Tất Cả Bạn Gái Đều Muốn Đâm Chết Tôi
Chương 8: Cho dù có chết hơn 100 lần cũng phải đi học!
Khoảng bảy tám giờ sáng, có người gõ cửa phòng Hạ Dật.
Hạ Dật đang nằm trên giường dưỡng thận, nghe vậy thì bò dậy mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Tô Tuyết.
Nhìn thấy cô, Hạ Dật cũng giật mình theo bản năng, khi phát hiện ra mắt cô có màu đen bình thường chứ không phải màu đỏ thì cậu ta mới yên tâm hẳn.
“Sao thế?”
Hạ Dật đặt tay lên đầu cô.
“Lấy cái tay của ngươi ra.”
Thiếu nữ uy hiếp Hạ Dật.
Nhưng Hạ Dật không thèm quan tâm, cậu ta đã chết cả trăm lần rồi, còn sợ bị một thiếu nữ uy hiếp chắc?
Sau đó cậu ta lại chết.
Sau khi load save xong, Hạ Dật bất đắc dĩ mở cửa ra, nhìn Tô Tuyết đang đứng bên ngoài.
Chẳng phải chỉ sờ đầu cô một chút thôi à? Có đến mức phải giết tôi như thế không?
Lần này Hạ Dật rất ngoan ngoãn, chỉ im lặng nhìn thiếu nữ. Cô vẫn mặc quần áo ngủ tối hôm qua, do đánh nhau với Hạ U nên quần áo ngủ rách nát tả tơi, xuyên thấu qua vết rách trên quần áo có thể nhìn thấy thân thể lả lướt của thiếu nữ.
Rõ ràng hôm qua trên người cô còn chồng chất vết thương, thế mà bây giờ da thịt lại trắng nõn như thường.
Đối diện với ánh nhìn của Hạ Dật, Tô Tuyết nhíu mày nhìn lại cậu ta:
“Tối hôm qua là cậu giúp tôi đấy à?”
“Đúng thế.”
Hạ Dật thành thật thừa nhận.
“Cậu dùng cách gì đấy?”
“Bí mật.”
Cô lại nhíu mày chặt hơn, nhưng không tiếp tục truy hỏi mà nói với Hạ Dật:
“Mấy hôm nay nếu nhìn thấy tôi ở ngoài thì cậu cẩn thận một chút, bây giờ tôi vẫn hơi mất khống chế.”
Cho nên trong world line trước tôi sờ đầu cô thì cô cũng thẳng tay giết tôi luôn à?
Hạ Dật thở dài một hơi, uể oải gật đầu.
Tô Tuyết lập tức bỏ đi, sau khi bóng lưng của cô biến mất, Hạ Dật lại đi vào nhà tắm rửa mặt.
Cậu ta tiện tay nhấn mở [Danh sách nữ chính] ra xem, hiện hảo cảm của Tô Tuyết là 51, đã tăng 1 điểm.
Sau khi rửa mặt, ăn sáng, xác nhận với quản gia là Tô Tuyết đã ra ngoài thì Hạ Dật bắt đầu trêu ghẹo mấy cô hầu gái trong nhà.
Nếu như là trước đây, chắc chắn Hạ Dật không dám to gan như thế, nhưng giờ cậu ta đã khác trước rồi.
Sau khi chết hơn một trăm lần, ai cũng sẽ thay đổi thôi.
Nhờ dung mạo buff thêm điểm quyến rũ, đám hầu gái nhanh chóng vui đùa với cậu ta. Khi nói chuyện với họ, Hạ Dật cũng lấy được một số thông tin.
Họ đều là hầu gái bình thường, không biết bí mật gì cả, mà người nắm quyền trong tòa nhà này là hầu gái trưởng, cô ấy rất hiếm khi xuất hiện, đến bây giờ Hạ Dật vẫn chưa từng gặp cô ấy.
Khi đang chơi đùa với một hầu gái nhỏ, điện thoại của Hạ Dật lại reo lên.
Hạ Dật vừa mới đổi điện thoại, nhưng cậu ta vẫn lắp sim cũ.
Số điện thoại đang gọi cho cậu ta không có trong danh bạ.
Hạ Dật nhấn nút trả lời, một giọng nữ vang lên:
“Hạ Dật, cậu muốn bị đuổi học à?”
“???”
Đuổi học… đuổi học gì cơ?
Hạ Dật xoa cằm nghi hoặc:
Chẳng lẽ trong thế giới này mình vẫn còn là một học sinh ư?
Một học sinh mà lại bị phú bà bao nuôi, đúng là sa đọa thật mà!
“Xin thôi học luôn được không?”
Hạ Dật đáp.
Cậu ta không muốn đi học nữa, là thằng con trai đã chết hơn cả trăm lần, còn học hành làm gì nữa.
Hơn nữa bây giờ cậu ta còn được thiếu nữ giàu có bao nuôi đây này.
“Cái gì? Cậu muốn thôi học luôn á? Cha mẹ cậu có đồng ý không?”
Nghe thấy hai chữ cha mẹ thì Hạ Dật lại đau đầu. Tình huống cậu ta sợ nhất đã xảy ra rồi, thân thể này vẫn còn cha mẹ, nếu gặp họ thì cậu ta phải ứng phó thế nào đây?
Nói với bọn họ là con đã mất trí nhớ rồi, không biết hai người là ai à?
“Ừm, tôi chỉ nói đùa thôi mà.”
Hạ Dật đáp, cậu ta không muốn gặp phụ huynh của mình ngay bây giờ đâu.
Nghĩ ngợi một lúc, Hạ Dật lại đáp:
“Tôi đi học ngay đây!”
“Vậy thì mau tới đây đi, mấy hôm cậu trốn tiết, tôi toàn phải giấu giúp cậu đấy!
Lại còn giấu được cơ à, xem ra chức vị của cô gái đang gọi điện cho cậu ta khá đặc biệt đây, chẳng lẽ là giáo viên ư?
Hơn nữa cô ấy còn tích cực giấu nhẹm chuyện này xuống hộ mình, là người quen cũ sao?
Nếu như là người quen… thì khó xử rồi đây.
Thôi bỏ đi, qua đó xem thử thì biết, vừa hay có thể tránh mặt Tô Tuyết luôn.
Nghĩ thế, Hạ Dật lại hỏi:
“Tôi ở lớp nào ấy nhỉ?”
“Cái gì, đến mình học ở lớp nào cậu cũng không biết hả? Có phải cậu còn định hỏi tôi cậu học trường nào luôn không!”
“Phiền cô nói cho tôi biết tên trường học luôn với.”
“…”
“Thật ra gần đây tôi hơi mệt nên quên hết rồi.”
“Trường cấp 3 Ngọc Tề, lớp 10A, sách vở của cậu ở chỗ tôi, ngày mai nhớ đến trường sớm đấy!”
Sau khi đồng ý thì Hạ Dật lập tức tắt máy.
Hạ Dật tạm biệt cô hầu gái đang muốn đào sâu tâm sự với mình rồi về phòng ngủ, xác nhận tin tức về trường cấp 3 mà mình đang theo học.
Đó là một trường cấp 3 công lập bình thường, chẳng có điểm nào xuất sắc, thậm chí còn hơi lộn xộn nữa.
Hạ Dật lại ra khỏi phòng, nói với quản gia chuyện mình phải đi học.
Sáng ngày hôm sau, cậu ta rửa mặt, ăn sáng xong xuôi thì được tài xế lái ô tô đưa đến trường.
Hạ Dật không biết nhiều về xe ô tô của thế giới này, nhưng từ ánh mắt ngạc nhiên của người xung quanh có thể thấy chắc chắn chiếc xe này rất đắt tiền.
Còn một lúc nữa mới đến giờ học, nhưng đã có khá nhiều học sinh đến trường, trong đó có người đến để trực nhật, người thì để chép bài.
Tiếng động cơ xe chạy đến gần rồi dừng lại thu hút ánh nhìn của các học sinh đang đứng ở cổng.
Thứ đầu tiên bọn họ nhìn thấy là tượng thiên sứ ở đầu xe.
Đó là siêu xe thuộc series Angel, một chiếc rẻ nhất trong series này cũng bằng tiền lương cả đời của người bình thường rồi.
Một thanh niên mặc vest, đi găng tay trắng bước xuống từ ghế lái, người đó đi vòng đến ghế sau, mở cửa xe ra, khom người đón thiếu niên bên trong ra ngoài.
Nhìn thấy thiếu niên bước ra từ trong xe, tất cả học sinh đứng ở cổng trường đều hít thở dồn dập. Ôi thiếu niên hoàn mỹ biết bao, sao ông trời keo kiệt lại rộng rãi với gương mặt của thiếu niên này thế nhỉ?
Thấy các học sinh đứng trơ ra, ngắm mình đến mê mẩn, Hạ Dật lại nhoẻn môi mỉm cười.
Đám học sinh nữ bắt đầu gào thét.
Hạ Dật vẫy tay chào tài xế rồi đi vào trong trường, một đám nữ sinh tụm lại đi theo ngay sau lưng cậu ta.
Sau khi chết hơn một trăm lần, gương mặt hoàn mỹ của Hạ Dật không hề thay đổi, nhưng khí chất lại biến hóa rõ rệt.
Hạ Dật hiện giờ mang đến cho người khác cảm giác bất cần đời.
Dù gì đến chết cậu ta cũng chẳng màng, trên đời này không còn chuyện nào khiến cậu ta sợ hãi được nữa. Khi không còn sợ hãi, thế giới chẳng khác nào một trò chơi.
Rầm…
Một nữ sinh quá mải mê ngắm Hạ Dật nên đã đâm sầm vào cái cây ở bên cạnh.
Hai gò má của cô lập tức ửng hồng. Cùng lúc đó, một nam sinh đứng sau lưng cô cũng đỏ bừng cả mặt.
Nam sinh đó đi tới trước mặt cô:
“Cậu đang nhìn gì thế!”
“Tôi nhìn gì thì liên quan gì tới cậu!”
Nữ sinh đang xấu hổ nên giọng điệu chẳng dễ chịu gì cho cam.
“Mình không ngờ cậu lại là người nông cạn như thế đấy!”
“Tôi nông cạn thì thiệt cho chồng tương lai của tôi chứ ảnh hưởng gì đến cậu à!”
Thấy nữ sinh hung dữ với mình như thế, nam sinh tái mặt, cậu nhìn Hạ Dật ở phía xa, trong mắt lóe lên vẻ oán hận.
Trên thế giới này luôn có những sự oán hận xuất hiện một cách kỳ lạ thế đó.
Nam sinh bước nhanh về phía Hạ Dật, do ở phía sau nên Hạ Dật không chú ý tới cậu nam sinh này.
Sau khi đến gần Hạ Dật, nam sinh bước nhanh hơn, gần như là chạy tới chỗ cậu ta.
Trước mặt nhiều người thế này, nam sinh không dám ra tay với Hạ Dật nên định tông mạnh vào người cậu ta, để cậu ta ngã chổng vó, bẽ mặt trước mọi người một phen.
Hạ Dật đang nằm trên giường dưỡng thận, nghe vậy thì bò dậy mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Tô Tuyết.
Nhìn thấy cô, Hạ Dật cũng giật mình theo bản năng, khi phát hiện ra mắt cô có màu đen bình thường chứ không phải màu đỏ thì cậu ta mới yên tâm hẳn.
“Sao thế?”
Hạ Dật đặt tay lên đầu cô.
“Lấy cái tay của ngươi ra.”
Thiếu nữ uy hiếp Hạ Dật.
Nhưng Hạ Dật không thèm quan tâm, cậu ta đã chết cả trăm lần rồi, còn sợ bị một thiếu nữ uy hiếp chắc?
Sau đó cậu ta lại chết.
Sau khi load save xong, Hạ Dật bất đắc dĩ mở cửa ra, nhìn Tô Tuyết đang đứng bên ngoài.
Chẳng phải chỉ sờ đầu cô một chút thôi à? Có đến mức phải giết tôi như thế không?
Lần này Hạ Dật rất ngoan ngoãn, chỉ im lặng nhìn thiếu nữ. Cô vẫn mặc quần áo ngủ tối hôm qua, do đánh nhau với Hạ U nên quần áo ngủ rách nát tả tơi, xuyên thấu qua vết rách trên quần áo có thể nhìn thấy thân thể lả lướt của thiếu nữ.
Rõ ràng hôm qua trên người cô còn chồng chất vết thương, thế mà bây giờ da thịt lại trắng nõn như thường.
Đối diện với ánh nhìn của Hạ Dật, Tô Tuyết nhíu mày nhìn lại cậu ta:
“Tối hôm qua là cậu giúp tôi đấy à?”
“Đúng thế.”
Hạ Dật thành thật thừa nhận.
“Cậu dùng cách gì đấy?”
“Bí mật.”
Cô lại nhíu mày chặt hơn, nhưng không tiếp tục truy hỏi mà nói với Hạ Dật:
“Mấy hôm nay nếu nhìn thấy tôi ở ngoài thì cậu cẩn thận một chút, bây giờ tôi vẫn hơi mất khống chế.”
Cho nên trong world line trước tôi sờ đầu cô thì cô cũng thẳng tay giết tôi luôn à?
Hạ Dật thở dài một hơi, uể oải gật đầu.
Tô Tuyết lập tức bỏ đi, sau khi bóng lưng của cô biến mất, Hạ Dật lại đi vào nhà tắm rửa mặt.
Cậu ta tiện tay nhấn mở [Danh sách nữ chính] ra xem, hiện hảo cảm của Tô Tuyết là 51, đã tăng 1 điểm.
Sau khi rửa mặt, ăn sáng, xác nhận với quản gia là Tô Tuyết đã ra ngoài thì Hạ Dật bắt đầu trêu ghẹo mấy cô hầu gái trong nhà.
Nếu như là trước đây, chắc chắn Hạ Dật không dám to gan như thế, nhưng giờ cậu ta đã khác trước rồi.
Sau khi chết hơn một trăm lần, ai cũng sẽ thay đổi thôi.
Nhờ dung mạo buff thêm điểm quyến rũ, đám hầu gái nhanh chóng vui đùa với cậu ta. Khi nói chuyện với họ, Hạ Dật cũng lấy được một số thông tin.
Họ đều là hầu gái bình thường, không biết bí mật gì cả, mà người nắm quyền trong tòa nhà này là hầu gái trưởng, cô ấy rất hiếm khi xuất hiện, đến bây giờ Hạ Dật vẫn chưa từng gặp cô ấy.
Khi đang chơi đùa với một hầu gái nhỏ, điện thoại của Hạ Dật lại reo lên.
Hạ Dật vừa mới đổi điện thoại, nhưng cậu ta vẫn lắp sim cũ.
Số điện thoại đang gọi cho cậu ta không có trong danh bạ.
Hạ Dật nhấn nút trả lời, một giọng nữ vang lên:
“Hạ Dật, cậu muốn bị đuổi học à?”
“???”
Đuổi học… đuổi học gì cơ?
Hạ Dật xoa cằm nghi hoặc:
Chẳng lẽ trong thế giới này mình vẫn còn là một học sinh ư?
Một học sinh mà lại bị phú bà bao nuôi, đúng là sa đọa thật mà!
“Xin thôi học luôn được không?”
Hạ Dật đáp.
Cậu ta không muốn đi học nữa, là thằng con trai đã chết hơn cả trăm lần, còn học hành làm gì nữa.
Hơn nữa bây giờ cậu ta còn được thiếu nữ giàu có bao nuôi đây này.
“Cái gì? Cậu muốn thôi học luôn á? Cha mẹ cậu có đồng ý không?”
Nghe thấy hai chữ cha mẹ thì Hạ Dật lại đau đầu. Tình huống cậu ta sợ nhất đã xảy ra rồi, thân thể này vẫn còn cha mẹ, nếu gặp họ thì cậu ta phải ứng phó thế nào đây?
Nói với bọn họ là con đã mất trí nhớ rồi, không biết hai người là ai à?
“Ừm, tôi chỉ nói đùa thôi mà.”
Hạ Dật đáp, cậu ta không muốn gặp phụ huynh của mình ngay bây giờ đâu.
Nghĩ ngợi một lúc, Hạ Dật lại đáp:
“Tôi đi học ngay đây!”
“Vậy thì mau tới đây đi, mấy hôm cậu trốn tiết, tôi toàn phải giấu giúp cậu đấy!
Lại còn giấu được cơ à, xem ra chức vị của cô gái đang gọi điện cho cậu ta khá đặc biệt đây, chẳng lẽ là giáo viên ư?
Hơn nữa cô ấy còn tích cực giấu nhẹm chuyện này xuống hộ mình, là người quen cũ sao?
Nếu như là người quen… thì khó xử rồi đây.
Thôi bỏ đi, qua đó xem thử thì biết, vừa hay có thể tránh mặt Tô Tuyết luôn.
Nghĩ thế, Hạ Dật lại hỏi:
“Tôi ở lớp nào ấy nhỉ?”
“Cái gì, đến mình học ở lớp nào cậu cũng không biết hả? Có phải cậu còn định hỏi tôi cậu học trường nào luôn không!”
“Phiền cô nói cho tôi biết tên trường học luôn với.”
“…”
“Thật ra gần đây tôi hơi mệt nên quên hết rồi.”
“Trường cấp 3 Ngọc Tề, lớp 10A, sách vở của cậu ở chỗ tôi, ngày mai nhớ đến trường sớm đấy!”
Sau khi đồng ý thì Hạ Dật lập tức tắt máy.
Hạ Dật tạm biệt cô hầu gái đang muốn đào sâu tâm sự với mình rồi về phòng ngủ, xác nhận tin tức về trường cấp 3 mà mình đang theo học.
Đó là một trường cấp 3 công lập bình thường, chẳng có điểm nào xuất sắc, thậm chí còn hơi lộn xộn nữa.
Hạ Dật lại ra khỏi phòng, nói với quản gia chuyện mình phải đi học.
Sáng ngày hôm sau, cậu ta rửa mặt, ăn sáng xong xuôi thì được tài xế lái ô tô đưa đến trường.
Hạ Dật không biết nhiều về xe ô tô của thế giới này, nhưng từ ánh mắt ngạc nhiên của người xung quanh có thể thấy chắc chắn chiếc xe này rất đắt tiền.
Còn một lúc nữa mới đến giờ học, nhưng đã có khá nhiều học sinh đến trường, trong đó có người đến để trực nhật, người thì để chép bài.
Tiếng động cơ xe chạy đến gần rồi dừng lại thu hút ánh nhìn của các học sinh đang đứng ở cổng.
Thứ đầu tiên bọn họ nhìn thấy là tượng thiên sứ ở đầu xe.
Đó là siêu xe thuộc series Angel, một chiếc rẻ nhất trong series này cũng bằng tiền lương cả đời của người bình thường rồi.
Một thanh niên mặc vest, đi găng tay trắng bước xuống từ ghế lái, người đó đi vòng đến ghế sau, mở cửa xe ra, khom người đón thiếu niên bên trong ra ngoài.
Nhìn thấy thiếu niên bước ra từ trong xe, tất cả học sinh đứng ở cổng trường đều hít thở dồn dập. Ôi thiếu niên hoàn mỹ biết bao, sao ông trời keo kiệt lại rộng rãi với gương mặt của thiếu niên này thế nhỉ?
Thấy các học sinh đứng trơ ra, ngắm mình đến mê mẩn, Hạ Dật lại nhoẻn môi mỉm cười.
Đám học sinh nữ bắt đầu gào thét.
Hạ Dật vẫy tay chào tài xế rồi đi vào trong trường, một đám nữ sinh tụm lại đi theo ngay sau lưng cậu ta.
Sau khi chết hơn một trăm lần, gương mặt hoàn mỹ của Hạ Dật không hề thay đổi, nhưng khí chất lại biến hóa rõ rệt.
Hạ Dật hiện giờ mang đến cho người khác cảm giác bất cần đời.
Dù gì đến chết cậu ta cũng chẳng màng, trên đời này không còn chuyện nào khiến cậu ta sợ hãi được nữa. Khi không còn sợ hãi, thế giới chẳng khác nào một trò chơi.
Rầm…
Một nữ sinh quá mải mê ngắm Hạ Dật nên đã đâm sầm vào cái cây ở bên cạnh.
Hai gò má của cô lập tức ửng hồng. Cùng lúc đó, một nam sinh đứng sau lưng cô cũng đỏ bừng cả mặt.
Nam sinh đó đi tới trước mặt cô:
“Cậu đang nhìn gì thế!”
“Tôi nhìn gì thì liên quan gì tới cậu!”
Nữ sinh đang xấu hổ nên giọng điệu chẳng dễ chịu gì cho cam.
“Mình không ngờ cậu lại là người nông cạn như thế đấy!”
“Tôi nông cạn thì thiệt cho chồng tương lai của tôi chứ ảnh hưởng gì đến cậu à!”
Thấy nữ sinh hung dữ với mình như thế, nam sinh tái mặt, cậu nhìn Hạ Dật ở phía xa, trong mắt lóe lên vẻ oán hận.
Trên thế giới này luôn có những sự oán hận xuất hiện một cách kỳ lạ thế đó.
Nam sinh bước nhanh về phía Hạ Dật, do ở phía sau nên Hạ Dật không chú ý tới cậu nam sinh này.
Sau khi đến gần Hạ Dật, nam sinh bước nhanh hơn, gần như là chạy tới chỗ cậu ta.
Trước mặt nhiều người thế này, nam sinh không dám ra tay với Hạ Dật nên định tông mạnh vào người cậu ta, để cậu ta ngã chổng vó, bẽ mặt trước mọi người một phen.
Tác giả :
Xích Gian Huỳnh Hỏa