Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 206: Truyền thuyết đô thị
Dịch giả: VoMenh
Dương Húc Minh cởi áo liệm màu đen ra, sờ nhẹ lồng ngực và phía sau lưng một chút.
Thân thể của hắn vẫn vậy, không có một vết thương nào xuất hiện.
Đúng như hắn nghĩ, tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hoặc giả, có thể đó là một bài khảo nghiệm về mặt linh hồn thì sao?
Dương Húc Minh mặc áo khoát vào thay cho chiếc áo liệm, sau đó định rời khỏi nơi này.
Mặc dù hắn đã thành công trong nỗ lực thức tỉnh một loại tiềm năng nào đó, nhưng rốt cuộc vẫn chưa chính thức tiếp nhận cuộc khảo hạch để trở thành một Người dẫn đường chân chính.
Bài khảo nghiệm chính xác chắc hẳn đến từ tử thi bé gái vô cùng kỳ quái và kinh dị đi theo sau lưng bóng dáng cao lớn kia, nhưng đồng thời Dương Húc Minh lại cảm giác cô bé ấy quen quen, tựa như đã gặp mặt ở đâ rồi.
Đáng tiếc thay, bài thi còn chưa bắt đầu thì Dương Húc Minh đã bị ả ác linh kia phá rối, ra tay kéo hắn vào tầng không gian khủng bố ấy hòng giết chết hắn.
Loại ý niệm chứa đầy sát khí kia làm hắn bất chợt rùng mình.
Những hành động gây rối trong Hầm trú ẩn quả thật đã chọc giận con ác linh này rồi. May thay, tại thời khắc hấp hối, chấp niệm kiên định đi kèm vối nỗi áy náy với cô nàng Lý Tử đã giúp Dương Húc Minh sống sót, đồng thời thức tỉnh năng lực của mình.
Mặc dù ngọn lửa nhỏ trắng bệch le lói này có vẻ chẳng có gì lợi hại nhưng chẳng hiểu sao Dương Húc Minh lại tin tưởng nó sẽ không vô dụng như vậy.
Loại lửa này... hình như là khắc tinh của oán linh thì phải?
Sau khi bình tĩnh, Dương Húc Minh chỉnh trang lại y phục rồi đi bộ xuống chân núi. Qua những lúc hoảng hồn vừa rồi, hiện tại, Dương Húc Minh bắt đầu hiếu kì về bài khảo nghiệm chân chính để trở thành Người dẫn đường.
Dương Húc Minh vừa đi trong bóng tối tại núi Mai Hoa vừa nhớ lại những cảnh tượng ban nãy.
Hắn vẫn thế, chẳng hiểu chuyện ấy là như thế nào. Dù hắn có vắt óc ra suy nghĩ, vẫn chẳng thể nhớ nỗi cô ta là ai. Tuy vậy, qua một vài manh mối từ cuộc trò chuyện của hai người cho thấy, ca hai bên có vẻ như từng quen biết nhau trong quá khứ. Chẳng những thế, mối quan hệ của hai người dường như vô cùng gắn bó.
Chẳng lẽ mình đã từng bị mất trí nhớ sao?
Có phải mình đã quên đi một điều gì đó vô cùng quan trọng ư?
Thế nhưng mà, Dương Húc Minh suy đi tính lại đều chẳng thể nghĩ ra.
Từ nhỏ đến lớn, ký ức của hắn vô cùng hoàn chỉnh. Thậm chí, hắn có thể nhớ rõ một vài hình ảnh khi mình vừa lên hai, lên ba.
Tóm lại, chuyện quái gì đang xảy ra vậy trời?
Hiện tại là bốn giờ... Không ngờ hắn nằm trong ngôi mộ tận hai tiếng đồng hồ ư? Lúc này muộn quá, mẹ hắn hay thức khuya chơi mạt chược cũng không thức đến giờ này. Do đó, hắn định bụng sẽ gọi điện cho mẹ hỏi thăm từng chi tiết kĩ càng vào sáng mai.
Đi một đoạn dài từ khu vực núi Hoa Sơn, Dương Húc Minh cuối cùng bước chân vào khu vực nội thành.
Đây là khu vực tiếp giáp với thị trấn Song Dát, mặc dù cũng là nội thành, nhưng đường đi vô cùng hoang vắng lúc rạng sáng.
Dương Húc Minh tản bộ một đoạn thời gian khá lâu mới gặp được một chiếc taxi tại con đường quạnh quẽ.
Không nói lời nào, hắn chặn xe lại rồi mở cửa bước vào trong.
- “Bác tài, nhờ chở tôi đến công viên Đầm Lầy nha.”
Nghe Dương Húc Minh nói xong, bác tài bỗng nhiên sững sờ. Trong khi đó, người khách này lại có dáng người vô cùng khôi ngô, trông vô cùng bắt mắt. Cái điểm đến kia cùng với dáng người lực lưỡng trước mặt làm người tài xế này vội liên tưởng đến một truyền thuyết đô thị* trong thời gian gần đây.
(Chú thích: Truyền thuyết đô thị/truyền thuyết thành thị - urban legend, urban myth, urban tale, contemporary legend, urban folklore - là một hình thức văn hóa dân gian thời hiện đại, bao gồm những truyện kể mà người kể chúng có thể tin hoặc không tin là có thật, đa phần có xu hướng là ma quái, bí ẩn khó giải).
Truyện kể rằng:
Vào lúc rạng sáng, sẽ có một người đàn ông có thân hình to lớn với sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hõm sâu đứng tại xung quanh khu vực gần thị trấn Song Dát để gọi xe taxi. Sau khi kẻ đó lên xe, hắn sẽ nói với bạn rằng hắn muốn đi công viên Đầm Lầy. Thế nhưng mà, chờ đến lúc bạn lái xe chở hắn đi trên đường, nếu bạn nhìn vào kính chiếu hậu, bạn sẽ nhìn thấy có thêm một người phụ nữ mặc áo chưới đỏ thẫm đang ngồi bên cạnh hắn ta.
Bọn chúng sẽ ép buộc bạn đi vào những con đường nhỏ âm u, những con hẻm chật hẹp, tăm tối. Trong quá trình đó, bọn chúng nhìn bạn bằng một đôi mắt lạnh lùng tựa như đang hưởng thụ hương vị sợ hãi từ bạn phát ra.
Đến khi bạn chở bọn chúng đến nơi, ngay lúc nhìn bọn chúng quay lưng đi, bạn sẽ thấy gương mặt của người phụ nữ kia bỗng chốc tràn đầy máu tươi ghê rợn, ả ta đang nhìn bạn bằng một ánh mặt căm hờn.
“Con mẹ nó? Không lẽ mình xui xẻo đến vậy? Chẳng lẽ chuyện ma này có thật sao?”
Bác tài liếc nhìn Dương Húc Minh với dáng người lực lưỡng thông qua kính chiếu hậu, vô thức siết chặt vô lăng.
Trong câu chuyện ấy, người bác tài xui xẻo kia đã phải nhập viện ba ngày, sau khi xuất viện thì tinh thần suy sụp, tựa như bị thứ gì đó không sạch sẽ bám lên thân mình. Chẳng lẽ lần này đến lượt mình bị ám sao? Thế nhưng hiện tại đang là nơi núi rừng hoang vắng, dù gã ta có muốn nhảy ra khỏi xe chạy đi thì cũng khó mà trốn thoát. Ngay lúc đó, gã đàn ông sau lưng kia dường như bắt đầu chú ý đến gã.
Trong kính chiếu hậu, người đàn ông kia nhíu mày.
- “Bác tài...?” Giọng nói trầm thấp của Dương Húc Minh vang lên: - “Tại sao anh không lái đi?”
- “Rồi rồi... tôi lái liền nè!”
Ngay lúc nghe giọng nói của Dương Húc Minh vang lên, người tài xế bị dọa đến nỗi run rẩy toàn thân, đạp vội chân ga; chiếc taxi vọt mạnh trên đường.
Dương Húc Minh đang ngồi phía sau bèn cất lời phàn nàn:
- “Bác tài... Làm gì mà anh chạy nhanh dữ vậy? Lái cẩn thận một chút đi chứ!”
Người tài xế không dám hó hé, gật đầu như gà mổ thóc, vội trả lời: - “Được được... tôi lái chậm lại nè!”
Nói xong, anh ta thả chậm tốc độ lại. Người tài xế cố giữ cho mình bình tĩnh, nhưng trái lại, càng ép mình bình tĩnh thì anh ấy càng hoảng loạn hơn.
Anh ta vừa nhìn về phía trước vừa nuốt ực một cái, ngay tại một giao lộ đèn giao thông bỗng nhiên ngoặc xe qua trái.
- “Bác tài! Anh đi nhầm đường rồi kia. Đây đâu phải đường tới công viên Đầm Lầy đâu?”
Giọng nói của người đàn ông này rất âm trầm, tựa hồ có chút không vui: - “Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh cứ chạy ở hướng bên ngoài, gần đó có một đường thẳng tắp đến công viên Đầm Lầy luôn đó. Giờ anh quẹo vô đây là sao? Định chở tôi đi đường vòng để vòi thêm tiền à?
Người tài xế suýt nữa thì bật khóc. Toi rồi ông giáo ạ! Câu chuyện ma thành thị kia là thật rồi, tên khốn này muốn ép buộn gã quẹo vào con đường nhỏ âm u đây mà.
Nhưng hiện tại là 4 giờ sáng, cả thành phố lại rất vắng vẻ, ven đường không một bóng người.
Dù gã có bỏ xe chạy trốn thì cũng không có ai chạy đến cứu gã.
Mặt người tài xế rịn đầy mồ hôi: - “Xin lỗi, xin lỗi! Tôi mới vào nghề không lâu, không rành đường cho lắm! Anh nói đi con đường phía ngoài hả? OK, tôi quẹo ra bên ngoài!”
Người tài xế vội vàng bẻ lái qua con đường bên phải, sau đó bắt đầu chạy theo tuyến đường mà Dương Húc Minh đã chỉ. Mặc dù tại hướng đó cực kỳ tối tăm, quỷ dị, nhưng ở đó chính xác là có một con đường đủ cho ô tô chạy qua.
Dương Húc Minh cởi áo liệm màu đen ra, sờ nhẹ lồng ngực và phía sau lưng một chút.
Thân thể của hắn vẫn vậy, không có một vết thương nào xuất hiện.
Đúng như hắn nghĩ, tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hoặc giả, có thể đó là một bài khảo nghiệm về mặt linh hồn thì sao?
Dương Húc Minh mặc áo khoát vào thay cho chiếc áo liệm, sau đó định rời khỏi nơi này.
Mặc dù hắn đã thành công trong nỗ lực thức tỉnh một loại tiềm năng nào đó, nhưng rốt cuộc vẫn chưa chính thức tiếp nhận cuộc khảo hạch để trở thành một Người dẫn đường chân chính.
Bài khảo nghiệm chính xác chắc hẳn đến từ tử thi bé gái vô cùng kỳ quái và kinh dị đi theo sau lưng bóng dáng cao lớn kia, nhưng đồng thời Dương Húc Minh lại cảm giác cô bé ấy quen quen, tựa như đã gặp mặt ở đâ rồi.
Đáng tiếc thay, bài thi còn chưa bắt đầu thì Dương Húc Minh đã bị ả ác linh kia phá rối, ra tay kéo hắn vào tầng không gian khủng bố ấy hòng giết chết hắn.
Loại ý niệm chứa đầy sát khí kia làm hắn bất chợt rùng mình.
Những hành động gây rối trong Hầm trú ẩn quả thật đã chọc giận con ác linh này rồi. May thay, tại thời khắc hấp hối, chấp niệm kiên định đi kèm vối nỗi áy náy với cô nàng Lý Tử đã giúp Dương Húc Minh sống sót, đồng thời thức tỉnh năng lực của mình.
Mặc dù ngọn lửa nhỏ trắng bệch le lói này có vẻ chẳng có gì lợi hại nhưng chẳng hiểu sao Dương Húc Minh lại tin tưởng nó sẽ không vô dụng như vậy.
Loại lửa này... hình như là khắc tinh của oán linh thì phải?
Sau khi bình tĩnh, Dương Húc Minh chỉnh trang lại y phục rồi đi bộ xuống chân núi. Qua những lúc hoảng hồn vừa rồi, hiện tại, Dương Húc Minh bắt đầu hiếu kì về bài khảo nghiệm chân chính để trở thành Người dẫn đường.
Dương Húc Minh vừa đi trong bóng tối tại núi Mai Hoa vừa nhớ lại những cảnh tượng ban nãy.
Hắn vẫn thế, chẳng hiểu chuyện ấy là như thế nào. Dù hắn có vắt óc ra suy nghĩ, vẫn chẳng thể nhớ nỗi cô ta là ai. Tuy vậy, qua một vài manh mối từ cuộc trò chuyện của hai người cho thấy, ca hai bên có vẻ như từng quen biết nhau trong quá khứ. Chẳng những thế, mối quan hệ của hai người dường như vô cùng gắn bó.
Chẳng lẽ mình đã từng bị mất trí nhớ sao?
Có phải mình đã quên đi một điều gì đó vô cùng quan trọng ư?
Thế nhưng mà, Dương Húc Minh suy đi tính lại đều chẳng thể nghĩ ra.
Từ nhỏ đến lớn, ký ức của hắn vô cùng hoàn chỉnh. Thậm chí, hắn có thể nhớ rõ một vài hình ảnh khi mình vừa lên hai, lên ba.
Tóm lại, chuyện quái gì đang xảy ra vậy trời?
Hiện tại là bốn giờ... Không ngờ hắn nằm trong ngôi mộ tận hai tiếng đồng hồ ư? Lúc này muộn quá, mẹ hắn hay thức khuya chơi mạt chược cũng không thức đến giờ này. Do đó, hắn định bụng sẽ gọi điện cho mẹ hỏi thăm từng chi tiết kĩ càng vào sáng mai.
Đi một đoạn dài từ khu vực núi Hoa Sơn, Dương Húc Minh cuối cùng bước chân vào khu vực nội thành.
Đây là khu vực tiếp giáp với thị trấn Song Dát, mặc dù cũng là nội thành, nhưng đường đi vô cùng hoang vắng lúc rạng sáng.
Dương Húc Minh tản bộ một đoạn thời gian khá lâu mới gặp được một chiếc taxi tại con đường quạnh quẽ.
Không nói lời nào, hắn chặn xe lại rồi mở cửa bước vào trong.
- “Bác tài, nhờ chở tôi đến công viên Đầm Lầy nha.”
Nghe Dương Húc Minh nói xong, bác tài bỗng nhiên sững sờ. Trong khi đó, người khách này lại có dáng người vô cùng khôi ngô, trông vô cùng bắt mắt. Cái điểm đến kia cùng với dáng người lực lưỡng trước mặt làm người tài xế này vội liên tưởng đến một truyền thuyết đô thị* trong thời gian gần đây.
(Chú thích: Truyền thuyết đô thị/truyền thuyết thành thị - urban legend, urban myth, urban tale, contemporary legend, urban folklore - là một hình thức văn hóa dân gian thời hiện đại, bao gồm những truyện kể mà người kể chúng có thể tin hoặc không tin là có thật, đa phần có xu hướng là ma quái, bí ẩn khó giải).
Truyện kể rằng:
Vào lúc rạng sáng, sẽ có một người đàn ông có thân hình to lớn với sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hõm sâu đứng tại xung quanh khu vực gần thị trấn Song Dát để gọi xe taxi. Sau khi kẻ đó lên xe, hắn sẽ nói với bạn rằng hắn muốn đi công viên Đầm Lầy. Thế nhưng mà, chờ đến lúc bạn lái xe chở hắn đi trên đường, nếu bạn nhìn vào kính chiếu hậu, bạn sẽ nhìn thấy có thêm một người phụ nữ mặc áo chưới đỏ thẫm đang ngồi bên cạnh hắn ta.
Bọn chúng sẽ ép buộc bạn đi vào những con đường nhỏ âm u, những con hẻm chật hẹp, tăm tối. Trong quá trình đó, bọn chúng nhìn bạn bằng một đôi mắt lạnh lùng tựa như đang hưởng thụ hương vị sợ hãi từ bạn phát ra.
Đến khi bạn chở bọn chúng đến nơi, ngay lúc nhìn bọn chúng quay lưng đi, bạn sẽ thấy gương mặt của người phụ nữ kia bỗng chốc tràn đầy máu tươi ghê rợn, ả ta đang nhìn bạn bằng một ánh mặt căm hờn.
“Con mẹ nó? Không lẽ mình xui xẻo đến vậy? Chẳng lẽ chuyện ma này có thật sao?”
Bác tài liếc nhìn Dương Húc Minh với dáng người lực lưỡng thông qua kính chiếu hậu, vô thức siết chặt vô lăng.
Trong câu chuyện ấy, người bác tài xui xẻo kia đã phải nhập viện ba ngày, sau khi xuất viện thì tinh thần suy sụp, tựa như bị thứ gì đó không sạch sẽ bám lên thân mình. Chẳng lẽ lần này đến lượt mình bị ám sao? Thế nhưng hiện tại đang là nơi núi rừng hoang vắng, dù gã ta có muốn nhảy ra khỏi xe chạy đi thì cũng khó mà trốn thoát. Ngay lúc đó, gã đàn ông sau lưng kia dường như bắt đầu chú ý đến gã.
Trong kính chiếu hậu, người đàn ông kia nhíu mày.
- “Bác tài...?” Giọng nói trầm thấp của Dương Húc Minh vang lên: - “Tại sao anh không lái đi?”
- “Rồi rồi... tôi lái liền nè!”
Ngay lúc nghe giọng nói của Dương Húc Minh vang lên, người tài xế bị dọa đến nỗi run rẩy toàn thân, đạp vội chân ga; chiếc taxi vọt mạnh trên đường.
Dương Húc Minh đang ngồi phía sau bèn cất lời phàn nàn:
- “Bác tài... Làm gì mà anh chạy nhanh dữ vậy? Lái cẩn thận một chút đi chứ!”
Người tài xế không dám hó hé, gật đầu như gà mổ thóc, vội trả lời: - “Được được... tôi lái chậm lại nè!”
Nói xong, anh ta thả chậm tốc độ lại. Người tài xế cố giữ cho mình bình tĩnh, nhưng trái lại, càng ép mình bình tĩnh thì anh ấy càng hoảng loạn hơn.
Anh ta vừa nhìn về phía trước vừa nuốt ực một cái, ngay tại một giao lộ đèn giao thông bỗng nhiên ngoặc xe qua trái.
- “Bác tài! Anh đi nhầm đường rồi kia. Đây đâu phải đường tới công viên Đầm Lầy đâu?”
Giọng nói của người đàn ông này rất âm trầm, tựa hồ có chút không vui: - “Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh cứ chạy ở hướng bên ngoài, gần đó có một đường thẳng tắp đến công viên Đầm Lầy luôn đó. Giờ anh quẹo vô đây là sao? Định chở tôi đi đường vòng để vòi thêm tiền à?
Người tài xế suýt nữa thì bật khóc. Toi rồi ông giáo ạ! Câu chuyện ma thành thị kia là thật rồi, tên khốn này muốn ép buộn gã quẹo vào con đường nhỏ âm u đây mà.
Nhưng hiện tại là 4 giờ sáng, cả thành phố lại rất vắng vẻ, ven đường không một bóng người.
Dù gã có bỏ xe chạy trốn thì cũng không có ai chạy đến cứu gã.
Mặt người tài xế rịn đầy mồ hôi: - “Xin lỗi, xin lỗi! Tôi mới vào nghề không lâu, không rành đường cho lắm! Anh nói đi con đường phía ngoài hả? OK, tôi quẹo ra bên ngoài!”
Người tài xế vội vàng bẻ lái qua con đường bên phải, sau đó bắt đầu chạy theo tuyến đường mà Dương Húc Minh đã chỉ. Mặc dù tại hướng đó cực kỳ tối tăm, quỷ dị, nhưng ở đó chính xác là có một con đường đủ cho ô tô chạy qua.
Tác giả :
Thất Nguyệt Tửu Tiên