Tạo Thần
Chương 134: Bức Vương xuất hiện
- Ở chỗ nào? - Con ngươi Lâm Đào lóe lên một tia kích động, thù hận, lão quát hỏi.
Doanh Thừa Phong cúi đầu nhìn lướt qua bản đồ hai lần, cuối cùng đưa tay chỉ vào một điểm nói:
- Nơi này. Nhất định là ở trong này.
Ánh mắt Lâm Đào lóe lên hung quang, lão vội vàng nói:
- Đi.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:
- Tiền bối! Lần này đầu dị thú kia rất cường đại, vãn bối....
Lâm Đào xoay người lại, trong ánh mắt hiện lên tia sát khí, nói:
- Ngươi đi hay không đi?
Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, hắn từ trên người đối phương cảm ứng được sát khí không hề che dấu, vội vàng gật đầu nói:
- Vãn bối nguyện ý vì tiền bối mà cống hiến sức lực.
- Hừ...
Lâm Đào hừ lạnh một tiếng, đưa tay tóm lấy cánh tay Doanh Thừa Phong, mang theo hắn chạy vào một thông đạo.
Nơi này sở dĩ gọi là Cửu Khúc Thập Bát Loan cũng là bởi vì thông đạo vô số, rõ ràng là con đường thẳng tắp chỉ có vài chục trượng, nhưng nếu muốn tới đo thì không biết phải đi vòng xa tới bao lâu mới đến được.
Ở trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ có sư cấp cường giả như Lâm Đào lưu lại trong Cửu Khúc Thập Bát Loan hơn mười năm mới có thể tìm được đường ngắn nhất để đi tới đích.
Lâm Đào mặc dù nhanh chóng di chuyển, nhưng hai chân chạm đất lại không hề gây ra tiếng động nào. Mà lão di chuyển càng lúc càng nhanh, khi đi qua một số nơi có đàn dơi, tốc độ của lão mới dần chậm lại, tận lực không làm ảnh hưởng tới bọn chúng.
Ở trong Bức Huyệt lang thang nhiều năm như vậy, lão nắm được tập tính của đàn dơi như lòng bàn tay. Một đường đi tới quả nhiên lão không làm kinh động tới bất cứ một con dơi nào.
Cứ như vậy, sau một canh giờ liên tục di chuyển Lâm Đào mới dừng lại, khoảng cách từ chỗ lão đứng tới chỗ Doanh Thừa Phong chỉ cũng không quá xa.
Nhẹ nhàng buông tay Doanh Thừa Phong ra, Lâm Đào nói:
- Tiểu tử ngươi coi như thông minh, dọc đường không tìm cách trốn thoát. Hừ! Nếu không....
Lão mặc dù không nói tiếp, nhưng ngữ điệu tràn ngập vẻ uy hiếp như vậy cũng đủ để Doanh Thừa Phong hiểu nội dung mà lão muốn nói.
Cười khổ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Tiền bối! Vãn bối chẳng qua chỉ là một người có thiên phú Linh Sư nho nhỏ, so với ngài chẳng khác nào một cái trên trời một cái dưới đất. Ngài nếu đã có được thứ ngài muốn, xin hãy buông tha cho vãn bối một con đường.
Sắc mặt Lâm Đào thoáng dịu xuống, nói:
- Ngươi yên tâm. Nể tình ngươi là môn hạ Khí Đạo Tông, chỉ cần lão phu có thể thuận lợi lấy được thứ mình muốn thì nhất định sẽ thả cho ngươi đi.
Lão trong miệng tuy rằng đưa ra lời hứa hẹn, nhưng lòng lại khinh thường nghĩ: "Tiểu tử ngươi nếu là một người có thiên phú Linh Sư bình thường như vậy ta còn có thể mở cho một con đường sống. Dù sao tự mình có khả năng tìm kiếm dị thú quả thật là rất tốt, có trời mới biết khi nào thì loại năng lực này có bao nhiêu tác dụng."
Nhưng mà, tiểu tử này lại là môn hạ của Khí Đạo Tông. Khí Đạo Tông đối với lão mà nói thì đây chính là một đại nhân vật không thể trêu chọc, nếu để cho Khí Đạo Tông biết được lão đoạt mất tên đệ tử này, như vậy lão đừng mong có ngày bình an.
Cho nên, lão đã quyết định, chỉ cần sau khi có được thứ lão muốn, thì sẽ cho tiểu tử này về chầu trời luôn.
Doanh Thừa Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối với cam đoan của lão dường như vô cùng tin tưởng, không hề nghi ngờ.
- Tiền bối! Con dị thú đó ở hang động phía trước. - Doanh Thừa Phong chỉ tay về đằng trước nói:
- Vãn bối ở chỗ này chờ, chúc tiền bối thành công.
Lâm Đào chậm rãi gật đầu, những cũng không đi trước, mà nói:
- Lần này, ngươi và lão phu cùng vào.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ngạc nhiên nói:
- Tiền bối! Vãn bối lúc này vẫn phải lược trận cho ngài sao?
Trước kia khi gặp Huyết Bức đều là Lâm Đào ra tay, đem đàn dơi đánh tán đi, hơn nữa còn giết chết Huyết Bức cường đại. Mà Doanh Thừa Phong chỉ cần đứng ở bên cạnh nhìn, nhìn tới lúc cao hứng thì buột miệng khen hai câu là xong.
Nhưng lần này rõ ràng là khác, Lâm Đào lại yêu cầu hắn cùng tiến vào, tự nhiên khiến cho Doanh Thừa Phong phải kinh ngạc.
Lâm Đào mỉm cười nói:
- Trước kia, thực lực Huyết Bức tuy rằng không tồi, lúc lão phu chém giết bọn chúng thì vẫn còn dư lực. Còn giờ lại khác, nếu quả thật là mục tiêu của lão phu, ha ha.... Lão phu phải toàn lực ứng phó, cuối cùng cũng phân tâm chiếu cố cho ngươi. - Lão lạnh lùng nhìn Doanh Thừa Phong, nói:
- Lão phu sau khi có được vật kia sẽ không quản tới ngươi nữa.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, hắn biết nếu còn cự tuyệt như vậy giờ phút này sẽ bị Lâm Đào giết chết luôn.
Lão gia hỏa này phỏng chừng đã quyết tâm giết người diệt khẩu, nếu như vẫn chưa thể xác định được chỗ của thiên niên Huyết Bức Vương, chỉ sợ lúc đó hắn sẽ phải nghênh đón một ít hỏa hệ lực lượng cường đại.
- Tốt. Vãn bối sẽ theo tiền bối một lần. - Doanh Thừa Phong vỗ ngực nói:
- Chẳng qua việc này có chút nguy hiểm, xin tiền bối hãy để ý tới vãn bối một chút.
Lâm Đào có chút không kiên nhẫn nói:
- Yên tâm. Lão phu sẽ không để cho người chết dễ dàng đâu. - Trong lòng lão cũng bổ sung thêm một câu, trước khi tìm được thiên niên Huyết Bức Vương, cho dù ngươi muốn chết cũng không chết được.
Doanh Thừa Phong vẻ mặt đau khổ đi theo sau Lâm Đào tiến về phía trước.
Sau một lát, hai người bọn họ đã rời khỏi thông đạo, tiến vào trong một cái hang động rộng lớn.
Bên trong Cửu Khúc Thập Bát Loan có vô số hang động rộng rãi, trong đó vài cái hang động còn lớn gấp đôi cả một sân bóng ở kiếp trước của Doanh Thừa Phong.
Những hang động trong này đều bị một màu đen bao phủ, lớn nhỏ không đồng đều. Mà giờ phút này, hai người bọn họ ở trong cái hạng động không nghi ngờ gì chính là thuộc loại lớn nhất.
Ánh mắt nhìn ra xa, đặc biệt là chỗ màu đen trên đỉnh đầu, không ngờ lại không nhìn ra được điểm cực hạn. Trong cái huyệt động này tràn ngập hương vị hắc ám, làm người ta lạnh cả sống lưng.
Lâm Đào thì thào nói:
- Ở trong này. Vật đó không ngờ lại ở trong này sao? Sao lão phu trước kia không nghĩ tới nhỉ.
Thanh âm của lão mang theo vài phần hối hận, cái huyệt động này lão vốn đã đi qua, từng ở trong này hơn mười ngày để quan sát.
Nhưng mà sau khi quan sát lão lại đưa ra kết luận: Trong đàn dơi ở đây mặc dù có Huyết Bức, tuy nhiên con Huyết Bức này nhiều nhất chỉ vừa trưởng thành, khoảng cách tới thiên niên Huyết Bức Vương còn kém rất xa.
Thế nhưng, biểu hiện bây giờ của Doanh Thừa Phong đã khiến cho lão không thể không sinh ra nghi ngờ, cho nên tâm tình mới cực kỳ phức tạp.
- Chi... Chi... Chi....
Khi hai người tiến vào trong này đã tạo ra dao động khác thường, trên đỉnh đầu ngay lập tức vang lên những tiếng kêu chói tai. Vài con dơi hung hãn lập tức rời khỏi chỗ của mình bổ nhào xuống dưới.
Lâm Đào tức giận hừ lạnh một tiếng, chân khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, một quyền đánh mạnh về phía trước.
- Ầm.....
Một quyền này tuy đánh vào chỗ trống, nhưng khí tức nóng rực của nó không bị khống chế lan tràn ra xung quanh.
Những con dơi đi đầu thấy vậy thì liều mạng vẫy cánh muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi nguy hiểm, nhưng mà còn chưa đợi nó chuyển hướng, luồng hỏa diễm kia đã tràn tới bao phủ chúng vào bên trong.
Chỉ trong nháy mắt, chúng đều rớt xuống đất, sau vài cái giãy giụa thì cũng không còn động tác nào nữa.
Doanh Thừa Phong hơi nhăn mũi lại một chút, hắn ngửi được mùi khét lẹt. Hỏa hệ lực lượng do Lâm Đào phóng thích ra ít nhất đã nướng chín một nửa con dơi.
Trong lòng hắn lại một lần nữa đề cao cảnh giác, chỉ ở gần quan sát mới có thể chân chính cảm nhận được sự cường đại của lão nhân này.
Doanh Thừa Phong mặc dù đã tu luyện qua Hỏa Diễm Quyền, năng lực nắm giữ Hỏa hệ lực lượng cũng đạt tới trình độ nhất định, nhưng nếu cùng với lão nhân này so sánh thì vẫn còn xa mới bằng.
- Chi... Chi... Chi...
Những tiếng kêu nhức óc liên tục vang lên, theo đó càng nhiều dơi ở trên trần hang động lao xuống, tập trung nhìn thì trong tầm nhìn tràn ngập loại sinh vật hút máu khủng bố này.
Nhưng Lâm Đào cũng không kinh hãi mà còn mừng rỡ, lão nói lớn một tiếng:
- Tới rất tốt.
Song quyền luân phiên nhau tung ra ngoài, mỗi một quyền đều tỏa ra hồng sắc quang mang. Luồng hồng sắc quang mang này ẩn chứa hỏa hệ lực lượng cường đại, phàm là những con dơi bị nó bao phủ thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, Lâm Đào lúc trước ra tay đều thu liễm một chút, mặc dù cũng giết chết những con dơi bình thường... Nhưng tuyệt đối không có khí thế dễ dàng như này.
Nhưng giờ phút này không biết có phải bởi vì bị kích thích do đệ tử mình chết hay không, cho nên lão ngay từ đầu ra tay đã đại triển thần uy, phảng phất như nếu không giết sạch đàn dơi nơi đây thì không cam lòng.
Hơi lui lại sau nửa bước, Doanh Thừa Phong yên lặng lôi từ trong người ra một đôi bao tay mang vào. Theo đó, cổ tay hắn đảo một vòng rút ra thanh trường kiếm tùy thân, cánh tay nhanh chóng vẫy động, kiếm quang liền hóa thành từng đạo ánh sáng sắc lẹm tản mát ra bên ngoài.
Cuồng Sa Kiếm Pháp một khi thi triển ra không gian chung quanh lập tức sẽ bị bao phủ trong một vùng sắc bén vô cùng. Mặc dù uy lực Doanh Thừa Phong thi triển ra không thể so sánh với Lâm Đào, nhưng dùng để đối phó với lũ dơi bình thường cũng đủ rồi.
Một lượng lớn dơi lao tới chỗ Doanh Thừa Phong nhưng khi đụng phải màn kiếm quang đã lập tức ngã xuống. Mỗi con dơi khi ngã xuống, trên đỉnh đầu chúng đều có một chấm nho nhỏ bằng hạt cát.
Đây là kiệt tác của Cuồng Sa Kiếm Pháp, một kích đánh trúng, lực xuyên thấu tới tận não vực.
Những con dơi này bên ngoài trông giống như không có tổn thương gì, nhưng não vực của chúng đã bị lực lượng cường đại chấn nát thành bột phấn.
Doanh Thừa Phong và Lâm Đào tuy rằng chưa từng liên thủ với nhau, nhưng đàn dơi khi mà đến gần xung quanh hai người thì lập tức ngã xuống mặt đất, có đi mà không có về.
Lâm Đào hơi liếc mắt nhìn Doanh Thừa Phong một cái, ánh mắt lộ ra một tia quái lạ.
Kiếm pháp của Doanh Thừa Phong uy lực cũng bình thường, nhưng lúc hắn thi triển lại có thể đem chỗ tinh diệu của nó phát huy ra ngoài. Giống như một kiếm thủ tu luyện kiếm đạo mấy chục năm, có được thần thái thong dong tự tại.
Nhưng tuổi của hắn còn nhỏ như thế thì sao lại có thể tu luyện kiếm pháp tới trình độ này?
- Chi.....
Bỗng nhiên, một tiếng kêu bén nhọn vang lên trên trần hang động.
Theo đó, một bóng dáng màu đỏ lóe lên trong mắt hai người, con dơi với thân hình to lớn màu đỏ giống như đạn pháo từ trên không lao xuống.
Ánh mắt Lâm Đào lập tức sáng lên, lão hét lớn một tiếng, thân hình chớp động, tránh khỏi công kích của con Huyết Bức. Đồng thời thân hình nhanh chóng di chuyển tới sau lưng Doanh Thừa Phong, rồi đánh mạnh một quyền lên lưng của hắn.
"Ầm..." Một tiếng nổ vang lên, thân hình Doanh Thừa Phong giống như diều đứt dây bay về phía trước.
Doanh Thừa Phong cúi đầu nhìn lướt qua bản đồ hai lần, cuối cùng đưa tay chỉ vào một điểm nói:
- Nơi này. Nhất định là ở trong này.
Ánh mắt Lâm Đào lóe lên hung quang, lão vội vàng nói:
- Đi.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:
- Tiền bối! Lần này đầu dị thú kia rất cường đại, vãn bối....
Lâm Đào xoay người lại, trong ánh mắt hiện lên tia sát khí, nói:
- Ngươi đi hay không đi?
Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, hắn từ trên người đối phương cảm ứng được sát khí không hề che dấu, vội vàng gật đầu nói:
- Vãn bối nguyện ý vì tiền bối mà cống hiến sức lực.
- Hừ...
Lâm Đào hừ lạnh một tiếng, đưa tay tóm lấy cánh tay Doanh Thừa Phong, mang theo hắn chạy vào một thông đạo.
Nơi này sở dĩ gọi là Cửu Khúc Thập Bát Loan cũng là bởi vì thông đạo vô số, rõ ràng là con đường thẳng tắp chỉ có vài chục trượng, nhưng nếu muốn tới đo thì không biết phải đi vòng xa tới bao lâu mới đến được.
Ở trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ có sư cấp cường giả như Lâm Đào lưu lại trong Cửu Khúc Thập Bát Loan hơn mười năm mới có thể tìm được đường ngắn nhất để đi tới đích.
Lâm Đào mặc dù nhanh chóng di chuyển, nhưng hai chân chạm đất lại không hề gây ra tiếng động nào. Mà lão di chuyển càng lúc càng nhanh, khi đi qua một số nơi có đàn dơi, tốc độ của lão mới dần chậm lại, tận lực không làm ảnh hưởng tới bọn chúng.
Ở trong Bức Huyệt lang thang nhiều năm như vậy, lão nắm được tập tính của đàn dơi như lòng bàn tay. Một đường đi tới quả nhiên lão không làm kinh động tới bất cứ một con dơi nào.
Cứ như vậy, sau một canh giờ liên tục di chuyển Lâm Đào mới dừng lại, khoảng cách từ chỗ lão đứng tới chỗ Doanh Thừa Phong chỉ cũng không quá xa.
Nhẹ nhàng buông tay Doanh Thừa Phong ra, Lâm Đào nói:
- Tiểu tử ngươi coi như thông minh, dọc đường không tìm cách trốn thoát. Hừ! Nếu không....
Lão mặc dù không nói tiếp, nhưng ngữ điệu tràn ngập vẻ uy hiếp như vậy cũng đủ để Doanh Thừa Phong hiểu nội dung mà lão muốn nói.
Cười khổ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Tiền bối! Vãn bối chẳng qua chỉ là một người có thiên phú Linh Sư nho nhỏ, so với ngài chẳng khác nào một cái trên trời một cái dưới đất. Ngài nếu đã có được thứ ngài muốn, xin hãy buông tha cho vãn bối một con đường.
Sắc mặt Lâm Đào thoáng dịu xuống, nói:
- Ngươi yên tâm. Nể tình ngươi là môn hạ Khí Đạo Tông, chỉ cần lão phu có thể thuận lợi lấy được thứ mình muốn thì nhất định sẽ thả cho ngươi đi.
Lão trong miệng tuy rằng đưa ra lời hứa hẹn, nhưng lòng lại khinh thường nghĩ: "Tiểu tử ngươi nếu là một người có thiên phú Linh Sư bình thường như vậy ta còn có thể mở cho một con đường sống. Dù sao tự mình có khả năng tìm kiếm dị thú quả thật là rất tốt, có trời mới biết khi nào thì loại năng lực này có bao nhiêu tác dụng."
Nhưng mà, tiểu tử này lại là môn hạ của Khí Đạo Tông. Khí Đạo Tông đối với lão mà nói thì đây chính là một đại nhân vật không thể trêu chọc, nếu để cho Khí Đạo Tông biết được lão đoạt mất tên đệ tử này, như vậy lão đừng mong có ngày bình an.
Cho nên, lão đã quyết định, chỉ cần sau khi có được thứ lão muốn, thì sẽ cho tiểu tử này về chầu trời luôn.
Doanh Thừa Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối với cam đoan của lão dường như vô cùng tin tưởng, không hề nghi ngờ.
- Tiền bối! Con dị thú đó ở hang động phía trước. - Doanh Thừa Phong chỉ tay về đằng trước nói:
- Vãn bối ở chỗ này chờ, chúc tiền bối thành công.
Lâm Đào chậm rãi gật đầu, những cũng không đi trước, mà nói:
- Lần này, ngươi và lão phu cùng vào.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ngạc nhiên nói:
- Tiền bối! Vãn bối lúc này vẫn phải lược trận cho ngài sao?
Trước kia khi gặp Huyết Bức đều là Lâm Đào ra tay, đem đàn dơi đánh tán đi, hơn nữa còn giết chết Huyết Bức cường đại. Mà Doanh Thừa Phong chỉ cần đứng ở bên cạnh nhìn, nhìn tới lúc cao hứng thì buột miệng khen hai câu là xong.
Nhưng lần này rõ ràng là khác, Lâm Đào lại yêu cầu hắn cùng tiến vào, tự nhiên khiến cho Doanh Thừa Phong phải kinh ngạc.
Lâm Đào mỉm cười nói:
- Trước kia, thực lực Huyết Bức tuy rằng không tồi, lúc lão phu chém giết bọn chúng thì vẫn còn dư lực. Còn giờ lại khác, nếu quả thật là mục tiêu của lão phu, ha ha.... Lão phu phải toàn lực ứng phó, cuối cùng cũng phân tâm chiếu cố cho ngươi. - Lão lạnh lùng nhìn Doanh Thừa Phong, nói:
- Lão phu sau khi có được vật kia sẽ không quản tới ngươi nữa.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, hắn biết nếu còn cự tuyệt như vậy giờ phút này sẽ bị Lâm Đào giết chết luôn.
Lão gia hỏa này phỏng chừng đã quyết tâm giết người diệt khẩu, nếu như vẫn chưa thể xác định được chỗ của thiên niên Huyết Bức Vương, chỉ sợ lúc đó hắn sẽ phải nghênh đón một ít hỏa hệ lực lượng cường đại.
- Tốt. Vãn bối sẽ theo tiền bối một lần. - Doanh Thừa Phong vỗ ngực nói:
- Chẳng qua việc này có chút nguy hiểm, xin tiền bối hãy để ý tới vãn bối một chút.
Lâm Đào có chút không kiên nhẫn nói:
- Yên tâm. Lão phu sẽ không để cho người chết dễ dàng đâu. - Trong lòng lão cũng bổ sung thêm một câu, trước khi tìm được thiên niên Huyết Bức Vương, cho dù ngươi muốn chết cũng không chết được.
Doanh Thừa Phong vẻ mặt đau khổ đi theo sau Lâm Đào tiến về phía trước.
Sau một lát, hai người bọn họ đã rời khỏi thông đạo, tiến vào trong một cái hang động rộng lớn.
Bên trong Cửu Khúc Thập Bát Loan có vô số hang động rộng rãi, trong đó vài cái hang động còn lớn gấp đôi cả một sân bóng ở kiếp trước của Doanh Thừa Phong.
Những hang động trong này đều bị một màu đen bao phủ, lớn nhỏ không đồng đều. Mà giờ phút này, hai người bọn họ ở trong cái hạng động không nghi ngờ gì chính là thuộc loại lớn nhất.
Ánh mắt nhìn ra xa, đặc biệt là chỗ màu đen trên đỉnh đầu, không ngờ lại không nhìn ra được điểm cực hạn. Trong cái huyệt động này tràn ngập hương vị hắc ám, làm người ta lạnh cả sống lưng.
Lâm Đào thì thào nói:
- Ở trong này. Vật đó không ngờ lại ở trong này sao? Sao lão phu trước kia không nghĩ tới nhỉ.
Thanh âm của lão mang theo vài phần hối hận, cái huyệt động này lão vốn đã đi qua, từng ở trong này hơn mười ngày để quan sát.
Nhưng mà sau khi quan sát lão lại đưa ra kết luận: Trong đàn dơi ở đây mặc dù có Huyết Bức, tuy nhiên con Huyết Bức này nhiều nhất chỉ vừa trưởng thành, khoảng cách tới thiên niên Huyết Bức Vương còn kém rất xa.
Thế nhưng, biểu hiện bây giờ của Doanh Thừa Phong đã khiến cho lão không thể không sinh ra nghi ngờ, cho nên tâm tình mới cực kỳ phức tạp.
- Chi... Chi... Chi....
Khi hai người tiến vào trong này đã tạo ra dao động khác thường, trên đỉnh đầu ngay lập tức vang lên những tiếng kêu chói tai. Vài con dơi hung hãn lập tức rời khỏi chỗ của mình bổ nhào xuống dưới.
Lâm Đào tức giận hừ lạnh một tiếng, chân khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, một quyền đánh mạnh về phía trước.
- Ầm.....
Một quyền này tuy đánh vào chỗ trống, nhưng khí tức nóng rực của nó không bị khống chế lan tràn ra xung quanh.
Những con dơi đi đầu thấy vậy thì liều mạng vẫy cánh muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi nguy hiểm, nhưng mà còn chưa đợi nó chuyển hướng, luồng hỏa diễm kia đã tràn tới bao phủ chúng vào bên trong.
Chỉ trong nháy mắt, chúng đều rớt xuống đất, sau vài cái giãy giụa thì cũng không còn động tác nào nữa.
Doanh Thừa Phong hơi nhăn mũi lại một chút, hắn ngửi được mùi khét lẹt. Hỏa hệ lực lượng do Lâm Đào phóng thích ra ít nhất đã nướng chín một nửa con dơi.
Trong lòng hắn lại một lần nữa đề cao cảnh giác, chỉ ở gần quan sát mới có thể chân chính cảm nhận được sự cường đại của lão nhân này.
Doanh Thừa Phong mặc dù đã tu luyện qua Hỏa Diễm Quyền, năng lực nắm giữ Hỏa hệ lực lượng cũng đạt tới trình độ nhất định, nhưng nếu cùng với lão nhân này so sánh thì vẫn còn xa mới bằng.
- Chi... Chi... Chi...
Những tiếng kêu nhức óc liên tục vang lên, theo đó càng nhiều dơi ở trên trần hang động lao xuống, tập trung nhìn thì trong tầm nhìn tràn ngập loại sinh vật hút máu khủng bố này.
Nhưng Lâm Đào cũng không kinh hãi mà còn mừng rỡ, lão nói lớn một tiếng:
- Tới rất tốt.
Song quyền luân phiên nhau tung ra ngoài, mỗi một quyền đều tỏa ra hồng sắc quang mang. Luồng hồng sắc quang mang này ẩn chứa hỏa hệ lực lượng cường đại, phàm là những con dơi bị nó bao phủ thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, Lâm Đào lúc trước ra tay đều thu liễm một chút, mặc dù cũng giết chết những con dơi bình thường... Nhưng tuyệt đối không có khí thế dễ dàng như này.
Nhưng giờ phút này không biết có phải bởi vì bị kích thích do đệ tử mình chết hay không, cho nên lão ngay từ đầu ra tay đã đại triển thần uy, phảng phất như nếu không giết sạch đàn dơi nơi đây thì không cam lòng.
Hơi lui lại sau nửa bước, Doanh Thừa Phong yên lặng lôi từ trong người ra một đôi bao tay mang vào. Theo đó, cổ tay hắn đảo một vòng rút ra thanh trường kiếm tùy thân, cánh tay nhanh chóng vẫy động, kiếm quang liền hóa thành từng đạo ánh sáng sắc lẹm tản mát ra bên ngoài.
Cuồng Sa Kiếm Pháp một khi thi triển ra không gian chung quanh lập tức sẽ bị bao phủ trong một vùng sắc bén vô cùng. Mặc dù uy lực Doanh Thừa Phong thi triển ra không thể so sánh với Lâm Đào, nhưng dùng để đối phó với lũ dơi bình thường cũng đủ rồi.
Một lượng lớn dơi lao tới chỗ Doanh Thừa Phong nhưng khi đụng phải màn kiếm quang đã lập tức ngã xuống. Mỗi con dơi khi ngã xuống, trên đỉnh đầu chúng đều có một chấm nho nhỏ bằng hạt cát.
Đây là kiệt tác của Cuồng Sa Kiếm Pháp, một kích đánh trúng, lực xuyên thấu tới tận não vực.
Những con dơi này bên ngoài trông giống như không có tổn thương gì, nhưng não vực của chúng đã bị lực lượng cường đại chấn nát thành bột phấn.
Doanh Thừa Phong và Lâm Đào tuy rằng chưa từng liên thủ với nhau, nhưng đàn dơi khi mà đến gần xung quanh hai người thì lập tức ngã xuống mặt đất, có đi mà không có về.
Lâm Đào hơi liếc mắt nhìn Doanh Thừa Phong một cái, ánh mắt lộ ra một tia quái lạ.
Kiếm pháp của Doanh Thừa Phong uy lực cũng bình thường, nhưng lúc hắn thi triển lại có thể đem chỗ tinh diệu của nó phát huy ra ngoài. Giống như một kiếm thủ tu luyện kiếm đạo mấy chục năm, có được thần thái thong dong tự tại.
Nhưng tuổi của hắn còn nhỏ như thế thì sao lại có thể tu luyện kiếm pháp tới trình độ này?
- Chi.....
Bỗng nhiên, một tiếng kêu bén nhọn vang lên trên trần hang động.
Theo đó, một bóng dáng màu đỏ lóe lên trong mắt hai người, con dơi với thân hình to lớn màu đỏ giống như đạn pháo từ trên không lao xuống.
Ánh mắt Lâm Đào lập tức sáng lên, lão hét lớn một tiếng, thân hình chớp động, tránh khỏi công kích của con Huyết Bức. Đồng thời thân hình nhanh chóng di chuyển tới sau lưng Doanh Thừa Phong, rồi đánh mạnh một quyền lên lưng của hắn.
"Ầm..." Một tiếng nổ vang lên, thân hình Doanh Thừa Phong giống như diều đứt dây bay về phía trước.
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc