Tạp Đồ
Chương 313: Bố luân đốn
Híc...Đi nhậu về, thấy hàng xóm chạy theo cũng nhanh, thôi thì mình mượn rượu chạy thêm vài bước, có gì sai trong câu cú mong các bạn góp ý, mình tính để cuối tuần làm luôn boom liên khúc nhưng …đã đã ….rồi mời các bạn boom theo mình, nói cho cùng cũng chỉ có mình mình thôi mà…
Cảnh tượng cũng vui, một tay alcohol chạy trước lóc nhóc chạy theo một đám người, hy vọng qua mặt tên kia, hic, hic, ụa (nấc cục) chạy thì… hic… cứ chạy, chạy qua thì …..hic …..ta …..say
Mọi người không dừng lại lâu nơi Pha đế ngươi mạn trấn, mà chỉ tiếp tế vật dụng cùng lương thực, rồi tiếp tục tiến về hướng bắc.
Đây là sau khi Trần Mộ hiểu thêm về phân bố thế lực tại thiên đông lý khu mới quyết định. Lúc trước hắn tưởng rằng thiên đông lý khu chính là phạm vi thế lực của Sương Nguyệt Hàn Châu, hiện tại mới biết được sai đến cỡ nào.
Sương Nguyệt Hàn Châu đúng là thế lực lớn nhất thiên đông lý khu, nhưng cứ tưởng rằng bọn họ có thể chiếm địa vị thống trị ở chỗ này thì thật là sai lầm. Thiên đông lý khu nhiều nhất chính là các tiểu bảo rải rác tại khu băng tuyết, nghe nói, cả thiên đông lý khu tiểu bảo ước chừng có hai mươi vạn, mà thuộc phạm vi thế lực của Sương Nguyệt Hàn Châu chỉ chiếm ba mươi phần trăm.
Còn lại các tiểu bảo đều tự chiến đấu, hoặc kết thành một liên minh nhỏ, một số trong đó có lịch sử thậm chí còn cổ xưa hơn Sương Nguyệt Hàn Châu. Từng tiểu bảo đều cũng có một thành trấn nhỏ như pha đế ngươi mạn trấn, nhưng không nhiều lắm.
Nguyên nhân trọng yếu thúc giục Trần Mộ quyết định đi đến khu băng tuyết là do Sương Nguyệt Hàn Châu tại khu phi băng tuyết lực khống chế hơn xa khu băng tuyết.(chỗ này …hic…đọc kỹ..hic… một chút)
Mặc dù Trần Mộ không có vấn đề gì với Sương Nguyệt Hàn Châu, chỉ là lục đại gây cho hắn ấn tượng thật sự quá tệ. Hơn nữa tạp phiến của liên bang tổng hợp học phủ trên tay, tự nhiên không thể phi tang tại pha đế ngươi mạn trấn, vậy chẳng khác nào chắp tay đem đầu mình dâng cho người khác.(***hic..lẩu đầu người..hic …tớ chưa ăn)
Khu băng tuyết rộng lớn rộng lớn toàn băng nguyên tuyết sơn, hơn hai mươi vạn tiểu bảo tán lạc trong đó. Những tiểu bảo này kì thật chính là một thôn quê trụ sở hơi lớn. Nói đại khái, thường trực dân cư chỉ có mấy vạn người. Tại băng tuyết khu, ngay cả Sương Nguyệt Hàn Châu lực khống chế cũng không lớn, huống chi mấy nhà còn lại. Hoàn cảnh như vậy mới đúng là nơi Trần Mộ muốn.
Khu băng tuyết thường trực số dân cư gấp bảy lần khu phi băng tuyết, điểm này, thật ngoài đám người Trần Mộ dự liệu.
Sau đó lại nghe người dẫn đường giải thích mới hiếu ra. Nguyên lai tại khu băng tuyết hoàn cảnh giá lạnh tàn khốc, tạp tu cảm giác tăng trưởng so với phi băng tuyết nhanh hơn không ít. Như vậy làm cho phần lớn tạp tu hướng khu băng tuyết kéo đến, khiến cho khu phi băng tuyết hoàn cảnh tốt hơn nhưng dân cư lại không nhiều lắm.
Đây là nét đặc sắc của thiên đông lý khu, bất quá vẫn không phải là duy nhất trong năm đại hoa khu. Như Mạc doanh bắc liên khu, hàng năm nóng bức khô hạn, hoàn cảnh cũng ác liệt dị thường, ở nơi đó tạp tu cảm giác tăng trưởng cũng không kém hơn thiên đông lý khu.
Mà càng làm cho Trần Mộ giật mình chính là, tạp tu hoa khu so với phổ cư khu cao thủ tạp tu tính tình rất quái dị, nơi này tạp tu chuyên nghiệp rất nhiều. Bọn họ thủy chung bận rộn phi thường, cả ngày bôn ba.
Bố Luân Đôn là một người như vậy. Hắn là người Trần Mộ thuê dẫn đường. Cường độ cảm giác cấp năm, mà làm dẫn đường. Trần Mộ chỉ cần trả hai trăm vạn âu địch. Cái giá này, nếu như tại thành La Dữu hoặc là đông thương vệ thành, tạp tu làm thuê trình độ như thế đại khái chỉ có thể thuê được một ngày.
Nhưng ở đây, hai trăm vạn âu địch có thể thuê hắn hai tháng thời gian, điểm này ngoài mọi người dự liệu.
Bất quá Trần Mộ rất nhanh nhận thấy được sai biệt. Bố Luân Đôn mặc dù cảm giác cường độ đạt tới cấp năm, nhưng lực chiến đấu so với Tiếu Ba yếu hơn rất nhiều, song phương hoàn toàn không cùng trình độ. Điều này vẫn do Tiếu Ba không dùng “Luân”, một khi hắn sử dụng “Luân”. Chiến đấu sẽ chấm dứt rất nhanh.
Điểm này làm cho Trần Mộ và Ba Cách Nội Nhĩ kiểu nào vẫn không có lời giải thích.
Mãi đến khi Bố Luân Đôn lý giải. Mọi người mới chợt hiểu.
- Ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy chiến đấu tạp tu lợi hại như Tiếu Ba tiên sinh, ngài khống chế năng lượng quả thực tới mức xuất thần nhập hóa! Ta nghĩ, nhất định là trải qua vô số lần sinh tử rèn luyện mới có thể đạt tới loại trình độ này.
Bố Luân Đôn sợ hãi than thở. Hắn cao chừng một thước chín, tóc vàng óng ánh dưới ánh mặt trời cực kì bắt mắt, là một nam tử anh tuấn.
Điểm này thật ra không sai, Tiếu Ba tại trong rừng cây một mình đi săn kinh nghiệm đã nhiều năm, trong đó kinh nghiệm chiến đấu hằng hà sa số.
- Tạp tu không trải qua chiến đấu làm sao phát triển?
Tiếu Ba khó hiểu hỏi. Hắn cảm thấy đây là thường thức, không có kinh nghiệm chiến đấu thì tạp tu có ích lợi gì?
- Thật không? Đó là lý giải của chiến đấu tạp tu sao?
Bố Luân Đôn gãi gãi đầu, trên mặt có chút nghi hoặc:
- Chúng ta rèn luyện trong căn cứ a. Chiến đấu tạp tu quả nhiên rất lợi hại a!
- Tạp tu vẫn phân ra chiến đấu tạp tu cùng tạp tu khác sao?
Trên mặt Tiếu Ba sự nghi hoặc càng nặng, không chỉ có hắn. Những người khác ánh mắt cũng như thế. Mặc dù trong đội ngũ bọn họ cũng có kiến trúc tạp tu, nhưng loại chuyên nghiệp tạp tu này cũng không thường thấy, tại phổ cư khu cũng xem như nhân tài đặc thù.
- Tạp tu là tạp tu. Chiến đấu tạp tu là chiến đấu tạp tu!
Bố Luân Đôn nghiêm trang trả lời, nghi hoặc nhìn Tiếu Ba, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ kinh đô không phải như vậy sao? Thật đúng là kì quái? Chúng ta thiên đông lý khu mỗi người từ khi mới sinh ra đều được học cách làm sao trở thành một gã tạp tu, đợi lớn hơn kiểm tra lĩnh vực sở trường. Trở thành chiến đấu tạp tu đích xác rất ít người, bất quá bọn họ đều phi thường cường hãn.
- Mỗi người đều là tạp tu?
Tiếu Ba giật mình. Tại phổ cư khu. Người có thể làm tạp tu. Chẳng qua là một số ít.
- Đúng vậy!
Bố Luân Đôn coi như đương nhiên trả lời:
- Không làm tạp tu làm sao tìm được công việc? Ta từng có phúc lợi hàng tháng khoảng bảy mươi vạn âu địch, bằng không. Ta có lẽ đứng cuối đám cư dân cấp hai
- Cư dân cấp hai phúc lợi là cái gì?
Hề Bình tò mò hỏi, đây là lần đầu tiên mọi người nghe thấy một danh từ cổ quái như thế.
Bố Luân Đôn đã không còn lạ lùng:
- Phỏng chừng kinh đô cùng thiên đông lý khu thực hiện tiêu chuẩn không giống nhau. Giống như ta là người địa phương, đạt được phúc lợi của ta trực tiếp cống hiến quải câu (*hic…ai biết giải…hic..thích dùm). Không như ngươi hưởng phúc lợi kim hàng tháng, ngươi hưởng thụ phúc lợi cũng không giống ta. Tỉ như ta từng mỗi tháng đạt bảy mươi vạn âu địch, một năm không gián đoạn, liền có thể được hưởng phúc lợi của cư dân cấp hai. Nếu như ba năm không gián đoạn, ta có thể lên ba sao cư dân phúc lợi. Tinh cấp càng cao, phúc lợi càng tốt. Đặc biệt một ít chương trình học chuyên nghiệp, không có phúc lợi thì không cách nào học tập. Học tập không tới kỹ năng này, tìm không được công việc tốt, như vậy là ác tính (hic…chuyện xấu) tuần hoàn.
- Bố Luân Đôn ngươi sở trường là cái gì?
Tiếu Ba tò mò hỏi.
- Cảm giác khứu giác.
Bố Luân Đôn nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tiếu Ba hỏi:
- Đây là cái gì? Tên nghe rất kì quái.
- Ngươi chưa từng nghe qua cũng không có gì lạ! Đây là một nghề nghiệp ít có, chính là sử dụng cảm giác để nhận ra mùi vị trong các phần từ khác nhau để xác định thành phần. Bất quá ta hiện tại trình độ vẫn quá thấp, đạt trình độ cao hương, có thể làm hương thơm tạp tu. Hương thơm tạp tu tiền lương rất cao.
Bố Luân Đôn vẻ mặt ước mơ.
- Lợi hại như vậy sao?
Tiếu Ba giật mình. Hắn chưa từng nghe nói qua có thể sử dụng cảm giác để phân tích mùi trong các loại phần tử, điều này khiến tạp tu cảm giác tinh tế đến tình trạng gì?
Không riêng Tiếu Ba, Trần Mộ cũng cả kinh.
- Bình thường bình thường!. Ta hiện tại đô linh mẫn cảm giác còn chưa đủ, còn chua thể chuẩn xác phân tích. Đơn giản còn có thể nhưng nếu phức tạp một ít, như nước hoa thiên nhiên, ta không thể tìm ra vì thành phần chúng nó rất phức tạp.
Bố Luân Đôn vô tư trả lời.
Càng nghe Bố Luân Đôn nói, trong lòng đám người Trần Mộ kinh ngạc cũng càng nặng. Thiên đông lý khu trình độ phát triển vượt xa phổ cư khu, điều này cũng không phải thể hiện chỉ trên vài hạng kỹ thuật, mà là toàn bộ dẫn đầu.
Bọn họ hình thành hệ thống phương pháp sử dụng cảm giác, phát triển nó đến mọi mặt cuộc sống. Nhìn lại, phổ cư khu không biết lạc hậu hơn bao nhiêu năm. đám người Trần Mộ xuất thân từ phổ cư khu, đối với phổ cư khu rất có lòng trung thành, nên trong lòng mọi người đều có tư vị khó tả.
Bố Luân Đôn khá mồm mép, dọc theo đường đi không ngừng giới thiệu một ít phong tục của các dân tộc tại thiên đông lý khu, khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
- Đừng tưởng rằng khu băng tuyết hoang tàn vắng vẻ nga. Ngươi sẽ phát hiện, nơi đó phồn hoa hơn pha đế ngươi mạn trấn nhiều. Nơi đó có vài toà thành đều thành lập trên mặt băng vĩnh cửu, là thành thị trên mặt nước. Ha ha, các ngươi tuyệt đối nghĩ không ra, trên trăm vạn người sinh hoạt trên mặt băng là cảnh tượng gì, nói thật, ta lần đầu tiên nhìn thấy rất giật mình. Hơn nữa, nếu như các ngươi thực lực đủ cao, có thể đi khu xã hội dưới nước (* chỗ này mình diễn ý thôi, hy vọng tìm được chữ nào hợp lý hơn). Thiên đông lý khu là đại hoa khu duy nhất có khu xã hội dưới nước, nơi đó mặt tốt rất nhiều, đáng tiếc chi phí quá mắc, hơn nữa đối với thực lực yêu cầu rất cao!
Bố Luân Đôn vẻ mặt tiếc nuối.
Mấy ngày này, mọi người đối với các loại các dạng danh từ mới đã nghe nhiều, khu xã hội dưới nước mọi người ghi nhớ trong lòng.
Ánh mắt Bố Luân Đôn đột nhiên đại biến:
- Nguy rồi! Chúng ta gặp đàn hi điểu! Chạy mau!
Mọi người giật mình, vội vàng đuổi theo.
- Hi điểu? Đây là loại chim gì? Ởđâu? Sao ta không phát hiện?
Tiếu Ba tò mò nhìn quanh bốn phía, hắn không phát hiện bất cứ bóng dáng gì.
Bố Luân Đôn sắc mặt rất kém, cười khổ:
- Hi điểu rất hung mãnh, tốc độ rất nhanh, chúng ta không xong rồi. cảm giác của ta phát hiện trong không khí có phần tử mùi của chúng nó!
- Có cái hướng chúng ta tới gần, tốc độ rất nhanh!
Tạp tu phụ trách dò xét trinh sát lúc này cũng phát hiện.
Không cần Ba Cách Nội Nhĩ chỉ huy, tất cả tiểu đội lập tức chuẩn bị chiến đấu. nhân viên phi chiến đấu cùng toa xe bị vây ở chính giữa, tạp tu của năm tiểu đội và tinh anh tổ vây quanh ở tầng ngoài cùng. bọn Lô Tiểu Như ở vào tầng thứ hai, trong cùng là nhân viên phi chiến đấu.
Bố Luân Đôn tò mò đánh giá đội ngũ này. Bọn họ trình độ mặc dù không cao, nhưng huấn luyện có bài bản, không người nào lộ ra vẻ kinh hoảng. Ngay cả nhân viên phi chiến đấu, đều rất thản nhiên.
Thật là đội ngũ kỳ quái! Trong lòng hắn dâng lên một tia tò mò, nhưng ngay sau đó bị sự sợ hãi bất an bao phủ. Chính mình thật là xui xẻo, tự nhiên lại tao ngộ hi điểu loại sinh vật làm người khác đau đầu vô cùng này!
Lần đầu tiên mình làm dẫn đường lại gặp phải chuyện như vậy, hắn không khỏi hối hận. Đội ngũ này! Nhìn lướt qua, bất giác hắn cười khổ. Trừ bỏ Tiếu Ba tiên sinh một người có lực chiến đấu, còn lại tạp tu phần lớn cảm giác đều chừng cấp bốn.
Đội ngũ như vậy, hắn cũng không dám ôm hy vọng gì xa vời. Tiếu Ba tiên sinh mặc dù lợi hại, nhưng là một người, thì không cách nào bảo đảm làđội ngũ s ẽ an toàn.
Không trung xa xa truyền đến tiếng kêu trong trẻo, nhiều điểm đen tốc độ kinh người hướng nơi này bay đến.
Mà mọi người, rốt cuộc cũng thấy rõ, hi điểu là một loại chim dạng gì!
Cảnh tượng cũng vui, một tay alcohol chạy trước lóc nhóc chạy theo một đám người, hy vọng qua mặt tên kia, hic, hic, ụa (nấc cục) chạy thì… hic… cứ chạy, chạy qua thì …..hic …..ta …..say
Mọi người không dừng lại lâu nơi Pha đế ngươi mạn trấn, mà chỉ tiếp tế vật dụng cùng lương thực, rồi tiếp tục tiến về hướng bắc.
Đây là sau khi Trần Mộ hiểu thêm về phân bố thế lực tại thiên đông lý khu mới quyết định. Lúc trước hắn tưởng rằng thiên đông lý khu chính là phạm vi thế lực của Sương Nguyệt Hàn Châu, hiện tại mới biết được sai đến cỡ nào.
Sương Nguyệt Hàn Châu đúng là thế lực lớn nhất thiên đông lý khu, nhưng cứ tưởng rằng bọn họ có thể chiếm địa vị thống trị ở chỗ này thì thật là sai lầm. Thiên đông lý khu nhiều nhất chính là các tiểu bảo rải rác tại khu băng tuyết, nghe nói, cả thiên đông lý khu tiểu bảo ước chừng có hai mươi vạn, mà thuộc phạm vi thế lực của Sương Nguyệt Hàn Châu chỉ chiếm ba mươi phần trăm.
Còn lại các tiểu bảo đều tự chiến đấu, hoặc kết thành một liên minh nhỏ, một số trong đó có lịch sử thậm chí còn cổ xưa hơn Sương Nguyệt Hàn Châu. Từng tiểu bảo đều cũng có một thành trấn nhỏ như pha đế ngươi mạn trấn, nhưng không nhiều lắm.
Nguyên nhân trọng yếu thúc giục Trần Mộ quyết định đi đến khu băng tuyết là do Sương Nguyệt Hàn Châu tại khu phi băng tuyết lực khống chế hơn xa khu băng tuyết.(chỗ này …hic…đọc kỹ..hic… một chút)
Mặc dù Trần Mộ không có vấn đề gì với Sương Nguyệt Hàn Châu, chỉ là lục đại gây cho hắn ấn tượng thật sự quá tệ. Hơn nữa tạp phiến của liên bang tổng hợp học phủ trên tay, tự nhiên không thể phi tang tại pha đế ngươi mạn trấn, vậy chẳng khác nào chắp tay đem đầu mình dâng cho người khác.(***hic..lẩu đầu người..hic …tớ chưa ăn)
Khu băng tuyết rộng lớn rộng lớn toàn băng nguyên tuyết sơn, hơn hai mươi vạn tiểu bảo tán lạc trong đó. Những tiểu bảo này kì thật chính là một thôn quê trụ sở hơi lớn. Nói đại khái, thường trực dân cư chỉ có mấy vạn người. Tại băng tuyết khu, ngay cả Sương Nguyệt Hàn Châu lực khống chế cũng không lớn, huống chi mấy nhà còn lại. Hoàn cảnh như vậy mới đúng là nơi Trần Mộ muốn.
Khu băng tuyết thường trực số dân cư gấp bảy lần khu phi băng tuyết, điểm này, thật ngoài đám người Trần Mộ dự liệu.
Sau đó lại nghe người dẫn đường giải thích mới hiếu ra. Nguyên lai tại khu băng tuyết hoàn cảnh giá lạnh tàn khốc, tạp tu cảm giác tăng trưởng so với phi băng tuyết nhanh hơn không ít. Như vậy làm cho phần lớn tạp tu hướng khu băng tuyết kéo đến, khiến cho khu phi băng tuyết hoàn cảnh tốt hơn nhưng dân cư lại không nhiều lắm.
Đây là nét đặc sắc của thiên đông lý khu, bất quá vẫn không phải là duy nhất trong năm đại hoa khu. Như Mạc doanh bắc liên khu, hàng năm nóng bức khô hạn, hoàn cảnh cũng ác liệt dị thường, ở nơi đó tạp tu cảm giác tăng trưởng cũng không kém hơn thiên đông lý khu.
Mà càng làm cho Trần Mộ giật mình chính là, tạp tu hoa khu so với phổ cư khu cao thủ tạp tu tính tình rất quái dị, nơi này tạp tu chuyên nghiệp rất nhiều. Bọn họ thủy chung bận rộn phi thường, cả ngày bôn ba.
Bố Luân Đôn là một người như vậy. Hắn là người Trần Mộ thuê dẫn đường. Cường độ cảm giác cấp năm, mà làm dẫn đường. Trần Mộ chỉ cần trả hai trăm vạn âu địch. Cái giá này, nếu như tại thành La Dữu hoặc là đông thương vệ thành, tạp tu làm thuê trình độ như thế đại khái chỉ có thể thuê được một ngày.
Nhưng ở đây, hai trăm vạn âu địch có thể thuê hắn hai tháng thời gian, điểm này ngoài mọi người dự liệu.
Bất quá Trần Mộ rất nhanh nhận thấy được sai biệt. Bố Luân Đôn mặc dù cảm giác cường độ đạt tới cấp năm, nhưng lực chiến đấu so với Tiếu Ba yếu hơn rất nhiều, song phương hoàn toàn không cùng trình độ. Điều này vẫn do Tiếu Ba không dùng “Luân”, một khi hắn sử dụng “Luân”. Chiến đấu sẽ chấm dứt rất nhanh.
Điểm này làm cho Trần Mộ và Ba Cách Nội Nhĩ kiểu nào vẫn không có lời giải thích.
Mãi đến khi Bố Luân Đôn lý giải. Mọi người mới chợt hiểu.
- Ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy chiến đấu tạp tu lợi hại như Tiếu Ba tiên sinh, ngài khống chế năng lượng quả thực tới mức xuất thần nhập hóa! Ta nghĩ, nhất định là trải qua vô số lần sinh tử rèn luyện mới có thể đạt tới loại trình độ này.
Bố Luân Đôn sợ hãi than thở. Hắn cao chừng một thước chín, tóc vàng óng ánh dưới ánh mặt trời cực kì bắt mắt, là một nam tử anh tuấn.
Điểm này thật ra không sai, Tiếu Ba tại trong rừng cây một mình đi săn kinh nghiệm đã nhiều năm, trong đó kinh nghiệm chiến đấu hằng hà sa số.
- Tạp tu không trải qua chiến đấu làm sao phát triển?
Tiếu Ba khó hiểu hỏi. Hắn cảm thấy đây là thường thức, không có kinh nghiệm chiến đấu thì tạp tu có ích lợi gì?
- Thật không? Đó là lý giải của chiến đấu tạp tu sao?
Bố Luân Đôn gãi gãi đầu, trên mặt có chút nghi hoặc:
- Chúng ta rèn luyện trong căn cứ a. Chiến đấu tạp tu quả nhiên rất lợi hại a!
- Tạp tu vẫn phân ra chiến đấu tạp tu cùng tạp tu khác sao?
Trên mặt Tiếu Ba sự nghi hoặc càng nặng, không chỉ có hắn. Những người khác ánh mắt cũng như thế. Mặc dù trong đội ngũ bọn họ cũng có kiến trúc tạp tu, nhưng loại chuyên nghiệp tạp tu này cũng không thường thấy, tại phổ cư khu cũng xem như nhân tài đặc thù.
- Tạp tu là tạp tu. Chiến đấu tạp tu là chiến đấu tạp tu!
Bố Luân Đôn nghiêm trang trả lời, nghi hoặc nhìn Tiếu Ba, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ kinh đô không phải như vậy sao? Thật đúng là kì quái? Chúng ta thiên đông lý khu mỗi người từ khi mới sinh ra đều được học cách làm sao trở thành một gã tạp tu, đợi lớn hơn kiểm tra lĩnh vực sở trường. Trở thành chiến đấu tạp tu đích xác rất ít người, bất quá bọn họ đều phi thường cường hãn.
- Mỗi người đều là tạp tu?
Tiếu Ba giật mình. Tại phổ cư khu. Người có thể làm tạp tu. Chẳng qua là một số ít.
- Đúng vậy!
Bố Luân Đôn coi như đương nhiên trả lời:
- Không làm tạp tu làm sao tìm được công việc? Ta từng có phúc lợi hàng tháng khoảng bảy mươi vạn âu địch, bằng không. Ta có lẽ đứng cuối đám cư dân cấp hai
- Cư dân cấp hai phúc lợi là cái gì?
Hề Bình tò mò hỏi, đây là lần đầu tiên mọi người nghe thấy một danh từ cổ quái như thế.
Bố Luân Đôn đã không còn lạ lùng:
- Phỏng chừng kinh đô cùng thiên đông lý khu thực hiện tiêu chuẩn không giống nhau. Giống như ta là người địa phương, đạt được phúc lợi của ta trực tiếp cống hiến quải câu (*hic…ai biết giải…hic..thích dùm). Không như ngươi hưởng phúc lợi kim hàng tháng, ngươi hưởng thụ phúc lợi cũng không giống ta. Tỉ như ta từng mỗi tháng đạt bảy mươi vạn âu địch, một năm không gián đoạn, liền có thể được hưởng phúc lợi của cư dân cấp hai. Nếu như ba năm không gián đoạn, ta có thể lên ba sao cư dân phúc lợi. Tinh cấp càng cao, phúc lợi càng tốt. Đặc biệt một ít chương trình học chuyên nghiệp, không có phúc lợi thì không cách nào học tập. Học tập không tới kỹ năng này, tìm không được công việc tốt, như vậy là ác tính (hic…chuyện xấu) tuần hoàn.
- Bố Luân Đôn ngươi sở trường là cái gì?
Tiếu Ba tò mò hỏi.
- Cảm giác khứu giác.
Bố Luân Đôn nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tiếu Ba hỏi:
- Đây là cái gì? Tên nghe rất kì quái.
- Ngươi chưa từng nghe qua cũng không có gì lạ! Đây là một nghề nghiệp ít có, chính là sử dụng cảm giác để nhận ra mùi vị trong các phần từ khác nhau để xác định thành phần. Bất quá ta hiện tại trình độ vẫn quá thấp, đạt trình độ cao hương, có thể làm hương thơm tạp tu. Hương thơm tạp tu tiền lương rất cao.
Bố Luân Đôn vẻ mặt ước mơ.
- Lợi hại như vậy sao?
Tiếu Ba giật mình. Hắn chưa từng nghe nói qua có thể sử dụng cảm giác để phân tích mùi trong các loại phần tử, điều này khiến tạp tu cảm giác tinh tế đến tình trạng gì?
Không riêng Tiếu Ba, Trần Mộ cũng cả kinh.
- Bình thường bình thường!. Ta hiện tại đô linh mẫn cảm giác còn chưa đủ, còn chua thể chuẩn xác phân tích. Đơn giản còn có thể nhưng nếu phức tạp một ít, như nước hoa thiên nhiên, ta không thể tìm ra vì thành phần chúng nó rất phức tạp.
Bố Luân Đôn vô tư trả lời.
Càng nghe Bố Luân Đôn nói, trong lòng đám người Trần Mộ kinh ngạc cũng càng nặng. Thiên đông lý khu trình độ phát triển vượt xa phổ cư khu, điều này cũng không phải thể hiện chỉ trên vài hạng kỹ thuật, mà là toàn bộ dẫn đầu.
Bọn họ hình thành hệ thống phương pháp sử dụng cảm giác, phát triển nó đến mọi mặt cuộc sống. Nhìn lại, phổ cư khu không biết lạc hậu hơn bao nhiêu năm. đám người Trần Mộ xuất thân từ phổ cư khu, đối với phổ cư khu rất có lòng trung thành, nên trong lòng mọi người đều có tư vị khó tả.
Bố Luân Đôn khá mồm mép, dọc theo đường đi không ngừng giới thiệu một ít phong tục của các dân tộc tại thiên đông lý khu, khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
- Đừng tưởng rằng khu băng tuyết hoang tàn vắng vẻ nga. Ngươi sẽ phát hiện, nơi đó phồn hoa hơn pha đế ngươi mạn trấn nhiều. Nơi đó có vài toà thành đều thành lập trên mặt băng vĩnh cửu, là thành thị trên mặt nước. Ha ha, các ngươi tuyệt đối nghĩ không ra, trên trăm vạn người sinh hoạt trên mặt băng là cảnh tượng gì, nói thật, ta lần đầu tiên nhìn thấy rất giật mình. Hơn nữa, nếu như các ngươi thực lực đủ cao, có thể đi khu xã hội dưới nước (* chỗ này mình diễn ý thôi, hy vọng tìm được chữ nào hợp lý hơn). Thiên đông lý khu là đại hoa khu duy nhất có khu xã hội dưới nước, nơi đó mặt tốt rất nhiều, đáng tiếc chi phí quá mắc, hơn nữa đối với thực lực yêu cầu rất cao!
Bố Luân Đôn vẻ mặt tiếc nuối.
Mấy ngày này, mọi người đối với các loại các dạng danh từ mới đã nghe nhiều, khu xã hội dưới nước mọi người ghi nhớ trong lòng.
Ánh mắt Bố Luân Đôn đột nhiên đại biến:
- Nguy rồi! Chúng ta gặp đàn hi điểu! Chạy mau!
Mọi người giật mình, vội vàng đuổi theo.
- Hi điểu? Đây là loại chim gì? Ởđâu? Sao ta không phát hiện?
Tiếu Ba tò mò nhìn quanh bốn phía, hắn không phát hiện bất cứ bóng dáng gì.
Bố Luân Đôn sắc mặt rất kém, cười khổ:
- Hi điểu rất hung mãnh, tốc độ rất nhanh, chúng ta không xong rồi. cảm giác của ta phát hiện trong không khí có phần tử mùi của chúng nó!
- Có cái hướng chúng ta tới gần, tốc độ rất nhanh!
Tạp tu phụ trách dò xét trinh sát lúc này cũng phát hiện.
Không cần Ba Cách Nội Nhĩ chỉ huy, tất cả tiểu đội lập tức chuẩn bị chiến đấu. nhân viên phi chiến đấu cùng toa xe bị vây ở chính giữa, tạp tu của năm tiểu đội và tinh anh tổ vây quanh ở tầng ngoài cùng. bọn Lô Tiểu Như ở vào tầng thứ hai, trong cùng là nhân viên phi chiến đấu.
Bố Luân Đôn tò mò đánh giá đội ngũ này. Bọn họ trình độ mặc dù không cao, nhưng huấn luyện có bài bản, không người nào lộ ra vẻ kinh hoảng. Ngay cả nhân viên phi chiến đấu, đều rất thản nhiên.
Thật là đội ngũ kỳ quái! Trong lòng hắn dâng lên một tia tò mò, nhưng ngay sau đó bị sự sợ hãi bất an bao phủ. Chính mình thật là xui xẻo, tự nhiên lại tao ngộ hi điểu loại sinh vật làm người khác đau đầu vô cùng này!
Lần đầu tiên mình làm dẫn đường lại gặp phải chuyện như vậy, hắn không khỏi hối hận. Đội ngũ này! Nhìn lướt qua, bất giác hắn cười khổ. Trừ bỏ Tiếu Ba tiên sinh một người có lực chiến đấu, còn lại tạp tu phần lớn cảm giác đều chừng cấp bốn.
Đội ngũ như vậy, hắn cũng không dám ôm hy vọng gì xa vời. Tiếu Ba tiên sinh mặc dù lợi hại, nhưng là một người, thì không cách nào bảo đảm làđội ngũ s ẽ an toàn.
Không trung xa xa truyền đến tiếng kêu trong trẻo, nhiều điểm đen tốc độ kinh người hướng nơi này bay đến.
Mà mọi người, rốt cuộc cũng thấy rõ, hi điểu là một loại chim dạng gì!
Tác giả :
Phương Tưởng