Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
Chương 53
Diệp Chu sững sờ. “Phản ứng này của cậu là thế nào!”
Thượng Minh xoay người, mở trình văn bản trong máy tính, qua loa nói. “Cậu muốn tớ có phản ứng nào.”
“Thương Tấn cậu ấy…”
Thượng Minh gõ bàn phím, cuối cùng dùng sức nhấn nút enter, liếc nhìn Diệp Chu nói: “Không phải Thương Tấn tỏ tình với cậu sao? Đợt mồng một tháng năm tớ đã hỏi cậu vấn đề này, cho cậu hơn một tháng chuẩn bị, đến lúc thật sự xảy ra, đừng nói với tớ cậu vẫn không thể tiếp nhận?”
Diệp Chu thở không ra hơi: “Lúc ấy tớ cho là cậu đang nói đùa…”
“Cho nên cậu trả lời thế nào?”
“Tớ nói tớ không thích cậu ấy…”
Thượng Minh cười nhạo một cái lại tiếp tục chuyển tầm mắt về máy tính, lật một trang sách tài liệu, tiếp tục đánh chữ. “Vậy không phải xong rồi sao, cậu đã trả lời cậu ta, Thương Tấn nhìn có vẻ cũng không phải kiểu người thích bám dính người khác, sau này hai người quay về cuộc sống cậu đường cậu tôi đường tôi, quay về giai đoạn vui vẻ ban đầu. Dù sao quan hệ của hai người là đối thủ, quan hệ tốt như vậy làm gì.”
Diệp Chu phiền não nói: “Nhưng tớ không muốn như vậy.”
“Cậu từ chối người ta còn muốn đối phương xem cậu là bạn tốt? Sao cậu nghĩ đơn giản vậy hả!”
“Cậu việc gì phải nói chuyện kiểu bực bội vậy chứ.”
“Tớ chỉ là không nghĩ tới cậu lại có thể đần đến mức này!!” Thượng Minh chợt đứng lên, hung hăng chọt lên đầu Diệp Chu nói. “Chuẩn bị cuối kỳ, luận văn của tớ còn chưa viết được một nửa, tài liệu ôn tập cũng chất thành núi, thời gian của tớ gấp gáp như vậy, sao lại phải đi quan tâm vấn đề tình cảm của cậu chứ!”
“Tớ…”
“Tớ cái rắm!” Thượng Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cậu ta hít sâu một hơi, dựa lên bàn nói. “Hỏi cậu mấy vấn đè, đừng suy nghĩ gì hết, chỉ trả lời tớ trước.”
Lần đầu tiên thấy Thượng Minh nổi giận, Diệp Chu ngoan ngoãn gật đầu.
Thượng Minh dùng ngón tay gõ mặt bàn hỏi: “Cậu nói cậu thích Đường Đông Đông, vậy tớ hỏi cậu, sinh nhật của cậu ta là ngày mấy?”
“A…” Diệp Chu đang muốn suy nghĩ nhưng đã nhanh chóng bị Thượng Minh cắt đứt.
“Được rồi, đừng trả lời.” Thượng Minh lại hỏi. “Sinh nhật Thương Tấn là ngày nào?”
Diệp Chu bật thốt: “15 tháng 3.”
Thượng Minh nhướn mày tiếp tục nói: “Đường Đông Đông thích mì gì?”
Diệp Chu khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại tình báo Tô Ngâm đưa cho cậu.
Thượng Minh liếc cậu một cái nói: “Thương Tấn thích ăn gì?”
“Dâu tây ngào đường.” Nói đến dâu tây ngào đường, Diệp Chu nhớ tới ngày sinh nhật của Thương Tấn, lúc mua bánh sinh nhật cho đối phương còn mua thêm đồ ngọt cho Đường Đông Đông, cậu liền vội vàng bổ sung: “Tớ nhớ ra rồi, Đường Đông Đông thích ăn ngọt, loại như macaron donut gì đó.”
Thượng Minh hừ một tiếng nói: “Sao lại nghĩ đến?”
“Ngày sinh nhật của Thương Tấn…”
“Ngừng, tớ không muốn nghe.” Thượng Minh chậc một tiếng. “Tiếp tục hỏi cậu, bình thường Đường Đông Đông thích cái gì?”
“A…” Diệp Chu nghịch ngón tay, đây là động tác cậu thường làm lúc suy nghĩ.
Thượng Minh chống cằm miễn cưỡng nói: “Bình thường Thương Tấn thích làm gì?”
“Chơi game, gọi là giang hồ lãng tử, char nữ của cậu ta tên Hạ Thương Chu.”
“Người chưa chơi game bao giờ như cậu lại nhớ rõ ràng như vậy.” Thượng Minh nâng trán thở dài nói. “Đây chính là cái cậu gọi là thích Đường Đông Đông? Tin tức liên quan tới cậu ta thì hoàn toàn không biết, tớ mẹ nó nếu thích ai, dù đối phương ở ngoài hay trong trường, đối với tin tức của người ta nhất định sẽ tiến hành hỏi thăm đồng thời nhớ kỹ trong lòng. Ngay cả điều cơ bản nhất là sinh nhật người ta cậu còn không nhớ, ít nhất là sở thích cũng không biết, cậu nói cậu thích cậu ta, bản thân cậu tin không? Tớ hỏi cậu, một tuần cậu có thể nhớ tới cậu ta mấy lần?”
Diệp Chu há miệng, không lời chống đỡ.
“Hoàn toàn không đặt người ta trong lòng, ngược lại lại rõ đối thủ của mình như lòng bàn tay, quan tâm từng li từng tí, cũng chỉ là từ chối đối thủ của cậu, mới sáng sớm đã mua vé xe chạy đến chỗ tớ là làm sao?”
“Tớ…” Diệp Chu quay mặt nói. “Tớ và Thương Tấn là bạn bè, cũng giống như cậu, tớ hiểu rõ cậu như lòng bàn tay, thời cấp ba cũng quan tâm cậu từng li từng tí mà.”
“Vậy cũng đúng.” Thượng Minh không hỏi cậu nữa mà quay về phía máy tính tiếp tục gõ luận văn.
Diệp Chu thở phào nhẹ nhõm.
Năm phút sau, Thượng Minh nói: “Đúng rồi, Diệp Chu, tớ yêu.”
“Thật?” Diệp Chu ném chuyện phiền lòng của mình qua một bên, tò mò nói. “Ai vậy, kiểu người gì, có hình không? Lớn hơn hay nhỏ hơn cậu?”
Thượng Minh nhếch miệng nói: “Cậu vui vẻ thế sao?”
“Dĩ nhiên, cậu là bạn tớ mà!”
“Vậy nếu có một ngày Thương Tấn nói vậy với cậu thì sao?” Thượng Minh cười như không cười nói. “Cậu có thể vui vẻ tò mò chuyện của cậu ta không?”
Nụ cười trên mặt Diệp Chu cứng lại. “Cậu lừa tớ hả!”
“Cậu nói có thể hay không đi. Không phải nói với tớ, tự nói với chính bản thân cậu.”
Cảnh tượng Thương Tấn tỏ tình còn rõ rành rành trước mắt, nếu có một ngày, Thương Tấn ôm chậu hoa anh hết lòng chăm sóc, nói với một người khác, dù trải qua khó khăn hay trở ngại nào, anh cũng tuyệt đối không buông tay. Chỉ mới là giả thiết, Diệp Chu đã chịu không nổi.
Cậu lấy di động ra, mở hình của Đường Đông Đông trong album ảnh.
Nụ cười của nam sinh trong hình vẫn như cũ nhưng nhìn lại thì không còn cảm giác rung động như lần đầu gặp.
Diệp Chu mở khung chat với Tô Ngâm.
Diệp Chu: Ngày 20 tháng 6, tớ đi cùng hai người.
Hai phút sau, wechat nhắc nhở có tin nhắn mới.
Tô Ngâm: Ok… tớ nhất định kéo Đường Đông Đông đi nhà ma một lần ha ha [Cười đểu] cậu ấy sợ ma nhất!
Thượng Minh nhìn cậu một cái, thấy cậu xuất thần nhìn chằm chằm di động, thò đầu ra dòm màn hình một chút, đúng lúc thấy lịch sử đối thoại của hai người, ngọn lửa khó khăn lắm mới tiêu xuống lại bốc lên. “Hóa ra những điều tớ vừa nói là vô ích, cậu còn muốn hẹn hò với Đường Đông Đông hả?”
“Tớ có chừng mực.”
“Có chừng mực cái đinh! Thấy cậu liền phiền! Cút cút cút, đừng quấy rầy tớ viết luận văn!” Thượng Minh vốn chỉ nói dỗi, ai biết Diệp Chu thật sự cầm cặp đứng lên. “Ai ai ai, cậu đi đâu?”
“Trở về.”
“Mới đến đã về, cậu định coi xe lửa là nhà hả?” Thượng Minh kéo cậu ngồi xuống. “Tớ mới nặng lời một chút, cậu đã tức giận! Hơn nữa xế chiều ngày mai tớ đã phải nộp bản luận văn này, hiện tại cậu ngồi ở phòng tớ một lát, tớ cố gắng viết xong trong hôm nay, ngày mai lại dẫn cậu đi dạo thành phố T chơi một chút.”
“Không cần, tớ không tức giận, cậu còn bận việc của cậu.” Nhìn Thượng Minh đứng ngồi không yên, Diệp Chu liền thả cặp xuống nói. “Tớ lên giường cậu nằm một lúc, ngồi xe mệt mỏi.”
“Nằm đi!”
Cuối cùng Diệp Chu cũng không ở lại chỗ Thượng Minh lâu, sáng tinh mơ ngày hôm sau đã ngồi xe tám giờ rời đi.
Khác với lúc tới, Diệp Chu đã tỉnh táo hơn rất nhiều, không còn bất an cùng sợ hãi, bản thân cũng bình tĩnh lại, xuất thần nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Ba tiếng sau, đoàn xe chậm rãi tiến vào trạm xe quen thuộc.
Qua một ngay bôn ba, Diệp Chu trở lại phòng, trên giàn hoa vẫn chỉ có một chậu hoa của cậu.
Diệp Chu đặt túi lên chỗ trống trên gian hoa, mở lồng ra.
Bông hoa màu trắng bên phiến lá hơi rũ xuống, vén phiến lá lớn nhất ra, một viên dâu tây màu xanh lá nho nhỏ đập vào mắt. “Ra… ra quả.”
Diệp Chu cẩn thận lắp lại lồng. Xách túi đi vào phòng trọ.
“Chu, hôm qua cậu và Thương Tấn đi đâu?” Lưu Dư Thiên đặt tay lên vai Diệp Chu, xấu xa nói. “Hai người muốn không gian có thể nói với bọn tớ, bọn tớ cũng có năng lực quan sát tình hình mà.”
“Nói nhảm gì đó, tớ đi thành phố T tìm bạn.”
“Thành phố T?” Lưu Dư Thiên kinh hãi. “Hôm qua đi, hôm nay về, cậu làm cái gì vậy?”
Diệp Chu thuận miệng nói: “Dạo chơi.”
Lưu Dư Thiên nghẹn một chút lại hỏi: “Vậy Thương Tấn đâu?”
“Có lẽ là về nhà.” Diệp Chu không xác định nói, chậu hoa không ở đây, nhất định là bị Thương Tấn mang đi, Thương Tấn không phải kiểu người giận cá chém thớt, dù Diệp Chu từ chối anh, anh cũng không làm ra loại chuyện như vứt bỏ quà tặng của người khác như vậy.
Tối chủ nhật, mọi người ngồi trong lớp của hệ tài chính, tiến hành điểm danh muộn như bao ngày.
Diệp Chu đã sớm ngồi vào vị trí, một mình liếc nhìn về phía cửa, vừa đến bảy giờ, Thương Tấn đạp tiếng chuông đi vào.
Hai ngày không gặp, Thương Tấn hoàn toàn không thay đổi chút nào.
Có người chào hỏi với anh, anh cũng sẽ lịch sự gật đầu đáp lại, cũng không có vẻ không chịu được nào. Tầm mắt giao với Diệp Chu, không tránh không né, nhìn thẳng vào mắt cậu. Người dời tầm mắt trước vẫn là Diệp Chu.
Thương Tấn đến ngồi trước mặt cậu nói: “Dâu tây, ra quả.”
Diệp Chu cười gượng nói: “Thật khéo, tôi cũng vậy.”
Lớp trưởng đứng trên bục giảng bắt đầu nói, Thương Tấn vô cùng tự nhiên quay đầu lại.
Diệp Chu nhìn chằm chằm bóng lưng Thương Tấn, không thể nói rõ trong lòng là cảm giác gì. Nếu như Thương Tấn tránh cậu, cậu sẽ khó chịu, nhưng Thương Tấn đối với cậu như thường, cậu vẫn không được tự nhiên.
Sau khi không yên lòng điểm danh xong, trở về phòng lại phải chung sống với Thương Tấn thế nào đây, không nghĩ tới Thương Tấn xuống dưới lại trực tiếp đi ra bãi đậu xe, sau đó lên xe rời khỏi sân trường.
Nhìn xe dần biến mất, Diệp Chu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại có chút thất vọng.
Diệp Chu cho rằng việc Thương Tấn rời đi chỉ là tạm thời, không nghĩ tới đã mấy ngày, Thương Tấn vẫn không có dấu hiệu quay về phòng.
Mà lúc này, cuối cùng hai thành viên còn lại của 405 cũng ý thức được việc này có gì đó không đúng.
Đây là ngày thứ ba Thương Tấn ‘rời khỏi’ ký túc xá, Lưu Dư Thiên do dự lại gần Diệp Chu, liếc nhìn sắc mặt bình thường của cậu hỏi: “Chu, sao Thương Tấn không về phòng?”
Sắc mặt Diệp Chu tối sầm: “Tớ cũng không biết.”
Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc đối mắt với nhau một cái, cảm giác chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Văn Nhân Húc hỏi: “Cậu và Thương Tấn không sao chứ?”
Diệp Chu nhìn chằm chằm quyển sách, cố giả bộ bình tĩnh nói: “Bọn tớ có thể có chuyện gì?”
Lưu Dư Thiên nói: “Buổi tối Thương Tấn không về, dâu tây cũng bị xách đi, như thế sao lại giống như hai người tách ra?”
Động tác lật sách của Diệp Chu ngừng một lại, giọng nói không được tự nhiên: “Tớ và cậu ta vốn cũng không phải người một nhà, tách ra gì chứ.”
Trái tim Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc cùng lộp bộp một tiếng, lời này là ngầm thừa nhận giữa hai người có hiềm khích?
Văn Nhân Húc lập tức nhớ lại trận chiến tranh lạnh của hai người vào kỳ cuối năm ngoái, lúc ấy toàn trường dâng lên gợn sóng không nhỏ, lúc này lại vừa khéo, đụng phải kỳ cuối…
Ý thức được chuyện nghiêm trọng, Văn Nhân Húc khuyên nhủ: “Có chuyện gì nói chuyện một chút là được rồi, càng chiến tranh lạnh càng không thể giải quyết chuyện gì.”
Rõ ràng Diệp Chu biết lần này không phải là chiến tranh lạnh, trong phòng học thỉnh thoảng hai người sẽ nói với nhau đôi câu, trong mắt người khác vẫn không khác gì bình thường, chỉ có Diệp Chu rõ ràng cảm nhận được Thương Tấn mang theo chút khách khí đối với cậu, đó là điều chưa từng xảy ra khi hai người thân nhau trước đó. Mấy ngày nay hai người không hề nhắc lại chuyện đêm đó, như là như vậy có thể che đậy thái bình, nhưng, có vài thứ đã thay đổi thì chính là thay đổi.
“Qua một thời gian ngắn nữa đi.” Lời Thượng Minh nói vẫn vang bên tai, Thương Tấn đặt quyền lựa chọn vào tay cậu, Đường Đông Đông chính là bình phong ngắn giữa hai người, cậu phải đi hiểu biết về Đường Đông Đông một chút mới có thể hoàn toàn biết được câu trả lời tận sâu trong đáy lòng mình.
Thượng Minh xoay người, mở trình văn bản trong máy tính, qua loa nói. “Cậu muốn tớ có phản ứng nào.”
“Thương Tấn cậu ấy…”
Thượng Minh gõ bàn phím, cuối cùng dùng sức nhấn nút enter, liếc nhìn Diệp Chu nói: “Không phải Thương Tấn tỏ tình với cậu sao? Đợt mồng một tháng năm tớ đã hỏi cậu vấn đề này, cho cậu hơn một tháng chuẩn bị, đến lúc thật sự xảy ra, đừng nói với tớ cậu vẫn không thể tiếp nhận?”
Diệp Chu thở không ra hơi: “Lúc ấy tớ cho là cậu đang nói đùa…”
“Cho nên cậu trả lời thế nào?”
“Tớ nói tớ không thích cậu ấy…”
Thượng Minh cười nhạo một cái lại tiếp tục chuyển tầm mắt về máy tính, lật một trang sách tài liệu, tiếp tục đánh chữ. “Vậy không phải xong rồi sao, cậu đã trả lời cậu ta, Thương Tấn nhìn có vẻ cũng không phải kiểu người thích bám dính người khác, sau này hai người quay về cuộc sống cậu đường cậu tôi đường tôi, quay về giai đoạn vui vẻ ban đầu. Dù sao quan hệ của hai người là đối thủ, quan hệ tốt như vậy làm gì.”
Diệp Chu phiền não nói: “Nhưng tớ không muốn như vậy.”
“Cậu từ chối người ta còn muốn đối phương xem cậu là bạn tốt? Sao cậu nghĩ đơn giản vậy hả!”
“Cậu việc gì phải nói chuyện kiểu bực bội vậy chứ.”
“Tớ chỉ là không nghĩ tới cậu lại có thể đần đến mức này!!” Thượng Minh chợt đứng lên, hung hăng chọt lên đầu Diệp Chu nói. “Chuẩn bị cuối kỳ, luận văn của tớ còn chưa viết được một nửa, tài liệu ôn tập cũng chất thành núi, thời gian của tớ gấp gáp như vậy, sao lại phải đi quan tâm vấn đề tình cảm của cậu chứ!”
“Tớ…”
“Tớ cái rắm!” Thượng Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cậu ta hít sâu một hơi, dựa lên bàn nói. “Hỏi cậu mấy vấn đè, đừng suy nghĩ gì hết, chỉ trả lời tớ trước.”
Lần đầu tiên thấy Thượng Minh nổi giận, Diệp Chu ngoan ngoãn gật đầu.
Thượng Minh dùng ngón tay gõ mặt bàn hỏi: “Cậu nói cậu thích Đường Đông Đông, vậy tớ hỏi cậu, sinh nhật của cậu ta là ngày mấy?”
“A…” Diệp Chu đang muốn suy nghĩ nhưng đã nhanh chóng bị Thượng Minh cắt đứt.
“Được rồi, đừng trả lời.” Thượng Minh lại hỏi. “Sinh nhật Thương Tấn là ngày nào?”
Diệp Chu bật thốt: “15 tháng 3.”
Thượng Minh nhướn mày tiếp tục nói: “Đường Đông Đông thích mì gì?”
Diệp Chu khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại tình báo Tô Ngâm đưa cho cậu.
Thượng Minh liếc cậu một cái nói: “Thương Tấn thích ăn gì?”
“Dâu tây ngào đường.” Nói đến dâu tây ngào đường, Diệp Chu nhớ tới ngày sinh nhật của Thương Tấn, lúc mua bánh sinh nhật cho đối phương còn mua thêm đồ ngọt cho Đường Đông Đông, cậu liền vội vàng bổ sung: “Tớ nhớ ra rồi, Đường Đông Đông thích ăn ngọt, loại như macaron donut gì đó.”
Thượng Minh hừ một tiếng nói: “Sao lại nghĩ đến?”
“Ngày sinh nhật của Thương Tấn…”
“Ngừng, tớ không muốn nghe.” Thượng Minh chậc một tiếng. “Tiếp tục hỏi cậu, bình thường Đường Đông Đông thích cái gì?”
“A…” Diệp Chu nghịch ngón tay, đây là động tác cậu thường làm lúc suy nghĩ.
Thượng Minh chống cằm miễn cưỡng nói: “Bình thường Thương Tấn thích làm gì?”
“Chơi game, gọi là giang hồ lãng tử, char nữ của cậu ta tên Hạ Thương Chu.”
“Người chưa chơi game bao giờ như cậu lại nhớ rõ ràng như vậy.” Thượng Minh nâng trán thở dài nói. “Đây chính là cái cậu gọi là thích Đường Đông Đông? Tin tức liên quan tới cậu ta thì hoàn toàn không biết, tớ mẹ nó nếu thích ai, dù đối phương ở ngoài hay trong trường, đối với tin tức của người ta nhất định sẽ tiến hành hỏi thăm đồng thời nhớ kỹ trong lòng. Ngay cả điều cơ bản nhất là sinh nhật người ta cậu còn không nhớ, ít nhất là sở thích cũng không biết, cậu nói cậu thích cậu ta, bản thân cậu tin không? Tớ hỏi cậu, một tuần cậu có thể nhớ tới cậu ta mấy lần?”
Diệp Chu há miệng, không lời chống đỡ.
“Hoàn toàn không đặt người ta trong lòng, ngược lại lại rõ đối thủ của mình như lòng bàn tay, quan tâm từng li từng tí, cũng chỉ là từ chối đối thủ của cậu, mới sáng sớm đã mua vé xe chạy đến chỗ tớ là làm sao?”
“Tớ…” Diệp Chu quay mặt nói. “Tớ và Thương Tấn là bạn bè, cũng giống như cậu, tớ hiểu rõ cậu như lòng bàn tay, thời cấp ba cũng quan tâm cậu từng li từng tí mà.”
“Vậy cũng đúng.” Thượng Minh không hỏi cậu nữa mà quay về phía máy tính tiếp tục gõ luận văn.
Diệp Chu thở phào nhẹ nhõm.
Năm phút sau, Thượng Minh nói: “Đúng rồi, Diệp Chu, tớ yêu.”
“Thật?” Diệp Chu ném chuyện phiền lòng của mình qua một bên, tò mò nói. “Ai vậy, kiểu người gì, có hình không? Lớn hơn hay nhỏ hơn cậu?”
Thượng Minh nhếch miệng nói: “Cậu vui vẻ thế sao?”
“Dĩ nhiên, cậu là bạn tớ mà!”
“Vậy nếu có một ngày Thương Tấn nói vậy với cậu thì sao?” Thượng Minh cười như không cười nói. “Cậu có thể vui vẻ tò mò chuyện của cậu ta không?”
Nụ cười trên mặt Diệp Chu cứng lại. “Cậu lừa tớ hả!”
“Cậu nói có thể hay không đi. Không phải nói với tớ, tự nói với chính bản thân cậu.”
Cảnh tượng Thương Tấn tỏ tình còn rõ rành rành trước mắt, nếu có một ngày, Thương Tấn ôm chậu hoa anh hết lòng chăm sóc, nói với một người khác, dù trải qua khó khăn hay trở ngại nào, anh cũng tuyệt đối không buông tay. Chỉ mới là giả thiết, Diệp Chu đã chịu không nổi.
Cậu lấy di động ra, mở hình của Đường Đông Đông trong album ảnh.
Nụ cười của nam sinh trong hình vẫn như cũ nhưng nhìn lại thì không còn cảm giác rung động như lần đầu gặp.
Diệp Chu mở khung chat với Tô Ngâm.
Diệp Chu: Ngày 20 tháng 6, tớ đi cùng hai người.
Hai phút sau, wechat nhắc nhở có tin nhắn mới.
Tô Ngâm: Ok… tớ nhất định kéo Đường Đông Đông đi nhà ma một lần ha ha [Cười đểu] cậu ấy sợ ma nhất!
Thượng Minh nhìn cậu một cái, thấy cậu xuất thần nhìn chằm chằm di động, thò đầu ra dòm màn hình một chút, đúng lúc thấy lịch sử đối thoại của hai người, ngọn lửa khó khăn lắm mới tiêu xuống lại bốc lên. “Hóa ra những điều tớ vừa nói là vô ích, cậu còn muốn hẹn hò với Đường Đông Đông hả?”
“Tớ có chừng mực.”
“Có chừng mực cái đinh! Thấy cậu liền phiền! Cút cút cút, đừng quấy rầy tớ viết luận văn!” Thượng Minh vốn chỉ nói dỗi, ai biết Diệp Chu thật sự cầm cặp đứng lên. “Ai ai ai, cậu đi đâu?”
“Trở về.”
“Mới đến đã về, cậu định coi xe lửa là nhà hả?” Thượng Minh kéo cậu ngồi xuống. “Tớ mới nặng lời một chút, cậu đã tức giận! Hơn nữa xế chiều ngày mai tớ đã phải nộp bản luận văn này, hiện tại cậu ngồi ở phòng tớ một lát, tớ cố gắng viết xong trong hôm nay, ngày mai lại dẫn cậu đi dạo thành phố T chơi một chút.”
“Không cần, tớ không tức giận, cậu còn bận việc của cậu.” Nhìn Thượng Minh đứng ngồi không yên, Diệp Chu liền thả cặp xuống nói. “Tớ lên giường cậu nằm một lúc, ngồi xe mệt mỏi.”
“Nằm đi!”
Cuối cùng Diệp Chu cũng không ở lại chỗ Thượng Minh lâu, sáng tinh mơ ngày hôm sau đã ngồi xe tám giờ rời đi.
Khác với lúc tới, Diệp Chu đã tỉnh táo hơn rất nhiều, không còn bất an cùng sợ hãi, bản thân cũng bình tĩnh lại, xuất thần nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Ba tiếng sau, đoàn xe chậm rãi tiến vào trạm xe quen thuộc.
Qua một ngay bôn ba, Diệp Chu trở lại phòng, trên giàn hoa vẫn chỉ có một chậu hoa của cậu.
Diệp Chu đặt túi lên chỗ trống trên gian hoa, mở lồng ra.
Bông hoa màu trắng bên phiến lá hơi rũ xuống, vén phiến lá lớn nhất ra, một viên dâu tây màu xanh lá nho nhỏ đập vào mắt. “Ra… ra quả.”
Diệp Chu cẩn thận lắp lại lồng. Xách túi đi vào phòng trọ.
“Chu, hôm qua cậu và Thương Tấn đi đâu?” Lưu Dư Thiên đặt tay lên vai Diệp Chu, xấu xa nói. “Hai người muốn không gian có thể nói với bọn tớ, bọn tớ cũng có năng lực quan sát tình hình mà.”
“Nói nhảm gì đó, tớ đi thành phố T tìm bạn.”
“Thành phố T?” Lưu Dư Thiên kinh hãi. “Hôm qua đi, hôm nay về, cậu làm cái gì vậy?”
Diệp Chu thuận miệng nói: “Dạo chơi.”
Lưu Dư Thiên nghẹn một chút lại hỏi: “Vậy Thương Tấn đâu?”
“Có lẽ là về nhà.” Diệp Chu không xác định nói, chậu hoa không ở đây, nhất định là bị Thương Tấn mang đi, Thương Tấn không phải kiểu người giận cá chém thớt, dù Diệp Chu từ chối anh, anh cũng không làm ra loại chuyện như vứt bỏ quà tặng của người khác như vậy.
Tối chủ nhật, mọi người ngồi trong lớp của hệ tài chính, tiến hành điểm danh muộn như bao ngày.
Diệp Chu đã sớm ngồi vào vị trí, một mình liếc nhìn về phía cửa, vừa đến bảy giờ, Thương Tấn đạp tiếng chuông đi vào.
Hai ngày không gặp, Thương Tấn hoàn toàn không thay đổi chút nào.
Có người chào hỏi với anh, anh cũng sẽ lịch sự gật đầu đáp lại, cũng không có vẻ không chịu được nào. Tầm mắt giao với Diệp Chu, không tránh không né, nhìn thẳng vào mắt cậu. Người dời tầm mắt trước vẫn là Diệp Chu.
Thương Tấn đến ngồi trước mặt cậu nói: “Dâu tây, ra quả.”
Diệp Chu cười gượng nói: “Thật khéo, tôi cũng vậy.”
Lớp trưởng đứng trên bục giảng bắt đầu nói, Thương Tấn vô cùng tự nhiên quay đầu lại.
Diệp Chu nhìn chằm chằm bóng lưng Thương Tấn, không thể nói rõ trong lòng là cảm giác gì. Nếu như Thương Tấn tránh cậu, cậu sẽ khó chịu, nhưng Thương Tấn đối với cậu như thường, cậu vẫn không được tự nhiên.
Sau khi không yên lòng điểm danh xong, trở về phòng lại phải chung sống với Thương Tấn thế nào đây, không nghĩ tới Thương Tấn xuống dưới lại trực tiếp đi ra bãi đậu xe, sau đó lên xe rời khỏi sân trường.
Nhìn xe dần biến mất, Diệp Chu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại có chút thất vọng.
Diệp Chu cho rằng việc Thương Tấn rời đi chỉ là tạm thời, không nghĩ tới đã mấy ngày, Thương Tấn vẫn không có dấu hiệu quay về phòng.
Mà lúc này, cuối cùng hai thành viên còn lại của 405 cũng ý thức được việc này có gì đó không đúng.
Đây là ngày thứ ba Thương Tấn ‘rời khỏi’ ký túc xá, Lưu Dư Thiên do dự lại gần Diệp Chu, liếc nhìn sắc mặt bình thường của cậu hỏi: “Chu, sao Thương Tấn không về phòng?”
Sắc mặt Diệp Chu tối sầm: “Tớ cũng không biết.”
Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc đối mắt với nhau một cái, cảm giác chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Văn Nhân Húc hỏi: “Cậu và Thương Tấn không sao chứ?”
Diệp Chu nhìn chằm chằm quyển sách, cố giả bộ bình tĩnh nói: “Bọn tớ có thể có chuyện gì?”
Lưu Dư Thiên nói: “Buổi tối Thương Tấn không về, dâu tây cũng bị xách đi, như thế sao lại giống như hai người tách ra?”
Động tác lật sách của Diệp Chu ngừng một lại, giọng nói không được tự nhiên: “Tớ và cậu ta vốn cũng không phải người một nhà, tách ra gì chứ.”
Trái tim Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc cùng lộp bộp một tiếng, lời này là ngầm thừa nhận giữa hai người có hiềm khích?
Văn Nhân Húc lập tức nhớ lại trận chiến tranh lạnh của hai người vào kỳ cuối năm ngoái, lúc ấy toàn trường dâng lên gợn sóng không nhỏ, lúc này lại vừa khéo, đụng phải kỳ cuối…
Ý thức được chuyện nghiêm trọng, Văn Nhân Húc khuyên nhủ: “Có chuyện gì nói chuyện một chút là được rồi, càng chiến tranh lạnh càng không thể giải quyết chuyện gì.”
Rõ ràng Diệp Chu biết lần này không phải là chiến tranh lạnh, trong phòng học thỉnh thoảng hai người sẽ nói với nhau đôi câu, trong mắt người khác vẫn không khác gì bình thường, chỉ có Diệp Chu rõ ràng cảm nhận được Thương Tấn mang theo chút khách khí đối với cậu, đó là điều chưa từng xảy ra khi hai người thân nhau trước đó. Mấy ngày nay hai người không hề nhắc lại chuyện đêm đó, như là như vậy có thể che đậy thái bình, nhưng, có vài thứ đã thay đổi thì chính là thay đổi.
“Qua một thời gian ngắn nữa đi.” Lời Thượng Minh nói vẫn vang bên tai, Thương Tấn đặt quyền lựa chọn vào tay cậu, Đường Đông Đông chính là bình phong ngắn giữa hai người, cậu phải đi hiểu biết về Đường Đông Đông một chút mới có thể hoàn toàn biết được câu trả lời tận sâu trong đáy lòng mình.
Tác giả :
Phi Bôn Đích Tiểu Oa Ngưu