Tây Lam Yêu Ca
Quyển 1 - Chương 18: Bảo Bảo 2
“Huân nhi…….”
“Phụ hoàng nói Lăng Tiêu quấn trên cổ tay Huân nhi sao?” Tây Lam Linh Huân hỏi nam nhân đang lo lắng cho mình, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn.
Phụ hoàng của bé, vị đế vương khí phách cuồng ngạo này, lại vì một ấn kí trên người bé mà lo lắng đến vậy.
“Lăng Tiêu?” Sao có thể? Mạn đằng trên cổ tay Huân nhi sao có thể là Lăng Tiêu? Tuy y không rành về các loại hoa, bất quá y vẫn biết Lăng Tiêu chỉ là một loại hoa cỏ bình thường.
Đóa yêu hoa quấn trên cổ tay Huân nhi yêu diễm đến vậy, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đơn giản, tuyệt đối không phải là Lăng Tiêu hoa. Huống chi, Lăng Tiêu hoa không có màu huyết sắc yêu dị này.
“Đúng vậy, Lăng Tiêu chính là bảo bảo a.” Huân nhi đương nhiên nói, không biết trong lòng Tây Lam Thương Khung đang nổi gợn sóng.
“Huân nhi, nói cho phụ hoàng, bảo bảo là ai?” Đây đã là lần thứ 2 Huân nhi nói tới bảo bảo. Lần ở ngự thư phòng, Tây Lam Thương Khung còn không để ý, hiện tại xem ra ấn kí mạn đằng cùng bảo bảo trong lời Huân nhi có quan hệ rất lớn.
“Bảo bảo a, bảo bảo chính là tinh linh của Lăng Tiêu hoa.”
“Hoa tinh linh!” Nghe Huân nhi nói xong, Tây Lam Thương Khung cảm thấy kì lạ. Một gốc mạn đằng Lăng Tiêu mọc trong lãnh cung âm u, không hề được hoa tượng chăm bón tự sinh tự diệt lại sinh ra hoa tinh linh?
Nên biết, hoa tinh linh trên thế gian này quý hiếm cỡ nào. Không, phải nói là trong những quyển sách cổ xưa, nó là sinh vật trong truyền thuyết.
Hiện tại, hoàng nhi của y lại có một con hoa tinh linh. Ấn kí kia thực sự khắc trên cổ tay Huân nhi, y thậm chí còn cảm giác được nó có sinh mệnh.
Huân nhi a, ngươi thực sự làm phụ hoàng giật mình a.
“Phụ hoàng, ngươi có muốn nhìn bảo bảo không? Bảo bảo thực đáng yêu.” Ngẩng đầu, ánh mắt Huân nhi lóe sáng tràn ngập chờ mong, nhưng nhiều hơn nữa là muốn chia sẻ niềm vui sướng này với nam nhân.
“Tốt, Huân nhi cho phụ hoàng xem hoa tinh linh trong truyền thuyết là thế nào.” Tây Lam Thương Khung cũng thực chờ mong, bảo bảo của Huân nhi, sinh vật biến mất mấy ngàn năm, hi vọng không làm y thất vọng.
“Ân, phụ hoàng chờ chút, ta lập tức gọi bảo bảo ra ngoài.”
Xoay người, bàn tay nhỏ bé của Tây Lam Linh Huân nhẹ nhàng huy động, số thức ăn tinh mĩ lập tức dạt qua một bên, để lộ ra một khoảng trống rộng rãi, sau đó bé chăm chú nhìn mạn đằng xanh nhạt trên cổ tay mình.
“Bảo bảo, đi ra.”
Tây Lam Thương Khung nghi hoặc xem bảo bối Huân nhi định làm gì, lại đột nhiên phát hiện trước mắt có gì đó lóe sáng. Dựa vào tu vi thâm hậu, giác quan nhạy bén, Tây Lam Thương Khung rõ ràng cảm nhận được nguyên tố trong không khí đột nhiên dao động mãnh liệt.
Xem ra, Huân nhi đang triệu hồi hoa linh tinh.
Quả nhiên, lúc Tây Lam Thương Khung nhìn lại, trên bàn đá từng đặt số điểm tâm tinh mĩ có một tiểu oa nhi phấn nộn trắng nõn đang ngồi.
Cẩn thận đánh giá hoa tinh linh trong truyền thuyết, Tây Lam Thương Khung không khỏi buồn cười. Bộ dáng oa nhi béo tròn trước mặt khoảng 3, 4 tuổi, miệng đang cắn ngón cái, nhìn Huân nhi trong lòng y mỉm cười sáng lạn. Thoạt nhìn trắng nõn béo béo mập mập, đáng yêu dị thường.
Xem ra phấn oa nhi này mới sinh ra không lâu a!
“Chủ nhân, ôm một cái.”
Nhìn phấn oa nhi vươn bàn tay nhỏ bé mũm mĩm muốn Huân nhi ôm, mặt Tây Lam Thương Khung đen xì. Tiểu quỷ chết tiệt này, không thể ngoan ngoãn ngồi chỗ kia sao?
“Chủ nhân, ôm một cái.” Nhìn chủ nhân tựa hồ không có ý muốn ôm mình, phấn oa nhi cảm thấy thực ủy khuất. Tiểu chủ nhân không thích bảo bảo sao, vì sao lại không ôm bảo bảo?
“Bảo bảo…….”
“Huân nhi!” Chú ý Huân nhi tựa hồ bị bộ dáng ủy khuất của tiểu quỷ kia đả động, muốn rời khỏi vòng tay mình, Tây Lam Thương Khung không khỏi siết chặt vòng tay quấn quanh thắt lưng thiên hạ, không cho Huân nhi ôm đứa nhỏ kia.
“Phụ hoàng, bảo bảo nó……”
“Huân nhi, cơ thể ngươi hiện tại rất yếu, phụ hoàng thực lo lắng. Hơn nữa ngươi xem, bảo bảo mập như vậy, nhất định rất nặng, nếu Huân nhi ôm nó, lỡ làm ngã bảo bảo thì sao bây giờ a.”
Tiểu quỷ kia, không biết ăn cái gì mà vừa trắng vừa béo như vậy. Mà Huân nhi lại bé xíu, tuy ôm vào rất mềm mại, thoải mái, Tây Lam Thương Khung vẫn hi vọng Huân nhi có thể khỏe mạnh an khang hơn.
Mà béo oa nhi tựa hồ là ấn kí trên cổ tay Huân nhi, chẳng lẽ nó béo như vậy vì đoạt hết năng lượng trong cơ thể Huân nhi?
“Phụ hoàng nói Lăng Tiêu quấn trên cổ tay Huân nhi sao?” Tây Lam Linh Huân hỏi nam nhân đang lo lắng cho mình, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn.
Phụ hoàng của bé, vị đế vương khí phách cuồng ngạo này, lại vì một ấn kí trên người bé mà lo lắng đến vậy.
“Lăng Tiêu?” Sao có thể? Mạn đằng trên cổ tay Huân nhi sao có thể là Lăng Tiêu? Tuy y không rành về các loại hoa, bất quá y vẫn biết Lăng Tiêu chỉ là một loại hoa cỏ bình thường.
Đóa yêu hoa quấn trên cổ tay Huân nhi yêu diễm đến vậy, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đơn giản, tuyệt đối không phải là Lăng Tiêu hoa. Huống chi, Lăng Tiêu hoa không có màu huyết sắc yêu dị này.
“Đúng vậy, Lăng Tiêu chính là bảo bảo a.” Huân nhi đương nhiên nói, không biết trong lòng Tây Lam Thương Khung đang nổi gợn sóng.
“Huân nhi, nói cho phụ hoàng, bảo bảo là ai?” Đây đã là lần thứ 2 Huân nhi nói tới bảo bảo. Lần ở ngự thư phòng, Tây Lam Thương Khung còn không để ý, hiện tại xem ra ấn kí mạn đằng cùng bảo bảo trong lời Huân nhi có quan hệ rất lớn.
“Bảo bảo a, bảo bảo chính là tinh linh của Lăng Tiêu hoa.”
“Hoa tinh linh!” Nghe Huân nhi nói xong, Tây Lam Thương Khung cảm thấy kì lạ. Một gốc mạn đằng Lăng Tiêu mọc trong lãnh cung âm u, không hề được hoa tượng chăm bón tự sinh tự diệt lại sinh ra hoa tinh linh?
Nên biết, hoa tinh linh trên thế gian này quý hiếm cỡ nào. Không, phải nói là trong những quyển sách cổ xưa, nó là sinh vật trong truyền thuyết.
Hiện tại, hoàng nhi của y lại có một con hoa tinh linh. Ấn kí kia thực sự khắc trên cổ tay Huân nhi, y thậm chí còn cảm giác được nó có sinh mệnh.
Huân nhi a, ngươi thực sự làm phụ hoàng giật mình a.
“Phụ hoàng, ngươi có muốn nhìn bảo bảo không? Bảo bảo thực đáng yêu.” Ngẩng đầu, ánh mắt Huân nhi lóe sáng tràn ngập chờ mong, nhưng nhiều hơn nữa là muốn chia sẻ niềm vui sướng này với nam nhân.
“Tốt, Huân nhi cho phụ hoàng xem hoa tinh linh trong truyền thuyết là thế nào.” Tây Lam Thương Khung cũng thực chờ mong, bảo bảo của Huân nhi, sinh vật biến mất mấy ngàn năm, hi vọng không làm y thất vọng.
“Ân, phụ hoàng chờ chút, ta lập tức gọi bảo bảo ra ngoài.”
Xoay người, bàn tay nhỏ bé của Tây Lam Linh Huân nhẹ nhàng huy động, số thức ăn tinh mĩ lập tức dạt qua một bên, để lộ ra một khoảng trống rộng rãi, sau đó bé chăm chú nhìn mạn đằng xanh nhạt trên cổ tay mình.
“Bảo bảo, đi ra.”
Tây Lam Thương Khung nghi hoặc xem bảo bối Huân nhi định làm gì, lại đột nhiên phát hiện trước mắt có gì đó lóe sáng. Dựa vào tu vi thâm hậu, giác quan nhạy bén, Tây Lam Thương Khung rõ ràng cảm nhận được nguyên tố trong không khí đột nhiên dao động mãnh liệt.
Xem ra, Huân nhi đang triệu hồi hoa linh tinh.
Quả nhiên, lúc Tây Lam Thương Khung nhìn lại, trên bàn đá từng đặt số điểm tâm tinh mĩ có một tiểu oa nhi phấn nộn trắng nõn đang ngồi.
Cẩn thận đánh giá hoa tinh linh trong truyền thuyết, Tây Lam Thương Khung không khỏi buồn cười. Bộ dáng oa nhi béo tròn trước mặt khoảng 3, 4 tuổi, miệng đang cắn ngón cái, nhìn Huân nhi trong lòng y mỉm cười sáng lạn. Thoạt nhìn trắng nõn béo béo mập mập, đáng yêu dị thường.
Xem ra phấn oa nhi này mới sinh ra không lâu a!
“Chủ nhân, ôm một cái.”
Nhìn phấn oa nhi vươn bàn tay nhỏ bé mũm mĩm muốn Huân nhi ôm, mặt Tây Lam Thương Khung đen xì. Tiểu quỷ chết tiệt này, không thể ngoan ngoãn ngồi chỗ kia sao?
“Chủ nhân, ôm một cái.” Nhìn chủ nhân tựa hồ không có ý muốn ôm mình, phấn oa nhi cảm thấy thực ủy khuất. Tiểu chủ nhân không thích bảo bảo sao, vì sao lại không ôm bảo bảo?
“Bảo bảo…….”
“Huân nhi!” Chú ý Huân nhi tựa hồ bị bộ dáng ủy khuất của tiểu quỷ kia đả động, muốn rời khỏi vòng tay mình, Tây Lam Thương Khung không khỏi siết chặt vòng tay quấn quanh thắt lưng thiên hạ, không cho Huân nhi ôm đứa nhỏ kia.
“Phụ hoàng, bảo bảo nó……”
“Huân nhi, cơ thể ngươi hiện tại rất yếu, phụ hoàng thực lo lắng. Hơn nữa ngươi xem, bảo bảo mập như vậy, nhất định rất nặng, nếu Huân nhi ôm nó, lỡ làm ngã bảo bảo thì sao bây giờ a.”
Tiểu quỷ kia, không biết ăn cái gì mà vừa trắng vừa béo như vậy. Mà Huân nhi lại bé xíu, tuy ôm vào rất mềm mại, thoải mái, Tây Lam Thương Khung vẫn hi vọng Huân nhi có thể khỏe mạnh an khang hơn.
Mà béo oa nhi tựa hồ là ấn kí trên cổ tay Huân nhi, chẳng lẽ nó béo như vậy vì đoạt hết năng lượng trong cơ thể Huân nhi?
Tác giả :
Du Mộng Y Nhiên