Tát Nhĩ
Chương 16
Một đường thẳng tiến đến Hồ quốc, mất bốn ngày, cuối cùng ta cũng đặt chân tới nơi gọi là kinh đô của Hồ quốc.
Ngày ấy, ta ngồi trên kiệu hoa, từ màn che mảnh, ta nhìn kinh đô Hồ quốc phì nhiêu nhộn nhịp còn có phần hơn Cô Lỗ mấy lần, người dân một thân Hồ quốc sặc sỡ, không dung tục, hoàn toàn hợp với dáng vẻ khỏe mạnh nghiêng ngang của họ.
Bách tính thấy kiệu hoa của ta, họ hào hứng, có kẻ quăng trái cây lên kiệu, có kẻ quăng thịt, đồng thanh hô.
Thái tử phi thiên tuế.
Ta hạ mi mắt, cảm thấy danh hiệu Thái tử phi này đè lên vai ta thật nặng.
Sau đó ta một mực yên lặng, theo nha hoàn đi tới nơi gọi là tẩm điện của Thái tử.
Ta thắc mắc, hỏi rằng thế chỗ ở của ta ở đâu?
Nha hoàn dùng giọng nói đặc trưng của người Hồ, dịu dàng bảo Thái tử yêu cầu ta cùng nơi cùng chốn với hắn.
Đầu ta run lên, ta liền không nói tiếng nào, ta mặc ai dẫn hay đi đâu, sau đó ta liền ngồi ngốc trên giường.
Ta tùy ý gỡ xuống mũ phượng nặng trên đầu, cảm thấy thư thái hơn một chút, ta liền khẽ hô một tiếng Phúc tử.
Tẩm điện yên ắng, ta lại hô một tiếng Phúc tử, sau đó đi vào lại là nha hoàn ban nãy, ta nhíu mi, cất giọng.
”Bản cung kêu Phúc tử.”
”Bẩm thái tử phi, hắn được Thái tử sắp xếp ở bộ phận khác, nô tài được sai sử tới thay hắn hầu thái tử phi.”
Ta nhịn xuống cảm giác muốn đánh người, trầm mặc một tí mới bảo nàng lui ra bên ngoài, bản thân tự xoay sở, thay ra đồ hỉ, khoác lên hắc bào, lúc này mới cảm thấy trên người nhẹ như lông hồng.
Sau đó nô tài bên ngoài thỉnh đi vào, chỉ thấy hắn lẩm bẩm, ý bảo thái tử có chuyện cần giải quyết, tới tri hô ta ăn tối trước, không cần đợi thái tử.
Ta thầm khinh bỉ, ai nghĩ muốn đợi?
Ta liền ung dung, một chén cơm cùng sơn hào hải vị, ăn đến khi no căng bụng, thỏa mãn rồi liền đi ngâm nước, ngâm xong nằm xuống giường, dự định đánh một giấc sâu.
Cuộc sống nhàn hạ như vậy, quả nhiên lâu rồi hưởng thụ, mới cảm thấy tuyệt như thế nào.
”Cô không nghĩ nàng hội thích ứng nhanh như vậy mà hưởng thụ.”
Ta nghe âm thanh đinh đang từ đằng sau lưng, khẽ nghiêng đầu nhìn.
Dung nhan thanh khiết như đóa tuyết liên, mắt cong như vầng trăng sáng, bên môi luôn treo ý vị cười. Một thân hồ phục đỏ thẫm, nhưng bộ hồ phục này, ngạc nhiên lại là hỉ phục.
Ta nhíu mi, không nghĩ tới bây giờ hắn vẫn mặc hỉ phục.
Nhìn thái tử Hồ quốc, nhớ tới hôm nay là ngày thành hôn, đêm lại là đêm hoa chúc, lưng một mảng lạnh lẽo sởn gai óc.
Ta bước xuống giường lớn, nghiêm cẩn hô một tiếng Thái tử thiên tuế.
Sau đó hai bên vai ta liền bị nắm lấy, khoảng cách giữa hai người vốn cách nhau không dưới mười bước, nay gần đến nỗi hương vị nam nhân vờn quanh mũi ta, ta khẽ nhíu mi.
Thái tử Hồ quốc vẫn tươi cười ôn hòa nhìn ta, hắn bảo.
”Sau này không cần lễ nghi với cô.”
Ta ung dung đáp: “Thái tử đừng nói vậy, đó là phận của bản cung.”
”Nhưng là cô không nỡ ép buộc nàng.”
Ta hạ mi mắt, im lặng không đáp.
Không khí xung quanh liền yên tĩnh vô cùng.
Sau đó hắn khẽ vuốt tóc ta, nhỏ nhẹ bảo đợi hắn.
Ta nhìn hắn đi ra ngoài, rất ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi.
Tâm ta hoàn toàn bình tĩnh.
Ngồi chờ hồi lâu, ngồi đến lúc đầu ta muốn ngốc, thì cửa điện mở ra, thái tử Hồ quốc một thân thay đổi giá y, lại khoác lên đồ trắng mỏng manh đồ ngủ, ta hạ mi, che đi ánh mắt.
”Tát Nhĩ.”
Ta nghe hắn ôn nhu kêu tên ta, ta ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó ta liền bị hắn hãm vào ngực, lòng ngực rộng lớn mà xa lạ. Ta trở nên cứng ngắc.
Thái tử Hồ quốc xem như không để ý ta kháng cự, hắn một tiếng lại một tiếng hô Tát Nhĩ Tát Nhĩ, âm thanh mơ hồ xen lẫn vài tia sung sướng.
Ta được hắn nhẹ nhàng đặt xuống giường êm, ta cắn răng, nắm tay siết chặt nhìn đỉnh trần nhà.
Tâm vốn bình tĩnh nay khẩn cấp.
Ta sợ hãi, cùng bài xích.
Hắn hôn cổ ta, hơi thở nam nhân vờn quanh. Cảm giác xa lạ như vậy, lòng ta lạnh, tay chân đều lạnh lẽo.
Nắm tay siết chặt chăn mềm, ta nhắm mắt, đè ép cảm xúc của mình.
Sau đó bên tai ta liền yên lặng, bên cạnh có người nằm xuống, ta nhanh chóng đưa lưng lại với hắn, co hai tay vốn run rẩy vào lòng nhưng vẻ mặt vẫn bình thản quyết liệt.
Hắn ôm ta, thân người cùng cảm giác xa lạ thổi tới, người ta cứng ngắc.
”Ngủ đi, cô không ép buộc nàng.”
Ta nhắm hai mắt, mặc kệ cảm xúc xa lạ, chỉ ra sức ôm hai tay lạnh lẽo của mình.
Đêm đó, ta ngủ không an giấc.
Ngày ấy, ta ngồi trên kiệu hoa, từ màn che mảnh, ta nhìn kinh đô Hồ quốc phì nhiêu nhộn nhịp còn có phần hơn Cô Lỗ mấy lần, người dân một thân Hồ quốc sặc sỡ, không dung tục, hoàn toàn hợp với dáng vẻ khỏe mạnh nghiêng ngang của họ.
Bách tính thấy kiệu hoa của ta, họ hào hứng, có kẻ quăng trái cây lên kiệu, có kẻ quăng thịt, đồng thanh hô.
Thái tử phi thiên tuế.
Ta hạ mi mắt, cảm thấy danh hiệu Thái tử phi này đè lên vai ta thật nặng.
Sau đó ta một mực yên lặng, theo nha hoàn đi tới nơi gọi là tẩm điện của Thái tử.
Ta thắc mắc, hỏi rằng thế chỗ ở của ta ở đâu?
Nha hoàn dùng giọng nói đặc trưng của người Hồ, dịu dàng bảo Thái tử yêu cầu ta cùng nơi cùng chốn với hắn.
Đầu ta run lên, ta liền không nói tiếng nào, ta mặc ai dẫn hay đi đâu, sau đó ta liền ngồi ngốc trên giường.
Ta tùy ý gỡ xuống mũ phượng nặng trên đầu, cảm thấy thư thái hơn một chút, ta liền khẽ hô một tiếng Phúc tử.
Tẩm điện yên ắng, ta lại hô một tiếng Phúc tử, sau đó đi vào lại là nha hoàn ban nãy, ta nhíu mi, cất giọng.
”Bản cung kêu Phúc tử.”
”Bẩm thái tử phi, hắn được Thái tử sắp xếp ở bộ phận khác, nô tài được sai sử tới thay hắn hầu thái tử phi.”
Ta nhịn xuống cảm giác muốn đánh người, trầm mặc một tí mới bảo nàng lui ra bên ngoài, bản thân tự xoay sở, thay ra đồ hỉ, khoác lên hắc bào, lúc này mới cảm thấy trên người nhẹ như lông hồng.
Sau đó nô tài bên ngoài thỉnh đi vào, chỉ thấy hắn lẩm bẩm, ý bảo thái tử có chuyện cần giải quyết, tới tri hô ta ăn tối trước, không cần đợi thái tử.
Ta thầm khinh bỉ, ai nghĩ muốn đợi?
Ta liền ung dung, một chén cơm cùng sơn hào hải vị, ăn đến khi no căng bụng, thỏa mãn rồi liền đi ngâm nước, ngâm xong nằm xuống giường, dự định đánh một giấc sâu.
Cuộc sống nhàn hạ như vậy, quả nhiên lâu rồi hưởng thụ, mới cảm thấy tuyệt như thế nào.
”Cô không nghĩ nàng hội thích ứng nhanh như vậy mà hưởng thụ.”
Ta nghe âm thanh đinh đang từ đằng sau lưng, khẽ nghiêng đầu nhìn.
Dung nhan thanh khiết như đóa tuyết liên, mắt cong như vầng trăng sáng, bên môi luôn treo ý vị cười. Một thân hồ phục đỏ thẫm, nhưng bộ hồ phục này, ngạc nhiên lại là hỉ phục.
Ta nhíu mi, không nghĩ tới bây giờ hắn vẫn mặc hỉ phục.
Nhìn thái tử Hồ quốc, nhớ tới hôm nay là ngày thành hôn, đêm lại là đêm hoa chúc, lưng một mảng lạnh lẽo sởn gai óc.
Ta bước xuống giường lớn, nghiêm cẩn hô một tiếng Thái tử thiên tuế.
Sau đó hai bên vai ta liền bị nắm lấy, khoảng cách giữa hai người vốn cách nhau không dưới mười bước, nay gần đến nỗi hương vị nam nhân vờn quanh mũi ta, ta khẽ nhíu mi.
Thái tử Hồ quốc vẫn tươi cười ôn hòa nhìn ta, hắn bảo.
”Sau này không cần lễ nghi với cô.”
Ta ung dung đáp: “Thái tử đừng nói vậy, đó là phận của bản cung.”
”Nhưng là cô không nỡ ép buộc nàng.”
Ta hạ mi mắt, im lặng không đáp.
Không khí xung quanh liền yên tĩnh vô cùng.
Sau đó hắn khẽ vuốt tóc ta, nhỏ nhẹ bảo đợi hắn.
Ta nhìn hắn đi ra ngoài, rất ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi.
Tâm ta hoàn toàn bình tĩnh.
Ngồi chờ hồi lâu, ngồi đến lúc đầu ta muốn ngốc, thì cửa điện mở ra, thái tử Hồ quốc một thân thay đổi giá y, lại khoác lên đồ trắng mỏng manh đồ ngủ, ta hạ mi, che đi ánh mắt.
”Tát Nhĩ.”
Ta nghe hắn ôn nhu kêu tên ta, ta ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó ta liền bị hắn hãm vào ngực, lòng ngực rộng lớn mà xa lạ. Ta trở nên cứng ngắc.
Thái tử Hồ quốc xem như không để ý ta kháng cự, hắn một tiếng lại một tiếng hô Tát Nhĩ Tát Nhĩ, âm thanh mơ hồ xen lẫn vài tia sung sướng.
Ta được hắn nhẹ nhàng đặt xuống giường êm, ta cắn răng, nắm tay siết chặt nhìn đỉnh trần nhà.
Tâm vốn bình tĩnh nay khẩn cấp.
Ta sợ hãi, cùng bài xích.
Hắn hôn cổ ta, hơi thở nam nhân vờn quanh. Cảm giác xa lạ như vậy, lòng ta lạnh, tay chân đều lạnh lẽo.
Nắm tay siết chặt chăn mềm, ta nhắm mắt, đè ép cảm xúc của mình.
Sau đó bên tai ta liền yên lặng, bên cạnh có người nằm xuống, ta nhanh chóng đưa lưng lại với hắn, co hai tay vốn run rẩy vào lòng nhưng vẻ mặt vẫn bình thản quyết liệt.
Hắn ôm ta, thân người cùng cảm giác xa lạ thổi tới, người ta cứng ngắc.
”Ngủ đi, cô không ép buộc nàng.”
Ta nhắm hai mắt, mặc kệ cảm xúc xa lạ, chỉ ra sức ôm hai tay lạnh lẽo của mình.
Đêm đó, ta ngủ không an giấc.
Tác giả :
Mễ Bối