Tạo Thần
Chương 182: Cơ hội tốt, không thể bỏ qua
Sắc mặt Trương Lâm Hâm thoáng ngưng trọng, khi biết được thân phận của đối phương, hắn lập tức hiểu được một chuyện, việc ngày hôm nay đã vượt qua khỏi phạm trù hắn có thể xử lý.
Đối phương mặc dù có tu vi giống hắn, đều là thập tầng chân khí võ sĩ, nhưng hắn lại biết được lực chiến đấu giữa hai người lại hơn kém nhau khá xa.
Nam tử trẻ tuổi trước mặt này chính là nhân tài bậc nhất mới xuất hiện của Cừu gia, có thể cùng với Trương Học Lâm, Đặng Hạ sánh vai cùng nhau, bản thân hắn làm sao có thể sánh bằng.
Nếu hôm nay chỉ có một mình hắn, như vậy hắn nhất định sẽ không nói hai lời lập tức hạ lệnh tránh đường.
Nhưng giờ phút này phía sau hắn còn có vài vị đại lão, căn bản không phải hắn có thể làm chủ được. Thân phận và địa vị mấy người đằng sau khẳng định sẽ không chịu nhường nhịn đối phương.
Cho nên, hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Hừ! Cừu tam công tử! Hôm nay cho dù là lão thái gia Cừu gia các ngươi đến đây cũng đừng mong ta tránh sang một bên nhường đường cho.
Sắc mặt Cừu Nhân Nghĩa thoáng chốc trở nên trầm xuống, hắn lạnh lùng nói:
- Bổn tọa vốn muốn cùng đánh một trận với Trương Học Lâm chứ không thích ức hiếp hạng vô danh tiểu tốt như các ngươi. Nhưng ngươi đã không biết nghe lời.... - Ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng, nói:
- Thì tự tìm đường chết đi.
Cổ tay hắn vừa đảo, một đạo hàn quang lập tức bắn ra ngoài, ở giữa hư không hóa thành một đường cầu vồng đánh vào mặt Trương Lâm Hâm.
Trương Lâm Hâm hét lớn một tiếng, lập tức giơ tấm chắn ra trước người.
Khi hắn nói một lời kia đã sớm chuẩn bị tinh thần để phòng, cho nên lúc Cừu Nhân Nghĩa phóng thích ánh sáng cầu vồng kia mặc dù nhanh nhưng vẫn bị hắn ngăn cản được.
Nhưng mà, trên mặt Cừu Nhân Nghĩa cũng hiện ra một nụ cười lạnh.
- Không biết tự lượng sức mình.
Theo thanh âm hắn vang lên, đạo cầu vồng kia ở giữa không trung dường như là một vật sống, giống như con cá trạch khẽ đảo một cái không ngờ đã vòng qua tấm chắn, tiếp tục đánh về phía người Trương Lâm Hâm.
Ánh sáng cầu vồng kia có tốc độ rất mau, uy lực mạnh không gì sánh nổi, Trương Lâm Hâm khi thấy ánh sáng đó chợt lóe lên thì nó đã xuất hiện ở trước mặt. Sắc mặt hắn thay đổi mạnh, muốn vứt bỏ thuẫn mà chạy, nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên thì nó đã xuất hiện ở gần ngay trước mặt.
- Đinh....
Bỗng nhiên, một đạo kiếm khí mãnh liệt từ phía sau hắn bắn tới, nhẹ nhàng va chạm với ánh sáng cầu vồng.
Một đạo tiếng kêu trong trẻo vang lên, ánh sáng cầu vồng một lần nữa chuyển hướng lách qua tấm thuẫn quay trở về trong tay Cừu Nhân Nghĩa.
Chẳng qua, đạo ánh sáng cầu vồng kia so với lúc ban đầu đã ảm đạm hơn rất nhiều.
Trương Lâm Hâm tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn quay đầu lại chỉ thấy Lục Mặc chẳng biết từ khi nào đã rời khỏi xe ngựa, hơn nữa còn đi tới phía sau hắn. Một kiếm vừa rồi cứu mạng hắn chính là xuất phát từ tay Lục Mặc.
- Đa tạ Lục trưởng lão đã cứu mạng. - Trương Lâm Hâm vẫn còn sợ hãi nói.
Lâm Tự Nhiên đồng dạng cũng xuống khỏi xe ngựa, sắc mặt của hắn có chút ngưng trọng nhìn Cừu Nhân Nghĩa. Khí tức trên người hắn cũng bắt đầu khởi động, không ngờ lại giống như hắn đang đối đãi với địch nhân cường đại vậy.
Linh Vũ Giả quả nhiên đường công nhận là cường giả lợi hại nhất.
Ánh sáng màu hồng chỉ chợt lóe lên đã có thể suýt chém chết một võ giả tu vi thập tầng chân khí đỉnh phong. Nhìn tốc độ của đạo cầu vồng đó cho dù là Lâm Tự Nhiên đã tấn chức sư cấp cường giả cũng phải cảm thấy mặc cảm.
- Hừ! Trách không được lại ngông cuồng như thế, hóa ra là có võ sư tọa trấn. - Cổ tay Cừu Nhân Nghĩa khẽ rung lên thu đạo cầu vồng vào, hai tay để ra sau lưng, ngạo nghễ hỏi:
- Là vị cao nhân nào của Trương gia? Báo danh đi.
Chỉ cần nhìn bộ dạng của hắn thì biết hắn cũng không phải vì thân phận võ sư của đối phương mà sợ hãi.
Trên thực tế, nếu không vì truyền thừa tháp quan trọng kia, hắn đã sớm đột phá trở thành một thành viên trong nhóm võ sư. Cho nên, hắn cũng không để võ sư có thực lực bình thường trong mắt.
Lục Mặc chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai Trương Lâm Hâm, nói:
- Hắn cũng không phải là võ sĩ bình thường, thua trong tay hắn là không oan. Ngươi không cần phải canh cánh trong lòng.
Trương Lâm Hâm lập tức cảm kích cúi đầu, nói:
- Vâng.
Ánh mắt Cừu Nhân Nghĩa lóe lên một tia quang mang linh hoạt kèm theo cả sát khí, kẻ này không ngờ lại chẳng trả lời hắn, ngược lại còn đi an ủi tên không ra gì kia, thật sự là quá coi thường hắn.
Lục Mặc đón nhận ánh mắt lạnh lùng của hắn mà lạnh nhạt nói:
- Bổn tọa là Lục Mặc. Ngươi muốn xuất thủ với bổn tọa?
Cừu Nhân Nghĩa hơi giật mình, hắn nhìn chằm chằm vào Lục Mặc và Lâm Tự Nhiên.
Ở những người này cũng chỉ có duy nhất hai người kia là tản mát ra khí tức khiến hắn kiêng kỵ, điều này chứng minh thân phận võ sư của bọn họ.
Chẳng qua nếu để ý kỹ thì Lục Mặc mang tới cho hắn cảm giác nguy hiểm hơn, tuy rằng đối phương đứng yên một chỗ nhưng lại mang tới cho hắn một cỗ áp lực giống như thực chất, Cừu Nhân Nghĩa cũng không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Sau một lát, Cừu Nhân Nghĩa mới hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Các hạ là ai? Dường như không phải là người của Trương gia.
Lục Mặc lạnh nhạt đáp lại:
- Lão phu là trưởng lão Chấp Pháp Đường của Khí Đạo Tông.
- Chấp Pháp Đường của Khí Đạo Tông.... - Sắc mặt Cừu Nhân Nghĩa hơi thay đổi, ánh mắt dần trở nên ngưng trọng hơn.
Cừu gia không phải là môn hạ của Khí Đạo Tông, nhưng lại biết Chấp Pháp Đường ở trong tông môn này có địa vị ra sao. Trọng yếu hơn, vị trưởng lão Chấp Pháp Đường này lại có đệ tử Trương gia hộ tống, những người này đều không hề đơn giản a.
Trong lúc nhất thời, song phương trở nên trầm mặc hơn.
Trong xe, Phong Huống nhẹ giọng nói:
- Ngươi thấy không?
Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu một cái, nói:
- Đệ tử thấy được. Hắn sử dụng lực lượng tinh thần khống chế một kiện linh khí, vô luận là tốc độ hay lực lượng đều hơn xa võ sĩ thập tầng chân khí bình thường có thể so sánh.
Đến tận đây, hắn cũng hiểu được vì sao Linh Vũ Giả lại có thể xưng là cùng giai vô địch.
Bởi vì bọn họ có thể sử dụng lực lượng tinh thần và chân khí khống chế lính khí tiến hành công kích từ xa, hơn nữa tốc độ và lực lượng đều không hề nhỏ.
Trương Lâm Hâm mặc dù là võ sĩ thập tầng chân khí cường giả, nhưng dưới loại công kích này thì đừng nói là phản kích, cho dù ngay cả năng lực chống cự cũng không có. Nếu như không phải Lục Mặc ra tay xuất thủ cứu giúp, như vậy hắn có thể mất mạng ngay tại chỗ, cũng tuyệt đối không xuất hiện tình trạng thương nặng.
Phong Huống khẽ gật đầu, nói:
- Linh Vũ Giả cùng Linh Sư và võ giả bình thường không giống nhau, bọn họ tuy rằng có được lực lượng tinh thần nhưng lại không cách nào cảm ứng được lực linh tính lực lượng trong thiên địa. Cho nên bọn họ không thể trở thành Linh Sư chân chính, nhưng bọn họ lại có thiên phú rất mạnh về phương diện dùng tinh thần lực lượng khống chế ngoại vật. Nếu như có thể tìm được linh khí có sự cộng hưởng với chân khí của bọn chúng, hơn nữa còn bồi dưỡng thành bổn mạng thần binh, như vậy uy lực khi sử dụng sẽ tăng lên rất lớn. Đủ để tung hoành cùng giai, thậm chí bọn họ có thể vượt cấp khiêu chiến.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng "ồ" lên một tiếng, chỉ cần xem bộ dáng như lâm đại địch của Lâm Tự Nhiên thì biết lời nói của Phong Huống không hề khoa trương.
Trong lòng Phong Huống khẽ động, nói:
- Ngươi hiện tại gặp được hắn cũng tốt, nhìn xem Linh Vũ Giả sử dụng linh khí chiến đấu như thế nào. Có lẽ một năm sau, ngươi sẽ đụng phải loại đối thủ này.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, Phong Huống hướng cho hắn tham gia tranh đấu tiến vào Truyền Thừa Tháp, hay là cùng với cái này có quan hệ?
Phong Huống đột nhiên híp mắt cười, nói:
- Thừa Phong! Ngươi nếu có hứng thú thì xuống đấu cùng hắn một hồi.
- Sao? - Doanh Thừa Phong thoáng kinh ngạc hỏi.
- Đối thủ như vậy thật khó kiếm được, thật vất vả mới có một kẻ đưa tới cửa, lẽ nào dễ dàng bỏ qua cho hắn. - Phong Huống nhẹ nhàng vỗ bả vai Doanh Thừa Phong, nói:
- Yên tâm. Có lão phu tọa trấn ở đây, hắn đừng mơ tưởng có thể đả thương ngươi.
Doanh Thừa Phong thoáng suy nghĩ một chút, nói:
- Vâng. Đệ tử hiểu.
Nói thật, đúng như Phong Huống nói, có một đối thủ khó kiếm được như vậy làm cho hắn cũng phải động tâm.
Cặp môi Phong Huống khẽ động vài cái, nhưng lại không hề phát ra thanh âm. Chẳng qua, Lục Mặc ở đằng xa lại thoáng thấy nao nao, ánh mắt xuất hiện một tia biến hóa kỳ dị.
Lúc hắn đang định nói chuyện, lại nghe thấy Cừu Nhân Nghĩa hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Cũng được, nếu như là đội xe của Khí Đạo Tông, chúng ta sẽ nhường một bước, chẳng qua.... - Hắn bỗng xoay người lại nói:
- Bốn người các ngươi làm sao lại bị thường? Là người nào đả thương các ngươi.
Bốn người kia đỏ mặt lên, nhưng lập tức vui mừng quá đỗi, cánh tay chỉ về Trương Lâm Hâm, nói:
- Hồi bẩm thiếu gia, chính là người này đã đả thương chúng ta.
Cừu Nhân Nghĩa thoáng nhíu mày lại, lạnh lùng nói:
- Lục trưởng lão! Xin hỏi các hạ, vì sao lại đả thương người của ta?
Lục Mặc thoáng mừng thầm trong lòng, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, nói:
- Bốn người bọn chúng dám hô to gọi nhỏ trước mặt ta, bắt chúng ta nhường đường, hạng người có mắt không tròng như thế chẳng lẽ không đáng bị đánh sao? Ha ha.... Đánh bị thương bọn chúng đã là hạ thủ lưu tình rồi, không đánh chết bọn chúng coi như là không tệ a.
Tất cả mọi người thoáng ngẩn ra, Lục Mặc ngay lúc đầu đi ra tuy rằng biểu hiện không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, nhưng làm việc lúc nào cũng lưu đường sống. Nhưng giờ phút này chẳng biết tại sao hắn lại thay đổi thái độ, lấy ngôn ngữ coi thường như vậy, đối phương liệu có đồng ý từ bỏ ý đồ hay không chứ?
Ánh mắt Cừu Nhân Nghĩa nhìn chằm chằm vào Lục Mặc, đột nhiên cười dữ tợn một tiếng, nguyên bản khuôn mặt hắn có chút anh tuấn thì trở nên rất khủng bố.
Chiếc roi ngựa trong tay đột nhiên nhoáng lên một cái, đánh lên bốn người kia.
Bốn người kia không ngừng kêu lên đau đớn, nhưng dưới sự tức giận của Cừu Nhân Nghĩa lại không dám tránh né, chỉ biết đứng yên chịu đòn.
Đám người Lục Mặc lẳng lặng đứng nhìn, nhưng sắc mặt thì cũng trở nên có chút khó coi.
Nửa ngày sau, Cừu Nhân Nghĩa mới thu tay lại, bốn người kia chỉ còn cách nằm vật ra mặt đất, trên người vết máu loang lổ, không ngừng rên rỉ, chỉ thiếu điều ngất đi mà thôi.
Hừ lạnh một tiếng, Cừu Nhân Nghĩa nói:
- Lục trưởng lão nói không sai, bọn chúng có mắt không tròng va chạm với đoàn xe các hạ quả thật là đáng bị trừng phạt. Nhưng trừng phạt này chỉ có thể là tự tay ta làm, hiện giờ ta đã trừng phạt bọn chúng, các hạ không biết có vừa lòng không?
Lục Mặc chậm rãi gật đầu, nói:
- Không tồi. Trừng phạt như vậy là điều đương nhiên.
Vẻ mặt Cừu Nhân Nghĩa chợt lóe lên một tia sát khí, nói:
- Nếu các hạ đã hài lòng, vậy mời đem hung thủ đả thương người ra đây cho bản công tử xử trí.
Lục Mặc cười lạnh một tiếng, nói:
- Nếu bổn tọa không muốn đưa ra?
- Nếu các hạ không nguyện ý, như vậy bản công tử liền muốn lĩnh giáo một chút tài nghệ của trưởng lão Chấp Pháp Đường Khí Đạo Tông. - Ánh mắt Cừu Nhân Nghĩa hiện lên một tia lạnh lẽo, cả người dần dần xuất hiện hàn ý.
- Trưởng lão Chấp Pháp Đường bổn tông có thân phận như thế nào mà ngươi có thể khiêu chiến chứ? - Bỗng nhiên một đạo thanh âm trong trẻo vang lên, Doanh Thừa Phong từ trên xe ngựa chậm rãi đi xuống, hắn cười ha hả nói:
- Nếu Cừu huynh ngứa tay, tiểu đệ nguyện ý phụng bồi một lúc.
Đối phương mặc dù có tu vi giống hắn, đều là thập tầng chân khí võ sĩ, nhưng hắn lại biết được lực chiến đấu giữa hai người lại hơn kém nhau khá xa.
Nam tử trẻ tuổi trước mặt này chính là nhân tài bậc nhất mới xuất hiện của Cừu gia, có thể cùng với Trương Học Lâm, Đặng Hạ sánh vai cùng nhau, bản thân hắn làm sao có thể sánh bằng.
Nếu hôm nay chỉ có một mình hắn, như vậy hắn nhất định sẽ không nói hai lời lập tức hạ lệnh tránh đường.
Nhưng giờ phút này phía sau hắn còn có vài vị đại lão, căn bản không phải hắn có thể làm chủ được. Thân phận và địa vị mấy người đằng sau khẳng định sẽ không chịu nhường nhịn đối phương.
Cho nên, hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Hừ! Cừu tam công tử! Hôm nay cho dù là lão thái gia Cừu gia các ngươi đến đây cũng đừng mong ta tránh sang một bên nhường đường cho.
Sắc mặt Cừu Nhân Nghĩa thoáng chốc trở nên trầm xuống, hắn lạnh lùng nói:
- Bổn tọa vốn muốn cùng đánh một trận với Trương Học Lâm chứ không thích ức hiếp hạng vô danh tiểu tốt như các ngươi. Nhưng ngươi đã không biết nghe lời.... - Ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng, nói:
- Thì tự tìm đường chết đi.
Cổ tay hắn vừa đảo, một đạo hàn quang lập tức bắn ra ngoài, ở giữa hư không hóa thành một đường cầu vồng đánh vào mặt Trương Lâm Hâm.
Trương Lâm Hâm hét lớn một tiếng, lập tức giơ tấm chắn ra trước người.
Khi hắn nói một lời kia đã sớm chuẩn bị tinh thần để phòng, cho nên lúc Cừu Nhân Nghĩa phóng thích ánh sáng cầu vồng kia mặc dù nhanh nhưng vẫn bị hắn ngăn cản được.
Nhưng mà, trên mặt Cừu Nhân Nghĩa cũng hiện ra một nụ cười lạnh.
- Không biết tự lượng sức mình.
Theo thanh âm hắn vang lên, đạo cầu vồng kia ở giữa không trung dường như là một vật sống, giống như con cá trạch khẽ đảo một cái không ngờ đã vòng qua tấm chắn, tiếp tục đánh về phía người Trương Lâm Hâm.
Ánh sáng cầu vồng kia có tốc độ rất mau, uy lực mạnh không gì sánh nổi, Trương Lâm Hâm khi thấy ánh sáng đó chợt lóe lên thì nó đã xuất hiện ở trước mặt. Sắc mặt hắn thay đổi mạnh, muốn vứt bỏ thuẫn mà chạy, nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên thì nó đã xuất hiện ở gần ngay trước mặt.
- Đinh....
Bỗng nhiên, một đạo kiếm khí mãnh liệt từ phía sau hắn bắn tới, nhẹ nhàng va chạm với ánh sáng cầu vồng.
Một đạo tiếng kêu trong trẻo vang lên, ánh sáng cầu vồng một lần nữa chuyển hướng lách qua tấm thuẫn quay trở về trong tay Cừu Nhân Nghĩa.
Chẳng qua, đạo ánh sáng cầu vồng kia so với lúc ban đầu đã ảm đạm hơn rất nhiều.
Trương Lâm Hâm tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn quay đầu lại chỉ thấy Lục Mặc chẳng biết từ khi nào đã rời khỏi xe ngựa, hơn nữa còn đi tới phía sau hắn. Một kiếm vừa rồi cứu mạng hắn chính là xuất phát từ tay Lục Mặc.
- Đa tạ Lục trưởng lão đã cứu mạng. - Trương Lâm Hâm vẫn còn sợ hãi nói.
Lâm Tự Nhiên đồng dạng cũng xuống khỏi xe ngựa, sắc mặt của hắn có chút ngưng trọng nhìn Cừu Nhân Nghĩa. Khí tức trên người hắn cũng bắt đầu khởi động, không ngờ lại giống như hắn đang đối đãi với địch nhân cường đại vậy.
Linh Vũ Giả quả nhiên đường công nhận là cường giả lợi hại nhất.
Ánh sáng màu hồng chỉ chợt lóe lên đã có thể suýt chém chết một võ giả tu vi thập tầng chân khí đỉnh phong. Nhìn tốc độ của đạo cầu vồng đó cho dù là Lâm Tự Nhiên đã tấn chức sư cấp cường giả cũng phải cảm thấy mặc cảm.
- Hừ! Trách không được lại ngông cuồng như thế, hóa ra là có võ sư tọa trấn. - Cổ tay Cừu Nhân Nghĩa khẽ rung lên thu đạo cầu vồng vào, hai tay để ra sau lưng, ngạo nghễ hỏi:
- Là vị cao nhân nào của Trương gia? Báo danh đi.
Chỉ cần nhìn bộ dạng của hắn thì biết hắn cũng không phải vì thân phận võ sư của đối phương mà sợ hãi.
Trên thực tế, nếu không vì truyền thừa tháp quan trọng kia, hắn đã sớm đột phá trở thành một thành viên trong nhóm võ sư. Cho nên, hắn cũng không để võ sư có thực lực bình thường trong mắt.
Lục Mặc chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai Trương Lâm Hâm, nói:
- Hắn cũng không phải là võ sĩ bình thường, thua trong tay hắn là không oan. Ngươi không cần phải canh cánh trong lòng.
Trương Lâm Hâm lập tức cảm kích cúi đầu, nói:
- Vâng.
Ánh mắt Cừu Nhân Nghĩa lóe lên một tia quang mang linh hoạt kèm theo cả sát khí, kẻ này không ngờ lại chẳng trả lời hắn, ngược lại còn đi an ủi tên không ra gì kia, thật sự là quá coi thường hắn.
Lục Mặc đón nhận ánh mắt lạnh lùng của hắn mà lạnh nhạt nói:
- Bổn tọa là Lục Mặc. Ngươi muốn xuất thủ với bổn tọa?
Cừu Nhân Nghĩa hơi giật mình, hắn nhìn chằm chằm vào Lục Mặc và Lâm Tự Nhiên.
Ở những người này cũng chỉ có duy nhất hai người kia là tản mát ra khí tức khiến hắn kiêng kỵ, điều này chứng minh thân phận võ sư của bọn họ.
Chẳng qua nếu để ý kỹ thì Lục Mặc mang tới cho hắn cảm giác nguy hiểm hơn, tuy rằng đối phương đứng yên một chỗ nhưng lại mang tới cho hắn một cỗ áp lực giống như thực chất, Cừu Nhân Nghĩa cũng không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Sau một lát, Cừu Nhân Nghĩa mới hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Các hạ là ai? Dường như không phải là người của Trương gia.
Lục Mặc lạnh nhạt đáp lại:
- Lão phu là trưởng lão Chấp Pháp Đường của Khí Đạo Tông.
- Chấp Pháp Đường của Khí Đạo Tông.... - Sắc mặt Cừu Nhân Nghĩa hơi thay đổi, ánh mắt dần trở nên ngưng trọng hơn.
Cừu gia không phải là môn hạ của Khí Đạo Tông, nhưng lại biết Chấp Pháp Đường ở trong tông môn này có địa vị ra sao. Trọng yếu hơn, vị trưởng lão Chấp Pháp Đường này lại có đệ tử Trương gia hộ tống, những người này đều không hề đơn giản a.
Trong lúc nhất thời, song phương trở nên trầm mặc hơn.
Trong xe, Phong Huống nhẹ giọng nói:
- Ngươi thấy không?
Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu một cái, nói:
- Đệ tử thấy được. Hắn sử dụng lực lượng tinh thần khống chế một kiện linh khí, vô luận là tốc độ hay lực lượng đều hơn xa võ sĩ thập tầng chân khí bình thường có thể so sánh.
Đến tận đây, hắn cũng hiểu được vì sao Linh Vũ Giả lại có thể xưng là cùng giai vô địch.
Bởi vì bọn họ có thể sử dụng lực lượng tinh thần và chân khí khống chế lính khí tiến hành công kích từ xa, hơn nữa tốc độ và lực lượng đều không hề nhỏ.
Trương Lâm Hâm mặc dù là võ sĩ thập tầng chân khí cường giả, nhưng dưới loại công kích này thì đừng nói là phản kích, cho dù ngay cả năng lực chống cự cũng không có. Nếu như không phải Lục Mặc ra tay xuất thủ cứu giúp, như vậy hắn có thể mất mạng ngay tại chỗ, cũng tuyệt đối không xuất hiện tình trạng thương nặng.
Phong Huống khẽ gật đầu, nói:
- Linh Vũ Giả cùng Linh Sư và võ giả bình thường không giống nhau, bọn họ tuy rằng có được lực lượng tinh thần nhưng lại không cách nào cảm ứng được lực linh tính lực lượng trong thiên địa. Cho nên bọn họ không thể trở thành Linh Sư chân chính, nhưng bọn họ lại có thiên phú rất mạnh về phương diện dùng tinh thần lực lượng khống chế ngoại vật. Nếu như có thể tìm được linh khí có sự cộng hưởng với chân khí của bọn chúng, hơn nữa còn bồi dưỡng thành bổn mạng thần binh, như vậy uy lực khi sử dụng sẽ tăng lên rất lớn. Đủ để tung hoành cùng giai, thậm chí bọn họ có thể vượt cấp khiêu chiến.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng "ồ" lên một tiếng, chỉ cần xem bộ dáng như lâm đại địch của Lâm Tự Nhiên thì biết lời nói của Phong Huống không hề khoa trương.
Trong lòng Phong Huống khẽ động, nói:
- Ngươi hiện tại gặp được hắn cũng tốt, nhìn xem Linh Vũ Giả sử dụng linh khí chiến đấu như thế nào. Có lẽ một năm sau, ngươi sẽ đụng phải loại đối thủ này.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, Phong Huống hướng cho hắn tham gia tranh đấu tiến vào Truyền Thừa Tháp, hay là cùng với cái này có quan hệ?
Phong Huống đột nhiên híp mắt cười, nói:
- Thừa Phong! Ngươi nếu có hứng thú thì xuống đấu cùng hắn một hồi.
- Sao? - Doanh Thừa Phong thoáng kinh ngạc hỏi.
- Đối thủ như vậy thật khó kiếm được, thật vất vả mới có một kẻ đưa tới cửa, lẽ nào dễ dàng bỏ qua cho hắn. - Phong Huống nhẹ nhàng vỗ bả vai Doanh Thừa Phong, nói:
- Yên tâm. Có lão phu tọa trấn ở đây, hắn đừng mơ tưởng có thể đả thương ngươi.
Doanh Thừa Phong thoáng suy nghĩ một chút, nói:
- Vâng. Đệ tử hiểu.
Nói thật, đúng như Phong Huống nói, có một đối thủ khó kiếm được như vậy làm cho hắn cũng phải động tâm.
Cặp môi Phong Huống khẽ động vài cái, nhưng lại không hề phát ra thanh âm. Chẳng qua, Lục Mặc ở đằng xa lại thoáng thấy nao nao, ánh mắt xuất hiện một tia biến hóa kỳ dị.
Lúc hắn đang định nói chuyện, lại nghe thấy Cừu Nhân Nghĩa hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Cũng được, nếu như là đội xe của Khí Đạo Tông, chúng ta sẽ nhường một bước, chẳng qua.... - Hắn bỗng xoay người lại nói:
- Bốn người các ngươi làm sao lại bị thường? Là người nào đả thương các ngươi.
Bốn người kia đỏ mặt lên, nhưng lập tức vui mừng quá đỗi, cánh tay chỉ về Trương Lâm Hâm, nói:
- Hồi bẩm thiếu gia, chính là người này đã đả thương chúng ta.
Cừu Nhân Nghĩa thoáng nhíu mày lại, lạnh lùng nói:
- Lục trưởng lão! Xin hỏi các hạ, vì sao lại đả thương người của ta?
Lục Mặc thoáng mừng thầm trong lòng, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, nói:
- Bốn người bọn chúng dám hô to gọi nhỏ trước mặt ta, bắt chúng ta nhường đường, hạng người có mắt không tròng như thế chẳng lẽ không đáng bị đánh sao? Ha ha.... Đánh bị thương bọn chúng đã là hạ thủ lưu tình rồi, không đánh chết bọn chúng coi như là không tệ a.
Tất cả mọi người thoáng ngẩn ra, Lục Mặc ngay lúc đầu đi ra tuy rằng biểu hiện không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, nhưng làm việc lúc nào cũng lưu đường sống. Nhưng giờ phút này chẳng biết tại sao hắn lại thay đổi thái độ, lấy ngôn ngữ coi thường như vậy, đối phương liệu có đồng ý từ bỏ ý đồ hay không chứ?
Ánh mắt Cừu Nhân Nghĩa nhìn chằm chằm vào Lục Mặc, đột nhiên cười dữ tợn một tiếng, nguyên bản khuôn mặt hắn có chút anh tuấn thì trở nên rất khủng bố.
Chiếc roi ngựa trong tay đột nhiên nhoáng lên một cái, đánh lên bốn người kia.
Bốn người kia không ngừng kêu lên đau đớn, nhưng dưới sự tức giận của Cừu Nhân Nghĩa lại không dám tránh né, chỉ biết đứng yên chịu đòn.
Đám người Lục Mặc lẳng lặng đứng nhìn, nhưng sắc mặt thì cũng trở nên có chút khó coi.
Nửa ngày sau, Cừu Nhân Nghĩa mới thu tay lại, bốn người kia chỉ còn cách nằm vật ra mặt đất, trên người vết máu loang lổ, không ngừng rên rỉ, chỉ thiếu điều ngất đi mà thôi.
Hừ lạnh một tiếng, Cừu Nhân Nghĩa nói:
- Lục trưởng lão nói không sai, bọn chúng có mắt không tròng va chạm với đoàn xe các hạ quả thật là đáng bị trừng phạt. Nhưng trừng phạt này chỉ có thể là tự tay ta làm, hiện giờ ta đã trừng phạt bọn chúng, các hạ không biết có vừa lòng không?
Lục Mặc chậm rãi gật đầu, nói:
- Không tồi. Trừng phạt như vậy là điều đương nhiên.
Vẻ mặt Cừu Nhân Nghĩa chợt lóe lên một tia sát khí, nói:
- Nếu các hạ đã hài lòng, vậy mời đem hung thủ đả thương người ra đây cho bản công tử xử trí.
Lục Mặc cười lạnh một tiếng, nói:
- Nếu bổn tọa không muốn đưa ra?
- Nếu các hạ không nguyện ý, như vậy bản công tử liền muốn lĩnh giáo một chút tài nghệ của trưởng lão Chấp Pháp Đường Khí Đạo Tông. - Ánh mắt Cừu Nhân Nghĩa hiện lên một tia lạnh lẽo, cả người dần dần xuất hiện hàn ý.
- Trưởng lão Chấp Pháp Đường bổn tông có thân phận như thế nào mà ngươi có thể khiêu chiến chứ? - Bỗng nhiên một đạo thanh âm trong trẻo vang lên, Doanh Thừa Phong từ trên xe ngựa chậm rãi đi xuống, hắn cười ha hả nói:
- Nếu Cừu huynh ngứa tay, tiểu đệ nguyện ý phụng bồi một lúc.
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc