Tạp Đồ
Chương 434: Hứa gia
Việc Tiêu Ba xuất quan đối với mọi người thực sự là tin tốt. Tiêu Ba là đệ tam cao thủ trong căn cứ, kinh nghiệm thực chiến so với Trần Mộ còn phong phú hơn nhiều, lại có Luân do Trần Mộ tổn hao tâm sức chế tạo ra, thực lực của hắn vượt xa tạp tu đồng cấp. Tuyết Khanh pháp càng làm hắn đạt tới giới hạn nên mới bế quan, có thể tưởng tượng, lần này xuất quan, thực lực của Tiêu Ba ắt tăng lên nhiều.
“Hắn ở đâu?” Trần Mộ cảm thấy kỳ quái hỏi. Nếu như Tiểu Ba xuất quan, nhất định sẽ tới trò chuyện với mình.
Ba Cách Nội Nhĩ bất đắc dĩ nói: “Hắn đi tìm ngươi rồi. Chúng ta đã cho hắn xem hình ảnh ngươi chiến đấu cùng Cận Âm, Đảng Hàm nên rất nóng lòng, đã quyết định đi tìm ngươi.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng không ngăn nổi.” Hề Bình cười tủm tỉm nói. Tạp tu ở đây không ngừng thành thục, chỉ cần không bị tấn công với quy mô lớn, trụ sở sẽ không có vấn đề gì. Song hắn lại sớm đã lo lắng chuyện an toàn của Trần Mộ, trận chiến cùng Cận Âm, Đảng Hàm đó khiến mọi người giật nảy mình.
Tiêu Ba tìm mình?
Tin tức này hoàn toàn ngoài dự đoán của Trần Mộ, trong lòng hắn ấm áp, mọi người đều quan tâm tới an nguy của hắn, hắn đều biết.
Tiêu Ba sắp tới không thể nghi ngờ sẽ khiến thực lực của bọn họ tăng thêm một bước, hơn nữa hắn vừa đột phá, thực lực tiến triển tới mức nào, thật khiến người ta mong đợi.
Sau khi ngắt liên lạc, Trần Mộ bắt đầu nghiên cứu tấm huyễn tạp mà Tây Trạch đưa cho hắn. Đây là một tấm nhất tinh huyễn tạp, không hề có uy lực gì, nhưng nếu đưa ra ngoài chỉ sợ sẽ có vô số người vì nó mà tranh đoạt dữ dội.
Trên quầng sáng xuất hiện một loạt văn tự, vì không phải chế tạp sư, Tây Trạch không sử dụng kỹ thuật cao cấp mà chỉ dùng phương thức đơn giản nhất – văn tự!
Song những văn tự nguyên thủy này vẫn hấp dẫn người đã từng thấy qua vô số tạp ảnh sặc sỡ như Trần Mộ.
Mở đầu Tây Trạch trình bày và phân tích về việc hắn làm thế nào để luyện thành Vật Luyện Pháp Tắc. Chỉ riêng phần này cũng là bảo vật vô giá rồi, nhất là Liên Bang Tổng Hợp học phủ, bọn họ có lẽ sẽ nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào để có được phần này. Sau khi Tây Trạch luyện thành Vật Luyện Pháp Tắc, không một ai luyện thành. Liên Bang Tổng Hợp học phủ chưa từng ngừng nghiên cứu nó, nhưng thủy chung không có bất cứ kết quả gì.
Đáng tiếc, đoạn văn tự mà vô số người tha thiết mơ ước này đối với Trần Mộ lại chẳng có giá trị lớn lắm. Mặc dù cảm giác của hắn cùng cảm giác do luyện Vật Luyện Pháp Tắc vô cùng tương tự song hai thứ lại có nguyên lý rất khác biệt. Nếu là Tây Trạch mà nói, không chừng hắn có thể thông qua những chỗ đối lập, tham khảo lẫn nhau, bổ trợ cho nhau, nhưng đối với Trần Mộ, hắn chỉ cần luyện không sai so với trong tạp phiến thần bí đã là chuyện phải dựa vào vận khí rồi.
Hắn chỉ đọc lướt qua phần thứ nhất rồi lập tức nhảy sang phần thứ hai. Phần thứ hai lập tức khiến cho tinh thần hắn rung động, nó nói về cách sử dụng cảm giác. Cảm giác Vật Luyện Pháp Tắc hoàn toàn bất đồng với các cảm giác khác, điều này cũng khiến cho phương pháp sử dụng chúng rất lạc lõng, phần này giới thiệu các kỹ xảo độc đáo do Tây Trạch sáng tạo ra.
Đọc phần này, Trần Mộ càng xác định Tây Trạch chắc chắn là thấy qua trận chiến của mình với Cận Âm, Đảng Hàm nên mới tìm tới mình. Phương thức sử dụng cảm giác của Tây Trạch tương tự với kỹ xảo mà Trần Mộ lĩnh ngộ trong chiến đấu, nhưng so sánh ra, Trần Mộ chỉ lĩnh ngộ được bước đầu mà Tây Trạch đã tổng hợp ra một bộ kỹ xảo hết sức hoàn thiện và tiên tiến. Đến đoạn phía sau còn có rất nhiều chỗ thâm ảo tối nghĩa, hắn bây giờ không thể hoàn toàn lĩnh ngộ, mà một ít kỹ xảo cao cấp càng yêu cầu cảm giác vô cùng cường đại làm hậu thuẫn mới có thể thi triển.
Nếu như nói trận chiến cùng Cận Âm và Đảng Hàm khiến cho Trần Mộ mở ra một cánh cửa sổ thì tấm tạp phiến này của Trần Mộ tương đương với việc đưa cho hắn một con đường rộng rãi bằng phẳng.
Say mê đọc, suy tư, Trần Mộ một lần nữa quên đi thời gian.
Khi hắn tỉnh lại là do bị Thiên Lý đánh thức.
Hề Bình đàm phán với đối phương đã bước đầu đạt thành, La gia cùng Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn chính thức kết thành liên minh. Sáo tạp đời đầu cũng đã cấp toàn bộ cho La gia, song ngoài ý muốn của Tần Mộ là La gia cũng không hề ngỏ ý muốn mua thêm sáo tạp đời đầu. Trần Mộ thoáng nghĩ lại, lập tức hiểu ra, với thực lực của La gia, sáo tạp đời đầu mặc dù họ cảm thấy không tồi song chắc chắn vẫn không thể thỏa mãn được. Bọn họ mua sáo tạp đời đầu có là do chủ ý nghiên cứu mà thôi.
Liên minh lần này đối với phía Trần Mộ có chỗ tốt tương đối lớn. Sáo tạp đời thứ nhất này không chỉ bán được giá cao mà còn nhận được nhiều đơn đặt hàng tinh chế dịch Tử Huỳnh. Dựa theo hiệp nghị, phía Trần Mộ có thể sử dụng thương hội của La gia để tiêu thụ dịch Tử Huỳnh tinh chế, đồng thời bọn họ còn có thể được La gia chi viện tình báo, tỷ như lần này La gia sẽ tìm cách kiếm Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn.
Kết quả như vậy Trần Mộ đã rất hài lòng rồi.
Liên tục ở trong phòng huấn luyện hơn mười ngày, chỉ dựa vào thực vật dinh dưỡng cơ bản nhất, Trần Mộ cũng thấy nhạt miệng. Nội dung trong tấm tạp phiến của Tây Trạch hắn đều đã thuộc lòng, hắn bèn lập tức đem tấm tạp phiến này tiêu hủy, nội dung không hiểu sau này có thể chậm rãi suy nghĩ, nhưng nếu tấm tạp phiến này còn giữ trên người, vạn nhất thất lạc thì thật phiền toái.
Nghĩ vậy, hắn liên tục cười khổ. Trong tạp bao của mình quả không ít thứ không thể tiết lộ ra ngoài. Tạp phiến thần bí tất nhiên là bất kể ra sao cũng không thể làm mất, Tiết Thức Liên cùng truyền thừa của nó, nếu tiết lộ ra ngoài cũng là một chuyện hết sức phiền toái.
Còn có mấy khối đất sét hình thoi cũng là đồ tốt khiến người khác thèm thuồng. Bất tri bất giác, đồ trên người mình đúng là nhiều thêm không ít.
Đẩy cửa, Trần Mộ ra khỏi phòng huấn luyện.
Các tạp tu đều tò mò nhìn hắn. Bạch tổng quản thần bí khó lường trở thành đề tài đứng đầu trong mỗi bữa ăn của mọi người, mọi chuyện về hắn đều rất thần bí, thần bí tới mức mọi nguời cơ hồ không cách nào đoán được. Đả Thủ mạnh như vậy nhưng đối với Bạch tổng quản lại vô cùng kính phục, hơn nữa Bạch tổng quản một mình vào phòng huấn luyện hơn mười ngày càng khiến người ta cảm thấy thần bí dị thường.
Rất nhiều người tận mắt chứng kiến Bạch tổng quản đưa một tấm tạp phiến cho Đả Thủ. Hiện giờ ai cũng vô cùng thèm thuồng tấm tạp phiến trong tay Đả Thủ, nhưng bọn họ cũng có thể chứng kiến tường tận Đả Thủ tu luyện tấm tạp phiến kia điên cuồng ra sao.
Ái chà, đây hẳn là một tấm ngũ tinh tạp phiến!
Trong mắt bọn họ, bốn người này đều không phải người bình thường. Bạch tổng quản thần bí, Đả Thủ điên cuồng, Mộc Đầu và Tiểu Hầu Tử ngoại trừ ngày đầu ra còn lại không hề lộ diện, cứ như đã biến mất rồi.
Trần Mộ chậm rãi ăn bữa ăn được dọn ra, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn tạp tu đang huấn luyện.
Kế hoạch huấn luyện của Ba Cách Nội Nhĩ quả nhiên vô cùng hiệu quả. Khách quan mà nói, Tang Hàn Thủy không thích hợp làm một huấn luyện viên như Khương Lương, nhưng vì đám tạp tu này có tố chất cao hơn nhiều so với tạp tu Trần Mộ chiêu mộ, chỉ có kỷ luật tùy tiện. Giờ chỉnh đốn lại, diện mạo hoàn toàn thay đổi. Tang hàn Thủy cơ bản không cần quản lý, chỉ cần để tâm thích ứng tấm tạp phiến của mình là được. Nhưng có biểu hiện lãnh khốc của Trần Mộ, lại thêm thái độ huấn luyện điên cuồng của Tang Hàn Thủy, uy lực kinh nguời mà tấm tạp phiến kia thể hiện ra khiến các tạp tu này giật mình.
Thái Thúc Anh ngồi bên cạnh Trần Mộ, chống cằm nhìn hắn. Nàng nghĩ mãi mà không hiểu, thức ăn bình thường thế này sao Bạch tổng quản lại ăn ngấu nghiến như vậy.
“Bạch tổng quản, bọn họ còn phải huấn luyện bao lâu nữa?” Thái Thúc Anh mở to hai mắt, vẻ mặt chăm chú hỏi.
Trần Mộ sửa sang mặt nạ lại một chút, chủ yếu là phần miệng, sau khi sửa lại ăn uống dễ dàng hơn nhiều.
Hắn không ngẩng đầu, tùy ý nói: “Đại khái còn phải một thời gian dài.”
“Thời gian dài, rốt cuộc là dài bao nhiêu?” Thái Thúc Anh hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của Trần Mộ. An Kỳ ở bên cạnh lo lắng liếc mắt nhìn Trần Mộ một cái, hắn rất muốn nhắc nhở tiểu thư chú ý một chút thái độ đối với Bạch tổng quản.
“Không nói chính xác được.” Trần Mộ đã bắt đầu cầm khăn lau miệng.
Đúng lúc này một cô gái xinh đẹp đi về phía này.
Thái Thúc Anh vừa thấy nàng lập tức kinh ngạc hét lên: “A, Gia Gia tỷ, sao ngươi lại tới đây?”
Anh Kỳ cũng bắt chuyện: “Hứa thư ký, chào cô.” Cô gái xinh đẹp động lòng người trước mắt là thư ký số một của Thái Thúc Thành, Hứa Gia. Nàng rất được Thái Thúc Thành tín nhiệm, quan hệ rất tốt với Thái Thúc Anh.
Hứa Gia đầu tiên là mỉm cười gật đầu chào An Kỳ sau đó xoa đầu Thái Thúc Anh nói: “Nghe nói Tiểu Anh gần đây rất giỏi a!”
“Dĩ nhiên rồi!” Được khen, Thái Thúc Anh kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Trần Mộ có phần ngoài ý muốn nhìn cô gái này, Thái Thúc Anh tinh quái, tính tình rất kém, cho dù là đối với An Kỳ cũng có chút ngang tàng, nhưng trước mặt nữ nhân này lại nhu thuận như vậy.
Ánh mắt Hứa Gia chuyển sang Trần Mộ, mỉm cười khách khí nói: “Bạch tổng quản, tam công tử tối nay phải tham gia một buổi tiệc, ngài ấy hy vọng ngài có thể đi cùng.”
“Bữa tiệc?”
“Đúng vậy. Đây là yến tiệc do đại công tử tổ chức, nhị công tử và tam công tử đều được mời. Ngoài ra, những người nắm quyền thuộc thế hệ thứ hai của các đại thế gia ở Đông Thụy đều được mời.” Hứa Gia nói chuyện rất rõ ràng mạch lạc.
Trần Mộ hơi đoán được nguyên nhân, nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Được thôi.”
Hứa Gia liếc mắt nhìn Tang Hàn Thủy đang huấn luyện điên cuồng, khẽ nhắc Trần Mộ: “Yến tiệc có lẽ sẽ có tiết mục góp vui, Bạch tổng quản sẽ mang theo quý thủ hạ chứ?”
Trần Mộ trong lòng càng hiểu thêm, bất quá hắn vẫn lắc đầu: “Ta đi một mình là được.”
Hứa Gia thấy ngữ khí Trần Mộ kiên định, không lan man nữa mà mỉm cười nói: “Tam công tử vì ngài mà chuẩn bị một bộ y phục chiến đấu x300, chúc ngài vui vẻ đêm nay.”
Trần Mộ cũng chẳng biết y phục chiến đấu x300 là cái gì, nhưng thấy An Kỳ vẻ mặt vô cùng hâm mộ, lập tức đoán ra thứ này có lẽ có giá rất đắt. Hắn bèn gật đầu với Hứa Gia: “Cám ơn hảo ý của tam công tử. Bộ x300 này phiền tiểu thư chuyển cho thủ hạ của ta, là người đang huấn luyện kia kìa!”
Hứa Gia vẻ mặt kinh ngạc, y phục chiến đấu x300 là chiế đấu phục cao cấp do công ty Bối Hân sản xuất với số lượng có hạn. Nó có tính phòng hộ cực kỳ xuất sắc, nhưng giá cả cực cao, cho dù là các tạp tu thành danh cũng không đủ sức mua. Mấu chốt nhất là số lượng của nó có hạn, trên thị tường của thành phố căn bản không thể nhìn thấy.
Hắn không ngờ lại thoải mái đưa nó cho thủ hạ của mình, đây là x300 a…
“Hắn ở đâu?” Trần Mộ cảm thấy kỳ quái hỏi. Nếu như Tiểu Ba xuất quan, nhất định sẽ tới trò chuyện với mình.
Ba Cách Nội Nhĩ bất đắc dĩ nói: “Hắn đi tìm ngươi rồi. Chúng ta đã cho hắn xem hình ảnh ngươi chiến đấu cùng Cận Âm, Đảng Hàm nên rất nóng lòng, đã quyết định đi tìm ngươi.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng không ngăn nổi.” Hề Bình cười tủm tỉm nói. Tạp tu ở đây không ngừng thành thục, chỉ cần không bị tấn công với quy mô lớn, trụ sở sẽ không có vấn đề gì. Song hắn lại sớm đã lo lắng chuyện an toàn của Trần Mộ, trận chiến cùng Cận Âm, Đảng Hàm đó khiến mọi người giật nảy mình.
Tiêu Ba tìm mình?
Tin tức này hoàn toàn ngoài dự đoán của Trần Mộ, trong lòng hắn ấm áp, mọi người đều quan tâm tới an nguy của hắn, hắn đều biết.
Tiêu Ba sắp tới không thể nghi ngờ sẽ khiến thực lực của bọn họ tăng thêm một bước, hơn nữa hắn vừa đột phá, thực lực tiến triển tới mức nào, thật khiến người ta mong đợi.
Sau khi ngắt liên lạc, Trần Mộ bắt đầu nghiên cứu tấm huyễn tạp mà Tây Trạch đưa cho hắn. Đây là một tấm nhất tinh huyễn tạp, không hề có uy lực gì, nhưng nếu đưa ra ngoài chỉ sợ sẽ có vô số người vì nó mà tranh đoạt dữ dội.
Trên quầng sáng xuất hiện một loạt văn tự, vì không phải chế tạp sư, Tây Trạch không sử dụng kỹ thuật cao cấp mà chỉ dùng phương thức đơn giản nhất – văn tự!
Song những văn tự nguyên thủy này vẫn hấp dẫn người đã từng thấy qua vô số tạp ảnh sặc sỡ như Trần Mộ.
Mở đầu Tây Trạch trình bày và phân tích về việc hắn làm thế nào để luyện thành Vật Luyện Pháp Tắc. Chỉ riêng phần này cũng là bảo vật vô giá rồi, nhất là Liên Bang Tổng Hợp học phủ, bọn họ có lẽ sẽ nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào để có được phần này. Sau khi Tây Trạch luyện thành Vật Luyện Pháp Tắc, không một ai luyện thành. Liên Bang Tổng Hợp học phủ chưa từng ngừng nghiên cứu nó, nhưng thủy chung không có bất cứ kết quả gì.
Đáng tiếc, đoạn văn tự mà vô số người tha thiết mơ ước này đối với Trần Mộ lại chẳng có giá trị lớn lắm. Mặc dù cảm giác của hắn cùng cảm giác do luyện Vật Luyện Pháp Tắc vô cùng tương tự song hai thứ lại có nguyên lý rất khác biệt. Nếu là Tây Trạch mà nói, không chừng hắn có thể thông qua những chỗ đối lập, tham khảo lẫn nhau, bổ trợ cho nhau, nhưng đối với Trần Mộ, hắn chỉ cần luyện không sai so với trong tạp phiến thần bí đã là chuyện phải dựa vào vận khí rồi.
Hắn chỉ đọc lướt qua phần thứ nhất rồi lập tức nhảy sang phần thứ hai. Phần thứ hai lập tức khiến cho tinh thần hắn rung động, nó nói về cách sử dụng cảm giác. Cảm giác Vật Luyện Pháp Tắc hoàn toàn bất đồng với các cảm giác khác, điều này cũng khiến cho phương pháp sử dụng chúng rất lạc lõng, phần này giới thiệu các kỹ xảo độc đáo do Tây Trạch sáng tạo ra.
Đọc phần này, Trần Mộ càng xác định Tây Trạch chắc chắn là thấy qua trận chiến của mình với Cận Âm, Đảng Hàm nên mới tìm tới mình. Phương thức sử dụng cảm giác của Tây Trạch tương tự với kỹ xảo mà Trần Mộ lĩnh ngộ trong chiến đấu, nhưng so sánh ra, Trần Mộ chỉ lĩnh ngộ được bước đầu mà Tây Trạch đã tổng hợp ra một bộ kỹ xảo hết sức hoàn thiện và tiên tiến. Đến đoạn phía sau còn có rất nhiều chỗ thâm ảo tối nghĩa, hắn bây giờ không thể hoàn toàn lĩnh ngộ, mà một ít kỹ xảo cao cấp càng yêu cầu cảm giác vô cùng cường đại làm hậu thuẫn mới có thể thi triển.
Nếu như nói trận chiến cùng Cận Âm và Đảng Hàm khiến cho Trần Mộ mở ra một cánh cửa sổ thì tấm tạp phiến này của Trần Mộ tương đương với việc đưa cho hắn một con đường rộng rãi bằng phẳng.
Say mê đọc, suy tư, Trần Mộ một lần nữa quên đi thời gian.
Khi hắn tỉnh lại là do bị Thiên Lý đánh thức.
Hề Bình đàm phán với đối phương đã bước đầu đạt thành, La gia cùng Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn chính thức kết thành liên minh. Sáo tạp đời đầu cũng đã cấp toàn bộ cho La gia, song ngoài ý muốn của Tần Mộ là La gia cũng không hề ngỏ ý muốn mua thêm sáo tạp đời đầu. Trần Mộ thoáng nghĩ lại, lập tức hiểu ra, với thực lực của La gia, sáo tạp đời đầu mặc dù họ cảm thấy không tồi song chắc chắn vẫn không thể thỏa mãn được. Bọn họ mua sáo tạp đời đầu có là do chủ ý nghiên cứu mà thôi.
Liên minh lần này đối với phía Trần Mộ có chỗ tốt tương đối lớn. Sáo tạp đời thứ nhất này không chỉ bán được giá cao mà còn nhận được nhiều đơn đặt hàng tinh chế dịch Tử Huỳnh. Dựa theo hiệp nghị, phía Trần Mộ có thể sử dụng thương hội của La gia để tiêu thụ dịch Tử Huỳnh tinh chế, đồng thời bọn họ còn có thể được La gia chi viện tình báo, tỷ như lần này La gia sẽ tìm cách kiếm Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn.
Kết quả như vậy Trần Mộ đã rất hài lòng rồi.
Liên tục ở trong phòng huấn luyện hơn mười ngày, chỉ dựa vào thực vật dinh dưỡng cơ bản nhất, Trần Mộ cũng thấy nhạt miệng. Nội dung trong tấm tạp phiến của Tây Trạch hắn đều đã thuộc lòng, hắn bèn lập tức đem tấm tạp phiến này tiêu hủy, nội dung không hiểu sau này có thể chậm rãi suy nghĩ, nhưng nếu tấm tạp phiến này còn giữ trên người, vạn nhất thất lạc thì thật phiền toái.
Nghĩ vậy, hắn liên tục cười khổ. Trong tạp bao của mình quả không ít thứ không thể tiết lộ ra ngoài. Tạp phiến thần bí tất nhiên là bất kể ra sao cũng không thể làm mất, Tiết Thức Liên cùng truyền thừa của nó, nếu tiết lộ ra ngoài cũng là một chuyện hết sức phiền toái.
Còn có mấy khối đất sét hình thoi cũng là đồ tốt khiến người khác thèm thuồng. Bất tri bất giác, đồ trên người mình đúng là nhiều thêm không ít.
Đẩy cửa, Trần Mộ ra khỏi phòng huấn luyện.
Các tạp tu đều tò mò nhìn hắn. Bạch tổng quản thần bí khó lường trở thành đề tài đứng đầu trong mỗi bữa ăn của mọi người, mọi chuyện về hắn đều rất thần bí, thần bí tới mức mọi nguời cơ hồ không cách nào đoán được. Đả Thủ mạnh như vậy nhưng đối với Bạch tổng quản lại vô cùng kính phục, hơn nữa Bạch tổng quản một mình vào phòng huấn luyện hơn mười ngày càng khiến người ta cảm thấy thần bí dị thường.
Rất nhiều người tận mắt chứng kiến Bạch tổng quản đưa một tấm tạp phiến cho Đả Thủ. Hiện giờ ai cũng vô cùng thèm thuồng tấm tạp phiến trong tay Đả Thủ, nhưng bọn họ cũng có thể chứng kiến tường tận Đả Thủ tu luyện tấm tạp phiến kia điên cuồng ra sao.
Ái chà, đây hẳn là một tấm ngũ tinh tạp phiến!
Trong mắt bọn họ, bốn người này đều không phải người bình thường. Bạch tổng quản thần bí, Đả Thủ điên cuồng, Mộc Đầu và Tiểu Hầu Tử ngoại trừ ngày đầu ra còn lại không hề lộ diện, cứ như đã biến mất rồi.
Trần Mộ chậm rãi ăn bữa ăn được dọn ra, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn tạp tu đang huấn luyện.
Kế hoạch huấn luyện của Ba Cách Nội Nhĩ quả nhiên vô cùng hiệu quả. Khách quan mà nói, Tang Hàn Thủy không thích hợp làm một huấn luyện viên như Khương Lương, nhưng vì đám tạp tu này có tố chất cao hơn nhiều so với tạp tu Trần Mộ chiêu mộ, chỉ có kỷ luật tùy tiện. Giờ chỉnh đốn lại, diện mạo hoàn toàn thay đổi. Tang hàn Thủy cơ bản không cần quản lý, chỉ cần để tâm thích ứng tấm tạp phiến của mình là được. Nhưng có biểu hiện lãnh khốc của Trần Mộ, lại thêm thái độ huấn luyện điên cuồng của Tang Hàn Thủy, uy lực kinh nguời mà tấm tạp phiến kia thể hiện ra khiến các tạp tu này giật mình.
Thái Thúc Anh ngồi bên cạnh Trần Mộ, chống cằm nhìn hắn. Nàng nghĩ mãi mà không hiểu, thức ăn bình thường thế này sao Bạch tổng quản lại ăn ngấu nghiến như vậy.
“Bạch tổng quản, bọn họ còn phải huấn luyện bao lâu nữa?” Thái Thúc Anh mở to hai mắt, vẻ mặt chăm chú hỏi.
Trần Mộ sửa sang mặt nạ lại một chút, chủ yếu là phần miệng, sau khi sửa lại ăn uống dễ dàng hơn nhiều.
Hắn không ngẩng đầu, tùy ý nói: “Đại khái còn phải một thời gian dài.”
“Thời gian dài, rốt cuộc là dài bao nhiêu?” Thái Thúc Anh hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của Trần Mộ. An Kỳ ở bên cạnh lo lắng liếc mắt nhìn Trần Mộ một cái, hắn rất muốn nhắc nhở tiểu thư chú ý một chút thái độ đối với Bạch tổng quản.
“Không nói chính xác được.” Trần Mộ đã bắt đầu cầm khăn lau miệng.
Đúng lúc này một cô gái xinh đẹp đi về phía này.
Thái Thúc Anh vừa thấy nàng lập tức kinh ngạc hét lên: “A, Gia Gia tỷ, sao ngươi lại tới đây?”
Anh Kỳ cũng bắt chuyện: “Hứa thư ký, chào cô.” Cô gái xinh đẹp động lòng người trước mắt là thư ký số một của Thái Thúc Thành, Hứa Gia. Nàng rất được Thái Thúc Thành tín nhiệm, quan hệ rất tốt với Thái Thúc Anh.
Hứa Gia đầu tiên là mỉm cười gật đầu chào An Kỳ sau đó xoa đầu Thái Thúc Anh nói: “Nghe nói Tiểu Anh gần đây rất giỏi a!”
“Dĩ nhiên rồi!” Được khen, Thái Thúc Anh kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Trần Mộ có phần ngoài ý muốn nhìn cô gái này, Thái Thúc Anh tinh quái, tính tình rất kém, cho dù là đối với An Kỳ cũng có chút ngang tàng, nhưng trước mặt nữ nhân này lại nhu thuận như vậy.
Ánh mắt Hứa Gia chuyển sang Trần Mộ, mỉm cười khách khí nói: “Bạch tổng quản, tam công tử tối nay phải tham gia một buổi tiệc, ngài ấy hy vọng ngài có thể đi cùng.”
“Bữa tiệc?”
“Đúng vậy. Đây là yến tiệc do đại công tử tổ chức, nhị công tử và tam công tử đều được mời. Ngoài ra, những người nắm quyền thuộc thế hệ thứ hai của các đại thế gia ở Đông Thụy đều được mời.” Hứa Gia nói chuyện rất rõ ràng mạch lạc.
Trần Mộ hơi đoán được nguyên nhân, nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Được thôi.”
Hứa Gia liếc mắt nhìn Tang Hàn Thủy đang huấn luyện điên cuồng, khẽ nhắc Trần Mộ: “Yến tiệc có lẽ sẽ có tiết mục góp vui, Bạch tổng quản sẽ mang theo quý thủ hạ chứ?”
Trần Mộ trong lòng càng hiểu thêm, bất quá hắn vẫn lắc đầu: “Ta đi một mình là được.”
Hứa Gia thấy ngữ khí Trần Mộ kiên định, không lan man nữa mà mỉm cười nói: “Tam công tử vì ngài mà chuẩn bị một bộ y phục chiến đấu x300, chúc ngài vui vẻ đêm nay.”
Trần Mộ cũng chẳng biết y phục chiến đấu x300 là cái gì, nhưng thấy An Kỳ vẻ mặt vô cùng hâm mộ, lập tức đoán ra thứ này có lẽ có giá rất đắt. Hắn bèn gật đầu với Hứa Gia: “Cám ơn hảo ý của tam công tử. Bộ x300 này phiền tiểu thư chuyển cho thủ hạ của ta, là người đang huấn luyện kia kìa!”
Hứa Gia vẻ mặt kinh ngạc, y phục chiến đấu x300 là chiế đấu phục cao cấp do công ty Bối Hân sản xuất với số lượng có hạn. Nó có tính phòng hộ cực kỳ xuất sắc, nhưng giá cả cực cao, cho dù là các tạp tu thành danh cũng không đủ sức mua. Mấu chốt nhất là số lượng của nó có hạn, trên thị tường của thành phố căn bản không thể nhìn thấy.
Hắn không ngờ lại thoải mái đưa nó cho thủ hạ của mình, đây là x300 a…
Tác giả :
Phương Tưởng