Tạp Đồ
Chương 141: Đối đầu căng thẳng
Trần Mộ theo sau ba người, cẩn thận chú ý tới nhất cử nhất động của Lý Độ Hồng, muốn từ trong lời nói của nó moi ra được chút tin tức giá trị. Nào ngờ Lý Độ Hồng rất xảo quyệt, mượn ưu thế “tuổi nhỏ ngây thơ” của mình, đưa ra những câu trả lời rất mơ hồ hoang đường. Ngược lại Bá Vấn bị nó moi ra không ít thông tin, Trình Anh càng không trông cậy gì được, mỗi khi thằng nhóc đó dùng giọng điệu “chân thật bẩm sinh” vô tư hỏi nàng vấn đề gì, nàng sẽ trả lời nó trước tiên.
Thằng nhóc này, so với mình lúc nhỏ còn lợi hại hơn rất nhiều! Trần Mộ thầm cảnh giác, mặt vẫn không hề thay đổi. Còn Lý Độ Hồng sau mấy lần húc đầu vào tường, liền mất kiên nhẫn với hắn, quay sang quấn lấy Trình Anh và Bá Vấn. Thỉnh thoảng hỏi này hỏi nọ, coi Trần Mộ thành không khí.
Phương hướng Lý Độ Hồng chỉ cùng hướng đi bọn họ trước đó giống nhau. Ba người liền theo chỉ dẫn của đứa bé không ngừng đi tới. Lúc này Lý Độ Hồng thể hiện tố chất làm người ta kinh ngạc, Thể lực của nó thậm chí có thể sánh ngang với người trưởng thành, có thể ung dung đi trong rừng cây như vườn hoa trong nhà, nó còn có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất tìm được nguồn nước. Nó biết cái gì ăn được, cái gì có độc, thậm chí nó còn biết mảnh rừng này có loại dã thú gì, nó còn biết dùng dây leo đu như một con khỉ, đu đưa tiến về phía trước, tốc độ còn không kém bọn họ phi hành.
Ba người hơi tin vì sao nó có thể một mình sinh tồn trong rừng, nó thật sự quá quen thuộc với rừng cây. Bọn họ đều tin nó sống từ nhỏ ở trong rừng, Trần Mộ cũng không ngoại lệ. Để có thể quen thuộc với rừng tới độ này cũng chỉ có thể đã sống ở đây từ nhỏ mà thôi.
Điều này cũng làm ba người kinh ngạc, địa phương cùng cực hỉểm ác như rừng cây không ngờ lại có người có thể sinh tồn được, những người sống trong rừng cây này, bọn họ dựa vào cái gì để sống, làm thế nào để đối phó với những dã thú đáng sợ kia? Chăng lẽ là thực lực của bọn họ đủ để sống ở khu vực nguy cơ bốn bề như thế này?
Bá Vấn trở nên trầm mặc. Đối với một vị quý tộc đệ tử mẫn cảm với chính trị mà nói, vấn đề này rất tự nhiên tạo ra cho hắn chú ý cùng cảnh giác. Nếu như trong thôn thật sự có cao thủ có thể đối phó với tuyệt đại đa số dã thú ở trong rừng, như vậy ba người có gộp lại cùng không đáng để vào mắt người ta.
Nói như vậy, đối với bọn họ mà nói cũng là vô cùng nguy hiểm. Nhiều khi loài người còn nguy hiểm hơn dã thú.
Vì vậy, cùng với sự trầm mặc của Bá Vấn, cộng với bộ dạng khúc gỗ của Trần Mộ. Trên đường đi phần lớn thời gian chỉ nghe thấy tiêng nói cười của Trình Anh và Lý Độ Hồng.
- Bá Vấn ca ca làm sao vậy?
Lý Độ Hồng mở to ánh mắt đen láy, mặt khó hiểu.
Bá Vẫn miễn cưỡng cười nói:
- Không sao, chỉ nghĩ chút chuyện thôi.
- Chuyện gì thế?
Trình Anh lộ vẻ nghi hoặc, nàng cũng chú ý tới vẻ lo âu của Bá Vấn, mặc dù nàng không thích một chút phẩm tính của Bá Vấn. Nhưng không chút hoài nghi năng lực của y, y đang lo lắng cái gì? Chẳng lẽ có chỗ nào không ổn sao?
Bá Vấn mỉm cười nói:
- Không có gì, chỉ là có chút nhớ nhà thôi.
Lời này vừa nói ra Trình Anh cũng im lặng, bất quá nàng lập tức lại cười lên, trong mắt thoáng qua vẻ ảm đạm:
- Ta vẫn hay nhất, một mình một bóng, chẳng phải suy nghĩ những điều này.
Bá Vấn ngẩn ra, áy náy nói:
- Xin lỗi.
Nụ cười Trình Anh mang theo vài phần tang thương:
- Có gì mà phải xin lỗi chứ, đâu liên quan gì tới anh.
Nàng quay sang hỏi Trần Mộ:
- Trần Mộ, anh thì sao?
- Ta?
Trần Mộ bình tĩnh:
- Ta luôn chỉ có một mình.
Khi Trần Mộ còn rất nhỏ, cha mẹ đã mất trong một vụ tai nạn. Chỉ có mình hắn may mắn thoát khỏi, không còn thân thích hắn chỉ đành bới rác để sống, trở thành một thành viên trong đại quân lang thang.
Đối với Trần Mộ, Bá Vấn chẳng hề lịch sự, cười lạnh nói:
- Người từ [Thập Tự Dạ] đi ra, ngay cả nhân tính cũng chả có, nói gì tới người nhà?
Trong ghi chép của Trữ gia. Huấn luyện của tạp tu [Thập Tự Dạ] cực kỳ tàn khốc. Ví dụ như Liễm Tức pháp thần bí, cần người ta phải sống thời gian dài trong bóng tối, dù là tạp tu thiên phú hơn người, cũng phải cần năm năm thậm chí lâu hơn, tạp tu trải qua loại huấn luyện này liền đoạt tuyệt nhân tính, lãnh khốc vô tình.
Tia hắc khí kia trong mắt của Trần Mộ, chính là đặc trưng điển hình sau khi luyện tập Liễm Tức pháp, Bá Vấn cho rằng Trần Mộ là tạp tu [Thập Tự Dạ] xuất ra, cho nên mới nói như thế.
Trần Mộ lòng thầm kinh hãi, không ngờ Bá Vấn biết [Thập Tự Dạ]! Hắn còn biết cái gì? Trần Mộ quay ngoắt đầu lại, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Bá Vấn.
Chuyện tấm tạp thần bí hắn chưa từng nói cho người khác, cũng chưa từng tiết lộ ra. Từ đâu mà Bá Vấn biết [Thập Tự Dạ]? Đối với [Thập Tự Dạ] Trần Mộ chỉ hiểu trong giới hạn Liễm Tức pháp, nhưng trong lòng hắn, tấm tạp thần bí là mối quan tâm lớn nhất, cũng là bí mật được bảo vệ nghiêm cẩn nhất, lần này bị người ta phát hiện, sao bảo hắn không kinh hãi.
Hắn từng tra qua tư liệu, nhưng không hề tìm thấy bất kỳ tin tức gì liên quan tới [Thập Tự Dạ], qua đó có thể thấy [Thập Tự Dạ] không phải là một lưu phái nổi tiếng. Vậy sao Bá Vấn lại biết [Thập Tự Dạ]? Trong thoáng chốc, Trần Mộ hiểu được vì sao Bá Vấn nhiều lần muốn dồn mình vào chỗ chết,
Bá Vấn muốn đoạt tấm tạp thần bí! Mặc dù không biết vì sao Bá Vấn biết tấm tạp thần bí, nhưng đây lý do Trần Mộ nghĩ tới đầu tiên, cũng là lý do duy nhất mà hắn thấy hợp lý. Từ cổ chuyện ‘hoài ngọc kỳ tội’ không phải là hiếm. Đừng nói tới tấm tạp thần bí, khi còn nhỏ hắn từng thấy rất nhiều người chỉ vì cái bánh mì mà giết người.
Thế sư thật kỳ diệu, Trần Mộ không biết ân oán gút mắc giữa Trữ gia và Thập Tự Dạ, mà Bá Vấn cũng chẳng biết Liễm Tức pháp của Trần Mộ không phải học từ lưu phái [Thập Tự Dạ]
- Sao, bị nói trúng rồi chứ?
Bá Vấn tiếp tục cười lạnh, tràn ngập địch ý.
Trần Mộ mặt không biểu tỉnh, nhưng ánh mắt sắc như kiếm, còn Bá Vấn cũng không lép vế, trừng mắt nhìn Trần Mộ.
Trình Anh và Lý Độ Hồng ngơ ngác nhìn hai người bạt kiếm giương cung, bọn họ không hiểu rõ tình hình. Trình Anh đã sớm biết Trần Mộ và Bá Vấn không hợp, nhưng bộc phát hoàn toàn như lức này vượt xa dự liệu của nàng. Tự lượng thực lực của mình, nàng rất lý trí bào trì im lặng. Hơn nữa trong lòng nàng cũng khôngkhỏi nổi lên một tia nghi vấn. [Thập Tự Dạ] rốt cuộc là cái gì? Vì sao Trần Mộ vừa nghe lại phản ứng mạnh như thế?
Lý Độ Hồng hiếu kỳ nhìn hai người, dáng vẻ rất hứng thú.
Im lặng, mùi thuốc súng nồng nặc.
Khi Trình Anh và Lý Độ Hồng tưởng rằng hai người muốn xông vào đánh nhau thì ánh mắt cả hai tách khỏi nhau, bình tĩnh trở lại, cơ hồ như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Lý Độ Hồng chuẩn bị xem kịch hay há hốc mồm ra, ngạc nhiên nhìn hai người, trong đầu có chút chập mạch, không rõ hai người nay xảy ra chuyện gì. Mà Trình Anh trái tim căng như cung tên được buông lỏng, nếu hai người đánh nhau, vậy chỉ có cục diện lưỡng bại câu thương, không tốt cho ai cả. Có điểu ngẫm lại, nàng thấy mình lo lắng có phần dư thừa, Bá Vấn và Trần Mộ cũng không phải là người kích động. Ngược lại, bọn họ là những kẻ tỉnh tảo từ trong xương tủy, sao có thể vì tranh hơi ngoài miệng mà để mình lâm vào cảnh nguy hiểm như thế chứ?
Trần Mộ càng thêm trầm mặc, mà Bá Vấn cũng trở nên ít nói, hồi lâu mới từ trong miệng phát ra một câu.nửa ngày trời mới nói ra một câu. Không khí trong đội ngũ trở nên nặng nề. Lý Độ Hồng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không hỏi thêm những vấn đề cổ quái nữa.
Lý Độ Hồng thỉnh thoảng lại hái chút thứ gì đó, trên lưng của nó đeo một cái túi lớn, bên trong chứ đầy các loại nguyên liệu mà nó thu thập được. Tỉnh thoảng Trình Anh cũng thu thập ít nguyên liệu trân quý hiếm thấy. Có thể tiến vào sâu trong rừng như thế, chính là cơ hội rất hiếm có, nếu như không thừa dịp thu thập một chút, sao phải với bản thân? Nếu như thực sự có thể đi ra, những thứ nguyên liệu trân quý này, mỗi món đều là giá trên trời, nàng giờ hận mình học thức không đủ, biết các loại nguyên liệu trân quý quá ít.
Mỗi lúc như thế, nàng luôn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Mộ, nàng thật không thể nào tượng tượng được, một bị chế tạp sư có độ cống hiến A, sao lại không hiểu nguyên liệu học thứ cơ bản nhất chứ? Mỗi lần nhìn thấy Trần Mộ đứng trước nguyên liệu trân quý mà không hề động dung, nàng lại thấy khó tin.
Bất quá nàng quen rất nhanh, Trần Mộ nhìn thế nào cũng không phải là người bình thường, loại người thiên tài như vậy, có chút quái dị cũng là bình thường. Nếu như tất cả đều giống như người bình thường thì mới là bất thường.
Chỗ cắm trại, đồng lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt mọi người. Vì Trần Mộ và Bá Vấn không hợp nhau, chỉ còn lại Lý Hồng Độ và Trình Anh sôi nổi chuyện trò. Trình Anh rất thích Lý Độ Hồng, nên nó có hỏi câu gì, nàng đều kiên nhẫn trả lời tường tận cho nó.
Từ lúc gặp được Lý Độ Hồng, bọn họ đã đi được bảy ngày. Bất quá vì có Lý Độ Hồng dẫn đường, bày ngày này chất lượng sinh hoạt của bọn họ so với trước đó khác nhau như trời với vực. Kinh nghiệm về rừng của Lý Độ Hồng cực kỳ phong phú, nó biết loại thịt nào ngon, nguồn nước nào ngọt, thậm chí thỉnh thoảng còn hái quả dại cho Trình Anh, những thứ quả đó mùi vị vô cùng thơm ngon.
Trần Mộ luôn chú ý tới Lý Độ Hồng, dù bảy ngày qua thằng nhọc này biểu hiện hết sức bình thường, nhưng hắn cũng không dám buông lơi cảnh giác.
Trần Mộ không biết, khi hắn để ý Lý Độ Hồng thì cũng có người đang để ý tới hắn, đó chính là Bá Vấn. Lòng Bá Vấn đầy nghi hoặc, bởi vì y ngày càng nhìn không thấu Trần Mộ.
Thằng nhóc này, so với mình lúc nhỏ còn lợi hại hơn rất nhiều! Trần Mộ thầm cảnh giác, mặt vẫn không hề thay đổi. Còn Lý Độ Hồng sau mấy lần húc đầu vào tường, liền mất kiên nhẫn với hắn, quay sang quấn lấy Trình Anh và Bá Vấn. Thỉnh thoảng hỏi này hỏi nọ, coi Trần Mộ thành không khí.
Phương hướng Lý Độ Hồng chỉ cùng hướng đi bọn họ trước đó giống nhau. Ba người liền theo chỉ dẫn của đứa bé không ngừng đi tới. Lúc này Lý Độ Hồng thể hiện tố chất làm người ta kinh ngạc, Thể lực của nó thậm chí có thể sánh ngang với người trưởng thành, có thể ung dung đi trong rừng cây như vườn hoa trong nhà, nó còn có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất tìm được nguồn nước. Nó biết cái gì ăn được, cái gì có độc, thậm chí nó còn biết mảnh rừng này có loại dã thú gì, nó còn biết dùng dây leo đu như một con khỉ, đu đưa tiến về phía trước, tốc độ còn không kém bọn họ phi hành.
Ba người hơi tin vì sao nó có thể một mình sinh tồn trong rừng, nó thật sự quá quen thuộc với rừng cây. Bọn họ đều tin nó sống từ nhỏ ở trong rừng, Trần Mộ cũng không ngoại lệ. Để có thể quen thuộc với rừng tới độ này cũng chỉ có thể đã sống ở đây từ nhỏ mà thôi.
Điều này cũng làm ba người kinh ngạc, địa phương cùng cực hỉểm ác như rừng cây không ngờ lại có người có thể sinh tồn được, những người sống trong rừng cây này, bọn họ dựa vào cái gì để sống, làm thế nào để đối phó với những dã thú đáng sợ kia? Chăng lẽ là thực lực của bọn họ đủ để sống ở khu vực nguy cơ bốn bề như thế này?
Bá Vấn trở nên trầm mặc. Đối với một vị quý tộc đệ tử mẫn cảm với chính trị mà nói, vấn đề này rất tự nhiên tạo ra cho hắn chú ý cùng cảnh giác. Nếu như trong thôn thật sự có cao thủ có thể đối phó với tuyệt đại đa số dã thú ở trong rừng, như vậy ba người có gộp lại cùng không đáng để vào mắt người ta.
Nói như vậy, đối với bọn họ mà nói cũng là vô cùng nguy hiểm. Nhiều khi loài người còn nguy hiểm hơn dã thú.
Vì vậy, cùng với sự trầm mặc của Bá Vấn, cộng với bộ dạng khúc gỗ của Trần Mộ. Trên đường đi phần lớn thời gian chỉ nghe thấy tiêng nói cười của Trình Anh và Lý Độ Hồng.
- Bá Vấn ca ca làm sao vậy?
Lý Độ Hồng mở to ánh mắt đen láy, mặt khó hiểu.
Bá Vẫn miễn cưỡng cười nói:
- Không sao, chỉ nghĩ chút chuyện thôi.
- Chuyện gì thế?
Trình Anh lộ vẻ nghi hoặc, nàng cũng chú ý tới vẻ lo âu của Bá Vấn, mặc dù nàng không thích một chút phẩm tính của Bá Vấn. Nhưng không chút hoài nghi năng lực của y, y đang lo lắng cái gì? Chẳng lẽ có chỗ nào không ổn sao?
Bá Vấn mỉm cười nói:
- Không có gì, chỉ là có chút nhớ nhà thôi.
Lời này vừa nói ra Trình Anh cũng im lặng, bất quá nàng lập tức lại cười lên, trong mắt thoáng qua vẻ ảm đạm:
- Ta vẫn hay nhất, một mình một bóng, chẳng phải suy nghĩ những điều này.
Bá Vấn ngẩn ra, áy náy nói:
- Xin lỗi.
Nụ cười Trình Anh mang theo vài phần tang thương:
- Có gì mà phải xin lỗi chứ, đâu liên quan gì tới anh.
Nàng quay sang hỏi Trần Mộ:
- Trần Mộ, anh thì sao?
- Ta?
Trần Mộ bình tĩnh:
- Ta luôn chỉ có một mình.
Khi Trần Mộ còn rất nhỏ, cha mẹ đã mất trong một vụ tai nạn. Chỉ có mình hắn may mắn thoát khỏi, không còn thân thích hắn chỉ đành bới rác để sống, trở thành một thành viên trong đại quân lang thang.
Đối với Trần Mộ, Bá Vấn chẳng hề lịch sự, cười lạnh nói:
- Người từ [Thập Tự Dạ] đi ra, ngay cả nhân tính cũng chả có, nói gì tới người nhà?
Trong ghi chép của Trữ gia. Huấn luyện của tạp tu [Thập Tự Dạ] cực kỳ tàn khốc. Ví dụ như Liễm Tức pháp thần bí, cần người ta phải sống thời gian dài trong bóng tối, dù là tạp tu thiên phú hơn người, cũng phải cần năm năm thậm chí lâu hơn, tạp tu trải qua loại huấn luyện này liền đoạt tuyệt nhân tính, lãnh khốc vô tình.
Tia hắc khí kia trong mắt của Trần Mộ, chính là đặc trưng điển hình sau khi luyện tập Liễm Tức pháp, Bá Vấn cho rằng Trần Mộ là tạp tu [Thập Tự Dạ] xuất ra, cho nên mới nói như thế.
Trần Mộ lòng thầm kinh hãi, không ngờ Bá Vấn biết [Thập Tự Dạ]! Hắn còn biết cái gì? Trần Mộ quay ngoắt đầu lại, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Bá Vấn.
Chuyện tấm tạp thần bí hắn chưa từng nói cho người khác, cũng chưa từng tiết lộ ra. Từ đâu mà Bá Vấn biết [Thập Tự Dạ]? Đối với [Thập Tự Dạ] Trần Mộ chỉ hiểu trong giới hạn Liễm Tức pháp, nhưng trong lòng hắn, tấm tạp thần bí là mối quan tâm lớn nhất, cũng là bí mật được bảo vệ nghiêm cẩn nhất, lần này bị người ta phát hiện, sao bảo hắn không kinh hãi.
Hắn từng tra qua tư liệu, nhưng không hề tìm thấy bất kỳ tin tức gì liên quan tới [Thập Tự Dạ], qua đó có thể thấy [Thập Tự Dạ] không phải là một lưu phái nổi tiếng. Vậy sao Bá Vấn lại biết [Thập Tự Dạ]? Trong thoáng chốc, Trần Mộ hiểu được vì sao Bá Vấn nhiều lần muốn dồn mình vào chỗ chết,
Bá Vấn muốn đoạt tấm tạp thần bí! Mặc dù không biết vì sao Bá Vấn biết tấm tạp thần bí, nhưng đây lý do Trần Mộ nghĩ tới đầu tiên, cũng là lý do duy nhất mà hắn thấy hợp lý. Từ cổ chuyện ‘hoài ngọc kỳ tội’ không phải là hiếm. Đừng nói tới tấm tạp thần bí, khi còn nhỏ hắn từng thấy rất nhiều người chỉ vì cái bánh mì mà giết người.
Thế sư thật kỳ diệu, Trần Mộ không biết ân oán gút mắc giữa Trữ gia và Thập Tự Dạ, mà Bá Vấn cũng chẳng biết Liễm Tức pháp của Trần Mộ không phải học từ lưu phái [Thập Tự Dạ]
- Sao, bị nói trúng rồi chứ?
Bá Vấn tiếp tục cười lạnh, tràn ngập địch ý.
Trần Mộ mặt không biểu tỉnh, nhưng ánh mắt sắc như kiếm, còn Bá Vấn cũng không lép vế, trừng mắt nhìn Trần Mộ.
Trình Anh và Lý Độ Hồng ngơ ngác nhìn hai người bạt kiếm giương cung, bọn họ không hiểu rõ tình hình. Trình Anh đã sớm biết Trần Mộ và Bá Vấn không hợp, nhưng bộc phát hoàn toàn như lức này vượt xa dự liệu của nàng. Tự lượng thực lực của mình, nàng rất lý trí bào trì im lặng. Hơn nữa trong lòng nàng cũng khôngkhỏi nổi lên một tia nghi vấn. [Thập Tự Dạ] rốt cuộc là cái gì? Vì sao Trần Mộ vừa nghe lại phản ứng mạnh như thế?
Lý Độ Hồng hiếu kỳ nhìn hai người, dáng vẻ rất hứng thú.
Im lặng, mùi thuốc súng nồng nặc.
Khi Trình Anh và Lý Độ Hồng tưởng rằng hai người muốn xông vào đánh nhau thì ánh mắt cả hai tách khỏi nhau, bình tĩnh trở lại, cơ hồ như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Lý Độ Hồng chuẩn bị xem kịch hay há hốc mồm ra, ngạc nhiên nhìn hai người, trong đầu có chút chập mạch, không rõ hai người nay xảy ra chuyện gì. Mà Trình Anh trái tim căng như cung tên được buông lỏng, nếu hai người đánh nhau, vậy chỉ có cục diện lưỡng bại câu thương, không tốt cho ai cả. Có điểu ngẫm lại, nàng thấy mình lo lắng có phần dư thừa, Bá Vấn và Trần Mộ cũng không phải là người kích động. Ngược lại, bọn họ là những kẻ tỉnh tảo từ trong xương tủy, sao có thể vì tranh hơi ngoài miệng mà để mình lâm vào cảnh nguy hiểm như thế chứ?
Trần Mộ càng thêm trầm mặc, mà Bá Vấn cũng trở nên ít nói, hồi lâu mới từ trong miệng phát ra một câu.nửa ngày trời mới nói ra một câu. Không khí trong đội ngũ trở nên nặng nề. Lý Độ Hồng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không hỏi thêm những vấn đề cổ quái nữa.
Lý Độ Hồng thỉnh thoảng lại hái chút thứ gì đó, trên lưng của nó đeo một cái túi lớn, bên trong chứ đầy các loại nguyên liệu mà nó thu thập được. Tỉnh thoảng Trình Anh cũng thu thập ít nguyên liệu trân quý hiếm thấy. Có thể tiến vào sâu trong rừng như thế, chính là cơ hội rất hiếm có, nếu như không thừa dịp thu thập một chút, sao phải với bản thân? Nếu như thực sự có thể đi ra, những thứ nguyên liệu trân quý này, mỗi món đều là giá trên trời, nàng giờ hận mình học thức không đủ, biết các loại nguyên liệu trân quý quá ít.
Mỗi lúc như thế, nàng luôn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Mộ, nàng thật không thể nào tượng tượng được, một bị chế tạp sư có độ cống hiến A, sao lại không hiểu nguyên liệu học thứ cơ bản nhất chứ? Mỗi lần nhìn thấy Trần Mộ đứng trước nguyên liệu trân quý mà không hề động dung, nàng lại thấy khó tin.
Bất quá nàng quen rất nhanh, Trần Mộ nhìn thế nào cũng không phải là người bình thường, loại người thiên tài như vậy, có chút quái dị cũng là bình thường. Nếu như tất cả đều giống như người bình thường thì mới là bất thường.
Chỗ cắm trại, đồng lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt mọi người. Vì Trần Mộ và Bá Vấn không hợp nhau, chỉ còn lại Lý Hồng Độ và Trình Anh sôi nổi chuyện trò. Trình Anh rất thích Lý Độ Hồng, nên nó có hỏi câu gì, nàng đều kiên nhẫn trả lời tường tận cho nó.
Từ lúc gặp được Lý Độ Hồng, bọn họ đã đi được bảy ngày. Bất quá vì có Lý Độ Hồng dẫn đường, bày ngày này chất lượng sinh hoạt của bọn họ so với trước đó khác nhau như trời với vực. Kinh nghiệm về rừng của Lý Độ Hồng cực kỳ phong phú, nó biết loại thịt nào ngon, nguồn nước nào ngọt, thậm chí thỉnh thoảng còn hái quả dại cho Trình Anh, những thứ quả đó mùi vị vô cùng thơm ngon.
Trần Mộ luôn chú ý tới Lý Độ Hồng, dù bảy ngày qua thằng nhọc này biểu hiện hết sức bình thường, nhưng hắn cũng không dám buông lơi cảnh giác.
Trần Mộ không biết, khi hắn để ý Lý Độ Hồng thì cũng có người đang để ý tới hắn, đó chính là Bá Vấn. Lòng Bá Vấn đầy nghi hoặc, bởi vì y ngày càng nhìn không thấu Trần Mộ.
Tác giả :
Phương Tưởng