Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
Chương 59
Nghỉ ngơi trong vòng đu quay tầm nửa tiếng, sau khi xuống Diệp Chu liền cảm giác cuối cùng mình cũng sống lại.
“Đi, đi đón tiểu công chúa nhà cậu.” Diệp Chu nhìn xung quanh, còn chưa tìm được quà tặng thích hợp để tặng Thương Du Du. “Trước khi đi đón con bé, chúng ta đến cửa hàng bách hóa mua quà cho con bé trước đi.”
“Không cần phiền toái như vậy, đồ chơi trong nhà cũng không vứt được.” Đến bãi đỗ xe ngoài trời, vừa mở cửa liền tiếp xúc mới một luồng hơi nóng, Thương Tấn đứng bên ngoài chờ hơi nóng tản đi, khởi động điều hòa, chờ nhiệt độ trong xe giảm xuống mới mở cửa để Diệp Chu vào.
Bóng bay để ngoài không thấy lớn, lúc cho vào trong xe lại hơi chiếm không gian.
Ôm vào trong lòng như ôm một đứa trẻ, chờ đóng cửa sổ xe lại, Diệp Chu trực tiếp để bóng bay ra ghế sau. Diệp Chu thắt dây an toàn nói: “Cậu lại không hiểu, dù sao Du Du cũng là con gái, đối với con gái mà nói, quà tặng có nhiều thế nào đi nữa cũng ngại không đủ. Có điều tôi không hiểu về quà tặng con gái lắm, con bé thích gì? Gấu bông, búp bê hay là lego?”
“Cảm giác trong nhà đều có.” Thương Tấn ra khỏi bãi đậu xe, trực tiếp vòng đến cửa hàng bách hóa lớn nhất thành phố A. “Đến nhìn xem.”
Là một nam sinh, hiểu biết về đồ chơi dành cho bé gái vô cùng ít ỏi.
Diệp Chu cảm giác tất cả hình dáng búp bê cũng không khác gì nhau, như trước đó mua giấy dán công chưa, nhìn cô bé bên cạnh mua một tờ như vậy, anh liền mua theo, anh nghe nhân viên phục vụ đề cử chọn một búp bê hình công chúa.
Mà bên kia Thương Tấn lại chọn một bộ lego hình lâu đài.
Diệp Chu nhìn độ tuổi từ 6 đến 12 trên hộp, khóe miệng giật giật: “Cậu chắc chắn Du Du có thể chơi cái này?”
Thương Tấn chỉ nhân vật trên vỏ hộp nói. “Cậu xem phía trên có hai cô công chúa, nhất định con bé sẽ thích.”
“Đừng quên Du Du còn chưa tới bốn tuổi.”
Thương Tấn không để ý nói: “Không sao, cùng lắm là tôi ghép giúp con bé.”
“Cậu thừa nhận là chính cậu muốn chơi rồi.”
Thương Tấn làm bộ như không nghe thấy đi lại quầy thu ngân.
Đến nhà trẻ vừa đúng ba rưỡi. Lúc này bên ngoài đã có không ít người lớn đứng đợi, Thương Tấn và Diệp Chu cùng đến đứng trước cổng, cộng thêm trong tay Diệp Chu còn cầm một quả bóng bay, hình ảnh này nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt người khác.
Ở cạnh Thương Tấn càng lâu, Diệp Chu ngày càng quen với ánh mắt bắn từ bốn phía, hiện tại cậu còn có thể ngáp một cái, trực tiếp dựa lên vai Thương Tấn nhắm mắt dưỡng thần.
Hai người câu được câu không nói chuyện.
Tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Chu và Thương Tấn cùng nhau đứng lên, liên tục có bạn nhỏ đi ra khỏi phòng học, Diệp Chu trợn to hai mắt tìm kiếm khắp nơi, cho đến cuối cùng, không còn ai đi ra nữa, Thương Du Du mới mang một cái túi nhỏ từ từ đi ra ngoài.
“Du Du.” Thương Tấn đi qua, muốn ôm cô bé nhưng Thương Du Du vẫn tránh anh, một mình chậm rãi tiến về phía trước.
Thương Du Du cúi đầu, cô bé biết anh trai đi theo phía sau, cũng không lo sẽ bị bỏ lại, chỉ là hiện tại cô bé đang tức giận đến không muốn để ý đến ai.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một quả bóng bay hình hello kitty. “Vị tiểu công chúa này, tại sao lại không vui?”
Thương Du Du nhìn chằm chằm bóng bay nói: “Rõ ràng là màu hồng, sao lại có giọng con trai?”
Diệp Chu cười thành tiếng, lấy bóng bay ra, ngồi xổm xuống nhìn thẳng Thương Du Du nói: “Bảo bối, còn nhớ anh không?”
“Chu Chu ca ca…”
“Tặng bóng bay cho em.” Diệp Chu lấy bóng bay cột vào tay Thương Du Du, ghé vào tai cô bé nói. “Anh trai em cố ý mua cho em đó.”
Thương Du Du ngửa đầu nhìn bóng bay, bước chậm lại bên cạnh Thương Tấn, chủ động nắm lấy tay anh.
“Tôi đã nói rồi, tiểu công chúa nhà cậu không khó dỗ.” Diệp Chu tới bên cạnh Thương Tấn, nắm lấy tay cô bé nói. “Tiểu công chúa chơi đu dây.”
Diệp Chu và Thương Tấn cùng nâng Thương Du Du lên, cuối cùng cũng khiến cô bé bật cười.
Lên xe, Thương Du Du ngồi lên ghế dành cho trẻ con thấy món đồ chơi lego bên trái cùng búp bê công chúa bên phải, cô bé liền ôm lấy búp bê dò xét hỏi: “Cái này là cho em sao?”
Thương Tấn thông qua kính chiếu hậu nhìn Thương Du Du nói: “Diệp Chu ca ca tặng cho em, thích không?”
“Cảm ơn Chu Chu ca ca.” Thương Du Du quét mắt nhìn hộp lego nói. “Vậy, cái này là Chu Chu ca ca mua tặng cho em trai sao?”
“Đây là của anh trai em mua cho em.” Trong lúc chờ đèn đỏ, Diệp Chu trực tiếp xoay người. “Đây đều là bọn anh cố ý chọn cho tiểu công chúa Du Du.”
Thương Du Du dùng sức ôm cả hai cái hộp vào lòng, nhưng cánh tay quá ngắn, hai cái hộp lại rất lớn, thêm nữa còn có bóng bay tham gia vào, kết quả cô bé chỉ có thể miễn cưỡng ôm lấy một cái. Có điều vì hai cái này không có cái nào tặng cho em trai, việc này khiến cô bé vui vẻ không ít. Cô bé nhìn không đủ, cái miệng nhỏ nhắn lại bắt đầu không ngừng. “Chu Chu ca ca, sao anh biết em thích công chúa Elsa? Anh, cái lâu đài này là của công chúa Elsa và Anna, em rất thích.”
“Bảo bối thích là tốt rồi.” Diệp Chu có chút cảm khái, Thương Du Du không phải là người có dục độc chiếm mạnh, đồ mình thích sẽ vui vẻ chia sẻ với người khác, hiện tại lại lo lắng hai người tặng quà cho mình, đồng thời cũng không quên em trai mới, chỉ sợ là cô bé cảm giác không đủ an toàn, lo lắng tình yêu dành cho mình phải chia cho người khác.
Thời gian còn sớm, hai người đưa Thương Du Du đến phòng trẻ con trong công viên chơi một lúc, hai người ngồi một bên, Thương Du Du cởi giày đi đến mô hình cầu trượt trong khu trò chơi, cùng leo lên leo xuống với các bạn nhỏ khác.
Chơi hơn một tiếng, trên mặt Thương Du Du đã không còn mang vẻ âm u lúc sáng sớm.
Buổi tối lại đưa Thương Du Du đến nhà hàng trẻ con mang chủ đề hello kitty, bên trong đa phần là bé gái. Lần đầu tiên Diệp Chu và Thương Tấn vào đây, nếu không phải đưa Thương Du Du vào, hai người nhất định sẽ hoàn toàn không ăn nhập gì với nhà hàng này.
Phóng tầm mắt ra xa, tất cả đều trắng nõn nà, khắp nơi đều là hình dán hello kitty, còn treo gấu bông hello kitty. Thương Du Du rất vui vẻ, cứ nhất định phải chụp hình với mô hình kitty lớn.
Thương Du Du nhìn cô bé bàn bên cạnh đang cầm muỗng nhỏ ăn kem ly liền kéo áo Thương Tấn nói: “Anh, em có thể ăn kem ly không?”
“Dĩ nhiên, hôm nay em muốn ăn cái gì thì mua cho em cái đó.”
Đến lúc gọi món ăn xong, Thương Tấn đứng dậy vào phòng vệ sinh, Diệp Chu ngồi bên cạnh Thương Du Du hỏi: “Bảo bối, nghe nói nhà em lại tăng thêm một thành viên mới.”
Nói đến cái này, cái miệng nhỏ nhắn của Thương Du Du lập tức bẹp xuống.
Diệp Chu nhẹ giọng nói: “Có em trai rất tốt mà, sau này sẽ có người chơi với em.”
Thương Du Du giận dỗi nói: “Mới không có, mọi người đều thích em trai, không thích Du Du nữa.”
“Sao có thể chứ.” Diệp Chu cúi đầu xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Du Du một cái. “Thứ tình cảm như thích này không có giới hạn, mọi người sẽ không vì thích em trai mà không thích Du Du nữa.”
Thương Du Du khó hiểu.
“Du Du thích anh không?”
Thương Du Du lập tức trả lời: “Thích.”
“Anh cũng thích Du Du, nhưng…” Diệp Chu chuyển đề tài. “Trước khi Du Du biết anh, giữa hai chúng ta không có tình cảm gì. Chính vì ban đầu em tặng anh một bông hoa, khiến anh biết Du Du thích anh, cho nên hai chúng ta mới thành bạn tốt. Em lại vì biết anh thích anh mà không thích anh trai nữa sao?”
Thương Du Du lắc lắc đầu vội vàng giải thích: “Em thích anh trai, cũng thích Chu Chu ca ca.”
“Thế không phải vậy sao, ba mẹ em thích em trai, nhưng cũng thích Du Du. Nếu Du Du có thể như đối với anh vậy, chủ động nắm tay em trai, như vậy em trai cũng sẽ thích em, như vậy Du Du lại có thêm một người yêu quý em, vậy tốt biết bao.”
Thương Du Du quệt miệng nói. “Nhưng em không thích em trai.”
Thương Tấn đúng lúc nghe thấy những lời này, anh trực tiếp ngồi xuống vị trí đối diện Diệp Chu, nhìn xem Diệp Chu sẽ giải quyết thế nào.
Diệp Chu khoa trường nói: “Em trai thích em như vậy, em lại không thích thằng bé, thằng bé sẽ rất đau lòng đó!”
Quả nhiên Thương Du Du hiền lành lập tức mềm lòng, nhưng cô bé cũng không dễ gạt như vậy. “Chu Chu ca ca còn chưa gặp em trai, sao anh biết nó yêu quý em.”
“Vì…” Diệp Chu gõ tay lên mặt bàn một cái, trong đầu tìm các loại lý do để lấp liếm, thuận tiện cho Thương Tấn một ánh mắt.
Thương Tấn tùy tiện thêm vào một câu. “Vì hôm nay Chu Chu ca ca tặng công chúa Elsa cho em, để cảm ơn cậu ấy, công chúa Elsa liền nói bí mật này cho cậu ấy.”
Diệp Chu trợn mắt nhìn Thương Tấn một cái, đây là lý do giẻ rách gì, đến trẻ con ba tuổi cùng không lừa được!
Nhưng Thương Du Du lại thật sự tin, cô bé kích động ngồi lên ghế nói: “Có thật không Chu Chu ca ca?”
“Thật thật.” Diệp Chu nói theo cô bé. “Hôm nay về nhà em có thể thử một lần, chủ động đưa tay ra với em trai, dù là một ngón tay cũng được, thằng bé nhất định nắm chặt tay em, vì thằng bé muốn làm bạn với em.” Dù sao cũng là trẻ sơ sinh, dù là vật gì đưa đến cũng sẽ nắm chặt vào tay, Diệp Chu hoàn toàn không lo lắng lời nói dối của mình bị vạch trần.
Ăn cơm xong, Thương Tấn đưa Diệp Chu về trường trước mới đưa Thương Du Du về nhà.
Mở cửa, Tần Phỉ đang ôm Tiểu Cát ngồi trên ghế nghe nhạc. Thương Du Du nhìn ánh mắt khích lệ của Thương Tấn, từ từ đến bên cạnh Tần Phỉ.
“Du Du về rồi.” Tần Phỉ hôn lên gò mà Thương Du Du một cái cười hỏi. “Hôm nay chơi vui không?”
Thương Du Du gật đầu, liếc nhìn Tiểu Cát trong ngực Tần Phỉ, cậu bé trợn tròn mắt nhìn xung quanh. Thương Du Du đưa một đầu ngón tay ra, Tiểu Cát lập tức nắm lấy. Thương Du Du quay đầu kinh ngạc nhìn Thương Tấn. “Là thật!”
Thương Tấn nửa ngồi, xoa xoa đầu Thương Du Du nói: “Vì anh thường ở trường không thể chơi với Du Du, cho nên em trai sợ Du Du cô đơn, cố ý đến chơi với em, sau này mỗi ngày em về nhà đều có thể thấy Tiểu Cát.”
“Vâng!”
Cùng lúc đó, Diệp Chu xuống xe, vòng vào tiệm trái cây mua dưa hấu, hì hục chạy về nhà trọ.
Tám giờ tối, Diệp Chu triệu tập toàn bộ bạn bè quen thân đến phòng 405, trịnh trọng nói: “Tớ có sự kiện muốn tuyên bố một chút.”
Chu Văn Đạo chảy nước miếng nhìn dưa hấu trên bàn, lặng lẽ đưa tay muốn lấy một tiếng lại bị Trần Thiệu vỗ một cái. “Chu đang nói chuyện, nghiêm túc một chút!”
Diệp Chu hít sâu một hơi nói: “Tớ và Thương Tấn hẹn hò.”
Sau khi cả phòng yên tĩnh một chút liền nhanh chóng trở nên náo loạn, như không khí căng thẳng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Chu Văn Đạo cầm một miếng dưa hấu lên gặm, nói: “Hai người có khi nào không hẹn hò chứ?”
“Đúng vậy, còn tưởng nói cái gì, dọa tớ một hồi.” Lưu Dư Thiên nhanh chóng giải quyết hai miếng dưa hấu, lại nhanh chóng cầm một miếng lên. “Hòa thuận là được, trịnh trọng như vậy làm tớ còn tưởng muốn mở họp báo chia tay.”
“Thật ra thì…” Chiêm Hình nuốt dưa hấu, cầm khăn giấy tùy tiện lau miệng nói. “Thật ra thì tớ càng muốn biết rốt cuộc chuyện phòng the của hai người có hòa hợp không?”
Văn Nhân Húc cũng tham gia náo nhiệt nói: “Tớ lại càng muốn biết trong hai người ai trên ai dưới?”
Từ Dương Quân từ sau lưng nhô ra nói: “Tớ lại càng muốn biết, hai người làm gì đó có thoải mái không?”
Diệp Chu tức giận nói: “Mấy người không thể thuần khiết một chút sao? Tớ đã sớm nói tớ và Thương Tấn còn chưa tới bước này!”
“Hai người hẹn hò lâu như vậy còn chưa lên giường?” Chu Văn Đạo kinh hãi. “Hai người là ninja rùa à! Đàn ông cũng không mang thai, hai người cẩn thận như vậy làm gì?”
Diệp Chu thẹn quá hóa giận. “Nếu không thể mang thai, muốn biết có thoải mái hay không mấy người có thể tự thử một chút! Trong đầu chứa cái gì vậy? Khó trách đến lúc thi gặp chuyện lại chạy đi ôm chân phật!”
Lần này chọc đến nỗi đau của mọi người, từng tên tan tác như chim muông, trước đi rời đi còn tiện thể mang theo mấy miếng dưa hấu.
“Cái gì đây chứ.” Diệp Chu bực bội nói.
“Đi, đi đón tiểu công chúa nhà cậu.” Diệp Chu nhìn xung quanh, còn chưa tìm được quà tặng thích hợp để tặng Thương Du Du. “Trước khi đi đón con bé, chúng ta đến cửa hàng bách hóa mua quà cho con bé trước đi.”
“Không cần phiền toái như vậy, đồ chơi trong nhà cũng không vứt được.” Đến bãi đỗ xe ngoài trời, vừa mở cửa liền tiếp xúc mới một luồng hơi nóng, Thương Tấn đứng bên ngoài chờ hơi nóng tản đi, khởi động điều hòa, chờ nhiệt độ trong xe giảm xuống mới mở cửa để Diệp Chu vào.
Bóng bay để ngoài không thấy lớn, lúc cho vào trong xe lại hơi chiếm không gian.
Ôm vào trong lòng như ôm một đứa trẻ, chờ đóng cửa sổ xe lại, Diệp Chu trực tiếp để bóng bay ra ghế sau. Diệp Chu thắt dây an toàn nói: “Cậu lại không hiểu, dù sao Du Du cũng là con gái, đối với con gái mà nói, quà tặng có nhiều thế nào đi nữa cũng ngại không đủ. Có điều tôi không hiểu về quà tặng con gái lắm, con bé thích gì? Gấu bông, búp bê hay là lego?”
“Cảm giác trong nhà đều có.” Thương Tấn ra khỏi bãi đậu xe, trực tiếp vòng đến cửa hàng bách hóa lớn nhất thành phố A. “Đến nhìn xem.”
Là một nam sinh, hiểu biết về đồ chơi dành cho bé gái vô cùng ít ỏi.
Diệp Chu cảm giác tất cả hình dáng búp bê cũng không khác gì nhau, như trước đó mua giấy dán công chưa, nhìn cô bé bên cạnh mua một tờ như vậy, anh liền mua theo, anh nghe nhân viên phục vụ đề cử chọn một búp bê hình công chúa.
Mà bên kia Thương Tấn lại chọn một bộ lego hình lâu đài.
Diệp Chu nhìn độ tuổi từ 6 đến 12 trên hộp, khóe miệng giật giật: “Cậu chắc chắn Du Du có thể chơi cái này?”
Thương Tấn chỉ nhân vật trên vỏ hộp nói. “Cậu xem phía trên có hai cô công chúa, nhất định con bé sẽ thích.”
“Đừng quên Du Du còn chưa tới bốn tuổi.”
Thương Tấn không để ý nói: “Không sao, cùng lắm là tôi ghép giúp con bé.”
“Cậu thừa nhận là chính cậu muốn chơi rồi.”
Thương Tấn làm bộ như không nghe thấy đi lại quầy thu ngân.
Đến nhà trẻ vừa đúng ba rưỡi. Lúc này bên ngoài đã có không ít người lớn đứng đợi, Thương Tấn và Diệp Chu cùng đến đứng trước cổng, cộng thêm trong tay Diệp Chu còn cầm một quả bóng bay, hình ảnh này nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt người khác.
Ở cạnh Thương Tấn càng lâu, Diệp Chu ngày càng quen với ánh mắt bắn từ bốn phía, hiện tại cậu còn có thể ngáp một cái, trực tiếp dựa lên vai Thương Tấn nhắm mắt dưỡng thần.
Hai người câu được câu không nói chuyện.
Tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Chu và Thương Tấn cùng nhau đứng lên, liên tục có bạn nhỏ đi ra khỏi phòng học, Diệp Chu trợn to hai mắt tìm kiếm khắp nơi, cho đến cuối cùng, không còn ai đi ra nữa, Thương Du Du mới mang một cái túi nhỏ từ từ đi ra ngoài.
“Du Du.” Thương Tấn đi qua, muốn ôm cô bé nhưng Thương Du Du vẫn tránh anh, một mình chậm rãi tiến về phía trước.
Thương Du Du cúi đầu, cô bé biết anh trai đi theo phía sau, cũng không lo sẽ bị bỏ lại, chỉ là hiện tại cô bé đang tức giận đến không muốn để ý đến ai.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một quả bóng bay hình hello kitty. “Vị tiểu công chúa này, tại sao lại không vui?”
Thương Du Du nhìn chằm chằm bóng bay nói: “Rõ ràng là màu hồng, sao lại có giọng con trai?”
Diệp Chu cười thành tiếng, lấy bóng bay ra, ngồi xổm xuống nhìn thẳng Thương Du Du nói: “Bảo bối, còn nhớ anh không?”
“Chu Chu ca ca…”
“Tặng bóng bay cho em.” Diệp Chu lấy bóng bay cột vào tay Thương Du Du, ghé vào tai cô bé nói. “Anh trai em cố ý mua cho em đó.”
Thương Du Du ngửa đầu nhìn bóng bay, bước chậm lại bên cạnh Thương Tấn, chủ động nắm lấy tay anh.
“Tôi đã nói rồi, tiểu công chúa nhà cậu không khó dỗ.” Diệp Chu tới bên cạnh Thương Tấn, nắm lấy tay cô bé nói. “Tiểu công chúa chơi đu dây.”
Diệp Chu và Thương Tấn cùng nâng Thương Du Du lên, cuối cùng cũng khiến cô bé bật cười.
Lên xe, Thương Du Du ngồi lên ghế dành cho trẻ con thấy món đồ chơi lego bên trái cùng búp bê công chúa bên phải, cô bé liền ôm lấy búp bê dò xét hỏi: “Cái này là cho em sao?”
Thương Tấn thông qua kính chiếu hậu nhìn Thương Du Du nói: “Diệp Chu ca ca tặng cho em, thích không?”
“Cảm ơn Chu Chu ca ca.” Thương Du Du quét mắt nhìn hộp lego nói. “Vậy, cái này là Chu Chu ca ca mua tặng cho em trai sao?”
“Đây là của anh trai em mua cho em.” Trong lúc chờ đèn đỏ, Diệp Chu trực tiếp xoay người. “Đây đều là bọn anh cố ý chọn cho tiểu công chúa Du Du.”
Thương Du Du dùng sức ôm cả hai cái hộp vào lòng, nhưng cánh tay quá ngắn, hai cái hộp lại rất lớn, thêm nữa còn có bóng bay tham gia vào, kết quả cô bé chỉ có thể miễn cưỡng ôm lấy một cái. Có điều vì hai cái này không có cái nào tặng cho em trai, việc này khiến cô bé vui vẻ không ít. Cô bé nhìn không đủ, cái miệng nhỏ nhắn lại bắt đầu không ngừng. “Chu Chu ca ca, sao anh biết em thích công chúa Elsa? Anh, cái lâu đài này là của công chúa Elsa và Anna, em rất thích.”
“Bảo bối thích là tốt rồi.” Diệp Chu có chút cảm khái, Thương Du Du không phải là người có dục độc chiếm mạnh, đồ mình thích sẽ vui vẻ chia sẻ với người khác, hiện tại lại lo lắng hai người tặng quà cho mình, đồng thời cũng không quên em trai mới, chỉ sợ là cô bé cảm giác không đủ an toàn, lo lắng tình yêu dành cho mình phải chia cho người khác.
Thời gian còn sớm, hai người đưa Thương Du Du đến phòng trẻ con trong công viên chơi một lúc, hai người ngồi một bên, Thương Du Du cởi giày đi đến mô hình cầu trượt trong khu trò chơi, cùng leo lên leo xuống với các bạn nhỏ khác.
Chơi hơn một tiếng, trên mặt Thương Du Du đã không còn mang vẻ âm u lúc sáng sớm.
Buổi tối lại đưa Thương Du Du đến nhà hàng trẻ con mang chủ đề hello kitty, bên trong đa phần là bé gái. Lần đầu tiên Diệp Chu và Thương Tấn vào đây, nếu không phải đưa Thương Du Du vào, hai người nhất định sẽ hoàn toàn không ăn nhập gì với nhà hàng này.
Phóng tầm mắt ra xa, tất cả đều trắng nõn nà, khắp nơi đều là hình dán hello kitty, còn treo gấu bông hello kitty. Thương Du Du rất vui vẻ, cứ nhất định phải chụp hình với mô hình kitty lớn.
Thương Du Du nhìn cô bé bàn bên cạnh đang cầm muỗng nhỏ ăn kem ly liền kéo áo Thương Tấn nói: “Anh, em có thể ăn kem ly không?”
“Dĩ nhiên, hôm nay em muốn ăn cái gì thì mua cho em cái đó.”
Đến lúc gọi món ăn xong, Thương Tấn đứng dậy vào phòng vệ sinh, Diệp Chu ngồi bên cạnh Thương Du Du hỏi: “Bảo bối, nghe nói nhà em lại tăng thêm một thành viên mới.”
Nói đến cái này, cái miệng nhỏ nhắn của Thương Du Du lập tức bẹp xuống.
Diệp Chu nhẹ giọng nói: “Có em trai rất tốt mà, sau này sẽ có người chơi với em.”
Thương Du Du giận dỗi nói: “Mới không có, mọi người đều thích em trai, không thích Du Du nữa.”
“Sao có thể chứ.” Diệp Chu cúi đầu xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Du Du một cái. “Thứ tình cảm như thích này không có giới hạn, mọi người sẽ không vì thích em trai mà không thích Du Du nữa.”
Thương Du Du khó hiểu.
“Du Du thích anh không?”
Thương Du Du lập tức trả lời: “Thích.”
“Anh cũng thích Du Du, nhưng…” Diệp Chu chuyển đề tài. “Trước khi Du Du biết anh, giữa hai chúng ta không có tình cảm gì. Chính vì ban đầu em tặng anh một bông hoa, khiến anh biết Du Du thích anh, cho nên hai chúng ta mới thành bạn tốt. Em lại vì biết anh thích anh mà không thích anh trai nữa sao?”
Thương Du Du lắc lắc đầu vội vàng giải thích: “Em thích anh trai, cũng thích Chu Chu ca ca.”
“Thế không phải vậy sao, ba mẹ em thích em trai, nhưng cũng thích Du Du. Nếu Du Du có thể như đối với anh vậy, chủ động nắm tay em trai, như vậy em trai cũng sẽ thích em, như vậy Du Du lại có thêm một người yêu quý em, vậy tốt biết bao.”
Thương Du Du quệt miệng nói. “Nhưng em không thích em trai.”
Thương Tấn đúng lúc nghe thấy những lời này, anh trực tiếp ngồi xuống vị trí đối diện Diệp Chu, nhìn xem Diệp Chu sẽ giải quyết thế nào.
Diệp Chu khoa trường nói: “Em trai thích em như vậy, em lại không thích thằng bé, thằng bé sẽ rất đau lòng đó!”
Quả nhiên Thương Du Du hiền lành lập tức mềm lòng, nhưng cô bé cũng không dễ gạt như vậy. “Chu Chu ca ca còn chưa gặp em trai, sao anh biết nó yêu quý em.”
“Vì…” Diệp Chu gõ tay lên mặt bàn một cái, trong đầu tìm các loại lý do để lấp liếm, thuận tiện cho Thương Tấn một ánh mắt.
Thương Tấn tùy tiện thêm vào một câu. “Vì hôm nay Chu Chu ca ca tặng công chúa Elsa cho em, để cảm ơn cậu ấy, công chúa Elsa liền nói bí mật này cho cậu ấy.”
Diệp Chu trợn mắt nhìn Thương Tấn một cái, đây là lý do giẻ rách gì, đến trẻ con ba tuổi cùng không lừa được!
Nhưng Thương Du Du lại thật sự tin, cô bé kích động ngồi lên ghế nói: “Có thật không Chu Chu ca ca?”
“Thật thật.” Diệp Chu nói theo cô bé. “Hôm nay về nhà em có thể thử một lần, chủ động đưa tay ra với em trai, dù là một ngón tay cũng được, thằng bé nhất định nắm chặt tay em, vì thằng bé muốn làm bạn với em.” Dù sao cũng là trẻ sơ sinh, dù là vật gì đưa đến cũng sẽ nắm chặt vào tay, Diệp Chu hoàn toàn không lo lắng lời nói dối của mình bị vạch trần.
Ăn cơm xong, Thương Tấn đưa Diệp Chu về trường trước mới đưa Thương Du Du về nhà.
Mở cửa, Tần Phỉ đang ôm Tiểu Cát ngồi trên ghế nghe nhạc. Thương Du Du nhìn ánh mắt khích lệ của Thương Tấn, từ từ đến bên cạnh Tần Phỉ.
“Du Du về rồi.” Tần Phỉ hôn lên gò mà Thương Du Du một cái cười hỏi. “Hôm nay chơi vui không?”
Thương Du Du gật đầu, liếc nhìn Tiểu Cát trong ngực Tần Phỉ, cậu bé trợn tròn mắt nhìn xung quanh. Thương Du Du đưa một đầu ngón tay ra, Tiểu Cát lập tức nắm lấy. Thương Du Du quay đầu kinh ngạc nhìn Thương Tấn. “Là thật!”
Thương Tấn nửa ngồi, xoa xoa đầu Thương Du Du nói: “Vì anh thường ở trường không thể chơi với Du Du, cho nên em trai sợ Du Du cô đơn, cố ý đến chơi với em, sau này mỗi ngày em về nhà đều có thể thấy Tiểu Cát.”
“Vâng!”
Cùng lúc đó, Diệp Chu xuống xe, vòng vào tiệm trái cây mua dưa hấu, hì hục chạy về nhà trọ.
Tám giờ tối, Diệp Chu triệu tập toàn bộ bạn bè quen thân đến phòng 405, trịnh trọng nói: “Tớ có sự kiện muốn tuyên bố một chút.”
Chu Văn Đạo chảy nước miếng nhìn dưa hấu trên bàn, lặng lẽ đưa tay muốn lấy một tiếng lại bị Trần Thiệu vỗ một cái. “Chu đang nói chuyện, nghiêm túc một chút!”
Diệp Chu hít sâu một hơi nói: “Tớ và Thương Tấn hẹn hò.”
Sau khi cả phòng yên tĩnh một chút liền nhanh chóng trở nên náo loạn, như không khí căng thẳng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Chu Văn Đạo cầm một miếng dưa hấu lên gặm, nói: “Hai người có khi nào không hẹn hò chứ?”
“Đúng vậy, còn tưởng nói cái gì, dọa tớ một hồi.” Lưu Dư Thiên nhanh chóng giải quyết hai miếng dưa hấu, lại nhanh chóng cầm một miếng lên. “Hòa thuận là được, trịnh trọng như vậy làm tớ còn tưởng muốn mở họp báo chia tay.”
“Thật ra thì…” Chiêm Hình nuốt dưa hấu, cầm khăn giấy tùy tiện lau miệng nói. “Thật ra thì tớ càng muốn biết rốt cuộc chuyện phòng the của hai người có hòa hợp không?”
Văn Nhân Húc cũng tham gia náo nhiệt nói: “Tớ lại càng muốn biết trong hai người ai trên ai dưới?”
Từ Dương Quân từ sau lưng nhô ra nói: “Tớ lại càng muốn biết, hai người làm gì đó có thoải mái không?”
Diệp Chu tức giận nói: “Mấy người không thể thuần khiết một chút sao? Tớ đã sớm nói tớ và Thương Tấn còn chưa tới bước này!”
“Hai người hẹn hò lâu như vậy còn chưa lên giường?” Chu Văn Đạo kinh hãi. “Hai người là ninja rùa à! Đàn ông cũng không mang thai, hai người cẩn thận như vậy làm gì?”
Diệp Chu thẹn quá hóa giận. “Nếu không thể mang thai, muốn biết có thoải mái hay không mấy người có thể tự thử một chút! Trong đầu chứa cái gì vậy? Khó trách đến lúc thi gặp chuyện lại chạy đi ôm chân phật!”
Lần này chọc đến nỗi đau của mọi người, từng tên tan tác như chim muông, trước đi rời đi còn tiện thể mang theo mấy miếng dưa hấu.
“Cái gì đây chứ.” Diệp Chu bực bội nói.
Tác giả :
Phi Bôn Đích Tiểu Oa Ngưu