp trưởng thành đã chết đi.
Mà biến mất còn có cả đứa nhỏ vẫn luôn thích chạy theo sau Đế Luyện Tà, thích gọi nam nhân kia là ca ca, cũng cố gắng đuổi kịp cước bộ đối phương, nhưng cuối cùng chỉ có được một bóng dáng vô tình quyết tuyệt mà thôi.
Huân nhi phong bế cảm quan của mình với thế giới bên ngoài bảy năm, cuối cùng vào một khắc tiếp nhận bản thân là hoàng tử Tây Lam, một khắc gặp lại phụ hoàng kia, kí ức vốn ảm đạm trong lòng cũng biến mất, không thể vãn hồi.
Linh hồn bi thương đầy ảm đạm tuyệt vọng đã trở nên bình yên.
“Chủ nhân, chủ nhân, ngươi làm sao vậy…”
Có lẽ bi thương cùng hờ hững đột nhiên xuất hiện trên người thiếu niên quá rõ rệt, vì thế cho dù chỉ là tình tự chợt thoáng qua vẫn như cũ làm Bảo Bảo cùng Mạn La đã kí khế ước với Huân nhi, ngay cả Nguyệt Bán nằm bên chân thiếu niên cũng không khỏi lo lắng quay vòng vòng.
So với nhân loại, Mạn La thân là tinh linh tự nhiên mẫn cảm hơn rất nhiều. Huống chi, ánh mắt Mạn La chưa từng rời khỏi tuyệt mỹ thiếu niên ngân phát tử mâu này quá năm thước. Vô luận có phải là tinh linh của Huân nhi hay không, nếu Mạn La đã thừa nhận thì trong lòng tự nhiên thực để ý.
Từng là bóng dáng được sắc sâu nhất trong kí ức, cho dù đã qua vạn năm, cho dù người đó đã chuyển thế, Mạn La vẫn chưa bao giờ quên, hoàng thái tử ma tộc tuyệt đại phong hoa đứng giữa biển hoa hắc sắc yêu dị ở bờ vong xuyên đối diện khẽ mỉm cười với mình.
“Bảo Bảo, ta không sao!” Xoa đầu Bảo Bảo, chú ý ánh mắt lo lắng pha lẫn quan tâm của Mạn La dành cho mình, Huân nhi không khỏi cười khẽ.
Có Bảo Bảo cùng nhóm Mạn La làm bạn bên người, thật tốt!
Ở một thế giới hoàn toàn xa lạ này, không có phụ hoàng bên cạnh, cho dù Huân nhi kiên cường trấn định thế nào thì vẫn như cũ cảm thấy cô đơn tịch liêu!
Huân nhi đã quen có đế vương cao lớn tuấn mỹ kia làm bạn bên người, giờ phút chia lìa này làm Huân nhi không khỏi tưởng niệm lồng ngực rắn chắc rộng lớn đầy an toàn làm Huân nhi không muốn xa rời kia.
“Chủ nhân, có phải ngươi nhớ Lam đế bệ hạ không?”
“Phụ hoàng… không biết phụ hoàng đã biết mình đã rời khỏi Thương Lam đại lục, tới thế giới hoàn toàn vật chất này hay không nữa? Phụ hoàng có thể tìm được Huân nhi sao?” Huân nhi không khỏi thở dài một hơi.
Thế giới này dù sao cũng thoát khỏi Thương Lam đại lục, là một kiệt tác khác của tạo hóa.
Nếu lúc trước không phải ma pháp trận truyền tống xảy ra vấn đề, khiến nguyên tố không gian hỗn loạn, có lẽ mình cũng không đến nơi này. Kia phụ hoàng thì sao? Phụ hoàng có thể cảm ứng được vị trí hiện giờ của mình sao? Phụ hoàng có thể vượt qua vách chắn không gian tiến tới nền văn minh xa lạ này sao?
Huân nhi có chút không xác định.
Cho dù phụ hoàng cường đại thế nào, y cũng không thể thông qua phong tỏa lớn nhất kia mà cảm ứng rõ rệt được vị trí của Huân nhi lúc này. Kia đến khi nào Huân nhi mới có thể trở lại bên người phụ hoàng, được nhìn thấy ánh mắt ôn nhu sủng nịch cùng dung túng của phụ hoàng?
Đối với hiểu biết về thế giới này, Huân nhi đã không còn mù tịt gì như lúc trước nữa. Vài ngày nay, thông qua khế ước với Mạn La, có được nguồn tin tức khổng lồ từ thực vật mà biết rất nhiều chuyện, thậm chí so với nhân loại bình thường, Huân nhi hiện giờ chỉ sợ còn hiểu biết hơn.
Thực vật sinh sống trên thế giới này chính là bản ghi chép tốt nhất, bất luận là lịch sử thật hay giả, đám thực vật cho tới bây giờ chưa từng nói dối.
Truyền thừa của chúng qua từng thế hệ từ thời nguyên thủy xa xưa tới ngày nay là một lượng tin tức khổng lồ.
Hoàn hảo, Huân nhi vốn là hoàng tộc ma tộc, là người chi phối tuyệt đối, trong huyết mạch chảy xuôi lực lượng tinh thuần nhất, tinh thần cũng vô cùng cường đại. Nếu không, phải tiếp nhận một lượng kí ức lớn như vậy, nếu đổi lại là một nhân loại có tinh thần yếu ớt, chỉ sợ vừa tiếp xúc đã biến thành kẻ si ngốc.
Huân nhi trông ngóng nhìn về nơi xa trầm mặc suy tư, không hề hay biết giờ phút này mình chính là một hình ảnh tuyệt đẹp trong mắt người khác.
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, khí chất cao quý hồn nhiên, trong mắt người khác, hiển nhiên là vô cùng tao nhã cùng tôn quý.
“Nhìn thấy không, nhìn thấy không, một đứa nhỏ thực yêu mị!”
“Oa a, tuyệt sắc mỹ nhân a, họa thủy khuynh thành, bất quá sao lại là nam? Thật đáng tiếc, gương mặt tinh xảo đến vậy. Hiện giờ rốt cuộc là xã hội gì, vì cái mao gì nam giới đều phát triển theo hướng mỹ nhân mà nữ giới thì lại ngày càng bưu hãn? Chẳng lẽ này biểu thị xã hội mẫu hệ đã sắp tới?”
“Mẫu hệ cái đầu ông, này là phát triển hai cực đối lập đó hiểu không? Nam giới đã bắt đầu tiến hóa rồi a. Oa ha ha ha!”
“Thần kinh. Hai người là hai kẻ đã bị hủ hóa, kia chính là họ hàng xa của chị Quý, không được nói lung tung trước mặt người ta, kẻo lại dọa hoảng đứa nhỏ đáng yêu kia bây giờ. Còn nữa, thu hồi ánh mắt sói đói của mấy người lại đi, phải cười thật thánh khiết lương thiện, biết không?”
“Chị Bình, mức độ hung hãn của chị lại bay lên một độ cao mới rồi, em đây thực sợ hãi nha. A Ngữ, đến, hai chúng ta ôm một cái, làm bộ lạnh run làm nền cho chị Bình nào.”
“A Duyệt——–”
“A Ngữ——–.”
“Chúng em rất sợ đó a——” Đồng thanh.
“Hai đứa… hai đứa em… tức chết mà, xem chị đây có nhéo đứt lỗ tai hai đứa hay không, dám to gan trêu chọc bà đây hả.” Nói xong, cô gái nọ liền xắn ống tay áo, làm hai người khác sợ tới mức chạy loạn.
“A, chị Bình, chúng em sai rồi! Chị đại nhân đại lượng bỏ qua cho tụi em đi.”
“A Ngữ, A Ngữ, cứu mạng a, lỗ tai tui sắp bị chị Bình kéo dãn luôn rồi, tui hổng muốn làm Như Lai phật tổ đâu a a a a a!” Tiếng gào thảm thiết vang vọng cả quán, dư âm có xu thế chọc thủng bầu trời.
Bị âm thanh làm bừng tỉnh, Huân nhi không khỏi quay đầu nhìn lại, liền thấy hai cô gái tầm mười tám mười chín tuổi đang cười ha hả tránh né một nữ nhân trưởng thành đang phát điên.
Giờ phút này, vị trí của thiếu niên đúng là ở quán cà phê mà mẹ Quý mở.
Quán cà phê của mẹ Quý tên là ‘Tứ Quý Tình Thiên’, nằm trên một con đường khá đông đúc. Tuy không phải khu phố trung tâm nhưng cũng là một nơi phồn hoa xa xỉ. Mỗi ngày đều có một lượng lớn người qua lại, mà Tứ Quý Tình Thiên bố trí rất lịch sự tao nhạ, người vào uống cà phê cũng không ít.
Chính là cho dù là ngày buôn bán đắt nhất cũng tuyệt đối không đông bằng hôm nay.
Sau khi Huân nhi thay quần áo mẹ Quý cố ý chuẩn bị cho mình, bất quá chỉ trong nháy mắt, vì thời gian còn sớm, quán cà phê Tứ Quý Tình Thiên vốn còn trống trải thoáng cái đầy người. Người trong quán đều trợn mắt há hốc.
Quả nhiên, mỹ nhân là vũ khí có lực sát thương cường đại.
Bởi vì nơi này dù sao cũng không phải Tây Lam quen thuộc, cũng không phải Quý gia, nên lúc ra ngoài cung trang hoa lệ trên người Huân nhi đã bị thay đổi, mặc một thân áo sơ mi trắng quần tây đen.
Về phần mái tóc dài chấm đất đã được thiếu niên cẩn thận cột cao, hiện giờ chỉ đủ chạm tới đầu gối, vì thế cũng không quá phiền toái. Chính là ánh mắt của người khác làm Huân nhi nhíu mi.
Tóc bạch kim mắt màu tím, ấn kí ba lăng cổ xưa trên trán, đối với người khác đều đầy thần bí cùng kỳ lạ.
Lần này bị mẹ Quý đưa tới quán cà phê, Bảo Bảo cùng Mạn La tự nhiên cũng theo tới. Bất quá bởi vì hai người vốn tóc đen mắt đen, hiện giờ lại mặc quần áo ở thế giới này nên thoạt nhìn không có gì kỳ quái.
Bởi vậy, chỉ trừ bỏ diện mạo của Mạn La trong mắt người khác khá tinh xảo xinh đẹp, Bảo Bảo cũng thực đáng yêu ngây thơ, bất quá hoàn toàn không xinh đẹp chói mắt một cách thần bí yêu dị như Huân nhi.
Đột nhiên Huân nhi cảm thấy trái tim trong lồng ngực không hiểu sao đập nhanh hơn.
Che ngực, thiếu niên ngẩng đầu mê mang nhìn ra xa xa, tuy mờ mịt nhưng dường như có chút quang mang. Không đợi Huân nhi cẩn thận suy tư, mẹ Quý đã cười khẽ đi tới.
“Linh Huân, lại đây, dì giới thiệu nhân viên tiệm với con một chút. Bọn họ đều ở chung tốt lắm, đây là chị Bình, về sau cô ấy sẽ hảo hảo chăm sóc con, còn có A Ngữ a Duyệt, đều là mấy đứa nhóc tinh quái nhưng bụng dạ tốt lắm, thực đơn thuần, mọi người ở chung chiếu ứng nhau thì dì cũng yên tâm hơn…”
Giờ phút này, trên đường cao tốc cách con phố của quán Tứ Quý Tình Thiên một khoảng khá xa, một chiếc rolls royce giá trị xa xỉ đang phóng nhanh về phía này. Bên trong xe, một nam nhân dung mạo tuấn mỹ khí thế nghiêm nghị lạnh lùng mặt không biểu tình chăm chú nhìn phía trước, ánh mắt lạnh như băng pha lẫn kích động cùng vui sướng.
Huân nhi, ngươi ở nơi này sao, ngay ở nơi cách ta không còn xa nữa
Tác giả :
Du Mộng Y Nhiên