Tẩu Thác Lộ (Tập 2) - Tuần Trăng Mật
Chương 21: Ai tới ăn tối? P2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Khả Nam trơ mắt nhìn bản thân bị anh hai ba lần lột sạch, gel bôi trơn đổ trên đầu chếch choi, thực sự khóc không ra nước mắt: “Đại ca, không phải chúng ta đang bàn bạc chuyện nghiêm túc sao …”
Lục Hành Chi: “Chuyện bây giờ cũng rất nghiêm túc, em đã béo đến mức anh không ôm được.”
Béo muội anh! Béo muội anh! Béo cmn muội anh!!
Kiều Khả Nam giận dữ: “Tôi đây là vóc người tiêu chuẩn!”
Lục Hành Chi chẳng nói chẳng rằng, vén áo T-shirt của mình lên, tám múi cơ bụng xếp hàng gọn ghẽ. Chưa tới 399$, chưa tới 399$, so với gà rán KFC còn hấp dẫn hơn.
Quảng cáo gà rán KFC
Hắn hận: “Có tám múi thì giỏi lắm sao…”
Lục Hành Chi: “Nếu vậy thì sau đừng có sờ.”
Kiều Khả Nam: “…”
Được! Năm mươi thì nằm mươi. Hắn cởi hết quần áo, nằm ngửa ôm chân thành hình chữ M, Lục Hành Chi bôi trơn cho sex toy xong, tay tách miệng cúc hoa của hắn, vật kia không lớn, chỉ như một ngón tay của Lục Hành Chi. Phần đầu có hình tròn, phần giữa hình trụ, phần cuối gắn một móc cầm hình chữ S.
Kiều Khả Nam chỉ mới nghe chứ chưa được thử, chỉ cảm thấy kỳ lạ, một thứ đồ còn không rung được, thật sự có thể khiến thẳng nam thành dâm nam damdang khao khát bị thao cúc sao?
Quảng cáo điêu toa, lần này anh phí một cơ hội điều giáo rồi. Hê h…
Chưa đợi hắn cười xong, Lục Hành Chi liền nắm phần chuôi, cầm một con ốc chậm rãi nhét vào.
Ban đầu Kiều Khả Nam chẳng cảm thấy gì, chỉ thấy có vật lạ chui vào, cũng không to, chỉ hơi chèn một tí.
Nhưng mà nó không chạm tới đáy, móc cầm lủng lẳng bên ngoài … Có hơi bỉ ổi.
Đầu của thứ kia trơn nhẵn, không động đậy đặt trong chỗ mẫn cảm của hắn, sau đó, phần đầu mút chỗ tay cầm bên ngoài được đặt ngay ở đáy chậu của hắn ── chính là bên ngoài tuyến tiền liệt.
Lục Hành Chi lấy khăn giấy lau tay, kéo quần lót của Kiều Khả Nam lên, giữ chân của hắn: “Bắt đầu Sit-up năm mươi lần, làm cái nào đếm cái đó … còn nữa, phải hôn anh mới được tính.”
Kiều Khả Nam mặt đỏ phừng phừng nguýt anh.
Lục Hành Chi: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Lần đầu tiên không khó lắm, vấn đề là, bài tập này cần kết hợp lực eo và chân, thân thể kéo căng, cúc hoa vì thế cũng căng thẳng, đồ vật vốn không hề có tính sát thương bên trong kết hợp với động tác bên ngoài, như một vật sống thực sự, nội ngoại công giáp, bụng Kiều Khả Nam thình lình co rúm.
“Ư…” Không biết là đếm số hay là rên rỉ, Kiều Khả Nam nhịn, hoàn thành lần thứ nhất.
“Hai … ba … mười …” Mười lần liên tục, hai gò má hắn đã ửng hồng, không ngừng thở dốc. Trong lúc làm, hắn rất cố gắng kẹp chặt, nhưng hành động này càng làm bên trong phản ứng dữ dội hơn, phần móc ngoài bám chặt vào thành ruột, giữ cho phần đầu không bị xê dịch. “Hai mươi … A …”
Mới hai mươi, Kiều Khả Nam đã mướt mồ hôi, cả người đỏ ửng. Dương vật hắn cương, bị vải vóc ép chặt, vật liệu của chiếc quần này tương đương quần bơi, bên trên đã nổi lên một cái gồ, hắn la hét: “Đây rốt cuộc … a … là cái gì …”
“Dụng cụ chữa bệnh.” Lục Hành Chi đáp: “Dùng để điều trị bệnh yếu sinh lý … Bảo bối, vừa nãy em chưa hôn anh, không tính.”
Đệch!!
“Hai … Ô …” Kiều Khả Nam muốn ngồi dậy, nhưng mỗi hắn thử đinh ốc bên trong sẽ vô tình đâm vào, càng co rút làm nó càng cắm chặt. Lúc gập bụng, thứ kia sẽ hút vào bên trong, lúc buông lỏng thì nghiền từng tuyến thể, đến thở mạnh cũng muốn chết đi sống lại! Đau muốn phát rồ!
Cái này còn không có điện nữa … Kiều Khả Nam không nhìn cũng biết nửa dưới của mình rất bừa bãi, hắn thở phì phò, cố gắng dán lên người Lục Hành Chi, hai tay vờn quanh cổ anh: “Anh … Thực sự không được…”
Lục Hành Chi cực kỳ khoan dung (?): “Giảm cho còn 30.”
Kiều Khả Nam chấm chấm chấm, thiếu chút nữa không nhịn được bóp cổ anh.
Hắn kháng nghị: “… Vậy chuyện em thích ăn quà vặt với sát nhân liên quan gì đến nhau?”
“Gen, trời sinh ra đã có, 3 tuổi lớn 7 tuổi già, tính cách có trong xương tủy không thay đổi được. Còn việc trở thành sát nhân, phải xem danh xưng và cấu tạo hung ác.”
(Phần này raw là 煞车构造有关. Chỗ này mình đang chém bừa)
Kiều Khả Nam ngạc nhiên: “Cấu tạo hung ác?”
Lục Hành Chi: “Có thể nói là, mỗi một người sinh ra sẽ có một cấu tạo riêng, đa số người bình thường không xảy ra vấn đề gì, họ tự biết cái nào nên làm cái nào không nên làm, có một số bị trục trặc, khiến bản thân mất khống chế gây tội hoặc bị ép phạm tội, còn một loại … sinh ra đã hung ác sẵn, không có tính người.”
Lục Hành Nhận nhận cái hôn thứ 22. “Tính cách là trời sinh, tiếp nhận giáo dục có thể cải thiện thiếu sót, nhưng rất ít, đó là lý do tỷ lệ tái phạm cao như vậy.”
Hơn nữa sống dưới áp lực xã hội, những người nguyên bản tính cách tốt đẹp cũng vì một biến cố gì đó, tan vỡ.
Nữ thần báo thù chính là ví dụ.
“Còn phần em …” Lục Hành Chi cười bật tiếng. “Cấu tạo trơn nhẵn không tỳ vết.”
Kiều Khả Nam: “Anh nói gì?”
Lục Hành Chi: “Không có gì. Nghỉ ngơi đủ chưa? Đến, 23.”
Kiều Khả Nam: “…”
Cho đến lúc làm xong, Kiều Khả Nam chưa bao giờ nghĩ gập bụng lại gian nan thế này, toàn bộ đại não quay choáng váng.
Cảm giác sung sướng truyền từ trên xuống dưới, toàn bộ lỗ chân lông đều cảm thấy tê tê, dương vật bị thít chặt trong quần vừa đau vừa thoải mái. Lần thứ 25, Lục Hành Chi tự cởi dây lưng, móc súng ống, con quái vật màu tím đỏ hung hãn vươn mình chào, gân guốc gồ lên quanh thân, nhìn thấy Kiều Khả Nam thì nhỏ nước miếng ròng ròng, hận không thể vọt vào chịch chịch chịch.
“Em yêu, em vẫn còn 5 cái.” Lục Hành Chi cà quy đầu vào gò đất nổi trên quần lót hắn, tà ác nhắc nhở.
“Năm … A a a!” Cả người Kiều Khả Nam run rẩy, bỗng nhiên rùng mình một cái, cả người xụi lơ dưới đất, khuôn ngực phập phồng.
Hắn bắn. “Ư a … Ư a …”
Lục Hành Chi lột chiếc quần tình thú ra, bên trong cỏ dại ướt át, lẫn lộn một đống tinh trùng và cái thứ dịch-không-biết-tên, phần chuôi của chiếc ốc vít ở ngoài hậu đình run run theo cơ thể của cậu, tàn nhẫn vô tình móc vào tuyến sinh dục, bắt người phía dưới không ngừng bắn tinh.
“Ư … Ư …” Từng đợt cao trào thi nhau ập đến, Kiều Khả Nam vô thức chạm vào đầu vú, muốn dùng đau đớn áp đi cảm giác sung sướng này.
Vận động quá sức làm hắn đầm đìa mồ hôi, lúc Lục Hành Chi định rút ốc vít ra, giương súng của mình chuẩn bị cắm vào, Kiều Khả Nam lại hổn hển nói: “Chờ một chút.”
Lục Hành Chi: “?”
Kiều Khả Nam chỉ thằng con nằm úp sấp của mình. “Em đến giai đoạn trơ ì rồi.”
Lục Hành Chi: “…”
Giai đoạn trơ ì, tên khoa học là Refractory period, tục danh gọi là thời gian hiền giả hoặc hình thức thánh nhân, trường hợp xảy ra khi đàn ông bị kích thích bắn tinh xong nhưng không kịp phản ứng, phiêu như đám mây, dùng ánh mắt từ ái nhìn mọi vật xung quanh, tiến tới tự hỏi triết lý nhân sinh.
T/n: Đúng rồi, bạn có thể gọi là … Tắt nứng:)))
Hắn đứng dậy, xoa xoa quy đầu hung hãn của Lục Hành Chi, vẻ mặt hiền lành: “Ngoan, tủi thân cho con rồi.”
Lục Hành Chi: “…” Vậy anh thì sao?
Kiều Khả Nam đứng dậy, đi vào phòng bếp, lấy từ tủ lạnh ra một lon bia, sảng khoái nói: “Aaa~ vận động xong uống bia đúng là thiên đường mà.”
Lục Hành Chi: “…”
Kiều Khả Nam: “Em đi tắm đây, anh và con trai tự xử với nhau nha … Ê! Chờ chút, đừng mang họa mi vung vẩy của anh qua đây, u oa … chu mi nga ~~”
….
Đánh nhau kịch liệt một hồi xong, Kiều Khả Nam vén áo thun lên, phơi bụng trước quạt điện, mơ hồ nhớ lại vấn đề đang thảo luận ban nãy.
Tính cách trời sinh, cấu tạo gọn gàng nguyên bản, quả thực hắn đã từng tự hỏi vấn đề như thế ── khi ở New York. Hắn từng nghĩ, nếu Lục Hành Chi và Julien đổi chỗ cho nhau, liệu Lục Hành Chi có giống Julien – hiền lành tốt bụng ấm áp?
Đáp án là: Không.
Tính cách hình thành số phận, tình trạng của anh bây giờ có thể nói là: Không quan tâm thế sự, không thù ghét cuộc đời, ở giữa … Thỉnh thoảng lên cơn một chút. Mình có thể khiến anh thay đổi đến mức này, đúng là đáng nhận một tràng pháo tay mà.
Lục Hành Chi lại gần, kéo áo hắn xuống: “Đừng làm như thế, cẩn thận lạnh con anh.”
Kiều Khả Nam chấm chấm chấm: “Con của anh lúc nãy đã trôi hết xuống cống rồi được không?” Đã lên chức bố, vậy mà con trôi đi cũng không biết, tồi tệ! (-___-)
Lục Hành Chi: “Cảm thấy thoải mái chưa?”
Kiều Khả Nam đạp anh, vốn là một vấn đề nghiêm túc mà bọn họ “Thảo luận” thành như vậy, xã hội thật muốn khóc.
Hắn hiểu, Lục Hành Chi muốn trấn an mình … Tuy rằng phương pháp như lờ.
Kiều Khả Nam: “Em cũng không phải luôn bình tĩnh trước thế sự như vậy đâu.”
Lục Hành Chi: “Hửm?”
Hắn là kẻ không muốn nhớ lại, không muốn tự hỏi, tiêu cực trốn tránh, cảm giác bất lực, đó là lí do hắn rất không muốn vướng vào thị phi. “Nói thực, em rất khâm phục cô ấy.” Hắn chỉ tay vào Joanna.
Thật lâu sau, Lục Hành Chi đáp: “Cố gắng lên.”
“Aiiii.” Đau đầu quá.
Kiều Khả Nam níu áo anh, kéo bả vai xuống cạp một ngụm, trả thù anh tự dưng giới thiệu mình, hắn là kẻ sợ phiền toái thực sự có được không?
Có lẽ anh cảm nhận được Kiều Khả Nam bồn chồn bất an, liền vuốt mặt hắn, nói: “Không sao. Trời sập vẫn còn anh gánh.”
Kiều Khả Nam phì cười, hôn nhẹ anh. Đương nhiên, hắn chẳng mong Lục Hành Chi gánh vác, nhưng hắn không muốn tranh cãi vấn đề này. Có đôi khi, ỷ lại cùng là yêu, hắn không ngại ỷ lại, yêu càng nhiều.
Kiều Khả Nam trơ mắt nhìn bản thân bị anh hai ba lần lột sạch, gel bôi trơn đổ trên đầu chếch choi, thực sự khóc không ra nước mắt: “Đại ca, không phải chúng ta đang bàn bạc chuyện nghiêm túc sao …”
Lục Hành Chi: “Chuyện bây giờ cũng rất nghiêm túc, em đã béo đến mức anh không ôm được.”
Béo muội anh! Béo muội anh! Béo cmn muội anh!!
Kiều Khả Nam giận dữ: “Tôi đây là vóc người tiêu chuẩn!”
Lục Hành Chi chẳng nói chẳng rằng, vén áo T-shirt của mình lên, tám múi cơ bụng xếp hàng gọn ghẽ. Chưa tới 399$, chưa tới 399$, so với gà rán KFC còn hấp dẫn hơn.
Quảng cáo gà rán KFC
Hắn hận: “Có tám múi thì giỏi lắm sao…”
Lục Hành Chi: “Nếu vậy thì sau đừng có sờ.”
Kiều Khả Nam: “…”
Được! Năm mươi thì nằm mươi. Hắn cởi hết quần áo, nằm ngửa ôm chân thành hình chữ M, Lục Hành Chi bôi trơn cho sex toy xong, tay tách miệng cúc hoa của hắn, vật kia không lớn, chỉ như một ngón tay của Lục Hành Chi. Phần đầu có hình tròn, phần giữa hình trụ, phần cuối gắn một móc cầm hình chữ S.
Kiều Khả Nam chỉ mới nghe chứ chưa được thử, chỉ cảm thấy kỳ lạ, một thứ đồ còn không rung được, thật sự có thể khiến thẳng nam thành dâm nam damdang khao khát bị thao cúc sao?
Quảng cáo điêu toa, lần này anh phí một cơ hội điều giáo rồi. Hê h…
Chưa đợi hắn cười xong, Lục Hành Chi liền nắm phần chuôi, cầm một con ốc chậm rãi nhét vào.
Ban đầu Kiều Khả Nam chẳng cảm thấy gì, chỉ thấy có vật lạ chui vào, cũng không to, chỉ hơi chèn một tí.
Nhưng mà nó không chạm tới đáy, móc cầm lủng lẳng bên ngoài … Có hơi bỉ ổi.
Đầu của thứ kia trơn nhẵn, không động đậy đặt trong chỗ mẫn cảm của hắn, sau đó, phần đầu mút chỗ tay cầm bên ngoài được đặt ngay ở đáy chậu của hắn ── chính là bên ngoài tuyến tiền liệt.
Lục Hành Chi lấy khăn giấy lau tay, kéo quần lót của Kiều Khả Nam lên, giữ chân của hắn: “Bắt đầu Sit-up năm mươi lần, làm cái nào đếm cái đó … còn nữa, phải hôn anh mới được tính.”
Kiều Khả Nam mặt đỏ phừng phừng nguýt anh.
Lục Hành Chi: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Lần đầu tiên không khó lắm, vấn đề là, bài tập này cần kết hợp lực eo và chân, thân thể kéo căng, cúc hoa vì thế cũng căng thẳng, đồ vật vốn không hề có tính sát thương bên trong kết hợp với động tác bên ngoài, như một vật sống thực sự, nội ngoại công giáp, bụng Kiều Khả Nam thình lình co rúm.
“Ư…” Không biết là đếm số hay là rên rỉ, Kiều Khả Nam nhịn, hoàn thành lần thứ nhất.
“Hai … ba … mười …” Mười lần liên tục, hai gò má hắn đã ửng hồng, không ngừng thở dốc. Trong lúc làm, hắn rất cố gắng kẹp chặt, nhưng hành động này càng làm bên trong phản ứng dữ dội hơn, phần móc ngoài bám chặt vào thành ruột, giữ cho phần đầu không bị xê dịch. “Hai mươi … A …”
Mới hai mươi, Kiều Khả Nam đã mướt mồ hôi, cả người đỏ ửng. Dương vật hắn cương, bị vải vóc ép chặt, vật liệu của chiếc quần này tương đương quần bơi, bên trên đã nổi lên một cái gồ, hắn la hét: “Đây rốt cuộc … a … là cái gì …”
“Dụng cụ chữa bệnh.” Lục Hành Chi đáp: “Dùng để điều trị bệnh yếu sinh lý … Bảo bối, vừa nãy em chưa hôn anh, không tính.”
Đệch!!
“Hai … Ô …” Kiều Khả Nam muốn ngồi dậy, nhưng mỗi hắn thử đinh ốc bên trong sẽ vô tình đâm vào, càng co rút làm nó càng cắm chặt. Lúc gập bụng, thứ kia sẽ hút vào bên trong, lúc buông lỏng thì nghiền từng tuyến thể, đến thở mạnh cũng muốn chết đi sống lại! Đau muốn phát rồ!
Cái này còn không có điện nữa … Kiều Khả Nam không nhìn cũng biết nửa dưới của mình rất bừa bãi, hắn thở phì phò, cố gắng dán lên người Lục Hành Chi, hai tay vờn quanh cổ anh: “Anh … Thực sự không được…”
Lục Hành Chi cực kỳ khoan dung (?): “Giảm cho còn 30.”
Kiều Khả Nam chấm chấm chấm, thiếu chút nữa không nhịn được bóp cổ anh.
Hắn kháng nghị: “… Vậy chuyện em thích ăn quà vặt với sát nhân liên quan gì đến nhau?”
“Gen, trời sinh ra đã có, 3 tuổi lớn 7 tuổi già, tính cách có trong xương tủy không thay đổi được. Còn việc trở thành sát nhân, phải xem danh xưng và cấu tạo hung ác.”
(Phần này raw là 煞车构造有关. Chỗ này mình đang chém bừa)
Kiều Khả Nam ngạc nhiên: “Cấu tạo hung ác?”
Lục Hành Chi: “Có thể nói là, mỗi một người sinh ra sẽ có một cấu tạo riêng, đa số người bình thường không xảy ra vấn đề gì, họ tự biết cái nào nên làm cái nào không nên làm, có một số bị trục trặc, khiến bản thân mất khống chế gây tội hoặc bị ép phạm tội, còn một loại … sinh ra đã hung ác sẵn, không có tính người.”
Lục Hành Nhận nhận cái hôn thứ 22. “Tính cách là trời sinh, tiếp nhận giáo dục có thể cải thiện thiếu sót, nhưng rất ít, đó là lý do tỷ lệ tái phạm cao như vậy.”
Hơn nữa sống dưới áp lực xã hội, những người nguyên bản tính cách tốt đẹp cũng vì một biến cố gì đó, tan vỡ.
Nữ thần báo thù chính là ví dụ.
“Còn phần em …” Lục Hành Chi cười bật tiếng. “Cấu tạo trơn nhẵn không tỳ vết.”
Kiều Khả Nam: “Anh nói gì?”
Lục Hành Chi: “Không có gì. Nghỉ ngơi đủ chưa? Đến, 23.”
Kiều Khả Nam: “…”
Cho đến lúc làm xong, Kiều Khả Nam chưa bao giờ nghĩ gập bụng lại gian nan thế này, toàn bộ đại não quay choáng váng.
Cảm giác sung sướng truyền từ trên xuống dưới, toàn bộ lỗ chân lông đều cảm thấy tê tê, dương vật bị thít chặt trong quần vừa đau vừa thoải mái. Lần thứ 25, Lục Hành Chi tự cởi dây lưng, móc súng ống, con quái vật màu tím đỏ hung hãn vươn mình chào, gân guốc gồ lên quanh thân, nhìn thấy Kiều Khả Nam thì nhỏ nước miếng ròng ròng, hận không thể vọt vào chịch chịch chịch.
“Em yêu, em vẫn còn 5 cái.” Lục Hành Chi cà quy đầu vào gò đất nổi trên quần lót hắn, tà ác nhắc nhở.
“Năm … A a a!” Cả người Kiều Khả Nam run rẩy, bỗng nhiên rùng mình một cái, cả người xụi lơ dưới đất, khuôn ngực phập phồng.
Hắn bắn. “Ư a … Ư a …”
Lục Hành Chi lột chiếc quần tình thú ra, bên trong cỏ dại ướt át, lẫn lộn một đống tinh trùng và cái thứ dịch-không-biết-tên, phần chuôi của chiếc ốc vít ở ngoài hậu đình run run theo cơ thể của cậu, tàn nhẫn vô tình móc vào tuyến sinh dục, bắt người phía dưới không ngừng bắn tinh.
“Ư … Ư …” Từng đợt cao trào thi nhau ập đến, Kiều Khả Nam vô thức chạm vào đầu vú, muốn dùng đau đớn áp đi cảm giác sung sướng này.
Vận động quá sức làm hắn đầm đìa mồ hôi, lúc Lục Hành Chi định rút ốc vít ra, giương súng của mình chuẩn bị cắm vào, Kiều Khả Nam lại hổn hển nói: “Chờ một chút.”
Lục Hành Chi: “?”
Kiều Khả Nam chỉ thằng con nằm úp sấp của mình. “Em đến giai đoạn trơ ì rồi.”
Lục Hành Chi: “…”
Giai đoạn trơ ì, tên khoa học là Refractory period, tục danh gọi là thời gian hiền giả hoặc hình thức thánh nhân, trường hợp xảy ra khi đàn ông bị kích thích bắn tinh xong nhưng không kịp phản ứng, phiêu như đám mây, dùng ánh mắt từ ái nhìn mọi vật xung quanh, tiến tới tự hỏi triết lý nhân sinh.
T/n: Đúng rồi, bạn có thể gọi là … Tắt nứng:)))
Hắn đứng dậy, xoa xoa quy đầu hung hãn của Lục Hành Chi, vẻ mặt hiền lành: “Ngoan, tủi thân cho con rồi.”
Lục Hành Chi: “…” Vậy anh thì sao?
Kiều Khả Nam đứng dậy, đi vào phòng bếp, lấy từ tủ lạnh ra một lon bia, sảng khoái nói: “Aaa~ vận động xong uống bia đúng là thiên đường mà.”
Lục Hành Chi: “…”
Kiều Khả Nam: “Em đi tắm đây, anh và con trai tự xử với nhau nha … Ê! Chờ chút, đừng mang họa mi vung vẩy của anh qua đây, u oa … chu mi nga ~~”
….
Đánh nhau kịch liệt một hồi xong, Kiều Khả Nam vén áo thun lên, phơi bụng trước quạt điện, mơ hồ nhớ lại vấn đề đang thảo luận ban nãy.
Tính cách trời sinh, cấu tạo gọn gàng nguyên bản, quả thực hắn đã từng tự hỏi vấn đề như thế ── khi ở New York. Hắn từng nghĩ, nếu Lục Hành Chi và Julien đổi chỗ cho nhau, liệu Lục Hành Chi có giống Julien – hiền lành tốt bụng ấm áp?
Đáp án là: Không.
Tính cách hình thành số phận, tình trạng của anh bây giờ có thể nói là: Không quan tâm thế sự, không thù ghét cuộc đời, ở giữa … Thỉnh thoảng lên cơn một chút. Mình có thể khiến anh thay đổi đến mức này, đúng là đáng nhận một tràng pháo tay mà.
Lục Hành Chi lại gần, kéo áo hắn xuống: “Đừng làm như thế, cẩn thận lạnh con anh.”
Kiều Khả Nam chấm chấm chấm: “Con của anh lúc nãy đã trôi hết xuống cống rồi được không?” Đã lên chức bố, vậy mà con trôi đi cũng không biết, tồi tệ! (-___-)
Lục Hành Chi: “Cảm thấy thoải mái chưa?”
Kiều Khả Nam đạp anh, vốn là một vấn đề nghiêm túc mà bọn họ “Thảo luận” thành như vậy, xã hội thật muốn khóc.
Hắn hiểu, Lục Hành Chi muốn trấn an mình … Tuy rằng phương pháp như lờ.
Kiều Khả Nam: “Em cũng không phải luôn bình tĩnh trước thế sự như vậy đâu.”
Lục Hành Chi: “Hửm?”
Hắn là kẻ không muốn nhớ lại, không muốn tự hỏi, tiêu cực trốn tránh, cảm giác bất lực, đó là lí do hắn rất không muốn vướng vào thị phi. “Nói thực, em rất khâm phục cô ấy.” Hắn chỉ tay vào Joanna.
Thật lâu sau, Lục Hành Chi đáp: “Cố gắng lên.”
“Aiiii.” Đau đầu quá.
Kiều Khả Nam níu áo anh, kéo bả vai xuống cạp một ngụm, trả thù anh tự dưng giới thiệu mình, hắn là kẻ sợ phiền toái thực sự có được không?
Có lẽ anh cảm nhận được Kiều Khả Nam bồn chồn bất an, liền vuốt mặt hắn, nói: “Không sao. Trời sập vẫn còn anh gánh.”
Kiều Khả Nam phì cười, hôn nhẹ anh. Đương nhiên, hắn chẳng mong Lục Hành Chi gánh vác, nhưng hắn không muốn tranh cãi vấn đề này. Có đôi khi, ỷ lại cùng là yêu, hắn không ngại ỷ lại, yêu càng nhiều.
Tác giả :
Đại Đao Diễm