Tạo Hóa Chi Vương
Chương 105: Tuyệt Kỹ Trấn Tông
- Cái gì? Thất mạch trung phẩm? Thiên phú huyết mạch của Mông Tiểu Nguyệt, vậy mà cao tới Thất mạch trung phẩm?
Mặc dù sớm có phỏng đoán, nhưng thời điểm nghe được Liêu Phi Bạch nói, Diệp Chân vẫn rất chấn động.
- Thất mạch trung phẩm, đây chính là Thiên mạch.
Thải Y nói.
- Bằng không, ta cũng sẽ không vội vã tới tìm ngươi thương lượng sự tình mang Mông Tiểu Nguyệt đi Âm Sơn Hạp Cốc tiếp nhận truyền thừa như thế.
Liêu Phi Bạch nói.
- Thiên mạch đấy, Thiên mạch Thất mạch trung phẩm, một khi bộc lộ ra, Mông Tiểu Nguyệt sẽ bị vạn người chú mục, đến lúc đó, tiến đến Âm Sơn Hạp Cốc tiếp nhận truyền thừa sẽ càng khó khăn.
Sau sự kiện Mông gia, sự tình có quan hệ tới Mông Tiểu Nguyệt, cùng Mông lão phu nhân giao phó, toàn bộ Tề Vân Tông, Diệp Chân chỉ nói cho Liêu Phi Bạch, ngay cả chưởng môn cũng không nói.
Theo Liêu Phi Bạch phỏng đoán, đạo linh quang mà trước khi Mông Xuyên chết bay đến quận thành Âm Sơn, rất có thể là một loại linh quang truyền thừa đặc thù, cần Mông Tiểu Nguyệt tự mình đến Âm Sơn Hạp Cốc mới có thể hoàn thành loại truyền thừa này.
Liêu Phi Bạch đến, là thương lượng với Diệp Chân, chuẩn bị mang Mông Tiểu Nguyệt đi Âm Sơn Hạp Cốc hoàn thành truyền thừa.
- Thiên mạch là cái gì? Trường Tôn Nhiên Lục mạch trung phẩm, không phải cũng rất tốt sao? Thiên phú huyết mạch của Mông Tiểu Nguyệt cũng chỉ là Thất mạch trung phẩm mà thôi.
Diệp Chân hơi nghi hoặc.
- Cái gì gọi là Thất mạch trung phẩm mà thôi? Tiểu tử, Thiên mạch cũng không phải nói chơi!
Ánh mắt của Liêu Phi Bạch trừng lên, giải thích cho Diệp Chân biết về Thiên mạch.
Thiên mạch, lúc ban đầu có ý tứ là huyết mạch ngay cả trời cũng chiếu cố.
Về sau, võ giả ở Chân Huyền đại lục, từ từ xưng người huyết mạch đạt tới Thất mạch trở lên, là Thiên mạch.
Thiên phú huyết mạch của võ giả ở Chân Huyền đại lục phân chia, nhất đến tam mạch xưng là Nhân mạch, là loại tiềm lực thấp nhất trong võ giả, đại đa số người tu vi ngay cả Chân Nguyên cảnh cũng rất khó bước vào.
Mới đầu, thiên phú huyết mạch của Diệp Chân cũng thuộc về Nhân mạch.
Tứ mạch đến Lục mạch trung phẩm, xưng là Địa mạch.
Trước mắt, tuyệt đại bộ phận võ giả ở Chân Huyền đại lục, thiên phú huyết mạch đều là Địa mạch.
Khi thiên phú huyết mạch từ Thất mạch đến Cửu mạch thượng phẩm, sẽ xưng là Thiên mạch.
Thiên mạch cực kỳ khan hiếm, trong ngàn vạn người, cũng không chắc có thể xuất hiện một võ giả Thiên mạch.
Truyền thuyết, trên Thiên mạch, còn có thiên phú Thánh mạch cực kỳ hiếm thấy.
- Liêu giáo tập, Thiên mạch này đến cùng có ích lợi gì?
Diệp Chân hỏi.
- Nghe nói qua Chú Mạch cảnh chưa?
Liêu Phi Bạch hỏi.
Diệp Chân nhẹ gật đầu.
- Sau Hóa Linh cảnh là Hồn Hải cảnh. Sau Hồn Hải cảnh là Chú Mạch cảnh. Nghe nói, chưởng môn là Chú Mạch cảnh?
- Không sai. Trăm năm qua, Hắc Thủy Quốc trước trước sau sau xuất hiện ba trăm cường giả Hồn Hải cảnh, nhưng mà, bước vào Chú Mạch cảnh, chỉ có chưởng môn mà thôi.
Liêu Phi Bạch nói.
- Ba trăm cường giả Hồn Hải cảnh, chỉ có chưởng môn bước vào Chú Mạch cảnh?
Diệp Chân chấn động.
- Đúng vậy, hơn nữa tỷ lệ này có thể sẽ càng lớn! Nhưng mà, võ giả Thiên mạch, dựa vào huyết mạch được trời cao chiếu cố, chỉ cần không chết non, ngày sau trăm phần trăm có thể phá vỡ Hồn Hải, bước vào Chú Mạch cảnh.
Dừng một chút, Liêu Phi Bạch lại nói:
- Nói cách khác, một võ giả Thiên mạch, là một vị cường giả Chú Mạch cảnh tương lai!
Hí!
Diệp Chân hít một hơi lãnh khí, lập tức rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó.
Nếu thiên phú Thất mạch trung phẩm của Mông Tiểu Nguyệt truyền đi, không nói Ly Thủy Tông, ngay cả Hoàng tộc của Hắc Thủy Quốc cũng ngồi không yên, thậm chí các thủ lĩnh ở Nam Man bộ lạc, cũng không ngủ yên giấc.
Một cường giả Chú Mạch cảnh, liền có thể tọa trấn Hắc Thủy Quốc, để các nước lân bang không dám đơn giản xâm lấn. Nếu lại thêm một cái, bọn hắn liền phải cân nhắc, Hắc Thủy Quốc có xâm lấn bọn họ hay không.
- Như vậy ngươi che dấu không phải được sao? Để Mông Tiểu Nguyệt ít hiển lộ ở trước mặt người khác là được rồi?
Diệp Chân cau mày nói.
Liêu Phi Bạch cười khổ.
- Vấn đề là, không bưng bít được!
- Mông Tiểu Nguyệt không chỉ có Thất mạch trung phẩm. Hơn nữa còn giống như ngươi, có Tiên Thiên tịnh thể, độ tinh khiết kia, còn mạnh hơn ngươi một ít.
- Vẻn vẹn hơn nửa năm thời gian, tu vi của Mông Tiểu Nguyệt, liền từ Luyện Huyết nhất trọng bay đến Chân Nguyên nhị trọng, ta đoán chừng, nhiều nhất thêm nửa năm nữa, tu vi của Mông Tiểu Nguyệt có thể đạt tới Chân Nguyên ngũ trọng đỉnh phong.
- Làm võ giả Thiên mạch, bước vào Dẫn Linh cảnh cũng không phải vấn đề khó khăn. Mà võ giả bước vào Dẫn Linh cảnh, đều sẽ dẫn động thiên tượng, đến lúc đó, Thất mạch Thiên mạch hiện ra, ai cũng không bưng bít được.
Lúc Liêu Phi Bạch nói chuyện, miệng của Diệp Chân đã sớm há to thành cái bát.
Nửa năm thời gian, tu luyện bình thường, từ Luyện Huyết nhất trọng đột phá đến Chân Nguyên nhị trọng, tốc độ này, làm Diệp Chân bó tay rồi.
Người so với người, quả thực giận điên người.
Nếu như không tính năm thứ nhất Diệp Chân tu luyện, như vậy tu vi của Diệp Chân từ Luyện Huyết nhất trọng đột phá đến Chân Nguyên tứ trọng, cũng chỉ bỏ ra một năm mấy tháng.
Nhưng mà, hơn một năm nay, mượn năng lực lắng nghe thú ngữ và Thận Long Châu, Diệp Chân cơ hồ là kỳ ngộ không ngừng, mới có thành tích như vậy.
Nhưng mà Mông Tiểu Nguyệt, chỉ ở trên núi tu luyện nửa năm, liền...
- Thế nào? Bị đả kích?
Nhìn thấy thần sắc của Diệp Chân, Liêu Phi Bạch nở nụ cười, nụ cười này, như gió xuân phất qua, trăm hoa đua nở, ngày xưa Liêu Phi Bạch xụ mặt băng sơn, trong nháy mắt đã có chút hương vị khuynh thành.
- Tiểu tử, nói cho ngươi biết, lúc tu vi của ngươi còn ở Chân Nguyên cảnh, thiên phú huyết mạch ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện, coi như có hạn. Một khi tu vi của ngươi đột phá đến Dẫn Linh cảnh, ngươi sẽ phát hiện, Thiên mạch, Địa mạch, Nhân mạch, tốc độ tu luyện sẽ chênh lệch thật lớn, cái chênh lệch kia, lớn đến để ngươi phun máu.
- Liêu tỷ tỷ, bớt ở chỗ này dọa Diệp Chân đi, lúc đó ngươi chẳng phải cũng chỉ là Tứ mạch thượng phẩm sao, hiện tại những trưởng lão tông môn kia, thấy ngươi ai không giống như chuột thấy mèo.
Thải Y có chút bất mãn nói.
- Hừ, Thải Y, ngươi nhanh như vậy liền bảo vệ Diệp Chân? Làm gì, thực “ở chung” rồi?
Lời này, làm Diệp Chân cực kỳ lúng túng, coi như Thải Y thuần khiết nữa, cũng nghe ra Liêu Phi Bạch trêu chọc, trên gương mặt xinh hiện ra một tia đỏ bừng.
- Liêu giáo tập, đã không bưng bít được, ngươi trực tiếp mang Mông Tiểu Nguyệt đi một chuyến không phải được sao? Ngươi ngự không mà đi, nửa ngày là có thể đuổi tới Âm Sơn Hạp Cốc, một ngày liền có thể xong việc trở lại rồi.
Diệp Chân vội vàng nói.
- Đi, nếu đơn giản như vậy, ta còn tới tìm ngươi làm gì!
Liêu Phi Bạch trừng mắt nhìn Diệp Chân.
- Thân phận của ta nhạy cảm, khiến người chú ý. Ta xem chừng nếu ta lẻn tới, chưởng môn của Ly Thủy Tông Sở Thái Bình sẽ ở chỗ đó chờ ta.
- Vậy Thải Y thì sao?
Nghe vậy, Liêu Phi Bạch càng trừng to mắt.
- Nàng… Thân phận của nàng càng mẫn cảm hơn ta. Vụng trộm đi ra ngoài, nếu như bị phát hiện hành tích, phiền toái càng lớn.
Ánh mắt Diệp Chân trợn tròn, hai vị này có thân phận gì, hình như vừa ra khỏi cửa, đều sẽ khiến mọi người chú ý vậy.
- Sắp rồi, lại cho ta một đoạn thời gian, ta có thể đạt tới một bước kia, tùy ý đi lại.
Thải Y đột nhiên nói.
- Thải Y muội muội, ta trước hết chúc mừng ngươi.
Liêu Phi Bạch sâu xa khó hiểu nói.
Cuối cùng, sự tình mang Mông Tiểu Nguyệt đi Âm Sơn Hạp Cốc hoàn thành truyền thừa, vẫn rơi vào trên đầu Diệp Chân.
Dùng Liêu Phi Bạch nói, Diệp Chân là người chọn lựa thích hợp nhất.
Hơn nữa, vấn đề này, cũng là Mông lão phu nhân giao phó cho Diệp Chân.
Nhớ tới Mông lão phu nhân phó thác, Diệp Chân cũng chỉ có thể đáp ứng chuyện này.
Có điều, Liêu Phi Bạch cũng không có để Diệp Chân lập tức xuất phát, mà bảo Diệp Chân chờ đợi thời cơ. Tốt nhất là có nhiệm vụ tông môn tiếp cận quận Âm Sơn, lấy nhiệm vụ tông môn làm che dấu, lặng lẽ mang Mông Tiểu Nguyệt tiến về Âm Sơn Hạp Cốc hoàn thành truyền thừa.
Thời điểm Diệp Chân hỏi tại sao phải phiền toái như vậy, Liêu Phi Bạch cho Diệp Chân một câu trả lời kinh người.
- Diệp Chân, ngươi cho rằng trong Tề Vân Tông, không người có ý đồ với Mông Tiểu Nguyệt? Bí mật trên người Mông Xuyên, đủ để khiến rất nhiều người đỏ mắt!
Cẩn thận thương nghị một phen, Liêu Phi Bạch mới nghênh ngang rời đi, lúc gần đi, lại ném ra một viên “đạn”.
- Ha ha, ta đi đây, Diệp Chân, các ngươi cẩn thận ở chung nhé.
Liêu Phi Bạch đi rồi, Diệp Chân cùng Thải Y nói chuyện phiếm.
- Thải Y, ngươi có nghe qua một môn kiếm kỹ tên là Phong Vân Kiếm Pháp hay không?
Trò chuyện một chút, Diệp Chân liền hỏi một sự tình.
Nói thật, từ khi đạt được Phong Vân kiếm quyết, Diệp Chân liền cực kỳ động tâm.
Kiếm pháp Địa giai trung phẩm a, nếu học được, uy lực kia sẽ mạnh như thế nào?
Nghe nói, võ kỹ trấn tông của Tề Vân Tông, cấp bậc cũng là Địa giai trung phẩm.
- Phong Vân Kiếm Pháp? Ta không chỉ nghe qua, còn biết.
Thải Y dí dỏm cười một tiếng.
- Ngươi còn biết? Phong Vân Kiếm Pháp Địa giai trung phẩm, ngươi thực biết?
Diệp Chân có chút khiếp sợ.
- Đương nhiên biết, như thế nào, ngươi muốn học?
Lúc này, Diệp Chân là thật bị dọa kinh, Phong Vân Kiếm Pháp Địa giai trung phẩm, vậy mà Thải Y biết.
- Muốn học, ngươi học được từ nơi nào?
Diệp Chân hỏi.
- Phong Vân Kiếm Pháp, là tuyệt kỹ trấn tông của Tề Vân Tông ta! Không chỉ ta biết, cơ hồ tất cả đệ tử chân truyền, trưởng lão tông môn, đều biết Phong Vân Kiếm Pháp.
- Nhiều người biết như vậy?
Thải Y nhẹ gật đầu.
- Có điều, ta không đề nghị ngươi tu luyện Phong Vân Kiếm Pháp này. Phong Vân Kiếm Pháp này đừng nhìn có cấp bậc Địa giai trung phẩm, nhưng uy lực rất tệ, cũng chỉ mạnh hơn Hàn Viên kiếm pháp một chút mà thôi, hơn nữa tiêu hao cực kỳ to lớn.
Lần này, Diệp Chân im lặng rồi.
- Tại sao có thể như vậy? Phong Vân Kiếm Pháp này, không phải tuyệt kỹ trấn tông của Tề Vân Tông ta sao?
- Là tuyệt kỹ trấn tông của Tề Vân Tông ta, nhưng mà, một bộ tâm pháp đặc thù tên Phong Vân kiếm quyết có thể thôi động Phong Vân Kiếm Pháp, đã thất truyền gần trăm năm. Chưởng môn truyền Phong Vân Kiếm Pháp cho tất cả đệ tử chân truyền cùng trưởng lão tông môn, là muốn thử, nhìn xem có thiên tài có thể bổ khuyết Phong Vân kiếm quyết hay không!
Thải Y Tiên Tử nói.
Lần này, Diệp Chân triệt để chấn kinh rồi.
Hắn từ Không Gian giới chỉ của Đồ Phương Diệp lấy được Phong Vân kiếm quyết, vậy mà sẽ là tâm pháp đã thất truyền của Tề Vân Tông.
Diệp Chân có chút nghĩ không thông.
Đồ Phương Diệp đã có Phong Vân kiếm quyết, vì sao Tề Vân Tông lại thất truyền?
Chờ chút?
Đồ Phương Diệp vẫn lạc, địa phương hắn vẫn lạc hóa thành cấm địa tông môn, có quan hệ gì tới Phong Vân kiếm quyết thất truyền hay không?
- Thải Y, làm sao mới có thể học được Phong Vân Kiếm Pháp này?
Diệp Chân hỏi.
- Từ khi tâm pháp Phong Vân kiếm quyết thôi động Phong Vân Kiếm Pháp thất truyền, chưởng môn vì bổ khuyết tâm pháp này, liền dời Phong Vân Kiếm Pháp vào tầng thứ năm của Tàng Kinh Lâu.
Chỉ cần tu vi của ngươi bước vào Hóa Linh cảnh, trở thành đệ tử chân truyền, là có thể học tập Phong Vân kiếm quyết.
Nghe vậy, Diệp Chân lập tức thất vọng.
Trở thành đệ tử chân truyền, có trời mới biết còn cần bao lâu.
Đang khi nói chuyện, một đạo Linh phù đột nhiên từ phía chân trời rơi vào trong tay Thải Y Tiên Tử, xem xét một chút, Thải Y Tiên Tử lập tức lấy ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Diệp Chân.
- Chưởng môn nói hắn muốn tới Tiên Nữ Phong.
- Tìm ngươi có việc gì sao?
- Không, tìm ngươi!
Mặc dù sớm có phỏng đoán, nhưng thời điểm nghe được Liêu Phi Bạch nói, Diệp Chân vẫn rất chấn động.
- Thất mạch trung phẩm, đây chính là Thiên mạch.
Thải Y nói.
- Bằng không, ta cũng sẽ không vội vã tới tìm ngươi thương lượng sự tình mang Mông Tiểu Nguyệt đi Âm Sơn Hạp Cốc tiếp nhận truyền thừa như thế.
Liêu Phi Bạch nói.
- Thiên mạch đấy, Thiên mạch Thất mạch trung phẩm, một khi bộc lộ ra, Mông Tiểu Nguyệt sẽ bị vạn người chú mục, đến lúc đó, tiến đến Âm Sơn Hạp Cốc tiếp nhận truyền thừa sẽ càng khó khăn.
Sau sự kiện Mông gia, sự tình có quan hệ tới Mông Tiểu Nguyệt, cùng Mông lão phu nhân giao phó, toàn bộ Tề Vân Tông, Diệp Chân chỉ nói cho Liêu Phi Bạch, ngay cả chưởng môn cũng không nói.
Theo Liêu Phi Bạch phỏng đoán, đạo linh quang mà trước khi Mông Xuyên chết bay đến quận thành Âm Sơn, rất có thể là một loại linh quang truyền thừa đặc thù, cần Mông Tiểu Nguyệt tự mình đến Âm Sơn Hạp Cốc mới có thể hoàn thành loại truyền thừa này.
Liêu Phi Bạch đến, là thương lượng với Diệp Chân, chuẩn bị mang Mông Tiểu Nguyệt đi Âm Sơn Hạp Cốc hoàn thành truyền thừa.
- Thiên mạch là cái gì? Trường Tôn Nhiên Lục mạch trung phẩm, không phải cũng rất tốt sao? Thiên phú huyết mạch của Mông Tiểu Nguyệt cũng chỉ là Thất mạch trung phẩm mà thôi.
Diệp Chân hơi nghi hoặc.
- Cái gì gọi là Thất mạch trung phẩm mà thôi? Tiểu tử, Thiên mạch cũng không phải nói chơi!
Ánh mắt của Liêu Phi Bạch trừng lên, giải thích cho Diệp Chân biết về Thiên mạch.
Thiên mạch, lúc ban đầu có ý tứ là huyết mạch ngay cả trời cũng chiếu cố.
Về sau, võ giả ở Chân Huyền đại lục, từ từ xưng người huyết mạch đạt tới Thất mạch trở lên, là Thiên mạch.
Thiên phú huyết mạch của võ giả ở Chân Huyền đại lục phân chia, nhất đến tam mạch xưng là Nhân mạch, là loại tiềm lực thấp nhất trong võ giả, đại đa số người tu vi ngay cả Chân Nguyên cảnh cũng rất khó bước vào.
Mới đầu, thiên phú huyết mạch của Diệp Chân cũng thuộc về Nhân mạch.
Tứ mạch đến Lục mạch trung phẩm, xưng là Địa mạch.
Trước mắt, tuyệt đại bộ phận võ giả ở Chân Huyền đại lục, thiên phú huyết mạch đều là Địa mạch.
Khi thiên phú huyết mạch từ Thất mạch đến Cửu mạch thượng phẩm, sẽ xưng là Thiên mạch.
Thiên mạch cực kỳ khan hiếm, trong ngàn vạn người, cũng không chắc có thể xuất hiện một võ giả Thiên mạch.
Truyền thuyết, trên Thiên mạch, còn có thiên phú Thánh mạch cực kỳ hiếm thấy.
- Liêu giáo tập, Thiên mạch này đến cùng có ích lợi gì?
Diệp Chân hỏi.
- Nghe nói qua Chú Mạch cảnh chưa?
Liêu Phi Bạch hỏi.
Diệp Chân nhẹ gật đầu.
- Sau Hóa Linh cảnh là Hồn Hải cảnh. Sau Hồn Hải cảnh là Chú Mạch cảnh. Nghe nói, chưởng môn là Chú Mạch cảnh?
- Không sai. Trăm năm qua, Hắc Thủy Quốc trước trước sau sau xuất hiện ba trăm cường giả Hồn Hải cảnh, nhưng mà, bước vào Chú Mạch cảnh, chỉ có chưởng môn mà thôi.
Liêu Phi Bạch nói.
- Ba trăm cường giả Hồn Hải cảnh, chỉ có chưởng môn bước vào Chú Mạch cảnh?
Diệp Chân chấn động.
- Đúng vậy, hơn nữa tỷ lệ này có thể sẽ càng lớn! Nhưng mà, võ giả Thiên mạch, dựa vào huyết mạch được trời cao chiếu cố, chỉ cần không chết non, ngày sau trăm phần trăm có thể phá vỡ Hồn Hải, bước vào Chú Mạch cảnh.
Dừng một chút, Liêu Phi Bạch lại nói:
- Nói cách khác, một võ giả Thiên mạch, là một vị cường giả Chú Mạch cảnh tương lai!
Hí!
Diệp Chân hít một hơi lãnh khí, lập tức rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó.
Nếu thiên phú Thất mạch trung phẩm của Mông Tiểu Nguyệt truyền đi, không nói Ly Thủy Tông, ngay cả Hoàng tộc của Hắc Thủy Quốc cũng ngồi không yên, thậm chí các thủ lĩnh ở Nam Man bộ lạc, cũng không ngủ yên giấc.
Một cường giả Chú Mạch cảnh, liền có thể tọa trấn Hắc Thủy Quốc, để các nước lân bang không dám đơn giản xâm lấn. Nếu lại thêm một cái, bọn hắn liền phải cân nhắc, Hắc Thủy Quốc có xâm lấn bọn họ hay không.
- Như vậy ngươi che dấu không phải được sao? Để Mông Tiểu Nguyệt ít hiển lộ ở trước mặt người khác là được rồi?
Diệp Chân cau mày nói.
Liêu Phi Bạch cười khổ.
- Vấn đề là, không bưng bít được!
- Mông Tiểu Nguyệt không chỉ có Thất mạch trung phẩm. Hơn nữa còn giống như ngươi, có Tiên Thiên tịnh thể, độ tinh khiết kia, còn mạnh hơn ngươi một ít.
- Vẻn vẹn hơn nửa năm thời gian, tu vi của Mông Tiểu Nguyệt, liền từ Luyện Huyết nhất trọng bay đến Chân Nguyên nhị trọng, ta đoán chừng, nhiều nhất thêm nửa năm nữa, tu vi của Mông Tiểu Nguyệt có thể đạt tới Chân Nguyên ngũ trọng đỉnh phong.
- Làm võ giả Thiên mạch, bước vào Dẫn Linh cảnh cũng không phải vấn đề khó khăn. Mà võ giả bước vào Dẫn Linh cảnh, đều sẽ dẫn động thiên tượng, đến lúc đó, Thất mạch Thiên mạch hiện ra, ai cũng không bưng bít được.
Lúc Liêu Phi Bạch nói chuyện, miệng của Diệp Chân đã sớm há to thành cái bát.
Nửa năm thời gian, tu luyện bình thường, từ Luyện Huyết nhất trọng đột phá đến Chân Nguyên nhị trọng, tốc độ này, làm Diệp Chân bó tay rồi.
Người so với người, quả thực giận điên người.
Nếu như không tính năm thứ nhất Diệp Chân tu luyện, như vậy tu vi của Diệp Chân từ Luyện Huyết nhất trọng đột phá đến Chân Nguyên tứ trọng, cũng chỉ bỏ ra một năm mấy tháng.
Nhưng mà, hơn một năm nay, mượn năng lực lắng nghe thú ngữ và Thận Long Châu, Diệp Chân cơ hồ là kỳ ngộ không ngừng, mới có thành tích như vậy.
Nhưng mà Mông Tiểu Nguyệt, chỉ ở trên núi tu luyện nửa năm, liền...
- Thế nào? Bị đả kích?
Nhìn thấy thần sắc của Diệp Chân, Liêu Phi Bạch nở nụ cười, nụ cười này, như gió xuân phất qua, trăm hoa đua nở, ngày xưa Liêu Phi Bạch xụ mặt băng sơn, trong nháy mắt đã có chút hương vị khuynh thành.
- Tiểu tử, nói cho ngươi biết, lúc tu vi của ngươi còn ở Chân Nguyên cảnh, thiên phú huyết mạch ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện, coi như có hạn. Một khi tu vi của ngươi đột phá đến Dẫn Linh cảnh, ngươi sẽ phát hiện, Thiên mạch, Địa mạch, Nhân mạch, tốc độ tu luyện sẽ chênh lệch thật lớn, cái chênh lệch kia, lớn đến để ngươi phun máu.
- Liêu tỷ tỷ, bớt ở chỗ này dọa Diệp Chân đi, lúc đó ngươi chẳng phải cũng chỉ là Tứ mạch thượng phẩm sao, hiện tại những trưởng lão tông môn kia, thấy ngươi ai không giống như chuột thấy mèo.
Thải Y có chút bất mãn nói.
- Hừ, Thải Y, ngươi nhanh như vậy liền bảo vệ Diệp Chân? Làm gì, thực “ở chung” rồi?
Lời này, làm Diệp Chân cực kỳ lúng túng, coi như Thải Y thuần khiết nữa, cũng nghe ra Liêu Phi Bạch trêu chọc, trên gương mặt xinh hiện ra một tia đỏ bừng.
- Liêu giáo tập, đã không bưng bít được, ngươi trực tiếp mang Mông Tiểu Nguyệt đi một chuyến không phải được sao? Ngươi ngự không mà đi, nửa ngày là có thể đuổi tới Âm Sơn Hạp Cốc, một ngày liền có thể xong việc trở lại rồi.
Diệp Chân vội vàng nói.
- Đi, nếu đơn giản như vậy, ta còn tới tìm ngươi làm gì!
Liêu Phi Bạch trừng mắt nhìn Diệp Chân.
- Thân phận của ta nhạy cảm, khiến người chú ý. Ta xem chừng nếu ta lẻn tới, chưởng môn của Ly Thủy Tông Sở Thái Bình sẽ ở chỗ đó chờ ta.
- Vậy Thải Y thì sao?
Nghe vậy, Liêu Phi Bạch càng trừng to mắt.
- Nàng… Thân phận của nàng càng mẫn cảm hơn ta. Vụng trộm đi ra ngoài, nếu như bị phát hiện hành tích, phiền toái càng lớn.
Ánh mắt Diệp Chân trợn tròn, hai vị này có thân phận gì, hình như vừa ra khỏi cửa, đều sẽ khiến mọi người chú ý vậy.
- Sắp rồi, lại cho ta một đoạn thời gian, ta có thể đạt tới một bước kia, tùy ý đi lại.
Thải Y đột nhiên nói.
- Thải Y muội muội, ta trước hết chúc mừng ngươi.
Liêu Phi Bạch sâu xa khó hiểu nói.
Cuối cùng, sự tình mang Mông Tiểu Nguyệt đi Âm Sơn Hạp Cốc hoàn thành truyền thừa, vẫn rơi vào trên đầu Diệp Chân.
Dùng Liêu Phi Bạch nói, Diệp Chân là người chọn lựa thích hợp nhất.
Hơn nữa, vấn đề này, cũng là Mông lão phu nhân giao phó cho Diệp Chân.
Nhớ tới Mông lão phu nhân phó thác, Diệp Chân cũng chỉ có thể đáp ứng chuyện này.
Có điều, Liêu Phi Bạch cũng không có để Diệp Chân lập tức xuất phát, mà bảo Diệp Chân chờ đợi thời cơ. Tốt nhất là có nhiệm vụ tông môn tiếp cận quận Âm Sơn, lấy nhiệm vụ tông môn làm che dấu, lặng lẽ mang Mông Tiểu Nguyệt tiến về Âm Sơn Hạp Cốc hoàn thành truyền thừa.
Thời điểm Diệp Chân hỏi tại sao phải phiền toái như vậy, Liêu Phi Bạch cho Diệp Chân một câu trả lời kinh người.
- Diệp Chân, ngươi cho rằng trong Tề Vân Tông, không người có ý đồ với Mông Tiểu Nguyệt? Bí mật trên người Mông Xuyên, đủ để khiến rất nhiều người đỏ mắt!
Cẩn thận thương nghị một phen, Liêu Phi Bạch mới nghênh ngang rời đi, lúc gần đi, lại ném ra một viên “đạn”.
- Ha ha, ta đi đây, Diệp Chân, các ngươi cẩn thận ở chung nhé.
Liêu Phi Bạch đi rồi, Diệp Chân cùng Thải Y nói chuyện phiếm.
- Thải Y, ngươi có nghe qua một môn kiếm kỹ tên là Phong Vân Kiếm Pháp hay không?
Trò chuyện một chút, Diệp Chân liền hỏi một sự tình.
Nói thật, từ khi đạt được Phong Vân kiếm quyết, Diệp Chân liền cực kỳ động tâm.
Kiếm pháp Địa giai trung phẩm a, nếu học được, uy lực kia sẽ mạnh như thế nào?
Nghe nói, võ kỹ trấn tông của Tề Vân Tông, cấp bậc cũng là Địa giai trung phẩm.
- Phong Vân Kiếm Pháp? Ta không chỉ nghe qua, còn biết.
Thải Y dí dỏm cười một tiếng.
- Ngươi còn biết? Phong Vân Kiếm Pháp Địa giai trung phẩm, ngươi thực biết?
Diệp Chân có chút khiếp sợ.
- Đương nhiên biết, như thế nào, ngươi muốn học?
Lúc này, Diệp Chân là thật bị dọa kinh, Phong Vân Kiếm Pháp Địa giai trung phẩm, vậy mà Thải Y biết.
- Muốn học, ngươi học được từ nơi nào?
Diệp Chân hỏi.
- Phong Vân Kiếm Pháp, là tuyệt kỹ trấn tông của Tề Vân Tông ta! Không chỉ ta biết, cơ hồ tất cả đệ tử chân truyền, trưởng lão tông môn, đều biết Phong Vân Kiếm Pháp.
- Nhiều người biết như vậy?
Thải Y nhẹ gật đầu.
- Có điều, ta không đề nghị ngươi tu luyện Phong Vân Kiếm Pháp này. Phong Vân Kiếm Pháp này đừng nhìn có cấp bậc Địa giai trung phẩm, nhưng uy lực rất tệ, cũng chỉ mạnh hơn Hàn Viên kiếm pháp một chút mà thôi, hơn nữa tiêu hao cực kỳ to lớn.
Lần này, Diệp Chân im lặng rồi.
- Tại sao có thể như vậy? Phong Vân Kiếm Pháp này, không phải tuyệt kỹ trấn tông của Tề Vân Tông ta sao?
- Là tuyệt kỹ trấn tông của Tề Vân Tông ta, nhưng mà, một bộ tâm pháp đặc thù tên Phong Vân kiếm quyết có thể thôi động Phong Vân Kiếm Pháp, đã thất truyền gần trăm năm. Chưởng môn truyền Phong Vân Kiếm Pháp cho tất cả đệ tử chân truyền cùng trưởng lão tông môn, là muốn thử, nhìn xem có thiên tài có thể bổ khuyết Phong Vân kiếm quyết hay không!
Thải Y Tiên Tử nói.
Lần này, Diệp Chân triệt để chấn kinh rồi.
Hắn từ Không Gian giới chỉ của Đồ Phương Diệp lấy được Phong Vân kiếm quyết, vậy mà sẽ là tâm pháp đã thất truyền của Tề Vân Tông.
Diệp Chân có chút nghĩ không thông.
Đồ Phương Diệp đã có Phong Vân kiếm quyết, vì sao Tề Vân Tông lại thất truyền?
Chờ chút?
Đồ Phương Diệp vẫn lạc, địa phương hắn vẫn lạc hóa thành cấm địa tông môn, có quan hệ gì tới Phong Vân kiếm quyết thất truyền hay không?
- Thải Y, làm sao mới có thể học được Phong Vân Kiếm Pháp này?
Diệp Chân hỏi.
- Từ khi tâm pháp Phong Vân kiếm quyết thôi động Phong Vân Kiếm Pháp thất truyền, chưởng môn vì bổ khuyết tâm pháp này, liền dời Phong Vân Kiếm Pháp vào tầng thứ năm của Tàng Kinh Lâu.
Chỉ cần tu vi của ngươi bước vào Hóa Linh cảnh, trở thành đệ tử chân truyền, là có thể học tập Phong Vân kiếm quyết.
Nghe vậy, Diệp Chân lập tức thất vọng.
Trở thành đệ tử chân truyền, có trời mới biết còn cần bao lâu.
Đang khi nói chuyện, một đạo Linh phù đột nhiên từ phía chân trời rơi vào trong tay Thải Y Tiên Tử, xem xét một chút, Thải Y Tiên Tử lập tức lấy ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Diệp Chân.
- Chưởng môn nói hắn muốn tới Tiên Nữ Phong.
- Tìm ngươi có việc gì sao?
- Không, tìm ngươi!
Tác giả :
Trư Tam Bất