Tây Du Nhất Mộng
Quyển 1 - Chương 14: Cái chết của Ngụy Trưng
Sáng sớm, Đại Nhiệt không vội đánh răng rửa mặt ăn điểm tâm, mà mặc mỗi cái quần lót đi một bài Thái Cực Quyền ngay trong phòng —— bộ Thái Cực Quyền này là gia truyền, theo châm ngôn tổ tông lưu lại thì thường xuyên luyện sẽ giúp cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ. Dưới sự thúc ép lẫn dụ dỗ của cha mẹ, Đại Nhiệt không sai biệt lắm đã luyện 20 năm, ngoài thân thể linh hoạt như khỉ thì hiệu quả ở phương diện tinh thần cũng không tồi, bình thường ăn uống cũng tốt, răng miệng cứng chắc, đại tiểu tiện thông thoáng. Nhưng chân chính để cho hắn kiên trì mỗi ngày thôi luyện là hắn phát hiện nhờ luyện công mà công năng một phương diện nào đó của mình có vẻ trở nên rất cường đại. Vì sao phải nói ‘có vẻ’, bởi vì hắn chưa từng có "nghiệm chứng lâm sàng" qua, chỉ thông qua một ít tài liệu văn hóa phẩm không dành cho trẻ em mà tạm thời kết luận.
Luyện xong một lần, vệ sinh ăn uống chỉnh tề, Đại Nhiệt lại đeo dụng cụ tiến vào trò chơi.
Người trong thôn dường như vĩnh viễn cũng sẽ không giảm, ai nấy đều vội vã đi tới đi lui.
- Mọi người dậy sớm thế!
- Sớm nhỉ! Ăn sáng chưa?
- Buổi sáng tốt lành! Mỹ nữ! Trộ ôi, mới có một buổi tối mà nơi đó của em to thêm nhiều thế!
Đại Nhiệt tựa như một gã lãnh đạo đi kiểm tra công tác trong cơ quan, hai tay bắt chéo sau lưng, nhăn nhở tươi cười, càng không ngừng chào hỏi với những người đi gần mình, hoàn toàn không ngại ánh mắt cổ quái mà buồn bực của người khác! Khi thấy một người chơi nữ dáng người đầy đặn thì Đại Nhiệt lập tức lộ nguyên hình, ánh mắt mê đắm nhìn chòng chọc tới.
Người chơi nữ kia trừng mắt liếc hắn một cái, lần này mắng ra không phải hai chữ, mà là ba chữ: "Bệnh thần kinh!" rồi nghênh ngang rời đi.
Đại Nhiệt không thèm để ý chút nào cười hắc hắc, tiếp tục tản bộ, tiếp tục chào hỏi. Khi hắn đi qua một con đường tắt thì đột nhiên hai gã đái đao thị vệ như lang như hổ bổ nhào ra, một bắt tay trái, một tóm tay phải, đem hắn giải đi.
Đại Nhiệt rùng mình một cái, nhận ra hai người này chính là cao thủ đại nội thủ hạ của Ngụy Trưng, không ngừng kêu khổ: khẳng định sự việc đã bại lộ, Ngụy Trưng biết mình trộm Trảm Long Lệnh của hắn, muốn đem mình thiên đao vạn quả. (1)
Hai thị vệ sải bước, xách theo Đại Nhiệt tựa như xách một con gà, đi thẳng về khách điếm. Người chơi đi trên đường thấy cảnh này, đều kinh ngạc không biết chuyện gì xảy ra. Có vài muội muội đầu óc mau lẹ, liên tưởng phong phú lập tức cho rằng: Trư Bát Giới này nhất định là quấy rối mỹ nữ nào đó vượt quá giới hạn, bị người ta tố cáo, giờ chuẩn bị đi chịu "Mãn Thanh thập đại khổ hình" trong truyền thuyết. Lời này một truyền mười, mười truyền một trăm, trăm truyền hàng nghìn hàng vạn, rất nhanh khơi ra một màn mưa gió trong thôn. Không ít người tò mò bám theo thị vệ, muốn tới xem náo nhiệt, đáng tiếc là đến khách điếm thì thị vệ bèn đem Đại Nhiệt ném vào, sau đó đóng chặt cửa lại canh gác bên ngoài, bất luận kẻ nào cũng không được tiếp tục tiến vào.
Bên trong có chút tối tăm, hai thị vệ khác của Ngụy Trưng đã ở sẵn nơi này, thấy Đại Nhiệt vào đồng thời trợn mắt nhìn. Đại Nhiệt lập tức có tật giật mình cúi đầu. Chỉ thấy trên chiếc giường đặt cạnh góc tường, Ngụy Trưng đang nằm nhắm mắt, mặt mày tiều tụy tựa như đang bệnh nặng.
- Ngụy đại nhân!
Đại Nhiệt cố lấy can đảm khẽ gọi một tiếng.
Ngụy Trưng khó nhọc mở ra hai mắt, vẩn đục vô thần, nào có nửa điểm phấn chấn tối qua.
- Đại Nhiệt thiếu hiệp, ngươi, ngươi tới rồi.
Xưng hô rất lễ mạo, xem ra có hi vọng! Đại Nhiệt lại tăng vài phần dũng khí, an tâm hơn không ít, hỏi thẳng:
- Vâng, không biết ngài có gì phân phó?
Ngụy Trưng ho khan hai tiếng:
- Thiên Đình ban lệnh, Đông Hải Long Vương Ngao Quảng mạo phạm Thiên điều (2), lệnh lão phu giám trảm (3), ai ngờ bảo hộ không chu toàn, ta làm mất Trảm Long Lệnh, phạm tội không làm tròn bổn phận. Ngọc Đế tức giận, mệnh lệnh Câu Hồn Sứ Giả Địa Phủ vào lúc mặt trời lặn ngày mai tới đoạt hồn phách của ta, mạng ta không còn bao lâu nữa rồi.
Đại Nhiệt nghe chuyện buồn mà lòng lại vui vẻ, biết được chuyện tốt đến, vội hỏi:
- Ngụy đại nhân, ta đây có thể giúp gì cho ngài đây?
Ngụy Trưng thở dài nói:
- Lão phu hiện có một biện pháp có thể bảo toàn bạc mệnh, không biết thiếu hiệp có chịu trợ giúp ta một tay hay không?
Đứa ngốc cũng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, đứa ngơ cũng sẽ đồng ý.
Hệ thống nhắc nhở: "Bạn gây ra nhiệm vụ 'Cái chết của Ngụy Trưng', nhiệm vụ này là nhiệm vụ cuối cùng trong ba nhiệm vụ ẩn liên hoàn, có tính chất duy nhất, nhất định phải hoàn thành. Một khi không vượt qua, bạn sẽ phải thay thế Ngụy Trưng để Câu Hồn Sứ Giả Địa Ngục lấy đi hồn phách."
Ặc ặc! Nhiệm vụ này trừng phạt có chút biến thái! Ở bên trong trò chơi, hồn phách có thể nói là thuộc tính cực quan trọng, thậm chí so với tính mạng còn quan trọng hơn. Bởi vì nhân vật đánh mất tính mạng còn có thể sống lại dễ dàng, nhưng mất hồn phách lại chỉ có thể thông qua pháp bảo"Chiêu Hồn Phiên" (lá phướn gọi hồn) trong truyền thuyết, sử dụng đại thần thông mới có thể gọi trở về. Trừ cách đó ra, cơ bản không có phương pháp khác, coi như ngươi tự sát hồn phách cũng không về được. Mà trong tình huống không có hồn phách, nhân vật không thể tu luyện pháp thuật, đồng dạng không thể sử dụng pháp bảo, nói ngắn gọn, đó chính là một phế nhân, vĩnh viễn phế nhân.
Đại Nhiệt có chút hoang mang, nhưng hiện đã tiếp nhận nhiệm vụ, không quay đầu được, chỉ đành kiên trì nói:
- Ngụy đại nhân, cần ta làm gì xin cứ phân phó!
- Hiện ở Phong Đô Âm Ti có vị phán quan trông coi sổ sách sinh tử tên là Thôi Giác, hắn là đại thần thời Thái thượng tiên hoàng, từng cùng lão phu kết nghĩa huynh đệ. Đêm qua người này báo mộng cho ta, nói: nếu lão phu có phương pháp xua đuổi đi Câu Hồn Sứ Giả Địa Ngục, hắn có thể gian lận sửa sổ sinh tử giúp lão phu tránh được kiếp nạn này.
Nguyên lai thành quỷ cũng có thể không làm tròn trách nhiệm, bởi vậy mới biết hiện thực không làm tròn trách nhiệm là phổ biến cỡ nào.
Đại Nhiệt vội hỏi:
- Vậy dùng phương pháp gì mới có thể xua đuổi Câu Hồn Sứ Giả?
Ngụy Trưng ho khan dữ dội, phun ra một cục đàm, một hồi lâu mới nói:
- Câu Hồn Sứ Giả vốn là vật tà vọng, cần dùng đến ba bảo vật trừ tà. Thứ nhất: [Đào Phù], thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật, tống bả tân đào hoán cựu phù (4). Cây đào là tinh hoa ngũ hành, lấy đào phù treo lên cửa có thể quản thúc trăm loại quỷ. Thứ hai: [Bồ Đề Phật Châu] (tràng hạt làm từ gỗ bồ đề), tương truyền Phật tổ Thích Ca Mâu Ni năm đó tu đạo thành Phật ngồi dưới gốc bồ đề, cây bồ đề cũng trở thành vật có duyên với Phật, có được công đức vô lượng, bởi vậy gỗ bồ đề trở thành một trong những tài liệu phổ biến nhất để chế tạo pháp khí. Thứ ba: [Hắc Cẩu Huyết] (máu chó đen), màu đen tượng trưng cho sự thần bí cùng sát khí, có tác dụng làm kinh sợ u linh quỷ quái thông thường, có công hiệu trừ tà. Tập hợp được ba vật này sẽ giữ lại được tính mạng của ta.
Mấy thứ đồ này Đại Nhiệt cũng đã nghe nói, hỏi tiếp:
- Ba thứ này có thể lấy được từ đâu?
- Phía Tây Hoa Quả Thôn, cạnh bãi biển Đầu Chó thường có chó đen hoang xuất hiện, giết chết chúng nó nếu may mắn sẽ thu được Hắc Cẩu Huyết. Lại qua phía Nam lên Hắc Phong Sơn, trụ trì Hắc Phong Miếu Trí Điên đại sư vốn là cao tăng đắc đạo, hắn có thể chế tạo Bồ Đề Phật Châu. Về phần Đào Phù thì phải đi lên Tiểu Hoa Quả Sơn trên biển, nghe nói trên người Mã Hầu Kiện Tướng có Đào Phù trăm năm, giết chết nó sẽ tới tay.
- Hãi hồn, không bằng ngài kêu ta tự sát luôn đi cho xong!
Đại Nhiệt nghe xong, hai mắt tối sầm, cơ hồ muốn đã bất tỉnh. Nhiệm vụ này thậm chí so với phẫu thuật chuyển giới còn biến thái hơn, hai vật trước còn dễ nói, Đào Phù thì gần như không thể nào hoàn thành, cấp 17 đòi lên Tiểu Hoa Quả Sơn giết Mã Hầu Kiện Tướng chẳng khác nào cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, không thể tưởng tượng.
- Thiếu hiệp đã nhớ cả chưa?
Ngụy Trưng thúc giục nói.
- Đã rõ…
Đại Nhiệt gằn giọng phun ra hai chữ, đầu óc quay cuồng.
- Vậy ngươi có thể đi rồi… Chậm đã, trước tiên trả quần lót lại cho lão phu!
Đại Nhiệt sửng sốt, thiếu chút nữa cười sặc sụa, ngượng ngùng mà đem [Quần lót của Ngụy Trưng] kia trả lại cho hắn, bớt việc hôm nay hắn lại phải thả rông ra đường.
Khúc nhạc đệm nhỏ làm cho Đại Nhiệt buông lỏng hơn một chút, nhưng vừa đi ra bên ngoài, lập tức bầu trời mặt đất cùng lắc lư, hắn lại bắt đầu muốn ngất.
Thì ra ngoài khách điếm còn mười mấy người nhiều chuyện vây quanh, thấy Đại Nhiệt đi ra tức khắc vọt lên, tóm vai hắn mà lắc như trống bỏi rồi hỏi:
- Thế nào rồi? Bị tra tấn mấy kiểu?
- Là những kiểu gì, khó chịu không? Nếu không khó chịu tôi cũng muốn đi thử.
- Đại Nhiệt ca, anh là thần tượng của em! Đâu có gái là ta cứ đi, nòng pháo không lùi bước!
Đại Nhiệt vốn đang buồn bực, bị đám người nhặng xị như ruồi này làm cho càng khó chịu, chỉ hừ một tiếng rồi tách đám đông xông ra ngoài.
Mọi người thấy sắc mặt hắn đen kịt, đều âm thầm suy đoán đủ kiểu, trong đó một kẻ buột miệng nói:
- Trời ạ! Chẳng lẽ là lôi vào trong rồi “cắt”?
Lời vừa nói ra, bừng tỉnh người trong mộng, đoàn người sôi nổi đồng ý cách nói này, kẻ nào kẻ nấy sợ tới mức cả người không được tự nhiên, làm sao còn dám suy nghĩ cái gì biến thái, đều tán đi luyện cấp.
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
- (2) Thiên điều: giới luật của trời.
- (3) Giám trảm: giám sát việc xử trảm.
- (4) Đào phù hay thẻ đào, bùa đào: biểu tượng trên miếng gỗ đào, loại gỗ được cho là kỵ ma quỷ, có vẽ hình, viết chữ. Hai câu: ‘Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật/ Tống bả tân đào hoán cựu phù’ tức là ‘Khắp muôn nhà, ngàn ngõ rực rỡ ánh bình minh/ Nhà nào cũng treo thẻ đào mới thay cho thẻ đào cũ’, đơn giản hiểu là vào ngày đầu năm, người xưa thường treo thẻ đào mới, thay cho chiếc năm cũ để cầu may mắn bình an.
Luyện xong một lần, vệ sinh ăn uống chỉnh tề, Đại Nhiệt lại đeo dụng cụ tiến vào trò chơi.
Người trong thôn dường như vĩnh viễn cũng sẽ không giảm, ai nấy đều vội vã đi tới đi lui.
- Mọi người dậy sớm thế!
- Sớm nhỉ! Ăn sáng chưa?
- Buổi sáng tốt lành! Mỹ nữ! Trộ ôi, mới có một buổi tối mà nơi đó của em to thêm nhiều thế!
Đại Nhiệt tựa như một gã lãnh đạo đi kiểm tra công tác trong cơ quan, hai tay bắt chéo sau lưng, nhăn nhở tươi cười, càng không ngừng chào hỏi với những người đi gần mình, hoàn toàn không ngại ánh mắt cổ quái mà buồn bực của người khác! Khi thấy một người chơi nữ dáng người đầy đặn thì Đại Nhiệt lập tức lộ nguyên hình, ánh mắt mê đắm nhìn chòng chọc tới.
Người chơi nữ kia trừng mắt liếc hắn một cái, lần này mắng ra không phải hai chữ, mà là ba chữ: "Bệnh thần kinh!" rồi nghênh ngang rời đi.
Đại Nhiệt không thèm để ý chút nào cười hắc hắc, tiếp tục tản bộ, tiếp tục chào hỏi. Khi hắn đi qua một con đường tắt thì đột nhiên hai gã đái đao thị vệ như lang như hổ bổ nhào ra, một bắt tay trái, một tóm tay phải, đem hắn giải đi.
Đại Nhiệt rùng mình một cái, nhận ra hai người này chính là cao thủ đại nội thủ hạ của Ngụy Trưng, không ngừng kêu khổ: khẳng định sự việc đã bại lộ, Ngụy Trưng biết mình trộm Trảm Long Lệnh của hắn, muốn đem mình thiên đao vạn quả. (1)
Hai thị vệ sải bước, xách theo Đại Nhiệt tựa như xách một con gà, đi thẳng về khách điếm. Người chơi đi trên đường thấy cảnh này, đều kinh ngạc không biết chuyện gì xảy ra. Có vài muội muội đầu óc mau lẹ, liên tưởng phong phú lập tức cho rằng: Trư Bát Giới này nhất định là quấy rối mỹ nữ nào đó vượt quá giới hạn, bị người ta tố cáo, giờ chuẩn bị đi chịu "Mãn Thanh thập đại khổ hình" trong truyền thuyết. Lời này một truyền mười, mười truyền một trăm, trăm truyền hàng nghìn hàng vạn, rất nhanh khơi ra một màn mưa gió trong thôn. Không ít người tò mò bám theo thị vệ, muốn tới xem náo nhiệt, đáng tiếc là đến khách điếm thì thị vệ bèn đem Đại Nhiệt ném vào, sau đó đóng chặt cửa lại canh gác bên ngoài, bất luận kẻ nào cũng không được tiếp tục tiến vào.
Bên trong có chút tối tăm, hai thị vệ khác của Ngụy Trưng đã ở sẵn nơi này, thấy Đại Nhiệt vào đồng thời trợn mắt nhìn. Đại Nhiệt lập tức có tật giật mình cúi đầu. Chỉ thấy trên chiếc giường đặt cạnh góc tường, Ngụy Trưng đang nằm nhắm mắt, mặt mày tiều tụy tựa như đang bệnh nặng.
- Ngụy đại nhân!
Đại Nhiệt cố lấy can đảm khẽ gọi một tiếng.
Ngụy Trưng khó nhọc mở ra hai mắt, vẩn đục vô thần, nào có nửa điểm phấn chấn tối qua.
- Đại Nhiệt thiếu hiệp, ngươi, ngươi tới rồi.
Xưng hô rất lễ mạo, xem ra có hi vọng! Đại Nhiệt lại tăng vài phần dũng khí, an tâm hơn không ít, hỏi thẳng:
- Vâng, không biết ngài có gì phân phó?
Ngụy Trưng ho khan hai tiếng:
- Thiên Đình ban lệnh, Đông Hải Long Vương Ngao Quảng mạo phạm Thiên điều (2), lệnh lão phu giám trảm (3), ai ngờ bảo hộ không chu toàn, ta làm mất Trảm Long Lệnh, phạm tội không làm tròn bổn phận. Ngọc Đế tức giận, mệnh lệnh Câu Hồn Sứ Giả Địa Phủ vào lúc mặt trời lặn ngày mai tới đoạt hồn phách của ta, mạng ta không còn bao lâu nữa rồi.
Đại Nhiệt nghe chuyện buồn mà lòng lại vui vẻ, biết được chuyện tốt đến, vội hỏi:
- Ngụy đại nhân, ta đây có thể giúp gì cho ngài đây?
Ngụy Trưng thở dài nói:
- Lão phu hiện có một biện pháp có thể bảo toàn bạc mệnh, không biết thiếu hiệp có chịu trợ giúp ta một tay hay không?
Đứa ngốc cũng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, đứa ngơ cũng sẽ đồng ý.
Hệ thống nhắc nhở: "Bạn gây ra nhiệm vụ 'Cái chết của Ngụy Trưng', nhiệm vụ này là nhiệm vụ cuối cùng trong ba nhiệm vụ ẩn liên hoàn, có tính chất duy nhất, nhất định phải hoàn thành. Một khi không vượt qua, bạn sẽ phải thay thế Ngụy Trưng để Câu Hồn Sứ Giả Địa Ngục lấy đi hồn phách."
Ặc ặc! Nhiệm vụ này trừng phạt có chút biến thái! Ở bên trong trò chơi, hồn phách có thể nói là thuộc tính cực quan trọng, thậm chí so với tính mạng còn quan trọng hơn. Bởi vì nhân vật đánh mất tính mạng còn có thể sống lại dễ dàng, nhưng mất hồn phách lại chỉ có thể thông qua pháp bảo"Chiêu Hồn Phiên" (lá phướn gọi hồn) trong truyền thuyết, sử dụng đại thần thông mới có thể gọi trở về. Trừ cách đó ra, cơ bản không có phương pháp khác, coi như ngươi tự sát hồn phách cũng không về được. Mà trong tình huống không có hồn phách, nhân vật không thể tu luyện pháp thuật, đồng dạng không thể sử dụng pháp bảo, nói ngắn gọn, đó chính là một phế nhân, vĩnh viễn phế nhân.
Đại Nhiệt có chút hoang mang, nhưng hiện đã tiếp nhận nhiệm vụ, không quay đầu được, chỉ đành kiên trì nói:
- Ngụy đại nhân, cần ta làm gì xin cứ phân phó!
- Hiện ở Phong Đô Âm Ti có vị phán quan trông coi sổ sách sinh tử tên là Thôi Giác, hắn là đại thần thời Thái thượng tiên hoàng, từng cùng lão phu kết nghĩa huynh đệ. Đêm qua người này báo mộng cho ta, nói: nếu lão phu có phương pháp xua đuổi đi Câu Hồn Sứ Giả Địa Ngục, hắn có thể gian lận sửa sổ sinh tử giúp lão phu tránh được kiếp nạn này.
Nguyên lai thành quỷ cũng có thể không làm tròn trách nhiệm, bởi vậy mới biết hiện thực không làm tròn trách nhiệm là phổ biến cỡ nào.
Đại Nhiệt vội hỏi:
- Vậy dùng phương pháp gì mới có thể xua đuổi Câu Hồn Sứ Giả?
Ngụy Trưng ho khan dữ dội, phun ra một cục đàm, một hồi lâu mới nói:
- Câu Hồn Sứ Giả vốn là vật tà vọng, cần dùng đến ba bảo vật trừ tà. Thứ nhất: [Đào Phù], thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật, tống bả tân đào hoán cựu phù (4). Cây đào là tinh hoa ngũ hành, lấy đào phù treo lên cửa có thể quản thúc trăm loại quỷ. Thứ hai: [Bồ Đề Phật Châu] (tràng hạt làm từ gỗ bồ đề), tương truyền Phật tổ Thích Ca Mâu Ni năm đó tu đạo thành Phật ngồi dưới gốc bồ đề, cây bồ đề cũng trở thành vật có duyên với Phật, có được công đức vô lượng, bởi vậy gỗ bồ đề trở thành một trong những tài liệu phổ biến nhất để chế tạo pháp khí. Thứ ba: [Hắc Cẩu Huyết] (máu chó đen), màu đen tượng trưng cho sự thần bí cùng sát khí, có tác dụng làm kinh sợ u linh quỷ quái thông thường, có công hiệu trừ tà. Tập hợp được ba vật này sẽ giữ lại được tính mạng của ta.
Mấy thứ đồ này Đại Nhiệt cũng đã nghe nói, hỏi tiếp:
- Ba thứ này có thể lấy được từ đâu?
- Phía Tây Hoa Quả Thôn, cạnh bãi biển Đầu Chó thường có chó đen hoang xuất hiện, giết chết chúng nó nếu may mắn sẽ thu được Hắc Cẩu Huyết. Lại qua phía Nam lên Hắc Phong Sơn, trụ trì Hắc Phong Miếu Trí Điên đại sư vốn là cao tăng đắc đạo, hắn có thể chế tạo Bồ Đề Phật Châu. Về phần Đào Phù thì phải đi lên Tiểu Hoa Quả Sơn trên biển, nghe nói trên người Mã Hầu Kiện Tướng có Đào Phù trăm năm, giết chết nó sẽ tới tay.
- Hãi hồn, không bằng ngài kêu ta tự sát luôn đi cho xong!
Đại Nhiệt nghe xong, hai mắt tối sầm, cơ hồ muốn đã bất tỉnh. Nhiệm vụ này thậm chí so với phẫu thuật chuyển giới còn biến thái hơn, hai vật trước còn dễ nói, Đào Phù thì gần như không thể nào hoàn thành, cấp 17 đòi lên Tiểu Hoa Quả Sơn giết Mã Hầu Kiện Tướng chẳng khác nào cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, không thể tưởng tượng.
- Thiếu hiệp đã nhớ cả chưa?
Ngụy Trưng thúc giục nói.
- Đã rõ…
Đại Nhiệt gằn giọng phun ra hai chữ, đầu óc quay cuồng.
- Vậy ngươi có thể đi rồi… Chậm đã, trước tiên trả quần lót lại cho lão phu!
Đại Nhiệt sửng sốt, thiếu chút nữa cười sặc sụa, ngượng ngùng mà đem [Quần lót của Ngụy Trưng] kia trả lại cho hắn, bớt việc hôm nay hắn lại phải thả rông ra đường.
Khúc nhạc đệm nhỏ làm cho Đại Nhiệt buông lỏng hơn một chút, nhưng vừa đi ra bên ngoài, lập tức bầu trời mặt đất cùng lắc lư, hắn lại bắt đầu muốn ngất.
Thì ra ngoài khách điếm còn mười mấy người nhiều chuyện vây quanh, thấy Đại Nhiệt đi ra tức khắc vọt lên, tóm vai hắn mà lắc như trống bỏi rồi hỏi:
- Thế nào rồi? Bị tra tấn mấy kiểu?
- Là những kiểu gì, khó chịu không? Nếu không khó chịu tôi cũng muốn đi thử.
- Đại Nhiệt ca, anh là thần tượng của em! Đâu có gái là ta cứ đi, nòng pháo không lùi bước!
Đại Nhiệt vốn đang buồn bực, bị đám người nhặng xị như ruồi này làm cho càng khó chịu, chỉ hừ một tiếng rồi tách đám đông xông ra ngoài.
Mọi người thấy sắc mặt hắn đen kịt, đều âm thầm suy đoán đủ kiểu, trong đó một kẻ buột miệng nói:
- Trời ạ! Chẳng lẽ là lôi vào trong rồi “cắt”?
Lời vừa nói ra, bừng tỉnh người trong mộng, đoàn người sôi nổi đồng ý cách nói này, kẻ nào kẻ nấy sợ tới mức cả người không được tự nhiên, làm sao còn dám suy nghĩ cái gì biến thái, đều tán đi luyện cấp.
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
- (2) Thiên điều: giới luật của trời.
- (3) Giám trảm: giám sát việc xử trảm.
- (4) Đào phù hay thẻ đào, bùa đào: biểu tượng trên miếng gỗ đào, loại gỗ được cho là kỵ ma quỷ, có vẽ hình, viết chữ. Hai câu: ‘Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật/ Tống bả tân đào hoán cựu phù’ tức là ‘Khắp muôn nhà, ngàn ngõ rực rỡ ánh bình minh/ Nhà nào cũng treo thẻ đào mới thay cho thẻ đào cũ’, đơn giản hiểu là vào ngày đầu năm, người xưa thường treo thẻ đào mới, thay cho chiếc năm cũ để cầu may mắn bình an.
Tác giả :
Trần Sấu