Tào Tặc
Chương 150: Côn trùng mùa hạ biết gì chuyện mùa đông
Vương Thành đúng là một người nhiệt tình.
-Việc này liên quan đến sự ổn định của Hải Tây. Nếu Mã lão gia đã đến đây, ta tất nhiên sẽ tận lực nói tốt cho mọi người. Chỉ có điều trước đây mọi người làm hơi quá. Đặng huyện lệnh thiết yến mời, các ngươi ngại uy phong của Trần Thăng mà không dám đi thì cũng có thể hiểu được nguyên nhân. Nhưng vì sao bây giờ Trần Thăng chết rồi, các người vẫn chậm chạp không có hành động gì? Nếu ta là Đặng huyện lệnh cũng nhất định sẽ rất tức giận.
-Ta thật hồ đồ, ta thật hồ đồ.
Mấy người thương nhân vẻ mặt xấu hổ, liên tục thở dài.
Cũng may là Vương Thành nói xong chuyện thì cất bước đi tới huyện nha.
Nhưng có điều không nghĩ tới, chính là Đặng Tắc không còn ở huyện Hải Tây. Vốn là sau khi Trần Khuê khai trừ thân phận Trần Thăng khỏi con cháu Trần thị, còn mời Đặng Tắc đến Quảng Lăng. Tuy rằng Đặng Tắc được xem là thượng quan, nhưng ở tại Quảng Lăng, Trần gia là thế gia vọng tộc, cũng có thể nói là nể mặt mũi Đặng Tắc. Mà Đặng Tắc là lại là thuộc hạ của Trần Đăng. Dựa theo lễ tiết, hắn phải đi bái kiến Trần Đăng trước. Cho nên nếu Trần gia đã mở miệng thì hắn phải đi Quảng Lăng ngay.
-Hồ Ban, vậy còn Bộc Dương tiên sinh thì sao?
-Hồi bẩm Vương tiên sinh, Bộc Dương tiên sinh cùng chủ nhân đang đi Quảng Lăng.
Vương Thành hỏi:
-Bộc Dương tiên sinh cũng đi, vậy bây giờ ai ở lại huyện nha?
-À, là công tử nhà ta.
-Tào công tử?
-Đúng vậy. Vốn ban đầu công tử cũng có thể đi tiếp kiến Trần lão thái gia. Nhưng vì trong người khó chịu nên ở lại huyện Hải Tây.
-Vậy à.
Vương Tành có chút suy nghĩ, gật đầu.
-Vương tiên sinh, ngài có cần gặp công tử nhà ta chứ?
-Nếu công tử đã có bệnh, ta đây không làm phiền được rồi. Đặng huyện lệnh có nói qua bao giờ chuẩn bị chiêu mộ binh mã vây quét hải tặc không?
-Việc này… - Hồ Ban lắc đầu.
- Sau khi diệt trừ Trần Thăng, hình như chủ nhân không nói qua chuyện này. Chủ nhân cũng chỉ nói là sai người triệu hồi một trăm tuần binh, giao cho Phùng Siêu và Phan Chương quản lý mà thôi. Chuyện khác… A, ta nhớ ra rồi. Chủ nhân còn nói nhất định phải tăng cường quản lý chợ phiên, còn nói dự định công bố một thứ. Cái tên thật khó đọc, ta khó mà nhớ được. À, "điều lệ quản lý trị an."
-Hả
Vẻ mặt Vương Thành không giấu được sự kinh ngạc.
-Là cái gì vậy?
-Tên đầy đủ gọi là « điều lệ quản lý trị an khu chợ thương nghiệp tại phía Bắc thành Hải Tây", cụ thể nội dung là cái gì thì tiểu nhân không rõ.
-Điều lệ quản lý trị an khu chợ thương nghiệp thành Bắc Hải Tây?
Đây là một cái tên dài, thật là có phần khó đọc suôn miệng.
Vương Thành gật đầu, lén đưa cho Hồ Ban một ít tiền, sau đó cáo từ. Điều lệ khu thương nghiệp, cuối cùng là cái gì? Vương Thành không biết rằng Hồ Ban nhìn bóng lưng hắn, rồi nhìn đồng tiền trong tay mà nở nụ cười nhẹ.
-Hồ Ban, ngươi cười cái gì hả?
-À, vừa rồi lại có người đến đây dò hỏi, ta lại trả lời như những gì công tử dặn đồng thời còn được thưởng một quan tiền.
-Mẹ ơi, chiêu thức của công tử thật là cao minh. Chỉ trong một buổi trưa mà tại hạ đã có được hai quan tiền. Nhưng cũng phải nói, Vương Thành ra tay thật rộng rãi.
Hồ Ban nói đùa vài câu với tên coi cửa rồi đi vào huyện nha. Y đi qua nha đường, băng qua mấy đường nhỏ rồi vào một cái cổng hình vòm, thẳng tới căn phòng của Tào Bằng.
Hoàn toàn trái ngược, căn phòng của Tào Bằng lại rất yên tĩnh. Ở đây có một gian phòng đọc sách, hai cái hiên nhà, còn có một vườn hoa nho nhỏ. Hồ Ban đi tới cửa thư phòng, gõ cửa rồi mở ra.
-Công tử, Vương Thành tới.
-Hắn tới làm gì?
Tào Bằng ngồi giữa đống công văn, mà xoay người liên tục. Khi Hồ Ban tiến vào, hắn cũng không ngẩng đầu lên, mà hỏi thẳng.
-Hắn tới gặp chủ nhân. Nhưng chủ nhân không có nhà, hắn sẽ quay lại cầu kiến.
-Vậy hắn có nói chuyện gì ngoài chuyện của hắn?
-Hắn chỉ hỏi qua chủ nhân bao giờ tiêu diệt hải tặc.
Toàn thân Tào Bằng run lên, ngẩng đầu giữa đống công văn.
-Hắn chỉ là một tiên sinh dạy học, làm sao lại sốt sắng chuyện tiêu diệt hải tặc? Ta nhớ lúc hắn đến bái kiến tỷ phu của ta lần đầu tiên đã khoa trương tuyên dương suýt nữa làm tỷ phu của ta xấu hổ.
-Việc này… Tiểu nhân không rõ lắm.
Vẻ mặt Tào Bằng đầy sự mệt mỏi rã rời, đứng dậy nhẹ nhàng xoa bóp thái dương. Hai ngày nay, thật là khiến hắn mệt muốn chết. Vì để tìm kiếm tung tích về miếng đồng hình con cá, hắn gần như bơi giữa đống công văn trong phòng. Có thể nói, hồ sơ ghi chép của cổ nhân rất ít từ nhưng lại giải thích rất nhiều vấn đề. Tào Bằng dù sao cũng mới sống lại gần một năm, đối viêc tu từ đặt câu vào những năm cuối thời Đông Hán cũng ít nhiều hiểu rõ. Nhưng khi hắn đem những công văn này ra tra cứu, thật rất vất vả mới có thể hiểu rõ. Mỗi một câu thường khiến cho hắn phải đắn đo nhiều lần mới có thể hiểu rõ một chút.
Tào Bằng đang cầm một bộ thẻ tre về vùng Hải Tây, trong đó ghi chép lại phần lớn những chuyện thần tiên quái lạ ở đây. Những truyện tương tự với những truyền thuyết địa phương. Giống như cuốn "Sưu thần ký".
Buông thẻ tre xuống, Tào Bằng đứng dậy giữa đống công văn, tiện tay cầm hai quả cầu bằng ngọc to bằng nắm tay trẻ con. Đây là hai quả cầu ngọc lấy từ trong nhà Trần Thăng. Nghe đâu Trần Thăng rất yêu thích chúng. Tào Bằng cảm thấy trò này nhìn qua cũng giống quả cầu tập thời hậu thế. Hai quả cầu bạch ngọc chuyển động trong tay hắn, thỉnh thoảng va vào nhau, tạo nên những âm thanh thanh thúy.
-Vị Vương tiên sinh này ngược lại có phần quan tâm thái quá chuyện hải tặc.
Hắn đi ra khỏi thư phòng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời âm u. Mùa đông ở Hải Tây là như thế này đây: mưa dầm ướt át, khiến cho Tào Bằng cảm thấy không thoải mái. Hắn chậm rãi đi đến cửa hiên, Hồ Ban đi phía sau.
-Hồ Ban, gia sản của Trần Thăng kiểm kê thế nào rồi?
-Hạ Hầu đại ca còn đang kiểm kê. Lúc sáng sớm hắn đi còn nói, gia sản của Trần Thăng rất nhiều, nhất thời khó mà kiểm kê xong.
-Để Hạ Hầu làm loại chuyện thế này, đúng là có phần làm khó cho hắn.
Khi Trần Thăng còn sống, ôm đồm rất nhiều thứ kinh doanh như vàng bạc, thóc gạo, đồ gỗ, sản xuất quần áo. Bên cạnh đó còn có cầm đồ, các loại buôn bán điền trang, đa dạng rất phức tạp. Ngoài ra còn phải kiểm kê nhân khẩu, tạo danh sách, đúng là công việc vất vả nhất. Trong danh sách nhân khẩu của Hải Tây, có khoảng chừng ba vạn người. Nhưng đó là số nhân khẩu hai năm trước. Bây giờ Hải Tây rốt cục có bao nhiêu nhân khẩu? Ai cũng khó nói không rõ. Trong nhà thân hào địa phương có nuôi nô bộc đầy tớ. Những người đầy tớ này thuộc về tải sản cá nhân của những thân hào này, cũng chẳng hề báo rõ hộ tịch. Trần Thăng chiếm giữ phần lớn ruộng đất ở Hải Tây, vậy những nô bộc của hắn, cuối cùng có bao nhiêu người? Phải cẩn thận kiểm tra và kiểm kê. Hạ Hầu Lan có thể giỏi đánh nhau, nhưng làm loại việc này thật không dễ.
Không sai, Trần Thăng đã chết. Đặng Tắc dường như cũng đã trụ được ở Hải Tây. Nhưng trên thực tế, cho đến bây giờ Đặng Tắc còn chưa có một nhóm người nào hoàn chỉnh để theo giúp sức.
Nói chung, trong một phủ huyện, ngoại trừ huyện lệnh ra còn cần phải có một người huyện thừa quản lý công văn, thương ngục, hai người huyện úy quản lý trị an. Dưới huyện thừa và huyện uý còn có chủ bộ, công tào, duyện, sử đẳng. Mặt khác còn phải có tam lão, các lý trưởng. Huyện lệnh có thể là do triều đình bổ nhiệm. Nhưng châu quận cũng có thể can dự vào việc nhân sự của huyện. Nhưng có điều tình hình ở Hải Tây đặc biệt nên Trần Đăng không nhúng tay vào trong đó.
Bây giờ Đặng Tắc đã tháo gỡ cục diện. Như vậy thì thành lập một ban trợ giúp là việc vô cùng gấp rút. Chức huyện thừa đã được Bộc Dương Khải đảm nhiệm. Huyện úy thì Chu Thương cùng Hạ Hầu Lan đều có thể đảm đương. Chức vụ hiện nay của Tào Bằng là binh tào huyện Hải Tây. Nhưng trên thực tế, trong tay hắn cũng chỉ có một trăm binh mã. Mặc dù Phùng Siêu làm binh tào sử, Phan Chương làm binh tào duyện, đã đầy đủ lực lượng ở Hải Tây. Nhưng những chức như hộ tào, pháp tào, thương tào, công tào đều đang bỏ trống.
Muốn quản lý được huyện Hải Tây, chỉ dựa vào một mình Đặng Tắc cũng không thể làm được gì. Học vấn của Bộc Dương Khải vô cùng xuất chúng, nhưng xử lý sắp xếp những chuyện vụn vặt này thì không thể. Cho nên việc gấp rút hiện nay, Đặng Tắc cần phải có một chủ bộ, còn các công tào sau đó mới thành lập sau.
Có thể xem việc thành lập một ban như vậy thật sự rất khó. Một người tài năng cũng là người thường. Người có tài cán thực sự, ai có thể bằng lòng làm việc cho một huyện lệnh bình thường như Đặng Tắc?
Tào Bằng vỗ trán: phải tìm người giúp đỡ cho tỷ phu. Hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi:
-Hồ Ban, ta bảo ngươi loan tin, ngươi đã làm chưa?
-Công tử, đã loan đi rồi. Có điều bọn họ đều hỏi ta, điều lệ đó là gì?
Tào Bằng mỉm cười:
-Khi nào nên nói, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi.
-Dạ.
-Được rồi. Ngươi lui xuống trước đi.
Hồ Ban khom người lui ra. Tào Bằng đi chậm rãi loanh quanh, quả cầu ngọc trong tay càng chuyển động nhanh. Miếng đồng hình con cá. Hung thủ thần bí…Còn có kho tàng trong truyền thuyết.
Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, trong đầu dần dần càng rõ ràng.
Dựa vào những gì ghi chép về Hải Tây trên thẻ tre: Trước khi Lý Quảng Lợi đầu hàng người Hung nô đã chôn dấu rất nhiều của cải giá trị. Nhưng mà từ thời Hán Vũ đến đến nay, trong mấy trăm năm mà cuối cùng không ai tìm được chỗ giấu của cải, ngay cả cái mê cung kia dần dần cũng trở thành thần thoại. Cho tới bây giờ truyền thuyết cũng không có nhiều người biết.
Kho báu của Lý Quảng Lợi, miếng đồng hình con cá, cái chết kỳ lạ của hai huyện lệnh Hải Tây, Mạch Thành lưu tại huyện nha.Tất cả mọi thứ đều hình như chỉ mũi nhọn về phía Mạch gia. Mà Mạch gia là một gia tộc quyền thế tại vùng Hải Tây, không chỉ có lịch sử lâu đời mà còn có danh vọng rất cao. Đừng xem thái độ bá đạo của Trần Thăng, nếu so sánh với Mạch gia chỉ là một thứ cặn bã. Mạch gia mới chính là người đứng đầu Hải Tây.
Tào Bằng có thể không lưu tình đối phó với Trần Thăng, nhưng không có nghĩa là hắn có thể đối phó với Mạch gia.
Kiếp trước, hắn dựa vào một bầu nhiệt huyết không sợ quyền quý, kết quả dẫn đến tan cửa nát nhà. Cả đời, hắn nhiều lần nhắc nhở bản thân mình, không nên hành động anh hùng. Cho nên khi đối mặt với vấn đề tương tự, Tào Bằng quyết định kiên nhẫn, không vội vàng phá giải cái bí ẩn này. Dù sao, Đặng Tắc còn chưa ổn định tại huyện Hải Tây.
Còn có một việc, hai ngày nay Vương Thành hình như rất sôi nổi. Có thể vì bản năng khiến cho Tào Bằng ngay từ đầu đã có cảm giác đề phòng với Vương Cảnh. Dựa vào thông tin của hắn, Vương Thành là người tốt. Thái độ của hắn rất hào sảng rộng rãi, hắn thích làm việc thiện, không cầu xa hoa, cuộc sống như khổ hạnh. Một người như vậy thực sự rất hoàn mỹ. Nhưng chính cái loại hoàn mỹ này khiến cho hắn có cảm giác Vương Thành không chân thực. Dường như là y đang cố hết sức để làm cho bản thân hoàn hảo. Nếu quả như vậy, vì sao hắn phải làm thế? Sau cái đại thiện, tất có cái đại ác. Đây là cảm giác của Tào Bằng. Vương Thành nhiệt tình với chuyện tiêu diệt hải tặc, càng khiến cho Tào Bằng hoài nghi.
Phù!Thật đúng là một chuyện phức tạp. Tào Bằng hít sâu một hơi, đi lòng vòng.
Gió đông thổi tới, Tào Bằng bất ngờ phát hiện ở góc tường có một đóa mai đang lặng lẽ nở.
Những thương nhân ở Hải Tây lo lắng hết hai ngày trời. Cuối cùng Đặng Tắc cũng đã trở về. Nhưng có điều, hắn không trở về một mình. Ngoại trừ Bộc Dương Khải, hắn còn dẫn về hai người, một cái thủ cấp.
Thủ cấp này chính là đầu của con trai Trần Thăng, Trần Quỳ. Hôm đó khi Trần Thăng gặp chuyện, sau khi Trần Quỳ biết được liền trốn khỏi Hải Tây, đến Quảng Lăng lánh nạn. Nhưng nếu hắn chỉ tìm một chỗ nương thân thì cũng không sao. Hết lần này tới lần khác, hắn gây xích mích ly gián, cố tình khiêu khích Trần thị ở Quảng Lăng gây rối với Đặng Tắc. Về sau Trần Khuê biết được, một không nói, hai không nói, sai người chém Trần Quỳ. Lần này Đặng Tắc đến bái kiến, Trần Khuê dùng thủ cấp của Trần Quỳ biểu lộ lập trường của lão. Tên chữ của lão là Hán Du, hiểu nhiên là tôn kính Hán thất. Đặng Tắc là quan viên của Hán đến, lão đương nhiên ra tay giúp đỡ.
Từ lần đó, Trần Đăng biết được Đặng Tắc đang cần thủ hạ, liền chủ động đề cử hai người cho Đặng Tắc. Hai người này, một người tên là Bộ Chất, tự Tử Sơn, trẻ hơn hai tuổi so với Đặng Tắc, là người Hài Âm ở Quảng Lăng. Người kia tên là Vệ Tinh, cũng là người Quảng Lăng, tên chữ Tử Kỳ, cùng tuổi Đặng Tắc.
Nói đến Bộ Chất cũng là người có xuất thân. Nghe nói tổ tiên của Bộ Chất là đại phu của nước Tấn tên là Dương Thực. Vì được phong đất tại Bộ, nên lấy chữ Bộ làm họ. Người trong Bộ thị có Bộ Thúc từng làm đệ tự của Khổng Khâu. Lúc chuyển giao giữa nhà Tần và nhà Hán, người trong Bộ thị làm tướng quân, lập công được phong làm Hoài Âm hầu. Bộ thị trở thành dòng họ lớn ở Hoài Âm.
Bộ Chất là con cháu của Bộ thị, nhưng không thuộc nhánh đích tôn. Cha mẹ mất sớm, hắn cô độc một mình, cùng Vệ Tinh giao hảo. Hai người ban ngày qua lại, ban đêm đọc sách, tại địa phương cũng có chút danh tiếng. Bản thânBộ Chất đối với các loại học vấn tài nghệ có thể nói là uyên bác, sâu sắc trầm lắng. Còn Vệ Tinh thì tính tình cương trực ngay thẳng, có khí phách, giỏi phép dụng binh, làm huynh trưởng của Bộ Chất.Nhưng mà đổi lại thì mỗi người chưa hẳn là có thể hơn Đặng Tắc.
Bộ Chất tuy là xuất thân sĩ tộc, nhưng ngược lại có chút tương đồng với Đặng Tắc. Tổ tiên của Đặng Tắc, hai mươi tám đời trước là Đặng Vũ. Đặng Tắc với Bộ Chất cũng giống nhau, đều thuộc về nhánh họ xa. Vinh quang của tổ tiên, họ chưa từng được hưởng đến, cả hai đều là những con cháu quý tộc lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Khi Đặng Tắc làm tiểu lại thì Bộ Chất phải bươn chải. Hai người có suy nghĩ giống nhau, còn thêm Bộc Dương Khải có học thức uyên bác cũng rất tán thành việc nhận Bộ Chất. Do Trần Đăng đích thân đề cử, Bộ Chất cũng không thể chối từ. Hơn nữa, vào thời buổi loạn lạc này, bản thân hắn lại chưa có công danh, muốn có được tiền đồ tốt cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cho nên khi Bộ Chất được Trần Đăng tiến cử, Đặng Tắc thân chinh đến nhà, bày tỏ ý muốn mời hắn theo. Còn Vệ Tinh thì đi theo Bộ Chất. Hơn nữa Hải Tây và Quảng Lăng cũng không quá xa vì vậy mà hắn dứt khoát đi theo Bộ Chất.
Bộ Chất gầy, cao chừng 1m74. Vệ Tinh thì đậm người, cao 1m70, dáng người vừa vặn nhìn qua khỏe mạnh.
Tào Bằng nghe tên Bộ Chất, trong lòng ngẩn ra. Cái tên Bộ Chất này nghe qua hình như quen tai? Vệ Tinh thật ra không rõ, hình như trong Tam Quốc Diễn Nghĩa không hề nhắc tới hắn đến. Nhưng Bộ Chất… Tào Bằng khẳng định, hắn đã từng xuất hiện trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Đây là em vợ của ta tên là Tào Bằng, tự Hữu Học.
Đặng Tắc dẫn hai người Bộ Chất vào trong phủ nha giới thiệu cho Tào Bằng.
- Chính là người mà Bộc Dương tiên sinh nói đọc qua hiểu "Thi" và "Luận", Tào Hữu Học?
-Haha, chính là hắn. - Đặng Tắc cười nói. Có điều nói đọc một lượt mà hiểu "Thi" và "Luận" là có phần quá khen. Hắn bây giờ làm binh tào cho ta, trông coi việc chiến sự ở Hải Tây. Hữu Học, Tử Sơn huynh có học vấn xuất chúng. Ngươi có gì không hiểu có thể hỏi hắn mà thỉnh giáo. Từ ngày hôm nay, Tử Sơn huynh làm chủ bộ Hải Tây cho ta.
Tào Bằng vội vã hành lễ:
-Tiểu đệ Tào Bằng, ra mắt hai vị huynh trưởng.
Bộ Chất lộ ra vẻ ôn hòa, vội vàng nâng Tào Bằng dậy:
-Bộ Tử Sơn chẳng qua chỉ là người thất thế, được huyện lệnh Đặng Tắc coi trọng, đến đây nương nhờ. Ngày sau còn cần Tào tiểu đệ chiếu cố.
Lời nói của hắn không giống kẻ sĩ cao ngạo, thanh âm nghe ra rất thanh nhã, không lộ vẻ hỉ nộ. Tào Bằng vội vàng khách sáo:
-Tiểu đệ thật ra chỉ ngồi không ăn bám, sao dám nhận hai chữ "chiếu cố"? Tử Sơn tiên sinh đến, ta cũng có thể thở phào.
-Hả?
-Bây giờ Hải Tây có rất nhiều chuyện lộn xộn. Đối với việc công văn, xưa nay với tiểu đệ xin miễn cho vì bất tài. Lại còn bị Đặng Hải Tây bắt kiểm kê sổ sách hộ tịch. Hai ngày nay, tiểu đệ chưa thử mà đã thấy đau đầu. Tử Sơn tiên sinh tới, cuối cùng tiểu đệ cũng có thể thoát thân, haha. Mai này Tử Sơn tiên sinh sẽ phải khổ cực nhiều.
Vốn Bộ Chất tưởng rằng Tào bằng sẽ gây khó dễ. Hắn xem ra Tào Bằng có lẽ là người tài hoa, nhưng không tránh khỏi là còn trẻ, tính khí có phần tự kiêu. Thật rất khó có thể trụ vững ở Hải Tây. Thân là em vợ của Đặng Tắc, tại Hải Tây coi như là dưới một người mà trên vạn người. Bản thân mình lại được sánh ngang, như muốn cướp quyền hạn của Tào Bằng. Thậm chí Bộ Chất cũng đã chuẩn bị chờ bị Tào Bằng gây khó dễ. Vậy mà Tào Bằng tự nhiên lại có thể thoải mái giao những chuyện trong tay hắn cho mình. Trong ngôn ngữ nghe ra không có nửa lời oán giận, dường như rất hài lòng.
Cái tên thiếu niên này rất có ý tứ. Bộ Chất khen thầm trong bụng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn tồn.
-Người trẻ cũng biết chuyện…
Vệ Tinh đột nhiên mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ cười châm biếm:
-Có điều, người còn nhỏ tuổi, có tài đức gì mà có thể làm tào binh Hải Tây chứ?
- Tỷ Kỳ, không được vô lễ.
Bộ Chất nghe được vội vàng mở miệng muốn ngăn cản. Nhưng rõ ràng là hắn cũng không thể cản. Hắn biết rõ tính cách của Vệ Tinh: Vệ Tinh cũng không hề muốn đến đây. Đơn giản là vì bản thân mình muốn tới, nên y bất đắc dĩ phải theo.
Thực ra, trước khi Trần Đăng đề cử hai người hắn, Bộ Chất và Vệ Tinh cũng đã chuẩn bị rời khỏi Quảng Lăng, đi Giang Đông để tìm đường tiến thân. Tuy rằng hiện nay Quảng Lăng thái bình. Nhưng trong sự yên tĩnh lại như dòng nước gợn sóng. Những người chí sĩ phần lớn đều có thể cảm nhận sức mạnh của dòng nước ngầm này. Nếu như cứ mãi tiếp tục, thì quận Quảng Lăng tất sẽ trở thành chiến trường. Ngược lại, Giang Đông bây giờ coi như là nơi an toàn.
Tào Bằng vô cùng kinh ngạc nhìn Vệ Tinh, đột nhiên nở nụ cười.
-A Phúc, không được vô lễ.
Đặng tắc đã quá hiểu rõ Tào Bằng. Mỗi khi hắn có vẻ tươi cười vô hại nhìn qua cả người đối phương, thường sẽ có những phản ứng sắc bén.
-Tử Kỳ tiên sinh nói thật đúng, tiểu đệ đúng là vô đức vô năng. Nhưng có điều, tiểu đệ nghe nói, hữu chí bất tại niên cao (người có chí không phân biệt tuổi tác). Cam La mười hai tuổi có thể làm tướng. Hoắc Phiêu Kỵ (1) mười bảy tuổi trở thành phiếu diêu hiệu úy, theo Vệ đại tướng quân chống quân hung nô ở Mạc Nam, lấy tám trăm người chống hơn hai nghìn người, bắt được tướng quốc Hung nô, giết chết tổ phụ Đan Vu của quân hung nô cùng quý phụ. Dũng tướng ba quân mà được phong làm quân hầu. Tiểu đệ bây giờ mới có mười bốn, nhưng vẫn còn chưa có thành tựu. Những chuyện đã làm, chẳng qua chỉ có giết ác bá Trung Dương Sơn, diệt đạo phỉ Trần Lưu, trảm Trần Thăng ở Hải Tây, làm sao dám xưng là có tài đức?
Ngụ ý là ta tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng đã làm không ít chuyện. Tuổi ngươi so với ta lớn hơn, nhưng đã làm việc gì lợi quốc lợi dân? Nếu như không đúng thì cứ tự vả vào mồm.
Vệ Tinh hình như còn chưa làm đại sự nào như vậy. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tào Bằng, nhún chân quay đầu bỏ đi.
-Tử Kỳ, ngươi muốn đi đâu?
-Tử Sơn huynh, ta đã sớm nói qua, với tài học của ngươi và ta, cần gì phải nương thân làm cánh tay dưới quyền người khác? Ta vì nể trọng thể diện của ngươi mới đến Hải Tây. Một đứa trẻ con mà dám khẩu xuất cuồng ngôn. Theo ta thấy, Đặng thúc tôn cũng chỉ dùng người không khách quan mà thôi. Ta quyết định quay về. Ngươi cùng ta đi thôi.
Nói rồi Vệ Tinh đi nhanh ra ngoài, đi được nửa đường phát hiện ra Bộ Chất không theo sau.
-Tử Sơn, lẽ nào ngươi phải ở lại chỗ này?
Khuôn mặt Bộ Chất phức tạp, khẽ thở dài nhìn Vệ Tinh:
-Tử Kỳ, ta vốn là kẻ thấp hèn. Thúc tôn bây giờ thành tâm mời ta, đã ủy thác cho ta trọng trách khiến ta vô cùng cảm kích. Ngươi nói hắn chỉ là một kẻ cụt tay, nhưng dẫu sao cũng là quan thần của đương kim hoàng thượng. Ta làm công việc của triều đình, dốc sức vì Thúc Tôn thì có gì là không đúng? Mặc dù Giang Đông tốt, nhưng với ta thì thật xa xôi.
-Ngươi…
Vệ Tinh nói:
-Tử Sơn, ngươi là người có tài, có thể nào phải ở dưới huyện?
-Ta có tài hay không, ta làm những chuyện như vậy cũng không có quan hệ. Thúc tôn mặc dù không có tài, nhưng mà hắn đã tiêu diệt được một tên thao túng Hải Tây. Ta có tài chỉ sống ở Quảng Lăng. Tử Kỳ, ta muốn ngươi hiểu cho ta. Hơn nữa, Thúc tôn không phải là người bất tài.
-Tùy ngươi, dù sao thì ta cũng sẽ không ở chỗ này.
Vệ Tinh dứt lời, cất bước ra khỏi cổng.
____________________
Chú thích dịch giả:
(1): Hoắc Khứ Bệnh (tiếng Trung: 霍 去病, bính âm: Huò Qùbìng; người Sơn Tây, Trung Quốc; 140 TCN - 117 TCN) là danh tướng dưới thời Hán Vũ Đế, có công lao trong việc chinh phạt Hung Nô ở phía bắc. Cậu của ông là tướng quân Vệ Thanh cũng là một danh tướng có công trong việc đánh Hung Nô.
Ông bộc lộ khả năng quân sự tài năng từ khi còn ít tuổi. Sau đó ông sớm được vua Hán Vũ Đế phong làm tướng xuất chinh đánh Hung Nô.
Năm 121 TCN, ông chỉ huy một đội kỵ binh nhẹ tiến về phía tây của Lũng Tây và trong vòng 6 ngày đã mở đường xuyên qua 5 tiểu quốc của Hung Nô. Sau đó, năm 119 TCN quân đội của Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh chia làm hai ngả đánh sâu vào địa phận Hung Nô. Hoắc Khứ Bệnh tiến quân theo hướng tây, đuổi người Hung Nô tới tận Lang Cư Tư Sơn, còn Vệ Thanh theo hướng đông đánh vào triều đình Hung Nô.
Một trong những chuyện nổi tiếng nhất về ông được chép trong Sử Ký của Tư Mã Thiên là việc ông được vua ban cho rượu một bình rượu ngon. Sau đó ông đổ rượu xuống sông, để tướng sĩ có thể cùng nếm mùi vị của rượu. Sau này, vào thế kỷ 15, Nguyễn Trãi ở Đại Việt đã dùng giai thoại đó để mô tả tình đoàn kết của tướng sĩ Lam Sơn trong bài Bình Ngô đại cáo:
Nhân dân bốn cõi một nhà, dựng cần trúc ngọn cờ phấp phới;
Tướng sĩ một lòng phụ tử, hoà nước sông chén rượu ngọt ngào
Hoắc Khứ Bệnh mất năm 24 tuổi do bệnh, có thể là do chiến tranh cũng như nguồn nước bị đầu độc khi ông tiến sâu vào lãnh địa Hung Nô.
-Việc này liên quan đến sự ổn định của Hải Tây. Nếu Mã lão gia đã đến đây, ta tất nhiên sẽ tận lực nói tốt cho mọi người. Chỉ có điều trước đây mọi người làm hơi quá. Đặng huyện lệnh thiết yến mời, các ngươi ngại uy phong của Trần Thăng mà không dám đi thì cũng có thể hiểu được nguyên nhân. Nhưng vì sao bây giờ Trần Thăng chết rồi, các người vẫn chậm chạp không có hành động gì? Nếu ta là Đặng huyện lệnh cũng nhất định sẽ rất tức giận.
-Ta thật hồ đồ, ta thật hồ đồ.
Mấy người thương nhân vẻ mặt xấu hổ, liên tục thở dài.
Cũng may là Vương Thành nói xong chuyện thì cất bước đi tới huyện nha.
Nhưng có điều không nghĩ tới, chính là Đặng Tắc không còn ở huyện Hải Tây. Vốn là sau khi Trần Khuê khai trừ thân phận Trần Thăng khỏi con cháu Trần thị, còn mời Đặng Tắc đến Quảng Lăng. Tuy rằng Đặng Tắc được xem là thượng quan, nhưng ở tại Quảng Lăng, Trần gia là thế gia vọng tộc, cũng có thể nói là nể mặt mũi Đặng Tắc. Mà Đặng Tắc là lại là thuộc hạ của Trần Đăng. Dựa theo lễ tiết, hắn phải đi bái kiến Trần Đăng trước. Cho nên nếu Trần gia đã mở miệng thì hắn phải đi Quảng Lăng ngay.
-Hồ Ban, vậy còn Bộc Dương tiên sinh thì sao?
-Hồi bẩm Vương tiên sinh, Bộc Dương tiên sinh cùng chủ nhân đang đi Quảng Lăng.
Vương Thành hỏi:
-Bộc Dương tiên sinh cũng đi, vậy bây giờ ai ở lại huyện nha?
-À, là công tử nhà ta.
-Tào công tử?
-Đúng vậy. Vốn ban đầu công tử cũng có thể đi tiếp kiến Trần lão thái gia. Nhưng vì trong người khó chịu nên ở lại huyện Hải Tây.
-Vậy à.
Vương Tành có chút suy nghĩ, gật đầu.
-Vương tiên sinh, ngài có cần gặp công tử nhà ta chứ?
-Nếu công tử đã có bệnh, ta đây không làm phiền được rồi. Đặng huyện lệnh có nói qua bao giờ chuẩn bị chiêu mộ binh mã vây quét hải tặc không?
-Việc này… - Hồ Ban lắc đầu.
- Sau khi diệt trừ Trần Thăng, hình như chủ nhân không nói qua chuyện này. Chủ nhân cũng chỉ nói là sai người triệu hồi một trăm tuần binh, giao cho Phùng Siêu và Phan Chương quản lý mà thôi. Chuyện khác… A, ta nhớ ra rồi. Chủ nhân còn nói nhất định phải tăng cường quản lý chợ phiên, còn nói dự định công bố một thứ. Cái tên thật khó đọc, ta khó mà nhớ được. À, "điều lệ quản lý trị an."
-Hả
Vẻ mặt Vương Thành không giấu được sự kinh ngạc.
-Là cái gì vậy?
-Tên đầy đủ gọi là « điều lệ quản lý trị an khu chợ thương nghiệp tại phía Bắc thành Hải Tây", cụ thể nội dung là cái gì thì tiểu nhân không rõ.
-Điều lệ quản lý trị an khu chợ thương nghiệp thành Bắc Hải Tây?
Đây là một cái tên dài, thật là có phần khó đọc suôn miệng.
Vương Thành gật đầu, lén đưa cho Hồ Ban một ít tiền, sau đó cáo từ. Điều lệ khu thương nghiệp, cuối cùng là cái gì? Vương Thành không biết rằng Hồ Ban nhìn bóng lưng hắn, rồi nhìn đồng tiền trong tay mà nở nụ cười nhẹ.
-Hồ Ban, ngươi cười cái gì hả?
-À, vừa rồi lại có người đến đây dò hỏi, ta lại trả lời như những gì công tử dặn đồng thời còn được thưởng một quan tiền.
-Mẹ ơi, chiêu thức của công tử thật là cao minh. Chỉ trong một buổi trưa mà tại hạ đã có được hai quan tiền. Nhưng cũng phải nói, Vương Thành ra tay thật rộng rãi.
Hồ Ban nói đùa vài câu với tên coi cửa rồi đi vào huyện nha. Y đi qua nha đường, băng qua mấy đường nhỏ rồi vào một cái cổng hình vòm, thẳng tới căn phòng của Tào Bằng.
Hoàn toàn trái ngược, căn phòng của Tào Bằng lại rất yên tĩnh. Ở đây có một gian phòng đọc sách, hai cái hiên nhà, còn có một vườn hoa nho nhỏ. Hồ Ban đi tới cửa thư phòng, gõ cửa rồi mở ra.
-Công tử, Vương Thành tới.
-Hắn tới làm gì?
Tào Bằng ngồi giữa đống công văn, mà xoay người liên tục. Khi Hồ Ban tiến vào, hắn cũng không ngẩng đầu lên, mà hỏi thẳng.
-Hắn tới gặp chủ nhân. Nhưng chủ nhân không có nhà, hắn sẽ quay lại cầu kiến.
-Vậy hắn có nói chuyện gì ngoài chuyện của hắn?
-Hắn chỉ hỏi qua chủ nhân bao giờ tiêu diệt hải tặc.
Toàn thân Tào Bằng run lên, ngẩng đầu giữa đống công văn.
-Hắn chỉ là một tiên sinh dạy học, làm sao lại sốt sắng chuyện tiêu diệt hải tặc? Ta nhớ lúc hắn đến bái kiến tỷ phu của ta lần đầu tiên đã khoa trương tuyên dương suýt nữa làm tỷ phu của ta xấu hổ.
-Việc này… Tiểu nhân không rõ lắm.
Vẻ mặt Tào Bằng đầy sự mệt mỏi rã rời, đứng dậy nhẹ nhàng xoa bóp thái dương. Hai ngày nay, thật là khiến hắn mệt muốn chết. Vì để tìm kiếm tung tích về miếng đồng hình con cá, hắn gần như bơi giữa đống công văn trong phòng. Có thể nói, hồ sơ ghi chép của cổ nhân rất ít từ nhưng lại giải thích rất nhiều vấn đề. Tào Bằng dù sao cũng mới sống lại gần một năm, đối viêc tu từ đặt câu vào những năm cuối thời Đông Hán cũng ít nhiều hiểu rõ. Nhưng khi hắn đem những công văn này ra tra cứu, thật rất vất vả mới có thể hiểu rõ. Mỗi một câu thường khiến cho hắn phải đắn đo nhiều lần mới có thể hiểu rõ một chút.
Tào Bằng đang cầm một bộ thẻ tre về vùng Hải Tây, trong đó ghi chép lại phần lớn những chuyện thần tiên quái lạ ở đây. Những truyện tương tự với những truyền thuyết địa phương. Giống như cuốn "Sưu thần ký".
Buông thẻ tre xuống, Tào Bằng đứng dậy giữa đống công văn, tiện tay cầm hai quả cầu bằng ngọc to bằng nắm tay trẻ con. Đây là hai quả cầu ngọc lấy từ trong nhà Trần Thăng. Nghe đâu Trần Thăng rất yêu thích chúng. Tào Bằng cảm thấy trò này nhìn qua cũng giống quả cầu tập thời hậu thế. Hai quả cầu bạch ngọc chuyển động trong tay hắn, thỉnh thoảng va vào nhau, tạo nên những âm thanh thanh thúy.
-Vị Vương tiên sinh này ngược lại có phần quan tâm thái quá chuyện hải tặc.
Hắn đi ra khỏi thư phòng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời âm u. Mùa đông ở Hải Tây là như thế này đây: mưa dầm ướt át, khiến cho Tào Bằng cảm thấy không thoải mái. Hắn chậm rãi đi đến cửa hiên, Hồ Ban đi phía sau.
-Hồ Ban, gia sản của Trần Thăng kiểm kê thế nào rồi?
-Hạ Hầu đại ca còn đang kiểm kê. Lúc sáng sớm hắn đi còn nói, gia sản của Trần Thăng rất nhiều, nhất thời khó mà kiểm kê xong.
-Để Hạ Hầu làm loại chuyện thế này, đúng là có phần làm khó cho hắn.
Khi Trần Thăng còn sống, ôm đồm rất nhiều thứ kinh doanh như vàng bạc, thóc gạo, đồ gỗ, sản xuất quần áo. Bên cạnh đó còn có cầm đồ, các loại buôn bán điền trang, đa dạng rất phức tạp. Ngoài ra còn phải kiểm kê nhân khẩu, tạo danh sách, đúng là công việc vất vả nhất. Trong danh sách nhân khẩu của Hải Tây, có khoảng chừng ba vạn người. Nhưng đó là số nhân khẩu hai năm trước. Bây giờ Hải Tây rốt cục có bao nhiêu nhân khẩu? Ai cũng khó nói không rõ. Trong nhà thân hào địa phương có nuôi nô bộc đầy tớ. Những người đầy tớ này thuộc về tải sản cá nhân của những thân hào này, cũng chẳng hề báo rõ hộ tịch. Trần Thăng chiếm giữ phần lớn ruộng đất ở Hải Tây, vậy những nô bộc của hắn, cuối cùng có bao nhiêu người? Phải cẩn thận kiểm tra và kiểm kê. Hạ Hầu Lan có thể giỏi đánh nhau, nhưng làm loại việc này thật không dễ.
Không sai, Trần Thăng đã chết. Đặng Tắc dường như cũng đã trụ được ở Hải Tây. Nhưng trên thực tế, cho đến bây giờ Đặng Tắc còn chưa có một nhóm người nào hoàn chỉnh để theo giúp sức.
Nói chung, trong một phủ huyện, ngoại trừ huyện lệnh ra còn cần phải có một người huyện thừa quản lý công văn, thương ngục, hai người huyện úy quản lý trị an. Dưới huyện thừa và huyện uý còn có chủ bộ, công tào, duyện, sử đẳng. Mặt khác còn phải có tam lão, các lý trưởng. Huyện lệnh có thể là do triều đình bổ nhiệm. Nhưng châu quận cũng có thể can dự vào việc nhân sự của huyện. Nhưng có điều tình hình ở Hải Tây đặc biệt nên Trần Đăng không nhúng tay vào trong đó.
Bây giờ Đặng Tắc đã tháo gỡ cục diện. Như vậy thì thành lập một ban trợ giúp là việc vô cùng gấp rút. Chức huyện thừa đã được Bộc Dương Khải đảm nhiệm. Huyện úy thì Chu Thương cùng Hạ Hầu Lan đều có thể đảm đương. Chức vụ hiện nay của Tào Bằng là binh tào huyện Hải Tây. Nhưng trên thực tế, trong tay hắn cũng chỉ có một trăm binh mã. Mặc dù Phùng Siêu làm binh tào sử, Phan Chương làm binh tào duyện, đã đầy đủ lực lượng ở Hải Tây. Nhưng những chức như hộ tào, pháp tào, thương tào, công tào đều đang bỏ trống.
Muốn quản lý được huyện Hải Tây, chỉ dựa vào một mình Đặng Tắc cũng không thể làm được gì. Học vấn của Bộc Dương Khải vô cùng xuất chúng, nhưng xử lý sắp xếp những chuyện vụn vặt này thì không thể. Cho nên việc gấp rút hiện nay, Đặng Tắc cần phải có một chủ bộ, còn các công tào sau đó mới thành lập sau.
Có thể xem việc thành lập một ban như vậy thật sự rất khó. Một người tài năng cũng là người thường. Người có tài cán thực sự, ai có thể bằng lòng làm việc cho một huyện lệnh bình thường như Đặng Tắc?
Tào Bằng vỗ trán: phải tìm người giúp đỡ cho tỷ phu. Hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi:
-Hồ Ban, ta bảo ngươi loan tin, ngươi đã làm chưa?
-Công tử, đã loan đi rồi. Có điều bọn họ đều hỏi ta, điều lệ đó là gì?
Tào Bằng mỉm cười:
-Khi nào nên nói, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi.
-Dạ.
-Được rồi. Ngươi lui xuống trước đi.
Hồ Ban khom người lui ra. Tào Bằng đi chậm rãi loanh quanh, quả cầu ngọc trong tay càng chuyển động nhanh. Miếng đồng hình con cá. Hung thủ thần bí…Còn có kho tàng trong truyền thuyết.
Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, trong đầu dần dần càng rõ ràng.
Dựa vào những gì ghi chép về Hải Tây trên thẻ tre: Trước khi Lý Quảng Lợi đầu hàng người Hung nô đã chôn dấu rất nhiều của cải giá trị. Nhưng mà từ thời Hán Vũ đến đến nay, trong mấy trăm năm mà cuối cùng không ai tìm được chỗ giấu của cải, ngay cả cái mê cung kia dần dần cũng trở thành thần thoại. Cho tới bây giờ truyền thuyết cũng không có nhiều người biết.
Kho báu của Lý Quảng Lợi, miếng đồng hình con cá, cái chết kỳ lạ của hai huyện lệnh Hải Tây, Mạch Thành lưu tại huyện nha.Tất cả mọi thứ đều hình như chỉ mũi nhọn về phía Mạch gia. Mà Mạch gia là một gia tộc quyền thế tại vùng Hải Tây, không chỉ có lịch sử lâu đời mà còn có danh vọng rất cao. Đừng xem thái độ bá đạo của Trần Thăng, nếu so sánh với Mạch gia chỉ là một thứ cặn bã. Mạch gia mới chính là người đứng đầu Hải Tây.
Tào Bằng có thể không lưu tình đối phó với Trần Thăng, nhưng không có nghĩa là hắn có thể đối phó với Mạch gia.
Kiếp trước, hắn dựa vào một bầu nhiệt huyết không sợ quyền quý, kết quả dẫn đến tan cửa nát nhà. Cả đời, hắn nhiều lần nhắc nhở bản thân mình, không nên hành động anh hùng. Cho nên khi đối mặt với vấn đề tương tự, Tào Bằng quyết định kiên nhẫn, không vội vàng phá giải cái bí ẩn này. Dù sao, Đặng Tắc còn chưa ổn định tại huyện Hải Tây.
Còn có một việc, hai ngày nay Vương Thành hình như rất sôi nổi. Có thể vì bản năng khiến cho Tào Bằng ngay từ đầu đã có cảm giác đề phòng với Vương Cảnh. Dựa vào thông tin của hắn, Vương Thành là người tốt. Thái độ của hắn rất hào sảng rộng rãi, hắn thích làm việc thiện, không cầu xa hoa, cuộc sống như khổ hạnh. Một người như vậy thực sự rất hoàn mỹ. Nhưng chính cái loại hoàn mỹ này khiến cho hắn có cảm giác Vương Thành không chân thực. Dường như là y đang cố hết sức để làm cho bản thân hoàn hảo. Nếu quả như vậy, vì sao hắn phải làm thế? Sau cái đại thiện, tất có cái đại ác. Đây là cảm giác của Tào Bằng. Vương Thành nhiệt tình với chuyện tiêu diệt hải tặc, càng khiến cho Tào Bằng hoài nghi.
Phù!Thật đúng là một chuyện phức tạp. Tào Bằng hít sâu một hơi, đi lòng vòng.
Gió đông thổi tới, Tào Bằng bất ngờ phát hiện ở góc tường có một đóa mai đang lặng lẽ nở.
Những thương nhân ở Hải Tây lo lắng hết hai ngày trời. Cuối cùng Đặng Tắc cũng đã trở về. Nhưng có điều, hắn không trở về một mình. Ngoại trừ Bộc Dương Khải, hắn còn dẫn về hai người, một cái thủ cấp.
Thủ cấp này chính là đầu của con trai Trần Thăng, Trần Quỳ. Hôm đó khi Trần Thăng gặp chuyện, sau khi Trần Quỳ biết được liền trốn khỏi Hải Tây, đến Quảng Lăng lánh nạn. Nhưng nếu hắn chỉ tìm một chỗ nương thân thì cũng không sao. Hết lần này tới lần khác, hắn gây xích mích ly gián, cố tình khiêu khích Trần thị ở Quảng Lăng gây rối với Đặng Tắc. Về sau Trần Khuê biết được, một không nói, hai không nói, sai người chém Trần Quỳ. Lần này Đặng Tắc đến bái kiến, Trần Khuê dùng thủ cấp của Trần Quỳ biểu lộ lập trường của lão. Tên chữ của lão là Hán Du, hiểu nhiên là tôn kính Hán thất. Đặng Tắc là quan viên của Hán đến, lão đương nhiên ra tay giúp đỡ.
Từ lần đó, Trần Đăng biết được Đặng Tắc đang cần thủ hạ, liền chủ động đề cử hai người cho Đặng Tắc. Hai người này, một người tên là Bộ Chất, tự Tử Sơn, trẻ hơn hai tuổi so với Đặng Tắc, là người Hài Âm ở Quảng Lăng. Người kia tên là Vệ Tinh, cũng là người Quảng Lăng, tên chữ Tử Kỳ, cùng tuổi Đặng Tắc.
Nói đến Bộ Chất cũng là người có xuất thân. Nghe nói tổ tiên của Bộ Chất là đại phu của nước Tấn tên là Dương Thực. Vì được phong đất tại Bộ, nên lấy chữ Bộ làm họ. Người trong Bộ thị có Bộ Thúc từng làm đệ tự của Khổng Khâu. Lúc chuyển giao giữa nhà Tần và nhà Hán, người trong Bộ thị làm tướng quân, lập công được phong làm Hoài Âm hầu. Bộ thị trở thành dòng họ lớn ở Hoài Âm.
Bộ Chất là con cháu của Bộ thị, nhưng không thuộc nhánh đích tôn. Cha mẹ mất sớm, hắn cô độc một mình, cùng Vệ Tinh giao hảo. Hai người ban ngày qua lại, ban đêm đọc sách, tại địa phương cũng có chút danh tiếng. Bản thânBộ Chất đối với các loại học vấn tài nghệ có thể nói là uyên bác, sâu sắc trầm lắng. Còn Vệ Tinh thì tính tình cương trực ngay thẳng, có khí phách, giỏi phép dụng binh, làm huynh trưởng của Bộ Chất.Nhưng mà đổi lại thì mỗi người chưa hẳn là có thể hơn Đặng Tắc.
Bộ Chất tuy là xuất thân sĩ tộc, nhưng ngược lại có chút tương đồng với Đặng Tắc. Tổ tiên của Đặng Tắc, hai mươi tám đời trước là Đặng Vũ. Đặng Tắc với Bộ Chất cũng giống nhau, đều thuộc về nhánh họ xa. Vinh quang của tổ tiên, họ chưa từng được hưởng đến, cả hai đều là những con cháu quý tộc lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Khi Đặng Tắc làm tiểu lại thì Bộ Chất phải bươn chải. Hai người có suy nghĩ giống nhau, còn thêm Bộc Dương Khải có học thức uyên bác cũng rất tán thành việc nhận Bộ Chất. Do Trần Đăng đích thân đề cử, Bộ Chất cũng không thể chối từ. Hơn nữa, vào thời buổi loạn lạc này, bản thân hắn lại chưa có công danh, muốn có được tiền đồ tốt cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cho nên khi Bộ Chất được Trần Đăng tiến cử, Đặng Tắc thân chinh đến nhà, bày tỏ ý muốn mời hắn theo. Còn Vệ Tinh thì đi theo Bộ Chất. Hơn nữa Hải Tây và Quảng Lăng cũng không quá xa vì vậy mà hắn dứt khoát đi theo Bộ Chất.
Bộ Chất gầy, cao chừng 1m74. Vệ Tinh thì đậm người, cao 1m70, dáng người vừa vặn nhìn qua khỏe mạnh.
Tào Bằng nghe tên Bộ Chất, trong lòng ngẩn ra. Cái tên Bộ Chất này nghe qua hình như quen tai? Vệ Tinh thật ra không rõ, hình như trong Tam Quốc Diễn Nghĩa không hề nhắc tới hắn đến. Nhưng Bộ Chất… Tào Bằng khẳng định, hắn đã từng xuất hiện trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Đây là em vợ của ta tên là Tào Bằng, tự Hữu Học.
Đặng Tắc dẫn hai người Bộ Chất vào trong phủ nha giới thiệu cho Tào Bằng.
- Chính là người mà Bộc Dương tiên sinh nói đọc qua hiểu "Thi" và "Luận", Tào Hữu Học?
-Haha, chính là hắn. - Đặng Tắc cười nói. Có điều nói đọc một lượt mà hiểu "Thi" và "Luận" là có phần quá khen. Hắn bây giờ làm binh tào cho ta, trông coi việc chiến sự ở Hải Tây. Hữu Học, Tử Sơn huynh có học vấn xuất chúng. Ngươi có gì không hiểu có thể hỏi hắn mà thỉnh giáo. Từ ngày hôm nay, Tử Sơn huynh làm chủ bộ Hải Tây cho ta.
Tào Bằng vội vã hành lễ:
-Tiểu đệ Tào Bằng, ra mắt hai vị huynh trưởng.
Bộ Chất lộ ra vẻ ôn hòa, vội vàng nâng Tào Bằng dậy:
-Bộ Tử Sơn chẳng qua chỉ là người thất thế, được huyện lệnh Đặng Tắc coi trọng, đến đây nương nhờ. Ngày sau còn cần Tào tiểu đệ chiếu cố.
Lời nói của hắn không giống kẻ sĩ cao ngạo, thanh âm nghe ra rất thanh nhã, không lộ vẻ hỉ nộ. Tào Bằng vội vàng khách sáo:
-Tiểu đệ thật ra chỉ ngồi không ăn bám, sao dám nhận hai chữ "chiếu cố"? Tử Sơn tiên sinh đến, ta cũng có thể thở phào.
-Hả?
-Bây giờ Hải Tây có rất nhiều chuyện lộn xộn. Đối với việc công văn, xưa nay với tiểu đệ xin miễn cho vì bất tài. Lại còn bị Đặng Hải Tây bắt kiểm kê sổ sách hộ tịch. Hai ngày nay, tiểu đệ chưa thử mà đã thấy đau đầu. Tử Sơn tiên sinh tới, cuối cùng tiểu đệ cũng có thể thoát thân, haha. Mai này Tử Sơn tiên sinh sẽ phải khổ cực nhiều.
Vốn Bộ Chất tưởng rằng Tào bằng sẽ gây khó dễ. Hắn xem ra Tào Bằng có lẽ là người tài hoa, nhưng không tránh khỏi là còn trẻ, tính khí có phần tự kiêu. Thật rất khó có thể trụ vững ở Hải Tây. Thân là em vợ của Đặng Tắc, tại Hải Tây coi như là dưới một người mà trên vạn người. Bản thân mình lại được sánh ngang, như muốn cướp quyền hạn của Tào Bằng. Thậm chí Bộ Chất cũng đã chuẩn bị chờ bị Tào Bằng gây khó dễ. Vậy mà Tào Bằng tự nhiên lại có thể thoải mái giao những chuyện trong tay hắn cho mình. Trong ngôn ngữ nghe ra không có nửa lời oán giận, dường như rất hài lòng.
Cái tên thiếu niên này rất có ý tứ. Bộ Chất khen thầm trong bụng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn tồn.
-Người trẻ cũng biết chuyện…
Vệ Tinh đột nhiên mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ cười châm biếm:
-Có điều, người còn nhỏ tuổi, có tài đức gì mà có thể làm tào binh Hải Tây chứ?
- Tỷ Kỳ, không được vô lễ.
Bộ Chất nghe được vội vàng mở miệng muốn ngăn cản. Nhưng rõ ràng là hắn cũng không thể cản. Hắn biết rõ tính cách của Vệ Tinh: Vệ Tinh cũng không hề muốn đến đây. Đơn giản là vì bản thân mình muốn tới, nên y bất đắc dĩ phải theo.
Thực ra, trước khi Trần Đăng đề cử hai người hắn, Bộ Chất và Vệ Tinh cũng đã chuẩn bị rời khỏi Quảng Lăng, đi Giang Đông để tìm đường tiến thân. Tuy rằng hiện nay Quảng Lăng thái bình. Nhưng trong sự yên tĩnh lại như dòng nước gợn sóng. Những người chí sĩ phần lớn đều có thể cảm nhận sức mạnh của dòng nước ngầm này. Nếu như cứ mãi tiếp tục, thì quận Quảng Lăng tất sẽ trở thành chiến trường. Ngược lại, Giang Đông bây giờ coi như là nơi an toàn.
Tào Bằng vô cùng kinh ngạc nhìn Vệ Tinh, đột nhiên nở nụ cười.
-A Phúc, không được vô lễ.
Đặng tắc đã quá hiểu rõ Tào Bằng. Mỗi khi hắn có vẻ tươi cười vô hại nhìn qua cả người đối phương, thường sẽ có những phản ứng sắc bén.
-Tử Kỳ tiên sinh nói thật đúng, tiểu đệ đúng là vô đức vô năng. Nhưng có điều, tiểu đệ nghe nói, hữu chí bất tại niên cao (người có chí không phân biệt tuổi tác). Cam La mười hai tuổi có thể làm tướng. Hoắc Phiêu Kỵ (1) mười bảy tuổi trở thành phiếu diêu hiệu úy, theo Vệ đại tướng quân chống quân hung nô ở Mạc Nam, lấy tám trăm người chống hơn hai nghìn người, bắt được tướng quốc Hung nô, giết chết tổ phụ Đan Vu của quân hung nô cùng quý phụ. Dũng tướng ba quân mà được phong làm quân hầu. Tiểu đệ bây giờ mới có mười bốn, nhưng vẫn còn chưa có thành tựu. Những chuyện đã làm, chẳng qua chỉ có giết ác bá Trung Dương Sơn, diệt đạo phỉ Trần Lưu, trảm Trần Thăng ở Hải Tây, làm sao dám xưng là có tài đức?
Ngụ ý là ta tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng đã làm không ít chuyện. Tuổi ngươi so với ta lớn hơn, nhưng đã làm việc gì lợi quốc lợi dân? Nếu như không đúng thì cứ tự vả vào mồm.
Vệ Tinh hình như còn chưa làm đại sự nào như vậy. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tào Bằng, nhún chân quay đầu bỏ đi.
-Tử Kỳ, ngươi muốn đi đâu?
-Tử Sơn huynh, ta đã sớm nói qua, với tài học của ngươi và ta, cần gì phải nương thân làm cánh tay dưới quyền người khác? Ta vì nể trọng thể diện của ngươi mới đến Hải Tây. Một đứa trẻ con mà dám khẩu xuất cuồng ngôn. Theo ta thấy, Đặng thúc tôn cũng chỉ dùng người không khách quan mà thôi. Ta quyết định quay về. Ngươi cùng ta đi thôi.
Nói rồi Vệ Tinh đi nhanh ra ngoài, đi được nửa đường phát hiện ra Bộ Chất không theo sau.
-Tử Sơn, lẽ nào ngươi phải ở lại chỗ này?
Khuôn mặt Bộ Chất phức tạp, khẽ thở dài nhìn Vệ Tinh:
-Tử Kỳ, ta vốn là kẻ thấp hèn. Thúc tôn bây giờ thành tâm mời ta, đã ủy thác cho ta trọng trách khiến ta vô cùng cảm kích. Ngươi nói hắn chỉ là một kẻ cụt tay, nhưng dẫu sao cũng là quan thần của đương kim hoàng thượng. Ta làm công việc của triều đình, dốc sức vì Thúc Tôn thì có gì là không đúng? Mặc dù Giang Đông tốt, nhưng với ta thì thật xa xôi.
-Ngươi…
Vệ Tinh nói:
-Tử Sơn, ngươi là người có tài, có thể nào phải ở dưới huyện?
-Ta có tài hay không, ta làm những chuyện như vậy cũng không có quan hệ. Thúc tôn mặc dù không có tài, nhưng mà hắn đã tiêu diệt được một tên thao túng Hải Tây. Ta có tài chỉ sống ở Quảng Lăng. Tử Kỳ, ta muốn ngươi hiểu cho ta. Hơn nữa, Thúc tôn không phải là người bất tài.
-Tùy ngươi, dù sao thì ta cũng sẽ không ở chỗ này.
Vệ Tinh dứt lời, cất bước ra khỏi cổng.
____________________
Chú thích dịch giả:
(1): Hoắc Khứ Bệnh (tiếng Trung: 霍 去病, bính âm: Huò Qùbìng; người Sơn Tây, Trung Quốc; 140 TCN - 117 TCN) là danh tướng dưới thời Hán Vũ Đế, có công lao trong việc chinh phạt Hung Nô ở phía bắc. Cậu của ông là tướng quân Vệ Thanh cũng là một danh tướng có công trong việc đánh Hung Nô.
Ông bộc lộ khả năng quân sự tài năng từ khi còn ít tuổi. Sau đó ông sớm được vua Hán Vũ Đế phong làm tướng xuất chinh đánh Hung Nô.
Năm 121 TCN, ông chỉ huy một đội kỵ binh nhẹ tiến về phía tây của Lũng Tây và trong vòng 6 ngày đã mở đường xuyên qua 5 tiểu quốc của Hung Nô. Sau đó, năm 119 TCN quân đội của Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh chia làm hai ngả đánh sâu vào địa phận Hung Nô. Hoắc Khứ Bệnh tiến quân theo hướng tây, đuổi người Hung Nô tới tận Lang Cư Tư Sơn, còn Vệ Thanh theo hướng đông đánh vào triều đình Hung Nô.
Một trong những chuyện nổi tiếng nhất về ông được chép trong Sử Ký của Tư Mã Thiên là việc ông được vua ban cho rượu một bình rượu ngon. Sau đó ông đổ rượu xuống sông, để tướng sĩ có thể cùng nếm mùi vị của rượu. Sau này, vào thế kỷ 15, Nguyễn Trãi ở Đại Việt đã dùng giai thoại đó để mô tả tình đoàn kết của tướng sĩ Lam Sơn trong bài Bình Ngô đại cáo:
Nhân dân bốn cõi một nhà, dựng cần trúc ngọn cờ phấp phới;
Tướng sĩ một lòng phụ tử, hoà nước sông chén rượu ngọt ngào
Hoắc Khứ Bệnh mất năm 24 tuổi do bệnh, có thể là do chiến tranh cũng như nguồn nước bị đầu độc khi ông tiến sâu vào lãnh địa Hung Nô.
Tác giả :
Canh Tân