Tạo Hóa Chi Vương
Chương 16: Luận Vận Khí
Bên ngoài Ngư Long Đạo, nhìn mỗi một đệ tử tạp dịch toàn thân ướt đẫm, giống như gà nhúng nước từ trong nước bò ra, thần sắc mọi người càng thêm chờ mong.
Nhất là đệ tử ngoại môn Mã Hồn cùng Lý Học Long, mắt trừng trừng giống như gà chọi, nhìn chằm chằm vào trong động nước Ngư Long Đạo, rất muốn nhìn thấy bóng dáng của Diệp Chân từ trong động nước của Ngư Long Đạo đi ra.
Bởi vì, hễ là đệ tử tạp dịch rơi xuống Ngư Long Đạo, đều chỉ có thể từ trong động nước này chui ra ngoài.
Cách đó không xa, mấy vị quản sự ngọn núi tạp dịch tập chung lại một chỗ chăm chú nhìn. Nhất là ánh mắt của Triệu quản sự Bách Tùng phong cũng nhìn chằm chằm vào động nước này.
Chỉ có điều, ánh mắt Triệu quản sự vừa vặn ngược lại ánh mắt của Mã Hồn. Hắn lại rất sợ bóng dáng của Diệp Chân sẽ xuất hiện ở trong động nước này. Hắn lại gửi gắm kỳ vọng cao vào con hắc mã Diệp Chân này.
Thỉnh thoảng, ánh mắt Triệu quản sự lại liếc nhìn về phía lối ra Ngư Long Đạo vài lần, chờ mong nhìn thấy bóng dáng của Diệp Chân. Nếu như đệ tử thành công xông qua ải, sẽ xuất hiện từ lối ra của Ngư Long Đạo.
- Ta nói lão Triệu này, đừng nhìn nữa. Con mắt này của ngươi cho dù trợn trừng ra máu, Diệp Chân này cũng sẽ không thể thành công xông qua Ngư Long Đạo. Tu vi Luyện Huyết tam trọng, cho dù có thiên phú dị bẩm, xông qua Ngư Long Đạo vốn đã có khó khăn. Hiện tại lại thêm một viên Tẩy Tủy đan treo giải thưởng, nói không chừng đã bị ai đó đá một cước liền xong đời. Hơn nữa, danh hiệu đứng đầu còn chưa có đi ra, ngươi nhìn chằm chằm vào lối ra Ngư Long Đạo, chẳng lẽ cho rằng Diệp Chân còn có thể lấy được vị trí đầu tiên sao? Ta nói này, thành tích đánh giá quản lý Bách Tùng phong của ngươi năm nay, xem như đã hết...
Đột nhiên, vị quản sự đang nói chuyện kia đột ngột dừng lại, miệng giống như có thể bỏ vừa một quả trứng vịt, lời nói muốn bao nhiêu kinh ngạc lại có bấy nhiêu kinh ngạc.
- Đi ra, đi ra rồi!
Trong nháy mắt Triệu quản sự hô lên, cũng đột nhiên kinh sợ.
- Là người đầu tiên. Không thể nào?
Mã Hồn cùng Lý Học Long ở bên cạnh mắt trợn trừng giống như con gà chọi. Nhìn thấy được người đầu tiên từ lối ra của Ngư Long Đạo đi ra là Diệp Chân, bọn họ vẫn không nhịn được dụi mắt một cái.
Yên tĩnh!
Theo Diệp Chân là người đầu tiên từ lối ra Ngư Long Đạo đi tới, cửa lớn Ngư Long Đạo đột nhiên rơi vào tình cảnh hoàn toàn yên tĩnh. Rất nhiều đệ tử ngoại môn tới xem náo nhiệt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Chân, rất muốn nhìn ra được điều gì đó.
- Danh hiệu đứng đầu khi tiến hành Ngư Long Đạo, Diệp Chân!
- Hắc mã, ha ha ha ha, hắc mã thật mạnh. Ăn sạch, nhà cái ăn sạch!
Trước khi chấp sự tông môn ở Ngư Long Đạo mở miệng xác nhận thứ hạng của Diệp Chân, Kim Nguyên Bảo lúc trước mở bàn đặt cược một người vọt lên trên không trung, vui mừng bất ngờ điên cuồng hét lên.
Ngược lại, những đệ tử ngoại môn lúc trước đặt tiền cược, mỗi một người lại tức giận đau khổ, cầm giấy chứng nhận trong tay xé nát bấy.
Ba người đầu tiên của Ngư Long Đạo đã được xác định. Chỉ có điều, Vương Kỳ trời sinh có thần lực lúc trước được rất nhiều đệ tử ngoại môn xem trọng, tuy rằng thành công xông qua Ngư Long Đạo, nhưng thứ hạng lại là thứ chín.
Cuối cùng, tổng số đệ tử tạp dịch tiến vào Ngư Long Đạo hơn ba trăm bốn mươi bảy đệ tử tạp dịch, nhưng thành công xông qua Ngư Long Đạo tiến thân làm đệ tử ngoại môn, tổng số chỉ có mười sáu người. Tỉ lệ đào thải cao kinh người. Trên cơ bản, chỉ có đệ tử tạp dịch nắm giữ thực lực Luyện Huyết tứ trọng, mới có khả năng xông qua Ngư Long Đạo.
- Diệp Chân, đây là phần thưởng cho người đứng đầu Ngư Long Đạo, một viên Tẩy Tủy đan cộng thêm mười viên Huyết Nguyên đan. Những Huyết Nguyên đan này ngươi có thể dùng để tăng trưởng tu vi. Nhưng Tẩy Tủy đan này lại cần đợi tới khi tu vi của ngươi đột phá đến Luyện Huyết tứ trọng, mới có thể dùng để tẩy tủy ngâm thể.
Phong cách làm việc của Tề Vân tông lại cực kỳ gọn gàng dứt khoát. Hơn nữa, Ngư Long Đạo này ở trong lòng rất nhiều đệ tử tạp dịch có thể nói là một chuyện trọng đại mỗi năm một lần. Nhưng ở trong mắt cao tầng Tề Vân tông lại bình thường giống như ăn cơm uống nước. Cho nên, phần thưởng này lại là do Lưu chấp sự tông môn chủ trì chuyện này lập tức giao ra.
Điều khiến cho Diệp Chân cảm thấy bất ngờ chính là, khi Lưu chấp sự tông môn giao phần thưởng đứng đầu Ngư Long Đạo đến trong tay mình, Diệp Chân phát hiện ánh mắt rất nhiều đệ tử ngoại môn đứng ngoài xem, không ngờ nóng bỏng không thôi.
Rõ ràng, cho dù là đệ tử ngoại môn, phần thưởng này cũng không nhẹ.
- Huynh đệ, cám ơn ngươi. Hì hì ngày hôm nay ngươi khiến cho ta buôn bán lời được một khoản lớn!
Kim Nguyên Bảo người cũng như tên, lớn lên có phần giống như nguyên bảo, nhưng toàn thân trên dưới lại không có một chỗ nào không tỏ ra khôn khéo, hơn nữa còn là một người thành thạo nhất từ trước đến nay.
Đi tới trước mặt Diệp Chân, hắn cũng không quan tâm Diệp Chân có nguyện ý hay không, lôi kéo tay Diệp Chân lại thân thiện đứng lên. Sự thân thiện này giống như Diệp Chân và hắn là bằng hữu tốt nhiều năm không gặp.
- Huynh đệ, đừng để ý tới họ Mã kia. Hiện tại ngươi cũng là thân phận đệ tử ngoại môn. Chỉ cần ngươi đừng lên đấu võ đài với hắn, trong lúc thi đấu cuối năm vận khí không phải đặc biệt xấu, hắn cũng không có cách nào bắt được ngươi.
Kim Nguyên Bảo nháy mắt nhìn Mã Hồn ở phía xa đang hận đến nghiến răng nghiến lợi, nói.
- Huynh đệ, tu vi Luyện Huyết tam trọng lại giành được vị trí đầu tiên của Ngư Long Đạo, lợi hại!
- Huynh đệ...
- Huynh đệ, bây giờ ngươi còn chưa dùng tới Tẩy Tủy đan, ngươi bán Tẩy Tủy đan này cho ta đi?
Cuối cùng Diệp Chân cũng có cơ hội nói chuyện. Diệp Chân không khỏi trợn mắt khinh thường. Náo loạn nửa ngày, hóa ra Kim Nguyên Bảo người này coi trọng viên Tẩy Tủy đan trong tay mình.
Không hề nghi ngờ, Diệp Chân từ chối Kim Nguyên Bảo. Chỉ có điều, Kim Nguyên Bảo người này cũng không giận, trái lại cười hì hì vỗ vào bả vai Diệp Chân nói:
- Không bán không sao, ta hiểu được.
Điều này khiến cho Diệp Chân có cảm giác không bán cho hắn, chính mình bị thua thiệt.
- Huynh đệ, nhớ kỹ Kim Nguyên Bảo ta. Thiếu cái gì, hoặc có chuyện gì không giải quyết được, đều tới tìm ta. Kim Nguyên Bảo ta nhất định khiến cho ngươi thoả mãn.
- Kim Nguyên Bảo tiểu tử này chính là một nhà buôn của Đông Lai phong. Nếu như ngươi muốn đổi thứ gì, hoặc thiếu thứ gì, ngược lại có thể tìm hắn. Ngươi khoan hãy nói, Kim Nguyên Bảo tiểu tử này thần thông quảng đại, ngay cả lão phu cũng có lúc cần nhờ tới hắn.
Khi Kim Nguyên Bảo nghênh ngang rời đi, Triệu quản sự vẻ mặt hớn hở đi tới bên cạnh Diệp Chân.
- A, tiểu tử ngươi lại cho lão phu một niềm vui bất ngờ thật lớn! Nếu không phải lão phu chính mắt nhìn thấy được, lão phu cũng không thể tin nổi ngươi có thể giành được vị trí đứng đầu Ngư Long Đạo! Lúc này, thành tích đánh giá Bách Tùng phong của lão phu đặc biệt không chạy thoát được!
- Vận khí thôi. Coi như là ngư ông đắc lợi.
Diệp Chân có phần khiêm tốn nói lại chuyện xảy ra bên trong Ngư Long Đạo một lần. Nói thật, tuy rằng thực lực Diệp Chân xuất chúng, nhưng đối mặt với Phùng Hạo Nhiên cùng Thạch Thiên Giáp có võ kỹ gia truyền, Diệp Chân chống lại bất kỳ một người nào, cũng không nắm chắc có thể chiến thắng.
- Không bao lâu, ngươi sẽ phát hiện, vận khí cũng chính là một phần của thực lực!
Triệu quản sự không hiểu sao cảm thán.
- Các sư huynh đệ lão phu tuổi tương đối già, hễ là người có vận khí, đều đi lên tốt hơn lão phu, thành tựu càng cao hơn. Giống như lão phu không có vận khí, chỉ có thể quản đám ranh con các ngươi.
Phía xa, chấp sự tông môn chủ trì Ngư Long Đạo vừa rồi đã giục Diệp Chân đi tới.
Mặc dù nói Diệp Chân đã thành công xông qua Ngư Long Đạo, tiến thân làm đệ tử ngoại môn của Tề Vân tông, nhưng tiến thân trở thành đệ tử ngoại môn của Tề Vân tông, không có khả năng là chuyện đơn giản gì. Còn có một đống thủ tục lớn phải làm. Nghe nói, còn phải bái tổ sư gia.
Đệ tử tạp dịch của Tề Vân tông cũng chính là một danh hiệu. Xóa đi hai chữ “đệ tử”, mới là thân phận thật sự của đám người Diệp Chân bọn họ trước đây. Nhưng trở thành đệ tử ngoại môn, xem như đã được xếp vào tường môn của Tề Vân tông.
- Diệp Chân, mau đi đi, tiến thân trở thành đệ tử ngoại môn, lại là một chuyện rất nghiêm túc.
- Diệp Chân, nhớ kỹ, một hồi nữa sau khi hoàn thành các công việc của đệ tử ngoại môn, chấp sự tông môn gọi đám đệ tử ngoại môn mới các ngươi tiến vào Tàng Kinh lâu lựa chọn công pháp võ kỹ, ngươi hãy thoái thác. Tạm thời không nên vào Tàng Kinh lâu lựa chọn công pháp võ kỹ. Tới gặp ta trước đã.
Triệu quản sự căn dặn.
- Vì sao?
Diệp Chân có phần ngạc nhiên.
Triệu quản sự hơi híp mắt lại:
- Ngươi không tin lão phu? Ngươi cảm thấy lão phu sẽ hại ngươi sao?
- Làm sao có thể?
Trong lúc ngạc nhiên, Diệp Chân gật đầu.
- Cảm ơn quản sự chỉ điểm, ta hiểu được.
Nói xong, hắn nhanh chân chạy về phía đội ngũ Phùng Hạo Nhiên đệ tử ngoại môn mới tiến vào do chấp sự tông môn dẫn đầu.
- Thật ngại quá. Xem ra, ngươi treo giải thưởng còn chưa đủ!
Khi đi ngang qua bên cạnh Mã Hồn, Diệp Chân cười khẽ một tiếng, lập tức khiến Mã Hồn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Thiếu niên hết sức lông bông, thoải mái trước lại nói sau, cần gì quan tâm nước lũ ngập trời sau đó!
- Diệp Chân, ngươi chờ đấy cho lão tử. Cho dù ngươi trở thành đệ tử ngoại môn, lão tử cũng phải báo thù cho đường đệ ta. Ngươi cứ chờ chết đi!
Nhìn bộ dạng Diệp Chân cao hứng, Mã Hồn treo giải thưởng thất bại mất mặt mũi, lại nghiến răng tới mức vang lên những tiếng ken két!
Nhất là đệ tử ngoại môn Mã Hồn cùng Lý Học Long, mắt trừng trừng giống như gà chọi, nhìn chằm chằm vào trong động nước Ngư Long Đạo, rất muốn nhìn thấy bóng dáng của Diệp Chân từ trong động nước của Ngư Long Đạo đi ra.
Bởi vì, hễ là đệ tử tạp dịch rơi xuống Ngư Long Đạo, đều chỉ có thể từ trong động nước này chui ra ngoài.
Cách đó không xa, mấy vị quản sự ngọn núi tạp dịch tập chung lại một chỗ chăm chú nhìn. Nhất là ánh mắt của Triệu quản sự Bách Tùng phong cũng nhìn chằm chằm vào động nước này.
Chỉ có điều, ánh mắt Triệu quản sự vừa vặn ngược lại ánh mắt của Mã Hồn. Hắn lại rất sợ bóng dáng của Diệp Chân sẽ xuất hiện ở trong động nước này. Hắn lại gửi gắm kỳ vọng cao vào con hắc mã Diệp Chân này.
Thỉnh thoảng, ánh mắt Triệu quản sự lại liếc nhìn về phía lối ra Ngư Long Đạo vài lần, chờ mong nhìn thấy bóng dáng của Diệp Chân. Nếu như đệ tử thành công xông qua ải, sẽ xuất hiện từ lối ra của Ngư Long Đạo.
- Ta nói lão Triệu này, đừng nhìn nữa. Con mắt này của ngươi cho dù trợn trừng ra máu, Diệp Chân này cũng sẽ không thể thành công xông qua Ngư Long Đạo. Tu vi Luyện Huyết tam trọng, cho dù có thiên phú dị bẩm, xông qua Ngư Long Đạo vốn đã có khó khăn. Hiện tại lại thêm một viên Tẩy Tủy đan treo giải thưởng, nói không chừng đã bị ai đó đá một cước liền xong đời. Hơn nữa, danh hiệu đứng đầu còn chưa có đi ra, ngươi nhìn chằm chằm vào lối ra Ngư Long Đạo, chẳng lẽ cho rằng Diệp Chân còn có thể lấy được vị trí đầu tiên sao? Ta nói này, thành tích đánh giá quản lý Bách Tùng phong của ngươi năm nay, xem như đã hết...
Đột nhiên, vị quản sự đang nói chuyện kia đột ngột dừng lại, miệng giống như có thể bỏ vừa một quả trứng vịt, lời nói muốn bao nhiêu kinh ngạc lại có bấy nhiêu kinh ngạc.
- Đi ra, đi ra rồi!
Trong nháy mắt Triệu quản sự hô lên, cũng đột nhiên kinh sợ.
- Là người đầu tiên. Không thể nào?
Mã Hồn cùng Lý Học Long ở bên cạnh mắt trợn trừng giống như con gà chọi. Nhìn thấy được người đầu tiên từ lối ra của Ngư Long Đạo đi ra là Diệp Chân, bọn họ vẫn không nhịn được dụi mắt một cái.
Yên tĩnh!
Theo Diệp Chân là người đầu tiên từ lối ra Ngư Long Đạo đi tới, cửa lớn Ngư Long Đạo đột nhiên rơi vào tình cảnh hoàn toàn yên tĩnh. Rất nhiều đệ tử ngoại môn tới xem náo nhiệt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Chân, rất muốn nhìn ra được điều gì đó.
- Danh hiệu đứng đầu khi tiến hành Ngư Long Đạo, Diệp Chân!
- Hắc mã, ha ha ha ha, hắc mã thật mạnh. Ăn sạch, nhà cái ăn sạch!
Trước khi chấp sự tông môn ở Ngư Long Đạo mở miệng xác nhận thứ hạng của Diệp Chân, Kim Nguyên Bảo lúc trước mở bàn đặt cược một người vọt lên trên không trung, vui mừng bất ngờ điên cuồng hét lên.
Ngược lại, những đệ tử ngoại môn lúc trước đặt tiền cược, mỗi một người lại tức giận đau khổ, cầm giấy chứng nhận trong tay xé nát bấy.
Ba người đầu tiên của Ngư Long Đạo đã được xác định. Chỉ có điều, Vương Kỳ trời sinh có thần lực lúc trước được rất nhiều đệ tử ngoại môn xem trọng, tuy rằng thành công xông qua Ngư Long Đạo, nhưng thứ hạng lại là thứ chín.
Cuối cùng, tổng số đệ tử tạp dịch tiến vào Ngư Long Đạo hơn ba trăm bốn mươi bảy đệ tử tạp dịch, nhưng thành công xông qua Ngư Long Đạo tiến thân làm đệ tử ngoại môn, tổng số chỉ có mười sáu người. Tỉ lệ đào thải cao kinh người. Trên cơ bản, chỉ có đệ tử tạp dịch nắm giữ thực lực Luyện Huyết tứ trọng, mới có khả năng xông qua Ngư Long Đạo.
- Diệp Chân, đây là phần thưởng cho người đứng đầu Ngư Long Đạo, một viên Tẩy Tủy đan cộng thêm mười viên Huyết Nguyên đan. Những Huyết Nguyên đan này ngươi có thể dùng để tăng trưởng tu vi. Nhưng Tẩy Tủy đan này lại cần đợi tới khi tu vi của ngươi đột phá đến Luyện Huyết tứ trọng, mới có thể dùng để tẩy tủy ngâm thể.
Phong cách làm việc của Tề Vân tông lại cực kỳ gọn gàng dứt khoát. Hơn nữa, Ngư Long Đạo này ở trong lòng rất nhiều đệ tử tạp dịch có thể nói là một chuyện trọng đại mỗi năm một lần. Nhưng ở trong mắt cao tầng Tề Vân tông lại bình thường giống như ăn cơm uống nước. Cho nên, phần thưởng này lại là do Lưu chấp sự tông môn chủ trì chuyện này lập tức giao ra.
Điều khiến cho Diệp Chân cảm thấy bất ngờ chính là, khi Lưu chấp sự tông môn giao phần thưởng đứng đầu Ngư Long Đạo đến trong tay mình, Diệp Chân phát hiện ánh mắt rất nhiều đệ tử ngoại môn đứng ngoài xem, không ngờ nóng bỏng không thôi.
Rõ ràng, cho dù là đệ tử ngoại môn, phần thưởng này cũng không nhẹ.
- Huynh đệ, cám ơn ngươi. Hì hì ngày hôm nay ngươi khiến cho ta buôn bán lời được một khoản lớn!
Kim Nguyên Bảo người cũng như tên, lớn lên có phần giống như nguyên bảo, nhưng toàn thân trên dưới lại không có một chỗ nào không tỏ ra khôn khéo, hơn nữa còn là một người thành thạo nhất từ trước đến nay.
Đi tới trước mặt Diệp Chân, hắn cũng không quan tâm Diệp Chân có nguyện ý hay không, lôi kéo tay Diệp Chân lại thân thiện đứng lên. Sự thân thiện này giống như Diệp Chân và hắn là bằng hữu tốt nhiều năm không gặp.
- Huynh đệ, đừng để ý tới họ Mã kia. Hiện tại ngươi cũng là thân phận đệ tử ngoại môn. Chỉ cần ngươi đừng lên đấu võ đài với hắn, trong lúc thi đấu cuối năm vận khí không phải đặc biệt xấu, hắn cũng không có cách nào bắt được ngươi.
Kim Nguyên Bảo nháy mắt nhìn Mã Hồn ở phía xa đang hận đến nghiến răng nghiến lợi, nói.
- Huynh đệ, tu vi Luyện Huyết tam trọng lại giành được vị trí đầu tiên của Ngư Long Đạo, lợi hại!
- Huynh đệ...
- Huynh đệ, bây giờ ngươi còn chưa dùng tới Tẩy Tủy đan, ngươi bán Tẩy Tủy đan này cho ta đi?
Cuối cùng Diệp Chân cũng có cơ hội nói chuyện. Diệp Chân không khỏi trợn mắt khinh thường. Náo loạn nửa ngày, hóa ra Kim Nguyên Bảo người này coi trọng viên Tẩy Tủy đan trong tay mình.
Không hề nghi ngờ, Diệp Chân từ chối Kim Nguyên Bảo. Chỉ có điều, Kim Nguyên Bảo người này cũng không giận, trái lại cười hì hì vỗ vào bả vai Diệp Chân nói:
- Không bán không sao, ta hiểu được.
Điều này khiến cho Diệp Chân có cảm giác không bán cho hắn, chính mình bị thua thiệt.
- Huynh đệ, nhớ kỹ Kim Nguyên Bảo ta. Thiếu cái gì, hoặc có chuyện gì không giải quyết được, đều tới tìm ta. Kim Nguyên Bảo ta nhất định khiến cho ngươi thoả mãn.
- Kim Nguyên Bảo tiểu tử này chính là một nhà buôn của Đông Lai phong. Nếu như ngươi muốn đổi thứ gì, hoặc thiếu thứ gì, ngược lại có thể tìm hắn. Ngươi khoan hãy nói, Kim Nguyên Bảo tiểu tử này thần thông quảng đại, ngay cả lão phu cũng có lúc cần nhờ tới hắn.
Khi Kim Nguyên Bảo nghênh ngang rời đi, Triệu quản sự vẻ mặt hớn hở đi tới bên cạnh Diệp Chân.
- A, tiểu tử ngươi lại cho lão phu một niềm vui bất ngờ thật lớn! Nếu không phải lão phu chính mắt nhìn thấy được, lão phu cũng không thể tin nổi ngươi có thể giành được vị trí đứng đầu Ngư Long Đạo! Lúc này, thành tích đánh giá Bách Tùng phong của lão phu đặc biệt không chạy thoát được!
- Vận khí thôi. Coi như là ngư ông đắc lợi.
Diệp Chân có phần khiêm tốn nói lại chuyện xảy ra bên trong Ngư Long Đạo một lần. Nói thật, tuy rằng thực lực Diệp Chân xuất chúng, nhưng đối mặt với Phùng Hạo Nhiên cùng Thạch Thiên Giáp có võ kỹ gia truyền, Diệp Chân chống lại bất kỳ một người nào, cũng không nắm chắc có thể chiến thắng.
- Không bao lâu, ngươi sẽ phát hiện, vận khí cũng chính là một phần của thực lực!
Triệu quản sự không hiểu sao cảm thán.
- Các sư huynh đệ lão phu tuổi tương đối già, hễ là người có vận khí, đều đi lên tốt hơn lão phu, thành tựu càng cao hơn. Giống như lão phu không có vận khí, chỉ có thể quản đám ranh con các ngươi.
Phía xa, chấp sự tông môn chủ trì Ngư Long Đạo vừa rồi đã giục Diệp Chân đi tới.
Mặc dù nói Diệp Chân đã thành công xông qua Ngư Long Đạo, tiến thân làm đệ tử ngoại môn của Tề Vân tông, nhưng tiến thân trở thành đệ tử ngoại môn của Tề Vân tông, không có khả năng là chuyện đơn giản gì. Còn có một đống thủ tục lớn phải làm. Nghe nói, còn phải bái tổ sư gia.
Đệ tử tạp dịch của Tề Vân tông cũng chính là một danh hiệu. Xóa đi hai chữ “đệ tử”, mới là thân phận thật sự của đám người Diệp Chân bọn họ trước đây. Nhưng trở thành đệ tử ngoại môn, xem như đã được xếp vào tường môn của Tề Vân tông.
- Diệp Chân, mau đi đi, tiến thân trở thành đệ tử ngoại môn, lại là một chuyện rất nghiêm túc.
- Diệp Chân, nhớ kỹ, một hồi nữa sau khi hoàn thành các công việc của đệ tử ngoại môn, chấp sự tông môn gọi đám đệ tử ngoại môn mới các ngươi tiến vào Tàng Kinh lâu lựa chọn công pháp võ kỹ, ngươi hãy thoái thác. Tạm thời không nên vào Tàng Kinh lâu lựa chọn công pháp võ kỹ. Tới gặp ta trước đã.
Triệu quản sự căn dặn.
- Vì sao?
Diệp Chân có phần ngạc nhiên.
Triệu quản sự hơi híp mắt lại:
- Ngươi không tin lão phu? Ngươi cảm thấy lão phu sẽ hại ngươi sao?
- Làm sao có thể?
Trong lúc ngạc nhiên, Diệp Chân gật đầu.
- Cảm ơn quản sự chỉ điểm, ta hiểu được.
Nói xong, hắn nhanh chân chạy về phía đội ngũ Phùng Hạo Nhiên đệ tử ngoại môn mới tiến vào do chấp sự tông môn dẫn đầu.
- Thật ngại quá. Xem ra, ngươi treo giải thưởng còn chưa đủ!
Khi đi ngang qua bên cạnh Mã Hồn, Diệp Chân cười khẽ một tiếng, lập tức khiến Mã Hồn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Thiếu niên hết sức lông bông, thoải mái trước lại nói sau, cần gì quan tâm nước lũ ngập trời sau đó!
- Diệp Chân, ngươi chờ đấy cho lão tử. Cho dù ngươi trở thành đệ tử ngoại môn, lão tử cũng phải báo thù cho đường đệ ta. Ngươi cứ chờ chết đi!
Nhìn bộ dạng Diệp Chân cao hứng, Mã Hồn treo giải thưởng thất bại mất mặt mũi, lại nghiến răng tới mức vang lên những tiếng ken két!
Tác giả :
Trư Tam Bất