Tào Tặc
Chương 60: Nhận rõ thân phận của mình
Đặng Phạm nghe thấy vậy liền nhíu mày.
- Đúng rồi! Ngươi có biết người đứng đầu bọn họ là ai?
- Ai?
Mã Hắc tử làm như thần bí, nói nhỏ bên tai Đặng Phạm:
- Buổi sáng, lúc ta đang làm nhiệm vụ thì thấy Mã Ngọc vào thành. Mẹ nó! Tên tiểu tử đó đúng là số sướng. Bị biến thành khổ sai, không biết làm sao mà xoay chuyển. Nhìn cách nó ăn mặc thì ít nhất cũng phải là Đô bá. Trước kia thấy lão tử, nó ngoan ngoãn tới chào hỏi. Bây giờ, thấy lão tử cũng không thèm nhìn, chỉ biết vác mặt lên trời. Ngươi nói con mẹ nó có khốn nạn không. Đặng Thúc Tôn gặp vận đen, người nhà Đặng Tài lập tức được hưởng may mắn.
Ngươi thấy Đặng Tài có bản lĩnh gì mà hiện giờ cũng được làm Tả sứ?
Ngày hôm qua lại còn đá ông nó một cước... Nếu không phải lão tử có việc gấp thì còn lâu. Lúc Đặng Thúc tôn còn ở đây, tên tiểu tử đó có khác gì con chó? Hiện tại...
Mã hắc tử thật ra là người tốt nhưng phải cái thích nói mạnh.
Những người khác nghe thấy vậy liền không nhịn được cười:
- Mã Hắc tử! Tạm thời ngươi cứ ở đây huênh hoang, nếu có bản lĩnh, ngươi đi ra mà giải quyết y.
- Mã Hắc Tử! Nghe ca nói, từ sau ăn nói phải cẩn thận một chút. Hiện giờ, nhà Đặng Tài đang phất, vừa rồi ngươi nói vậy nếu hắn nghe được thì rắc ối.
- Hắn dám.
Mã Hắc tử trừng mắt, có điều người sáng suốt đều có thể thấy người này chỉ nói vậy thôi.
- Hắc ca! Mọi người đi trước uống rượu. Ta chợt nhớ hôm nay còn có việc phải làm...các ngươi chờ ta. Ta tới sau.
- Thằng nhóc con nhà ngươi, lông còn chưa mọc lấy đâu ra lắm chuyện vậy? Đừng nói là để ý tới vợ của nhà lão Vương đấy.
Vợ nhà lão Vương là một quả phụ, ở bên cạnh nha huyện mở một cái tửu quán. Ngày nào Đặng Phạm cũng tới uống rượu ở đó.
Tuổi của Vương nương tử so với Đặng Phạm lớn hơn hai tuổi.
Vóc người của nàng rất được, đặc biệt là đôi mắt trong suốt nhìn rất quyến rũ. Rất nhiều tửu khách đi tới quán nàng uống rượu nhưng thực ra là để ngắm người quả phụ xinh đẹp. Nhưng Vương nương tử giữ mình như ngọc, khuôn mặt mặc dù dịu dàng nhưng tính tình lại vô cùng nóng nảy.
Đám Mã Hắc tử nghĩ Đặng Phạm để ý tới Vương quả phụ.
Đặng Phạm cũng không cái nhau với họ, chỉ cười ha hả, chắp tay cáo từ rồi vội vàng rời đi.
- Gần đây Đại Hùng rất lạ.
- Nói thừa. Nếu bị tiểu quả phụ hấp dẫn mà không lạ sao? Mã hắc tử. Ngươi để ý cái miệng của mình cho tốt, bớt nói đi.
Cả đám cười cười nói nói đi vào trong huyện thành.
........
Đúng là Mã Ngọc đã trở lại.
Hơn nữa, lần này trở lại, thân phận của y không còn là một tên tù khổ sai mà là đô bá của đại doanh thành Cửu Nữ.
Y rất may mắn. Ở Tịch Dương tụ mặc dù chưa xử lý được Đặng Tắc, Tào Bằng nhưng lại trừ được binh lính Nghĩa Dương. Vốn Ngụy Bình không phục Ngụy Diên cho nên sớm có tâm làm phản. Vì vậy mà ngày đầu tiên tới thành Cửu Nữ, Ngụy Bình không hề do dự tìm tới nương tựa Trần Tựu. Text được lấy tại Truyện FULL
Hoàng Xạ muốn giết Tào Bằng, Trần Tựu vừa lúc muốn nâng đỡ Ngụy Bình nên thuận tay nhận binh lính Nghĩa Dương.
Vì thế mà mới có binh biến ở Tịch Dương tụ. Mã Ngọc chỉ là một quân cờ nhỏ bé của Hoàng Xạ mà thôi. Sau khi biết rõ mâu thuẫn giữa Mã Ngọc và Đặng Tắc, Hoàng Xạ liền mật lệnh cho Ngụy Bình liên hệ với Mã Ngọc để bàn mưu kế...
Chỉ có điều không ngờ Ngụy Bình đã chết...
Mặc dù Trần Tựu chiếm được binh lính Nghĩa Dương nhưng lại phát hiện ra đám binh lính này không còn là binh lính Nghĩa dương dũng mãnh trước đây.
Vì vậy mà y cũng chẳng thèm để ý.
Thế nên Trần Tựu mới đề bạt Mã Ngọc làm đô bá, cho y quản lý một đội.
Cái này chính là đường quan rộng mở, áo gấm về làng.
Đại khái tâm trạng của Mã Ngọc lúc này đó là y với thân phận một tên tội phạm tới thành Cửu Nữ, nhưng chỉ trong chớp mắt, chẳng khác nào cá chép vượt vũ môn, mà trở thành quan quân, hơn nữa lại còn là một đô bá. Trong lòng y có chút đắc ý, chẳng cần phải nói cũng biết.
Trở lại Cức Dương, y liền đi tìm Đặng Tài.
- Tiểu Ngọc! Sao ngươi trở về? - Đặng Tài thấy Mã Ngọc liền ngạc nhiên vui mừng.
Mã Ngọc nói:
- Tỷ phu! Đệ đã trở lại.
Lúc nói câu đấy, Mã Ngọc có chút run rẩy. Hai người nhìn nhau một chút rồi đột nhiên bước tới, ôm chặt lấy nhau.
Hai tiểu nhân vật sống ở tầng dưới chót từ từ leo lên tới đỉnh chỉ trong vòng một tháng.
Trong vòng một tháng này, cả hai đã trải qua rất nhiều chuyện...
- Đi! Chúng ta tới phòng công nói chuyện. - Đặng Tài kéo Mã Ngọc đi thằng vào phòng công của y. Trước đó, chủ nhân của căn phòng này là Đặng Tắc. Đặng Tắc bị mộ binh tới thành Cửu Nữ, Khoái Chính liền gọi Đặng Tài về, tiếp nhận chuyện của Đặng Tắc.
Khoái Chính là như vậy cũng là bất đắc dĩ.
Vốn y muốn đề bạt Đặng Tắc, nhưng không ngờ Đặng Tắc lại...
Nếu Đặng Tắc không còn thì y cũng chỉ còn biết phải dùng lại Đặng Tài. Dù sao thì Đặng Tài như thế nào cũng có thể coi như là người nhà của Khoái Gia.
Đặng Tài và Mã Ngọc nói chuyện với nhau.
Cả hai lần lượt kể lại những chuyện đã gặp.
Mã Ngọc nói:
- Đặng Thúc Tôn nghĩ mình có em vợ được Bàng gia để ý nên không biết nặng nhẹ, đắc tội với Hoàng Binh tào sử. Hắn không nghĩ rằng với thân phận của mình làm sao là đối thủ của Hoàng Binh tào sử? Huynh xem! Hoàng Binh tào sử vừa mới ra tay, ngay cả Lộc Môn sơn cũng không xuất hiện. Hiện giờ Đặng Thúc Tôn không biết ở đâu, có lẽ đã chết. Hoàng Binh tào sử bảo ta tới đây, áp giải nhà Đặng Thúc tôn.
Nói xong, y lấy trong người một cái lệnh phù đưa cho Đặng Tài.
Đặng Tài híp mắt lại, trong mắt lóe lên chút lạnh lẽo.
- Đặng Thúc tôn đã chết thật?
- Trước mắt chưa tìm được thi thể nhưng có lẽ đã chết. Huynh cũng biết, trong khoảng thời gian này hơi loạn, người chết là chuyện bình thường. Hoàng Binh tào sử sẽ phải tới Tương Dương báo công cho nên lệnh đệ tới đây áp giải nhà Đặng Tắc. Ta đoán, cuối cùng họ cũng chỉ có một con đường chết.
Đăng Tài trầm ngâm một lát rồi nói:
- Có điều Khoái huyện lệnh khá ưu đãi với nhà Đặng Tắc. Chuyện giao tiếp phạm nhân ta có thể xử lý. Nhưng trước đó còn phải nói với Khoái huyện lệnh một câu.
- Cũng được.
Đặng Tài để Mã Ngọc ở lại phòng công rồi vội vàng tới huyện nha.
Nhưng Khoái Chính không có ở trong huyện nha, người coi cửa nói y đã ra ngoài.
Dù sao có lệnh phù của Hoàng Binh tào sử, Khoái Chính cũng không phản đối. Vì vậy mà Đặng Tài liền trở lại phòng công, ký lệnh chuyển giao.
- Tiểu Ngọc! Chừng nào thì đệ đi?
- Ngày mai đi...lần này đệ về còn muốn gặp tỷ một chút. Chờ khi trở về thành Cửu Nữ, đệ có khả năng phải đi theo Hoàng Binh tào sử tới Giang Hạ. Về sau muốn gặp tỷ có lẽ không dễ...có điều, trước đó ta còn muốn làm nhục vợ của Đặng Thúc tôn. Lúc trước vì nó, mà chúng ta thể thảm.
Đặng Tài nghe vậy liền nở nụ cười.
- Nếu Tào nương tử ăn mặc vào thì cũng khá xinh đẹp.
Mã Ngọc cười ha hả:
- Để ngày thì không còn cơ hội. Ta đã để ý tới con đó. Hiện giờ Đặng Tắc chết rồi, lão tử giữ nữ nhân của hắn, xem hắn làm thế nào. Cho dù Đặng Thúc Tôn ở dưới suối vàng cũng sẽ cảm kích ta.
Cuối cùng, y còn cười nói:
- Tỷ phu! Hay là chúng ta cùng nhau?
- Ha ha ha! Tiểu Ngọc đúng là hiểu ta.
Đặng Tài và Mã Ngọc nhìn nhau cùng nở nụ cười dâm đãng.
Hai tên khốn nạn ôm tay nhau đi thẳng tới đại lao.
Theo ý của Đặng Tài thì đại lao như không có tác dụng. Y nghĩ mình là tá sử, là thượng quan, ai dám ngăn cản.
Nhưng mới tới ngoài đại lao, Đặng Tài đã bị cản lại.
- Huyện lệnh có lệnh, nếu không có lệnh của ngài thì không ai được ra vào đại lao.
- Đồ hỗn trướng. Không thấy ta là ai hay sao?
Người gác ngục vẫn thản nhiên trả lời:
- Tất nhiên là ta biết. Ngài là Đặng Tả sứ. Có điều, không có thủ lệnh của huyện lệnh, ngài cũng không được vào.
Mã Ngọc đột nhiên nổi giận.
Đường làm quan của y rộng mở, hiện giờ có thể coi là người của Hoàng gia.
Mặc dù Trần Tựu không chào đón y, nhưng Hoàng Xạ lại nhớ tới tên Mã Ngọc. Nếu không thì Mã Ngọc đâu dễ ngồi lên vị trí Đô bá?
Hoàng Xạ có coi trọng Mã Ngọc hay không, cũng không quan trọng.
Quan trọng, Hoàng Xạ biết Mã Ngọc có tồn tại.
Chỉ cần biết tên thì đồng nghĩa với việc có rất nhiều cơ hội. Chẳng hạn như việc áp giải phạm nhân, Hoàng Xạ tự mình chọn Mã Ngọc.
Lần này nếu làm tốt, Mã Ngọc không chừng có được nhiều cơ hội.
Nhưng hiện tại, một nhân vật lớn của Hoàng thị Giang Hạ lại bị một tên gác ngục ngăn cản.
Như thế làm sao Mã Ngọc có thể từ bỏ ý đồ?
- Lão tử phụng mệnh Hoàng Binh tào sử, tới đây áp giải phạm nhân. Người nào dám ngăn cản ta, chính là làm chậm việc quân, luận tội nên chém.
Tiếng hô của y thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Vừa nói, Mã Ngọc vừa rút binh khí, tư thế thể hiện nếu tên cai ngục còn ngăn cản, sẽ bị y chém đầu.
- Đúng rồi! Ngươi có biết người đứng đầu bọn họ là ai?
- Ai?
Mã Hắc tử làm như thần bí, nói nhỏ bên tai Đặng Phạm:
- Buổi sáng, lúc ta đang làm nhiệm vụ thì thấy Mã Ngọc vào thành. Mẹ nó! Tên tiểu tử đó đúng là số sướng. Bị biến thành khổ sai, không biết làm sao mà xoay chuyển. Nhìn cách nó ăn mặc thì ít nhất cũng phải là Đô bá. Trước kia thấy lão tử, nó ngoan ngoãn tới chào hỏi. Bây giờ, thấy lão tử cũng không thèm nhìn, chỉ biết vác mặt lên trời. Ngươi nói con mẹ nó có khốn nạn không. Đặng Thúc Tôn gặp vận đen, người nhà Đặng Tài lập tức được hưởng may mắn.
Ngươi thấy Đặng Tài có bản lĩnh gì mà hiện giờ cũng được làm Tả sứ?
Ngày hôm qua lại còn đá ông nó một cước... Nếu không phải lão tử có việc gấp thì còn lâu. Lúc Đặng Thúc tôn còn ở đây, tên tiểu tử đó có khác gì con chó? Hiện tại...
Mã hắc tử thật ra là người tốt nhưng phải cái thích nói mạnh.
Những người khác nghe thấy vậy liền không nhịn được cười:
- Mã Hắc tử! Tạm thời ngươi cứ ở đây huênh hoang, nếu có bản lĩnh, ngươi đi ra mà giải quyết y.
- Mã Hắc Tử! Nghe ca nói, từ sau ăn nói phải cẩn thận một chút. Hiện giờ, nhà Đặng Tài đang phất, vừa rồi ngươi nói vậy nếu hắn nghe được thì rắc ối.
- Hắn dám.
Mã Hắc tử trừng mắt, có điều người sáng suốt đều có thể thấy người này chỉ nói vậy thôi.
- Hắc ca! Mọi người đi trước uống rượu. Ta chợt nhớ hôm nay còn có việc phải làm...các ngươi chờ ta. Ta tới sau.
- Thằng nhóc con nhà ngươi, lông còn chưa mọc lấy đâu ra lắm chuyện vậy? Đừng nói là để ý tới vợ của nhà lão Vương đấy.
Vợ nhà lão Vương là một quả phụ, ở bên cạnh nha huyện mở một cái tửu quán. Ngày nào Đặng Phạm cũng tới uống rượu ở đó.
Tuổi của Vương nương tử so với Đặng Phạm lớn hơn hai tuổi.
Vóc người của nàng rất được, đặc biệt là đôi mắt trong suốt nhìn rất quyến rũ. Rất nhiều tửu khách đi tới quán nàng uống rượu nhưng thực ra là để ngắm người quả phụ xinh đẹp. Nhưng Vương nương tử giữ mình như ngọc, khuôn mặt mặc dù dịu dàng nhưng tính tình lại vô cùng nóng nảy.
Đám Mã Hắc tử nghĩ Đặng Phạm để ý tới Vương quả phụ.
Đặng Phạm cũng không cái nhau với họ, chỉ cười ha hả, chắp tay cáo từ rồi vội vàng rời đi.
- Gần đây Đại Hùng rất lạ.
- Nói thừa. Nếu bị tiểu quả phụ hấp dẫn mà không lạ sao? Mã hắc tử. Ngươi để ý cái miệng của mình cho tốt, bớt nói đi.
Cả đám cười cười nói nói đi vào trong huyện thành.
........
Đúng là Mã Ngọc đã trở lại.
Hơn nữa, lần này trở lại, thân phận của y không còn là một tên tù khổ sai mà là đô bá của đại doanh thành Cửu Nữ.
Y rất may mắn. Ở Tịch Dương tụ mặc dù chưa xử lý được Đặng Tắc, Tào Bằng nhưng lại trừ được binh lính Nghĩa Dương. Vốn Ngụy Bình không phục Ngụy Diên cho nên sớm có tâm làm phản. Vì vậy mà ngày đầu tiên tới thành Cửu Nữ, Ngụy Bình không hề do dự tìm tới nương tựa Trần Tựu. Text được lấy tại Truyện FULL
Hoàng Xạ muốn giết Tào Bằng, Trần Tựu vừa lúc muốn nâng đỡ Ngụy Bình nên thuận tay nhận binh lính Nghĩa Dương.
Vì thế mà mới có binh biến ở Tịch Dương tụ. Mã Ngọc chỉ là một quân cờ nhỏ bé của Hoàng Xạ mà thôi. Sau khi biết rõ mâu thuẫn giữa Mã Ngọc và Đặng Tắc, Hoàng Xạ liền mật lệnh cho Ngụy Bình liên hệ với Mã Ngọc để bàn mưu kế...
Chỉ có điều không ngờ Ngụy Bình đã chết...
Mặc dù Trần Tựu chiếm được binh lính Nghĩa Dương nhưng lại phát hiện ra đám binh lính này không còn là binh lính Nghĩa dương dũng mãnh trước đây.
Vì vậy mà y cũng chẳng thèm để ý.
Thế nên Trần Tựu mới đề bạt Mã Ngọc làm đô bá, cho y quản lý một đội.
Cái này chính là đường quan rộng mở, áo gấm về làng.
Đại khái tâm trạng của Mã Ngọc lúc này đó là y với thân phận một tên tội phạm tới thành Cửu Nữ, nhưng chỉ trong chớp mắt, chẳng khác nào cá chép vượt vũ môn, mà trở thành quan quân, hơn nữa lại còn là một đô bá. Trong lòng y có chút đắc ý, chẳng cần phải nói cũng biết.
Trở lại Cức Dương, y liền đi tìm Đặng Tài.
- Tiểu Ngọc! Sao ngươi trở về? - Đặng Tài thấy Mã Ngọc liền ngạc nhiên vui mừng.
Mã Ngọc nói:
- Tỷ phu! Đệ đã trở lại.
Lúc nói câu đấy, Mã Ngọc có chút run rẩy. Hai người nhìn nhau một chút rồi đột nhiên bước tới, ôm chặt lấy nhau.
Hai tiểu nhân vật sống ở tầng dưới chót từ từ leo lên tới đỉnh chỉ trong vòng một tháng.
Trong vòng một tháng này, cả hai đã trải qua rất nhiều chuyện...
- Đi! Chúng ta tới phòng công nói chuyện. - Đặng Tài kéo Mã Ngọc đi thằng vào phòng công của y. Trước đó, chủ nhân của căn phòng này là Đặng Tắc. Đặng Tắc bị mộ binh tới thành Cửu Nữ, Khoái Chính liền gọi Đặng Tài về, tiếp nhận chuyện của Đặng Tắc.
Khoái Chính là như vậy cũng là bất đắc dĩ.
Vốn y muốn đề bạt Đặng Tắc, nhưng không ngờ Đặng Tắc lại...
Nếu Đặng Tắc không còn thì y cũng chỉ còn biết phải dùng lại Đặng Tài. Dù sao thì Đặng Tài như thế nào cũng có thể coi như là người nhà của Khoái Gia.
Đặng Tài và Mã Ngọc nói chuyện với nhau.
Cả hai lần lượt kể lại những chuyện đã gặp.
Mã Ngọc nói:
- Đặng Thúc Tôn nghĩ mình có em vợ được Bàng gia để ý nên không biết nặng nhẹ, đắc tội với Hoàng Binh tào sử. Hắn không nghĩ rằng với thân phận của mình làm sao là đối thủ của Hoàng Binh tào sử? Huynh xem! Hoàng Binh tào sử vừa mới ra tay, ngay cả Lộc Môn sơn cũng không xuất hiện. Hiện giờ Đặng Thúc Tôn không biết ở đâu, có lẽ đã chết. Hoàng Binh tào sử bảo ta tới đây, áp giải nhà Đặng Thúc tôn.
Nói xong, y lấy trong người một cái lệnh phù đưa cho Đặng Tài.
Đặng Tài híp mắt lại, trong mắt lóe lên chút lạnh lẽo.
- Đặng Thúc tôn đã chết thật?
- Trước mắt chưa tìm được thi thể nhưng có lẽ đã chết. Huynh cũng biết, trong khoảng thời gian này hơi loạn, người chết là chuyện bình thường. Hoàng Binh tào sử sẽ phải tới Tương Dương báo công cho nên lệnh đệ tới đây áp giải nhà Đặng Tắc. Ta đoán, cuối cùng họ cũng chỉ có một con đường chết.
Đăng Tài trầm ngâm một lát rồi nói:
- Có điều Khoái huyện lệnh khá ưu đãi với nhà Đặng Tắc. Chuyện giao tiếp phạm nhân ta có thể xử lý. Nhưng trước đó còn phải nói với Khoái huyện lệnh một câu.
- Cũng được.
Đặng Tài để Mã Ngọc ở lại phòng công rồi vội vàng tới huyện nha.
Nhưng Khoái Chính không có ở trong huyện nha, người coi cửa nói y đã ra ngoài.
Dù sao có lệnh phù của Hoàng Binh tào sử, Khoái Chính cũng không phản đối. Vì vậy mà Đặng Tài liền trở lại phòng công, ký lệnh chuyển giao.
- Tiểu Ngọc! Chừng nào thì đệ đi?
- Ngày mai đi...lần này đệ về còn muốn gặp tỷ một chút. Chờ khi trở về thành Cửu Nữ, đệ có khả năng phải đi theo Hoàng Binh tào sử tới Giang Hạ. Về sau muốn gặp tỷ có lẽ không dễ...có điều, trước đó ta còn muốn làm nhục vợ của Đặng Thúc tôn. Lúc trước vì nó, mà chúng ta thể thảm.
Đặng Tài nghe vậy liền nở nụ cười.
- Nếu Tào nương tử ăn mặc vào thì cũng khá xinh đẹp.
Mã Ngọc cười ha hả:
- Để ngày thì không còn cơ hội. Ta đã để ý tới con đó. Hiện giờ Đặng Tắc chết rồi, lão tử giữ nữ nhân của hắn, xem hắn làm thế nào. Cho dù Đặng Thúc Tôn ở dưới suối vàng cũng sẽ cảm kích ta.
Cuối cùng, y còn cười nói:
- Tỷ phu! Hay là chúng ta cùng nhau?
- Ha ha ha! Tiểu Ngọc đúng là hiểu ta.
Đặng Tài và Mã Ngọc nhìn nhau cùng nở nụ cười dâm đãng.
Hai tên khốn nạn ôm tay nhau đi thẳng tới đại lao.
Theo ý của Đặng Tài thì đại lao như không có tác dụng. Y nghĩ mình là tá sử, là thượng quan, ai dám ngăn cản.
Nhưng mới tới ngoài đại lao, Đặng Tài đã bị cản lại.
- Huyện lệnh có lệnh, nếu không có lệnh của ngài thì không ai được ra vào đại lao.
- Đồ hỗn trướng. Không thấy ta là ai hay sao?
Người gác ngục vẫn thản nhiên trả lời:
- Tất nhiên là ta biết. Ngài là Đặng Tả sứ. Có điều, không có thủ lệnh của huyện lệnh, ngài cũng không được vào.
Mã Ngọc đột nhiên nổi giận.
Đường làm quan của y rộng mở, hiện giờ có thể coi là người của Hoàng gia.
Mặc dù Trần Tựu không chào đón y, nhưng Hoàng Xạ lại nhớ tới tên Mã Ngọc. Nếu không thì Mã Ngọc đâu dễ ngồi lên vị trí Đô bá?
Hoàng Xạ có coi trọng Mã Ngọc hay không, cũng không quan trọng.
Quan trọng, Hoàng Xạ biết Mã Ngọc có tồn tại.
Chỉ cần biết tên thì đồng nghĩa với việc có rất nhiều cơ hội. Chẳng hạn như việc áp giải phạm nhân, Hoàng Xạ tự mình chọn Mã Ngọc.
Lần này nếu làm tốt, Mã Ngọc không chừng có được nhiều cơ hội.
Nhưng hiện tại, một nhân vật lớn của Hoàng thị Giang Hạ lại bị một tên gác ngục ngăn cản.
Như thế làm sao Mã Ngọc có thể từ bỏ ý đồ?
- Lão tử phụng mệnh Hoàng Binh tào sử, tới đây áp giải phạm nhân. Người nào dám ngăn cản ta, chính là làm chậm việc quân, luận tội nên chém.
Tiếng hô của y thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Vừa nói, Mã Ngọc vừa rút binh khí, tư thế thể hiện nếu tên cai ngục còn ngăn cản, sẽ bị y chém đầu.
Tác giả :
Canh Tân