Tào Tặc
Chương 704: Luận đạo
Mới đầu tháng chín, Mạc Bắc đã lộ ra vẻ đìu hiu của ngày đông giá rét.
Cỏ nuôi súc vật vàng khô xơ xác, đã không còn thấy cảnh dê bò gặm cỏ nữa, mà thay vào đó là không khí tiêu điều quạnh qũe.
Thành Thụ Hàng, đại doanh quân Tào.
Tào Chương thật cẩn thận bỏ thêm hai khối than củi vào trong chậu than, bảo trì độ ấm trong nha đường (gian nhà chính).
Ở giữa đại sảnh, Tào Tháo mặc áo bào gấm thật dày, mặt mày hớn hở đọc một phong thư, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười. Ba người Quách Gia, Tuân Du, Đổng Chiêu ngồi ngay ngắn một bên, đối diện với bọn họ, là các võ tướng Điển Vi, Hứa Chử, Lý Điển. Thấy Tào Tháo vui vẻ, tâm tình của mọi người cũng lập tức thoải mái theo.
Lần này Tào Tháo tự mình dẫn binh mã, đốc chiến thành Thụ Hàng, chính là vì muốn cùng với Kha Bỉ Năng đấu tay đôi với nhau.
Lúc đầu, mọi người cũng không đồng ý để lão dẫn binh xuất chinh. Nguyên nhân chủ yếu là vì Tây Bắc chưa định, mà thân thể của Tào Tháo, sau khi từ Kinh Châu trở về, tuy rằng đã bình phục, nhưng so với trước kia, rõ ràng là yếu hơn rất nhiều.
Bắc cương lạnh khủng khiếp, nếu chẳng may lại nhiễm phong hàn cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng Tào Tháo lại cứ khăng khăng một mực, không xuất chinh là không thể được!
Trong lòng của lão, từ trước tới nay vẫn ôm một giấc mộng, đó là mở rộng lãnh thổ, giống như các bậc tiền bối lấy việc tắm máu Hung Nô để làm trò cười vậy. Lúc trước, thì có Mông Điềm mở rộng cương thổ, vì Đại Tần đánh hạ đất Hà Nam; sau lại có Vệ Thanh Hoắc Khứ Bệnh lập được công trạng, Hoắc Khứ Bệnh giết Hung Nô đến nỗi bọn chúng nghe đến đã sợ mất mật. Trần Thang Kẻ nào phạm triều Hán ta chắc chắn bị diệt", Đậu Hiến tung hoành ở Mạc Bắc, khiến cho Hung Nô không dám trực tiếp dòm ngó Trung Nguyên... Công trạng lẫy lừng của các bậc tiền bối, ngay khi còn nhỏ, Tào Tháo đã nghĩ tới chuyện đó. Đáng tiếc, một trăm năm sau Tiên Ti lại xuất hiện một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất là Đàn Thạch Hòe hùng bá ở Mạc Bắc, lúc ấy Tào Tháo vẫn còn nhỏ tuổi, không thể tự mình đối mặt.
Mà nay, Đàn Thạch Hòe đã chết, nhưng lại có thêm một Kha Bỉ Năng.
Có lẽ so với Đàn Thạch Hòe, Kha Bỉ Năng này có chỗ không bằng. Nhưng đối với Tào Tháo, cũng là một đối thủ tốt.
Bất kể như thế nào, lão cũng không thể bỏ qua cơ hội này.
- Tây Bắc đã có Tân Võ Hương Hầu mới, ta cần chi phải lo lắng vô ích?
Đối với lời nói của mọi người "Tây Bắc chưa định", Tào Tháo coi thường không thèm để ý, dường như không có để ở trong lòng.
Ta đã đem một người giỏi nhất trong số các thủ hạ đặt ở Tây Bắc!
Nếu a Phúc không thể thu phục bọn Khương Để này, vậy sau này làm sao có thể phó thác đại sự?
Cho nên, từ khi Tào Bằng có được Tây Bắc, Tào Tháo cũng không để ý đến việc ở đó. Tất cả tinh lực của lão, đều tập trung ở tại Bắc cương. Cùng với thời tiết chuyển sang đông, trở nên rét đậm. Tiên Ti cũng sắp đến mùa gặt hái, Tào Tháo nhất định vào lúc này, phải giáo huấn thật tốt Tiên Ti một chút, giáo huấn Kha Bỉ Năng một chút.
Cho dù không thể tiêu diệt được Kha Bỉ Năng, lão cũng phải nghĩ cách, tiến xa hơn về phía bắc ngàn dặm.
Vì thế, ngay từ đầu thu, Tào Tháo đã gióng trống khua chiên, bắt đầu lo liệu việc này... Một trận chiến này, quan hệ trọng đại. Đáng đánh, Trung Nguyên trong tương lai năm mươi năm nữa, không cần lại đi lo lắng họa Hồ Tiên Ti ở Bắc cương.
Chỉ có điều, lão vạn lần không nghĩ tới, chiến sự ở Bắc cương này còn chưa triển khai, Tây Bắc đại thắng, đã truyền đến.
- A Phúc, quả nhiên rất có thủ đoạn.
Tào Tháo bỏ thư xuống, vẻ mặt tươi cười.
- Hán Trung, định rồi!
- A?
Đổng Chiêu chấn động:
- Hán Trung đã định vào khi nào?
- Lúc đầu cuộc chiến ở Hà Hoàng, a Phúc đã mật lệnh cho Viên Đức, dẫn bộ binh tiến đến Tử Ngọ Đạo, băng qua ngàn dặm hoang dã, lẳng lặng đến Nam Trịnh. Rồi sau đó bọn họ thu lấy Dương Tùng, cướp lấy Nam Trịnh, bắt được Trương Lỗ. Viên Đức sau đó, lại mai phục giữa đường, đánh bại Trương Lỗ thuộc cấp của Diêm Phố, chiếm lĩnh Miện Dương. Tuy rằng ở Dương Bình Quan Trương Vệ vẫn còn chưa đầu hàng, nhưng cũng đã kinh sợ không còn hồn vía, có lẽ sẽ không còn bao lâu nữa, a Phúc sẽ báo về tin chiến thắng.
Dứt lời, Đổng Chiêu cười tủm tỉm nhìn Điển Vi:
- Quân Minh, chúc mừng ngươi a!
Điển Vi cũng vô cùng hưng phấn, thậm chí quên cả đáp lễ, chỉ há rộng miệng, cười ha hả không ngừng.
Trên đời này lại có chuyện gì, có thể làm cho người ta thoải mái hơn so với tiền đồ của con mình? Điển Vi vẫn lo lắng, tương lai của Điển Mãn không thể gánh vác nổi gia đình này. Nhưng hiện tại xem ra, Điển gia trong vòng trăm năm, đã không cần phải lo lắng!
Nhưng thật ra Hứa Chử lại có chút mất hứng.
- A Phúc thật không công bằng.
- Trọng Khang, sao lại nói vậy?
- Viên Đức là huynh trưởng của hắn, lão Hổ nhà ta không phải huynh trưởng của hắn?
Vì sao chỉ chiếu cố Viên Đức, cũng không chiếu cố lão Hổ nhà ta. Tốt xấu gì cũng là tam ca của hắn, sao lại bên này nặng bên kia nhẹ.
Hoá ra, Hứa Chử ghen tị.
Những năm gần đây, y và Điển Vi chưa từng tranh cãi gay cấn như vậy giống như trước đó.
Mọi người ai cũng đã lớn tuổi, hơn nữa ở địa vị cao, sẽ không thể tính toán chi li. Hơn nữa, hai đứa con của hai nhà lại là anh em kết nghĩa, người lớn với nhau cũng không thể tranh nhau chuyện hơn thua. Điển Vi này, bản thân không phải là một người tranh đoạt quyền lực tốt lắm. Sau khi quân Hổ Bí giải tán, y vẫn đảm đương thân quân nha môn tướng của Tào Tháo, tuy rằng lộc quan rất cao, nhưng cũng không có quyền lực quá lớn. Ngược lại là Hứa Chử, nắm trong tay Hổ Vệ Quân, so với Điển Vi đắc ý hơn nhiều.
Nhưng trừ chuyện đó ra, dường như y không còn có gì hơn Điển Vi.
Luận về tín nhiệm của Tào Tháo, Điển Vi và y đã hình thành nên khoảng cách, hình thành cái hào rộng...
Luận về con cái, Điển Vi có bốn đứa con, mà y thì chỉ có một đứa con. So về con cháu, Điển Mãn và Hứa Nghi không kém nhau mấy, thế nhưng có Ngưu Cương, quan hệ rất tốt với Tào Chương, hiện giờ cũng đã làm được Trung Lang Tướng.
Nhà họ Điển, có hai Trung Lang.
Lại so sánh, cả nhà họ Hứa có vẻ yếu đi không ít.
Hiện tại Điển Mãn lại được công lao đánh chiếm Hán Trung, tương lai tất có phong thưởng. Trong lòng của Hứa Chử lập tức không thoải mái.
- Hổ Si ngươi, có gì để nói?
Viên Đức nhà ta là Nhị ca của a Phúc, tiểu lão Hổ nhà ngươi, bất quá cũng chỉ là huynh đệ của Viên Đức. A Phúc đương nhiên phải chiếu cố Nhị ca trước, sau đó mới chiếu cố tiểu lão Hổ nhà ngươi. Theo ta thấy, a Phúc làm việc này, lại rất có đạo lý, công bằng, vô cùng công bằng!
Nghe Hứa Chử oán giận, Điển Vi lập tức không đồng ý.
Hai người cũng là khắc khẩu, chỉ một câu đã nảy sinh tranh chấp không ngừng.
Lý Điển trực tiếp lúc lắc đầu, cố ý không quan tâm. Quách Gia và Tuân Du thì thầm to nhỏ với nhau, Đổng Chiêu thì thả hồn khắp nơi, nhắm mắt dưỡng thần. Tào Chương làm vãn bối, đương nhiên không thể nói được gì. Chỉ thấy hai người làm cho mặt đỏ tai hồng, cũng đành gượng mỉm cười.
- Được rồi, đừng có tranh chấp nữa!
Tào Tháo đập bàn một cái, cả giận nói:
- Xem hai người các ngươi còn ra thể thống gì? Nơi này đang thảo luận đại sự, các ngươi lại...
Nếu như còn tranh chấp nữa, lập tức cút ra ngoài cho ta.
Tào Tháo giận dữ, Điển Vi và Hứa Chử lập tức ngậm miệng lại.
Quách Gia lúc này mới mở miệng nói:
- Đại vương, Hán Trung nếu như đã yên, không biết kế tiếp, tính như thế nào?
Tào Tháo nhắm mắt lại, trầm ngâm không nói.
Một lát sau, lão mới trả lời:
- Từ khi bắt đầu năm Kiến An thứ mười một, chinh chiến liên tục mấy năm.
Tuy nói mấy năm nay Hà Nam, Hà Bắc được mùa thu hoạch, quốc khố tràn đầy, nhưng cũng không thể tránh được tiêu hao thật lớn... Năm sau cai trị Tịnh Châu, tất nhiên tiêu phí quá lớn. Dưới loại tình huống này, nếu như lập tức đánh chiếm Tây Xuyên, tổn thất triệt để.
Tôn Trọng hiện nay có âm mưu, cai trị Kiến Khang, dã tâm này rất rõ ràng, không thể không phòng.
Ta nghĩ, trước mắt lấy "Trị" là việc chính, trong vòng hai năm, tận lực giảm bớt chiến sự, khôi phục nguyên khí, tích tụ lực lượng. Hữu Học đã đem chức Thái Thú Hán Dương nhường lại, thiết nghĩ là muốn vì ta khai thác Tây Vực ở Tây Bắc, phát triển mạnh thêm. Một khi đã như vậy, bãi chức Thái Thú Hán Dương Giả Tinh Giả, làm Thái Thú Võ Đô, do Trung Lang Tướng Điển Nông Tảo Chi tiếp quản Hán Dương, đảm nhiệm chức Thái Thú Hán Dương, phối hợp với Văn Hòa chủ trì đại cục.
Mặt khác, Hữu Học ở quận Hà Tây, mới thử nghiệm chế độ Phủ binh, binh nông hợp nhất, binh mục hợp nhất, hiệu quả rõ rệt.
Ta quyết định cho ba nơi U Châu, Tịnh Châu, Lương Châu thi hành cùng lúc chế độ phủ binh.
Trương Liêu đảm nhiệm Đại đô đốc U Châu, Thúc Tôn làm Đại đô đốc Tịnh Châu, Văn Hòa đảm nhiệm Đại đô đốc Lương Châu...
Chư quân nghĩ như thế nào?
Ánh mắt của Tào Tháo sáng quắc, nhìn mọi người chung quanh.
Bọn người Quách Gia đã hiểu rõ tâm ý của Tào Tháo, ý tứ của Đại vương, rõ ràng là muốn xóa hết dấu ấn của nhà Hán trong quân, cũng đánh dấu dấu ấn của họ Tào. Có thể tưởng tượng, ba Châu thi hành chế độ phủ binh, sẽ mang đến ảnh hưởng đến dường nào? Quân chế của quân Hán từ thời Cao Tổ xác lập tới nay, đã có gần bốn trăm năm. Mà nay, dấu ấn của bốn trăm năm vừa mới bị tiêu trừ... Dã tâm của Tào Tháo, cũng vì vậy mà thể hiện, thay thế được nhà Hán, đã không còn xa rồi.
- Phương pháp phủ binh, quả thực rất hợp thời.
Thần đồng ý ba Châu thi hành phủ binh... Tuy nhiên, thi hành như thế nào, tốt nhất vẫn là thảo luận với Hữu Học nhiều hơn. Dù sao, đây cũng là ý tưởng của hắn đề xuất, hơn nữa ở quận Hà Tây, đã phổ biến sáu năm, tích lũy vô số kinh nghiệm.
Tốt nhất có thể thành lập một Ti chuyên biệt, do a Phúc phụ trách, đôn đốc việc này.
Phủ binh thích hợp cho biên cương, mà Lương Châu có kinh nghiệm từ Hà Tây. Từ Thứ, Mạnh Kiến đều là những người tham dự lúc đầu thi hành phủ binh, có thể cho Văn Hòa hỗ trợ hết sức. Cho nên trọng tâm của phủ binh này, làm ở hai nơi Tịnh Châu và U Châu.
Thần cho rằng, quận Vu Trác mở Xa kỵ Tướng quân phủ, để cho Hữu Học chuyên môn phụ trách việc này, nhất định có thể thi hành nhanh chóng.
Thúc Tôn, Văn Viễn và Hữu Học quan hệ mật thiết.
Nếu như đổi lại là người khác, chưa chắc có thể tham gia vào việc quân, chỉ có Hữu Học, mới khiến cho hai người trong lòng nảy sinh oán niệm...
Tào Tháo khi nghe Quách Gia đề xuất thành lập một Ti, chuyên phụ trách thi hành phủ binh, ngay lập tức nghĩ tới Tào Bằng.
Nhưng, lão lại không nghĩ rằng, Quách Gia lại có thể để cho Tào Bằng mở phủ ở quận Trác.
Xa Kỵ Đại tướng quân?
Địa vị hơi cao a... Tuy nhiên cũng không coi là chuyện lớn. Tào Bằng bình định Tây Bắc, công lao rất lớn, cho dù là có người phản đối, cũng có thể thuyếtphục. Hắn vốn là Tiền tướng quân, trên nữa lại là Vệ tướng quân, Xa Kỵ Đại tướng quân. Vệ tướng quân bảo hộ đế đô, Tào Tháo cũng không muốn Tào Bằng bị cuốn vào trong đó.
Nhưng Xa Kỵ Đại tướng quân...
Đem Xa Kỵ Đại tướng quân đẩy ra Hứa Đô, chẳng phải là làm giảm bớt quyền uy?
Hơn nữa, mở phủ ở quận Trác, dường như có chút cổ quái. Quách Gia nói thì nói vậy, nhưng suy nghĩ cẩn thận, dường như có thâm ý.
Tào Tháo trầm ngâm thật lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên.
- Được!
Quách Gia âm thầm nhẹ nhàng thở ra, không nói lời nào, nhắm mắt dưỡng thần.
“A Phúc, để cho ngươi có thể ra khỏi nơi lốc xoáy, ta mất không ít tâm tư, ít nhất ngươi phải cho ta thêm năm phần trăm cổ phần, nếu không lần sau, ta sẽ không giúp ngươi.”
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Tháng mười năm thứ mười bốn Kiến An, rét đậm đã tới.
Tuyết nhỏ ở Trường An, trời quang đãng.
Từ khí Tào Bằng đến Trường An tới nay, bận rộn không ngừng.
Loạn Dương Phạm Vi Tòng tuy rằng sớm đã bình ổn, nhưng vẫn còn để lại sức ảnh hưởng. Sau khi Trường An trải qua cảnh phản quân vây thành, cũng xuất hiện một chút hỗn loạn. Tào Bằng thân là Tư đãi Giáo Úy, giám sát Tư đãi quan viên, hiệp trợ Doãn Tào Hồng Kinh Triệu ổn định thế cục ở Trường An, có thể nói là rối tinh rối mù, cơ bản là không được rỗi rãi.
May mắn, có hai người Bàng Thống, Thạch Thao trợ giúp, giảm bớt áp lực cực lớn cho hắn.
Bàng Thống tinh thông luật pháp, ở Hà Tây sáu năm, đối với Quan Trung rõ như lòng bàn tay; Thạch Thao nhiều lần đảm nhiệm Thái Thú ở Lưỡng quận, lại đã từng đảm nhiệm ở Lương Châu, cũng rất rõ tình hình ở Quan Trung. Nhưng dù vậy, Tào Bằng vẫn có cảm giác nhức đầu. Việc vặt mỗi ngày không ngừng, ví như chỉ vụ việc thanh tra việc hai nhà Vi, Dương, khiến cho hắn đau đầu vô cùng.
Vi thị, Dương thị, đã ở Quan Trung được một trăm năm.
Cùng với cường hào ở Quan Trung, có muôn vàn quan hệ.
Từ chỗ của hai nhà, tìm được thư từ qua lại giữa bọn họ và các nhà cường hào.
Theo ý của Tào Hồng, một khi đã điều tra được rồi, hoàn toàn đem nguyên nhân làm cho Quan Trung không ổn định trừ bỏ tận gốc.
Nhưng, lại bị Tào Bằng ngăn cản.
- Tử Liêm thúc phụ, không thể tiếp tục tra xét!
Kinh Triệu Trong quận Triệu Trường An, Tào Bằng cười khổ lắc đầu.
- Vì sao?
- Quá rối loạn, thứ này tra không rõ ràng lắm... Nếu thật sự tiếp tục tra, không phải là Quan Trung, chỉ sợ Hà Đông, Hà Lạc, Hà Nội đều phải bị cuốn vào. Vi thị và Dương gia, dù sao cũng là cường hào trăm năm, sao có thể không có liên hệ với các thế tộc khác? Nếu nói, chỉ một chút liên hệ sẽ truy tra, sợ là sẽ làm cho các thế tộc trong thiên hạ lâm vào hoảng sợ. Làm không tốt, chỉ sợ không thể tra rõ, còn có thể dẫn tới đại loạn.
- Chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ?
- Nêu không thì như thế nào?
Tào Bằng nói:
- Nếu tiếp tục tra, càng tra càng phiền phức... Ta tin, chỉ cần chúng ta duy trì cường thịnh, các thế gia này, tự nhiên biết nên làm như thế nào. Về phần cá lọt lưới này, mất đi sự ủng hộ của Vi thị và Dương gia, khó ra hồn. Cường hào thế tộc này, cũng biết rõ nên lựa chọn như thế nào, sẽ không làm loạn nữa.
Thế cục hiện nay, thêm một chuyện chi bằng ít một chuyện.
Mau chóng giải quyết sức ảnh hưởng của Vi thị, Dương gia mang đến, ổn định thế cục ở Quan Trung, mạnh mẽ khai thác, phát triển Tây Bắc, duy trì việc thông thương ở Tây Vực, mới là mấu chốt. Cuộc sống được yên ổn, ai lại còn muốn gây chuyện thị phi?
Tào Hồng tham tài, tính tình cũng có chút hung bạo.
Nhưng cũng không có nghĩa là y ngu xuẩn, ngược lại còn rất thông minh...
Thói quen tham tài, từ khi lão và Tào Bằng hợp tác, mỗi ngày đều thu tiền vào, mối lợi nhỏ này căn bản không coi là cái gì.
Y rất nhanh hiểu được ý tứ của Tào Bằng, tuy có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý...
Thấy Tào Hồng đồng ý không làm chuyện không hay nữa, cuối cùng Tào Bằng cũng được yên lòng.
Sự vụ của Tư đãi Giáo Úy, giao cho hai người Bàng Thống và Thạch Thao cùng nhau phụ trách, còn hắn thì đem tất cả tinh lực tập trung vào Hán Trung. Cũng có thể nói, là trao đổi giữa hắn và Trương Lỗ. Tuy Trương Lỗ quy thuận, nhưng vẫn còn chưa quyết định, phải lập tức rời đi Hán Trung. Đặc biệt Trương Vệ ở Dương Bình Quan, cùng với Dương Ngang vẫn còn đang chống lại sự tấn công của quân Tào như trước. Cũng may, Pháp Chính sau khi chiếm được Nam Trịnh, lập tức cho Điển Mãn mai phục.
Thái Thú Miện Dương Diêm Phố hay tin, cho quân quay về cứu viện. Ngờ đâu ở trên đường, gặp phục kích của quân Tào, mười ngàn quân Hán Trung bỏ chạy tan tác.
Điển Mãn làm gương cho binh sĩ, dẫn binh tiến sát trung quân, bắt giữ Diêm Phố. Mà quân coi giữ Miện Dương biết được tin tức, lập tức mở thành dâng hàng.
Trương Lỗ ở Nam Trịnh phát ra mệnh lệnh, bảo mọi người không được chống cự.
Các huyện đều hưởng ứng, chỉ có Trương Vệ, Dương Ngang ngoan cố chống cự. Nhưng đại thế đã mất, từ khi quân Tào không ngừng tiến vào chiếm giữ quận Võ Đô, gần sáu mươi ngàn binh mã như hổ rình mồi. Hách Chiêu, Trương Cáp, Hứa Nghi đều là những mãnh tướng thiện chiến, lại thêm Hạ Hầu Lan đã từng trải qua trăm trận chiến. Có thể nói, những mãnh tướng ở Tây Bắc đều tập trung ở quận Vũ Đô, mà Tào Bằng thì trấn thủ Trường An, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay. Trương Vệ, Dương Ngang lúc này chịu đựng áp lực, thực sự là rất lớn... Càng không cần phải nói, Trương Lỗ đã đầu hàng, hai người này nếu như tiếp tục ngoan cố chống lại, kết quả tất nhiên sẽ rất thê thảm.
Nói cách khác, Dương Bình Quan bị hạ, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!
Tào Bằng theo thư tín của Pháp Chính, biết được không hiểu vì sao mình lại trở thành hộ pháp Ngũ đấu mễ giáo.
Trương Lỗ vô cùng nhiệt tình, y lấy cách thức trao đổi thư tín, thảo luận xu thế phát triển Ngũ đấu mễ giáo.
Sau nhiều lần cân nhắc, Tào Bằng quyết định cùng với Trương Lỗ thảo luận về vấn đề tôn giáo này một chút.
Kết hợp với Phật giáo đời sau, cùng với giáo lí Thiên Chúa giáo, Cơ Đốc giáo hỗn tạp mà hắn chưa hiểu rõ hết nội dung, cùng với Trương Lỗ tiến hành nghiên cứu thảo luận toàn bộ mọi mặt.
-... Nay Đạo Phật phát triển, giáo lí mê hoặc, đã lan tràn hết đại giang nam bắc.
Mà Ngũ đấu mễ giáo, cố chấp ở Tây Xuyên, thật sự không phải là chuyện tốt. Giáo lí Lỗ công, vốn là thuật Hoàng lão chi, là giáo lí căn bản ở Trung Nguyên ta. Ngại vì thanh danh không lớn, khó có thể phục chúng. Nếu như không tiến hành sửa đổi, sớm muộn gì cũng sẽ bị đạo Phật thay thế.
Giáo lí của đạo Phật, xem trọng ở kiếp sau, mà coi nhẹ ở hiện tại.
Vì kiếp sau mờ mịt, không thực tế, là đại hoạn của Trung Nguyên ta. Đạo này tuyên dương làm việc thiện, chủ ý mặc dù rất tốt, nhưng nhìn chung lại không hợp với thời thế của Trung thổ ta. Thiên Trúc, một nước mọi rợ, ngu ngốc thiếu hiểu biết...
Lỗ công đương lúc ở thế thịnh mà kêu, dẫn nhân sĩ Hoàng lão, phát triển căn bản.
Thời kỳ đầu, Ngũ đấu mễ danh xưng như thế, rất tục, không đủ để trèo lên nơi thanh nhã. Hơn nữa nghe thấy căn bản của Hoàng lão, chú trọng về mặt đạo đức. Sao không lấy "Đạo" mà thay thế? Ta đi đường lớn, nhưng làm cho mỗi người trong thiên hạ đều biết!
Tào Bằng cho rằng, tên Ngũ đấu mễ giáo này rất tầm thường, hạn chế quá lớn, cũng không đủ để thể hiện ra giáo lí. Cho nên, Ngũ đấu mễ giáo này, không thể cùng với Phật giáo, cũng chính là Phật giáo đời sau so sánh được.
Lấy tên là "Đạo giáo", khiến cho người trong thiên hạ tôn sùng đạo lớn, phải là một tên vang dội nhất.
Tức thì Trương Lỗ gửi thư, bày tỏ đồng ý với ý tứ của Tào Bằng.
- Người đời đều xem trọng thần thánh, thiên tử vâng lệnh trời...
Ta từng nghe thấy, nơi cực tây có thần Da Hòa, được mọi người sùng bái. Nhưng ở phía đông tây thì không giống vậy, đạo giáo ra đời, là thay thế thần thánh, khiến cho người trong thiên hạ tín ngưỡng. Thời thượng cổ, có Bàn Cổ khai thiên, Nữ Oa tạo người, thì có Thái thượng ra đời. Lỗ công hiện nay, tôn thờ Bàn Cổ, kính trọng Nữ Oa, phụng thờ Thái thượng, mới là gốc rễ của đạo lớn.
Tào Bằng kiến nghị như thế, tương tự với tam thánh hợp nhất của phương Tây đời sau.
Bàn Cổ là thánh phụ, Nữ Oa là thánh mẫu, Thái thượng là Thánh tử. Về việc những chuyện ấy phải biên soạn như thế nào, chính là chuyện của Trương Lỗ. Chờ sau khi y triệu tập được một đội người giả thần giả thánh rồi, có lẽ cũng không thành vấn đề.
Sau đó, Tào Bằng lại đề nghị, thần quyền phục vụ cho quân quyền.
Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho đạo giáo áp chế Phật giáo, trở thành quốc giáo Trung Nguyên.
Về phần phải làm cụ thể như thế nào, Tào Bằng cũng không rõ ràng lắm, hắn chỉ có thể đưa ra một đề xuất, cho Trương Lỗ tham khảo.
Hai người cứ như vậy thư từ qua lại, thấm thoát, đã gần đến tháng mười một.
Bắc cương, Tào Tháo và Kha Bỉ Năng sau khi trải qua thăm dò đối phương, rốt cục đã bạo phát một cuộc đại chiến vô cùng mãnh liệt.
Hai bên triệu tập có hơn hai trăm ngàn binh mã, quyết chiến ở bên sông của Hung Nô, dưới núi Kỳ Liên.
Hai bên huyết chiến hơn mười ngày, cuối cùng Tào Tháo dựa vào lương thực sung túc, cùng với trang bị tốt hơn, đánh bại Kha Bỉ Năng. Trải qua trận chiến này, thực lực của Kha Bỉ Năng tổn hại nghiêm trọng, ở phía Đông Tiên Ti bộ hạ của Kha Bỉ Năng tự ý tách ra, vượt qua núi Đại Tiên Ti, trốn về phía Phù Dư quốc. Sau đó, Tào Tháo cho Trương Liêu làm Đại đô đốc ở U Châu, trấn thủ Liêu Đông, truy kích Tiên Ti ở phía Đông... Mà Tiên Ti ở phía tây Tố Lợi con trai của Đàn Thạch Hòe dẫn đầu, đề xuất khiêu chiến với Kha Bỉ Năng. Kha Bỉ Năng ở trong tình huống này, cũng biết nếu như cùng với Tào Tháo đánh tiếp, khó có kết quả.
Vì thế, Kha Bỉ Năng phái người nghị hòa với Tào Tháo, cũng đề xuất dẹp yên giáp ranh sông Hầu Hà, cùng nhau cai quản.
Tào Tháo cũng không muốn tiếp tục giằng co, vì thế sau khi cùng với Kha Bỉ Năng tiến hành bàn bạc một phen, cuối cùng đạt thành điều kiện nghị hòa.
Dẹp an giáp ranh sông Hầu Hà, lấy khu đất phía bắc là do Tiên Ti cai quản, phía nam là lãnh địa của Tào Ngụy.
Tào Ngụy và Tiên Ti, vĩnh viễn là huynh đệ, Tào Ngụy là huynh, Tiên Ti là đệ. Hàng năm Tiên Ti giao nộp cho Tào Ngụy ba mươi ngàn con trâu, tám ngàn con ngựa, một ngàn năm trăm xe da lông quý hiếm... Từ nay về sau Tào Ngụy và Tiên Ti, vĩnh viễn không khai chiến.
Bởi vì lần này nghị hòa, là ký kết ở vương trướng Long Thành của Tiên Ti.
Cho nên trong sử sách gọi là Minh ước Long Thành. Tuy nhiên, từ nay về sau, Long Thành không còn thuộc quyền cai trị của Tiên Ti nữa, mà trở thành lãnh địa của Tào Ngụy. Tào Tháo hạ chiếu, bố trí phía đông từ núi Đại Tiên Ti, phía tây tới sông Hung Nô, nam tới thành Thụ Hàng, bắc đến An Hầu Hà Quảng Mậu là đất của Tào châu. Điều này cũng có nghĩa, chính là những châu này, là do Tào Tháo ta đánh mà có được. Sau đó, Tào Tháo ở Tào châu, phân bố sáu quận cũng đều được đặt tên. Trong đó có hai quận, phân biệt là quận Chương và quận Bằng. Về phần ý tứ ở trong đó, mặc dù không nói, nhưng đã rất rõ ràng.
Tào Tháo đối với Tào Bằng vô cùng yêu thương, có thể nói là đạt tới cực hạn.
Không ngờ lấy tên quận Bằng làm trụ sở, khiến cho vô số người đều vô cùng hâm mộ...
Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, Tào Bằng sở dĩ được hưởng vinh quang, thật đúng là không phải người bình thường có thể được. Gần như tất cả các tướng lãnh dưới trướng của Tào Ngụy đều biết rằng, tiếc nuối lớn nhất của Tào Tháo đó là hận sao Tào Bằng không phải là con ruột của mình nên thường xuyên cảm thán.
Một người được Tào Tháo xem như con ruột, hơn nữa chiến công lớn lao, thanh danh vang dội, biết cách làm giàu, chỉ có thể hâm mộ, ngươi ghen tị thì không được... Nếu ngươi phải ghen tị, cũng có thể! Hãy đi ghen tị với Tào Cấp, có một đứa con quý hóa như vậy.
Một trận chiến ở sông Hung Nô, cũng hoàn toàn xác lập uy danh của Tào Tháo.
Từ thời Cao Tổ tới nay, mặc dù cũng có đại thắng, nhưng cũng không có chiến tích huy hoàng như thế này.
Dù đó là người không ưa gì Tào Tháo, không thừa nhận cũng không được. Một trận chiến ở sông Hung Nô, là từ thời Hán tới nay, là một chiến tích huy hoàng nhất, thậm chí chiến tích hơn xa cả Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh đánh Hồ cả ba nghìn dặm.
Hán Đế Lưu Hiệp, trong lòng dù không tình nguyện, cũng phải ngợi khen, cũng tuyên bố Tào Châu là thuộc quyền cai trị của nhà Hán...
Tín tức ở Hứa Đô liên tục đưa tin chiến tích huy hoàng của cuộc chiến ở sông Hung Nô.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Tào Tháo trở nên vang dội.
Cho dù là Tôn Quyền ở Giang Đông, còn có Lưu Chương ở Tây Xuyên, cũng không thể không phái người đến chúc mừng, khen ngợi công tích vĩ đại của Tào Tháo.
Dưới loại dư luận này, Tào Bằng ở Hà Hoàng đại khai sát giới, cũng không được chú ý nhiều lắm.
Cuối tháng mười một năm thứ mười bốn Kiến An, Tào Tháo hạ lệnh khải hoàn về lại đế đô.
Đảm nhiệm Đô úy lương tập Hải Tây là Thứ sử Tào châu, đồng thời lại hạ chiếu, điều Tiền Giả Thái Thú Võ Đô Hạ Hầu Lan đảm nhiệm Đại đô đốc Tào Châu, đóng quân ở quận Chương, cũng chính là thành Thụ Hàng trước kia, cũng bắt tay vào việc thi hành phủ binh.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
- Sao Đại vương lại bảo ta trở về đế đô?
Ở thành Trường An, Tào Bằng trừng mắt với Tào Hồng, nghi hoặc hỏi.
Tào Hồng gãi gãi đầu, cười khổ nói:
- Ta làm sao biết? Có lẽ là Đại vương muốn ban thưởng cho ngươi, cho nên mới bảo ngươi đi tới Nghiệp Thành yết kiến. Hiện giờ không phải là cuối năm ở cửa ải sao? Ta cũng muốn cùng ngươi trở về.
Tào Bằng tiếp nhận chiếu lệnh, nhất thời không hiểu vì sao phải rời khỏi quận giải.
Trở lại trong phủ, hắn gọi Bàng Thống và Pháp Chính tới.
Vào đầu tháng mười một, Trương Vệ bị quân Tào hung mãnh công kích, cuối cùng cũng không chống được, đành phải dâng Dương Bình Quan.
Bởi vậy, quận Hán Trung hoàn toàn bị hạ, quân Tào thuận lợi cướp lấy Hán Trung.
Tào Tháo lập tức lệnh cho Thạch Thao đảm nhiệm chức Thái Thú quận Hán Trung, cũng để cho hai người Điển Mãn, Hứa Nghi, đóng quân hai nơi là Mễ Thương Sơn cùng với Miện Dương, bắt tay vào ổn định thế cục. Sau đó, triệu Trương Lỗ tới Nghiệp Thành yết kiến, phong làm Huyện Hầu, không cần trở về Hán Trung nữa. Trương Lỗ lúc này, đã tập trung tư tưởng cho sự nghiệp tôn giáo lên trên hết, sau khi nhận được chiếu lệnh, không nói gì, liền rời đi Hán Trung. Khi tới Trường An, Trương Lỗ còn đặc biệt thăm hỏi Tào Bằng, cũng tiến hành thảo luận một lần nữa với Tào Bằng. Đi Nghiệp Thành lần này, y chuẩn bị sau khi bẩm báo với Tào Tháo, sẽ toàn lực phát triển sự nghiệp đạo giáo. Đồng thời Trương Lỗ đã phái người, tìm kiếm cao nhân ẩn sĩ hiệp trợ.
Pháp Chính cùng với Thạch Thao sau khi tiếp nhận Hán Trung, liền quay trở về Trường An.
Khi Bàng Thống biết được nội dung chiếu lệnh của Tào Tháo, hai người nhìn nhau cười, chắp tay cùng kêu lên nói:
- Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử!
Cỏ nuôi súc vật vàng khô xơ xác, đã không còn thấy cảnh dê bò gặm cỏ nữa, mà thay vào đó là không khí tiêu điều quạnh qũe.
Thành Thụ Hàng, đại doanh quân Tào.
Tào Chương thật cẩn thận bỏ thêm hai khối than củi vào trong chậu than, bảo trì độ ấm trong nha đường (gian nhà chính).
Ở giữa đại sảnh, Tào Tháo mặc áo bào gấm thật dày, mặt mày hớn hở đọc một phong thư, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười. Ba người Quách Gia, Tuân Du, Đổng Chiêu ngồi ngay ngắn một bên, đối diện với bọn họ, là các võ tướng Điển Vi, Hứa Chử, Lý Điển. Thấy Tào Tháo vui vẻ, tâm tình của mọi người cũng lập tức thoải mái theo.
Lần này Tào Tháo tự mình dẫn binh mã, đốc chiến thành Thụ Hàng, chính là vì muốn cùng với Kha Bỉ Năng đấu tay đôi với nhau.
Lúc đầu, mọi người cũng không đồng ý để lão dẫn binh xuất chinh. Nguyên nhân chủ yếu là vì Tây Bắc chưa định, mà thân thể của Tào Tháo, sau khi từ Kinh Châu trở về, tuy rằng đã bình phục, nhưng so với trước kia, rõ ràng là yếu hơn rất nhiều.
Bắc cương lạnh khủng khiếp, nếu chẳng may lại nhiễm phong hàn cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng Tào Tháo lại cứ khăng khăng một mực, không xuất chinh là không thể được!
Trong lòng của lão, từ trước tới nay vẫn ôm một giấc mộng, đó là mở rộng lãnh thổ, giống như các bậc tiền bối lấy việc tắm máu Hung Nô để làm trò cười vậy. Lúc trước, thì có Mông Điềm mở rộng cương thổ, vì Đại Tần đánh hạ đất Hà Nam; sau lại có Vệ Thanh Hoắc Khứ Bệnh lập được công trạng, Hoắc Khứ Bệnh giết Hung Nô đến nỗi bọn chúng nghe đến đã sợ mất mật. Trần Thang Kẻ nào phạm triều Hán ta chắc chắn bị diệt", Đậu Hiến tung hoành ở Mạc Bắc, khiến cho Hung Nô không dám trực tiếp dòm ngó Trung Nguyên... Công trạng lẫy lừng của các bậc tiền bối, ngay khi còn nhỏ, Tào Tháo đã nghĩ tới chuyện đó. Đáng tiếc, một trăm năm sau Tiên Ti lại xuất hiện một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất là Đàn Thạch Hòe hùng bá ở Mạc Bắc, lúc ấy Tào Tháo vẫn còn nhỏ tuổi, không thể tự mình đối mặt.
Mà nay, Đàn Thạch Hòe đã chết, nhưng lại có thêm một Kha Bỉ Năng.
Có lẽ so với Đàn Thạch Hòe, Kha Bỉ Năng này có chỗ không bằng. Nhưng đối với Tào Tháo, cũng là một đối thủ tốt.
Bất kể như thế nào, lão cũng không thể bỏ qua cơ hội này.
- Tây Bắc đã có Tân Võ Hương Hầu mới, ta cần chi phải lo lắng vô ích?
Đối với lời nói của mọi người "Tây Bắc chưa định", Tào Tháo coi thường không thèm để ý, dường như không có để ở trong lòng.
Ta đã đem một người giỏi nhất trong số các thủ hạ đặt ở Tây Bắc!
Nếu a Phúc không thể thu phục bọn Khương Để này, vậy sau này làm sao có thể phó thác đại sự?
Cho nên, từ khi Tào Bằng có được Tây Bắc, Tào Tháo cũng không để ý đến việc ở đó. Tất cả tinh lực của lão, đều tập trung ở tại Bắc cương. Cùng với thời tiết chuyển sang đông, trở nên rét đậm. Tiên Ti cũng sắp đến mùa gặt hái, Tào Tháo nhất định vào lúc này, phải giáo huấn thật tốt Tiên Ti một chút, giáo huấn Kha Bỉ Năng một chút.
Cho dù không thể tiêu diệt được Kha Bỉ Năng, lão cũng phải nghĩ cách, tiến xa hơn về phía bắc ngàn dặm.
Vì thế, ngay từ đầu thu, Tào Tháo đã gióng trống khua chiên, bắt đầu lo liệu việc này... Một trận chiến này, quan hệ trọng đại. Đáng đánh, Trung Nguyên trong tương lai năm mươi năm nữa, không cần lại đi lo lắng họa Hồ Tiên Ti ở Bắc cương.
Chỉ có điều, lão vạn lần không nghĩ tới, chiến sự ở Bắc cương này còn chưa triển khai, Tây Bắc đại thắng, đã truyền đến.
- A Phúc, quả nhiên rất có thủ đoạn.
Tào Tháo bỏ thư xuống, vẻ mặt tươi cười.
- Hán Trung, định rồi!
- A?
Đổng Chiêu chấn động:
- Hán Trung đã định vào khi nào?
- Lúc đầu cuộc chiến ở Hà Hoàng, a Phúc đã mật lệnh cho Viên Đức, dẫn bộ binh tiến đến Tử Ngọ Đạo, băng qua ngàn dặm hoang dã, lẳng lặng đến Nam Trịnh. Rồi sau đó bọn họ thu lấy Dương Tùng, cướp lấy Nam Trịnh, bắt được Trương Lỗ. Viên Đức sau đó, lại mai phục giữa đường, đánh bại Trương Lỗ thuộc cấp của Diêm Phố, chiếm lĩnh Miện Dương. Tuy rằng ở Dương Bình Quan Trương Vệ vẫn còn chưa đầu hàng, nhưng cũng đã kinh sợ không còn hồn vía, có lẽ sẽ không còn bao lâu nữa, a Phúc sẽ báo về tin chiến thắng.
Dứt lời, Đổng Chiêu cười tủm tỉm nhìn Điển Vi:
- Quân Minh, chúc mừng ngươi a!
Điển Vi cũng vô cùng hưng phấn, thậm chí quên cả đáp lễ, chỉ há rộng miệng, cười ha hả không ngừng.
Trên đời này lại có chuyện gì, có thể làm cho người ta thoải mái hơn so với tiền đồ của con mình? Điển Vi vẫn lo lắng, tương lai của Điển Mãn không thể gánh vác nổi gia đình này. Nhưng hiện tại xem ra, Điển gia trong vòng trăm năm, đã không cần phải lo lắng!
Nhưng thật ra Hứa Chử lại có chút mất hứng.
- A Phúc thật không công bằng.
- Trọng Khang, sao lại nói vậy?
- Viên Đức là huynh trưởng của hắn, lão Hổ nhà ta không phải huynh trưởng của hắn?
Vì sao chỉ chiếu cố Viên Đức, cũng không chiếu cố lão Hổ nhà ta. Tốt xấu gì cũng là tam ca của hắn, sao lại bên này nặng bên kia nhẹ.
Hoá ra, Hứa Chử ghen tị.
Những năm gần đây, y và Điển Vi chưa từng tranh cãi gay cấn như vậy giống như trước đó.
Mọi người ai cũng đã lớn tuổi, hơn nữa ở địa vị cao, sẽ không thể tính toán chi li. Hơn nữa, hai đứa con của hai nhà lại là anh em kết nghĩa, người lớn với nhau cũng không thể tranh nhau chuyện hơn thua. Điển Vi này, bản thân không phải là một người tranh đoạt quyền lực tốt lắm. Sau khi quân Hổ Bí giải tán, y vẫn đảm đương thân quân nha môn tướng của Tào Tháo, tuy rằng lộc quan rất cao, nhưng cũng không có quyền lực quá lớn. Ngược lại là Hứa Chử, nắm trong tay Hổ Vệ Quân, so với Điển Vi đắc ý hơn nhiều.
Nhưng trừ chuyện đó ra, dường như y không còn có gì hơn Điển Vi.
Luận về tín nhiệm của Tào Tháo, Điển Vi và y đã hình thành nên khoảng cách, hình thành cái hào rộng...
Luận về con cái, Điển Vi có bốn đứa con, mà y thì chỉ có một đứa con. So về con cháu, Điển Mãn và Hứa Nghi không kém nhau mấy, thế nhưng có Ngưu Cương, quan hệ rất tốt với Tào Chương, hiện giờ cũng đã làm được Trung Lang Tướng.
Nhà họ Điển, có hai Trung Lang.
Lại so sánh, cả nhà họ Hứa có vẻ yếu đi không ít.
Hiện tại Điển Mãn lại được công lao đánh chiếm Hán Trung, tương lai tất có phong thưởng. Trong lòng của Hứa Chử lập tức không thoải mái.
- Hổ Si ngươi, có gì để nói?
Viên Đức nhà ta là Nhị ca của a Phúc, tiểu lão Hổ nhà ngươi, bất quá cũng chỉ là huynh đệ của Viên Đức. A Phúc đương nhiên phải chiếu cố Nhị ca trước, sau đó mới chiếu cố tiểu lão Hổ nhà ngươi. Theo ta thấy, a Phúc làm việc này, lại rất có đạo lý, công bằng, vô cùng công bằng!
Nghe Hứa Chử oán giận, Điển Vi lập tức không đồng ý.
Hai người cũng là khắc khẩu, chỉ một câu đã nảy sinh tranh chấp không ngừng.
Lý Điển trực tiếp lúc lắc đầu, cố ý không quan tâm. Quách Gia và Tuân Du thì thầm to nhỏ với nhau, Đổng Chiêu thì thả hồn khắp nơi, nhắm mắt dưỡng thần. Tào Chương làm vãn bối, đương nhiên không thể nói được gì. Chỉ thấy hai người làm cho mặt đỏ tai hồng, cũng đành gượng mỉm cười.
- Được rồi, đừng có tranh chấp nữa!
Tào Tháo đập bàn một cái, cả giận nói:
- Xem hai người các ngươi còn ra thể thống gì? Nơi này đang thảo luận đại sự, các ngươi lại...
Nếu như còn tranh chấp nữa, lập tức cút ra ngoài cho ta.
Tào Tháo giận dữ, Điển Vi và Hứa Chử lập tức ngậm miệng lại.
Quách Gia lúc này mới mở miệng nói:
- Đại vương, Hán Trung nếu như đã yên, không biết kế tiếp, tính như thế nào?
Tào Tháo nhắm mắt lại, trầm ngâm không nói.
Một lát sau, lão mới trả lời:
- Từ khi bắt đầu năm Kiến An thứ mười một, chinh chiến liên tục mấy năm.
Tuy nói mấy năm nay Hà Nam, Hà Bắc được mùa thu hoạch, quốc khố tràn đầy, nhưng cũng không thể tránh được tiêu hao thật lớn... Năm sau cai trị Tịnh Châu, tất nhiên tiêu phí quá lớn. Dưới loại tình huống này, nếu như lập tức đánh chiếm Tây Xuyên, tổn thất triệt để.
Tôn Trọng hiện nay có âm mưu, cai trị Kiến Khang, dã tâm này rất rõ ràng, không thể không phòng.
Ta nghĩ, trước mắt lấy "Trị" là việc chính, trong vòng hai năm, tận lực giảm bớt chiến sự, khôi phục nguyên khí, tích tụ lực lượng. Hữu Học đã đem chức Thái Thú Hán Dương nhường lại, thiết nghĩ là muốn vì ta khai thác Tây Vực ở Tây Bắc, phát triển mạnh thêm. Một khi đã như vậy, bãi chức Thái Thú Hán Dương Giả Tinh Giả, làm Thái Thú Võ Đô, do Trung Lang Tướng Điển Nông Tảo Chi tiếp quản Hán Dương, đảm nhiệm chức Thái Thú Hán Dương, phối hợp với Văn Hòa chủ trì đại cục.
Mặt khác, Hữu Học ở quận Hà Tây, mới thử nghiệm chế độ Phủ binh, binh nông hợp nhất, binh mục hợp nhất, hiệu quả rõ rệt.
Ta quyết định cho ba nơi U Châu, Tịnh Châu, Lương Châu thi hành cùng lúc chế độ phủ binh.
Trương Liêu đảm nhiệm Đại đô đốc U Châu, Thúc Tôn làm Đại đô đốc Tịnh Châu, Văn Hòa đảm nhiệm Đại đô đốc Lương Châu...
Chư quân nghĩ như thế nào?
Ánh mắt của Tào Tháo sáng quắc, nhìn mọi người chung quanh.
Bọn người Quách Gia đã hiểu rõ tâm ý của Tào Tháo, ý tứ của Đại vương, rõ ràng là muốn xóa hết dấu ấn của nhà Hán trong quân, cũng đánh dấu dấu ấn của họ Tào. Có thể tưởng tượng, ba Châu thi hành chế độ phủ binh, sẽ mang đến ảnh hưởng đến dường nào? Quân chế của quân Hán từ thời Cao Tổ xác lập tới nay, đã có gần bốn trăm năm. Mà nay, dấu ấn của bốn trăm năm vừa mới bị tiêu trừ... Dã tâm của Tào Tháo, cũng vì vậy mà thể hiện, thay thế được nhà Hán, đã không còn xa rồi.
- Phương pháp phủ binh, quả thực rất hợp thời.
Thần đồng ý ba Châu thi hành phủ binh... Tuy nhiên, thi hành như thế nào, tốt nhất vẫn là thảo luận với Hữu Học nhiều hơn. Dù sao, đây cũng là ý tưởng của hắn đề xuất, hơn nữa ở quận Hà Tây, đã phổ biến sáu năm, tích lũy vô số kinh nghiệm.
Tốt nhất có thể thành lập một Ti chuyên biệt, do a Phúc phụ trách, đôn đốc việc này.
Phủ binh thích hợp cho biên cương, mà Lương Châu có kinh nghiệm từ Hà Tây. Từ Thứ, Mạnh Kiến đều là những người tham dự lúc đầu thi hành phủ binh, có thể cho Văn Hòa hỗ trợ hết sức. Cho nên trọng tâm của phủ binh này, làm ở hai nơi Tịnh Châu và U Châu.
Thần cho rằng, quận Vu Trác mở Xa kỵ Tướng quân phủ, để cho Hữu Học chuyên môn phụ trách việc này, nhất định có thể thi hành nhanh chóng.
Thúc Tôn, Văn Viễn và Hữu Học quan hệ mật thiết.
Nếu như đổi lại là người khác, chưa chắc có thể tham gia vào việc quân, chỉ có Hữu Học, mới khiến cho hai người trong lòng nảy sinh oán niệm...
Tào Tháo khi nghe Quách Gia đề xuất thành lập một Ti, chuyên phụ trách thi hành phủ binh, ngay lập tức nghĩ tới Tào Bằng.
Nhưng, lão lại không nghĩ rằng, Quách Gia lại có thể để cho Tào Bằng mở phủ ở quận Trác.
Xa Kỵ Đại tướng quân?
Địa vị hơi cao a... Tuy nhiên cũng không coi là chuyện lớn. Tào Bằng bình định Tây Bắc, công lao rất lớn, cho dù là có người phản đối, cũng có thể thuyếtphục. Hắn vốn là Tiền tướng quân, trên nữa lại là Vệ tướng quân, Xa Kỵ Đại tướng quân. Vệ tướng quân bảo hộ đế đô, Tào Tháo cũng không muốn Tào Bằng bị cuốn vào trong đó.
Nhưng Xa Kỵ Đại tướng quân...
Đem Xa Kỵ Đại tướng quân đẩy ra Hứa Đô, chẳng phải là làm giảm bớt quyền uy?
Hơn nữa, mở phủ ở quận Trác, dường như có chút cổ quái. Quách Gia nói thì nói vậy, nhưng suy nghĩ cẩn thận, dường như có thâm ý.
Tào Tháo trầm ngâm thật lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên.
- Được!
Quách Gia âm thầm nhẹ nhàng thở ra, không nói lời nào, nhắm mắt dưỡng thần.
“A Phúc, để cho ngươi có thể ra khỏi nơi lốc xoáy, ta mất không ít tâm tư, ít nhất ngươi phải cho ta thêm năm phần trăm cổ phần, nếu không lần sau, ta sẽ không giúp ngươi.”
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Tháng mười năm thứ mười bốn Kiến An, rét đậm đã tới.
Tuyết nhỏ ở Trường An, trời quang đãng.
Từ khí Tào Bằng đến Trường An tới nay, bận rộn không ngừng.
Loạn Dương Phạm Vi Tòng tuy rằng sớm đã bình ổn, nhưng vẫn còn để lại sức ảnh hưởng. Sau khi Trường An trải qua cảnh phản quân vây thành, cũng xuất hiện một chút hỗn loạn. Tào Bằng thân là Tư đãi Giáo Úy, giám sát Tư đãi quan viên, hiệp trợ Doãn Tào Hồng Kinh Triệu ổn định thế cục ở Trường An, có thể nói là rối tinh rối mù, cơ bản là không được rỗi rãi.
May mắn, có hai người Bàng Thống, Thạch Thao trợ giúp, giảm bớt áp lực cực lớn cho hắn.
Bàng Thống tinh thông luật pháp, ở Hà Tây sáu năm, đối với Quan Trung rõ như lòng bàn tay; Thạch Thao nhiều lần đảm nhiệm Thái Thú ở Lưỡng quận, lại đã từng đảm nhiệm ở Lương Châu, cũng rất rõ tình hình ở Quan Trung. Nhưng dù vậy, Tào Bằng vẫn có cảm giác nhức đầu. Việc vặt mỗi ngày không ngừng, ví như chỉ vụ việc thanh tra việc hai nhà Vi, Dương, khiến cho hắn đau đầu vô cùng.
Vi thị, Dương thị, đã ở Quan Trung được một trăm năm.
Cùng với cường hào ở Quan Trung, có muôn vàn quan hệ.
Từ chỗ của hai nhà, tìm được thư từ qua lại giữa bọn họ và các nhà cường hào.
Theo ý của Tào Hồng, một khi đã điều tra được rồi, hoàn toàn đem nguyên nhân làm cho Quan Trung không ổn định trừ bỏ tận gốc.
Nhưng, lại bị Tào Bằng ngăn cản.
- Tử Liêm thúc phụ, không thể tiếp tục tra xét!
Kinh Triệu Trong quận Triệu Trường An, Tào Bằng cười khổ lắc đầu.
- Vì sao?
- Quá rối loạn, thứ này tra không rõ ràng lắm... Nếu thật sự tiếp tục tra, không phải là Quan Trung, chỉ sợ Hà Đông, Hà Lạc, Hà Nội đều phải bị cuốn vào. Vi thị và Dương gia, dù sao cũng là cường hào trăm năm, sao có thể không có liên hệ với các thế tộc khác? Nếu nói, chỉ một chút liên hệ sẽ truy tra, sợ là sẽ làm cho các thế tộc trong thiên hạ lâm vào hoảng sợ. Làm không tốt, chỉ sợ không thể tra rõ, còn có thể dẫn tới đại loạn.
- Chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ?
- Nêu không thì như thế nào?
Tào Bằng nói:
- Nếu tiếp tục tra, càng tra càng phiền phức... Ta tin, chỉ cần chúng ta duy trì cường thịnh, các thế gia này, tự nhiên biết nên làm như thế nào. Về phần cá lọt lưới này, mất đi sự ủng hộ của Vi thị và Dương gia, khó ra hồn. Cường hào thế tộc này, cũng biết rõ nên lựa chọn như thế nào, sẽ không làm loạn nữa.
Thế cục hiện nay, thêm một chuyện chi bằng ít một chuyện.
Mau chóng giải quyết sức ảnh hưởng của Vi thị, Dương gia mang đến, ổn định thế cục ở Quan Trung, mạnh mẽ khai thác, phát triển Tây Bắc, duy trì việc thông thương ở Tây Vực, mới là mấu chốt. Cuộc sống được yên ổn, ai lại còn muốn gây chuyện thị phi?
Tào Hồng tham tài, tính tình cũng có chút hung bạo.
Nhưng cũng không có nghĩa là y ngu xuẩn, ngược lại còn rất thông minh...
Thói quen tham tài, từ khi lão và Tào Bằng hợp tác, mỗi ngày đều thu tiền vào, mối lợi nhỏ này căn bản không coi là cái gì.
Y rất nhanh hiểu được ý tứ của Tào Bằng, tuy có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý...
Thấy Tào Hồng đồng ý không làm chuyện không hay nữa, cuối cùng Tào Bằng cũng được yên lòng.
Sự vụ của Tư đãi Giáo Úy, giao cho hai người Bàng Thống và Thạch Thao cùng nhau phụ trách, còn hắn thì đem tất cả tinh lực tập trung vào Hán Trung. Cũng có thể nói, là trao đổi giữa hắn và Trương Lỗ. Tuy Trương Lỗ quy thuận, nhưng vẫn còn chưa quyết định, phải lập tức rời đi Hán Trung. Đặc biệt Trương Vệ ở Dương Bình Quan, cùng với Dương Ngang vẫn còn đang chống lại sự tấn công của quân Tào như trước. Cũng may, Pháp Chính sau khi chiếm được Nam Trịnh, lập tức cho Điển Mãn mai phục.
Thái Thú Miện Dương Diêm Phố hay tin, cho quân quay về cứu viện. Ngờ đâu ở trên đường, gặp phục kích của quân Tào, mười ngàn quân Hán Trung bỏ chạy tan tác.
Điển Mãn làm gương cho binh sĩ, dẫn binh tiến sát trung quân, bắt giữ Diêm Phố. Mà quân coi giữ Miện Dương biết được tin tức, lập tức mở thành dâng hàng.
Trương Lỗ ở Nam Trịnh phát ra mệnh lệnh, bảo mọi người không được chống cự.
Các huyện đều hưởng ứng, chỉ có Trương Vệ, Dương Ngang ngoan cố chống cự. Nhưng đại thế đã mất, từ khi quân Tào không ngừng tiến vào chiếm giữ quận Võ Đô, gần sáu mươi ngàn binh mã như hổ rình mồi. Hách Chiêu, Trương Cáp, Hứa Nghi đều là những mãnh tướng thiện chiến, lại thêm Hạ Hầu Lan đã từng trải qua trăm trận chiến. Có thể nói, những mãnh tướng ở Tây Bắc đều tập trung ở quận Vũ Đô, mà Tào Bằng thì trấn thủ Trường An, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay. Trương Vệ, Dương Ngang lúc này chịu đựng áp lực, thực sự là rất lớn... Càng không cần phải nói, Trương Lỗ đã đầu hàng, hai người này nếu như tiếp tục ngoan cố chống lại, kết quả tất nhiên sẽ rất thê thảm.
Nói cách khác, Dương Bình Quan bị hạ, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!
Tào Bằng theo thư tín của Pháp Chính, biết được không hiểu vì sao mình lại trở thành hộ pháp Ngũ đấu mễ giáo.
Trương Lỗ vô cùng nhiệt tình, y lấy cách thức trao đổi thư tín, thảo luận xu thế phát triển Ngũ đấu mễ giáo.
Sau nhiều lần cân nhắc, Tào Bằng quyết định cùng với Trương Lỗ thảo luận về vấn đề tôn giáo này một chút.
Kết hợp với Phật giáo đời sau, cùng với giáo lí Thiên Chúa giáo, Cơ Đốc giáo hỗn tạp mà hắn chưa hiểu rõ hết nội dung, cùng với Trương Lỗ tiến hành nghiên cứu thảo luận toàn bộ mọi mặt.
-... Nay Đạo Phật phát triển, giáo lí mê hoặc, đã lan tràn hết đại giang nam bắc.
Mà Ngũ đấu mễ giáo, cố chấp ở Tây Xuyên, thật sự không phải là chuyện tốt. Giáo lí Lỗ công, vốn là thuật Hoàng lão chi, là giáo lí căn bản ở Trung Nguyên ta. Ngại vì thanh danh không lớn, khó có thể phục chúng. Nếu như không tiến hành sửa đổi, sớm muộn gì cũng sẽ bị đạo Phật thay thế.
Giáo lí của đạo Phật, xem trọng ở kiếp sau, mà coi nhẹ ở hiện tại.
Vì kiếp sau mờ mịt, không thực tế, là đại hoạn của Trung Nguyên ta. Đạo này tuyên dương làm việc thiện, chủ ý mặc dù rất tốt, nhưng nhìn chung lại không hợp với thời thế của Trung thổ ta. Thiên Trúc, một nước mọi rợ, ngu ngốc thiếu hiểu biết...
Lỗ công đương lúc ở thế thịnh mà kêu, dẫn nhân sĩ Hoàng lão, phát triển căn bản.
Thời kỳ đầu, Ngũ đấu mễ danh xưng như thế, rất tục, không đủ để trèo lên nơi thanh nhã. Hơn nữa nghe thấy căn bản của Hoàng lão, chú trọng về mặt đạo đức. Sao không lấy "Đạo" mà thay thế? Ta đi đường lớn, nhưng làm cho mỗi người trong thiên hạ đều biết!
Tào Bằng cho rằng, tên Ngũ đấu mễ giáo này rất tầm thường, hạn chế quá lớn, cũng không đủ để thể hiện ra giáo lí. Cho nên, Ngũ đấu mễ giáo này, không thể cùng với Phật giáo, cũng chính là Phật giáo đời sau so sánh được.
Lấy tên là "Đạo giáo", khiến cho người trong thiên hạ tôn sùng đạo lớn, phải là một tên vang dội nhất.
Tức thì Trương Lỗ gửi thư, bày tỏ đồng ý với ý tứ của Tào Bằng.
- Người đời đều xem trọng thần thánh, thiên tử vâng lệnh trời...
Ta từng nghe thấy, nơi cực tây có thần Da Hòa, được mọi người sùng bái. Nhưng ở phía đông tây thì không giống vậy, đạo giáo ra đời, là thay thế thần thánh, khiến cho người trong thiên hạ tín ngưỡng. Thời thượng cổ, có Bàn Cổ khai thiên, Nữ Oa tạo người, thì có Thái thượng ra đời. Lỗ công hiện nay, tôn thờ Bàn Cổ, kính trọng Nữ Oa, phụng thờ Thái thượng, mới là gốc rễ của đạo lớn.
Tào Bằng kiến nghị như thế, tương tự với tam thánh hợp nhất của phương Tây đời sau.
Bàn Cổ là thánh phụ, Nữ Oa là thánh mẫu, Thái thượng là Thánh tử. Về việc những chuyện ấy phải biên soạn như thế nào, chính là chuyện của Trương Lỗ. Chờ sau khi y triệu tập được một đội người giả thần giả thánh rồi, có lẽ cũng không thành vấn đề.
Sau đó, Tào Bằng lại đề nghị, thần quyền phục vụ cho quân quyền.
Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho đạo giáo áp chế Phật giáo, trở thành quốc giáo Trung Nguyên.
Về phần phải làm cụ thể như thế nào, Tào Bằng cũng không rõ ràng lắm, hắn chỉ có thể đưa ra một đề xuất, cho Trương Lỗ tham khảo.
Hai người cứ như vậy thư từ qua lại, thấm thoát, đã gần đến tháng mười một.
Bắc cương, Tào Tháo và Kha Bỉ Năng sau khi trải qua thăm dò đối phương, rốt cục đã bạo phát một cuộc đại chiến vô cùng mãnh liệt.
Hai bên triệu tập có hơn hai trăm ngàn binh mã, quyết chiến ở bên sông của Hung Nô, dưới núi Kỳ Liên.
Hai bên huyết chiến hơn mười ngày, cuối cùng Tào Tháo dựa vào lương thực sung túc, cùng với trang bị tốt hơn, đánh bại Kha Bỉ Năng. Trải qua trận chiến này, thực lực của Kha Bỉ Năng tổn hại nghiêm trọng, ở phía Đông Tiên Ti bộ hạ của Kha Bỉ Năng tự ý tách ra, vượt qua núi Đại Tiên Ti, trốn về phía Phù Dư quốc. Sau đó, Tào Tháo cho Trương Liêu làm Đại đô đốc ở U Châu, trấn thủ Liêu Đông, truy kích Tiên Ti ở phía Đông... Mà Tiên Ti ở phía tây Tố Lợi con trai của Đàn Thạch Hòe dẫn đầu, đề xuất khiêu chiến với Kha Bỉ Năng. Kha Bỉ Năng ở trong tình huống này, cũng biết nếu như cùng với Tào Tháo đánh tiếp, khó có kết quả.
Vì thế, Kha Bỉ Năng phái người nghị hòa với Tào Tháo, cũng đề xuất dẹp yên giáp ranh sông Hầu Hà, cùng nhau cai quản.
Tào Tháo cũng không muốn tiếp tục giằng co, vì thế sau khi cùng với Kha Bỉ Năng tiến hành bàn bạc một phen, cuối cùng đạt thành điều kiện nghị hòa.
Dẹp an giáp ranh sông Hầu Hà, lấy khu đất phía bắc là do Tiên Ti cai quản, phía nam là lãnh địa của Tào Ngụy.
Tào Ngụy và Tiên Ti, vĩnh viễn là huynh đệ, Tào Ngụy là huynh, Tiên Ti là đệ. Hàng năm Tiên Ti giao nộp cho Tào Ngụy ba mươi ngàn con trâu, tám ngàn con ngựa, một ngàn năm trăm xe da lông quý hiếm... Từ nay về sau Tào Ngụy và Tiên Ti, vĩnh viễn không khai chiến.
Bởi vì lần này nghị hòa, là ký kết ở vương trướng Long Thành của Tiên Ti.
Cho nên trong sử sách gọi là Minh ước Long Thành. Tuy nhiên, từ nay về sau, Long Thành không còn thuộc quyền cai trị của Tiên Ti nữa, mà trở thành lãnh địa của Tào Ngụy. Tào Tháo hạ chiếu, bố trí phía đông từ núi Đại Tiên Ti, phía tây tới sông Hung Nô, nam tới thành Thụ Hàng, bắc đến An Hầu Hà Quảng Mậu là đất của Tào châu. Điều này cũng có nghĩa, chính là những châu này, là do Tào Tháo ta đánh mà có được. Sau đó, Tào Tháo ở Tào châu, phân bố sáu quận cũng đều được đặt tên. Trong đó có hai quận, phân biệt là quận Chương và quận Bằng. Về phần ý tứ ở trong đó, mặc dù không nói, nhưng đã rất rõ ràng.
Tào Tháo đối với Tào Bằng vô cùng yêu thương, có thể nói là đạt tới cực hạn.
Không ngờ lấy tên quận Bằng làm trụ sở, khiến cho vô số người đều vô cùng hâm mộ...
Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, Tào Bằng sở dĩ được hưởng vinh quang, thật đúng là không phải người bình thường có thể được. Gần như tất cả các tướng lãnh dưới trướng của Tào Ngụy đều biết rằng, tiếc nuối lớn nhất của Tào Tháo đó là hận sao Tào Bằng không phải là con ruột của mình nên thường xuyên cảm thán.
Một người được Tào Tháo xem như con ruột, hơn nữa chiến công lớn lao, thanh danh vang dội, biết cách làm giàu, chỉ có thể hâm mộ, ngươi ghen tị thì không được... Nếu ngươi phải ghen tị, cũng có thể! Hãy đi ghen tị với Tào Cấp, có một đứa con quý hóa như vậy.
Một trận chiến ở sông Hung Nô, cũng hoàn toàn xác lập uy danh của Tào Tháo.
Từ thời Cao Tổ tới nay, mặc dù cũng có đại thắng, nhưng cũng không có chiến tích huy hoàng như thế này.
Dù đó là người không ưa gì Tào Tháo, không thừa nhận cũng không được. Một trận chiến ở sông Hung Nô, là từ thời Hán tới nay, là một chiến tích huy hoàng nhất, thậm chí chiến tích hơn xa cả Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh đánh Hồ cả ba nghìn dặm.
Hán Đế Lưu Hiệp, trong lòng dù không tình nguyện, cũng phải ngợi khen, cũng tuyên bố Tào Châu là thuộc quyền cai trị của nhà Hán...
Tín tức ở Hứa Đô liên tục đưa tin chiến tích huy hoàng của cuộc chiến ở sông Hung Nô.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Tào Tháo trở nên vang dội.
Cho dù là Tôn Quyền ở Giang Đông, còn có Lưu Chương ở Tây Xuyên, cũng không thể không phái người đến chúc mừng, khen ngợi công tích vĩ đại của Tào Tháo.
Dưới loại dư luận này, Tào Bằng ở Hà Hoàng đại khai sát giới, cũng không được chú ý nhiều lắm.
Cuối tháng mười một năm thứ mười bốn Kiến An, Tào Tháo hạ lệnh khải hoàn về lại đế đô.
Đảm nhiệm Đô úy lương tập Hải Tây là Thứ sử Tào châu, đồng thời lại hạ chiếu, điều Tiền Giả Thái Thú Võ Đô Hạ Hầu Lan đảm nhiệm Đại đô đốc Tào Châu, đóng quân ở quận Chương, cũng chính là thành Thụ Hàng trước kia, cũng bắt tay vào việc thi hành phủ binh.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
- Sao Đại vương lại bảo ta trở về đế đô?
Ở thành Trường An, Tào Bằng trừng mắt với Tào Hồng, nghi hoặc hỏi.
Tào Hồng gãi gãi đầu, cười khổ nói:
- Ta làm sao biết? Có lẽ là Đại vương muốn ban thưởng cho ngươi, cho nên mới bảo ngươi đi tới Nghiệp Thành yết kiến. Hiện giờ không phải là cuối năm ở cửa ải sao? Ta cũng muốn cùng ngươi trở về.
Tào Bằng tiếp nhận chiếu lệnh, nhất thời không hiểu vì sao phải rời khỏi quận giải.
Trở lại trong phủ, hắn gọi Bàng Thống và Pháp Chính tới.
Vào đầu tháng mười một, Trương Vệ bị quân Tào hung mãnh công kích, cuối cùng cũng không chống được, đành phải dâng Dương Bình Quan.
Bởi vậy, quận Hán Trung hoàn toàn bị hạ, quân Tào thuận lợi cướp lấy Hán Trung.
Tào Tháo lập tức lệnh cho Thạch Thao đảm nhiệm chức Thái Thú quận Hán Trung, cũng để cho hai người Điển Mãn, Hứa Nghi, đóng quân hai nơi là Mễ Thương Sơn cùng với Miện Dương, bắt tay vào ổn định thế cục. Sau đó, triệu Trương Lỗ tới Nghiệp Thành yết kiến, phong làm Huyện Hầu, không cần trở về Hán Trung nữa. Trương Lỗ lúc này, đã tập trung tư tưởng cho sự nghiệp tôn giáo lên trên hết, sau khi nhận được chiếu lệnh, không nói gì, liền rời đi Hán Trung. Khi tới Trường An, Trương Lỗ còn đặc biệt thăm hỏi Tào Bằng, cũng tiến hành thảo luận một lần nữa với Tào Bằng. Đi Nghiệp Thành lần này, y chuẩn bị sau khi bẩm báo với Tào Tháo, sẽ toàn lực phát triển sự nghiệp đạo giáo. Đồng thời Trương Lỗ đã phái người, tìm kiếm cao nhân ẩn sĩ hiệp trợ.
Pháp Chính cùng với Thạch Thao sau khi tiếp nhận Hán Trung, liền quay trở về Trường An.
Khi Bàng Thống biết được nội dung chiếu lệnh của Tào Tháo, hai người nhìn nhau cười, chắp tay cùng kêu lên nói:
- Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử!
Tác giả :
Canh Tân