Tát Nhĩ
Chương 27: Ngoại truyện 7 - kết
Ta cầm trên tay mảnh giấy nhỏ được gửi tới khẽ đọc lướt sơ bộ, sau đó thả tay đem nó rơi vào chậu than lửa cháy lộp bộp.
”Tin khẩn à?”
Ta nhìn lão thần y ngồi bó gối bên cạnh, trước mặt hắn bày đủ các loại dược liệu khác nhau, còn có nồi thuốc đen đục sôi sùng sục trước mắt, vẻ kì quái khiến người ta chỉ muốn cách xa.
Ta cũng không hiếm lạ với dáng vẻ này của hắn, đứng dậy phủi tà áo, đầu khẽ gật.
”Cũng xem như khẩn đi? Đâu, chén thuốc nào của nương nương?”
Ta nhìn lão ta chỉ chỉ cái bát trắng bên cạnh, thuận tay cầm lên sau đó cáo từ ra khỏi lều trại.
Bưng bát thuốc nóng trên tay, ta xuyên qua màn tuyết trắng, một tay che miệng chén, dùng thân người lách qua màn che bước vào lều trại của bệ hạ.
Ta nhìn bệ hạ ngồi trên tháp nhuyễn, trong lòng ôm lấy thân người nhỏ nhắn yêu kiều của hoàng hậu nương nương, một tay vỗ lưng một tay cầm sách, bộ dạng an nhàn hưởng thụ, cực kì không phù hợp với tình hình chiến sự gần đây.
”Bệ hạ, thuốc của nương nương đây.”
Bệ hạ nhận lấy chén thuốc trên tay ta, ta biết điều liền lui vào góc đứng, sau đó nhìn hắn ôn nhu từng chút từng chút đút cho hoàng hậu. Bộ dạng cần mẫn như thế này là lần đầu ta nhìn thấy ở đứa nhỏ này.
Hoàng hậu nương nương bộ dạng quả nhiên là đệ nhất kinh đô của Cao Lỗ, một loại vừa nhu vừa cương, lấp lánh như ngọc cao, rực sáng như lửa hồng.
Người đẹp như thế này, đáng tiếc số phận lại quá bi kịch.
Dù gì nàng cũng từng là một đứa nhỏ ta từng nhìn thấy ở phủ Tát tướng quân, bộ dạng thủy linh rạng rỡ khiến người người yêu thích, cho nên ta cũng sẽ sinh một ít tâm tư mềm lòng với nàng.
Một lúc sau khi bệ hạ đút hết chén thuốc đó vào miệng nương nương, ta rất ý thức, lui mình đợm bước đi ra ngoài.
Đứng chờ khoảng một chum trà, bệ hạ từ màn chướng đi ra.
”Có chuyện gì cần nói với trẫm sao?”
Ta nhìn dung nhan của bệ hạ, đôi con ngươi ngập trong nhu tình, tâm thật sự vì hắn thương tiếc, nhưng tin khẩn thì không thể giấu, đặc biệt với đứa nhỏ này ta càng không thể giấu hắn được điều gì.
Chỉ đành cắn răng mà thưa chuyện.
”Bệ hạ, Tát phu nhân đã từ trần.”
Âm thanh khàn khàn già cõi của ta dường như hóa thành cơn gió lạnh lẽo thổi ngang người bệ hạ. Chỉ thấy hắn thân thể cứng ngắc, dung nhan vốn ngập trong nhu tình, nay trắng bệch như giấy tuyên thành, đáy mắt hoàn toàn là sự thống khổ vô tận.
Ta thở dài, lòng cũng nhói đau.
Tát phu nhân ấy vốn là người hiền lành, tâm tính đơn thuần, xuất thân chỉ là nhà buôn, khắp kinh đô Cao Lỗ, ai mà chẳng biết người phụ nữ ấy yêu chồng như mạng yêu con như thân.
Nghe tin con gái bị bán sang Hồ quốc để làm cầu nối, vốn tâm tình đã bị khoét một mảng, sau đó lại nổi lên chiến tranh giữa hai nước, tình hình con gái như thế nào đều không biết, nghe nói tinh thần của người phụ nữ ấy đi xuống rất nhanh.
Nhưng rồi ông trời càng vô tâm, đem tới tin Tát tướng quân mất mạng trên sa trường.
Một đao rồi một đao.
Tát phu nhân liền chịu không nổi đả kích, mấy tháng sau liền theo chồng mà đi.
Nghe nói nàng ta mất, khắp Tát phủ chìm trong tiếng khóc thanh thanh ai oán, oán ông trời ác nghiệt, oán hoàng triều Cao Lỗ.
Sau đó ta nhìn bệ hạ xoay người rời đi, bóng lưng cao ngất nhưng lại đau thương, ngài một tay vén lên màn che, ta xuyên qua khe hẹp nhỏ, nhìn tới bóng dáng nhỏ bé trên nệm êm.
Hoàng hậu nương nương dung nhan ngủ say đến yên bình.
Ông trời quá tàn khắc với đứa nhỏ này.
Rốt cuộc nàng đã làm nên tội kiếp gì mà phải gánh lấy những đau thương tột cùng như thế?
Đau lòng, quả nhiên khiến người đời vì nàng mà xót.
Ta vốn chỉ là người ngoài nhưng lại có thể đau lòng như thế, thì bệ hạ, tâm có vẻ đã muốn theo bước chân trên đường đời bi thương của nàng ấy mà nát vụn rồi.
Sau đó, bệ hạ hoàn toàn giấu đi vụ việc tang thương ấy, chỉ lệnh cho binh sĩ đi thỏa đáng tất cả, an bài cho phu nhân cùng tướng quân Tát phủ ở hoàng lăng.
Lần đầu tiên trong lịch sử ngàn năm của Cao Lỗ, tướng quân được trân trọng chôn cất ở hoàng lăng.
Còn về những kẻ phản đối quyết định theo cách yêu ai yêu cả đường đi lối về của hoàng thượng, ta đành thay ngài ra mặt, đem theo mấy đứa nhỏ tay sai đắc lực, đánh cho bọn chúng khôn ra.
Nhìn bọn chúng bị đánh rơi dưới đất, la hét ta hèn hạ, ta thầm nghĩ, hiểu rõ thiên tính xảo trá của đứa nhỏ kia là từ đâu ra.
Sau đó thầm khen hắn hiểu biết, tư chất hơn người, trò giỏi hơn thầy.
Và những tháng ngày trên chiến trường cứ thế mà trôi.
Cho đến một ngày nọ, ta nhìn lão thần y tay cầm vải bố đựng quần áo, bộ dạng cao cao tại tại muốn rời đi. Lão tới nói câu từ biệt với ta, còn nhờ ta thông tri lại cho bệ hạ.
Ta khẽ hỏi hắn.
”Ngươi không trách phạt bệ hạ vì nương nương sao?”
Ta làm sao không biết, lão già này chính là như thế nào yêu đau bảo hộ hoàng hậu nương nương.
Lão ta run run chòm râu trắng dưới cằm, bộ dạng hung tợn hừ lạnh, bộ dạng lão ngoan đồng bảo với ta rằng.
”Lão già ta không phải kẻ chịu thiệt thòi. Uầy, không nói với ngươi nữa, nha đầu thối kia nhờ ngươi trông coi, giờ ta phải đi, nếu không lại lỡ thiên kiếp của mình.”
Thiên kiếp trong miệng hắn ta không rõ là cái gì, cho nên đành chấp thuận yêu cầu rồi sau đó nhìn bóng dáng lão ta biến mất trong màn tuyết trắng xóa.
Sau đó ta quay về lều của mình, ta nhìn Phó tướng dưới trướng của bệ hạ, tuổi tác còn nhỏ nhưng danh tiếng trong tay thì không thua ai, ta từ miệng hắn, nghe được cảnh tượng chiều nay.
Hắn bảo, bệ hạ một tay dìu nương nương tới thiên lao.
Kết cục của ả nữ nhân kia như thế nào, không cần hắn nói, ta cũng có thể biết.
”Nếu người đã chết, xác cũng không cần giữ lại, đem quăng vào rừng cho thú hoang đi.”
Đừng trách ta vô tình, bởi kẻ cầu vinh bán nước như ả ta, bị thế này là còn nhẹ nhàng rồi.
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ủ xuống, vạn vì tinh tú, lại xuất hiện chòm Bắc Đẩu.
Ta thầm thở dài, Bắc Đẩu xuất hiện tất trận chiến cuối cùng sẽ tới, thắng hay bại, còn tùy vào bản thân.
Trận đánh cuối cùng.
Cuối cùng đã tới.
Ta chiêu mộ binh sĩ, tuyên cáo khắp nơi.
Ta nhìn bệ hạ bóng lưng uy hùng, cao ngất ngưởng trên lưng Phi Hồng. Dưới chân là vạn binh sĩ áo giáp cừ khôi.
Ta theo ánh nhìn của bệ hạ, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đứng giữa nền tuyết trắng ở ngọn đồi phía kia.
Tựa như bông tuyết trắng nhỏ, thủy linh lung linh, đẹp đến ngất hồn.
Giá một tiếng, bệ hạ khẽ hô, sau đó chúng ta liền theo bước chân của bệ hạ mà đi.
Trận đánh này, máu đổ thành sông, kẻ kêu kẻ gào, hắc bạch vô thường cất lên vũ điệu vẫy gọi, đem đi hàng ngàn sinh mệnh.
Chênh lệch quá rõ ràng, thắng lợi rất nhanh liền tới.
Ta ngỡ mọi chuyện đến đây là kết thúc, thế nhưng Hồ quốc tuy bại, những vẫn còn không ít kẻ không cam lòng, dùng mạng mình đặt lên gươm lên đao, quyết chiến đến cùng.
Lại càng không ngờ rằng, bọn chúng lại như những con dã thú hóa điên, bị chém nhưng vẫn đứng lên mà đi, như thây ma, tạo nên gọng kiềm khóa lại ta cùng bệ hạ.
Vốn dĩ, chỉ cần thẳng tay mà chém, chuyện này liền có thể giải quyết.
Thế nhưng bên tai ta, lại vang vang vô số âm thanh huyên náo khác lạ, ta nhìn theo dung nhan bệ hạ đổi sắc, từ ung dung đến trắng bệch mà nhìn.
Hoàng hậu nương nương giáp bạc trên người, dung nhan thủy linh lạnh nhạt, âm u như hàn băng, vạn tóc đen quỷ dị tung bay, nước da trắng ngần, môi đỏ như huyết, trên tay cầm lên thanh gươm trắng trong suốt như đúc từ băng, ánh lên dưới nắng mặt trời ấm áp. Cao ngạo ngồi trên Bạch Tử.
Huyền thoại chiến thần Cao Lỗ, dường như xuất hiện lần nữa.
Chìm trong tuyết, chìm trong máu đỏ, như nữ thần chơi đùa, thị huyết phong ba khắp nơi.
Một đao lấy mạng, quyết liệt đến lạnh lùng.
Ta dường như nghe thấy, bọn binh sĩ hô hào.
Bọn chúng hưng phấn, khi chiến thần quay về.
Nhưng ta biết, đây là lần cuối cùng.
Lần cuối nàng ấy xuất hiện với thân phận nữ thần của mình.
Cho nên ta càng phải ngăn chặn bệ hạ, hai tay khoá chặt thân người to lớn của bệ hạ, giam cầm người đã muốn hóa điên này.
Ta biết như vậy là nhẫn tâm với hắn.
Nhưng ta không nỡ, biết bản thân nhất định bị phạt, nhưng thà vậy, còn hơn kìm hãm đứa nhỏ kia.
Hãy để nha đầu đó được sống theo ý mình, tự do tự tại, cao cao thượng thượng một lần đi.
Nhưng ta không nghĩ rằng, nàng ta vốn cũng là con người.
Cho đến khi bóng dáng thủy linh ấy bị chém một đao, hai chân lảo đảo giữa vìa vực. Mặt ta cảm nhận được cơn đau nhói do cú đấm của bệ hạ, ta mới nhận ra rằng bản thân đã quá hồ đồ rồi.
Thế nhưng đứa nhỏ kia, đến cuối cùng vẫn đáng thương, hèn mọn mà chọn ái tình.
Cho nên nhẫn tâm với chính bản thân mình, vì Cao Lỗ vô tâm, vì bệ hạ thất bại, mà quay người, thả trôi thân xuống vực.
Như một ngòi nổ, kích thích bệ hạ đến cực hạn.
Cái gì từ bi với kẻ thua cuộc, cái gì lý lẽ, cái gì luân thường, cái gì trói buộc. Đều hóa thành tro bụi.
Ta trơ mắt, nhìn bệ như người điên, giết rồi lại giết, bất chấp tất cả lao về phía vực thẳm.
Ta thầm nghĩ, không ổn, bệ hạ hóa điên rồi.
Quả nhiên, hắn lại dám, dám bỏ lại tất cả, thả người lao thẳng xuống sâu.
Đại não ta chấn động, gầm một tiếng bệ hạ.
Ngu ngốc! Quá ngu ngốc!
Tâm ta đau đến tê liệt, đứa nhỏ đáng trách này, thế nhưng lại có thể vì ái tình, mà buông bỏ tất cả, địa vị quyền lực đấu tranh, tất cả đều bỏ.
Ta phẫn nộ, quyết liệt diệt sạch quân người Hồ.
Trận chiến cuối cùng, tàn khốc nhất trong lịch sử Cao Lỗ.
Sau đó ta đỏ mắt, đem theo thuộc hạ xuống vực. Hy vọng dòng sông dưới đáy vực này không có đá ngầm không thủy quái, hy vọng bệ hạ, hy vọng cả nha đầu kia, đều sống sót.
Không phải vì trách nhiệm giữa thần cần vua, mà là tình cảm của một người cha, người thầy với hài tử, học trò của mình.
Ta nuôi nấng hắn suốt mấy chục năm, đắng cay đều đau xót vì hắn, cả đứa nhỏ thủy linh kia, thì ta nào cam lòng để hai đứa nó bỏ đi như vậy?
Tới khi ta nhìn thấy bóng dáng bệ hạ ướt sũng, áo bào đều dùng để bọc thân người trong ngực, ngoại sam vốn màu trắng nay nhuộm một tầng máu đỏ kinh rợn. Dung nhan hắn trắng đến đau lòng. Tâm ta lúc đấy dường như một đứa trẻ, vừa đau lại vừa cảm kích.
Đau vì hắn, cảm kích khi ông trời không đưa hắn đi.
Ta đứng nhìn bệ hạ ngồi dưới chân mình, nhìn dung nhan trắng tím của hắn, nhìn đôi môi hóa bạc run rẩy, đôi con ngươi ngập trong tổn thương tê tâm liệt phế, lệ rơi đến xót xa.
Âm thanh hắn khàn khàn, như dã thú bị dồn đến mức tuyệt vọng, vang vang khắp nơi.
Ta hiểu, biết hắn cầu ta cứu lấy người trong ngực.
”Người đâu, hộ tống bệ hạ và nương nương về quân doanh!”
Ta lạnh giọng hô.
Đến khi quay về quân doanh, ta nhìn thái y mở ra áo bào của bệ hạ trên người nương nương, nhìn vết đao dữ tợn trên tấm lưng trắng ngần, mùi máu nồng tỏa khắp nơi, nếu không phải có bệ hạ dùng nội lực ủ cho nàng, thì mạng có lẽ đã mất rồi.
Tuy hơi thở yếu, nhưng vẫn còn sống.
Ta rời đi, để việc còn lại cho thái y.
Ta không quan tâm bọn họ làm thế nào cứu tỉnh nương nương, kẻ này không làm được ta liền thỉnh kẻ khác, chỉ tiếc lão thần y quỷ thần không hay mất tích, cho nên ta chỉ còn cách cầu đám thái y, thậm chí đe dọa bọn họ.
Ta bước ra khỏi màn chướng, nhìn bệ hạ đứng như tùng ở đằng kia, bộ dạng bảy hồn ba vía đều mất, thẫn thờ, trắng mặt nhìn chằm chằm chốn này.
Ta bước nhanh tới, dưới sự kinh sợ của binh sĩ, nhẫn tâm đánh hắn một quyền.
Tay ta đau, tâm ta đau, nhưng tên nhóc thối này vẫn là vẻ mặt liệt như đá, thẫn thờ ngây ngốc.
Cho nên ta lại đánh.
Đánh đau đứa nhỏ hư hỏng này.
”Bổn gia có dạy ngươi được phép bỏ mạng một cách tùy tiện như thế không?”
”Bổn gia có dạy ngươi trở thành kẻ ngốc như thế không?”
”Bổn gia có dạy ngươi thiếu bản lĩnh như thế không?”
”Bổn gia có dạy ngươi được hồ nháo như thế không?”
”Có không?! Bổn gia hỏi ngươi, có hay không?!”
Ta gào thét, gầm gừ phẫn nộ.
Đánh đến khi dung nhan hắn tím xanh vẫn không ngừng.
Cái gì phạm thượng, hắn là do ta nuôi nấng, tư cách được đánh hắn như một kẻ làm cha, ta chó má đều được phép.
Hắn dưới tay ta, im lặng chịu trận.
Cho đến khi ta khó nhọc ho khan, bệnh cũ tái phát, hắn mới ngước lên nhìn ta.
Nhìn ta bằng đôi con ngươi bi thương tuyệt vọng, ngập nước đau lòng. Tựa như quay về hồi hắn còn nhỏ, bị đau mà khóc.
Hắn khàn khàn nói.
”Viên tử, ta phải làm sao đây?”
Ta xót hai mắt, ôm hắn vào lòng. Thân người hắn, từ khi nào đã lớn đến nỗi, hai tay lão già ta đều ôm không hết.
Giống như trước đây mà vỗ về hắn, khàn khàn bảo.
”Ổn rồi. Tất cả có ta, ổn rồi.”
Đứa nhỏ đáng trách.
Ta ngẩng đầu nhìn trời xanh, nuốt nước mắt vào trong.
Sau đó, ta triệu tập hết thái y ở Cao Lỗ, mới cứu được nương nương một mạng, vết máu trên ngoại sam lúc đó của bệ hạ, hóa ra là máu của nương nương, hắn ngoại trừ gương mặt bị ta đánh phù, nhiễm chút phong hàn, còn lại đều ổn thỏa.
Thật may mạch nước ngầm ấy không có đá ngầm cùng thủy quái, xem như ông trời lần này nhắm mắt ngủ quên rồi.
Nhưng mọi chuyện không dừng ở đấy.
Hoàng hậu nương nương khi tỉnh lại, đã mất hết kí ức.
Quay về làm một đứa nhỏ thanh khiết, trí nhớ là một tờ giấy trắng.
Nàng ta dùng đôi con ngươi to tròn như sao, ôn nhuận hỏi ta rằng.
”Lão gia gia, ngài là ai?”
Ta dường như nhầm tưởng bản thân quay về lúc còn là một thái giám trong cung, đi lạc ở Tát phủ, sau đó chạm mặt một tiểu nha đầu bộ dạng xinh đẹp, trắng trắng hồng hồng, ngây ngô nhìn ta mà hỏi ta là ai.
Khóe mắt cay nồng.
Ta ôn nhu vỗ đầu nàng, khẽ nói ta tên Viên tử.
”Tát Nhĩ ra mắt Viên tử gia gia.”
Âm thanh như tiếng chuông, thanh thanh đơn thuần, dung nhan xinh đẹp như phát sáng. Hình bóng nàng lúc nhỏ cũng như vậy bộ dạng hô ra mắt ta gia gia.
Ta khẽ bật cười, khàn giọng nói nàng.
”Ngoan, gia gia thưởng cho ngươi.”
Ta đưa nàng viên kẹo thạch đơn giản trong tay áo, nàng cười rạng ngời xinh xắn.
Khóe mắt khóe mũi ta đều cay nồng.
Sau đó ta rời đi, để lại không gian cho bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương.
Ta khẽ vô vai hắn, nhỏ giọng bảo.
”Nàng mất kí ức.”
Bệ hạ khàn giọng đáp rằng.
”Trẫm biết.”
Ta bước ra khỏi nơi ấy, quay người che lại màn chướng, khẽ nhìn hai bóng dáng bên trong dần bị che khuất.
Ta không biết họ sẽ nói những gì.
Ta chỉ biết, những tháng ngày mệt mỏi, đã chấm dứt rồi.
Mất đi kí ức, có lẽ đó là điều duy nhất lão thiên gia cho nàng ấy.
Để đứa nhỏ này quên đi những đau khổ, làm lại từ đầu.
Ông trời làm sao có thể tàn nhẫn với đứa con của mình?
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, tuyết cũng ngừng rơi, trên cành cây vốn trơ trọi khô úa, nay nhú lên một mầm hoa nhỏ xanh.
Tâm yên tĩnh đến lạ.
--- ------ ------ --- ta là đường phân cách xinh đẹp --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Hai năm sau.
Chiến sự hoàn toàn chấm dứt, đất nước thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, kinh đô Cao Lỗ trở nên phì nhiêu nhất từ trước đến nay.
Đột nhiên giữa đường xuất hiện cỗ xe ngựa xa hoa, rộng ba thước, tám kẻ tháp tùng, nhìn vô cùng trang trọng.
Người dân biết đây là xe ngựa của một đại nhân vật nào đó cho nên liền rất ngoan ngoãn, lùi hai bước mà nhường đường, tránh cho tai họa leo lên mình.
Trong xe, hiện hữu bóng dáng hai người, một nằm một ngồi, một già một trẻ.
Đứa nhỏ dung nhan trắng hồng, như trái đào tiên chín mọng, thơm ngát tỏa hương, tay nhỏ đặt trên đùi, lưng thẳng như tùng. Một bộ dạng tiểu ông cụ, mở cái miệng nhỏ oanh oanh đọc thơ ngũ ngôn.
Một lúc sau âm thanh non nớt theo vần tắt đi, thay vào đó là lời oán trách nhu nhu.
”Sư phó! Ngài không có nghe đồ nhi trả bài!”
Vị sư phó trong miệng đứa nhỏ, một thân nhàn hạ, nằm dài trên xe ngựa, vẻ mặt già nua hồng hào, hai mắt nhắm híp, vuốt râu trắng từ tốn bảo.
”Ai nói gia gia không nghe con, đọc tiếp đoạn Xuân về đó đi, tới hoàng cung còn không trả hết cho gia, gia bảo hoàng thượng đánh con.”
Đứa nhỏ vẻ mặt đại biến, lưng vừa còng xuống liền thẳng tắp lại như tùng, dõng dạc mở miệng nhỏ oanh oanh đọc thơ.
Còn lão nhân gia kia vẫn một bộ dạng nhàn hạ hưởng thụ, miệng còn khẽ nhóm nhép nhai kẹo mạch nha.
Xe ngựa đi một đường dài đến trước hoàng cung, sau đó tiến thẳng vào bên trong, không cần thẻ bài mà tiến vào.
Trước tẩm điện đứng chờ bóng dáng cao ngất như núi, ngoại bào họa rồng bay, dung nhan yêu nghiệt xuất chúng, đầu đội mũ trai chín hàng. Cao ngạo chí tôn, uy phong lẫm liệt.
”Bệ hạ, Viên Hầu cùng Thái Tử hiện đã hồi cung.”
Tiểu thái giám bên cạnh khẽ hô. Chỉ thấy bóng dáng bệ hạ phất long bào, ôn nhuận bảo.
”Cho xe ngựa tiến thẳng tới đây đi.”
Tiểu thái giám cung kính chạy đi, một khắc sau liền thấy xe ngựa xa hoa kia một đường tiến vào.
Xe ngựa dừng lại, màn che được vén lên, bóng dáng nhỏ nhắn như con cóc nhảy xuống, tiếp đến là lão nhân gia nhàn hạ theo cái dìu dắt của hạ nhân mà đi xuống.
Lão nhân gia lưng khẽ cong, hai tay chắp lại cung kính hô.
”Bệ hạ thiên tuế, thiên thiên tuế.”
”Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
Bệ hạ bộ dạng xuất chúng khẽ hô miễn lễ, thân người to lớn nhanh chóng bước xuống bậc thang, ôm lấy thân người đứa nhỏ bên dưới, đặt hắn trên vai, yêu chiều hỏi.
”Hôm nay học những gì?”
”Thái phó gia gia trả thơ ạ.”
Đứa nhỏ âm thanh nhu nhu trả lời, đinh đang dễ nghe.
”Viên tử, nhọc cho ngươi rồi.”
Viên Hầu mặt hoa tươi cười, nhìn đứa nhỏ khẽ chột dạ trên vai hoàng thượng, vui vẻ nói.
”Ai nha, thái tử cũng nên bảo bệ hạ là ngài vẫn chưa thuộc đoạn tứ bình chứ?”
”Thái phó gia gia!”
Đứa nhỏ mặt mũi đỏ bừng, uất ức la lên.
Hoàng thượng dung nhan anh tuấn tựa tiếu phi tiếu nhìn đứa nhỏ trong ngực, khẽ uy nghiêm hắng giọng, tay lớn vô mông nhỏ của hắn, ôn nhuận bảo.
”Còn không mau đi đọc lại sách, thái tử la hét như vậy thì còn ra thể thống gì?”
Đứa nhỏ bậm môi phồng hai má, con ngươi ngập nước, sau đó trượt khỏi tay cha hắn, vừa chạy vào tẩm điện vừa hô hào.
”Mẫu hậu! Phụ hoàng cùng thái phó gia gia bắt nạt con!”
Dung nhan hoàng thượng đại biến, Viên Hầu chột dạ, sau đó liền thấy hoàng thượng trừng mắt với Viên Hầu, hấp tấp chạy đuổi theo vào bên trong.
Viên Hầu mặt hoa khẽ cười, sau đó dùng cái thân già đi theo sau.
Lão làm sao không biết bệ hạ cốt chỉ muốn trêu chọc đứa nhỏ đáng yêu kia một tí, ai ngờ hắn lại dám chạy đi tố cáo với hoàng hậu nương nương.
Cả hoàng triều Cao Lỗ này, ai chả biết hoàng thượng sủng hoàng hậu đến cỡ nào.
Hâu cung lục viện chỉ có duy nhất một đóa hoa mẫu đơn yêu kiều.
Tình nặng nghĩa sâu, cho nên khi nghe tin hoàng hậu hoài thai thái tử, bệ hạ chính là bộ dạng kích động đến rơi lệ thành sông.
Vốn trước đây hoàng hậu bị chuẩn đoán là mất khả năng làm mẹ, nay lại hoài thai thái tử, lúc đó mọi người mới nhận ra đó là sự trừng phạt của lão già thần y hiện không rõ tung tích năm đó dành cho bệ hạ.
Cho nên đối với đứa con đầu lòng này, hoàng thượng vừa yêu vừa đau, nhưng vẫn nghiêm khắc dạy bảo hắn.
Nay vì trêu chọc hắn mà dẫn đến hoàng hậu tức giận, nghĩ tới Viên Hầu đều muốn đổ mồ hôi lạnh.
Bên trong tẩm điện ấm áp, trên tháp nhuyễn hoàng hậu nương nương váy áo đỏ hồng, kiêu sa nằm đó. Bụng vốn bằng phẳng nay có chút nhô lên như gò đồi, dung nhan không son phấn sạch sẽ, mái tóc đen buộc hờ hững, trong lòng là đứa nhỏ mặt hồng khóc đến thảm thiết.
”Thằng nhóc thối coi chừng đụng vào bụng nương ngươi!”
Hoàng thượng mặt tái chạy như bay tới, xách thái tử lên như xách con gà, sau đó nhẫn tâm quăng hắn vào lòng lão già Viên Hầu.
Hoàng hậu nương nương dung nhan cứng ngắc, tức giận dùng chân đạp bệ hạ vài cái.
”Hay lắm! Bắt nạt con lão nương, bây giờ còn quăng hắn đi trước mắt ta, chàng làm phản hả?!”
Bệ hạ né cũng không né, chỉ lo sợ che chắn cái bụng nhỏ của hoàng hậu, lúng túng bảo cẩn thận phải cẩn thận.
Bộ dạng hoàn toàn là kiểu thê nô.
”Chàng cùng gia gia bắt nạt con thiếp, giờ ngay cả ôm hắn chàng cũng không cho thiếp ôm. Chàng có phải chê ta già rồi, liền ghét bỏ đúng không?”
Hoàng hậu nương nương dung nhan vốn đã là đệ nhất kinh thành, nay lệ rơi, hoa lê đái vũ, xinh đẹp đến nao lòng, khiến người ta nhìn đều vì nàng dậm chân đấm ngực.
Viên Hầu ôm thái tử trong tay, nhìn bệ hạ đương triều hai chân đều quỳ, ôm hoàng hậu vào ngực vỗ về nói lời yêu thương, ngay cả trán cũng muốn chảy mồ hôi.
Hai ông cháu nhìn nhau, đều chột dạ rón rén đi ra ngoài.
Sau đó trong cung bọn nô tài vừa làm việc vừa nghe tiếng khóc thanh thanh của hoàng hậu, ai nấy đều lắc đầu.
Hoàng thượng lần này tiêu rồi.
Hoàn văn.
Xin chào, tạm biệt và hẹn gặp lại!
Sau gần ba tháng, cuối cùng bộ truyện Tát Nhĩ cũng đã kết thúc. Vỗ tay ăn mừng nào các đồng chí *huray huray*
Tác giả tôi thật sự cảm kích những bạn đã ủng hộ và đồng hành cùng tôi trong suốt quá trình viết bộ truyện này.
Bộ truyện này được xem như là bộ tâm đắc nhất của tôi, tôi đã phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều về câu chuyện, tình tiết, và sẽ kết thúc nó như thế nào. Đến lúc này nếu có bạn hỏi tôi có hối hận khi để cái kết vui vẻ như thế không thì tôi sẽ trả lời rằng hoàn toàn không hối hận.
Theo tôi đây là cái kết trọn vẹn nhất, yên bình nhất mà tôi có thể dành cho Tát Nhĩ.
Nếu bạn nghĩ đây là cái kết HE thì theo tôi nó không hoàn toàn là HE, bởi Lâm Trác Mộc dù hạnh phúc, có Tát Nhĩ quay về, nhưng hắn nhất định trong thâm tâm sẽ có khoảng khắc lo sợ. Sợ Tát Nhĩ nhớ ra hết mọi chuyện, sau đó liền bỏ hắn mà đi.
Về phần Tát Nhĩ có nhớ ra hay không, tôi xin dừng bút, và đem nó tặng cho quý vị thỏa sức máu chó suy tưởng ha ha.
Tôi có đứa em, nó đọc câu chuyện Tát Nhĩ, và đã liên tục chửi mắng tôi, nói tôi là ông trời tàn nhẫn trong câu chuyện của chính mình. Tôi thầm nghĩ, bản thân cũng giống như vậy nên đành cười ha ha cho qua chuyện.
Mấy bạn đừng ném đá vì tôi ngược mấy đứa nhỏ nhé, phải ngược nó mới có tình thú chứ nhỉ? Ha ha.
Nếu bạn nào bức xúc vì câu chuyện này của tôi xôi thịt quá ít, hầu như không có thì cho tôi xin đi, tôi còn con mẹ nó ngây thơ lắm, viết xôi thịt tôi sẽ ngượng ngịu (~>.<)~
Tóm lại, tôi chỉ muốn cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi trong thời gian vừa qua, kể cả khi tôi up truyện quá trễ vì bận rộn ở khía cảnh cuộc sống, cảm ơn các bạn đã luôn chờ đợi Tát Nhĩ của tôi.
Hy vọng các bạn sẽ mãi yêu thích và ủng hộ Tát Nhĩ cũng như những tác phẩm viết tay sau này của tôi.
Chân thành cám ơn.
Chúc các bạn một ngày tốt lành.
Tác giả, Mễ Bối.
”Tin khẩn à?”
Ta nhìn lão thần y ngồi bó gối bên cạnh, trước mặt hắn bày đủ các loại dược liệu khác nhau, còn có nồi thuốc đen đục sôi sùng sục trước mắt, vẻ kì quái khiến người ta chỉ muốn cách xa.
Ta cũng không hiếm lạ với dáng vẻ này của hắn, đứng dậy phủi tà áo, đầu khẽ gật.
”Cũng xem như khẩn đi? Đâu, chén thuốc nào của nương nương?”
Ta nhìn lão ta chỉ chỉ cái bát trắng bên cạnh, thuận tay cầm lên sau đó cáo từ ra khỏi lều trại.
Bưng bát thuốc nóng trên tay, ta xuyên qua màn tuyết trắng, một tay che miệng chén, dùng thân người lách qua màn che bước vào lều trại của bệ hạ.
Ta nhìn bệ hạ ngồi trên tháp nhuyễn, trong lòng ôm lấy thân người nhỏ nhắn yêu kiều của hoàng hậu nương nương, một tay vỗ lưng một tay cầm sách, bộ dạng an nhàn hưởng thụ, cực kì không phù hợp với tình hình chiến sự gần đây.
”Bệ hạ, thuốc của nương nương đây.”
Bệ hạ nhận lấy chén thuốc trên tay ta, ta biết điều liền lui vào góc đứng, sau đó nhìn hắn ôn nhu từng chút từng chút đút cho hoàng hậu. Bộ dạng cần mẫn như thế này là lần đầu ta nhìn thấy ở đứa nhỏ này.
Hoàng hậu nương nương bộ dạng quả nhiên là đệ nhất kinh đô của Cao Lỗ, một loại vừa nhu vừa cương, lấp lánh như ngọc cao, rực sáng như lửa hồng.
Người đẹp như thế này, đáng tiếc số phận lại quá bi kịch.
Dù gì nàng cũng từng là một đứa nhỏ ta từng nhìn thấy ở phủ Tát tướng quân, bộ dạng thủy linh rạng rỡ khiến người người yêu thích, cho nên ta cũng sẽ sinh một ít tâm tư mềm lòng với nàng.
Một lúc sau khi bệ hạ đút hết chén thuốc đó vào miệng nương nương, ta rất ý thức, lui mình đợm bước đi ra ngoài.
Đứng chờ khoảng một chum trà, bệ hạ từ màn chướng đi ra.
”Có chuyện gì cần nói với trẫm sao?”
Ta nhìn dung nhan của bệ hạ, đôi con ngươi ngập trong nhu tình, tâm thật sự vì hắn thương tiếc, nhưng tin khẩn thì không thể giấu, đặc biệt với đứa nhỏ này ta càng không thể giấu hắn được điều gì.
Chỉ đành cắn răng mà thưa chuyện.
”Bệ hạ, Tát phu nhân đã từ trần.”
Âm thanh khàn khàn già cõi của ta dường như hóa thành cơn gió lạnh lẽo thổi ngang người bệ hạ. Chỉ thấy hắn thân thể cứng ngắc, dung nhan vốn ngập trong nhu tình, nay trắng bệch như giấy tuyên thành, đáy mắt hoàn toàn là sự thống khổ vô tận.
Ta thở dài, lòng cũng nhói đau.
Tát phu nhân ấy vốn là người hiền lành, tâm tính đơn thuần, xuất thân chỉ là nhà buôn, khắp kinh đô Cao Lỗ, ai mà chẳng biết người phụ nữ ấy yêu chồng như mạng yêu con như thân.
Nghe tin con gái bị bán sang Hồ quốc để làm cầu nối, vốn tâm tình đã bị khoét một mảng, sau đó lại nổi lên chiến tranh giữa hai nước, tình hình con gái như thế nào đều không biết, nghe nói tinh thần của người phụ nữ ấy đi xuống rất nhanh.
Nhưng rồi ông trời càng vô tâm, đem tới tin Tát tướng quân mất mạng trên sa trường.
Một đao rồi một đao.
Tát phu nhân liền chịu không nổi đả kích, mấy tháng sau liền theo chồng mà đi.
Nghe nói nàng ta mất, khắp Tát phủ chìm trong tiếng khóc thanh thanh ai oán, oán ông trời ác nghiệt, oán hoàng triều Cao Lỗ.
Sau đó ta nhìn bệ hạ xoay người rời đi, bóng lưng cao ngất nhưng lại đau thương, ngài một tay vén lên màn che, ta xuyên qua khe hẹp nhỏ, nhìn tới bóng dáng nhỏ bé trên nệm êm.
Hoàng hậu nương nương dung nhan ngủ say đến yên bình.
Ông trời quá tàn khắc với đứa nhỏ này.
Rốt cuộc nàng đã làm nên tội kiếp gì mà phải gánh lấy những đau thương tột cùng như thế?
Đau lòng, quả nhiên khiến người đời vì nàng mà xót.
Ta vốn chỉ là người ngoài nhưng lại có thể đau lòng như thế, thì bệ hạ, tâm có vẻ đã muốn theo bước chân trên đường đời bi thương của nàng ấy mà nát vụn rồi.
Sau đó, bệ hạ hoàn toàn giấu đi vụ việc tang thương ấy, chỉ lệnh cho binh sĩ đi thỏa đáng tất cả, an bài cho phu nhân cùng tướng quân Tát phủ ở hoàng lăng.
Lần đầu tiên trong lịch sử ngàn năm của Cao Lỗ, tướng quân được trân trọng chôn cất ở hoàng lăng.
Còn về những kẻ phản đối quyết định theo cách yêu ai yêu cả đường đi lối về của hoàng thượng, ta đành thay ngài ra mặt, đem theo mấy đứa nhỏ tay sai đắc lực, đánh cho bọn chúng khôn ra.
Nhìn bọn chúng bị đánh rơi dưới đất, la hét ta hèn hạ, ta thầm nghĩ, hiểu rõ thiên tính xảo trá của đứa nhỏ kia là từ đâu ra.
Sau đó thầm khen hắn hiểu biết, tư chất hơn người, trò giỏi hơn thầy.
Và những tháng ngày trên chiến trường cứ thế mà trôi.
Cho đến một ngày nọ, ta nhìn lão thần y tay cầm vải bố đựng quần áo, bộ dạng cao cao tại tại muốn rời đi. Lão tới nói câu từ biệt với ta, còn nhờ ta thông tri lại cho bệ hạ.
Ta khẽ hỏi hắn.
”Ngươi không trách phạt bệ hạ vì nương nương sao?”
Ta làm sao không biết, lão già này chính là như thế nào yêu đau bảo hộ hoàng hậu nương nương.
Lão ta run run chòm râu trắng dưới cằm, bộ dạng hung tợn hừ lạnh, bộ dạng lão ngoan đồng bảo với ta rằng.
”Lão già ta không phải kẻ chịu thiệt thòi. Uầy, không nói với ngươi nữa, nha đầu thối kia nhờ ngươi trông coi, giờ ta phải đi, nếu không lại lỡ thiên kiếp của mình.”
Thiên kiếp trong miệng hắn ta không rõ là cái gì, cho nên đành chấp thuận yêu cầu rồi sau đó nhìn bóng dáng lão ta biến mất trong màn tuyết trắng xóa.
Sau đó ta quay về lều của mình, ta nhìn Phó tướng dưới trướng của bệ hạ, tuổi tác còn nhỏ nhưng danh tiếng trong tay thì không thua ai, ta từ miệng hắn, nghe được cảnh tượng chiều nay.
Hắn bảo, bệ hạ một tay dìu nương nương tới thiên lao.
Kết cục của ả nữ nhân kia như thế nào, không cần hắn nói, ta cũng có thể biết.
”Nếu người đã chết, xác cũng không cần giữ lại, đem quăng vào rừng cho thú hoang đi.”
Đừng trách ta vô tình, bởi kẻ cầu vinh bán nước như ả ta, bị thế này là còn nhẹ nhàng rồi.
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ủ xuống, vạn vì tinh tú, lại xuất hiện chòm Bắc Đẩu.
Ta thầm thở dài, Bắc Đẩu xuất hiện tất trận chiến cuối cùng sẽ tới, thắng hay bại, còn tùy vào bản thân.
Trận đánh cuối cùng.
Cuối cùng đã tới.
Ta chiêu mộ binh sĩ, tuyên cáo khắp nơi.
Ta nhìn bệ hạ bóng lưng uy hùng, cao ngất ngưởng trên lưng Phi Hồng. Dưới chân là vạn binh sĩ áo giáp cừ khôi.
Ta theo ánh nhìn của bệ hạ, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đứng giữa nền tuyết trắng ở ngọn đồi phía kia.
Tựa như bông tuyết trắng nhỏ, thủy linh lung linh, đẹp đến ngất hồn.
Giá một tiếng, bệ hạ khẽ hô, sau đó chúng ta liền theo bước chân của bệ hạ mà đi.
Trận đánh này, máu đổ thành sông, kẻ kêu kẻ gào, hắc bạch vô thường cất lên vũ điệu vẫy gọi, đem đi hàng ngàn sinh mệnh.
Chênh lệch quá rõ ràng, thắng lợi rất nhanh liền tới.
Ta ngỡ mọi chuyện đến đây là kết thúc, thế nhưng Hồ quốc tuy bại, những vẫn còn không ít kẻ không cam lòng, dùng mạng mình đặt lên gươm lên đao, quyết chiến đến cùng.
Lại càng không ngờ rằng, bọn chúng lại như những con dã thú hóa điên, bị chém nhưng vẫn đứng lên mà đi, như thây ma, tạo nên gọng kiềm khóa lại ta cùng bệ hạ.
Vốn dĩ, chỉ cần thẳng tay mà chém, chuyện này liền có thể giải quyết.
Thế nhưng bên tai ta, lại vang vang vô số âm thanh huyên náo khác lạ, ta nhìn theo dung nhan bệ hạ đổi sắc, từ ung dung đến trắng bệch mà nhìn.
Hoàng hậu nương nương giáp bạc trên người, dung nhan thủy linh lạnh nhạt, âm u như hàn băng, vạn tóc đen quỷ dị tung bay, nước da trắng ngần, môi đỏ như huyết, trên tay cầm lên thanh gươm trắng trong suốt như đúc từ băng, ánh lên dưới nắng mặt trời ấm áp. Cao ngạo ngồi trên Bạch Tử.
Huyền thoại chiến thần Cao Lỗ, dường như xuất hiện lần nữa.
Chìm trong tuyết, chìm trong máu đỏ, như nữ thần chơi đùa, thị huyết phong ba khắp nơi.
Một đao lấy mạng, quyết liệt đến lạnh lùng.
Ta dường như nghe thấy, bọn binh sĩ hô hào.
Bọn chúng hưng phấn, khi chiến thần quay về.
Nhưng ta biết, đây là lần cuối cùng.
Lần cuối nàng ấy xuất hiện với thân phận nữ thần của mình.
Cho nên ta càng phải ngăn chặn bệ hạ, hai tay khoá chặt thân người to lớn của bệ hạ, giam cầm người đã muốn hóa điên này.
Ta biết như vậy là nhẫn tâm với hắn.
Nhưng ta không nỡ, biết bản thân nhất định bị phạt, nhưng thà vậy, còn hơn kìm hãm đứa nhỏ kia.
Hãy để nha đầu đó được sống theo ý mình, tự do tự tại, cao cao thượng thượng một lần đi.
Nhưng ta không nghĩ rằng, nàng ta vốn cũng là con người.
Cho đến khi bóng dáng thủy linh ấy bị chém một đao, hai chân lảo đảo giữa vìa vực. Mặt ta cảm nhận được cơn đau nhói do cú đấm của bệ hạ, ta mới nhận ra rằng bản thân đã quá hồ đồ rồi.
Thế nhưng đứa nhỏ kia, đến cuối cùng vẫn đáng thương, hèn mọn mà chọn ái tình.
Cho nên nhẫn tâm với chính bản thân mình, vì Cao Lỗ vô tâm, vì bệ hạ thất bại, mà quay người, thả trôi thân xuống vực.
Như một ngòi nổ, kích thích bệ hạ đến cực hạn.
Cái gì từ bi với kẻ thua cuộc, cái gì lý lẽ, cái gì luân thường, cái gì trói buộc. Đều hóa thành tro bụi.
Ta trơ mắt, nhìn bệ như người điên, giết rồi lại giết, bất chấp tất cả lao về phía vực thẳm.
Ta thầm nghĩ, không ổn, bệ hạ hóa điên rồi.
Quả nhiên, hắn lại dám, dám bỏ lại tất cả, thả người lao thẳng xuống sâu.
Đại não ta chấn động, gầm một tiếng bệ hạ.
Ngu ngốc! Quá ngu ngốc!
Tâm ta đau đến tê liệt, đứa nhỏ đáng trách này, thế nhưng lại có thể vì ái tình, mà buông bỏ tất cả, địa vị quyền lực đấu tranh, tất cả đều bỏ.
Ta phẫn nộ, quyết liệt diệt sạch quân người Hồ.
Trận chiến cuối cùng, tàn khốc nhất trong lịch sử Cao Lỗ.
Sau đó ta đỏ mắt, đem theo thuộc hạ xuống vực. Hy vọng dòng sông dưới đáy vực này không có đá ngầm không thủy quái, hy vọng bệ hạ, hy vọng cả nha đầu kia, đều sống sót.
Không phải vì trách nhiệm giữa thần cần vua, mà là tình cảm của một người cha, người thầy với hài tử, học trò của mình.
Ta nuôi nấng hắn suốt mấy chục năm, đắng cay đều đau xót vì hắn, cả đứa nhỏ thủy linh kia, thì ta nào cam lòng để hai đứa nó bỏ đi như vậy?
Tới khi ta nhìn thấy bóng dáng bệ hạ ướt sũng, áo bào đều dùng để bọc thân người trong ngực, ngoại sam vốn màu trắng nay nhuộm một tầng máu đỏ kinh rợn. Dung nhan hắn trắng đến đau lòng. Tâm ta lúc đấy dường như một đứa trẻ, vừa đau lại vừa cảm kích.
Đau vì hắn, cảm kích khi ông trời không đưa hắn đi.
Ta đứng nhìn bệ hạ ngồi dưới chân mình, nhìn dung nhan trắng tím của hắn, nhìn đôi môi hóa bạc run rẩy, đôi con ngươi ngập trong tổn thương tê tâm liệt phế, lệ rơi đến xót xa.
Âm thanh hắn khàn khàn, như dã thú bị dồn đến mức tuyệt vọng, vang vang khắp nơi.
Ta hiểu, biết hắn cầu ta cứu lấy người trong ngực.
”Người đâu, hộ tống bệ hạ và nương nương về quân doanh!”
Ta lạnh giọng hô.
Đến khi quay về quân doanh, ta nhìn thái y mở ra áo bào của bệ hạ trên người nương nương, nhìn vết đao dữ tợn trên tấm lưng trắng ngần, mùi máu nồng tỏa khắp nơi, nếu không phải có bệ hạ dùng nội lực ủ cho nàng, thì mạng có lẽ đã mất rồi.
Tuy hơi thở yếu, nhưng vẫn còn sống.
Ta rời đi, để việc còn lại cho thái y.
Ta không quan tâm bọn họ làm thế nào cứu tỉnh nương nương, kẻ này không làm được ta liền thỉnh kẻ khác, chỉ tiếc lão thần y quỷ thần không hay mất tích, cho nên ta chỉ còn cách cầu đám thái y, thậm chí đe dọa bọn họ.
Ta bước ra khỏi màn chướng, nhìn bệ hạ đứng như tùng ở đằng kia, bộ dạng bảy hồn ba vía đều mất, thẫn thờ, trắng mặt nhìn chằm chằm chốn này.
Ta bước nhanh tới, dưới sự kinh sợ của binh sĩ, nhẫn tâm đánh hắn một quyền.
Tay ta đau, tâm ta đau, nhưng tên nhóc thối này vẫn là vẻ mặt liệt như đá, thẫn thờ ngây ngốc.
Cho nên ta lại đánh.
Đánh đau đứa nhỏ hư hỏng này.
”Bổn gia có dạy ngươi được phép bỏ mạng một cách tùy tiện như thế không?”
”Bổn gia có dạy ngươi trở thành kẻ ngốc như thế không?”
”Bổn gia có dạy ngươi thiếu bản lĩnh như thế không?”
”Bổn gia có dạy ngươi được hồ nháo như thế không?”
”Có không?! Bổn gia hỏi ngươi, có hay không?!”
Ta gào thét, gầm gừ phẫn nộ.
Đánh đến khi dung nhan hắn tím xanh vẫn không ngừng.
Cái gì phạm thượng, hắn là do ta nuôi nấng, tư cách được đánh hắn như một kẻ làm cha, ta chó má đều được phép.
Hắn dưới tay ta, im lặng chịu trận.
Cho đến khi ta khó nhọc ho khan, bệnh cũ tái phát, hắn mới ngước lên nhìn ta.
Nhìn ta bằng đôi con ngươi bi thương tuyệt vọng, ngập nước đau lòng. Tựa như quay về hồi hắn còn nhỏ, bị đau mà khóc.
Hắn khàn khàn nói.
”Viên tử, ta phải làm sao đây?”
Ta xót hai mắt, ôm hắn vào lòng. Thân người hắn, từ khi nào đã lớn đến nỗi, hai tay lão già ta đều ôm không hết.
Giống như trước đây mà vỗ về hắn, khàn khàn bảo.
”Ổn rồi. Tất cả có ta, ổn rồi.”
Đứa nhỏ đáng trách.
Ta ngẩng đầu nhìn trời xanh, nuốt nước mắt vào trong.
Sau đó, ta triệu tập hết thái y ở Cao Lỗ, mới cứu được nương nương một mạng, vết máu trên ngoại sam lúc đó của bệ hạ, hóa ra là máu của nương nương, hắn ngoại trừ gương mặt bị ta đánh phù, nhiễm chút phong hàn, còn lại đều ổn thỏa.
Thật may mạch nước ngầm ấy không có đá ngầm cùng thủy quái, xem như ông trời lần này nhắm mắt ngủ quên rồi.
Nhưng mọi chuyện không dừng ở đấy.
Hoàng hậu nương nương khi tỉnh lại, đã mất hết kí ức.
Quay về làm một đứa nhỏ thanh khiết, trí nhớ là một tờ giấy trắng.
Nàng ta dùng đôi con ngươi to tròn như sao, ôn nhuận hỏi ta rằng.
”Lão gia gia, ngài là ai?”
Ta dường như nhầm tưởng bản thân quay về lúc còn là một thái giám trong cung, đi lạc ở Tát phủ, sau đó chạm mặt một tiểu nha đầu bộ dạng xinh đẹp, trắng trắng hồng hồng, ngây ngô nhìn ta mà hỏi ta là ai.
Khóe mắt cay nồng.
Ta ôn nhu vỗ đầu nàng, khẽ nói ta tên Viên tử.
”Tát Nhĩ ra mắt Viên tử gia gia.”
Âm thanh như tiếng chuông, thanh thanh đơn thuần, dung nhan xinh đẹp như phát sáng. Hình bóng nàng lúc nhỏ cũng như vậy bộ dạng hô ra mắt ta gia gia.
Ta khẽ bật cười, khàn giọng nói nàng.
”Ngoan, gia gia thưởng cho ngươi.”
Ta đưa nàng viên kẹo thạch đơn giản trong tay áo, nàng cười rạng ngời xinh xắn.
Khóe mắt khóe mũi ta đều cay nồng.
Sau đó ta rời đi, để lại không gian cho bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương.
Ta khẽ vô vai hắn, nhỏ giọng bảo.
”Nàng mất kí ức.”
Bệ hạ khàn giọng đáp rằng.
”Trẫm biết.”
Ta bước ra khỏi nơi ấy, quay người che lại màn chướng, khẽ nhìn hai bóng dáng bên trong dần bị che khuất.
Ta không biết họ sẽ nói những gì.
Ta chỉ biết, những tháng ngày mệt mỏi, đã chấm dứt rồi.
Mất đi kí ức, có lẽ đó là điều duy nhất lão thiên gia cho nàng ấy.
Để đứa nhỏ này quên đi những đau khổ, làm lại từ đầu.
Ông trời làm sao có thể tàn nhẫn với đứa con của mình?
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, tuyết cũng ngừng rơi, trên cành cây vốn trơ trọi khô úa, nay nhú lên một mầm hoa nhỏ xanh.
Tâm yên tĩnh đến lạ.
--- ------ ------ --- ta là đường phân cách xinh đẹp --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Hai năm sau.
Chiến sự hoàn toàn chấm dứt, đất nước thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, kinh đô Cao Lỗ trở nên phì nhiêu nhất từ trước đến nay.
Đột nhiên giữa đường xuất hiện cỗ xe ngựa xa hoa, rộng ba thước, tám kẻ tháp tùng, nhìn vô cùng trang trọng.
Người dân biết đây là xe ngựa của một đại nhân vật nào đó cho nên liền rất ngoan ngoãn, lùi hai bước mà nhường đường, tránh cho tai họa leo lên mình.
Trong xe, hiện hữu bóng dáng hai người, một nằm một ngồi, một già một trẻ.
Đứa nhỏ dung nhan trắng hồng, như trái đào tiên chín mọng, thơm ngát tỏa hương, tay nhỏ đặt trên đùi, lưng thẳng như tùng. Một bộ dạng tiểu ông cụ, mở cái miệng nhỏ oanh oanh đọc thơ ngũ ngôn.
Một lúc sau âm thanh non nớt theo vần tắt đi, thay vào đó là lời oán trách nhu nhu.
”Sư phó! Ngài không có nghe đồ nhi trả bài!”
Vị sư phó trong miệng đứa nhỏ, một thân nhàn hạ, nằm dài trên xe ngựa, vẻ mặt già nua hồng hào, hai mắt nhắm híp, vuốt râu trắng từ tốn bảo.
”Ai nói gia gia không nghe con, đọc tiếp đoạn Xuân về đó đi, tới hoàng cung còn không trả hết cho gia, gia bảo hoàng thượng đánh con.”
Đứa nhỏ vẻ mặt đại biến, lưng vừa còng xuống liền thẳng tắp lại như tùng, dõng dạc mở miệng nhỏ oanh oanh đọc thơ.
Còn lão nhân gia kia vẫn một bộ dạng nhàn hạ hưởng thụ, miệng còn khẽ nhóm nhép nhai kẹo mạch nha.
Xe ngựa đi một đường dài đến trước hoàng cung, sau đó tiến thẳng vào bên trong, không cần thẻ bài mà tiến vào.
Trước tẩm điện đứng chờ bóng dáng cao ngất như núi, ngoại bào họa rồng bay, dung nhan yêu nghiệt xuất chúng, đầu đội mũ trai chín hàng. Cao ngạo chí tôn, uy phong lẫm liệt.
”Bệ hạ, Viên Hầu cùng Thái Tử hiện đã hồi cung.”
Tiểu thái giám bên cạnh khẽ hô. Chỉ thấy bóng dáng bệ hạ phất long bào, ôn nhuận bảo.
”Cho xe ngựa tiến thẳng tới đây đi.”
Tiểu thái giám cung kính chạy đi, một khắc sau liền thấy xe ngựa xa hoa kia một đường tiến vào.
Xe ngựa dừng lại, màn che được vén lên, bóng dáng nhỏ nhắn như con cóc nhảy xuống, tiếp đến là lão nhân gia nhàn hạ theo cái dìu dắt của hạ nhân mà đi xuống.
Lão nhân gia lưng khẽ cong, hai tay chắp lại cung kính hô.
”Bệ hạ thiên tuế, thiên thiên tuế.”
”Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
Bệ hạ bộ dạng xuất chúng khẽ hô miễn lễ, thân người to lớn nhanh chóng bước xuống bậc thang, ôm lấy thân người đứa nhỏ bên dưới, đặt hắn trên vai, yêu chiều hỏi.
”Hôm nay học những gì?”
”Thái phó gia gia trả thơ ạ.”
Đứa nhỏ âm thanh nhu nhu trả lời, đinh đang dễ nghe.
”Viên tử, nhọc cho ngươi rồi.”
Viên Hầu mặt hoa tươi cười, nhìn đứa nhỏ khẽ chột dạ trên vai hoàng thượng, vui vẻ nói.
”Ai nha, thái tử cũng nên bảo bệ hạ là ngài vẫn chưa thuộc đoạn tứ bình chứ?”
”Thái phó gia gia!”
Đứa nhỏ mặt mũi đỏ bừng, uất ức la lên.
Hoàng thượng dung nhan anh tuấn tựa tiếu phi tiếu nhìn đứa nhỏ trong ngực, khẽ uy nghiêm hắng giọng, tay lớn vô mông nhỏ của hắn, ôn nhuận bảo.
”Còn không mau đi đọc lại sách, thái tử la hét như vậy thì còn ra thể thống gì?”
Đứa nhỏ bậm môi phồng hai má, con ngươi ngập nước, sau đó trượt khỏi tay cha hắn, vừa chạy vào tẩm điện vừa hô hào.
”Mẫu hậu! Phụ hoàng cùng thái phó gia gia bắt nạt con!”
Dung nhan hoàng thượng đại biến, Viên Hầu chột dạ, sau đó liền thấy hoàng thượng trừng mắt với Viên Hầu, hấp tấp chạy đuổi theo vào bên trong.
Viên Hầu mặt hoa khẽ cười, sau đó dùng cái thân già đi theo sau.
Lão làm sao không biết bệ hạ cốt chỉ muốn trêu chọc đứa nhỏ đáng yêu kia một tí, ai ngờ hắn lại dám chạy đi tố cáo với hoàng hậu nương nương.
Cả hoàng triều Cao Lỗ này, ai chả biết hoàng thượng sủng hoàng hậu đến cỡ nào.
Hâu cung lục viện chỉ có duy nhất một đóa hoa mẫu đơn yêu kiều.
Tình nặng nghĩa sâu, cho nên khi nghe tin hoàng hậu hoài thai thái tử, bệ hạ chính là bộ dạng kích động đến rơi lệ thành sông.
Vốn trước đây hoàng hậu bị chuẩn đoán là mất khả năng làm mẹ, nay lại hoài thai thái tử, lúc đó mọi người mới nhận ra đó là sự trừng phạt của lão già thần y hiện không rõ tung tích năm đó dành cho bệ hạ.
Cho nên đối với đứa con đầu lòng này, hoàng thượng vừa yêu vừa đau, nhưng vẫn nghiêm khắc dạy bảo hắn.
Nay vì trêu chọc hắn mà dẫn đến hoàng hậu tức giận, nghĩ tới Viên Hầu đều muốn đổ mồ hôi lạnh.
Bên trong tẩm điện ấm áp, trên tháp nhuyễn hoàng hậu nương nương váy áo đỏ hồng, kiêu sa nằm đó. Bụng vốn bằng phẳng nay có chút nhô lên như gò đồi, dung nhan không son phấn sạch sẽ, mái tóc đen buộc hờ hững, trong lòng là đứa nhỏ mặt hồng khóc đến thảm thiết.
”Thằng nhóc thối coi chừng đụng vào bụng nương ngươi!”
Hoàng thượng mặt tái chạy như bay tới, xách thái tử lên như xách con gà, sau đó nhẫn tâm quăng hắn vào lòng lão già Viên Hầu.
Hoàng hậu nương nương dung nhan cứng ngắc, tức giận dùng chân đạp bệ hạ vài cái.
”Hay lắm! Bắt nạt con lão nương, bây giờ còn quăng hắn đi trước mắt ta, chàng làm phản hả?!”
Bệ hạ né cũng không né, chỉ lo sợ che chắn cái bụng nhỏ của hoàng hậu, lúng túng bảo cẩn thận phải cẩn thận.
Bộ dạng hoàn toàn là kiểu thê nô.
”Chàng cùng gia gia bắt nạt con thiếp, giờ ngay cả ôm hắn chàng cũng không cho thiếp ôm. Chàng có phải chê ta già rồi, liền ghét bỏ đúng không?”
Hoàng hậu nương nương dung nhan vốn đã là đệ nhất kinh thành, nay lệ rơi, hoa lê đái vũ, xinh đẹp đến nao lòng, khiến người ta nhìn đều vì nàng dậm chân đấm ngực.
Viên Hầu ôm thái tử trong tay, nhìn bệ hạ đương triều hai chân đều quỳ, ôm hoàng hậu vào ngực vỗ về nói lời yêu thương, ngay cả trán cũng muốn chảy mồ hôi.
Hai ông cháu nhìn nhau, đều chột dạ rón rén đi ra ngoài.
Sau đó trong cung bọn nô tài vừa làm việc vừa nghe tiếng khóc thanh thanh của hoàng hậu, ai nấy đều lắc đầu.
Hoàng thượng lần này tiêu rồi.
Hoàn văn.
Xin chào, tạm biệt và hẹn gặp lại!
Sau gần ba tháng, cuối cùng bộ truyện Tát Nhĩ cũng đã kết thúc. Vỗ tay ăn mừng nào các đồng chí *huray huray*
Tác giả tôi thật sự cảm kích những bạn đã ủng hộ và đồng hành cùng tôi trong suốt quá trình viết bộ truyện này.
Bộ truyện này được xem như là bộ tâm đắc nhất của tôi, tôi đã phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều về câu chuyện, tình tiết, và sẽ kết thúc nó như thế nào. Đến lúc này nếu có bạn hỏi tôi có hối hận khi để cái kết vui vẻ như thế không thì tôi sẽ trả lời rằng hoàn toàn không hối hận.
Theo tôi đây là cái kết trọn vẹn nhất, yên bình nhất mà tôi có thể dành cho Tát Nhĩ.
Nếu bạn nghĩ đây là cái kết HE thì theo tôi nó không hoàn toàn là HE, bởi Lâm Trác Mộc dù hạnh phúc, có Tát Nhĩ quay về, nhưng hắn nhất định trong thâm tâm sẽ có khoảng khắc lo sợ. Sợ Tát Nhĩ nhớ ra hết mọi chuyện, sau đó liền bỏ hắn mà đi.
Về phần Tát Nhĩ có nhớ ra hay không, tôi xin dừng bút, và đem nó tặng cho quý vị thỏa sức máu chó suy tưởng ha ha.
Tôi có đứa em, nó đọc câu chuyện Tát Nhĩ, và đã liên tục chửi mắng tôi, nói tôi là ông trời tàn nhẫn trong câu chuyện của chính mình. Tôi thầm nghĩ, bản thân cũng giống như vậy nên đành cười ha ha cho qua chuyện.
Mấy bạn đừng ném đá vì tôi ngược mấy đứa nhỏ nhé, phải ngược nó mới có tình thú chứ nhỉ? Ha ha.
Nếu bạn nào bức xúc vì câu chuyện này của tôi xôi thịt quá ít, hầu như không có thì cho tôi xin đi, tôi còn con mẹ nó ngây thơ lắm, viết xôi thịt tôi sẽ ngượng ngịu (~>.<)~
Tóm lại, tôi chỉ muốn cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi trong thời gian vừa qua, kể cả khi tôi up truyện quá trễ vì bận rộn ở khía cảnh cuộc sống, cảm ơn các bạn đã luôn chờ đợi Tát Nhĩ của tôi.
Hy vọng các bạn sẽ mãi yêu thích và ủng hộ Tát Nhĩ cũng như những tác phẩm viết tay sau này của tôi.
Chân thành cám ơn.
Chúc các bạn một ngày tốt lành.
Tác giả, Mễ Bối.
Tác giả :
Mễ Bối