Tào Tặc
Chương 655: Nấu rượu , thưởng mai , tiếp tục bàn về Giang Đông .
Lời nói của Tào Tháo không có chút khí lửa, nhưng khi Tào Bằng nghe thấy, giống như tiếng sấm nổ bên tai, làm cho hắn giật mình lạnh run người.
Tất nhiên không thể nói trong lòng hắn có quỷ, mà những lời này, rất nhiều hàm ý.
Làm tốt chuyện lớn?
Sao gọi là làm tốt chuyện lớn?
Tiêu chuẩn này với người khác mà nói sẽ rất khó hiểu. Nhưng ở địa vị như ngày hôm nay của Tào Tháo, “làm tốt chuyện lớn” này có thể doạ người. Cho dù trong lòng Tào Bằng không thẹn, đột nhiên nghe thấy Tào Tháo nói như vậy, cũng thấy hết hồn, có chút sợ hãi.
- Thúc phụ, xin chỉ giáo?
Tào Tháo cười ha ha nhưng không trả lời.
Chỉ thấy ông ta ra đình hóng mát, kéo tay Tào Bằng cùng vào đình ngồi.
Tự động có tỳ nữ đem ngọc tương lên, Tào Tháo cầm ly lên, khẽ mỉm cười nói:
- A Phúc, uống hết ly rượu này, nói cũng không muộn.
Rượu là rượu ngon, nhưng trong lòng Tào Bằng có chút thiếu tự tin, uống đến miệng cũng không có mùi vị.
Đợi Tào Tháo bỏ ly rượu xuống, Tào Bằng cười khổ nói:
- Thúc phụ, xin thúc giải thích nghi hoặc cho cháu, nếu không trong lòng cháu thấy sợ hãi, khó thưởng thức món ngon.
- Thật sao?
Tào Tháo mỉm cười, đôi mắt thu hẹp lại thành một đường kẻ. Một lúc sau, ông ta trầm giọng nói:
- Nếu A Phúc không có làm gì không phải, thì sao lại hoảng sợ?
- Cũng không phải trong lòng có quỷ, chỉ là Thúc phụ bây giờ đã không còn như xưa.
Thúc phụ ngày nay, quản lý triều đình, dưới một người, trên vạn người, khí thế không bình thường. Một lời của Thúc phụ, nếu không suy nghĩ sâu xa sẽ tự cảm thấy như lạc trong sương mù, vì kính mà sợ, vì sợ mà hoảng… Đó không phải là câu nói khoác, thật sự Thúc phụ rất khí thế, làm cho cháu cảm thấy kích động.
Hiện tại lão nhân gia không phải là người bình thường, thúc nói một câu, những người như chúng ta phải luôn cân nhắc kỹ càng.
Tào Bằng nói chính là lời nói rất thành thật, làm cho Tào Tháo không kiềm nổi cười ha hả.
- A Phúc, ngươi có khiếu học, nhưng không xuất sắc nhất; ngươi nhanh trí, nhưng không phải nhạy bén nhất; ngươi rất dũng mãnh, nhưng không phải là thiên hạ vô địch; ngươi tinh thông chiến sự, nhưng không mưu lược hơn người. Ở bên trong mọi người, ngươi là người ở giữa, nhưng ta lại tin ngươi, biết sao không?
Ngươi chính là người vạn năng, thông hiểu mọi thứ, nhưng không có thứ nào giỏi nhất.
Đó cũng có thể là một đặc điểm rõ rệt của người đời sau.
Tin tức bùng nổ, trí thức bùng nổ, thế cho nên mặc kệ đó là gì, đều biết được một ít. Mà tri thức của một ngàn tám trăm năm sau so với thời đại này mà nói, không thể nghi ngờ đã vượt mức quy định. Nhưng, chỉ dựa vào điều này, không đủ để Tào Tháo coi trọng.
Tào Bằng nghe được, xấu hổ gãi gãi đầu,
- Cháu không biết.
- Vậy ta nói với ngươi, ngươi có dám nói lời thật không?
- A?
- Giống như lý lẽ hồi nãy ngươi mới nói, làm sao ta không biết?
Nhưng, trừ ngươi ra, không có ai dám nói vậy trước mặt ta. Ta thích ngươi điểm này, cho nên ta tin tưởng lòng dạ của A Phúc trong sáng vô tư.
- Thúc đừng làm cháu sợ.
Tào Tháo cười nói:
- Ngươi đừng vội sợ, ta có một chuyện hỏi ngươi, ngươi hãy trả lời thành thật.
Tào Bằng vội trả lời:
- Thúc phụ cứ hỏi, nếu cháu biết sẽ nói, đã nói thì nói hết.
- Ha ha ha, một câu biết thì sẽ nói, đã nói là nói hết rất tốt… A Phúc, vậy ta hỏi ngươi, Viên Huyền Thạc là ai? Bây giờ Ích Châu sụp đổ có liên quan đến ngươi không?
- Chuyện này…
Thật sự Tào Bằng không ngờ đột nhiên Tào Tháo lại hỏi chuyện này, ít nhiều cũng khiến hắn giật mình. Tuy nhiên, suy nghĩ một chút, đó cũng không ngạc nhiên. Những gì hắn đã làm ở Ích Châu, nếu Pháp Chính báo lại với Trương Tùng, như vậy trong lời nói Trương Tùng khó tránh khỏi đã để lộ ra. Tào Tháo biết chuyện này cũng không phải chuyện lạ. Chỉ có điều Viên Huyền Thạc… Tào Bằng có chút khó xử, không biết là… có nên bẩm báo chi tiết hay không.
Tuy nhiên, càng nghĩ, Tào Bằng quyết định vẫn nên giấu diếm thân phận của Lý Nho.
Cũng không phải ai khác, mà là thân phận của Lý Nho đúng là rất nhạy cảm. Nếu Tào Tháo đã biết thân phận của Lý Nho sẽ phản ứng ra sao? Giết hay là dùng? Đối với Tào Tháo, đều là chuyện phiền toái. Giống như vậy, với Tào Bằng mà nói, đúng là một chuyện hết sức đau đầu.
- Viên Huyền Thạc là người Trường An.
Huyền Thạc không phải là tên thật, mà là pháp danh… Trước kia từng trụ trì ở chùa Bạch Mã. Lúc trước tứ ca của cháu bị hại, cháu đảm nhiệm Bắc Bộ Uý Lạc Dương, phá án và bắt giam chuyện này. Ngẫu nhiên phát hiện Viên Huyền Thạc có tài cán liền ép buộc trưng dụng hắn giữ theo bên người.
Người này rất khéo trong buôn bán, có rất nhiều ý tưởng kỳ diệu.
Trước khi cháu đến Hà Tây, từng thảo luận với anh ta về chuyện buôn bán, vô tình bàn về vấn đề ưu và khuyết điểm của tiền thì nghĩ ra phương pháp này. Lúc đầu, cháu không có suy xét nhiều, chỉ hi vọng mượn thủ đoạn này thu mua hàng hoá ở Ích Châu với số lượng lớn, bổ sung qua tiêu dùng ở Hà Tây. Nhưng sau này, cháu phát hiện sự kỳ diệu của hàng hoá, khó có thể nói hết, không ngờ lại ảnh hưởng rất lớn đến Ích Châu. Vốn muốn cho Thúc phụ biết, nhưng không ngờ lại phải đảm nhiệm chức Thái Thú ở Nam Dương, nên cũng đành gác chuyện này lại. Tuy nhiên, về chuyện này, cháu đã từng đề cập qua một ít vấn đề thiết lập Ngân hàng trung ương… Nhưng lúc đó chưa có kinh nghiệm, cho nên đa số là suy đoán Thúc phụ không để ý đến.
Tào Tháo hơi sửng sốt, suy nghĩ kỹ nhớ ngày đó Tào Bằng tấu chương, dường như là đề cập đến vấn đề này.
Chẳng qua lúc ấy Tào Tháo không có để ý nhiều, đúng là không thể trách Tào Bằng.
- A Phúc, vậy ngươi kể lại chi tiết cho ta nghe, các ngươi ở Tây Xuyên rốt cuộc là làm như thế nào?
Nói ra, chuyện của Tây Xuyên vốn chỉ có Tào Tháo một mình đoán. Ông ta thấy, người có cách suy nghĩ kỳ diệu này, trừ Tào Bằng ra thì không còn ai khác có thể làm được. Còn Viên Huyền Thạc, đúng là ông không biết rõ người này lắm. Tuy nhiên thông qua Trương Tùng đã biết được đại khái, cho nên mới dò hỏi Tào Bằng. Viên Huyền Thạc là ai? Đối với Tào Tháo mà nói cũng không quan trọng! Quan trọng là, Tào Bằng đã đề ra một ý tưởng chiến lược hoàn toàn mới, làm cho ông ta thấy tò mò. Nhìn chung Xuân Thu Chiến Quốc, thậm chí Lưỡng Hán gần ngàn năm, cũng không phải không có trường hợp như vậy. Nhưng đa số thời điểm, chiến tranh kinh tế chính là phải tiến hành những thủ đoạn hỗ trợ cho chiến tranh, chưa từng có ai sử dụng đơn độc.
Nhìn chung nhìn tình hình trước mắt ở Ích Châu, chiến tranh kinh tế này có hiệu quả không tầm thường.
Đây cũng khiến cho Tào Tháo cảm thấy rất hứng thú, vì thế mới gọi Tào Bằng đến hỏi cho kỹ càng.
Tào Bằng cũng không có giấu diếm điều gì, đầu đuôi gốc ngọn kể một lượt.
Trên thực tế, thủ đoạn chiến tranh kinh tế không chỉ sử dụng cho Ích Châu. Thậm chí trước khi áp dụng ở Ích Châu, Tào Bằng chiếm đóng ở Mạc Bắc, cũng đã có dấu vết của chiến tranh kinh tế. Tuy nhiên, thủ đoạn của hai nơi khác nhau. Nói đến Ích Châu, Tào Bằng quấy rối thị trường, nhằm vào tiền hàng ở Tây Xuyên mà tấn công; còn đối với Mạc Bắc Khương Hồ Hung Nô và các dân tộc khác, còn lại lấy nô lệ để làm hình thức mua bán, thông qua lợi ích làm nhiễu loạn thế cục ở Tắc Bắc, gây mâu thuẫn trong các chủng tộc bộ lạc, dẫn đến chiến tranh giữa các bộ lạc, khiến cho cục diện ở Tắc Bắc càng trở nên hỗn loạn.
Tào Tháo nghe rất là nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu khen ngợi.
Sau khi hai người bàn bạc một hồi, đột nhiên Tào Tháo chuyển đề tài, dò hỏi:
- A Phúc, ta muốn chinh phục Giang Đông, ngươi nghĩ sao?
Vấn đề này, đúng là làm cho Tào Bằng kinh ngạc.
Vốn dĩ hắn đã thảo luận xong với Giả Hủ, sẽ không trực tiếp phản đối ý kiến của Tào Tháo.
Nhưng bây giờ Tào Tháo chủ động đề xuất, lại làm cho Tào Bằng có chút khó xử. Hắn không biết sau khi mình nói ra ý kiến, Tào Tháo có đồng ý hay không. Nếu không đồng ý, có gây ra cảm xúc mâu thuẫn hay không, vì nếu ngày sau để Quách Gia khuyên ngăn, làm tăng thêm sự khó khăn và phiền toái không đáng có.
- Việc này…
- A Phúc, ngay lúc này, chỉ có hai thúc cháu ta.
Ngươi đừng nghĩ ta là Thừa tướng, cũng đừng nghĩ rằng mình là cấp dưới, chỉ cần mạnh dạn nói là được.
- Vậy cháu cả gan nói một lời.
Tào Bằng càng nghĩ càng cảm thấy nên nhắc nhở Tào Tháo.
Hắn suy nghĩ chút, hệ thống lại một chút ngôn ngữ, sau đó trầm giọng nói:
- Thúc phụ cho rằng, chiến tranh với Giang Đông, có thể dựa vào đâu?
Tào Tháo có chút tự đắc nói:
- Hiện nay ta đã dẹp yên phương Bắc, binh hùng tướng mạnh.
Mười tháng triệu tập lao dịch, trong hai tháng ngắn ngủn đã thu thập được hai trăm ngàn đại quân… Mà nay, ở Kinh Tương lại có những thuỷ quân mới và bộ binh trên mười triệu, binh lực cường thịnh, tất nhiên có thể chiến đấu một phen với Giang Đông.
Lúc trước A Phúc ngươi có nói qua, muốn chiến đấu với Giang Đông, cần có Thuỷ quân.
Hơn mười vạn thuỷ quân ở Kinh Châu đã quy thuận ta, binh lực hơn xa Giang Đông, có thể công phá.
Tào Bằng lại trầm lặng!
Tất nhiên không thể nói trong lòng hắn có quỷ, mà những lời này, rất nhiều hàm ý.
Làm tốt chuyện lớn?
Sao gọi là làm tốt chuyện lớn?
Tiêu chuẩn này với người khác mà nói sẽ rất khó hiểu. Nhưng ở địa vị như ngày hôm nay của Tào Tháo, “làm tốt chuyện lớn” này có thể doạ người. Cho dù trong lòng Tào Bằng không thẹn, đột nhiên nghe thấy Tào Tháo nói như vậy, cũng thấy hết hồn, có chút sợ hãi.
- Thúc phụ, xin chỉ giáo?
Tào Tháo cười ha ha nhưng không trả lời.
Chỉ thấy ông ta ra đình hóng mát, kéo tay Tào Bằng cùng vào đình ngồi.
Tự động có tỳ nữ đem ngọc tương lên, Tào Tháo cầm ly lên, khẽ mỉm cười nói:
- A Phúc, uống hết ly rượu này, nói cũng không muộn.
Rượu là rượu ngon, nhưng trong lòng Tào Bằng có chút thiếu tự tin, uống đến miệng cũng không có mùi vị.
Đợi Tào Tháo bỏ ly rượu xuống, Tào Bằng cười khổ nói:
- Thúc phụ, xin thúc giải thích nghi hoặc cho cháu, nếu không trong lòng cháu thấy sợ hãi, khó thưởng thức món ngon.
- Thật sao?
Tào Tháo mỉm cười, đôi mắt thu hẹp lại thành một đường kẻ. Một lúc sau, ông ta trầm giọng nói:
- Nếu A Phúc không có làm gì không phải, thì sao lại hoảng sợ?
- Cũng không phải trong lòng có quỷ, chỉ là Thúc phụ bây giờ đã không còn như xưa.
Thúc phụ ngày nay, quản lý triều đình, dưới một người, trên vạn người, khí thế không bình thường. Một lời của Thúc phụ, nếu không suy nghĩ sâu xa sẽ tự cảm thấy như lạc trong sương mù, vì kính mà sợ, vì sợ mà hoảng… Đó không phải là câu nói khoác, thật sự Thúc phụ rất khí thế, làm cho cháu cảm thấy kích động.
Hiện tại lão nhân gia không phải là người bình thường, thúc nói một câu, những người như chúng ta phải luôn cân nhắc kỹ càng.
Tào Bằng nói chính là lời nói rất thành thật, làm cho Tào Tháo không kiềm nổi cười ha hả.
- A Phúc, ngươi có khiếu học, nhưng không xuất sắc nhất; ngươi nhanh trí, nhưng không phải nhạy bén nhất; ngươi rất dũng mãnh, nhưng không phải là thiên hạ vô địch; ngươi tinh thông chiến sự, nhưng không mưu lược hơn người. Ở bên trong mọi người, ngươi là người ở giữa, nhưng ta lại tin ngươi, biết sao không?
Ngươi chính là người vạn năng, thông hiểu mọi thứ, nhưng không có thứ nào giỏi nhất.
Đó cũng có thể là một đặc điểm rõ rệt của người đời sau.
Tin tức bùng nổ, trí thức bùng nổ, thế cho nên mặc kệ đó là gì, đều biết được một ít. Mà tri thức của một ngàn tám trăm năm sau so với thời đại này mà nói, không thể nghi ngờ đã vượt mức quy định. Nhưng, chỉ dựa vào điều này, không đủ để Tào Tháo coi trọng.
Tào Bằng nghe được, xấu hổ gãi gãi đầu,
- Cháu không biết.
- Vậy ta nói với ngươi, ngươi có dám nói lời thật không?
- A?
- Giống như lý lẽ hồi nãy ngươi mới nói, làm sao ta không biết?
Nhưng, trừ ngươi ra, không có ai dám nói vậy trước mặt ta. Ta thích ngươi điểm này, cho nên ta tin tưởng lòng dạ của A Phúc trong sáng vô tư.
- Thúc đừng làm cháu sợ.
Tào Tháo cười nói:
- Ngươi đừng vội sợ, ta có một chuyện hỏi ngươi, ngươi hãy trả lời thành thật.
Tào Bằng vội trả lời:
- Thúc phụ cứ hỏi, nếu cháu biết sẽ nói, đã nói thì nói hết.
- Ha ha ha, một câu biết thì sẽ nói, đã nói là nói hết rất tốt… A Phúc, vậy ta hỏi ngươi, Viên Huyền Thạc là ai? Bây giờ Ích Châu sụp đổ có liên quan đến ngươi không?
- Chuyện này…
Thật sự Tào Bằng không ngờ đột nhiên Tào Tháo lại hỏi chuyện này, ít nhiều cũng khiến hắn giật mình. Tuy nhiên, suy nghĩ một chút, đó cũng không ngạc nhiên. Những gì hắn đã làm ở Ích Châu, nếu Pháp Chính báo lại với Trương Tùng, như vậy trong lời nói Trương Tùng khó tránh khỏi đã để lộ ra. Tào Tháo biết chuyện này cũng không phải chuyện lạ. Chỉ có điều Viên Huyền Thạc… Tào Bằng có chút khó xử, không biết là… có nên bẩm báo chi tiết hay không.
Tuy nhiên, càng nghĩ, Tào Bằng quyết định vẫn nên giấu diếm thân phận của Lý Nho.
Cũng không phải ai khác, mà là thân phận của Lý Nho đúng là rất nhạy cảm. Nếu Tào Tháo đã biết thân phận của Lý Nho sẽ phản ứng ra sao? Giết hay là dùng? Đối với Tào Tháo, đều là chuyện phiền toái. Giống như vậy, với Tào Bằng mà nói, đúng là một chuyện hết sức đau đầu.
- Viên Huyền Thạc là người Trường An.
Huyền Thạc không phải là tên thật, mà là pháp danh… Trước kia từng trụ trì ở chùa Bạch Mã. Lúc trước tứ ca của cháu bị hại, cháu đảm nhiệm Bắc Bộ Uý Lạc Dương, phá án và bắt giam chuyện này. Ngẫu nhiên phát hiện Viên Huyền Thạc có tài cán liền ép buộc trưng dụng hắn giữ theo bên người.
Người này rất khéo trong buôn bán, có rất nhiều ý tưởng kỳ diệu.
Trước khi cháu đến Hà Tây, từng thảo luận với anh ta về chuyện buôn bán, vô tình bàn về vấn đề ưu và khuyết điểm của tiền thì nghĩ ra phương pháp này. Lúc đầu, cháu không có suy xét nhiều, chỉ hi vọng mượn thủ đoạn này thu mua hàng hoá ở Ích Châu với số lượng lớn, bổ sung qua tiêu dùng ở Hà Tây. Nhưng sau này, cháu phát hiện sự kỳ diệu của hàng hoá, khó có thể nói hết, không ngờ lại ảnh hưởng rất lớn đến Ích Châu. Vốn muốn cho Thúc phụ biết, nhưng không ngờ lại phải đảm nhiệm chức Thái Thú ở Nam Dương, nên cũng đành gác chuyện này lại. Tuy nhiên, về chuyện này, cháu đã từng đề cập qua một ít vấn đề thiết lập Ngân hàng trung ương… Nhưng lúc đó chưa có kinh nghiệm, cho nên đa số là suy đoán Thúc phụ không để ý đến.
Tào Tháo hơi sửng sốt, suy nghĩ kỹ nhớ ngày đó Tào Bằng tấu chương, dường như là đề cập đến vấn đề này.
Chẳng qua lúc ấy Tào Tháo không có để ý nhiều, đúng là không thể trách Tào Bằng.
- A Phúc, vậy ngươi kể lại chi tiết cho ta nghe, các ngươi ở Tây Xuyên rốt cuộc là làm như thế nào?
Nói ra, chuyện của Tây Xuyên vốn chỉ có Tào Tháo một mình đoán. Ông ta thấy, người có cách suy nghĩ kỳ diệu này, trừ Tào Bằng ra thì không còn ai khác có thể làm được. Còn Viên Huyền Thạc, đúng là ông không biết rõ người này lắm. Tuy nhiên thông qua Trương Tùng đã biết được đại khái, cho nên mới dò hỏi Tào Bằng. Viên Huyền Thạc là ai? Đối với Tào Tháo mà nói cũng không quan trọng! Quan trọng là, Tào Bằng đã đề ra một ý tưởng chiến lược hoàn toàn mới, làm cho ông ta thấy tò mò. Nhìn chung Xuân Thu Chiến Quốc, thậm chí Lưỡng Hán gần ngàn năm, cũng không phải không có trường hợp như vậy. Nhưng đa số thời điểm, chiến tranh kinh tế chính là phải tiến hành những thủ đoạn hỗ trợ cho chiến tranh, chưa từng có ai sử dụng đơn độc.
Nhìn chung nhìn tình hình trước mắt ở Ích Châu, chiến tranh kinh tế này có hiệu quả không tầm thường.
Đây cũng khiến cho Tào Tháo cảm thấy rất hứng thú, vì thế mới gọi Tào Bằng đến hỏi cho kỹ càng.
Tào Bằng cũng không có giấu diếm điều gì, đầu đuôi gốc ngọn kể một lượt.
Trên thực tế, thủ đoạn chiến tranh kinh tế không chỉ sử dụng cho Ích Châu. Thậm chí trước khi áp dụng ở Ích Châu, Tào Bằng chiếm đóng ở Mạc Bắc, cũng đã có dấu vết của chiến tranh kinh tế. Tuy nhiên, thủ đoạn của hai nơi khác nhau. Nói đến Ích Châu, Tào Bằng quấy rối thị trường, nhằm vào tiền hàng ở Tây Xuyên mà tấn công; còn đối với Mạc Bắc Khương Hồ Hung Nô và các dân tộc khác, còn lại lấy nô lệ để làm hình thức mua bán, thông qua lợi ích làm nhiễu loạn thế cục ở Tắc Bắc, gây mâu thuẫn trong các chủng tộc bộ lạc, dẫn đến chiến tranh giữa các bộ lạc, khiến cho cục diện ở Tắc Bắc càng trở nên hỗn loạn.
Tào Tháo nghe rất là nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu khen ngợi.
Sau khi hai người bàn bạc một hồi, đột nhiên Tào Tháo chuyển đề tài, dò hỏi:
- A Phúc, ta muốn chinh phục Giang Đông, ngươi nghĩ sao?
Vấn đề này, đúng là làm cho Tào Bằng kinh ngạc.
Vốn dĩ hắn đã thảo luận xong với Giả Hủ, sẽ không trực tiếp phản đối ý kiến của Tào Tháo.
Nhưng bây giờ Tào Tháo chủ động đề xuất, lại làm cho Tào Bằng có chút khó xử. Hắn không biết sau khi mình nói ra ý kiến, Tào Tháo có đồng ý hay không. Nếu không đồng ý, có gây ra cảm xúc mâu thuẫn hay không, vì nếu ngày sau để Quách Gia khuyên ngăn, làm tăng thêm sự khó khăn và phiền toái không đáng có.
- Việc này…
- A Phúc, ngay lúc này, chỉ có hai thúc cháu ta.
Ngươi đừng nghĩ ta là Thừa tướng, cũng đừng nghĩ rằng mình là cấp dưới, chỉ cần mạnh dạn nói là được.
- Vậy cháu cả gan nói một lời.
Tào Bằng càng nghĩ càng cảm thấy nên nhắc nhở Tào Tháo.
Hắn suy nghĩ chút, hệ thống lại một chút ngôn ngữ, sau đó trầm giọng nói:
- Thúc phụ cho rằng, chiến tranh với Giang Đông, có thể dựa vào đâu?
Tào Tháo có chút tự đắc nói:
- Hiện nay ta đã dẹp yên phương Bắc, binh hùng tướng mạnh.
Mười tháng triệu tập lao dịch, trong hai tháng ngắn ngủn đã thu thập được hai trăm ngàn đại quân… Mà nay, ở Kinh Tương lại có những thuỷ quân mới và bộ binh trên mười triệu, binh lực cường thịnh, tất nhiên có thể chiến đấu một phen với Giang Đông.
Lúc trước A Phúc ngươi có nói qua, muốn chiến đấu với Giang Đông, cần có Thuỷ quân.
Hơn mười vạn thuỷ quân ở Kinh Châu đã quy thuận ta, binh lực hơn xa Giang Đông, có thể công phá.
Tào Bằng lại trầm lặng!
Tác giả :
Canh Tân