Tào Tặc
Chương 83: Cái tên, tuyệt diệu vô cùng (3)
Bên cạnh lò sắt còn có một cái lò nhỏ, chuyên dùng để rèn phôi đao.
Tào Bằng cũng cởi trần, đặt tấm phôi đỏ rực lên trên đe, tay nắm chiếc búa nặng khoảng hơn năm cân, đập bùm bụp.
Là con trai của thợ rèn, sao hắn lại không biết rèn sắt chứ.
Rèn phôi thực sự không khó lắm, chỉ cần nắm chắc kỹ thuật điều chỉnh ngọn lửa và nhịp đập búa là được.
Tuy nhiên một công việc đơn giản như thế cần thể lực dồi dào và đủ sức mạnh.
Điểm này có thể nhìn ra từ trọng lượng chiếc búa sắt trong tay Tào Bằng, Vương Mãi và Đặng Phạm.
Búa của Đặng Phạm nặng hơn hai mươi cân; Búa của Vương Mãi nặng hơn mười lăm cân; Chỉ có búa của Tào Bằng là chưa tới sáu cân mà thôi.
Trọng lượng búa mặc dù khác nhau nhưng lại ảnh hưởng tới chất lượng phôi đao.
Rèn phôi phải chú ý đến lực.
Chỉ cần lực đủ, phôi đao sẽ không vấn đề gì… Dùng búa nặng hơn nữa nhưng không nắm chắc lực tốt cũng vô ích.
Về điểm này, búa của Tào Bằng dù nhẹ, nhưng khả năng nắm bắt lực của hắn lại ăn đứt Đặng Phạm và Vương Mãi.
Hắn cởi trần, mồ hôi chảy ròng ròng khắp đầu.
Tóc quấn trên đỉnh đầu, những giọt mồ hôi lăn theo gò má chảy xuống… Bất giác, cơ thể Tào Bằng đã khác xa so với khi hắn vừa tái sinh.
Cơ thể vẫn khá nhỏ bé nhưng đã rắn chắc hơn nhiều so với trước đây.
Trước đây, người hắn dường như không có thịt, còn nay đã ẩn hiện cơ bắp.
Cách thở của Tào Bằng cũng đặc biệt, chính là kiểu hít thở ngược bụng mà hậu thế vẫn gọi.
Quan trọng hơn là, kiểu thở ngược bụng sẽ kết hợp thao tác thở và điều động vận hành khí thở nội tại với nhau.
Thông qua quá trình thở để thúc đẩy và nắm chắc động lực cũng như kỹ xảo vận hành hơi thở nội tại, là một cách mà giới võ thuật hậu thế thường dùng.
Cái gọi là hơi thở nội tại chính là năng lượng sự sống nội tại.
Năng lượng, vô hình vô sắc, vừa không thể nhìn thấy được, cũng không thể nghe thấy.
Trong quá trình luyện hít thở, hơi thở nội tại cũng như thế.
Tuy nhiên cảm quan bên trong cơ thể lại có thể cảm nhận được sự vận hành khi thở này. Text được lấy tại Truyện FULL
Trong Đông y, chính là "nội khí."
Nếu giải thích đơn giản hơn nữa, cũng có thể gọi nó là tiềm năng.
Tác dụng của kiểu thở ngược bụng chính là từng bước kích thích tiềm năng của cơ thể.
Nói Tào Bằng đang rèn đao cũng chưa hẳn đã đúng, đúng hơn là hắn mượn việc này để gợi dậy tiềm năng, rèn luyện thân thể.
Miệng lẩm nhẩm đếm số lần đập vào phôi đao, gần đến một trăm lẻ tám lần thì hắn dừng lại, kẹp phôi đao lên, bỏ vào trong lò.
Sau đó hắn từ từ bước đi trong sân, đợi sau khi cơ thể ổn định, thể lực phục hồi thì sẽ quay lại lò tiếp tục
Hàng ngày tập luyện khoảng hai tiếng, Tào Bằng có thể cảm nhận rõ ràng sự mạnh mẽ trong khí huyết ngũ tạng.
Đương nhiên, ngoài tập luyện thường ngày, còn cần thức ăn và dinh dưỡng đầy đủ để bồi bổ thể lực.
Tuy nhiên điểm này đối với Tào Bằng mà nói đã không thành vấn đề.
"Bằng nhi, gần xong rồi, chúng ta nghỉ ngơi đã, ngày mai tiếp tục rèn."
Tào Cấp nhìn công việc đã làm hòm hòm, liền xua tay bảo ba người Tào Bằng rời đi.
Việc dập lửa tiếp sau đó và tiếp tục rèn, bản thân Tào Cập cũng có thể làm được.
Có điều, cái hiện tại họ làm vẫn chỉ là công việc nền tảng, còn cách chuyện rèn đao thật sự một bước nữa.
Tào Bằng ném búa sắt xuống, gọi Vương Mãi và Đặng Phạm rời khỏi lò.
Ba người đang chuẩn bị đi rửa thì thấy Đặng Cự Nghiệp vội vã từ ngoài bước vào, "A Phúc, có người tìm ngươi, nói là công tử của Điển Trung Lang."
Công tử của Điển Trung Lang? Tào Bằng chợt ngây người không kịp phản ứng.
"Công tử của Điển Trung Lang không phải là con trai của Điển Vi tên là Điển Mãn sao? Hắn trở về rồi sao? Nhưng tối như vậy, tìm ta… có chuyện gì?"
Thực ra, giờ Điển Mãn trở về cũng rất ngượng nùng.
Chuyển áo quan về nhà đã sắp trở thành trò đùa của người khác. Vốn gã cho rằng cha mình chết trận, không ngờ một tháng sau đã trở về!
Điều này khiến hành vi trước đây của Điển Mãn trở nên chẳng ra gì cả.
Xét về mối quan hệ giữa con người, Điển Mãn không làm sai gì cả. Nhưng suy cho cùng, lão gia vẫn còn sống, sau khi Điển Mãn biết tin, nhất thời không biết nên xử lý quan tài bên cạnh mình ra sao. Chẳng lẽ đốt sao? Không ổn lắm! Nhưng nếu chuyển về Hứa Đô, hình như cũng không hợp lý. Cuối cùng không còn cách nào, hắn đành lấy áo quan trong quan tài ra rồi giao quan tài cho Thái thú Đông quận Trình Dục xử lý.
Còn Điển Mãn thì dẫn theo một đám gia thần, đi suốt đêm trở về Hứa Đô.
Sau khi về nhà, Điển Mãn biết được chuyện của nhà Tào Cấp từ miệng Điển Vi.
Nói thật, Điển Mãn rất cảm kích gia đình Tào Cấp, đồng thời lại vô cùng tò mò đối với việc Tào Cấp rèn đao.
Nhưng Điển Vi nói với hắn: "Sau này ngươi phải giao lưu với A Phúc nhiều vào. Cậu bé đó rất xuất sắc, thành tựu trong tương lai chắc chắn không thể lường trước được."
Điển Mãn mười năm tuổi, đang tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.
Nghe thấy lời Điển Vi nói, hắn cảm thấy không phục lắm.
Tuy nhiên, hắn cũng không phải không biết tốt xấu, cũng không phải người cố chấp. Trong lòng không phục nhưng không hề ảnh hưởng tới sự cảm kích của hắn đối với nhà họ Tào.
Hôm nay rảnh rỗi, Điển Mãn liền tới đây thăm.
Ngoài việc gã muốn xem Tào Cấp rèn đao thế nào, còn muốn gặp tên Tào Bằng được Điển Vi luôn miệng khen ngợi xem rốt cuộc hắn là người thế nào.
Điển Mãn có hơi chút thất vọng!
Tào Bằng xem ra chỉ là cậu bé nhỏ xíu.
Mặc dù Điển Mãn và Tào Bằng ngang tuổi nhau nhưng hình thể lại khác xa nhau nhiều.
Hắn đã kế thừa gien của Điển Vi, dáng người cao lớn. Mười lăm tuổi đã cao gần một mét tám, hơn nữa cơ thể lực lưỡng, lưng dài vai rộng. Khuôn mặt đen bóng khiến hắn nhìn trưởng thành hơn nhiều so với người cùng trang lứa.
"Ngươi, chính là A Phúc?"
Điển Mãn cúi đầu nhìn Tào Bằng dò xét.
Xét về chiều cao, thời gian này Tào Bằng đã lớn lên rất nhiều, khoảng một mét sáu mươi ba.
Người cũng chắc hơn trước đây, nhưng nhìn về ngoại hình thì hình như không cường tráng lên là bao, vóc người gày bé, khuôn mặt búng ra sữa đang đứng trước mặt Điển Mãn, khiến mọi người thấy ngay sự khác biệt rất rõ về thị giác. Có điều, xem ra Tào Bằng không nhận ra điều này.
Hắn bước lên bậc, đứng ở chỗ cao tương đương với Điển Mãn.
"Ta là Tào Bằng, ngươi là A Mãn nhà Điển thúc phụ sao?"
Điển Mãn nghe vậy, trong lòng không vui.
Không sai, Điển Vi xuất thân gia cảnh bần hàn, nhưng từ khi trở thành cận vệ của Tào Tháo, thân phận gia quyến cũng theo đó được nâng cao lên.
Hồi nhỏ Điển Mãn đã phải chịu khổ nhưng sau này về cơ bản được lớn lên trong sung túc.
Trong ấn tượng của hắn, ngoài Điển Vi và bá phụ Điển Tuần ra, ngay cả mẫu thân hắn cũng không dám gọi thẳng tên hồi nhỏ trước mặt hắn.
Tên tiểu tử này dựa vào cái gì mà không biết lễ độ?
Điển Mãn nén giận, "A Phúc, hôm nay ta tới đây là muốn cảm tạ ngươi, với tên tuổi của cha ta, sau này ở Hứa Đô nếu ai gây rắc rối cho ngươi thì cứ đến tìm ta… Tòa Ô Bảo này là Tào Công vừa phong thưởng cho nhà ta, ngươi chỉ sống ở đây, cần thêm gì cứ nói, đừng khách khí."
Mặc dù hắn tự cho rằng mình nói năng phù hợp nhưng trong giọng điệu kèm theo sự đắc ý, tự mãn.
Tào Bằng không thay đổi sắc mặt, cười nói: "Đương nhiên, sau này còn nhờ A Mãn ca ca quan tâm nhiều."
Tên tiểu tử này cũng biết tốt xấu rồi đó!
Điển Mãn thầm nhủ trong lòng, thái độ theo đó cũng thân mật hơn nhiều.
"Cha bảo ta nghe lời ngươi, còn nói gì mà tiền đồ hắn rộng lớn… Hừm, theo ta thấy, cũng chẳng có gì giỏi giang."
"Nghe nói, cha ngươi biết rèn đao, có thể dẫn ta đi xem không?"
Tào Bằng vò đầu: "lò rèn ở cạnh sân, ngươi đi vào là trông thấy ngay."
"Ngươi không dẫn ta đi?"
Sắc mặt Điển Mãn lộ vẻ không vui.
Tào Bằng cười, "ta còn có bài phải làm, thực sự không rảnh."
"Bài tập?" Điển Mãn ngây người nhìn Tào Bằng dò xét, sau đó liếc sang Vương Mãi và Đặng Phạm bĩu môi, "đã thế, ta đi bái kiến Tào thúc phụ trước."
Ít nhất về lễ nghĩa, Điển Mãn làm rất chu toàn.
Tào Bằng chắp tay cáo biệt, sau đó dẫn theo Vương Mãn và Đặng Phạm đi về một khoảnh đất.
Trong Ô Bảo có một mảnh đất nhỏ là nơi hàng ngày Tào Bằng cùng Vương Mãi và Đặng Phạm luyện công. Cứ sau khi rèn sắt xong, họ nghỉ ngơi một lát rồi ra đây luyện công. Vương Mãi đã đạt tới trình độ Dịch Cốt, còn Đặng Phạm vừa bắt đầu tu luyện tới bước trăm ngày trúc cơ.
Còn Tào Bằng, thời gian gần đây thầm cảm thấy mình sắp đột phá khỏi giai đoạn xây dựng cơ bản.
Gần bốn tháng luyện công, Tào Bằng có thể cảm nhận rõ, khí huyết hắn đã đạt tới chỗ thắt. Khung đã thuận hơn, nắm tay cũng đạt tới bước thuần thục. Mấy hôm nay, công phu chủ yếu của Tào Bằng chính là rèn luyện làm cách nào đột phá nút cổ chai này.
Tào Bằng cũng cởi trần, đặt tấm phôi đỏ rực lên trên đe, tay nắm chiếc búa nặng khoảng hơn năm cân, đập bùm bụp.
Là con trai của thợ rèn, sao hắn lại không biết rèn sắt chứ.
Rèn phôi thực sự không khó lắm, chỉ cần nắm chắc kỹ thuật điều chỉnh ngọn lửa và nhịp đập búa là được.
Tuy nhiên một công việc đơn giản như thế cần thể lực dồi dào và đủ sức mạnh.
Điểm này có thể nhìn ra từ trọng lượng chiếc búa sắt trong tay Tào Bằng, Vương Mãi và Đặng Phạm.
Búa của Đặng Phạm nặng hơn hai mươi cân; Búa của Vương Mãi nặng hơn mười lăm cân; Chỉ có búa của Tào Bằng là chưa tới sáu cân mà thôi.
Trọng lượng búa mặc dù khác nhau nhưng lại ảnh hưởng tới chất lượng phôi đao.
Rèn phôi phải chú ý đến lực.
Chỉ cần lực đủ, phôi đao sẽ không vấn đề gì… Dùng búa nặng hơn nữa nhưng không nắm chắc lực tốt cũng vô ích.
Về điểm này, búa của Tào Bằng dù nhẹ, nhưng khả năng nắm bắt lực của hắn lại ăn đứt Đặng Phạm và Vương Mãi.
Hắn cởi trần, mồ hôi chảy ròng ròng khắp đầu.
Tóc quấn trên đỉnh đầu, những giọt mồ hôi lăn theo gò má chảy xuống… Bất giác, cơ thể Tào Bằng đã khác xa so với khi hắn vừa tái sinh.
Cơ thể vẫn khá nhỏ bé nhưng đã rắn chắc hơn nhiều so với trước đây.
Trước đây, người hắn dường như không có thịt, còn nay đã ẩn hiện cơ bắp.
Cách thở của Tào Bằng cũng đặc biệt, chính là kiểu hít thở ngược bụng mà hậu thế vẫn gọi.
Quan trọng hơn là, kiểu thở ngược bụng sẽ kết hợp thao tác thở và điều động vận hành khí thở nội tại với nhau.
Thông qua quá trình thở để thúc đẩy và nắm chắc động lực cũng như kỹ xảo vận hành hơi thở nội tại, là một cách mà giới võ thuật hậu thế thường dùng.
Cái gọi là hơi thở nội tại chính là năng lượng sự sống nội tại.
Năng lượng, vô hình vô sắc, vừa không thể nhìn thấy được, cũng không thể nghe thấy.
Trong quá trình luyện hít thở, hơi thở nội tại cũng như thế.
Tuy nhiên cảm quan bên trong cơ thể lại có thể cảm nhận được sự vận hành khi thở này. Text được lấy tại Truyện FULL
Trong Đông y, chính là "nội khí."
Nếu giải thích đơn giản hơn nữa, cũng có thể gọi nó là tiềm năng.
Tác dụng của kiểu thở ngược bụng chính là từng bước kích thích tiềm năng của cơ thể.
Nói Tào Bằng đang rèn đao cũng chưa hẳn đã đúng, đúng hơn là hắn mượn việc này để gợi dậy tiềm năng, rèn luyện thân thể.
Miệng lẩm nhẩm đếm số lần đập vào phôi đao, gần đến một trăm lẻ tám lần thì hắn dừng lại, kẹp phôi đao lên, bỏ vào trong lò.
Sau đó hắn từ từ bước đi trong sân, đợi sau khi cơ thể ổn định, thể lực phục hồi thì sẽ quay lại lò tiếp tục
Hàng ngày tập luyện khoảng hai tiếng, Tào Bằng có thể cảm nhận rõ ràng sự mạnh mẽ trong khí huyết ngũ tạng.
Đương nhiên, ngoài tập luyện thường ngày, còn cần thức ăn và dinh dưỡng đầy đủ để bồi bổ thể lực.
Tuy nhiên điểm này đối với Tào Bằng mà nói đã không thành vấn đề.
"Bằng nhi, gần xong rồi, chúng ta nghỉ ngơi đã, ngày mai tiếp tục rèn."
Tào Cấp nhìn công việc đã làm hòm hòm, liền xua tay bảo ba người Tào Bằng rời đi.
Việc dập lửa tiếp sau đó và tiếp tục rèn, bản thân Tào Cập cũng có thể làm được.
Có điều, cái hiện tại họ làm vẫn chỉ là công việc nền tảng, còn cách chuyện rèn đao thật sự một bước nữa.
Tào Bằng ném búa sắt xuống, gọi Vương Mãi và Đặng Phạm rời khỏi lò.
Ba người đang chuẩn bị đi rửa thì thấy Đặng Cự Nghiệp vội vã từ ngoài bước vào, "A Phúc, có người tìm ngươi, nói là công tử của Điển Trung Lang."
Công tử của Điển Trung Lang? Tào Bằng chợt ngây người không kịp phản ứng.
"Công tử của Điển Trung Lang không phải là con trai của Điển Vi tên là Điển Mãn sao? Hắn trở về rồi sao? Nhưng tối như vậy, tìm ta… có chuyện gì?"
Thực ra, giờ Điển Mãn trở về cũng rất ngượng nùng.
Chuyển áo quan về nhà đã sắp trở thành trò đùa của người khác. Vốn gã cho rằng cha mình chết trận, không ngờ một tháng sau đã trở về!
Điều này khiến hành vi trước đây của Điển Mãn trở nên chẳng ra gì cả.
Xét về mối quan hệ giữa con người, Điển Mãn không làm sai gì cả. Nhưng suy cho cùng, lão gia vẫn còn sống, sau khi Điển Mãn biết tin, nhất thời không biết nên xử lý quan tài bên cạnh mình ra sao. Chẳng lẽ đốt sao? Không ổn lắm! Nhưng nếu chuyển về Hứa Đô, hình như cũng không hợp lý. Cuối cùng không còn cách nào, hắn đành lấy áo quan trong quan tài ra rồi giao quan tài cho Thái thú Đông quận Trình Dục xử lý.
Còn Điển Mãn thì dẫn theo một đám gia thần, đi suốt đêm trở về Hứa Đô.
Sau khi về nhà, Điển Mãn biết được chuyện của nhà Tào Cấp từ miệng Điển Vi.
Nói thật, Điển Mãn rất cảm kích gia đình Tào Cấp, đồng thời lại vô cùng tò mò đối với việc Tào Cấp rèn đao.
Nhưng Điển Vi nói với hắn: "Sau này ngươi phải giao lưu với A Phúc nhiều vào. Cậu bé đó rất xuất sắc, thành tựu trong tương lai chắc chắn không thể lường trước được."
Điển Mãn mười năm tuổi, đang tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.
Nghe thấy lời Điển Vi nói, hắn cảm thấy không phục lắm.
Tuy nhiên, hắn cũng không phải không biết tốt xấu, cũng không phải người cố chấp. Trong lòng không phục nhưng không hề ảnh hưởng tới sự cảm kích của hắn đối với nhà họ Tào.
Hôm nay rảnh rỗi, Điển Mãn liền tới đây thăm.
Ngoài việc gã muốn xem Tào Cấp rèn đao thế nào, còn muốn gặp tên Tào Bằng được Điển Vi luôn miệng khen ngợi xem rốt cuộc hắn là người thế nào.
Điển Mãn có hơi chút thất vọng!
Tào Bằng xem ra chỉ là cậu bé nhỏ xíu.
Mặc dù Điển Mãn và Tào Bằng ngang tuổi nhau nhưng hình thể lại khác xa nhau nhiều.
Hắn đã kế thừa gien của Điển Vi, dáng người cao lớn. Mười lăm tuổi đã cao gần một mét tám, hơn nữa cơ thể lực lưỡng, lưng dài vai rộng. Khuôn mặt đen bóng khiến hắn nhìn trưởng thành hơn nhiều so với người cùng trang lứa.
"Ngươi, chính là A Phúc?"
Điển Mãn cúi đầu nhìn Tào Bằng dò xét.
Xét về chiều cao, thời gian này Tào Bằng đã lớn lên rất nhiều, khoảng một mét sáu mươi ba.
Người cũng chắc hơn trước đây, nhưng nhìn về ngoại hình thì hình như không cường tráng lên là bao, vóc người gày bé, khuôn mặt búng ra sữa đang đứng trước mặt Điển Mãn, khiến mọi người thấy ngay sự khác biệt rất rõ về thị giác. Có điều, xem ra Tào Bằng không nhận ra điều này.
Hắn bước lên bậc, đứng ở chỗ cao tương đương với Điển Mãn.
"Ta là Tào Bằng, ngươi là A Mãn nhà Điển thúc phụ sao?"
Điển Mãn nghe vậy, trong lòng không vui.
Không sai, Điển Vi xuất thân gia cảnh bần hàn, nhưng từ khi trở thành cận vệ của Tào Tháo, thân phận gia quyến cũng theo đó được nâng cao lên.
Hồi nhỏ Điển Mãn đã phải chịu khổ nhưng sau này về cơ bản được lớn lên trong sung túc.
Trong ấn tượng của hắn, ngoài Điển Vi và bá phụ Điển Tuần ra, ngay cả mẫu thân hắn cũng không dám gọi thẳng tên hồi nhỏ trước mặt hắn.
Tên tiểu tử này dựa vào cái gì mà không biết lễ độ?
Điển Mãn nén giận, "A Phúc, hôm nay ta tới đây là muốn cảm tạ ngươi, với tên tuổi của cha ta, sau này ở Hứa Đô nếu ai gây rắc rối cho ngươi thì cứ đến tìm ta… Tòa Ô Bảo này là Tào Công vừa phong thưởng cho nhà ta, ngươi chỉ sống ở đây, cần thêm gì cứ nói, đừng khách khí."
Mặc dù hắn tự cho rằng mình nói năng phù hợp nhưng trong giọng điệu kèm theo sự đắc ý, tự mãn.
Tào Bằng không thay đổi sắc mặt, cười nói: "Đương nhiên, sau này còn nhờ A Mãn ca ca quan tâm nhiều."
Tên tiểu tử này cũng biết tốt xấu rồi đó!
Điển Mãn thầm nhủ trong lòng, thái độ theo đó cũng thân mật hơn nhiều.
"Cha bảo ta nghe lời ngươi, còn nói gì mà tiền đồ hắn rộng lớn… Hừm, theo ta thấy, cũng chẳng có gì giỏi giang."
"Nghe nói, cha ngươi biết rèn đao, có thể dẫn ta đi xem không?"
Tào Bằng vò đầu: "lò rèn ở cạnh sân, ngươi đi vào là trông thấy ngay."
"Ngươi không dẫn ta đi?"
Sắc mặt Điển Mãn lộ vẻ không vui.
Tào Bằng cười, "ta còn có bài phải làm, thực sự không rảnh."
"Bài tập?" Điển Mãn ngây người nhìn Tào Bằng dò xét, sau đó liếc sang Vương Mãi và Đặng Phạm bĩu môi, "đã thế, ta đi bái kiến Tào thúc phụ trước."
Ít nhất về lễ nghĩa, Điển Mãn làm rất chu toàn.
Tào Bằng chắp tay cáo biệt, sau đó dẫn theo Vương Mãn và Đặng Phạm đi về một khoảnh đất.
Trong Ô Bảo có một mảnh đất nhỏ là nơi hàng ngày Tào Bằng cùng Vương Mãi và Đặng Phạm luyện công. Cứ sau khi rèn sắt xong, họ nghỉ ngơi một lát rồi ra đây luyện công. Vương Mãi đã đạt tới trình độ Dịch Cốt, còn Đặng Phạm vừa bắt đầu tu luyện tới bước trăm ngày trúc cơ.
Còn Tào Bằng, thời gian gần đây thầm cảm thấy mình sắp đột phá khỏi giai đoạn xây dựng cơ bản.
Gần bốn tháng luyện công, Tào Bằng có thể cảm nhận rõ, khí huyết hắn đã đạt tới chỗ thắt. Khung đã thuận hơn, nắm tay cũng đạt tới bước thuần thục. Mấy hôm nay, công phu chủ yếu của Tào Bằng chính là rèn luyện làm cách nào đột phá nút cổ chai này.
Tác giả :
Canh Tân