Tây Lam Yêu Ca
Quyển 2 - Chương 34: Mỹ Nữ Đạo Sư
Đối với những đệ tử lập chí muốn trở thành tế tự mà nói, cổ dược học ở Tây Lam là một bộ môn rất hiếm thấy. Chỉ cần là người có chút đầu óc thì sẽ bỏ qua cổ dược học để học tế tự. Không nói tới cổ dược học khó hiểu, cho dù chọn nó thì cũng chỉ lướt sơ qua mà thôi, mấy năm nay tế tự ở Tây Lam rất hưng thịnh, mọi người đều không chút do dự lựa chọn trở thành tế tự.
Từ sáu năm trước, Lam đế bệ hạ vì Cửu điện hạ cơ thể suy yếu mà suýt chút nữa gây sức ép chết cả đám tế tự trong cung, hiệu quả hiển nhiên cũng rõ rệt, ít nhất thực lực của nhóm tế tự tăng lên không ít.
Đương nhiên, tế tự thịnh hành, đối với môn cổ dược học vốn đã khó duy trì mà nói lại càng bị chấn động nghiêm trọng. Lớp này thậm chí suýt chút nữa lại thêm một lần không thể chiêu mộ được đệ tử, mà nhóm đệ tử muốn trở thành tế tự cơ hồ lại vượt hẳn dự tính.
Đương nhiên, lớp cổ dược học vắng vẻ suýt chút nữa đã bị học viện đóng cửa, nếu không phải vài năm trước Tây Diệp La học viện đột hiên xuất hiện một vị mỹ nữ đạo sư. Bộ dáng mỹ nữ đạo sư này rất diễm lệ, trên người tràn ngập hương vị thuần thục, lại có khí chất mê người. Bởi thế sau khi nàng ta vừa tiến vào học viện, cổ dược học một lần nữa bởi vì nàng ta mà tỏa sáng cùng tràn đầy sức sống.
Nhóm đệ tử ôm ý đồ muốn tiếp cận liền hưng phấn chọn lựa trở thành đệ tử của mỹ nữ đạo sư. Bất quá thực không may, không bao lâu sau, nhóm thiêu thân bị sắc đẹp dụ dỗ lao đầu vào lửa này vô cùng hoảng sợ phát hiện, nếu không có sinh lực ương ngạnh như con gián đập mãi không chết thì tốt nhất không nên tiếp cận vị mỹ nữ này trong khoảng cách một trượng.
Vì thế nhóm đệ tử giống như chạy nạn mà trốn trở về, từ đó về sau hễ nghe tới ba chữ cổ dược học lại xanh mét mặt mày, mà trong học viện, nếu vô tình nhìn thấy mỹ nữ đạo sư kia đi ngang, lập tức sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy trối chết.
Bản năng cầu sinh của bọn họ được phát huy tới tận cùng, cảm ứng đối với vị đạo sư cổ dược học kia thật sự làm người ta sợ hãi. Vì thế chỉ cần nàng ta vừa xuất hiện, chung quanh tuyệt đối sẽ biến thành khoảng không. Mà lớp cổ dược học vất vả lắm mới có dấu hiệu hồi sinh, sau một tháng náo nhiệt lại càng thêm tĩnh mịch khôi phục bộ dáng im lặng như xưa.
Bất quá lần này, trong học viện thế nhưng không có bất cứ dấu hiệu nào muốn hủy bỏ lớp cổ dược học làm người ta rợn da gà này. Cũng không biết có phải hai lão đầu nhi viện trưởng kia bị người nào đó uy hiếp hay không. Bởi thế, mọi người trong học viện vẫn chờ đợi lớp cổ dược học mau mau biến mất, mỹ nữ đạo sư mau bị thất nghiệp không khỏi lại một lần nữa bị vây trong cơn sóng gió nhân sinh.
Mỹ nhân tuy đẹp nhưng bất đắc dĩ cả người lại đều là độc, tiếp cận không được, chỉ có thể nhìn vui mắt. Bởi thế hôm sau, lúc mọi người nghe tin Minh Nguyệt Tây Diệp La thế nhưng lại muốn vào lớp cổ dược học, có thể tưởng tượng được hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, nhấc lên một làn sóng lớn cỡ nào a.
Nếu không phải vì bọn họ không dám tới Cấm Hồn Cư, phỏng chừng Ly tạ u tĩnh thanh lịch này có thể sẽ biến thành phố xá sầm uất. Sau khi hiểu rõ lời nói của tuyệt mỹ thiếu niên kia, sắc mặt khó xem nhất hẳn là thuộc về Hồn Quy. Hắn có thể lập tức dọn ra khỏi Cấm Hồn cư không a?
Đối với Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ yêu dị tuyệt mĩ thế nhưng không để ý an nguy, dám lấy thân thí nghiệm, ánh mắt mọi người liền tập trung hết về bên này. Vì thế đối với một thiếu niên khác trong Cấm Hồn cư cũng lớn mật tham gia lớp cổ dược học, thậm chí có thể sẽ xuất hiện nguy hiểm tính mạng, mọi người ngược lại lại không để ý tới.
Nếu trước đó, Phong Diệp đồng học chọn lớp cổ dược học vì khẳng định nó sẽ làm mình trở thành danh nhân trong học viện. Bất đắc dĩ, hiện tại Minh Nguyệt bên người lại quá chói mắt, vì thế ngôi sao nhỏ nhoi hắn đây liền có vẻ rất ư ảm đạm.
Nhưng mặc kệ những người khác xôn xao rối rắm thế nào về môn cổ dược học, hôm sau, Huân nhi được Tây Lam Thương Khung cùng đi tới lớp cổ dược học vô cùng vắng lặng không ai thèm lui tới kia.
Nghe nói bởi vì lực phá hoại vô cùng biến thái của đạo sư cổ dược học nên nhóm đệ tử của các phòng học bên cạnh đều không muốn lên lớp. Vì thế đối mặt với phòng học vắng tênh, nhóm đạo sư đều bất đắc dĩ.
Xuất ra trang bị phòng ngự chắc chắn nhất của mình, nhóm đạo sư mạo hiểm tiến vào đại lâu viện trưởng. Tuy lúc rời đi, bộ dáng rất chật vật nhưng bất quá bọn họ sau này không cần run rẩy hãi hùng, ngày nào cũng sợ nữ nhân cách vách lại gây ra vài vụ nổ mà bị thương oan mạng.
Phải biết mỗi ngày mình hưng phấn tới lớp, nhóm đệ tử thì tập trung tinh thần nghe giảng bài, đột nhiên lò đan bên phòng cách vách truyền tới một trận nổ điếc tai thì ai mà chịu được chứ, sớm muộn gì cũng suy kiệt tinh thần.
Vì thế hiện tại, lúc Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi đi vào lâu lý liền phát hiện nơi này có rất nhiều phòng học trống không. Một lâu dạy học lớn như vậy, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung chỉ phát hiện hơi thở người ở gian phòng học tuốt trong góc tối.
Cửa phòng cũng không khóa, có lẽ vì cảm thấy cũng không có ai muốn tới nơi này. Huân nhi kéo tay phụ hoàng, nhàn nhã tiêu sái tiến tới gian phòng cổ dược học làm mình vô cùng chờ mong cùng thích thú.
Vừa tiến vào trong, đập vào mắt Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung là một đỉnh lô không lớn nhưng lại tràn ngập hơi thở thần bí. Tác dụng của đỉnh lô rõ ràng là dùng để chế luyện đan dược, bởi vì bên cạnh đỉnh lô, một mỹ nhân mặc lễ phục cổ trang hoa lệ nghiêm túc nhìn lô hỏa, bên trong không khí thế nhưng còn có mùi một ít dược thảo Huân nhi không biết.
Tuy Huân nhi tới giờ chưa từng học tri thức về dược học, đối với thảo dược cũng không hiểu biết. Bất quá Huân nhi vẫn nhìn ra được, dược trong tay nữ nhân xinh đẹp kia thật sự rất hiếm. Theo thái độ cẩn thận của nàng ta đối với đồ vật trong tay có thể nhận ra, dược liệu này hẳn rất khó tìm đi.
Đỉnh lô tọa lạc ở trung tâm phòng học, xung quanh còn có vài đệ tử đang cẩn thận trông chừng. Nhìn lướt một vòng, Huân nhi nhận ra một trong số đó không phải người ngày đó ngăn đón, chiêu mộ mình gia nhập xã đoàn ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ sao?
Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung cũng không quấy rầy bọn họ. Bời vì Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung đều nhìn ra được, quá trình luyện đan đã tới thời điểm mấu chốt, nếu giờ xảy ra sai lầm thì có thể thất bại trong gang tấc. Theo vẻ mặt ngưng trọng của nữ nhân kia, hẳn nàng rất xem trọng lô dược này.
Lẳng lặng đứng một bên, Huân nhi rất tò mò nhìn quá trình luyện đan dược. Ánh mắt to óng ánh nước xinh đẹp tràn đầy hưng phấn cùng kích động, nhất là lúc nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp kia ném hết dược thảo vào không bao lâu, Huân nhi liền chú ý đỉnh lò luyện đan tựa hồ bắt đồng chấn động, hơn nữa càng lúc càng có xu thế kịch liệt hơn.
Qua một hồi lâu, đỉnh lô chậm rãi bình ổn lại. Ngay lúc Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung nghĩ luyện chế đã xong thì chỉ thấy đám người đang tụ tập xung quanh đỉnh lô, còn có cả nữ nhân xinh đẹp kia đều chạy tản ra xung quanh, ngồi xổm xuống, sau đó không biết từ đâu lôi ra một tấm khiên, chắn trước người.
Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung đang vô cùng nghi hoặc, lại đột nhiên nghe ‘bùm’ một tiếng, sau đó khói bụi mịt mù. Lờ mờ Huân nhi hình như nhìn thấy có thứ gì đó từ đỉnh lô bay ra ngoài. Mà đám người trong phòng học tựa hồ đã sớm biết sẽ phát sinh chuyện gì, hơn nữa cũng tập mãi thành thói quen. Không biết là ai đó thuần thục phóng ra một ma pháp hệ phong, thổi tan khói bụi.
Đợi đến lúc trước mắt Huân nhi một lần nữa có thể nhìn rõ tình huống trong phòng học thì lại phát hiện đỉnh lô vẫn hoàn hảo, nhưng nắp đỉnh là không thấy đâu. Mà cách đó không xa là một cái bàn đã bị phá thành mảnh nhỏ có một khối gì đó đen như mực.
“Thực thú vị a, không biết vào lớp này rồi sau này mỗi ngày có thể xem những thứ thú vị như vầy không a. Ta rất thích! Ta cũng muốn chế dược hoàn!”
“Phong Diệp biểu ca, ngươi tới lúc nào?” Nghe thấy bên tai đột nhiên truyền tới âm thanh thanh thúy, Huân nhi không khỏi lắp bắp kinh hãi quay đầu nhìn qua bên cạnh, lại phát hiện Phong Diệp biểu ca không biết từ khi nào đã đứng phía sau mình. Là vì vừa nãy quá chú tâm nên không phát hiện thiếu niên đã tới sao?
“Ngươi còn nói a. Huân nhi biểu đệ tới lớp cũng không bảo ta. Hại ta tìm đường hơn nửa ngày, hỏi thiệt nhiều người mới tới được đây a. Huân nhi biểu đệ, ngươi không biết đâu, những người đó thực kì quái. Ta chỉ mới hỏi đường tới lớp cổ dược học đi thế nào, tốt nhất là dẫn ta tới tận nơi, kết quả còn chưa đợi ta nói xong, những người đó đều xanh mét mặt mày bỏ chạy mất dạng, giống như trên người ta có ôn dịch, hận không thể lập tức biến mất ấy.
Nhị ca luôn nói Diệp nhi thực đáng yêu a, tuy không tới mức người gặp người thích, già trẻ thông sát. Nhị ca nói, lúc Diệp nhi có việc cần cầu người ta, chỉ cần giả vờ điềm đạm đáng yêu thì cơ bản không có ai cự tuyệt Diệp nhi. Trước kia chiêu này vẫn thực linh nghiệm, sao hiệm giờ lại mất hiệu lực a. Hay là, kì thật Nhị ca gạt ta?”
Đối với Nhị ca Phong Chích Viêm nhà mình, Phong Diệp có thể nói là thực sùng bái. Mà đối với lời của Nhị ca, thiếu niên đều ghi tạc trong lòng.
Đối với nghi hoặc của thiếu niên, Huân nhi hiện tại cũng không có thời gian dư thừa giải thích nghi hoặc của Phong Diệp biểu ca, bởi vì hiện tại tất cả mọi người đang vây trước đỉnh lô, thực cẩn thận lại tràn ngập mong chờ nhìn nữ nhân xinh đẹp đang gắp mấy viên đan dược từ đỉnh lô ra.
“Lão sư, thế nào? Thành không không?”
Theo nữ nhân kia lấy dược doàn ra khỏi đỉnh, từ rất xa, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung đã ngửi thấy một mùi thơm mát nồng đậm, hỗn hợp tự nhiên rất tươi mát. Viên dược hoàn này rất có linh khí, hẳn là thành công đi. Nhưng trên mặt nữ nhân xinh đẹp kia lại không hề có biểu tình vui sướng, ngược lại rất nặng nề cùng thất vọng.
“Sao lại thất bại a? Ta chuẩn bị suốt mười năm, đi khắp ngõ ngách Thương Lam đại lục, thâm nhập sơn phàn huyền nhai, vất vả lắm mới thu thập đầy đủ dược liệu, chờ chế luyện ra dược hoàn để giải cứu tiểu điệt tử [cháu] của ta a. Nhưng vì cái gì cuối cùng vẫn thất bại. Thần Thương Lam a, ngươi thật sự có nghe thấy mong ước sâu trong nội tâm thành tín của ta hay không a?”
Nói xong, giọt nước mắt long lanh trong suốt nhỏ giọt từ khóe mắt xuống gò má, tích xuống đất. Mà gương mặt xinh đẹp của nàng ta trong nháy mắt cũng tái nhợt suy sụp.
“Lão sư, không có vấn đề gì mà, chúng ta có thể chế lại lần nữa. Lần này có lẽ đã làm sai bước nào đó, có lẽ vẫn chưa đủ thuần thục, lần sau nhất định sẽ thành công a.”
Nghe nhóm đệ tử không ngừng an ủi nữ nhân kia, cơ thể Huân nhi cũng không khỏi chấn động, sau khi nghe lời nói của đối phương, bé nhìn chăm chú vào đạo sư xinh đẹp cách đó không xa, Huân nhi không khỏi cẩn thận đánh giá nữ tử xinh đẹp đứng đầu bảng ác nhân danh tiếng vang dội ở Tây Diệp La học viện.
Bề ngoài người này thoạt nhìn chỉ mới hai bảy hai tám, cả người tràn ngập sức hấp dẫn thành thục, nhất là dáng người, tuyệt đối có thể hấp dẫn lực chú ý của một đám đệ tử ngây thơ. Khó trách nàng ta vừa tiến vào Tây Diệp La học viện đã bị chú ý như vậy.
Gương mặt của nữ nhân rất tinh xảo, rất đẹp, hơn nữa còn làm Huân nhi có cảm giác rất quen thuộc. Huân nhi cẩn thận nghĩ lại những người mình từng gặp qua trong trí nhớ, lại phát hiện sau khi bé trở thành Tây Lam Cửu hoàng tử, nữ nhân mình gặp qua có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp đến vậy.
Trử bỏ đám phi tử trong hậu cung làm bé chán ghét, Huân nhi cũng không nhớ rõ mình đã từng gặp qua người này hay chưa. Hiển nhiên, nữ nhân xinh đẹp này không có khả năng là phi tử của phụ hoàng. Như vậy hẳn là chuyện trước khi mình trở thành đứa nhỏ của phụ hoàng?
Đồng tử Huân nhi không khỏi trợn to. Là nàng! Là nữ tử cuối cùng bé gặp ở tiền thế. Nhớ rõ lúc đó bé mê mang đứng trên vách núi, chính nữ nhân xinh đẹp này đột nhiên lo lắng chạy tới ôm lấy bé, đem bé rời xa vách núi nguy hiểm kia.
Hiện giờ nghĩ lại, Huân nhi còn nhớ rõ, nàng nói nàng tới tìm tiểu điệt tử của mình, kia nàng tìm thấy chưa? Tiểu điệt tử của nàng nhất định là tộc nhân của bộ tộc Đế Luyện đi. Hiện giờ bé đã không còn quan hệ gì với bộ tộc Đế Luyện, bất quá nếu nàng vẫn chưa tìm được, bé có thể hỏi Hắc Nguyệt một chút, có lẽ Hắc Nguyệt biết a. Dù sao những việc về bộ tộc Đế Luyện, Hắc Nguyệt biết rõ hơn bé.
Biểu tình hốt hoảng chỉ hiện lên mặt Huân nhi trong nháy mắt, nhưng tự nhiên khiến Tây Lam Thương Khung luôn chú ý tới bé nắm bắt được. Khẽ nheo lại ánh mắt sâu thẳm, Tây Lam Thương Khung chăm chú nhìn nữ nhân đột nhiên suy sụp tinh thần trong phòng học, không khỏi âm thầm suy đoán: chẳng lẽ nữ nhân này có quan hệ với Huân nhi ở tiền thế?
Mà lúc này, người từng chiêu mộ Huân nhi vào xã đoàn hiển nhiên cũng phát hiện trong phòng học xuất hiện thêm vài người.
“Lão sư, lần này có tân sinh tới a.”
Từ sáu năm trước, Lam đế bệ hạ vì Cửu điện hạ cơ thể suy yếu mà suýt chút nữa gây sức ép chết cả đám tế tự trong cung, hiệu quả hiển nhiên cũng rõ rệt, ít nhất thực lực của nhóm tế tự tăng lên không ít.
Đương nhiên, tế tự thịnh hành, đối với môn cổ dược học vốn đã khó duy trì mà nói lại càng bị chấn động nghiêm trọng. Lớp này thậm chí suýt chút nữa lại thêm một lần không thể chiêu mộ được đệ tử, mà nhóm đệ tử muốn trở thành tế tự cơ hồ lại vượt hẳn dự tính.
Đương nhiên, lớp cổ dược học vắng vẻ suýt chút nữa đã bị học viện đóng cửa, nếu không phải vài năm trước Tây Diệp La học viện đột hiên xuất hiện một vị mỹ nữ đạo sư. Bộ dáng mỹ nữ đạo sư này rất diễm lệ, trên người tràn ngập hương vị thuần thục, lại có khí chất mê người. Bởi thế sau khi nàng ta vừa tiến vào học viện, cổ dược học một lần nữa bởi vì nàng ta mà tỏa sáng cùng tràn đầy sức sống.
Nhóm đệ tử ôm ý đồ muốn tiếp cận liền hưng phấn chọn lựa trở thành đệ tử của mỹ nữ đạo sư. Bất quá thực không may, không bao lâu sau, nhóm thiêu thân bị sắc đẹp dụ dỗ lao đầu vào lửa này vô cùng hoảng sợ phát hiện, nếu không có sinh lực ương ngạnh như con gián đập mãi không chết thì tốt nhất không nên tiếp cận vị mỹ nữ này trong khoảng cách một trượng.
Vì thế nhóm đệ tử giống như chạy nạn mà trốn trở về, từ đó về sau hễ nghe tới ba chữ cổ dược học lại xanh mét mặt mày, mà trong học viện, nếu vô tình nhìn thấy mỹ nữ đạo sư kia đi ngang, lập tức sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy trối chết.
Bản năng cầu sinh của bọn họ được phát huy tới tận cùng, cảm ứng đối với vị đạo sư cổ dược học kia thật sự làm người ta sợ hãi. Vì thế chỉ cần nàng ta vừa xuất hiện, chung quanh tuyệt đối sẽ biến thành khoảng không. Mà lớp cổ dược học vất vả lắm mới có dấu hiệu hồi sinh, sau một tháng náo nhiệt lại càng thêm tĩnh mịch khôi phục bộ dáng im lặng như xưa.
Bất quá lần này, trong học viện thế nhưng không có bất cứ dấu hiệu nào muốn hủy bỏ lớp cổ dược học làm người ta rợn da gà này. Cũng không biết có phải hai lão đầu nhi viện trưởng kia bị người nào đó uy hiếp hay không. Bởi thế, mọi người trong học viện vẫn chờ đợi lớp cổ dược học mau mau biến mất, mỹ nữ đạo sư mau bị thất nghiệp không khỏi lại một lần nữa bị vây trong cơn sóng gió nhân sinh.
Mỹ nhân tuy đẹp nhưng bất đắc dĩ cả người lại đều là độc, tiếp cận không được, chỉ có thể nhìn vui mắt. Bởi thế hôm sau, lúc mọi người nghe tin Minh Nguyệt Tây Diệp La thế nhưng lại muốn vào lớp cổ dược học, có thể tưởng tượng được hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, nhấc lên một làn sóng lớn cỡ nào a.
Nếu không phải vì bọn họ không dám tới Cấm Hồn Cư, phỏng chừng Ly tạ u tĩnh thanh lịch này có thể sẽ biến thành phố xá sầm uất. Sau khi hiểu rõ lời nói của tuyệt mỹ thiếu niên kia, sắc mặt khó xem nhất hẳn là thuộc về Hồn Quy. Hắn có thể lập tức dọn ra khỏi Cấm Hồn cư không a?
Đối với Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ yêu dị tuyệt mĩ thế nhưng không để ý an nguy, dám lấy thân thí nghiệm, ánh mắt mọi người liền tập trung hết về bên này. Vì thế đối với một thiếu niên khác trong Cấm Hồn cư cũng lớn mật tham gia lớp cổ dược học, thậm chí có thể sẽ xuất hiện nguy hiểm tính mạng, mọi người ngược lại lại không để ý tới.
Nếu trước đó, Phong Diệp đồng học chọn lớp cổ dược học vì khẳng định nó sẽ làm mình trở thành danh nhân trong học viện. Bất đắc dĩ, hiện tại Minh Nguyệt bên người lại quá chói mắt, vì thế ngôi sao nhỏ nhoi hắn đây liền có vẻ rất ư ảm đạm.
Nhưng mặc kệ những người khác xôn xao rối rắm thế nào về môn cổ dược học, hôm sau, Huân nhi được Tây Lam Thương Khung cùng đi tới lớp cổ dược học vô cùng vắng lặng không ai thèm lui tới kia.
Nghe nói bởi vì lực phá hoại vô cùng biến thái của đạo sư cổ dược học nên nhóm đệ tử của các phòng học bên cạnh đều không muốn lên lớp. Vì thế đối mặt với phòng học vắng tênh, nhóm đạo sư đều bất đắc dĩ.
Xuất ra trang bị phòng ngự chắc chắn nhất của mình, nhóm đạo sư mạo hiểm tiến vào đại lâu viện trưởng. Tuy lúc rời đi, bộ dáng rất chật vật nhưng bất quá bọn họ sau này không cần run rẩy hãi hùng, ngày nào cũng sợ nữ nhân cách vách lại gây ra vài vụ nổ mà bị thương oan mạng.
Phải biết mỗi ngày mình hưng phấn tới lớp, nhóm đệ tử thì tập trung tinh thần nghe giảng bài, đột nhiên lò đan bên phòng cách vách truyền tới một trận nổ điếc tai thì ai mà chịu được chứ, sớm muộn gì cũng suy kiệt tinh thần.
Vì thế hiện tại, lúc Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi đi vào lâu lý liền phát hiện nơi này có rất nhiều phòng học trống không. Một lâu dạy học lớn như vậy, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung chỉ phát hiện hơi thở người ở gian phòng học tuốt trong góc tối.
Cửa phòng cũng không khóa, có lẽ vì cảm thấy cũng không có ai muốn tới nơi này. Huân nhi kéo tay phụ hoàng, nhàn nhã tiêu sái tiến tới gian phòng cổ dược học làm mình vô cùng chờ mong cùng thích thú.
Vừa tiến vào trong, đập vào mắt Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung là một đỉnh lô không lớn nhưng lại tràn ngập hơi thở thần bí. Tác dụng của đỉnh lô rõ ràng là dùng để chế luyện đan dược, bởi vì bên cạnh đỉnh lô, một mỹ nhân mặc lễ phục cổ trang hoa lệ nghiêm túc nhìn lô hỏa, bên trong không khí thế nhưng còn có mùi một ít dược thảo Huân nhi không biết.
Tuy Huân nhi tới giờ chưa từng học tri thức về dược học, đối với thảo dược cũng không hiểu biết. Bất quá Huân nhi vẫn nhìn ra được, dược trong tay nữ nhân xinh đẹp kia thật sự rất hiếm. Theo thái độ cẩn thận của nàng ta đối với đồ vật trong tay có thể nhận ra, dược liệu này hẳn rất khó tìm đi.
Đỉnh lô tọa lạc ở trung tâm phòng học, xung quanh còn có vài đệ tử đang cẩn thận trông chừng. Nhìn lướt một vòng, Huân nhi nhận ra một trong số đó không phải người ngày đó ngăn đón, chiêu mộ mình gia nhập xã đoàn ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ sao?
Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung cũng không quấy rầy bọn họ. Bời vì Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung đều nhìn ra được, quá trình luyện đan đã tới thời điểm mấu chốt, nếu giờ xảy ra sai lầm thì có thể thất bại trong gang tấc. Theo vẻ mặt ngưng trọng của nữ nhân kia, hẳn nàng rất xem trọng lô dược này.
Lẳng lặng đứng một bên, Huân nhi rất tò mò nhìn quá trình luyện đan dược. Ánh mắt to óng ánh nước xinh đẹp tràn đầy hưng phấn cùng kích động, nhất là lúc nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp kia ném hết dược thảo vào không bao lâu, Huân nhi liền chú ý đỉnh lò luyện đan tựa hồ bắt đồng chấn động, hơn nữa càng lúc càng có xu thế kịch liệt hơn.
Qua một hồi lâu, đỉnh lô chậm rãi bình ổn lại. Ngay lúc Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung nghĩ luyện chế đã xong thì chỉ thấy đám người đang tụ tập xung quanh đỉnh lô, còn có cả nữ nhân xinh đẹp kia đều chạy tản ra xung quanh, ngồi xổm xuống, sau đó không biết từ đâu lôi ra một tấm khiên, chắn trước người.
Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung đang vô cùng nghi hoặc, lại đột nhiên nghe ‘bùm’ một tiếng, sau đó khói bụi mịt mù. Lờ mờ Huân nhi hình như nhìn thấy có thứ gì đó từ đỉnh lô bay ra ngoài. Mà đám người trong phòng học tựa hồ đã sớm biết sẽ phát sinh chuyện gì, hơn nữa cũng tập mãi thành thói quen. Không biết là ai đó thuần thục phóng ra một ma pháp hệ phong, thổi tan khói bụi.
Đợi đến lúc trước mắt Huân nhi một lần nữa có thể nhìn rõ tình huống trong phòng học thì lại phát hiện đỉnh lô vẫn hoàn hảo, nhưng nắp đỉnh là không thấy đâu. Mà cách đó không xa là một cái bàn đã bị phá thành mảnh nhỏ có một khối gì đó đen như mực.
“Thực thú vị a, không biết vào lớp này rồi sau này mỗi ngày có thể xem những thứ thú vị như vầy không a. Ta rất thích! Ta cũng muốn chế dược hoàn!”
“Phong Diệp biểu ca, ngươi tới lúc nào?” Nghe thấy bên tai đột nhiên truyền tới âm thanh thanh thúy, Huân nhi không khỏi lắp bắp kinh hãi quay đầu nhìn qua bên cạnh, lại phát hiện Phong Diệp biểu ca không biết từ khi nào đã đứng phía sau mình. Là vì vừa nãy quá chú tâm nên không phát hiện thiếu niên đã tới sao?
“Ngươi còn nói a. Huân nhi biểu đệ tới lớp cũng không bảo ta. Hại ta tìm đường hơn nửa ngày, hỏi thiệt nhiều người mới tới được đây a. Huân nhi biểu đệ, ngươi không biết đâu, những người đó thực kì quái. Ta chỉ mới hỏi đường tới lớp cổ dược học đi thế nào, tốt nhất là dẫn ta tới tận nơi, kết quả còn chưa đợi ta nói xong, những người đó đều xanh mét mặt mày bỏ chạy mất dạng, giống như trên người ta có ôn dịch, hận không thể lập tức biến mất ấy.
Nhị ca luôn nói Diệp nhi thực đáng yêu a, tuy không tới mức người gặp người thích, già trẻ thông sát. Nhị ca nói, lúc Diệp nhi có việc cần cầu người ta, chỉ cần giả vờ điềm đạm đáng yêu thì cơ bản không có ai cự tuyệt Diệp nhi. Trước kia chiêu này vẫn thực linh nghiệm, sao hiệm giờ lại mất hiệu lực a. Hay là, kì thật Nhị ca gạt ta?”
Đối với Nhị ca Phong Chích Viêm nhà mình, Phong Diệp có thể nói là thực sùng bái. Mà đối với lời của Nhị ca, thiếu niên đều ghi tạc trong lòng.
Đối với nghi hoặc của thiếu niên, Huân nhi hiện tại cũng không có thời gian dư thừa giải thích nghi hoặc của Phong Diệp biểu ca, bởi vì hiện tại tất cả mọi người đang vây trước đỉnh lô, thực cẩn thận lại tràn ngập mong chờ nhìn nữ nhân xinh đẹp đang gắp mấy viên đan dược từ đỉnh lô ra.
“Lão sư, thế nào? Thành không không?”
Theo nữ nhân kia lấy dược doàn ra khỏi đỉnh, từ rất xa, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung đã ngửi thấy một mùi thơm mát nồng đậm, hỗn hợp tự nhiên rất tươi mát. Viên dược hoàn này rất có linh khí, hẳn là thành công đi. Nhưng trên mặt nữ nhân xinh đẹp kia lại không hề có biểu tình vui sướng, ngược lại rất nặng nề cùng thất vọng.
“Sao lại thất bại a? Ta chuẩn bị suốt mười năm, đi khắp ngõ ngách Thương Lam đại lục, thâm nhập sơn phàn huyền nhai, vất vả lắm mới thu thập đầy đủ dược liệu, chờ chế luyện ra dược hoàn để giải cứu tiểu điệt tử [cháu] của ta a. Nhưng vì cái gì cuối cùng vẫn thất bại. Thần Thương Lam a, ngươi thật sự có nghe thấy mong ước sâu trong nội tâm thành tín của ta hay không a?”
Nói xong, giọt nước mắt long lanh trong suốt nhỏ giọt từ khóe mắt xuống gò má, tích xuống đất. Mà gương mặt xinh đẹp của nàng ta trong nháy mắt cũng tái nhợt suy sụp.
“Lão sư, không có vấn đề gì mà, chúng ta có thể chế lại lần nữa. Lần này có lẽ đã làm sai bước nào đó, có lẽ vẫn chưa đủ thuần thục, lần sau nhất định sẽ thành công a.”
Nghe nhóm đệ tử không ngừng an ủi nữ nhân kia, cơ thể Huân nhi cũng không khỏi chấn động, sau khi nghe lời nói của đối phương, bé nhìn chăm chú vào đạo sư xinh đẹp cách đó không xa, Huân nhi không khỏi cẩn thận đánh giá nữ tử xinh đẹp đứng đầu bảng ác nhân danh tiếng vang dội ở Tây Diệp La học viện.
Bề ngoài người này thoạt nhìn chỉ mới hai bảy hai tám, cả người tràn ngập sức hấp dẫn thành thục, nhất là dáng người, tuyệt đối có thể hấp dẫn lực chú ý của một đám đệ tử ngây thơ. Khó trách nàng ta vừa tiến vào Tây Diệp La học viện đã bị chú ý như vậy.
Gương mặt của nữ nhân rất tinh xảo, rất đẹp, hơn nữa còn làm Huân nhi có cảm giác rất quen thuộc. Huân nhi cẩn thận nghĩ lại những người mình từng gặp qua trong trí nhớ, lại phát hiện sau khi bé trở thành Tây Lam Cửu hoàng tử, nữ nhân mình gặp qua có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp đến vậy.
Trử bỏ đám phi tử trong hậu cung làm bé chán ghét, Huân nhi cũng không nhớ rõ mình đã từng gặp qua người này hay chưa. Hiển nhiên, nữ nhân xinh đẹp này không có khả năng là phi tử của phụ hoàng. Như vậy hẳn là chuyện trước khi mình trở thành đứa nhỏ của phụ hoàng?
Đồng tử Huân nhi không khỏi trợn to. Là nàng! Là nữ tử cuối cùng bé gặp ở tiền thế. Nhớ rõ lúc đó bé mê mang đứng trên vách núi, chính nữ nhân xinh đẹp này đột nhiên lo lắng chạy tới ôm lấy bé, đem bé rời xa vách núi nguy hiểm kia.
Hiện giờ nghĩ lại, Huân nhi còn nhớ rõ, nàng nói nàng tới tìm tiểu điệt tử của mình, kia nàng tìm thấy chưa? Tiểu điệt tử của nàng nhất định là tộc nhân của bộ tộc Đế Luyện đi. Hiện giờ bé đã không còn quan hệ gì với bộ tộc Đế Luyện, bất quá nếu nàng vẫn chưa tìm được, bé có thể hỏi Hắc Nguyệt một chút, có lẽ Hắc Nguyệt biết a. Dù sao những việc về bộ tộc Đế Luyện, Hắc Nguyệt biết rõ hơn bé.
Biểu tình hốt hoảng chỉ hiện lên mặt Huân nhi trong nháy mắt, nhưng tự nhiên khiến Tây Lam Thương Khung luôn chú ý tới bé nắm bắt được. Khẽ nheo lại ánh mắt sâu thẳm, Tây Lam Thương Khung chăm chú nhìn nữ nhân đột nhiên suy sụp tinh thần trong phòng học, không khỏi âm thầm suy đoán: chẳng lẽ nữ nhân này có quan hệ với Huân nhi ở tiền thế?
Mà lúc này, người từng chiêu mộ Huân nhi vào xã đoàn hiển nhiên cũng phát hiện trong phòng học xuất hiện thêm vài người.
“Lão sư, lần này có tân sinh tới a.”
Tác giả :
Du Mộng Y Nhiên