Tây Lam Yêu Ca
Quyển 2 - Chương 60: Thức Tỉnh (2)
“Điện hạ…”
Gió nổi lên.
Một trận gió ôn hòa tươi mát phất qua bên người tuyệt mỹ thiếu niên đang dựa vao lan can thủy ta, thổi lớp sa y hoa phục như tầng tầng lớp lớp tung bay, làm tuyệt mỹ hoàng tử giờ phút này đang im lặng nhìn đàn cá bơi lội dưới hồ nước đẹp như một bức tranh yên vũ mông lung, lại càng có vẻ không có thực.
Tiểu Di Tử lẳng lặng đứng bên thủy tạ, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi người thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân kia.
Tuy đã theo bên người Cửu hoàng tử điện hạ một đoạn thời gian rất dài, nhưng mỗi lần nhìn thấy điện hạ lộ ra tư thế phong trần tuyệt thế, Tiểu Di Tử vẫn không khỏi si mê thật sâu.
Trước khi gặp điện hạ, Tiểu Di Tử tuyệt đối không thể tưởng tượng, thế gian này lại có nhân nhi đẹp tới mức làm người ta không dám nhìn thẳng cũng không dám khinh nhờ, hệt như ánh trăng cao ngạo trên bầu trời nhìn xuống Thương Lam đại lục.
“Điện hạ, nên vào trong đi. Bằng không sẽ bị cảm lạnh.”
Nhìn khóe mắt mệt mỏi lại quyến rũ xinh đẹp, dáng người mềm mại không xương lại cao quý tao nhã dựa vào lan can, vẻ mặt lại mông lung, làm cho dù là cảnh xuân trong nháy mắt cũng trở nên dị thường kiều diễm cùng xuân tình của Cửu điện hạ. Tiểu Di Tử không khỏi cảm thấy tim mình tựa hồ nhảy nhanh vài nhịp, trở nên có chút bất thường.
Cố gắng áp chế khác thường thoáng dâng lên trong lòng, thiếu niên thanh tú nhìn chủ tử mà mình tuyên thệ bảo hộ, không khỏi cảm thán: điện hạ giơ tay nhấc chân, cho dù chỉ là một động tác nhỏ vẫn như cũ mang theo hấp dẫn dâng trào nhục dục a!
Cho dù vì thân phận của điện hạ làm người ta không dám tùy tiện tiếp cận cùng khinh nhờ, nhưng từ ánh mắt những kẻ đó nhìn về phía điện hạ thì cũng không khó phát hiện si mê cùng nhiệt hỏa hừng hực. Điềm này tin tưởng Lam đế bệ hạ cũng rất rõ ràng.
Vì thế đế vương đáng sợ mà tôn quý kia mới không thể bỏ xuống Cửu hoàng tử điện hạ, thiếu niên tinh thuần mà lại yêu dị vẫn chưa thấu triệt lòng người đáng ghê tởm của thế gian, hoặc nên nói là hoàn toàn không hiểu hơi thở tuyệt vọng nhưng lại hấp dẫn tản mát ra từ cơ thể mình rốt cuộc có lực sát thương cỡ nào.
Điện hạ, may mắn người sinh ra trong gia tộc đế vương a!
Lại một lần nữa, Tiểu Di Tử không thể không cảm thán.
Đối với người khác mà nói, hoàng tộc có nghĩa là âm mưu cùng máu đổ, tử vong cùng thê lương. Nhưng đối với Cửu điện hạ được bệ hạ vô hạn sủng ái, này có thể xem là may mắn đi. Tuy đối với quan hệ cấm kỵ kinh hãi thế tục của bệ hạ cùng Cửu điện hạ, Tiểu Di Tử vẫn cảm thấy khiếp sợ cùng thấp thỏm lo âu.
“Ân…”
Biểu tình phấn khích rồi lại phức tạp của Tiểu Di Tử đứng phía sau, Huân nhi tự nhiên nhìn không tới, giờ phút này ánh mắt thiếu niên tuy dừng lại trên những con cá kim sắc xinh đẹp, nhưng trong ánh mắt thủy nhuận long lanh kia cũng là một mảnh mê mang, suy nghĩ sớm đã không biết phiêu tán ở nơi nào.
“Điện hạ?” Nghe thấy tiếng nói khe khẽ của điện hạ, nhưng không thấy tuyệt mỹ thiếu niên có ý tứ rời khỏi thủy tạ, Tiểu Di Tử không khỏi kêu khẽ một tiếng.
Lần này, thiếu niên tựa hồ căn bản không hề nghe thấy, vẫn như cũ dựa vào lan can thủy tạ, chăm chú nhìn mặt nước trong suốt dưới hồ cùng đàn cá tung tăng bơi lội.
Tiểu Di Tử không khỏi bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể lo lắng chăm chú nhìn tuyệt mỹ nhân nhi mảnh khảnh kia. Có thể làm Cửu hoàng tử điện hạ ngoan ngoãn nghe lời, trên đời này trừ bỏ Lam đế bệ hạ, Tiểu Di Tử đến giờ vẫn chưa thấy ai khác.
Ngay lúc Tiểu Di Tử lo lắng điện hạ ở bên ngoài lâu có thể không chịu nổi mà nhiễm phong hàn, dù sao sáng nay lúc hầu hạ điện hạ rời giường rửa mặt chải đầu, thân mình kia dày đặc một mảnh xanh tím làm Tiểu Di Tử không khỏi hít một ngụm khí lạnh, dấu vết kịch liệt kia đã kể lại trận điên cuồng đêm qua.
Hiện tại, thân thể điện hạ thế nào? Có đáng ngại hay không?
Chính là nếu cứ để mặc điện hạ ngồi ở đây, nếu lỡ sinh bệnh thì sao? Nghĩ đến Lam đế bệ hạ âm trầm lạnh lẽo nhìn mình trừng trừng, Tiểu Di Tử không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Vẫn không ngừng cố gắng, tiếp tục khuyên can điện hạ quay vào trong phòng.
Nhưng ngay lúc này, nội thị thanh tú lại đột nhiên nghe thấy phía sau tựa hồ có người tới gần. Tiểu Di Tử không khỏi nhanh chóng xoay người, đề phòng nhìn người tới.
“Điện hạ…”
Đột nhiên truyền tới tiếng bước chân tuy rất nhỏ nhưng Huân nhi không khỏi cảm nhận được trong nháy mắt. Bởi vì khi hơi thở kia tiếp cận, Huân nhi mẫn cảm phát hiện có linh hồn cường đại vừa quen thuộc lại xa lạ đang dao động khác thường.
Xoay người, Huân nhi nhìn thấy người đã tiến vào thủy tạ, đang lẳng lặng đứng đó, có chút câu nệ cùng bất an chăm chú nhìn mình, không khỏi có chút kinh ngạc: “Là ngươi…”
…
“Điện hạ, ta…”
Lẳng lặng đứng ở khu rừng yên tĩnh cách Cấm Hồn Cư không xa, Huân nhi nhìn thiếu niên thẹn thùng đang bất an cùng do dự vò vò góc áo, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Tỷ như nói, người này cùng Phong Vô Kỳ biểu ca rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kỳ thật một màn rung động vô tình nhìn thấy ngày đó ở Liên Ngâm uyển vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Huân nhi, làm thế nào cũng không quên được, làm bé mỗi lần nhớ tới tim lại không khỏi đập nhanh bất thường.
Nếu không phải sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện làm thiếu niên trở tay không kịp cũng không có thời gian chú tâm tới thì cũng không cần đợi Lạc Nhật hiện giờ tìm tới mình.
Hơn nữa sau đó, Huân nhi cũng không có cơ hội ở cùng một chỗ với Lạc Nhật. Không phải Phong Vô Kỳ biểu ca một khắc cũng không thả lỏng mà chiếm lấy Lạc Nhật thì chính là phụ hoàng không để Huân nhi nhàn rỗi cùng người khác. Vì thế qua một đoạn thời gian lâu như vậy, Huân nhi suýt chút nữa đã quên bén mất chuyện của Lạc Nhật cùng Phong Vô Kỳ biểu ca.
Nếu không phải hôm nay Lạc Nhật đột nhiên xuất hiện ở Tê Hoàng uyển, suy nghĩ của Huân nhi vẫn còn đặt trên người phụ hoàng cùng trưởng lão gia gia của bộ tộc Đế Luyện đột nhiên xuất hiện a.
“Ngươi cố ý tới tìm ta, có chuyện gì sao?” Dừng lại cước bộ, Huân nhi quay đầu nhìn thiếu niên Mạc Lạc Nhật rõ ràng cố ý tới tìm mình, không khỏi nghi hoặc hỏi.
Chẳng lẽ bởi vì Phong Vô Kỳ biểu ca? Nếu bé không nghe sai, ngày đó ‘Mạc Tà’ trong miệng Phong Vô Kỳ biểu ca chính là thiếu niên trước mắt đi.
“Điện hạ, ta…” Lạc Nhật có chút giãy dụa nhìn tuyệt mỹ thiếu niên đối diệm, ánh mắt lóe ra thẹn thùng, tựa hồ do dự không biết nên nói hay không.
Hơn nữa, theo tầm mắt dời xuống, Huân nhi không khỏi chú ý, lúc này bàn tay Lạc Nhật đang túm chặt y phục, ánh mắt rõ ràng có sự bối rối cùng khẩn trương. Hơn nữa, sau khi phát hiện ánh mắt Huân nhi chăm chú vào mình, gương mặt thanh lệ của thiếu niên không khỏi gấp đến độ đỏ bừng.
Bất quá hiển nhiên, lần này Lạc Nhật tới tìm Huân nhi tựa hồ đã quyết tâm rất lớn. Vì thế, chỉ thấy thiếu niên vừa rồi vẫn còn do dự không biết nên nói hay không, sau khi thở hắt ra một hơi, trên mặt tuy vẫn đỏ bừng một mảnh nhưng ánh mắt đã tràn đầy kiên định.
“Điện hạ, Phong Vô Kỳ là biểu ca của ngươi, vậy ngươi có thể nói với hắn một chút không, hắn thật sự nhận sai người rồi, ta không phải Mạc Tà của hắn, cũng không biết ai là Kiền Tương, càng không có khả năng là thê tử của hắn. Ta là nam a, sao có thể là thê tử của hắn chứ?”
Lúc nói tới hai từ ‘thê tử’, biểu tình của Lạc Nhật hệt như sắp khóc tới nơi.
Lạc Nhật làm thế nào cũng không ngờ, chính mình chẳng qua chỉ tới Cấm Hồn Cư tìm tuyệt mỹ thiếu niên mình quen biết ở Tây Lam đế đô mà thôi, kết quả thế nhưng lại gặp nam nhân cao lớn cường tráng, vẻ mặt hung hãn, bộ dáng đáng sợ kia, lại còn bị mạnh mẽ bắt vào Cấm Hồn Cư, còn không cho phép hắn rời khỏi nửa bước.
Mà càng làm Lạc Nhật nghiến răng nghiến lợi không thể chấp nhận nổi chính là, nam nhân nghe nói từng là trượng phu của hắn kia, thế nhưng mỗi ngày đều giới hạn phạm vi hoạt động của hắn, không cho mình rời khỏi tầm mắt đối phương nửa bước.
Kiền Tương? Trượng phu thời viễn cổ mà mình yêu thương? Còn mình chính là thê tử Mạc Tà mà người nọ luôn tìm kiếm?
Lúc từ miệng nam nhân mới lần đầu gặp gỡ đã dọa mình chết khiếp nghe thấy mấy chuyện làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi này, nói thực, Lạc Nhật vẫn còn chưa kịp tỉnh táo sau đả kích ‘mình thế nhưng bị một nam nhân cao lớn mạnh mẽ cường bạo?’.
Nhìn nam nhân thâm tình chăm chú nhìn mình, Lạc Nhật không khỏi muốn gào khóc.
Nhất là lúc vừa tỉnh lại, thiếu niên phát hiện chính mình thế nhưng toàn thân trần trụi nằm trên giường một nam tử xa lạ, hơn nữa thân thể thế nhưng lại dị thường đau nhức vô lực, thắt lưng hệt như bị chặt đứt, bộ vị xấu hổ dưới thân làm thiếu niên khó có thể mở miệng lại càng bỏng rát đau đớn.
Nhìn nam tử xa lạ ôm chặt mình trong lòng hệt như bảo bảo mất đi rồi có lại, Lạc Nhật không khỏi cứng đờ cả người, sau đó hóa đá.
Trời ạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Để mình chết đi a.
Lạc Nhật nhìn chính mình một thân dấu vết vô cùng thê thảm, ngay cả tâm muốn chết cũng có. Bất quá, Mạc Tà? Mạc Tà không phải thanh kiếm cổ truyền mình luôn mang bên người sao? Chính là, nam nhân kia nói muốn tìm là thê tử đi, một thanh kiếm? Kiếm hồn?
Sau khi nghe nam nhân kia nhắc tới Mạc Tà, ánh mắt Lạc Nhật không khỏi nhìn xung quanh tìm kiếm thanh kiếm mình vẫn luôn đeo bên thắt lưng, nó cũng gọi là Mạc Tà. Thế nhưng mặc kệ thiếu niên tìm kiếm cỡ nào, thanh ‘Mạc Tà’ vẫn không thấy?
A! A! A! Vì cái gì Mạc Tà không thấy? Lại còn vào ngay lúc này?
Sau đó, nếu không phải nam nhân làm thiếu niên có cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ kia tựa hồ biết thiếu niên muốn tìm gì mà nhẹ nhàng nâng cánh tay đầy ứ ngân của thiếu niên, để Lạc Nhật nhìn ấn ký hình thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trên cánh tay, thì hẳn Lạc Nhật vẫn còn tìm kiếm thanh danh kiếm đã biến mất của mình.
Đồng thời, ánh mắt Lạc Nhật hiển nhiên cũng chú ý trên cánh tay trần trụi của Kiền Tương cũng có ấn ký đồng dạng, chẳng qua hình thức thanh kiếm có chút bất đồng mà thôi.
Chính là không biết vì sao, lúc Lạc Nhật nhìn thấy nó lại đột nhiên muốn rơi lệ, làm thế nào cũng không kiềm được.
Mình bị sao vậy? Vì sao trong lòng lại có cảm giác tuyệt vọng như vậy, còn cả tưởng niệm cùng yêu say đắm?
Đứng bên cạnh khu rừng im lặng tĩnh mịch, Lạc Nhật không khỏi nhớ tới nam nhân vì sợ mình đột nhiên biến mất mà luôn gắt gao quan sát mình, nam nhân gọi là Phong Vô Kỳ kia.
Kì thật, Lạc Nhật càng muốn gọi người nọ… là Kiền Tương…
Cảm giác nam nhân đó làm mình thật sự phức tạp, nhưng thiếu niên cũng không chán ghét, chẳng sợ mỗi ngày người nọ luôn đối với mình như vậy.
Chính là…
Muốn Lạc Nhật đột nhiên nhận một nam nhân xa lạ, lại còn… Lạc Nhật thật sự có chút không làm được.
“Mạc Tà? Thê tử?”
Người Phong Vô Kỳ biểu ca luôn tìm kiếm chính là Lạc Nhật sao? Người làm biểu ca phải đi khắp Tây Lam, thậm chí là cả Thương Lam đại lục? Hơn nữa Phong Vô Kỳ biểu ca tựa hồ…
Ngay lúc Lạc Nhật nhìn tuyệt mỹ hoàng tử ở đối diện khẽ hé cánh môi đỏ mộng tựa hồ muốn nói gì đó, thì đột nhiên thấy sắc mặt Huân nhi trầm xuống, xoay người về một hướng, nghiêm nghị nói.
“Là ai? Đi ra!”
Một trận gió thổi qua rừng cây, vang lên tiếng cành lá lay động khe khẽ.
Nhưng một lát sau, Huân nhi cùng Lạc Nhật nhìn thấy một hắc y nam tử mặc phục sức cổ xưa từ một gốc đại thụ cách đó không xa bướcr a, ánh mắt tối đen như mực chăm chú dừng trên người tuyệt mỹ thiếu niên, trong mắt lóe ra quang mang kích động.
“Ngươi…”
Gió nổi lên.
Một trận gió ôn hòa tươi mát phất qua bên người tuyệt mỹ thiếu niên đang dựa vao lan can thủy ta, thổi lớp sa y hoa phục như tầng tầng lớp lớp tung bay, làm tuyệt mỹ hoàng tử giờ phút này đang im lặng nhìn đàn cá bơi lội dưới hồ nước đẹp như một bức tranh yên vũ mông lung, lại càng có vẻ không có thực.
Tiểu Di Tử lẳng lặng đứng bên thủy tạ, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi người thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân kia.
Tuy đã theo bên người Cửu hoàng tử điện hạ một đoạn thời gian rất dài, nhưng mỗi lần nhìn thấy điện hạ lộ ra tư thế phong trần tuyệt thế, Tiểu Di Tử vẫn không khỏi si mê thật sâu.
Trước khi gặp điện hạ, Tiểu Di Tử tuyệt đối không thể tưởng tượng, thế gian này lại có nhân nhi đẹp tới mức làm người ta không dám nhìn thẳng cũng không dám khinh nhờ, hệt như ánh trăng cao ngạo trên bầu trời nhìn xuống Thương Lam đại lục.
“Điện hạ, nên vào trong đi. Bằng không sẽ bị cảm lạnh.”
Nhìn khóe mắt mệt mỏi lại quyến rũ xinh đẹp, dáng người mềm mại không xương lại cao quý tao nhã dựa vào lan can, vẻ mặt lại mông lung, làm cho dù là cảnh xuân trong nháy mắt cũng trở nên dị thường kiều diễm cùng xuân tình của Cửu điện hạ. Tiểu Di Tử không khỏi cảm thấy tim mình tựa hồ nhảy nhanh vài nhịp, trở nên có chút bất thường.
Cố gắng áp chế khác thường thoáng dâng lên trong lòng, thiếu niên thanh tú nhìn chủ tử mà mình tuyên thệ bảo hộ, không khỏi cảm thán: điện hạ giơ tay nhấc chân, cho dù chỉ là một động tác nhỏ vẫn như cũ mang theo hấp dẫn dâng trào nhục dục a!
Cho dù vì thân phận của điện hạ làm người ta không dám tùy tiện tiếp cận cùng khinh nhờ, nhưng từ ánh mắt những kẻ đó nhìn về phía điện hạ thì cũng không khó phát hiện si mê cùng nhiệt hỏa hừng hực. Điềm này tin tưởng Lam đế bệ hạ cũng rất rõ ràng.
Vì thế đế vương đáng sợ mà tôn quý kia mới không thể bỏ xuống Cửu hoàng tử điện hạ, thiếu niên tinh thuần mà lại yêu dị vẫn chưa thấu triệt lòng người đáng ghê tởm của thế gian, hoặc nên nói là hoàn toàn không hiểu hơi thở tuyệt vọng nhưng lại hấp dẫn tản mát ra từ cơ thể mình rốt cuộc có lực sát thương cỡ nào.
Điện hạ, may mắn người sinh ra trong gia tộc đế vương a!
Lại một lần nữa, Tiểu Di Tử không thể không cảm thán.
Đối với người khác mà nói, hoàng tộc có nghĩa là âm mưu cùng máu đổ, tử vong cùng thê lương. Nhưng đối với Cửu điện hạ được bệ hạ vô hạn sủng ái, này có thể xem là may mắn đi. Tuy đối với quan hệ cấm kỵ kinh hãi thế tục của bệ hạ cùng Cửu điện hạ, Tiểu Di Tử vẫn cảm thấy khiếp sợ cùng thấp thỏm lo âu.
“Ân…”
Biểu tình phấn khích rồi lại phức tạp của Tiểu Di Tử đứng phía sau, Huân nhi tự nhiên nhìn không tới, giờ phút này ánh mắt thiếu niên tuy dừng lại trên những con cá kim sắc xinh đẹp, nhưng trong ánh mắt thủy nhuận long lanh kia cũng là một mảnh mê mang, suy nghĩ sớm đã không biết phiêu tán ở nơi nào.
“Điện hạ?” Nghe thấy tiếng nói khe khẽ của điện hạ, nhưng không thấy tuyệt mỹ thiếu niên có ý tứ rời khỏi thủy tạ, Tiểu Di Tử không khỏi kêu khẽ một tiếng.
Lần này, thiếu niên tựa hồ căn bản không hề nghe thấy, vẫn như cũ dựa vào lan can thủy tạ, chăm chú nhìn mặt nước trong suốt dưới hồ cùng đàn cá tung tăng bơi lội.
Tiểu Di Tử không khỏi bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể lo lắng chăm chú nhìn tuyệt mỹ nhân nhi mảnh khảnh kia. Có thể làm Cửu hoàng tử điện hạ ngoan ngoãn nghe lời, trên đời này trừ bỏ Lam đế bệ hạ, Tiểu Di Tử đến giờ vẫn chưa thấy ai khác.
Ngay lúc Tiểu Di Tử lo lắng điện hạ ở bên ngoài lâu có thể không chịu nổi mà nhiễm phong hàn, dù sao sáng nay lúc hầu hạ điện hạ rời giường rửa mặt chải đầu, thân mình kia dày đặc một mảnh xanh tím làm Tiểu Di Tử không khỏi hít một ngụm khí lạnh, dấu vết kịch liệt kia đã kể lại trận điên cuồng đêm qua.
Hiện tại, thân thể điện hạ thế nào? Có đáng ngại hay không?
Chính là nếu cứ để mặc điện hạ ngồi ở đây, nếu lỡ sinh bệnh thì sao? Nghĩ đến Lam đế bệ hạ âm trầm lạnh lẽo nhìn mình trừng trừng, Tiểu Di Tử không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Vẫn không ngừng cố gắng, tiếp tục khuyên can điện hạ quay vào trong phòng.
Nhưng ngay lúc này, nội thị thanh tú lại đột nhiên nghe thấy phía sau tựa hồ có người tới gần. Tiểu Di Tử không khỏi nhanh chóng xoay người, đề phòng nhìn người tới.
“Điện hạ…”
Đột nhiên truyền tới tiếng bước chân tuy rất nhỏ nhưng Huân nhi không khỏi cảm nhận được trong nháy mắt. Bởi vì khi hơi thở kia tiếp cận, Huân nhi mẫn cảm phát hiện có linh hồn cường đại vừa quen thuộc lại xa lạ đang dao động khác thường.
Xoay người, Huân nhi nhìn thấy người đã tiến vào thủy tạ, đang lẳng lặng đứng đó, có chút câu nệ cùng bất an chăm chú nhìn mình, không khỏi có chút kinh ngạc: “Là ngươi…”
…
“Điện hạ, ta…”
Lẳng lặng đứng ở khu rừng yên tĩnh cách Cấm Hồn Cư không xa, Huân nhi nhìn thiếu niên thẹn thùng đang bất an cùng do dự vò vò góc áo, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Tỷ như nói, người này cùng Phong Vô Kỳ biểu ca rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kỳ thật một màn rung động vô tình nhìn thấy ngày đó ở Liên Ngâm uyển vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Huân nhi, làm thế nào cũng không quên được, làm bé mỗi lần nhớ tới tim lại không khỏi đập nhanh bất thường.
Nếu không phải sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện làm thiếu niên trở tay không kịp cũng không có thời gian chú tâm tới thì cũng không cần đợi Lạc Nhật hiện giờ tìm tới mình.
Hơn nữa sau đó, Huân nhi cũng không có cơ hội ở cùng một chỗ với Lạc Nhật. Không phải Phong Vô Kỳ biểu ca một khắc cũng không thả lỏng mà chiếm lấy Lạc Nhật thì chính là phụ hoàng không để Huân nhi nhàn rỗi cùng người khác. Vì thế qua một đoạn thời gian lâu như vậy, Huân nhi suýt chút nữa đã quên bén mất chuyện của Lạc Nhật cùng Phong Vô Kỳ biểu ca.
Nếu không phải hôm nay Lạc Nhật đột nhiên xuất hiện ở Tê Hoàng uyển, suy nghĩ của Huân nhi vẫn còn đặt trên người phụ hoàng cùng trưởng lão gia gia của bộ tộc Đế Luyện đột nhiên xuất hiện a.
“Ngươi cố ý tới tìm ta, có chuyện gì sao?” Dừng lại cước bộ, Huân nhi quay đầu nhìn thiếu niên Mạc Lạc Nhật rõ ràng cố ý tới tìm mình, không khỏi nghi hoặc hỏi.
Chẳng lẽ bởi vì Phong Vô Kỳ biểu ca? Nếu bé không nghe sai, ngày đó ‘Mạc Tà’ trong miệng Phong Vô Kỳ biểu ca chính là thiếu niên trước mắt đi.
“Điện hạ, ta…” Lạc Nhật có chút giãy dụa nhìn tuyệt mỹ thiếu niên đối diệm, ánh mắt lóe ra thẹn thùng, tựa hồ do dự không biết nên nói hay không.
Hơn nữa, theo tầm mắt dời xuống, Huân nhi không khỏi chú ý, lúc này bàn tay Lạc Nhật đang túm chặt y phục, ánh mắt rõ ràng có sự bối rối cùng khẩn trương. Hơn nữa, sau khi phát hiện ánh mắt Huân nhi chăm chú vào mình, gương mặt thanh lệ của thiếu niên không khỏi gấp đến độ đỏ bừng.
Bất quá hiển nhiên, lần này Lạc Nhật tới tìm Huân nhi tựa hồ đã quyết tâm rất lớn. Vì thế, chỉ thấy thiếu niên vừa rồi vẫn còn do dự không biết nên nói hay không, sau khi thở hắt ra một hơi, trên mặt tuy vẫn đỏ bừng một mảnh nhưng ánh mắt đã tràn đầy kiên định.
“Điện hạ, Phong Vô Kỳ là biểu ca của ngươi, vậy ngươi có thể nói với hắn một chút không, hắn thật sự nhận sai người rồi, ta không phải Mạc Tà của hắn, cũng không biết ai là Kiền Tương, càng không có khả năng là thê tử của hắn. Ta là nam a, sao có thể là thê tử của hắn chứ?”
Lúc nói tới hai từ ‘thê tử’, biểu tình của Lạc Nhật hệt như sắp khóc tới nơi.
Lạc Nhật làm thế nào cũng không ngờ, chính mình chẳng qua chỉ tới Cấm Hồn Cư tìm tuyệt mỹ thiếu niên mình quen biết ở Tây Lam đế đô mà thôi, kết quả thế nhưng lại gặp nam nhân cao lớn cường tráng, vẻ mặt hung hãn, bộ dáng đáng sợ kia, lại còn bị mạnh mẽ bắt vào Cấm Hồn Cư, còn không cho phép hắn rời khỏi nửa bước.
Mà càng làm Lạc Nhật nghiến răng nghiến lợi không thể chấp nhận nổi chính là, nam nhân nghe nói từng là trượng phu của hắn kia, thế nhưng mỗi ngày đều giới hạn phạm vi hoạt động của hắn, không cho mình rời khỏi tầm mắt đối phương nửa bước.
Kiền Tương? Trượng phu thời viễn cổ mà mình yêu thương? Còn mình chính là thê tử Mạc Tà mà người nọ luôn tìm kiếm?
Lúc từ miệng nam nhân mới lần đầu gặp gỡ đã dọa mình chết khiếp nghe thấy mấy chuyện làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi này, nói thực, Lạc Nhật vẫn còn chưa kịp tỉnh táo sau đả kích ‘mình thế nhưng bị một nam nhân cao lớn mạnh mẽ cường bạo?’.
Nhìn nam nhân thâm tình chăm chú nhìn mình, Lạc Nhật không khỏi muốn gào khóc.
Nhất là lúc vừa tỉnh lại, thiếu niên phát hiện chính mình thế nhưng toàn thân trần trụi nằm trên giường một nam tử xa lạ, hơn nữa thân thể thế nhưng lại dị thường đau nhức vô lực, thắt lưng hệt như bị chặt đứt, bộ vị xấu hổ dưới thân làm thiếu niên khó có thể mở miệng lại càng bỏng rát đau đớn.
Nhìn nam tử xa lạ ôm chặt mình trong lòng hệt như bảo bảo mất đi rồi có lại, Lạc Nhật không khỏi cứng đờ cả người, sau đó hóa đá.
Trời ạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Để mình chết đi a.
Lạc Nhật nhìn chính mình một thân dấu vết vô cùng thê thảm, ngay cả tâm muốn chết cũng có. Bất quá, Mạc Tà? Mạc Tà không phải thanh kiếm cổ truyền mình luôn mang bên người sao? Chính là, nam nhân kia nói muốn tìm là thê tử đi, một thanh kiếm? Kiếm hồn?
Sau khi nghe nam nhân kia nhắc tới Mạc Tà, ánh mắt Lạc Nhật không khỏi nhìn xung quanh tìm kiếm thanh kiếm mình vẫn luôn đeo bên thắt lưng, nó cũng gọi là Mạc Tà. Thế nhưng mặc kệ thiếu niên tìm kiếm cỡ nào, thanh ‘Mạc Tà’ vẫn không thấy?
A! A! A! Vì cái gì Mạc Tà không thấy? Lại còn vào ngay lúc này?
Sau đó, nếu không phải nam nhân làm thiếu niên có cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ kia tựa hồ biết thiếu niên muốn tìm gì mà nhẹ nhàng nâng cánh tay đầy ứ ngân của thiếu niên, để Lạc Nhật nhìn ấn ký hình thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trên cánh tay, thì hẳn Lạc Nhật vẫn còn tìm kiếm thanh danh kiếm đã biến mất của mình.
Đồng thời, ánh mắt Lạc Nhật hiển nhiên cũng chú ý trên cánh tay trần trụi của Kiền Tương cũng có ấn ký đồng dạng, chẳng qua hình thức thanh kiếm có chút bất đồng mà thôi.
Chính là không biết vì sao, lúc Lạc Nhật nhìn thấy nó lại đột nhiên muốn rơi lệ, làm thế nào cũng không kiềm được.
Mình bị sao vậy? Vì sao trong lòng lại có cảm giác tuyệt vọng như vậy, còn cả tưởng niệm cùng yêu say đắm?
Đứng bên cạnh khu rừng im lặng tĩnh mịch, Lạc Nhật không khỏi nhớ tới nam nhân vì sợ mình đột nhiên biến mất mà luôn gắt gao quan sát mình, nam nhân gọi là Phong Vô Kỳ kia.
Kì thật, Lạc Nhật càng muốn gọi người nọ… là Kiền Tương…
Cảm giác nam nhân đó làm mình thật sự phức tạp, nhưng thiếu niên cũng không chán ghét, chẳng sợ mỗi ngày người nọ luôn đối với mình như vậy.
Chính là…
Muốn Lạc Nhật đột nhiên nhận một nam nhân xa lạ, lại còn… Lạc Nhật thật sự có chút không làm được.
“Mạc Tà? Thê tử?”
Người Phong Vô Kỳ biểu ca luôn tìm kiếm chính là Lạc Nhật sao? Người làm biểu ca phải đi khắp Tây Lam, thậm chí là cả Thương Lam đại lục? Hơn nữa Phong Vô Kỳ biểu ca tựa hồ…
Ngay lúc Lạc Nhật nhìn tuyệt mỹ hoàng tử ở đối diện khẽ hé cánh môi đỏ mộng tựa hồ muốn nói gì đó, thì đột nhiên thấy sắc mặt Huân nhi trầm xuống, xoay người về một hướng, nghiêm nghị nói.
“Là ai? Đi ra!”
Một trận gió thổi qua rừng cây, vang lên tiếng cành lá lay động khe khẽ.
Nhưng một lát sau, Huân nhi cùng Lạc Nhật nhìn thấy một hắc y nam tử mặc phục sức cổ xưa từ một gốc đại thụ cách đó không xa bướcr a, ánh mắt tối đen như mực chăm chú dừng trên người tuyệt mỹ thiếu niên, trong mắt lóe ra quang mang kích động.
“Ngươi…”
Tác giả :
Du Mộng Y Nhiên