Tao Không Thích Yêu Mày Đâu
Chương 1: Tôi là thế đấy
Tôi là con trong gia đình họ Nguyên. Tôi thích sự ồn ào và yêu sự yên tĩnh, lập dị đúng không, ừ thì tôi cũng thấy vậy. Ngoại hình của tôi thì xinh xắn? Dễ thương? Hay xấu xí? Điều đó thì tôi không rõ. Nhưng theo lời anh trai đáng ghét của tôi phán như thế này:
-”Mày thì nhìn từ trên xuống dưới chẳng có gì đẹp. Mắt thì một mí, người thì còm nhom, chẳng đâu vào đâu. Nếu như tao mà không thấy mẹ mang thai rồi sinh ra mày thì tao đã không gọi mày là em đó Hân à!”
Đó là nguyên đúng lời anh trai Nguyên Ngọc Đăng nói với em gái Nguyên Ngọc Hân là tôi thế đấy. Đắng lòng quá, tắc trách quá. Không những là hay nói xấu em gái không đâu mà anh tôi còn hay thấy tôi đi ngang qua thì đưa chân ra chắn cho tôi té, có đồ ăn ngon thì tranh với tôi. Mọi người đều nói anh trai thì luôn thương em gái, nhưng với ông anh già nhà tôi chắc tôi phải ngẫm nghĩ lại mức độ “thương yêu” kì quái này.
Bởi vì lúc nào cũng cãi nhau với anh tôi nên tôi trở nên cực kì ghét con trai đẹp trai, vì tụi nó lúc nào cũng kiêu ngạo, điển hình là anh tôi đó. Không biết tôi có phải là con nuôi không nữa mà sao chẳng hưởng được tí hồng ân xinh đẹp từ ba mẹ như anh trai tôi vậy trời. Haiz....
Mặc dù tôi có nói là ghét anh trai là thế, ghét trai đẹp là thế, nhưng đôi khi tôi còn tự hào với gương mặt đẹp của anh hai và còn luôn ao ước lấy được người chồng đẹp trai tài giỏi nữa. Hehe.
Tính khí thất thường, đúng tôi thừa nhận mình lúc nắng khi râm râm, nhưng tôi rất giỏi chịu đựng và chấp nhận số phận cũng như chấp nhận sự thật phũ về nhan sắc khiêm tốn này.
Tôi là thế đấy.
》》》》》》》》
Hôm nay tôi chuyển lớp, à không chỉ tôi mà còn mấy đứa lớp tôi nữa. Chuyện là lớp cũ của tôi trong lớp chỉ có vài nhân tài, phần tử còn lại là nhân dân ăn bám hợp tác cùng có lợi trong bài kiểm tra. Sự việc trên làm thần dân lớp tôi kiến thức ngày càng hạn hẹp phụ thuộc vào nhau, làm gia tăng học sinh yêu mến thầy cô, trường lớp, muốn ở lại trường lâu hơn dự tính.
Vì vậy những bộ óc xuất chúng của nhà trường đã nghĩ ra cách tách lớp tôi để “dập tắt” phong trào “yêu trường” của học sinh.
Tôi và vài đứa trong lớp được chuyển vào lớp 11a3, tôi cũng không quan tâm lắm. Vừa vào đến cửa lớp, tôi bắt gặp gương mặt đang toe toét như bắt được vàng của thầy giáo, chắc là thầy chủ nhiệm.
Có cần như thế không thầy, chỉ vài đứa nhận lớp thôi mà, có cần phải nhìn đắm đuối thế không.
Sau hồi lâu nhìn như thấu chúng tôi thì thầy “bắt được vàng” cũng lên tiếng:
- Lớp trưởng, đem danh sách lớp xuống đọc tên từng bạn lớp mình để các bạn mới biết tên các bạn đi.
Nói xong, anh bạn được xem là lớp trưởng đi lên, bạn này nhìn cũng bảnh nha.
- Mai Văn An
- Đào Thanh Lâm
- Nguyễn Yên Nhi
...
Từng người đứng lên để làm quen. Mà làm quen cái gì mà mặt hình sự thế, khủng bố nhau thì có.
Anh bạn lớp trưởng lại nói tiếp:
- Và mình là Nguyên Anh, họ Nguyên tên Anh, nên mấy bạn cứ kêu mình là Anh xưng em cũng được. Hehe, đùa thôi. Các bạn có thể xưng hô với mình và các bạn trong lớp sao cũng được, mày tao càng tốt.
Kết cách nói chuyện của anh bạn này rồi nha. Mà anh bạn họ gì ta...Ng...Nguyên à. Trùng họ với tôi à. Thiện cảm với anh bạn đã bị giảm một nửa. Tại ngoài gia đình tôi ra tôi không thích bị trùng họ cho lắm. Như bị cướp cái gì vậy.
Sau đó tụi tôi cũng giới thiệu tên mình. Khi tôi giới thiệu tên tôi xong tự nhiên anh bạn cùng họ ở trên bục giảng nhếch mép, ý gì đây.
Buổi học đầu tiên gì mà chán ngắt, lớp thì đầy sát khí, mặt đứa nào đứa nấy hầm hầm, nản hết chỗ nói. Ngay cạnh tôi lại là lớp trưởng Nguyên Anh nghiêm túc thôi rồi, không muốn học chút nào luôn.
Để có thể thoát ra khỏi thế giới u ám này, tôi đã cầm dế yêu và nhắn tin cho con bạn thân đang ở lớp cạnh bên.”Vy à tao kể cho mày nghe này, ta...“. Chưa kịp nhắn xong thì điện thoại tôi đã biến mất. Nhìn qua nhìn lại thì thủ phạm chính là anh bạn cướp họ. Ơ hay tôi có làm gì hắn đâu, mặt tôi bắt đầu nóng lên rồi đó.
- Đưa đây_Tôi nói.
- Không đưa.
Cái thằng này. Điên thật mà.
- Không được sử dụng điện thoại trong giờ học. Tôi cấm._Hắn ta nói.
Tôi cũng không vừa:
- Kệ bạn chứ, bạn có quyền gì.
- Tôi là lớp trưởng.
Tôi cứng họng. Đúng rồi hắn là lớp trưởng mà.
Tôi chưa kịp nói gì thì hắn đã cướp lời:
- Bạn có thể nói thầy nếu bạn muốn, nhưng tôi nghĩ bạn nên suy nghĩ lại.
Dám hăm dọa tôi. Nói thầy, tưởng tôi không dám chắc.
À mà không, tôi nói chẳng khác gì tôi tự khai "thầy em đang bấm điện thoại trong lớp".
Dại không? Không dại.
- Tưởng lớp trưởng thì hay sao_Tôi hằn học lèm bèm.
Hắn định nói gì đó nhưng thầy đã lên tiếng nhắc:
- Hai em có vấn đề gì à?
Hai chúng tôi im bặt.
- Tùng! Tùng! Tùng
Cứu tinh, đúng là tiếng trống cứu tinh.
- Ê, trả đây.
Hắn không nói gì, bước lên bảng. Hắn nói:
-Quy định lớp đặt ra thì phải chấp hành. Và tôi là lớp trưởng, tôi có quyền đặt quy định. Tôi cũng nhắc cho các bạn 2 điều cần nhớ:
Điều 1: lớp trưởng luôn đúng
Điều 2: Nếu tôi sai hãy xem lại điều 1.
Ơ...
-”Mày thì nhìn từ trên xuống dưới chẳng có gì đẹp. Mắt thì một mí, người thì còm nhom, chẳng đâu vào đâu. Nếu như tao mà không thấy mẹ mang thai rồi sinh ra mày thì tao đã không gọi mày là em đó Hân à!”
Đó là nguyên đúng lời anh trai Nguyên Ngọc Đăng nói với em gái Nguyên Ngọc Hân là tôi thế đấy. Đắng lòng quá, tắc trách quá. Không những là hay nói xấu em gái không đâu mà anh tôi còn hay thấy tôi đi ngang qua thì đưa chân ra chắn cho tôi té, có đồ ăn ngon thì tranh với tôi. Mọi người đều nói anh trai thì luôn thương em gái, nhưng với ông anh già nhà tôi chắc tôi phải ngẫm nghĩ lại mức độ “thương yêu” kì quái này.
Bởi vì lúc nào cũng cãi nhau với anh tôi nên tôi trở nên cực kì ghét con trai đẹp trai, vì tụi nó lúc nào cũng kiêu ngạo, điển hình là anh tôi đó. Không biết tôi có phải là con nuôi không nữa mà sao chẳng hưởng được tí hồng ân xinh đẹp từ ba mẹ như anh trai tôi vậy trời. Haiz....
Mặc dù tôi có nói là ghét anh trai là thế, ghét trai đẹp là thế, nhưng đôi khi tôi còn tự hào với gương mặt đẹp của anh hai và còn luôn ao ước lấy được người chồng đẹp trai tài giỏi nữa. Hehe.
Tính khí thất thường, đúng tôi thừa nhận mình lúc nắng khi râm râm, nhưng tôi rất giỏi chịu đựng và chấp nhận số phận cũng như chấp nhận sự thật phũ về nhan sắc khiêm tốn này.
Tôi là thế đấy.
》》》》》》》》
Hôm nay tôi chuyển lớp, à không chỉ tôi mà còn mấy đứa lớp tôi nữa. Chuyện là lớp cũ của tôi trong lớp chỉ có vài nhân tài, phần tử còn lại là nhân dân ăn bám hợp tác cùng có lợi trong bài kiểm tra. Sự việc trên làm thần dân lớp tôi kiến thức ngày càng hạn hẹp phụ thuộc vào nhau, làm gia tăng học sinh yêu mến thầy cô, trường lớp, muốn ở lại trường lâu hơn dự tính.
Vì vậy những bộ óc xuất chúng của nhà trường đã nghĩ ra cách tách lớp tôi để “dập tắt” phong trào “yêu trường” của học sinh.
Tôi và vài đứa trong lớp được chuyển vào lớp 11a3, tôi cũng không quan tâm lắm. Vừa vào đến cửa lớp, tôi bắt gặp gương mặt đang toe toét như bắt được vàng của thầy giáo, chắc là thầy chủ nhiệm.
Có cần như thế không thầy, chỉ vài đứa nhận lớp thôi mà, có cần phải nhìn đắm đuối thế không.
Sau hồi lâu nhìn như thấu chúng tôi thì thầy “bắt được vàng” cũng lên tiếng:
- Lớp trưởng, đem danh sách lớp xuống đọc tên từng bạn lớp mình để các bạn mới biết tên các bạn đi.
Nói xong, anh bạn được xem là lớp trưởng đi lên, bạn này nhìn cũng bảnh nha.
- Mai Văn An
- Đào Thanh Lâm
- Nguyễn Yên Nhi
...
Từng người đứng lên để làm quen. Mà làm quen cái gì mà mặt hình sự thế, khủng bố nhau thì có.
Anh bạn lớp trưởng lại nói tiếp:
- Và mình là Nguyên Anh, họ Nguyên tên Anh, nên mấy bạn cứ kêu mình là Anh xưng em cũng được. Hehe, đùa thôi. Các bạn có thể xưng hô với mình và các bạn trong lớp sao cũng được, mày tao càng tốt.
Kết cách nói chuyện của anh bạn này rồi nha. Mà anh bạn họ gì ta...Ng...Nguyên à. Trùng họ với tôi à. Thiện cảm với anh bạn đã bị giảm một nửa. Tại ngoài gia đình tôi ra tôi không thích bị trùng họ cho lắm. Như bị cướp cái gì vậy.
Sau đó tụi tôi cũng giới thiệu tên mình. Khi tôi giới thiệu tên tôi xong tự nhiên anh bạn cùng họ ở trên bục giảng nhếch mép, ý gì đây.
Buổi học đầu tiên gì mà chán ngắt, lớp thì đầy sát khí, mặt đứa nào đứa nấy hầm hầm, nản hết chỗ nói. Ngay cạnh tôi lại là lớp trưởng Nguyên Anh nghiêm túc thôi rồi, không muốn học chút nào luôn.
Để có thể thoát ra khỏi thế giới u ám này, tôi đã cầm dế yêu và nhắn tin cho con bạn thân đang ở lớp cạnh bên.”Vy à tao kể cho mày nghe này, ta...“. Chưa kịp nhắn xong thì điện thoại tôi đã biến mất. Nhìn qua nhìn lại thì thủ phạm chính là anh bạn cướp họ. Ơ hay tôi có làm gì hắn đâu, mặt tôi bắt đầu nóng lên rồi đó.
- Đưa đây_Tôi nói.
- Không đưa.
Cái thằng này. Điên thật mà.
- Không được sử dụng điện thoại trong giờ học. Tôi cấm._Hắn ta nói.
Tôi cũng không vừa:
- Kệ bạn chứ, bạn có quyền gì.
- Tôi là lớp trưởng.
Tôi cứng họng. Đúng rồi hắn là lớp trưởng mà.
Tôi chưa kịp nói gì thì hắn đã cướp lời:
- Bạn có thể nói thầy nếu bạn muốn, nhưng tôi nghĩ bạn nên suy nghĩ lại.
Dám hăm dọa tôi. Nói thầy, tưởng tôi không dám chắc.
À mà không, tôi nói chẳng khác gì tôi tự khai "thầy em đang bấm điện thoại trong lớp".
Dại không? Không dại.
- Tưởng lớp trưởng thì hay sao_Tôi hằn học lèm bèm.
Hắn định nói gì đó nhưng thầy đã lên tiếng nhắc:
- Hai em có vấn đề gì à?
Hai chúng tôi im bặt.
- Tùng! Tùng! Tùng
Cứu tinh, đúng là tiếng trống cứu tinh.
- Ê, trả đây.
Hắn không nói gì, bước lên bảng. Hắn nói:
-Quy định lớp đặt ra thì phải chấp hành. Và tôi là lớp trưởng, tôi có quyền đặt quy định. Tôi cũng nhắc cho các bạn 2 điều cần nhớ:
Điều 1: lớp trưởng luôn đúng
Điều 2: Nếu tôi sai hãy xem lại điều 1.
Ơ...
Tác giả :
TrangGentle