Tây Hồ Nhị Nhân Chuyển
Chương 33: 2vs2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Thần là một người đã nói là sẽ làm, nữ thần nói chờ cậu, đương nhiên cậu không thể để nữ thần thất vọng rồi!
—— trí thông minh của những người đang yêu đều là số âm cả.
Khoan nói đến chuyện Họa Cốt có thể nếm được món ăn do cậu làm hay không, chỉ mỗi chuyện một cậu ấm hai mươi tuổi rồi mà chưa vào bếp lần nào, có thể phân biệt được hành với tỏi sao?
Đương nhiên Cố Thần không phân biệt được rồi, cậu cũng không biết cái nào là muối cái nào là đường.
Khi Cố Thần nói với dì Dương giúp việc nhà mình là muốn học nấu ăn, cằm dì Dương suýt chút nữa đã rớt xuống đất, thật lâu sau vẫn chưa bình tĩnh nổi. Song, nếu đã là yêu cầu của cậu chủ nhà mình, dì Dương cũng đâu thể phản đối.
Dì Dương không học chuyên ngành nấu nướng, dì từ nông thôn lên, do nhà có đông em quá, có lúc ba mẹ bận chăm lo cho em mà chẳng còn thời gian làm thức ăn, nên đa số việc nhà đều do một mình chị cả là dì Dương gánh hết, bao gồm cả việc nấu ăn.
Dì Dương theo một người thầy trong làng học nấu ăn, tay nghề nấu nướng của người thầy này tuyệt vời vô cùng, làm món nào cũng thơm ngon hấp dẫn, thế là dì Dương cũng được xem như là đệ tử kế thừa danh sư. Đến thành phố S kiếm sống, nào ngờ tình cờ gặp mẹ của Cố Thần, mẹ cậu để dì lo việc nhà, sau đó mới biết dì còn có cả một tay nghề tuyệt đỉnh, bèn tăng lương cho dì.
Trở lại chủ đề.
Dì Dương là đầu bếp lâu năm, chỗ để muối gạo giấm đường này nọ dì là người rõ hơn ai hết, ngay cả những gia vị khác cũng được dì đổ cẩn thận vào hủ rồi sắp xếp ngay ngắn, để tiện cho lúc nấu ăn.
Muối và đường được đặt trong hai hủ khác nhau, tương, giấm và rượu thì đựng trong những chiếc bình khá giống nhau, cái này thì không cần phải lo lắng, vì phía trên mỗi cái bình đều có dán giấy viết tên cả.
Dì Dương biết nhìn đâu là muối đâu là đường, nhưng Cố Thần lại không biết, tuy dì Dương đã dạy cậu làm sao để phân biệt hai thứ, nhưng lúc nấu, Cố Thần vẫn ngốc nghếch bỏ nhầm muối thành đường…
Có một loại người, trời sinh đã không thích hợp với việc bếp núc.
Ngày đầu tiên Cố Thần học nấu ăn, suýt chút đã bị dì Dương cầm chổi chà đuổi ra khỏi bếp. Khoan nói mấy thứ như nguyên liệu, chỉ mỗi mấy cái chén đĩa thôi không biết đã bể bao nhiêu cái rồi… dì Dương là một người vô cùng tiết kiệm, tuy nhà họ Cố giàu có, nhưng dì vẫn không phí của đi mua mấy thứ đắt tiền, dì luôn cố gắng sao cho họ vừa ăn ngon vừa không quá lãng phí.
Lạc đề rồi…
Dụng cụ làm bếp của nhà họ Cố đều thuộc loại cao cấp, chỉ mới một ngày mà Cố Thần đã làm bể cả một núi đĩa, dì Dương đau lòng lắm, giá của một cái đĩa trong đây cũng đủ để gia đình khác mua bốn năm cái đó.
Nếu không phải biết cậu chủ này hiền lành tốt bụng, dì Dương còn nghĩ cậu là một thằng nhóc chỉ biết ăn sung mặc sướng ăn bám phá hoại người khác. Tuy vậy nhưng dì Dương vẫn rất đau lòng: hình như gần đây cậu chủ rất thích vào bếp, ngày nào cũng chạy đến đây là sao?
Cho đến tận khi dì Dương về quê thăm người thân, cậu chủ Cố Thần vẫn tìm dì mỗi ngày để học cách nấu ăn. Dì Dương nói chuyện làm bể chén dĩa cho mẹ Cố Thần, nhận được câu trả lời rằng cứ mua thêm đi, cho nó đập.
Quả nhiên suy nghĩ của nhà giàu khác hẳn với của tầng lớp bình dân phổ thông…
Dì Dương mua thêm bốn năm bộ dĩa, nhưng lần này dì không mua loại đắt tiền nữa, mà chỉ mua loại bình thường bán trong siêu thị. Để cậu chủ Cố Thần phân biệt rõ các loại gia vị, dì Dương còn viết rõ từng cái tên lên mấy cái bình cái hủ, sắp xếp theo từng loại
Thế nhưng, dì Dương đã nghĩ quá đơn giản về sát thủ phòng bếp rồi, dù dì đã viết rất rõ tên gia vị, vị đầu bếp nào đó vẫn bất cẩn rồi sáng tạo ra những món ăn của riêng mình.
Lúc này, anh trai của Cố Thần, Cố Thiên Nhai, là người phải gánh nhiều đau đớn nhất.
Về tay nghề của mình, ngay cả Cố Thần cũng không dám thử, lúc dì Dương còn ở đây, khi nhìn thấy mấy món ăn cậu nấu xong thì bảo cậu đổ hết đi, cậu nói muốn nếm thử mùi vị xem sao thì dì Dương lập tức đi tìm một đống thuốc bao tử thuốc bổ này nọ đặt trước mặt cậu, Cố Thần chỉ đành câm nín.
Cố Thần đã từng nếm thử thức ăn mình tự làm, nếm xong cậu phải bật thốt rằng dì Dương quá thông minh.
Kể từ đó, cậu không còn nếm thử món ăn mình tự làm nữa, tất cả những người khác trong nhà bị cậu năn nỉ nếm thử, nhưng chỉ một lần thôi là không ai dám thử lần thứ hai, cho nên cậu mới nghĩ đến người anh trai này.
Kết quả thì không cần nói cũng biết.
……
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần T T
[Đội] [Họa Cốt]: Nấu không ngon?
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Anh tôi mới nếm thử thì đã bỏ chạy rồi QAQ
[Đội] [Họa Cốt]: ..
Một tuần trở lại đây, Diệp Túy Nguyệt đều dành hết thời gian khiêu chiến với phòng bếp, mỗi ngày ngoài việc cố định làm nhiệm vụ với Họa Cốt, cậu còn kể cho anh nghe về những tâm đắc khi học nấu ăn, bao gồm cả các bước nấu, phản ứng của người thử, chuyện nào cũng kể hết với Họa Cốt.
Sống biết bao nhiêu năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên Họa Cốt bị ai đó chọc cười đau bụng như vậy, từ một góc độ khác, gà vàng ngốc quả thật là niềm vui của anh.
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần, tôi vô dụng quá phải không
[Đội] [Họa Cốt]: Xoa đầu
[Đội] [Họa Cốt]: Vạn sự khởi đầu nan, từ từ tới là được
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Ừm… tôi nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập…
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần, nữ thần đừng chê tôi nha =、=
[Đội] [Họa Cốt]: Ừm, không chê em đâu
Xưa nay Họa Cốt không phải là người thích ảo tưởng về tương lai của mình, bởi vì tương lai nằm trong tay mình, có khát khao cỡ nào đi chăng nữa cũng có ích gì đâu, nó chỉ nằm trong đầu mình mà không thể trở thành sự thật được. Nhưng những chuyện liên quan đến gà vàng ngốc đã hoàn toàn phá vỡ quan niệm từ xưa đến nay của anh, thỉnh thoảng anh cũng sẽ tưởng tượng về tương lai của mình và gà vàng.
Ví dụ như: Anh có thể bẻ cong con gà vàng này không? Nếu gà vàng ngốc là một cậu trai thẳng đến không thể thẳng hơn, anh phải làm sao đây?
Còn nữa, bây giờ anh vẫn chưa biết mặt mũi gà vàng ngốc ra sao, nếu gà vàng ngốc xấu xí thì sao… anh còn nhớ năm ngoái, một cô bạn nữ đã nghỉ game của anh gặp mặt người yêu trên mạng của mình, trong trò chơi người yêu cô là anh chàng vô cùng dịu dàng, hơn nữa giọng nói cũng rất hay, cô nghĩ rằng người sở hữu một giọng nói hay như thế chắc chắn sẽ là một chàng hoàng tử đẹp trai. Nhưng sự thật luôn rất phũ phàng.
Họa Cốt đang suy nghĩ xem có nên nhân dịp nào đó lừa gà vàng ngốc gửi hình cho mình xem hay không.
Không biết do Họa Cốt có siêu năng lực hay do gà vàng Cố Thần quá khờ, lúc cậu nói chuyện với Họa Cốt, bất cẩn nhấn trúng nút gọi video, sau khi Họa Cốt nhận cuộc gọi, Cố Thần mới vội vã tắt đi… tuy chỉ hai giây ngắn ngủi, nhưng Họa Cốt đã thấy rõ mặt của gà vàng ngốc.
Hai người vẫn còn trong game, QQ chỉ dùng để cắt hình gửi hình thôi.
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Tôi bất cẩn bấm nhầm
[Đội] [Họa Cốt]: Ừm
Ban đầu Họa Cốt còn tưởng gà vàng ngốc thật sự muốn bật webcam trò chuyện với mình, cho nên chỉ do dự một chút, đồng thời che đi bên mình, anh sợ mình đột nhiên xuất hiện sẽ dọa gà vàng ngốc.
—— với tính cách của gà vàng Cố Thần, chắc chắn sẽ bị dọa cho ngốc luôn.
……
Ngoài việc trò chuyện và cố định làm nhiệm vụ, Cố Thần và Họa Cốt còn đánh 2vs2 và 3vs3.
3vs3 thì phải tổ đội với Khúc Hồng Trang, à mà phải nói, Khúc Hồng Trang quả thật nói là giữ lời, cậu ta nói muốn gom Vẫn Thiết thì thật sự chạy đi gom Vẫn Thiết, gần như bao hết mấy bí cảnh như Chiến Bảo, Đại Minh Cung, Tiểu Minh Cung, mấy cái rương cũng thu từ chỗ bạn bè. Dù cho tỉ lệ rơi là 200:1, Cố Thần vẫn quyết định sẽ đi cùng để sờ một viên Huyền Tinh cho cậu ta.
Nhóm 2vs2 của Cố Thần và Họa Cốt thuộc loại giao lưu bằng mắt, rất ăn ý, nhưng có lúc nhân vật buff của Họa Cốt bị đánh khiến Cố Thần cảm thấy rất khó chịu. Hoặc có khi Họa Cốt bị khống chế liên tục nhưng chiêu thức giải khống thì lại đang trong giai đoạn CD, Cố Thần không thể chạy quá xa.
Có thể gõ chữ trên kênh chiến trường, nhưng lúc đánh thì sao mà còn thời gian gõ nữa?
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần, chúng ta lên YY nha =、=
Tay Họa Cốt run lên, YY… anh làm sao nói chuyện đây, chẳng lẽ phải dùng phần mềm biến giọng?
[Đội] [Họa Cốt]: Tôi không có mic…
Lần đầu tiên, Họa Cốt nói dối.
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Vậy mình tôi nói thôi được không?
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Tuy tôi rất dở =、=
[Đội] [Họa Cốt]: Được, em mở mic đi
Hai người cũng không vì một trận đánh danh kiếm mà phải chạy đi tạo kênh hay phòng, Cố Thần gia nhập bang Giang Sơn Tiếu lâu như vậy rồi nhưng cậu cũng ít khi lên YY, nhiều lắm thì lúc đánh nhau chạy vào nghe chỉ huy thôi.
Hai người chỉ sử dụng khung đối thoại bình thường để nói chuyện với nhau, Cố Thần điều chỉnh thật tốt trạng thái, vô cùng kích động gọi tiếng nữ thần.
Khi nghe thấy giọng nói xa lạ này, tim Họa Cốt bất giác hẫng đi một nhịp, đó là một giọng nói rất trẻ trung, nếu theo cách nói của một người bạn trước đây của anh thì đó là một giọng nói rất quyến rũ, ẩn chứa trong ấy là chút gì đó hồi hộp và phấn khởi.
Nếu cậu không gọi anh là nữ thần thì sẽ càng tuyệt hơn.
“Nữ thần, nữ thần có nghe tôi nói gì không?”
Họa Cốt sững sờ chốc lát rồi mới gõ chữ trên kênh đội.
[Đội] [Họa Cốt]: Ừm, nghe
“Vậy tôi xếp hàng nha?”
[Đội] [Họa Cốt]: Được
Xếp hàng đánh 2vs2 nhanh hơn lúc đánh 3vs3 và 5vs5 nhiều, nhiều lúc chỉ cần chờ có vài giây đã được vào. Lần này Cố Thần xếp hàng chờ khoảng mười mấy giây, được truyền tống vào bản đồ Đại Mạc Lâu Lan.
Cố Thần nhìn tổ hợp phe địch – một Khí Thuần, một Ly Kinh.
Tàng Kiếm muốn đánh Khí Thần thì hơi khó, nhất là khi phe địch còn có thêm một buff Ly Kinh, trong ba buff, khả năng buff đơn của Ly Kinh là mạnh nhất. Nhưng, trang bị của cô nàng Ly Kinh này cũng không tốt lắm.
“Giờ tôi đánh Ly Kinh sao?”
[Họa Cốt] nói nhỏ: Đánh Khí Thuần, lừa vô địch, tôi khống chế Ly Kinh
[Họa Cốt] nói nhỏ: Vạn Hoa chờ xong Tinh Lâu rồi mới đánh
“Ừm, được.”
Mục tiêu của Khí Thuần là Cố Thần, phái nội công đánh ngoại công khá đau, phải có vú ở đằng sau mới chịu được.
Họa Cốt xông lên khống chế Vạn Hoa, có lẽ cô nàng nghĩ Khí Thuần có thể chống đỡ được mấy giây nên không dùng Tinh Lâu, chờ cô nàng hết thời gian bị khống chế, Họa Cốt liền ném thêm cái Đế Tham qua, bấy giờ thanh máu của Thuần Dương chỉ còn mười phần trăm liền vào trạng thái vô địch, đồng thời đuổi giết Họa Cốt.
Thông thường đội ngũ Khí Thuần dẫn theo buff luôn tự thêm vô địch rồi vây đánh buff, nếu bật tử khí thậm chí còn có thể giết chết DPS trong tích tắc.
Tiếc rằng, cách đánh phổ thông này không thể áp dụng vào Họa Cốt, ngay lúc Khí Thuần vừa chuyển sang đánh anh, anh liền sử dụng Phạn Âm, ném cho Cố Thần một cái giảm sát thương, ba ba Khí Thuần ơi hết vô địch rồi sao ba còn giết người ta được nữa?
[Họa Cốt] nói nhỏ: Đánh buff
Cố Thần lập tức nghe lời chuyển mục tiêu sang đánh buff, Ly Kinh còn đang ngỡ ngàng chưa phản ứng kịp đã bị Tàng Kiếm cầm thần binh Hạc Quy đập mất hơn nửa thanh máu, ngay sau đó Cố Thần dùng tiếp Phong Xa xoáy chết Ly Kinh.
Khí Bee không còn sữa không còn Trấn Sơn Hà còn bị thận hư ơi, cậu có ổn không?
Kết thúc trận chiến một cách hoàn mỹ, ngữ điệu khi nói chuyện của Cố Thần trên YY nghe có vẻ rất mừng rỡ.
Trận thứ hai, địa điểm vẫn ở Đại Mạc Lâu Lan, lần này phe địch là một đội thái rau toàn DPS, một Cá Voi một Minh Giáo.
Chờ đã, ID của con Cá Voi này……
“Nữ thần, con Cá Voi đó, hình như là anh tôi…”
Cố Thần là một người đã nói là sẽ làm, nữ thần nói chờ cậu, đương nhiên cậu không thể để nữ thần thất vọng rồi!
—— trí thông minh của những người đang yêu đều là số âm cả.
Khoan nói đến chuyện Họa Cốt có thể nếm được món ăn do cậu làm hay không, chỉ mỗi chuyện một cậu ấm hai mươi tuổi rồi mà chưa vào bếp lần nào, có thể phân biệt được hành với tỏi sao?
Đương nhiên Cố Thần không phân biệt được rồi, cậu cũng không biết cái nào là muối cái nào là đường.
Khi Cố Thần nói với dì Dương giúp việc nhà mình là muốn học nấu ăn, cằm dì Dương suýt chút nữa đã rớt xuống đất, thật lâu sau vẫn chưa bình tĩnh nổi. Song, nếu đã là yêu cầu của cậu chủ nhà mình, dì Dương cũng đâu thể phản đối.
Dì Dương không học chuyên ngành nấu nướng, dì từ nông thôn lên, do nhà có đông em quá, có lúc ba mẹ bận chăm lo cho em mà chẳng còn thời gian làm thức ăn, nên đa số việc nhà đều do một mình chị cả là dì Dương gánh hết, bao gồm cả việc nấu ăn.
Dì Dương theo một người thầy trong làng học nấu ăn, tay nghề nấu nướng của người thầy này tuyệt vời vô cùng, làm món nào cũng thơm ngon hấp dẫn, thế là dì Dương cũng được xem như là đệ tử kế thừa danh sư. Đến thành phố S kiếm sống, nào ngờ tình cờ gặp mẹ của Cố Thần, mẹ cậu để dì lo việc nhà, sau đó mới biết dì còn có cả một tay nghề tuyệt đỉnh, bèn tăng lương cho dì.
Trở lại chủ đề.
Dì Dương là đầu bếp lâu năm, chỗ để muối gạo giấm đường này nọ dì là người rõ hơn ai hết, ngay cả những gia vị khác cũng được dì đổ cẩn thận vào hủ rồi sắp xếp ngay ngắn, để tiện cho lúc nấu ăn.
Muối và đường được đặt trong hai hủ khác nhau, tương, giấm và rượu thì đựng trong những chiếc bình khá giống nhau, cái này thì không cần phải lo lắng, vì phía trên mỗi cái bình đều có dán giấy viết tên cả.
Dì Dương biết nhìn đâu là muối đâu là đường, nhưng Cố Thần lại không biết, tuy dì Dương đã dạy cậu làm sao để phân biệt hai thứ, nhưng lúc nấu, Cố Thần vẫn ngốc nghếch bỏ nhầm muối thành đường…
Có một loại người, trời sinh đã không thích hợp với việc bếp núc.
Ngày đầu tiên Cố Thần học nấu ăn, suýt chút đã bị dì Dương cầm chổi chà đuổi ra khỏi bếp. Khoan nói mấy thứ như nguyên liệu, chỉ mỗi mấy cái chén đĩa thôi không biết đã bể bao nhiêu cái rồi… dì Dương là một người vô cùng tiết kiệm, tuy nhà họ Cố giàu có, nhưng dì vẫn không phí của đi mua mấy thứ đắt tiền, dì luôn cố gắng sao cho họ vừa ăn ngon vừa không quá lãng phí.
Lạc đề rồi…
Dụng cụ làm bếp của nhà họ Cố đều thuộc loại cao cấp, chỉ mới một ngày mà Cố Thần đã làm bể cả một núi đĩa, dì Dương đau lòng lắm, giá của một cái đĩa trong đây cũng đủ để gia đình khác mua bốn năm cái đó.
Nếu không phải biết cậu chủ này hiền lành tốt bụng, dì Dương còn nghĩ cậu là một thằng nhóc chỉ biết ăn sung mặc sướng ăn bám phá hoại người khác. Tuy vậy nhưng dì Dương vẫn rất đau lòng: hình như gần đây cậu chủ rất thích vào bếp, ngày nào cũng chạy đến đây là sao?
Cho đến tận khi dì Dương về quê thăm người thân, cậu chủ Cố Thần vẫn tìm dì mỗi ngày để học cách nấu ăn. Dì Dương nói chuyện làm bể chén dĩa cho mẹ Cố Thần, nhận được câu trả lời rằng cứ mua thêm đi, cho nó đập.
Quả nhiên suy nghĩ của nhà giàu khác hẳn với của tầng lớp bình dân phổ thông…
Dì Dương mua thêm bốn năm bộ dĩa, nhưng lần này dì không mua loại đắt tiền nữa, mà chỉ mua loại bình thường bán trong siêu thị. Để cậu chủ Cố Thần phân biệt rõ các loại gia vị, dì Dương còn viết rõ từng cái tên lên mấy cái bình cái hủ, sắp xếp theo từng loại
Thế nhưng, dì Dương đã nghĩ quá đơn giản về sát thủ phòng bếp rồi, dù dì đã viết rất rõ tên gia vị, vị đầu bếp nào đó vẫn bất cẩn rồi sáng tạo ra những món ăn của riêng mình.
Lúc này, anh trai của Cố Thần, Cố Thiên Nhai, là người phải gánh nhiều đau đớn nhất.
Về tay nghề của mình, ngay cả Cố Thần cũng không dám thử, lúc dì Dương còn ở đây, khi nhìn thấy mấy món ăn cậu nấu xong thì bảo cậu đổ hết đi, cậu nói muốn nếm thử mùi vị xem sao thì dì Dương lập tức đi tìm một đống thuốc bao tử thuốc bổ này nọ đặt trước mặt cậu, Cố Thần chỉ đành câm nín.
Cố Thần đã từng nếm thử thức ăn mình tự làm, nếm xong cậu phải bật thốt rằng dì Dương quá thông minh.
Kể từ đó, cậu không còn nếm thử món ăn mình tự làm nữa, tất cả những người khác trong nhà bị cậu năn nỉ nếm thử, nhưng chỉ một lần thôi là không ai dám thử lần thứ hai, cho nên cậu mới nghĩ đến người anh trai này.
Kết quả thì không cần nói cũng biết.
……
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần T T
[Đội] [Họa Cốt]: Nấu không ngon?
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Anh tôi mới nếm thử thì đã bỏ chạy rồi QAQ
[Đội] [Họa Cốt]: ..
Một tuần trở lại đây, Diệp Túy Nguyệt đều dành hết thời gian khiêu chiến với phòng bếp, mỗi ngày ngoài việc cố định làm nhiệm vụ với Họa Cốt, cậu còn kể cho anh nghe về những tâm đắc khi học nấu ăn, bao gồm cả các bước nấu, phản ứng của người thử, chuyện nào cũng kể hết với Họa Cốt.
Sống biết bao nhiêu năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên Họa Cốt bị ai đó chọc cười đau bụng như vậy, từ một góc độ khác, gà vàng ngốc quả thật là niềm vui của anh.
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần, tôi vô dụng quá phải không
[Đội] [Họa Cốt]: Xoa đầu
[Đội] [Họa Cốt]: Vạn sự khởi đầu nan, từ từ tới là được
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Ừm… tôi nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập…
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần, nữ thần đừng chê tôi nha =、=
[Đội] [Họa Cốt]: Ừm, không chê em đâu
Xưa nay Họa Cốt không phải là người thích ảo tưởng về tương lai của mình, bởi vì tương lai nằm trong tay mình, có khát khao cỡ nào đi chăng nữa cũng có ích gì đâu, nó chỉ nằm trong đầu mình mà không thể trở thành sự thật được. Nhưng những chuyện liên quan đến gà vàng ngốc đã hoàn toàn phá vỡ quan niệm từ xưa đến nay của anh, thỉnh thoảng anh cũng sẽ tưởng tượng về tương lai của mình và gà vàng.
Ví dụ như: Anh có thể bẻ cong con gà vàng này không? Nếu gà vàng ngốc là một cậu trai thẳng đến không thể thẳng hơn, anh phải làm sao đây?
Còn nữa, bây giờ anh vẫn chưa biết mặt mũi gà vàng ngốc ra sao, nếu gà vàng ngốc xấu xí thì sao… anh còn nhớ năm ngoái, một cô bạn nữ đã nghỉ game của anh gặp mặt người yêu trên mạng của mình, trong trò chơi người yêu cô là anh chàng vô cùng dịu dàng, hơn nữa giọng nói cũng rất hay, cô nghĩ rằng người sở hữu một giọng nói hay như thế chắc chắn sẽ là một chàng hoàng tử đẹp trai. Nhưng sự thật luôn rất phũ phàng.
Họa Cốt đang suy nghĩ xem có nên nhân dịp nào đó lừa gà vàng ngốc gửi hình cho mình xem hay không.
Không biết do Họa Cốt có siêu năng lực hay do gà vàng Cố Thần quá khờ, lúc cậu nói chuyện với Họa Cốt, bất cẩn nhấn trúng nút gọi video, sau khi Họa Cốt nhận cuộc gọi, Cố Thần mới vội vã tắt đi… tuy chỉ hai giây ngắn ngủi, nhưng Họa Cốt đã thấy rõ mặt của gà vàng ngốc.
Hai người vẫn còn trong game, QQ chỉ dùng để cắt hình gửi hình thôi.
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Tôi bất cẩn bấm nhầm
[Đội] [Họa Cốt]: Ừm
Ban đầu Họa Cốt còn tưởng gà vàng ngốc thật sự muốn bật webcam trò chuyện với mình, cho nên chỉ do dự một chút, đồng thời che đi bên mình, anh sợ mình đột nhiên xuất hiện sẽ dọa gà vàng ngốc.
—— với tính cách của gà vàng Cố Thần, chắc chắn sẽ bị dọa cho ngốc luôn.
……
Ngoài việc trò chuyện và cố định làm nhiệm vụ, Cố Thần và Họa Cốt còn đánh 2vs2 và 3vs3.
3vs3 thì phải tổ đội với Khúc Hồng Trang, à mà phải nói, Khúc Hồng Trang quả thật nói là giữ lời, cậu ta nói muốn gom Vẫn Thiết thì thật sự chạy đi gom Vẫn Thiết, gần như bao hết mấy bí cảnh như Chiến Bảo, Đại Minh Cung, Tiểu Minh Cung, mấy cái rương cũng thu từ chỗ bạn bè. Dù cho tỉ lệ rơi là 200:1, Cố Thần vẫn quyết định sẽ đi cùng để sờ một viên Huyền Tinh cho cậu ta.
Nhóm 2vs2 của Cố Thần và Họa Cốt thuộc loại giao lưu bằng mắt, rất ăn ý, nhưng có lúc nhân vật buff của Họa Cốt bị đánh khiến Cố Thần cảm thấy rất khó chịu. Hoặc có khi Họa Cốt bị khống chế liên tục nhưng chiêu thức giải khống thì lại đang trong giai đoạn CD, Cố Thần không thể chạy quá xa.
Có thể gõ chữ trên kênh chiến trường, nhưng lúc đánh thì sao mà còn thời gian gõ nữa?
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần, chúng ta lên YY nha =、=
Tay Họa Cốt run lên, YY… anh làm sao nói chuyện đây, chẳng lẽ phải dùng phần mềm biến giọng?
[Đội] [Họa Cốt]: Tôi không có mic…
Lần đầu tiên, Họa Cốt nói dối.
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Vậy mình tôi nói thôi được không?
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Tuy tôi rất dở =、=
[Đội] [Họa Cốt]: Được, em mở mic đi
Hai người cũng không vì một trận đánh danh kiếm mà phải chạy đi tạo kênh hay phòng, Cố Thần gia nhập bang Giang Sơn Tiếu lâu như vậy rồi nhưng cậu cũng ít khi lên YY, nhiều lắm thì lúc đánh nhau chạy vào nghe chỉ huy thôi.
Hai người chỉ sử dụng khung đối thoại bình thường để nói chuyện với nhau, Cố Thần điều chỉnh thật tốt trạng thái, vô cùng kích động gọi tiếng nữ thần.
Khi nghe thấy giọng nói xa lạ này, tim Họa Cốt bất giác hẫng đi một nhịp, đó là một giọng nói rất trẻ trung, nếu theo cách nói của một người bạn trước đây của anh thì đó là một giọng nói rất quyến rũ, ẩn chứa trong ấy là chút gì đó hồi hộp và phấn khởi.
Nếu cậu không gọi anh là nữ thần thì sẽ càng tuyệt hơn.
“Nữ thần, nữ thần có nghe tôi nói gì không?”
Họa Cốt sững sờ chốc lát rồi mới gõ chữ trên kênh đội.
[Đội] [Họa Cốt]: Ừm, nghe
“Vậy tôi xếp hàng nha?”
[Đội] [Họa Cốt]: Được
Xếp hàng đánh 2vs2 nhanh hơn lúc đánh 3vs3 và 5vs5 nhiều, nhiều lúc chỉ cần chờ có vài giây đã được vào. Lần này Cố Thần xếp hàng chờ khoảng mười mấy giây, được truyền tống vào bản đồ Đại Mạc Lâu Lan.
Cố Thần nhìn tổ hợp phe địch – một Khí Thuần, một Ly Kinh.
Tàng Kiếm muốn đánh Khí Thần thì hơi khó, nhất là khi phe địch còn có thêm một buff Ly Kinh, trong ba buff, khả năng buff đơn của Ly Kinh là mạnh nhất. Nhưng, trang bị của cô nàng Ly Kinh này cũng không tốt lắm.
“Giờ tôi đánh Ly Kinh sao?”
[Họa Cốt] nói nhỏ: Đánh Khí Thuần, lừa vô địch, tôi khống chế Ly Kinh
[Họa Cốt] nói nhỏ: Vạn Hoa chờ xong Tinh Lâu rồi mới đánh
“Ừm, được.”
Mục tiêu của Khí Thuần là Cố Thần, phái nội công đánh ngoại công khá đau, phải có vú ở đằng sau mới chịu được.
Họa Cốt xông lên khống chế Vạn Hoa, có lẽ cô nàng nghĩ Khí Thuần có thể chống đỡ được mấy giây nên không dùng Tinh Lâu, chờ cô nàng hết thời gian bị khống chế, Họa Cốt liền ném thêm cái Đế Tham qua, bấy giờ thanh máu của Thuần Dương chỉ còn mười phần trăm liền vào trạng thái vô địch, đồng thời đuổi giết Họa Cốt.
Thông thường đội ngũ Khí Thuần dẫn theo buff luôn tự thêm vô địch rồi vây đánh buff, nếu bật tử khí thậm chí còn có thể giết chết DPS trong tích tắc.
Tiếc rằng, cách đánh phổ thông này không thể áp dụng vào Họa Cốt, ngay lúc Khí Thuần vừa chuyển sang đánh anh, anh liền sử dụng Phạn Âm, ném cho Cố Thần một cái giảm sát thương, ba ba Khí Thuần ơi hết vô địch rồi sao ba còn giết người ta được nữa?
[Họa Cốt] nói nhỏ: Đánh buff
Cố Thần lập tức nghe lời chuyển mục tiêu sang đánh buff, Ly Kinh còn đang ngỡ ngàng chưa phản ứng kịp đã bị Tàng Kiếm cầm thần binh Hạc Quy đập mất hơn nửa thanh máu, ngay sau đó Cố Thần dùng tiếp Phong Xa xoáy chết Ly Kinh.
Khí Bee không còn sữa không còn Trấn Sơn Hà còn bị thận hư ơi, cậu có ổn không?
Kết thúc trận chiến một cách hoàn mỹ, ngữ điệu khi nói chuyện của Cố Thần trên YY nghe có vẻ rất mừng rỡ.
Trận thứ hai, địa điểm vẫn ở Đại Mạc Lâu Lan, lần này phe địch là một đội thái rau toàn DPS, một Cá Voi một Minh Giáo.
Chờ đã, ID của con Cá Voi này……
“Nữ thần, con Cá Voi đó, hình như là anh tôi…”
Tác giả :
Tang Phi Ngư