Tạo Thần
Chương 21: Thượng phẩm Dưỡng Sinh đan
Ba người Doanh Hải Đào đồng thời khẽ khom lưng đáp: “Rõ!”
Dù trong lòng chúng nhân rất hâm mộ nhưng càng hiểu được ba vị trí đầu của cuộc tranh tài ắt thuộc về ba người bọn họ, những kẻ còn lại đều không đủ tư cách để tham gia tranh đoạt.
Doanh Lợi Đức nhìn ba người rồi lấy ra một cái bình ngọc. Ông ta hỏi: “Các ngươi có biết đây là vật gì không?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu mờ mịt.
Doanh Lợi Đức nói với giọng rề rà: “Đây là một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan!”
“Thượng phẩm?”
Ba người Doanh Hải Đào đồng loạt ngẩng phắt đầu lên, trong mắt cả ba không hẹn mà cùng chớp lóe tinh quang không cách nào che dấu. Lúc này, trong mắt họ đầy dẫy sự hưng phấn lẫn vui mừng.
Thanh âm của Doanh Lợi Đức tiếp tục vang lên: “Ba người các ngươi nửa năm trước cũng đã tu luyện đến chân khí tầng sáu, nhưng từ tầng sáu muốn đột phá đến tầng bảy thì sự khó khăn so với trước nay còn khó hơn rất nhiều. Hắc hắc, ngày xưa vi sư có thể đột phá được tầng sáu thì cũng phải dựa vào hiệu quả của một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan. Mà nay đến lượt các ngươi…” Trong mắt ông ánh lên vẻ mong chờ khó dấu: “Ai có thể đoạt được Dưỡng Sinh đan, sau khi phục dụng có thể đột phá hay không thì phải xem tạo hóa của các ngươi!”
Khi tu luyện chân khí, tuy nói mỗi tầng đều phải gặp bình cảnh nhưng loại bình cảnh này cũng phân ra cao thấp.
Ba tới bốn, sáu đến bảy, chín lên mười… Thậm chí khi đột phá cảnh giới tầng mười đại viên mãn cũng là chuyện đặc biệt khó khăn.
Có rất nhiều người khổ tu cả đời mà vẫn bị hạn chế ở chính những quan ải này, nên chung thân không cách nào đột phá, thậm chí cuối cùng phải chết đi trong buồn bực.
Ba người Doanh Hải Đào ở nửa năm trước đã tiến vào chân khí tầng sáu đỉnh phong. Nhưng sau khi đến bước này thì chỉ bằng thiên phú bản thân mà muốn đột phá lên tiếp nữa, thì e rằng đó là chuyện ngàn gian vạn khó.
Nếu không dựa vào ngoại lực mà muốn làm cho đan điền tiến hóa tăng mạnh thì khả năng chính là cực kì bé nhỏ.
Mà thượng phẩm Dưỡng Sinh đan chính là một trong những loại đan dược có thể phụ trợ Võ sĩ tầng sáu đột phá, đối với Võ sĩ ở giai tầng này mà nói thì tuyệt đối là vô cùng giá trị. Nó cũng tuyệt đối là chí bảo đáng giá mà dù phải táng gia bại sản bọn họ cũng muốn vơ vét vài viên.
Cho nên, trong lòng ba thanh niên này hiện đang tràn đầy ý chí chiến đấu, ở tình thế buộc phải đoạt được viên đan dược kia rồi.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng thu hết ánh mắt và biểu hiện của mọi người.
Hắn hồi tưởng lại kinh nghiệm lúc mình trùng quan mà trong lòng cảm thán không thôi. Nếu như không phải dựa vào hiệu quả của trung phẩm Dưỡng Sinh đan, tuyệt đối hắn không thể tấn chức thuận lợi đến tầng thứ ba. Nhưng mà… từ tầng hai đến ba đã khó khăn như thế, muốn tăng lên nữa thì e rằng càng phải gian nan hơn rất nhiều đây.
Doanh Lợi Đức đảo cổ tay đã lấy ra ba thanh lệnh tiễn rồi đặt lên bàn. Ông nói: “Ba người các ngươi tiến lên chọn một lượt đi!”
Ba người Doanh Hải Đào bước lên chọn cho mình một thanh lệnh tiễn. Vừa mở ra nhìn, sắc mặt mỗi người đều lộ vẻ bất đồng.
Doanh Lợi Đức trầm giọng nói: “Qui tắc cũ! Một và hai đối trận. Người thắng sẽ cùng đọ sức với số ba!”
Doanh Hải Đào và Trương Xuân Hiểu nhìn nhau cười khổ, mà Doanh Hải Khang lại mặt mày hớn hở hẳn lên. Không hỏi cũng biết là Doanh Hải Khang đã rút được số ba.
Hiện thời, thực lực ba người bọn họ cũng sàn sàn như nhau. Sau khi đối chiến, bất kể ai giành thắng lợi thì cũng như nỏ mạnh hết đà. Nếu cùng một người đang thần thanh khí sảng đánh một trận nữa thì kết quả không nghĩ cũng biết.
Chẳng qua, trong lòng bọn họ cũng không có bất kì ý niệm oán hận nào.
Doanh Lợi Đức tuyệt đối cư xử công bằng với cả ba người bọn họ, cũng không thiên vị huynh đệ Doanh Hải Đào vốn là con ruột của ông ta mà luôn luôn tạo cho bọn họ cơ hội hoàn toàn bình đẳng với nhau.
Rút không được lệnh tiễn đánh số ba, chính là ý trời thôi.
Mọi người rối rít tản ra tạo thành một không gian khá lớn.
Doanh Hải Đào và Trương Xuân Hiểu cùng ôm quyền thi lễ. Bọn họ khẽ gầm một tiếng, mỗi người đều tiến lên một bước vung quyền chiến đấu.
Bọn họ là đồng môn cùng học nghệ, cũng đều có chân khí tầng sáu nên đã biết gốc biết rễ lẫn nhau quá rõ và mấy năm nay, bọn họ cũng luận bàn vô số lần. Lần đối chiến này càng quan hệ sâu sắc đến tiền đồ của mình nên khi xuất thủ thì ai cũng muôn vàn cẩn trọng, không hề nương tay.
Quyền pháp Doanh Hải Đào thi triển thế mạnh lực trầm, song quyền múa bay ràn rạt khiến không khí vang lên những âm thanh tựa pháo trúc nổ vang, lại mang theo một loại hung uy sát khí khó có thể hình dung nổi.
Mà thân pháp Trương Xuân Hiểu cũng linh hoạt hơn nhiều. Chân hắn đạp một loại bộ pháp huyền ảo, di động như tinh linh mềm mại nhẹ nhàng làm người ta khó có thể nắm bắt. Hắn xuất thủ phiêu dật xuất trần, lúc song chưởng tung bay thì phảng phất tạo thành một tấm lưới trời lồng lộng, nhất nhất phong tỏa từng thế công mãnh liệt của Doanh Hải Đào.
Hai người đấu đến nổi quên trời quên đất. Bất luận kẻ nào cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cơ hội hiếm thấy này.
Đám Cổ Liêu và những đệ tử còn lại thấy vậy mà lòng thầm hoảng sợ.
Bọn họ cũng biết thành tựu võ học của ba vị sư huynh này đã sớm vượt xa mọi người. Ở mỗi lần Tam nguyệt giác kĩ, thực lực họ hiển lộ lại càng không ai sánh kịp. Nhưng cho đến hôm nay, bọn họ mới hiểu được thì ra ba vị này trước kia còn giữ lại mấy phần, chỉ sau khi nghe đến tên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan mới xuất ra tất cả chân tài thực học.
Nhìn hai người đang triển lộ uy thế, sắc mặt đám người Cổ Liêu cơ hồ trở nên trắng bệch. Nếu như đổi lại là một trong hai người kia, chỉ e rằng bọn họ ngay cả ba chiểu cũng không tiếp nổi.
Mà Doanh Thừa Phong cũng trợn tròn hai mắt, bên trong ánh lên vẻ kinh ngạc, hâm mộ và càng thêm sự hưng phấn cuồng nhiệt.
Thì ra… trên con đường võ học, ngoại trừ tu luyện chân khí còn có quyền thuật bất đồng nữa.
Quyền thuật sở trường do Doanh Hải Đào và Trương Xuân Hiểu đang thi triển rõ ràng là không cùng một bộ nhưng uy lực xuất ra lại không gì sánh nổi. Chân khí tầng sáu đỉnh phong phối hợp cùng quyền thuật của họ tuyệt đối không chỉ tạo thành lực phá hoại đơn giản đến như vậy, mà ít nhất là mấy lần thành quả được điệp gia*.
*Điệp gia: chồng lên nhau tạo thành kết quả theo cấp số nhân.
Vào thời khắc này, Doanh Thừa Phong đã quyết định: sau khi trở về không thể cứ tiếp tục một lòng một dạ tu luyện chân khí mà phải lưu ý vài phần đến những loại quyền thuật cường đại kia.
“Hây…”
Bỗng nhiên, Doanh Hải Đào bộc phát ra một tiếng thét to, đôi mắt hắn khẽ vằn đỏ. Công kích vốn đã sắc nhọn như đao lại càng thêm mạnh mẽ.
Không những thế, ngay cả tốc độ và sức mạnh của hắn phảng phất trong nháy mắt đã tăng lên gần như hơn gấp hai lần.
Trương Xuân Hiểu kinh hô một tiếng, hắn hết sức chống cự những thế công mãnh liệt đó. Chẳng qua, dưới tình huống đối phương đột nhiên bạo phát thì hắn còn chưa kịp chuẩn bị đầy đủ.
Quyền phong Doanh Hải Đào nổi tiếng uy vũ. Dưới sự vận dụng của hắn, quyền phong vô hình cư nhiên lại gần như biến thành thực chất. Bộ pháp Trương Xuân Hiểu mặc dù huyền diệu nhưng vẫn bị không gian quyền phong áp chế, nên không cách nào linh hoạt và đa dạng như lúc trước nữa.
Đánh thêm một hồi nữa, quyền phong Doanh Hải Đào càng thêm mạnh mẽ sắc bén mà động tác của Trương Xuân Hiểu cũng đã dần dần trở nên trì trệ.
Doanh Hải Đào cười to ba tiếng, vung quyền đánh thẳng tới.
Còn Trương Xuân Hiểu lại cười khổ không ngừng. Thân hình hắn đã hết cách di động về bốn phía như trước, do đó bị buộc phải đối quyền trực tiếp.
Hai quyền tương giao, thân hình Trương Xuân Hiểu khẽ run lên, liên tiếp lùi về sau “thịch, thịch, thịch” mấy bước rồi mới miễn cưỡng trụ lại được.
Tu vi chân khí của họ dù cũng đều là tầng sáu đỉnh phong nhưng phong cách tu luyện quyền thuật lại hoàn toàn bất đồng. Điều mà Doanh Hải Đào nghiên cứu chính là cách phát huy quyền lực đến mức tận cùng trước nay chưa từng có, còn quyền pháp Trương Xuân Hiểu tu luyện lại là phiêu hốt bất định, lấy nhu thắng cương.
Cho nên, lúc song phương dùng thủ đoạn cứng rắn nhất đối quyền thì kết quả của trận chiến này đã định.
Trương Xuân Hiểu thở hắt ra rồi nói: “Hải Đào sư huynh, trận này tiểu đệ nhận thua!”
Tất cả mọi người cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Lúc hai người giao thủ tạo ra quyền phong gào thét – uy thế ngập trời khiến cho bọn họ lo lắng cả hai khó có thể bảo vệ được bản thân.
Cho nên sau quyết định phân thắng bại, tảng đá trong lòng mọi người mới được gỡ xuống.
Doanh Hải Đào khẽ mỉm cười, hít vào một hơi khí dài tận lực điều hòa hơi thở.
Mà Doanh Hải Khang cũng cười hề hề rồi bước lên. Hắn nói: “Đại ca, hiện giờ đến phiên chúng ta rồi!”
Doanh Hải Đào cũng cười, mắng: “Cái tên này! Cho ta nghỉ ngơi thêm một chút thì ngươi chết à?”
Doanh Hải Khang liên tục khoát tay mà đáp: “Vậy không được! Thực lực của huynh vốn mạnh hơn đệ một bực. Nếu huynh nghỉ ngơi khỏe khoắn thì đệ hết cách đoạt được hạng nhất thôi!”
Nghe hắn nói trắng trợn đến thế, ngay cả Doanh Lợi Đức cũng phải nhếch môi lên thành một nụ cười mơ hồ.
Quan hệ huynh đệ của hai tiểu tử này trước nay vẫn vô cùng tốt, nhưng trên con đường tu luyện thì bọn họ lại cạnh tranh kịch liệt vạn phần, không nhường nhau tí nào.
Hai huynh đệ ôm quyền thi lễ rồi tiến lên một bước. Cuộc chiến đã bắt đầu!
Đúng như mọi người dự đoán. Thực lực ba người bọn họ vốn chẳng hơn kém là bao, mà Doanh Hải Đào đã thắng một trận nên ở nửa giờ sau đã từ từ lộ ra bộ dạng không thể chống cự nổi nữa.
Đánh cùng Trương Xuân Hiểu một trận đã tiêu hao một lượng lớn chân khí và tinh lực, mà quyền pháp của hắn vốn lấy sự cương mãnh và trực chiến làm chủ. Dưới tình trạng không còn đủ chân khí thì căn bản rất khó phát huy hết toàn bộ uy năng.
Mà Doanh Hải Khang thì càng đánh càng ổn. Hai quả đấm của hắn bay múa bảo vệ bản thân đến mức nước chảy không lọt, cũng như đang nói trắng ra mình đang muốn tiếp tục tiêu hao chân khí của Doanh Hải Đào.
Thêm một chốc nữa, Doanh Hải Đào hú lên quái dị rồi nhảy vọt khỏi trận chiến. Hắn nói: “Tính xong! Ta nhận thua!”
Doanh Hải Khang cười hề hề rồi đáp: “Đại ca, đa tạ!”
Doanh Hải Đào hừ lạnh rồi nói: “Nếu chúng ta giao thủ trước mà nói, ta nhất định đủ sức làm thịt ngươi đấy nhóc!”
Doanh Hải Khang nhún vai làm ra vẻ bất đắc dĩ. Hắn nói: “Nhưng mà vận khí của tiểu đệ rất tốt, rút được cây thăm thứ ba đó!”
Nhìn thấy bộ dạng giả vờ bại hoại của hắn, ngay cả người chín chắn lão luyện như Doanh Lợi Đức cũng phải muốn bật cười.
Ông họ nhẹ rồi lên tiếng: “Được rồi! Nếu Hải Đào đã nhận thua thì như vậy viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan này sẽ thuộc về Hải Đào!”
Doanh Hải Đào vui mừng quá đỗi liền vội vàng khom người bái tạ, cẩn trọng muôn phần mà thu bình ngọc vào.
Doanh Lợi Đức chậm rãi gật đầu rồi nói: “Trừ ba người bọn họ ra, những người còn lại đều đi lên đây để cho vi sư xem các ngươi trong ba tháng này có tiến bộ một chút nào hay không?”
Tất cả mọi người đều hô lớn tuân lời rồi dựa theo thứ tự nhập môn, một thanh niên tiến lên uốn người thành một Mã bộ tấn, ngưng khí đánh ra một quyền.
Quyền phong chấn động, vang dội đùng đùng.
Đây đã là năng lực của chân khí tầng năm, nhưng trên mặt Doanh Lợi Đức cũng không lộ ra nụ cười nào. Ông chẳng qua chỉ phất tay rồi nói: “Người tiếp theo!”
Chúng đệ tử lại theo thứ tự tiến lên, một đám cùng tung quyền phóng ra. Mỗi một quyền của bọn họ đều dốc hết toàn lực, ngay cả sức bú sữa mẹ cũng phát huy hết trọn ra ngoài.
Doanh Lợi Đức thỉnh thoảng cũng gật đầu khen ngợi, nhưng đôi khi cũng lại lắc đầu.
Điều quan trọng nhất mà ông ta muốn thấy không phải là tu vi của những đệ tử hiện thời mà chính là biên độ tiến cảnh của bọn họ.
Một canh giờ sau thì người cuối cùng đã hiện ra trước mặt ông.
Sau khi thấy rõ mặt mũi của người này, Doanh Lợi Đức không khỏi phải thất thần một chốc. Ông lên tiếng hỏi: “Thừa Phong, vì sao con cũng lên?”
Dù trong lòng chúng nhân rất hâm mộ nhưng càng hiểu được ba vị trí đầu của cuộc tranh tài ắt thuộc về ba người bọn họ, những kẻ còn lại đều không đủ tư cách để tham gia tranh đoạt.
Doanh Lợi Đức nhìn ba người rồi lấy ra một cái bình ngọc. Ông ta hỏi: “Các ngươi có biết đây là vật gì không?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu mờ mịt.
Doanh Lợi Đức nói với giọng rề rà: “Đây là một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan!”
“Thượng phẩm?”
Ba người Doanh Hải Đào đồng loạt ngẩng phắt đầu lên, trong mắt cả ba không hẹn mà cùng chớp lóe tinh quang không cách nào che dấu. Lúc này, trong mắt họ đầy dẫy sự hưng phấn lẫn vui mừng.
Thanh âm của Doanh Lợi Đức tiếp tục vang lên: “Ba người các ngươi nửa năm trước cũng đã tu luyện đến chân khí tầng sáu, nhưng từ tầng sáu muốn đột phá đến tầng bảy thì sự khó khăn so với trước nay còn khó hơn rất nhiều. Hắc hắc, ngày xưa vi sư có thể đột phá được tầng sáu thì cũng phải dựa vào hiệu quả của một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan. Mà nay đến lượt các ngươi…” Trong mắt ông ánh lên vẻ mong chờ khó dấu: “Ai có thể đoạt được Dưỡng Sinh đan, sau khi phục dụng có thể đột phá hay không thì phải xem tạo hóa của các ngươi!”
Khi tu luyện chân khí, tuy nói mỗi tầng đều phải gặp bình cảnh nhưng loại bình cảnh này cũng phân ra cao thấp.
Ba tới bốn, sáu đến bảy, chín lên mười… Thậm chí khi đột phá cảnh giới tầng mười đại viên mãn cũng là chuyện đặc biệt khó khăn.
Có rất nhiều người khổ tu cả đời mà vẫn bị hạn chế ở chính những quan ải này, nên chung thân không cách nào đột phá, thậm chí cuối cùng phải chết đi trong buồn bực.
Ba người Doanh Hải Đào ở nửa năm trước đã tiến vào chân khí tầng sáu đỉnh phong. Nhưng sau khi đến bước này thì chỉ bằng thiên phú bản thân mà muốn đột phá lên tiếp nữa, thì e rằng đó là chuyện ngàn gian vạn khó.
Nếu không dựa vào ngoại lực mà muốn làm cho đan điền tiến hóa tăng mạnh thì khả năng chính là cực kì bé nhỏ.
Mà thượng phẩm Dưỡng Sinh đan chính là một trong những loại đan dược có thể phụ trợ Võ sĩ tầng sáu đột phá, đối với Võ sĩ ở giai tầng này mà nói thì tuyệt đối là vô cùng giá trị. Nó cũng tuyệt đối là chí bảo đáng giá mà dù phải táng gia bại sản bọn họ cũng muốn vơ vét vài viên.
Cho nên, trong lòng ba thanh niên này hiện đang tràn đầy ý chí chiến đấu, ở tình thế buộc phải đoạt được viên đan dược kia rồi.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng thu hết ánh mắt và biểu hiện của mọi người.
Hắn hồi tưởng lại kinh nghiệm lúc mình trùng quan mà trong lòng cảm thán không thôi. Nếu như không phải dựa vào hiệu quả của trung phẩm Dưỡng Sinh đan, tuyệt đối hắn không thể tấn chức thuận lợi đến tầng thứ ba. Nhưng mà… từ tầng hai đến ba đã khó khăn như thế, muốn tăng lên nữa thì e rằng càng phải gian nan hơn rất nhiều đây.
Doanh Lợi Đức đảo cổ tay đã lấy ra ba thanh lệnh tiễn rồi đặt lên bàn. Ông nói: “Ba người các ngươi tiến lên chọn một lượt đi!”
Ba người Doanh Hải Đào bước lên chọn cho mình một thanh lệnh tiễn. Vừa mở ra nhìn, sắc mặt mỗi người đều lộ vẻ bất đồng.
Doanh Lợi Đức trầm giọng nói: “Qui tắc cũ! Một và hai đối trận. Người thắng sẽ cùng đọ sức với số ba!”
Doanh Hải Đào và Trương Xuân Hiểu nhìn nhau cười khổ, mà Doanh Hải Khang lại mặt mày hớn hở hẳn lên. Không hỏi cũng biết là Doanh Hải Khang đã rút được số ba.
Hiện thời, thực lực ba người bọn họ cũng sàn sàn như nhau. Sau khi đối chiến, bất kể ai giành thắng lợi thì cũng như nỏ mạnh hết đà. Nếu cùng một người đang thần thanh khí sảng đánh một trận nữa thì kết quả không nghĩ cũng biết.
Chẳng qua, trong lòng bọn họ cũng không có bất kì ý niệm oán hận nào.
Doanh Lợi Đức tuyệt đối cư xử công bằng với cả ba người bọn họ, cũng không thiên vị huynh đệ Doanh Hải Đào vốn là con ruột của ông ta mà luôn luôn tạo cho bọn họ cơ hội hoàn toàn bình đẳng với nhau.
Rút không được lệnh tiễn đánh số ba, chính là ý trời thôi.
Mọi người rối rít tản ra tạo thành một không gian khá lớn.
Doanh Hải Đào và Trương Xuân Hiểu cùng ôm quyền thi lễ. Bọn họ khẽ gầm một tiếng, mỗi người đều tiến lên một bước vung quyền chiến đấu.
Bọn họ là đồng môn cùng học nghệ, cũng đều có chân khí tầng sáu nên đã biết gốc biết rễ lẫn nhau quá rõ và mấy năm nay, bọn họ cũng luận bàn vô số lần. Lần đối chiến này càng quan hệ sâu sắc đến tiền đồ của mình nên khi xuất thủ thì ai cũng muôn vàn cẩn trọng, không hề nương tay.
Quyền pháp Doanh Hải Đào thi triển thế mạnh lực trầm, song quyền múa bay ràn rạt khiến không khí vang lên những âm thanh tựa pháo trúc nổ vang, lại mang theo một loại hung uy sát khí khó có thể hình dung nổi.
Mà thân pháp Trương Xuân Hiểu cũng linh hoạt hơn nhiều. Chân hắn đạp một loại bộ pháp huyền ảo, di động như tinh linh mềm mại nhẹ nhàng làm người ta khó có thể nắm bắt. Hắn xuất thủ phiêu dật xuất trần, lúc song chưởng tung bay thì phảng phất tạo thành một tấm lưới trời lồng lộng, nhất nhất phong tỏa từng thế công mãnh liệt của Doanh Hải Đào.
Hai người đấu đến nổi quên trời quên đất. Bất luận kẻ nào cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cơ hội hiếm thấy này.
Đám Cổ Liêu và những đệ tử còn lại thấy vậy mà lòng thầm hoảng sợ.
Bọn họ cũng biết thành tựu võ học của ba vị sư huynh này đã sớm vượt xa mọi người. Ở mỗi lần Tam nguyệt giác kĩ, thực lực họ hiển lộ lại càng không ai sánh kịp. Nhưng cho đến hôm nay, bọn họ mới hiểu được thì ra ba vị này trước kia còn giữ lại mấy phần, chỉ sau khi nghe đến tên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan mới xuất ra tất cả chân tài thực học.
Nhìn hai người đang triển lộ uy thế, sắc mặt đám người Cổ Liêu cơ hồ trở nên trắng bệch. Nếu như đổi lại là một trong hai người kia, chỉ e rằng bọn họ ngay cả ba chiểu cũng không tiếp nổi.
Mà Doanh Thừa Phong cũng trợn tròn hai mắt, bên trong ánh lên vẻ kinh ngạc, hâm mộ và càng thêm sự hưng phấn cuồng nhiệt.
Thì ra… trên con đường võ học, ngoại trừ tu luyện chân khí còn có quyền thuật bất đồng nữa.
Quyền thuật sở trường do Doanh Hải Đào và Trương Xuân Hiểu đang thi triển rõ ràng là không cùng một bộ nhưng uy lực xuất ra lại không gì sánh nổi. Chân khí tầng sáu đỉnh phong phối hợp cùng quyền thuật của họ tuyệt đối không chỉ tạo thành lực phá hoại đơn giản đến như vậy, mà ít nhất là mấy lần thành quả được điệp gia*.
*Điệp gia: chồng lên nhau tạo thành kết quả theo cấp số nhân.
Vào thời khắc này, Doanh Thừa Phong đã quyết định: sau khi trở về không thể cứ tiếp tục một lòng một dạ tu luyện chân khí mà phải lưu ý vài phần đến những loại quyền thuật cường đại kia.
“Hây…”
Bỗng nhiên, Doanh Hải Đào bộc phát ra một tiếng thét to, đôi mắt hắn khẽ vằn đỏ. Công kích vốn đã sắc nhọn như đao lại càng thêm mạnh mẽ.
Không những thế, ngay cả tốc độ và sức mạnh của hắn phảng phất trong nháy mắt đã tăng lên gần như hơn gấp hai lần.
Trương Xuân Hiểu kinh hô một tiếng, hắn hết sức chống cự những thế công mãnh liệt đó. Chẳng qua, dưới tình huống đối phương đột nhiên bạo phát thì hắn còn chưa kịp chuẩn bị đầy đủ.
Quyền phong Doanh Hải Đào nổi tiếng uy vũ. Dưới sự vận dụng của hắn, quyền phong vô hình cư nhiên lại gần như biến thành thực chất. Bộ pháp Trương Xuân Hiểu mặc dù huyền diệu nhưng vẫn bị không gian quyền phong áp chế, nên không cách nào linh hoạt và đa dạng như lúc trước nữa.
Đánh thêm một hồi nữa, quyền phong Doanh Hải Đào càng thêm mạnh mẽ sắc bén mà động tác của Trương Xuân Hiểu cũng đã dần dần trở nên trì trệ.
Doanh Hải Đào cười to ba tiếng, vung quyền đánh thẳng tới.
Còn Trương Xuân Hiểu lại cười khổ không ngừng. Thân hình hắn đã hết cách di động về bốn phía như trước, do đó bị buộc phải đối quyền trực tiếp.
Hai quyền tương giao, thân hình Trương Xuân Hiểu khẽ run lên, liên tiếp lùi về sau “thịch, thịch, thịch” mấy bước rồi mới miễn cưỡng trụ lại được.
Tu vi chân khí của họ dù cũng đều là tầng sáu đỉnh phong nhưng phong cách tu luyện quyền thuật lại hoàn toàn bất đồng. Điều mà Doanh Hải Đào nghiên cứu chính là cách phát huy quyền lực đến mức tận cùng trước nay chưa từng có, còn quyền pháp Trương Xuân Hiểu tu luyện lại là phiêu hốt bất định, lấy nhu thắng cương.
Cho nên, lúc song phương dùng thủ đoạn cứng rắn nhất đối quyền thì kết quả của trận chiến này đã định.
Trương Xuân Hiểu thở hắt ra rồi nói: “Hải Đào sư huynh, trận này tiểu đệ nhận thua!”
Tất cả mọi người cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Lúc hai người giao thủ tạo ra quyền phong gào thét – uy thế ngập trời khiến cho bọn họ lo lắng cả hai khó có thể bảo vệ được bản thân.
Cho nên sau quyết định phân thắng bại, tảng đá trong lòng mọi người mới được gỡ xuống.
Doanh Hải Đào khẽ mỉm cười, hít vào một hơi khí dài tận lực điều hòa hơi thở.
Mà Doanh Hải Khang cũng cười hề hề rồi bước lên. Hắn nói: “Đại ca, hiện giờ đến phiên chúng ta rồi!”
Doanh Hải Đào cũng cười, mắng: “Cái tên này! Cho ta nghỉ ngơi thêm một chút thì ngươi chết à?”
Doanh Hải Khang liên tục khoát tay mà đáp: “Vậy không được! Thực lực của huynh vốn mạnh hơn đệ một bực. Nếu huynh nghỉ ngơi khỏe khoắn thì đệ hết cách đoạt được hạng nhất thôi!”
Nghe hắn nói trắng trợn đến thế, ngay cả Doanh Lợi Đức cũng phải nhếch môi lên thành một nụ cười mơ hồ.
Quan hệ huynh đệ của hai tiểu tử này trước nay vẫn vô cùng tốt, nhưng trên con đường tu luyện thì bọn họ lại cạnh tranh kịch liệt vạn phần, không nhường nhau tí nào.
Hai huynh đệ ôm quyền thi lễ rồi tiến lên một bước. Cuộc chiến đã bắt đầu!
Đúng như mọi người dự đoán. Thực lực ba người bọn họ vốn chẳng hơn kém là bao, mà Doanh Hải Đào đã thắng một trận nên ở nửa giờ sau đã từ từ lộ ra bộ dạng không thể chống cự nổi nữa.
Đánh cùng Trương Xuân Hiểu một trận đã tiêu hao một lượng lớn chân khí và tinh lực, mà quyền pháp của hắn vốn lấy sự cương mãnh và trực chiến làm chủ. Dưới tình trạng không còn đủ chân khí thì căn bản rất khó phát huy hết toàn bộ uy năng.
Mà Doanh Hải Khang thì càng đánh càng ổn. Hai quả đấm của hắn bay múa bảo vệ bản thân đến mức nước chảy không lọt, cũng như đang nói trắng ra mình đang muốn tiếp tục tiêu hao chân khí của Doanh Hải Đào.
Thêm một chốc nữa, Doanh Hải Đào hú lên quái dị rồi nhảy vọt khỏi trận chiến. Hắn nói: “Tính xong! Ta nhận thua!”
Doanh Hải Khang cười hề hề rồi đáp: “Đại ca, đa tạ!”
Doanh Hải Đào hừ lạnh rồi nói: “Nếu chúng ta giao thủ trước mà nói, ta nhất định đủ sức làm thịt ngươi đấy nhóc!”
Doanh Hải Khang nhún vai làm ra vẻ bất đắc dĩ. Hắn nói: “Nhưng mà vận khí của tiểu đệ rất tốt, rút được cây thăm thứ ba đó!”
Nhìn thấy bộ dạng giả vờ bại hoại của hắn, ngay cả người chín chắn lão luyện như Doanh Lợi Đức cũng phải muốn bật cười.
Ông họ nhẹ rồi lên tiếng: “Được rồi! Nếu Hải Đào đã nhận thua thì như vậy viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan này sẽ thuộc về Hải Đào!”
Doanh Hải Đào vui mừng quá đỗi liền vội vàng khom người bái tạ, cẩn trọng muôn phần mà thu bình ngọc vào.
Doanh Lợi Đức chậm rãi gật đầu rồi nói: “Trừ ba người bọn họ ra, những người còn lại đều đi lên đây để cho vi sư xem các ngươi trong ba tháng này có tiến bộ một chút nào hay không?”
Tất cả mọi người đều hô lớn tuân lời rồi dựa theo thứ tự nhập môn, một thanh niên tiến lên uốn người thành một Mã bộ tấn, ngưng khí đánh ra một quyền.
Quyền phong chấn động, vang dội đùng đùng.
Đây đã là năng lực của chân khí tầng năm, nhưng trên mặt Doanh Lợi Đức cũng không lộ ra nụ cười nào. Ông chẳng qua chỉ phất tay rồi nói: “Người tiếp theo!”
Chúng đệ tử lại theo thứ tự tiến lên, một đám cùng tung quyền phóng ra. Mỗi một quyền của bọn họ đều dốc hết toàn lực, ngay cả sức bú sữa mẹ cũng phát huy hết trọn ra ngoài.
Doanh Lợi Đức thỉnh thoảng cũng gật đầu khen ngợi, nhưng đôi khi cũng lại lắc đầu.
Điều quan trọng nhất mà ông ta muốn thấy không phải là tu vi của những đệ tử hiện thời mà chính là biên độ tiến cảnh của bọn họ.
Một canh giờ sau thì người cuối cùng đã hiện ra trước mặt ông.
Sau khi thấy rõ mặt mũi của người này, Doanh Lợi Đức không khỏi phải thất thần một chốc. Ông lên tiếng hỏi: “Thừa Phong, vì sao con cũng lên?”
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc