Tập Đoản Văn
Quyển 2 - Chương 4
Hận cũ thù mới, Hoa Nhiễm Nhiễm cũng không còn cách nào.
Dù sao cô vốn là nổi lên sắc tâm, muốn chọc ghẹo Chu Tây Ninh, trước mắt lại đi lệch sang đường gây thù chuốc oán. Cũng may, cô sợ anh quên cô có tình cảm với anh, sớm đã chuẩn bị.
"Hôm nay bác sĩ Chu thích tôi rồi chứ?"
Đây là câu hỏi mỗi ngày của Hoa Nhiễm Nhiễm. Theo cách nói của cô, đó là cách thể hiện tình cảm của mình, quan trọng là còn có thể nhắc nhở Chu Tây Ninh khi nào rảnh thì thích cô một chút.
"Không có." Chu Tây Ninh không ngẩng đầu, tiếp túc viết bệnh án.
Hoa Nhiễm Nhiễm không bị đả kích, hai tay nâng mặt bày ra tư thế ngắm nhìn Chu Tây Ninh, biểu cảm tình chân thiết ý: "Nhưng mà hôm nay tôi vẫn rất thích anh nha."
Bút trong tay ngừng lại, Chu Tây Ninh quay đầu nhìn Hoa Nhiễm Nhiễm.
Từ lúc lên đại học đến giờ, người vây quay Chu Tây Ninh đếm không hết, da mặt dày thủ đoạn cao hơn Hoa Nhiễm Nhiễm càng không phải ít, anh đều coi như không thấy. Có lẽ là trời sinh lạnh nhạt, cũng có lẽ ở bệnh viện thường gặp sinh tử, cảm xúc của anh đối với người khác luôn thờ ơ, thờ ơ đến cảm thấy có cũng được, không có cũng chẳng sao, thờ ơ đến không tin có loại tình cảm nóng bỏng quá mức.
Cho nên ngay từ đầu, Hoa Nhiễm Nhiễm giống như cao da chó dính không dứt, anh căn bản không thèm để ý. Cô trêu chọc anh, ồn ào với anh, tức giận với anh, anh đều gặp chiêu phá chiêu, tự cho rằng trái tim này quyết sẽ không dao động.
Nhưng khi anh kiểm tra phòng trở về, nghe thấy cô đang cùng các y tá nói muốn trêu chọc anh tới run chân, mà dáng vẻ lanh lợi của cô khi đó, trong lòng anh cảm thấy có chút ngọt ngào. Nhưng không muốn thấy cô đắc ý, nhất định phải độc miệng nói cô hai câu, nhìn dáng vẻ tức giận thua cuộc của cô.
Lúc nào thì anh trở lên ngây thơ như vậy.
"Bác sĩ Chu, anh nhìn tôi như vậy, có phải cảm thấy hôm nay tôi đặc biệt xinh đẹp không?" Hoa Nhiễm Nhiễm tự tin nói.
Cô vĩnh viễn không đứng đắn được quá hai giây! Trong lòng Chu Tây Ninh bật cười, trên mặt lại bất động thanh sắc, ngược lại thúc giục: "Không có việc gì quay về nằm đi, đừng có chạy lung tung."
Hoa Nhiễm Nhiễm còn muốn nói gì đó, một tiếng gầm giận dữ ngắt lời cô: "Hoa Nhiễm Nhiễm, chị học được bản lĩnh rồi phải không!"
Chu Tây Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông cũng coi là đẹp trai đang đứng bên ngoài phòng khám bệnh.
Dù sao cô vốn là nổi lên sắc tâm, muốn chọc ghẹo Chu Tây Ninh, trước mắt lại đi lệch sang đường gây thù chuốc oán. Cũng may, cô sợ anh quên cô có tình cảm với anh, sớm đã chuẩn bị.
"Hôm nay bác sĩ Chu thích tôi rồi chứ?"
Đây là câu hỏi mỗi ngày của Hoa Nhiễm Nhiễm. Theo cách nói của cô, đó là cách thể hiện tình cảm của mình, quan trọng là còn có thể nhắc nhở Chu Tây Ninh khi nào rảnh thì thích cô một chút.
"Không có." Chu Tây Ninh không ngẩng đầu, tiếp túc viết bệnh án.
Hoa Nhiễm Nhiễm không bị đả kích, hai tay nâng mặt bày ra tư thế ngắm nhìn Chu Tây Ninh, biểu cảm tình chân thiết ý: "Nhưng mà hôm nay tôi vẫn rất thích anh nha."
Bút trong tay ngừng lại, Chu Tây Ninh quay đầu nhìn Hoa Nhiễm Nhiễm.
Từ lúc lên đại học đến giờ, người vây quay Chu Tây Ninh đếm không hết, da mặt dày thủ đoạn cao hơn Hoa Nhiễm Nhiễm càng không phải ít, anh đều coi như không thấy. Có lẽ là trời sinh lạnh nhạt, cũng có lẽ ở bệnh viện thường gặp sinh tử, cảm xúc của anh đối với người khác luôn thờ ơ, thờ ơ đến cảm thấy có cũng được, không có cũng chẳng sao, thờ ơ đến không tin có loại tình cảm nóng bỏng quá mức.
Cho nên ngay từ đầu, Hoa Nhiễm Nhiễm giống như cao da chó dính không dứt, anh căn bản không thèm để ý. Cô trêu chọc anh, ồn ào với anh, tức giận với anh, anh đều gặp chiêu phá chiêu, tự cho rằng trái tim này quyết sẽ không dao động.
Nhưng khi anh kiểm tra phòng trở về, nghe thấy cô đang cùng các y tá nói muốn trêu chọc anh tới run chân, mà dáng vẻ lanh lợi của cô khi đó, trong lòng anh cảm thấy có chút ngọt ngào. Nhưng không muốn thấy cô đắc ý, nhất định phải độc miệng nói cô hai câu, nhìn dáng vẻ tức giận thua cuộc của cô.
Lúc nào thì anh trở lên ngây thơ như vậy.
"Bác sĩ Chu, anh nhìn tôi như vậy, có phải cảm thấy hôm nay tôi đặc biệt xinh đẹp không?" Hoa Nhiễm Nhiễm tự tin nói.
Cô vĩnh viễn không đứng đắn được quá hai giây! Trong lòng Chu Tây Ninh bật cười, trên mặt lại bất động thanh sắc, ngược lại thúc giục: "Không có việc gì quay về nằm đi, đừng có chạy lung tung."
Hoa Nhiễm Nhiễm còn muốn nói gì đó, một tiếng gầm giận dữ ngắt lời cô: "Hoa Nhiễm Nhiễm, chị học được bản lĩnh rồi phải không!"
Chu Tây Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông cũng coi là đẹp trai đang đứng bên ngoài phòng khám bệnh.
Tác giả :
Đông Ngô Nhất Điểm Hồng