Tạo Hóa Chi Vương
Chương 108: Giao Phong
- Hưu!
Đao cương huyết sắc dài đến năm mét, như dải lụa từ sau lưng Diệp Chân đánh lén tới.
- Đừng! Dưới đao lưu người!
Xa gia gia chủ Xa Thiết Quân biến sắc, vội vàng la to.
Diệp Chân là đệ tử của Tề Vân Tông, nếu ở trước cửa nhà hắn bị Huyết Đao Lý Cuồng giết chết, đây chính là tai hoạ.
Tạ Thiệu ôm tay mà đứng, bộ dáng cực kỳ hứng thú.
- Chết như vậy, thật có chút đáng tiếc đó...
- Ai bảo ngươi cuồng, bây giờ gặp báo ứng rồi đó?
Xa Cường phỉ báng một câu.
Mọi người ở đây cho rằng Diệp Chân hẳn phải chết, thời điểm đao cương dài năm mét tiếp cận, Diệp Chân đột nhiên động.
Truy Tinh Bộ bước ra một bước, Thiên Địa nguyên khí tạo ra vài tia chấn động mà mắt thường không thể nhìn thấy, thân hình của Diệp Chân mạnh mẽ biến mất ở trong mắt mọi người.
Đó cũng không phải thực sự biến mất, mà là một loại ảo giác của thị giác.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Diệp Chân đột nhiên xuất hiện ở bên trái Huyết Đao Lý Cuồng!
Cheng!
Thiên Tinh Kiếm ở bên hông ra khỏi vỏ!
Kiếm cương tăng vọt, kiếm quang vung lên.
Xoát!
Đầu của Huyết Đao Lý Cuồng bay lên trời, ở trong cái cổ không đầu, máu tươi bão táp!
Thời điểm đầu bay lên, trong con ngươi của Lý Cuồng mới hiện ra thần sắc kinh hãi, Diệp Chân tới bên cạnh hắn, vậy mà hắn không biết.
Có điều, kinh hãi trong con ngươi của Lý Cuồng chỉ thoáng qua tích tắc, trong nháy mắt liền lụi tàn.
Hí!
Trong nội viện Xa gia, ở thời điểm này ngưng kết.
Xa Thiết Quân vừa mới la hét, thậm chí lao ra muốn ngăn cản Huyết Đao Lý Cuồng, thân hình trong nháy mắt ngưng trệ, thần sắc không thể tin nổi, như thủy triều phun lên hai gò má.
- Lý Cuồng lại bị phản sát, việc này làm sao... có khả năng?
Thần sắc của Tạ Thiệu cứng đờ, trở nên rất không tự nhiên, trong mắt viết đầy khiếp sợ.
Sáu vị hào khách giang hồ khác ở trong nội viện, tất cả đều ngây người, Xa Cường bởi vì hoảng sợ mà lùi về sau vài bước, rút lui đến bên cạnh huynh trưởng Xa Viễn.
Diệp Chân huyết tinh phản kích, lại dọa sợ hắn.
- Hừ, kẻ giết người, phải có tâm lý bị người giết!
Vẻ khinh thường lóe lên ở trong mắt Diệp Chân.
Hơn một năm nay Diệp Chân đi ra ngoài lịch luyện nhiều lần, đã sớm không phải là người mới, sao có thể bị Huyết Đao Lý Cuồng đánh lén?
Thời điểm thả Huyết Đao Lý Cuồng, đừng nhìn Diệp Chân tùy tiện đi vào trong nội viện, kỳ thật Diệp Chân đã sớm đề phòng Lý Cuồng thẹn quá hoá giận đánh lén.
Bằng không, Diệp Chân sẽ không yên tâm đến giao phía sau lưng cho Lý Cuồng.
Kết quả là, Huyết Đao Lý Cuồng đánh lén Diệp Chân không thành, bị Diệp Chân chém giết nhanh như tia chớp.
Diệp Chân hừ lạnh, mới khiến cho đám người còn đang chấn động như ở trong mộng mới tỉnh.
- Diệp thiếu hiệp, chuyện này...
Vô luận như thế nào, Xa Thiết Quân vẫn cảm thấy có chút may mắn, Huyết Đao Lý Cuồng bị giết, dù sao cũng hơn Diệp Chân bị giết vô số lần.
Chỉ là thực lực của Diệp Chân, lại vượt xa Xa Thiết Quân tưởng tượng.
Xa Thiết Quân là người biết hàng, mặc dù một kiếm kia của Diệp Chân có nhân tố vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng một kiếm kia của Diệp Chân, dễ dàng xé mở cương khí hộ thể của Huyết Đao Lý Cuồng, đây chính là chiến lực thật sự.
Chỉ dựa vào chiêu thức ấy, cũng không phải Chân Nguyên tứ trọng có thể làm được.
- Ngươi... Tuổi còn trẻ, tại sao có thể hạ độc thủ như thế? Diệp Chân, tại sao ngươi ác độc như thế? Tại sao ngươi có thể một lời không hợp liền giết hắn?
Trong nội viện, một người xưng Vô Ảnh Thủ Hoàng Kỳ gầm lên.
Hoàng Kỳ là bằng hữu của Huyết Đao Lý Cuồng, đã từng cùng một chỗ xông xáo giang hồ, rất có vài phần tình nghĩa.
Lúc này đây, Huyết Đao Lý Cuồng là đáp ứng lời mời của Hoàng Kỳ, đến Thạch Hà thành Xa gia kiếm chút tiền thuê.
- Thế nào, ý của ngươi là, ta nên đứng ở nơi đó bất động, mặc kệ hắn ra tay chém chết, mới không tính ác độc?
Diệp Chân cười lạnh.
- Thế nhưng mà... Thế nhưng mà ngươi hoàn toàn có thể tránh?
Hoàng Kỳ phân bua.
- Vậy nếu ta tránh không thoát, bị Lý Cuồng chém chết, ngươi có đứng ra vì người chết đòi một cái công đạo hay không?
- Ngươi có mắng Lý Cuồng ác độc hay không?
- Nếu hắn không nhục ta, sao sẽ bị ta nhục nhã? Nếu hắn không từ phía sau lưng đánh lén giết ta, sao sẽ có họa sát thân?
- Chuyện này...
Vô Ảnh Thủ Hoàng Kỳ trực tiếp nghẹn lời.
Diệp Chân nói, câu câu điểm trúng yếu huyệt của hắn, nếu Lý Cuồng đánh lén thành công, chỉ sợ hắn không chỉ không mắng người, còn khen Lý Cuồng có thủ đoạn.
- Kẻ muốn giết người, sẽ có lúc bị người giết!
- Xa tộc trưởng, chuẩn bị nước cho ta, ta muốn tắm rửa thay quần áo! Bốn ngày đi sáu nghìn dặm đường, mệt chết ta rồi!
Đang khi nói chuyện, Diệp Chân không coi ai ra gì đi thẳng vào trong đại viện Xa gia, gia chủ Xa Thiết Quân kịp phản ứng gọi con trai trưởng Xa Viễn tiến đến dẫn đường.
Đám người lại bởi vì Diệp Chân nói mà hai mặt nhìn nhau.
Vừa rồi bọn hắn oán trách, lại quên Tề Vân Tông cách nơi này xác thực quá xa, kỳ hạn nhiệm vụ năm ngày, bốn ngày đi sáu nghìn dặm đường, tốc độ này, cơ hồ là ngày đêm không ngừng rồi.
Người ta thật không có sĩ diện.
Trong lúc nhất thời, oán khí đối với Diệp Chân thoáng tiêu giảm vài phần, ánh mắt nhìn về phía thi thể của Lý Cuồng, vẻ đồng tình càng ít.
Tự mình muốn chết, có biện pháp nào đây.
- Mặc dù Diệp Chân này có tu vi Chân Nguyên tứ trọng, nhưng chiến lực kia, thật không đơn giản, ngay cả Lý Cuồng cũng không phải đối thủ, không hổ là đệ tử của Tề Vân Tông.
Thời điểm Diệp Chân đi tắm rửa, đám người nhao nhao nghị luận.
- Đúng vậy, chiến lực của Diệp Chân, không thể khinh thường!
- Hừ!
Tạ Thiệu cười lạnh.
- Dựa vào Bảo khí hạ phẩm mà thôi, đừng nói Diệp Chân, ngay cả cho một con heo Chân Nguyên tứ trọng, dưới đánh lén, cũng có thể xử lý Huyết Đao Lý Cuồng.
- Bảo khí hạ phẩm? Thanh kiếm trong tay Diệp Chân kia là Bảo khí hạ phẩm?
- Nếu như Diệp Chân này là ỷ vào Bảo khí hạ phẩm, dưới tình huống như thế giết chết Lý Cuồng, cũng không có gì kinh ngạc.
Hồng Y Tôn Giả chau mày:
- Một đệ tử Chân Nguyên tứ trọng, cũng dám mang Bảo khí hạ phẩm đi ra ngoài? Tề Vân Tông không sợ chuốc họa sao?
Đám người lập tức kinh hô lên, trong ánh mắt từng người nổi lên dị sắc.
Trong những người bọn hắn, có năm vị là cường giả Dẫn Linh cảnh, võ giả Dẫn Linh cảnh uy tín lâu năm như Hồng Y Tôn Giả, phấn đấu vài chục năm cũng không lấy được một thanh Bảo khí hạ phẩm.
Diệp Chân một thanh niên chưa tới mười bảy tuổi, vậy mà đã có được, tư vị kia...
Thấy mình thành công khơi ra sát khí, Tạ Thiệu âm thầm cười đắc ý.
Người tham lam luôn vô hạn, nhất là những tán tu không môn không phái, không có căn cơ ở trên giang hồ này. Phấn đấu vài thập niên, nhưng vẫn một nghèo hai trắng, đột nhiên nhìn thấy thiếu niên mang trọng bảo, không có ý tham lam cơ hồ là không thể nào.
Đương nhiên, Bảo khí hạ phẩm kia của Diệp Chân là làm sao có được, Tạ Thiệu tuyệt đối sẽ không nói.
Nói ra, cái kia chính là đang đánh thể diện của Ly Thủy Tông.
Thiên Tinh Kiếm của Diệp Chân, là ở lúc hai tông thi đấu, chém liên tục mười tên đệ tử ngoại môn của Ly Thủy Tông tranh được ban thưởng.
- Bốn người các ngươi, hầu hạ Diệp thiếu hiệp tắm rửa thật tốt, nếu chậm trễ, đừng trách ta không khách khí!
Trong phòng khách của Xa gia, thời điểm Diệp Chân đi tới, một bồn nước nóng đã chuẩn bị tốt, tùy theo tiến đến, còn có bốn thị nữ lụa mỏng che thân, xuân quang như ẩn như hiện.
- Các ngươi?
Lần đầu gặp phải loại tràng diện này, Diệp Chân vẫn còn có chút choáng váng.
- Diệp thiếu hiệp, chúng tiểu tỳ là tới hầu hạ ngươi tắm rửa.
Đang khi nói chuyện, bốn thiếu nữ làn da trắng nõn, oanh thanh yến ngữ, liền nhao nhao vào nước, xông tới.
Nhìn thấy bốn thân thể linh lung bay bổng, uyển chuyển mềm mại như ẩn như hiện vây quanh, Diệp Chân chấn động, đồng thời hô hấp cũng dồn dập lên.
Diệp Chân ở trong tông môn đã sớm nghe nói qua, gia tộc hơi có chút quy mô, thời điểm tiếp đãi khách quý, thường thường sẽ có mỹ nữ làm ấm giường, hầu tắm.
Những thị nữ kia đều được chủ nhà huấn luyện nghiêm khắc, đối với khách nhân yêu cầu, là ta cần ta cứ lấy, cơ hồ muốn thế nào, đều có thể được như thế ấy.
Diệp Chân không nghĩ tới, hôm nay mình cũng gặp phải tràng diện hương diễm như thế này.
Bốn thị nữ vây quanh, ba chân bốn cẳng lột sạch quần áo của Diệp Chân không nói, còn cố ý dùng bộ vị nhạy cảm trên thân thể đụng chạm, khiêu khích Diệp Chân, trong nháy mắt, liền để Diệp Chân trở nên lửa nóng.
Thời điểm nắm bộ ngực đầy đặn trắng nõn của một thị nữ, trong đầu Diệp Chân, đột nhiên hiện ra hình ảnh sáu bảy võ giả ở trong đại viện Xa gia kia.
Nghĩ tới những thị nữ mỹ mạo này, mấy ngày qua thay nhau hầu hạ những võ giả kia, một loại cảm giác chán ghét tự nhiên sinh ra.
Dục hỏa lập tức tiêu tan sạch sẽ, mặc kệ những thị nữ này tắm rửa cho mình.
Dù những thị nữ này cố ý khiêu khích, Diệp Chân cũng chỉ thầm vận Khống Linh Quyết tĩnh tâm thủ niệm, không còn động một tia dục niệm.
Không bao lâu, Diệp Chân tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra, Xa Viễn đã chờ ở bên ngoài.
- Diệp thiếu hiệp đường xa mà đến, gia phụ đã chuẩn bị rượu nhạt, mời!
Diệp Chân cũng không cự tuyệt, đoạn đường này, thật là rất mệt mỏi.
Đợi Xa Viễn dẫn Diệp Chân đi xa, Xa gia tộc trưởng Xa Thiết Quân đột nhiên xuất hiện, ngăn đường đi của bốn thị nữ.
- Diệp Chân này có... các ngươi hay không?
Bốn thị nữ cùng nhau lắc đầu.
- Một cái cũng không có, tiện tỳ, có phải các ngươi không hầu hạ tận tâm hay không?
Xa Thiết Quân gầm lên.
Hắn quát chói tai, làm bốn thị nữ sợ hãi quỳ ở trên đất.
- Lão gia, chúng ta đều ra sức hầu hạ, lúc đầu Diệp thiếu hiệp còn có chút ý tứ với chúng ta, nhưng sau đó đột nhiên nhắm mắt lại liền bất động, mặc kệ chúng ta khiêu khích như thế nào, cũng không chút động tâm.
Nghe vậy, trong mắt Xa Thiết Quân thoáng hiện kỳ quang.
- Thiếu niên khí thịnh, lại có tâm tính như thế, Diệp Chân này, thật không đơn giản!
Xa gia tộc trưởng Xa Thiết Quân đối với Diệp Chân, là cực kỳ trọng thị.
Sau khi cơm nước no nê, Xa Thiết Quân cố ý trưng cầu ý kiến của Diệp Chân, là nghỉ ngơi nửa ngày, ngày mai lại xuất phát, hay hôm nay liền xuất phát.
Diệp Chân khẳng định lựa chọn hôm nay xuất phát, lần này Diệp Chân đến, là có chuyện quan trọng khác, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ tông môn này, sau đó đi giải quyết sự tình kia.
Vì các võ giả ở trên đường có thể phối hợp chiếu ứng, trước khi xuất phát, tộc trưởng Xa gia Xa Thiết Quân giới thiệu cho Diệp Chân chư vị võ giả ở đây.
- Đây là người xưng Thạch Hà Nhất Quái Diêm Sơn Diêm lão tiền bối, một thân Dẫn Linh trung kỳ tu vi, chưa có địch thủ.
- Đây là Vô Ảnh Thủ Hoàng Kỳ...
- Vị này là khoái kiếm Tào Bất Phàm...
- Vị này là Hồng Y Tôn Giả...
- Vị này là cao đồ của Khai Sơn Tông, Thiết Chưởng Cao Hùng...
...
- Vị này, là đệ tử nội môn của Ly Thủy Tông, Tạ Thiệu Tạ thiếu hiệp!
Ân oán của Ly Thủy Tông cùng Tề Vân Tông, Xa Thiết Quân cũng có nghe thấy, cho nên tận lực giới thiệu Tạ Thiệu ở cuối cùng.
- Ly Thủy Tông?
Nghe được thanh niên ngạo khí trước mắt kia là đệ tử Ly Thủy Tông, thần sắc của Diệp Chân biến đổi.
Cơ hồ là đồng thời, Tạ Thiệu cũng cười nhìn Diệp Chân đưa tay phải ra.
- Kính đã lâu kính đã lâu, đại danh của Tề Vân Tông Diệp Chân, là như sấm bên tai!
Cái gọi là đưa tay không đánh mặt người cười, nhìn thấy Tạ Thiệu đưa tay qua, Diệp Chân cũng đưa tay nghênh đón.
Ngay thời điểm hai tay nắm lại, trên tay Tạ Thiệu xen lẫn Chân Nguyên bùng lên, giống như kìm sắt siết chặt tay phải của Diệp Chân!
Đao cương huyết sắc dài đến năm mét, như dải lụa từ sau lưng Diệp Chân đánh lén tới.
- Đừng! Dưới đao lưu người!
Xa gia gia chủ Xa Thiết Quân biến sắc, vội vàng la to.
Diệp Chân là đệ tử của Tề Vân Tông, nếu ở trước cửa nhà hắn bị Huyết Đao Lý Cuồng giết chết, đây chính là tai hoạ.
Tạ Thiệu ôm tay mà đứng, bộ dáng cực kỳ hứng thú.
- Chết như vậy, thật có chút đáng tiếc đó...
- Ai bảo ngươi cuồng, bây giờ gặp báo ứng rồi đó?
Xa Cường phỉ báng một câu.
Mọi người ở đây cho rằng Diệp Chân hẳn phải chết, thời điểm đao cương dài năm mét tiếp cận, Diệp Chân đột nhiên động.
Truy Tinh Bộ bước ra một bước, Thiên Địa nguyên khí tạo ra vài tia chấn động mà mắt thường không thể nhìn thấy, thân hình của Diệp Chân mạnh mẽ biến mất ở trong mắt mọi người.
Đó cũng không phải thực sự biến mất, mà là một loại ảo giác của thị giác.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Diệp Chân đột nhiên xuất hiện ở bên trái Huyết Đao Lý Cuồng!
Cheng!
Thiên Tinh Kiếm ở bên hông ra khỏi vỏ!
Kiếm cương tăng vọt, kiếm quang vung lên.
Xoát!
Đầu của Huyết Đao Lý Cuồng bay lên trời, ở trong cái cổ không đầu, máu tươi bão táp!
Thời điểm đầu bay lên, trong con ngươi của Lý Cuồng mới hiện ra thần sắc kinh hãi, Diệp Chân tới bên cạnh hắn, vậy mà hắn không biết.
Có điều, kinh hãi trong con ngươi của Lý Cuồng chỉ thoáng qua tích tắc, trong nháy mắt liền lụi tàn.
Hí!
Trong nội viện Xa gia, ở thời điểm này ngưng kết.
Xa Thiết Quân vừa mới la hét, thậm chí lao ra muốn ngăn cản Huyết Đao Lý Cuồng, thân hình trong nháy mắt ngưng trệ, thần sắc không thể tin nổi, như thủy triều phun lên hai gò má.
- Lý Cuồng lại bị phản sát, việc này làm sao... có khả năng?
Thần sắc của Tạ Thiệu cứng đờ, trở nên rất không tự nhiên, trong mắt viết đầy khiếp sợ.
Sáu vị hào khách giang hồ khác ở trong nội viện, tất cả đều ngây người, Xa Cường bởi vì hoảng sợ mà lùi về sau vài bước, rút lui đến bên cạnh huynh trưởng Xa Viễn.
Diệp Chân huyết tinh phản kích, lại dọa sợ hắn.
- Hừ, kẻ giết người, phải có tâm lý bị người giết!
Vẻ khinh thường lóe lên ở trong mắt Diệp Chân.
Hơn một năm nay Diệp Chân đi ra ngoài lịch luyện nhiều lần, đã sớm không phải là người mới, sao có thể bị Huyết Đao Lý Cuồng đánh lén?
Thời điểm thả Huyết Đao Lý Cuồng, đừng nhìn Diệp Chân tùy tiện đi vào trong nội viện, kỳ thật Diệp Chân đã sớm đề phòng Lý Cuồng thẹn quá hoá giận đánh lén.
Bằng không, Diệp Chân sẽ không yên tâm đến giao phía sau lưng cho Lý Cuồng.
Kết quả là, Huyết Đao Lý Cuồng đánh lén Diệp Chân không thành, bị Diệp Chân chém giết nhanh như tia chớp.
Diệp Chân hừ lạnh, mới khiến cho đám người còn đang chấn động như ở trong mộng mới tỉnh.
- Diệp thiếu hiệp, chuyện này...
Vô luận như thế nào, Xa Thiết Quân vẫn cảm thấy có chút may mắn, Huyết Đao Lý Cuồng bị giết, dù sao cũng hơn Diệp Chân bị giết vô số lần.
Chỉ là thực lực của Diệp Chân, lại vượt xa Xa Thiết Quân tưởng tượng.
Xa Thiết Quân là người biết hàng, mặc dù một kiếm kia của Diệp Chân có nhân tố vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng một kiếm kia của Diệp Chân, dễ dàng xé mở cương khí hộ thể của Huyết Đao Lý Cuồng, đây chính là chiến lực thật sự.
Chỉ dựa vào chiêu thức ấy, cũng không phải Chân Nguyên tứ trọng có thể làm được.
- Ngươi... Tuổi còn trẻ, tại sao có thể hạ độc thủ như thế? Diệp Chân, tại sao ngươi ác độc như thế? Tại sao ngươi có thể một lời không hợp liền giết hắn?
Trong nội viện, một người xưng Vô Ảnh Thủ Hoàng Kỳ gầm lên.
Hoàng Kỳ là bằng hữu của Huyết Đao Lý Cuồng, đã từng cùng một chỗ xông xáo giang hồ, rất có vài phần tình nghĩa.
Lúc này đây, Huyết Đao Lý Cuồng là đáp ứng lời mời của Hoàng Kỳ, đến Thạch Hà thành Xa gia kiếm chút tiền thuê.
- Thế nào, ý của ngươi là, ta nên đứng ở nơi đó bất động, mặc kệ hắn ra tay chém chết, mới không tính ác độc?
Diệp Chân cười lạnh.
- Thế nhưng mà... Thế nhưng mà ngươi hoàn toàn có thể tránh?
Hoàng Kỳ phân bua.
- Vậy nếu ta tránh không thoát, bị Lý Cuồng chém chết, ngươi có đứng ra vì người chết đòi một cái công đạo hay không?
- Ngươi có mắng Lý Cuồng ác độc hay không?
- Nếu hắn không nhục ta, sao sẽ bị ta nhục nhã? Nếu hắn không từ phía sau lưng đánh lén giết ta, sao sẽ có họa sát thân?
- Chuyện này...
Vô Ảnh Thủ Hoàng Kỳ trực tiếp nghẹn lời.
Diệp Chân nói, câu câu điểm trúng yếu huyệt của hắn, nếu Lý Cuồng đánh lén thành công, chỉ sợ hắn không chỉ không mắng người, còn khen Lý Cuồng có thủ đoạn.
- Kẻ muốn giết người, sẽ có lúc bị người giết!
- Xa tộc trưởng, chuẩn bị nước cho ta, ta muốn tắm rửa thay quần áo! Bốn ngày đi sáu nghìn dặm đường, mệt chết ta rồi!
Đang khi nói chuyện, Diệp Chân không coi ai ra gì đi thẳng vào trong đại viện Xa gia, gia chủ Xa Thiết Quân kịp phản ứng gọi con trai trưởng Xa Viễn tiến đến dẫn đường.
Đám người lại bởi vì Diệp Chân nói mà hai mặt nhìn nhau.
Vừa rồi bọn hắn oán trách, lại quên Tề Vân Tông cách nơi này xác thực quá xa, kỳ hạn nhiệm vụ năm ngày, bốn ngày đi sáu nghìn dặm đường, tốc độ này, cơ hồ là ngày đêm không ngừng rồi.
Người ta thật không có sĩ diện.
Trong lúc nhất thời, oán khí đối với Diệp Chân thoáng tiêu giảm vài phần, ánh mắt nhìn về phía thi thể của Lý Cuồng, vẻ đồng tình càng ít.
Tự mình muốn chết, có biện pháp nào đây.
- Mặc dù Diệp Chân này có tu vi Chân Nguyên tứ trọng, nhưng chiến lực kia, thật không đơn giản, ngay cả Lý Cuồng cũng không phải đối thủ, không hổ là đệ tử của Tề Vân Tông.
Thời điểm Diệp Chân đi tắm rửa, đám người nhao nhao nghị luận.
- Đúng vậy, chiến lực của Diệp Chân, không thể khinh thường!
- Hừ!
Tạ Thiệu cười lạnh.
- Dựa vào Bảo khí hạ phẩm mà thôi, đừng nói Diệp Chân, ngay cả cho một con heo Chân Nguyên tứ trọng, dưới đánh lén, cũng có thể xử lý Huyết Đao Lý Cuồng.
- Bảo khí hạ phẩm? Thanh kiếm trong tay Diệp Chân kia là Bảo khí hạ phẩm?
- Nếu như Diệp Chân này là ỷ vào Bảo khí hạ phẩm, dưới tình huống như thế giết chết Lý Cuồng, cũng không có gì kinh ngạc.
Hồng Y Tôn Giả chau mày:
- Một đệ tử Chân Nguyên tứ trọng, cũng dám mang Bảo khí hạ phẩm đi ra ngoài? Tề Vân Tông không sợ chuốc họa sao?
Đám người lập tức kinh hô lên, trong ánh mắt từng người nổi lên dị sắc.
Trong những người bọn hắn, có năm vị là cường giả Dẫn Linh cảnh, võ giả Dẫn Linh cảnh uy tín lâu năm như Hồng Y Tôn Giả, phấn đấu vài chục năm cũng không lấy được một thanh Bảo khí hạ phẩm.
Diệp Chân một thanh niên chưa tới mười bảy tuổi, vậy mà đã có được, tư vị kia...
Thấy mình thành công khơi ra sát khí, Tạ Thiệu âm thầm cười đắc ý.
Người tham lam luôn vô hạn, nhất là những tán tu không môn không phái, không có căn cơ ở trên giang hồ này. Phấn đấu vài thập niên, nhưng vẫn một nghèo hai trắng, đột nhiên nhìn thấy thiếu niên mang trọng bảo, không có ý tham lam cơ hồ là không thể nào.
Đương nhiên, Bảo khí hạ phẩm kia của Diệp Chân là làm sao có được, Tạ Thiệu tuyệt đối sẽ không nói.
Nói ra, cái kia chính là đang đánh thể diện của Ly Thủy Tông.
Thiên Tinh Kiếm của Diệp Chân, là ở lúc hai tông thi đấu, chém liên tục mười tên đệ tử ngoại môn của Ly Thủy Tông tranh được ban thưởng.
- Bốn người các ngươi, hầu hạ Diệp thiếu hiệp tắm rửa thật tốt, nếu chậm trễ, đừng trách ta không khách khí!
Trong phòng khách của Xa gia, thời điểm Diệp Chân đi tới, một bồn nước nóng đã chuẩn bị tốt, tùy theo tiến đến, còn có bốn thị nữ lụa mỏng che thân, xuân quang như ẩn như hiện.
- Các ngươi?
Lần đầu gặp phải loại tràng diện này, Diệp Chân vẫn còn có chút choáng váng.
- Diệp thiếu hiệp, chúng tiểu tỳ là tới hầu hạ ngươi tắm rửa.
Đang khi nói chuyện, bốn thiếu nữ làn da trắng nõn, oanh thanh yến ngữ, liền nhao nhao vào nước, xông tới.
Nhìn thấy bốn thân thể linh lung bay bổng, uyển chuyển mềm mại như ẩn như hiện vây quanh, Diệp Chân chấn động, đồng thời hô hấp cũng dồn dập lên.
Diệp Chân ở trong tông môn đã sớm nghe nói qua, gia tộc hơi có chút quy mô, thời điểm tiếp đãi khách quý, thường thường sẽ có mỹ nữ làm ấm giường, hầu tắm.
Những thị nữ kia đều được chủ nhà huấn luyện nghiêm khắc, đối với khách nhân yêu cầu, là ta cần ta cứ lấy, cơ hồ muốn thế nào, đều có thể được như thế ấy.
Diệp Chân không nghĩ tới, hôm nay mình cũng gặp phải tràng diện hương diễm như thế này.
Bốn thị nữ vây quanh, ba chân bốn cẳng lột sạch quần áo của Diệp Chân không nói, còn cố ý dùng bộ vị nhạy cảm trên thân thể đụng chạm, khiêu khích Diệp Chân, trong nháy mắt, liền để Diệp Chân trở nên lửa nóng.
Thời điểm nắm bộ ngực đầy đặn trắng nõn của một thị nữ, trong đầu Diệp Chân, đột nhiên hiện ra hình ảnh sáu bảy võ giả ở trong đại viện Xa gia kia.
Nghĩ tới những thị nữ mỹ mạo này, mấy ngày qua thay nhau hầu hạ những võ giả kia, một loại cảm giác chán ghét tự nhiên sinh ra.
Dục hỏa lập tức tiêu tan sạch sẽ, mặc kệ những thị nữ này tắm rửa cho mình.
Dù những thị nữ này cố ý khiêu khích, Diệp Chân cũng chỉ thầm vận Khống Linh Quyết tĩnh tâm thủ niệm, không còn động một tia dục niệm.
Không bao lâu, Diệp Chân tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra, Xa Viễn đã chờ ở bên ngoài.
- Diệp thiếu hiệp đường xa mà đến, gia phụ đã chuẩn bị rượu nhạt, mời!
Diệp Chân cũng không cự tuyệt, đoạn đường này, thật là rất mệt mỏi.
Đợi Xa Viễn dẫn Diệp Chân đi xa, Xa gia tộc trưởng Xa Thiết Quân đột nhiên xuất hiện, ngăn đường đi của bốn thị nữ.
- Diệp Chân này có... các ngươi hay không?
Bốn thị nữ cùng nhau lắc đầu.
- Một cái cũng không có, tiện tỳ, có phải các ngươi không hầu hạ tận tâm hay không?
Xa Thiết Quân gầm lên.
Hắn quát chói tai, làm bốn thị nữ sợ hãi quỳ ở trên đất.
- Lão gia, chúng ta đều ra sức hầu hạ, lúc đầu Diệp thiếu hiệp còn có chút ý tứ với chúng ta, nhưng sau đó đột nhiên nhắm mắt lại liền bất động, mặc kệ chúng ta khiêu khích như thế nào, cũng không chút động tâm.
Nghe vậy, trong mắt Xa Thiết Quân thoáng hiện kỳ quang.
- Thiếu niên khí thịnh, lại có tâm tính như thế, Diệp Chân này, thật không đơn giản!
Xa gia tộc trưởng Xa Thiết Quân đối với Diệp Chân, là cực kỳ trọng thị.
Sau khi cơm nước no nê, Xa Thiết Quân cố ý trưng cầu ý kiến của Diệp Chân, là nghỉ ngơi nửa ngày, ngày mai lại xuất phát, hay hôm nay liền xuất phát.
Diệp Chân khẳng định lựa chọn hôm nay xuất phát, lần này Diệp Chân đến, là có chuyện quan trọng khác, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ tông môn này, sau đó đi giải quyết sự tình kia.
Vì các võ giả ở trên đường có thể phối hợp chiếu ứng, trước khi xuất phát, tộc trưởng Xa gia Xa Thiết Quân giới thiệu cho Diệp Chân chư vị võ giả ở đây.
- Đây là người xưng Thạch Hà Nhất Quái Diêm Sơn Diêm lão tiền bối, một thân Dẫn Linh trung kỳ tu vi, chưa có địch thủ.
- Đây là Vô Ảnh Thủ Hoàng Kỳ...
- Vị này là khoái kiếm Tào Bất Phàm...
- Vị này là Hồng Y Tôn Giả...
- Vị này là cao đồ của Khai Sơn Tông, Thiết Chưởng Cao Hùng...
...
- Vị này, là đệ tử nội môn của Ly Thủy Tông, Tạ Thiệu Tạ thiếu hiệp!
Ân oán của Ly Thủy Tông cùng Tề Vân Tông, Xa Thiết Quân cũng có nghe thấy, cho nên tận lực giới thiệu Tạ Thiệu ở cuối cùng.
- Ly Thủy Tông?
Nghe được thanh niên ngạo khí trước mắt kia là đệ tử Ly Thủy Tông, thần sắc của Diệp Chân biến đổi.
Cơ hồ là đồng thời, Tạ Thiệu cũng cười nhìn Diệp Chân đưa tay phải ra.
- Kính đã lâu kính đã lâu, đại danh của Tề Vân Tông Diệp Chân, là như sấm bên tai!
Cái gọi là đưa tay không đánh mặt người cười, nhìn thấy Tạ Thiệu đưa tay qua, Diệp Chân cũng đưa tay nghênh đón.
Ngay thời điểm hai tay nắm lại, trên tay Tạ Thiệu xen lẫn Chân Nguyên bùng lên, giống như kìm sắt siết chặt tay phải của Diệp Chân!
Tác giả :
Trư Tam Bất