Táo Bạo Khốc Nương Tử
Chương 37: Hắc bạch đều ăn
Khi gặp được Thủy Mẫu Đơn, trong lòng Bạch Mạn Điệp luôn có một tia u buồn không dứt. Ai cũng đều nhận nhầm nàng là Thủy Phù Dung, nàng xem ra thật sự có chút quan hệ gì đó với Thủy Phù Dung cũng không chừng. To gan suy đoán một chút, Thủy Phù Dung có thể là nương của nàng không? Ắc, kỳ thực nếu Thùy Phù Dung có là mẫu thân của nàng cũng không cần quá mức ngạc nhiên như vậy, dù sao nàng chỉ là một người xuyên qua, một vị khách qua đường lỡ bước vào cổ đại. Thế nhưng… Thế nhưng nàng vẫn không nhịn được phiền não, ngay cả nàng cũng không biết mình rốt cuộc là phiền não cái gì.
Trong đầu, thỉnh thoảng lại hiện lên những hình ảnh không rõ ràng lắm. Những hình ảnh này, nàng một chút cũng không thấy rõ, nhưng giống như đã từng quen biết. Bạch Mạn Điệp có một loại linh cảm không tốt, lẽ nào nhiệm vụ của nàng đã thực sự hoàn thành? Đông Phương Vũ đã yêu nàng, nàng sắp có thể quay về hiện đại? Cho nên Bạch Mạn Điệp chân chính đang dần dần “thức tỉnh”? Dù sao nguyên bản cũng là một sự kiện đáng vui đáng mừng, thế nhưng nàng một chút vui vẻ cũng không có. Đối với cái niên đại xa lạ này, nàng cư nhiên có vài phần không nỡ. Nàng luyến tiếc Diệp Lăng Tương ngọt ngào, luyến tiếc Thủy Tịch Linh xuất trần, luyến tiếc Lưu Ly trung thành tận tâm. Mà luyến tiếc nhất, e rằng chính là tên nam nhân vô ý xông vào sinh mệnh của nàng. Nàng nhịn không được khẽ liếc nhìn nam nhân bên cạnh, trong mắt hiện lên một chút u buồn. Nàng phải rời khỏi hắn rồi, bọn họ sau này có còn gặp lại hay không? Nàng biết bản thân sẽ nhớ đến hắn, còn hắn thì sao? Có nhớ đến nàng không?
“Đây là đâu?” Nàng cúi đầu, không chút hứng thú hỏi. Rời khỏi Tống gia đã được mấy ngày, bọn họ cứ một đường đi về hướng bắc, đi một đoạn đường rất dài. Đối với kẻ mù đường như nàng, đương nhiên không biết đây là đâu rồi.
“Thương Mang trấn.” Lúc Đông Phương Vũ trả lời, trong đáy mắt xẹt qua mỉm cười. Bỏ đi lâu như vậy, rốt cuộc cũng về tới nhà rồi.
Bạch Mạn Điệp kinh hãi, “Cái gì? Đây chính là Thương Mang trấn trong truyền thuyết?” Nàng đối với thời đại này cái gì cũng không biết, thế nhưng nàng có một đôi tai nhạy bén và rất tò mò.
Trong hành trình nửa tháng này, nàng đã nghe được không ít chuyện. Đồn đãi có, sự thật có. Cổ đại chính là phiền phức, không có báo chí cũng không có TV, khiến nàng khắp nơi đều nghe bát quái.
Thương Mang trấn, chỉ là một trấn nhỏ thông thường, nhưng cũng là trấn nhỏ mà không ai không biết, được danh dự xưng là thiên hạ đệ nhất trấn.
Thương Mang trấn sở dĩ nổi danh, là bởi vì tổng bộ Thiên Cơ các, Tuyệt Tình cư của Tuyệt Tình kiếm khách và Thương Mang sơn trang của Kim lão bản đều tọa lạc nơi này. Thiên Cơ các mạng lưới tình báo trải rộng toàn quốc, bán đủ loại kiểu dáng tin tức. Còn có Tuyệt Tình kiếm khách “nhất kiếm thiên kim”, giết người không bao giờ thất thủ. Người đến Thương Mang trấn, đại đa số đều có mục đích riêng. Có người tìm hiểu tin tức, có kẻ mua mạng người. Chỉ cần có ý đồ mua tin tình báo, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện đương nhiên là đến Thiên Cơ các rồi. Còn nếu muốn giết người, tự nhiên nghĩ tới Tuyệt Tình kiếm khách.
Ngoại trừ Thiên Cơ các, Tuyệt Tình kiếm khách, Thương Mang trấn còn có một vị Kim lão bản vô cùng lợi hại. Kim lão bản là một vị thương nhân. Ăn, mặc, ở, đi lại, chỉ cần chuyện làm ăn gì có thể kiếm ra tiền hắn đều làm cả.
Kim lão bản không phải là người trong giang hồ, cũng là một thương nhân có tiếng, cửa hàng do hắn đứng tên nhiều vô số kể, hầu như lũng loạn buôn bán của toàn bộ phương bắc. Kim lão bản là người ở Thương Mang trấn, phủ đệ của hắn chính là ở Thương Mang trấn. Cũng nhờ Kim lão bản, Thương Mang trấn trong thương giới cũng đồng dạng không người không biết. Nhắc tới buôn bán, ai cũng nghĩ tới Kim lão bản, nghĩ tới Kim lão bản, tự nhiên nhớ tới Thương Mang trấn.
Đông Phương Vũ gật đầu, biểu tình cũng không biến đổi nhiều lắm, “Phải.” Đây là chỗ hắn quen thuộc đến mức không thể nào quen hơn, không cần phải ngạc nhiên làm gì.
“Oa, Thương Mang trấn trong truyền thuyết.” Bạch Mạn Điệp đột nhiên nắm lấy y phục Đông Phương Vũ, “Đai ca, có thể đưa ta đi tham quan Thiên Cơ các và Tuyệt Tình cư được không?” Đối với hai chỗ được gọi là “giang hồ thánh địa”, nàng đã muốn xem lâu rồi.
“Có thể.” Trùng hợp chủ nhân Thiên Cơ các và Tuyệt Tình cư đều là hảo huynh đệ của hắn, đến nhà huynh đệ làm khách là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa hắn cũng có dự định tìm bằng hữu ôn lại chuyện xưa, thuận tiện thỏa mãn chút hiếu kỳ của nàng cũng không tệ.
Đôi mắt nàng long lanh chiếu sáng, lộ ra kinh hỉ, “Thực sự.”
“Không sai.” Chẳng lẽ hắn có thể nói dối hay sao?
“Đại ca, ta vừa nghĩ muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi không mang mặt nạ nữa? Còn có, ngươi tại sao lại biến thành như vậy?” Trong khoảng thời gian đồng hành, hắn vẫn luôn mang theo ngân sắc mặt nạ. Cho dù ngủ cũng không tháo ra. Nhưng khi gần đến Thương Mang trấn, hắn đột nhiên tháo mặt nạ, còn thay đổi tạo hình thành thế này.
Nguyên bản hắn một thân trang phục giang hồ bình thường, nhìn thế nào cũng là dạng nhân vật đẳng cấp “đại hiệp”. Còn lúc này, hắn một thân tử bào, mão đính bạch ngọc cài tóc, bên hông còn phối thêm vài món phụ tùng, nhìn thế nào đều giống phú gia công tử. Càng kỳ quái hơn là, hắn cư nhiên bắt nàng cũng phải thay đổi trang phục. Bạch Mạn Điệp bình thường không đánh chút son phấn bị buộc phải trang điểm lộng lẫy, ai không biết chắc chắn tưởng nàng là hoa nương. Khi hắn cầm quần áo đem tới cho nàng, nàng cũng từng cự tuyệt, thế nhưng thái độ hắn lại quá mức kiên quyết. Đóng giả làm “hoa nương” cũng được thôi, hắn cư nhiên được một tấc lại tiến thêm một thước muốn nàng che mặt, nàng cũng không phải người mà ai ai cũng biết, tại sao lại phải che mặt? Hừ, nói chung, biểu hiện của hắn hiện tại rất kỳ quái.
“Lát nữa nàng sẽ biết.” Đông Phương Vũ khóe môi vung lên một nụ cười bí ẩn. Bọn họ đã ở chung một chỗ lâu như vậy, hắn tin tưởng nàng tuyệt đối đáng để hắn tín nhiệm. Nếu hai người đã là phu thê, nàng hẳn nên biết tất cả về hắn.
“Tốt, vậy chúng ta bây giờ đi.” Nàng rất khẩn trương.
“Trước tiên dùng cơm trước đã.” Đông Phương Vũ dừng bước, chỉ chỉ tửu lâu bên cạnh.
Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu nhìn lên, quả thực trong thấy cửa lớn của một khách điếm. Bốn chữ lớn “Thương Mang khách điếm” được viết như rồng bay phượng múa, khí thế phi phàm, cũng không biết là do ai viết. Thương Mang khách điếm quy mô khổng lồ, có thể tính là năm sao được chứ? Nàng thực sự hưng phấn phát run, có thể thử qua khách sạn năm sao ở đại.
“Đúng vậy, ta đói bụng.” Nén lại tâm trạng hiếu kỳ của mình, nàng không chút khách khí tiêu sái bước vào, ném Đông Phương Vũ lại phía sau.
Đông Phương Vũ đem Truy Nguyệt giao cho tiểu nhị, cũng đi theo vào. Nữ nhân này, bất luận là lúc nào cũng đều gấp gáp như vậy.
Bạch Mạn Điệp mới vừa bước vào, tiểu nhị đã đến trước mặt, cười nói, “Gia, ngài đã trở về?” Bạch Mạn Điệp còn tưởng rằng tiểu nhị này muốn bắt chuyện với nàng chứ.
“Ừ.”
Nàng vốn không chú ý tới lời nói của tiểu nhị, đến khi nghe thấy tiếng trả lời nhàn nhạt từ phía sau, nàng mới kinh ngạc quay đầu, nhìn chằm chằm Đông Phương Vũ.
Trước khi chưa kịp hồi phục tinh thần, chưởng quỹ cũng vội vội vàng vàng chạy tới, “Gia, rốt cuộc ngài cũng đã về.”
Đông Phương Vũ đem Bạch Mạn Điệp kéo lại bên người, thản nhiên nói, “Bái kiến phu nhân.”
“Phu nhân.” Chưởng quỹ lập tức hành lễ.
Bạch Mạn Điệp chỉ có thể theo bản năng trả lời, “Ắc, đại thúc không cần khách khí.”
“Phu nhân thật sự rất ôn hòa.” Tuy rằng chủ tử rất lãnh đạm, nhưng phu nhân thật sự cũng không tệ. Không chừng sau khi có phu nhân, chủ tử có thể sửa đổi được tính tình.
Nàng làm bộ cười, “Ha ha, đại thúc quá khen.”
“Theo lệ cũ.” Đông Phương Vũ nói xong, kéo Bạch Mạn Điệp bước lên lầu. Mỗi lần hắn trở về, đều đến Thương Mang khách điếm dùng bữa. Hắn thích món nào, lão chưởng quỹ đã biết quá rõ ràng. Nam nhân bá đạo, cư nhiên không hỏi xem nữ tử đang dắt trong tay thích ăn cái gì.
Đông Phương Vũ đem Bạch Mạn Điệp ném vào một căn phòng trang nhã, Bạch Mạn Điệp bất mãn nói thầm, “Ê, ngươi có ý gì? Đại ca, ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta.” Hắn cư nhiên là lão bản của một khách sạn năm sao? Nàng vẫn cho rằng hắn chỉ chuyên đi làm tặc thôi chứ.
“Thương Mang khách điếm là sản nghiệp trên danh nghĩa của ta.” Thực tế hơn hai phần ba sản nghiệp ở Thương Mang trấn này đều là của hắn, một phần ba còn lại là của hảo huynh đệ hắn. Toàn bộ Thương Mang trấn, chính là giang sơn của tam huynh đệ họ.
Bạch Mạn Điệp phiền muộn nhìn hắn, “Đại ca, ngươi không phải là phi tặc chuyên nghiệp a?” Có vẻ như, khoảng chừng, hẳn là, đại khái, hay là, chẳng lẽ, có thể… là vậy chứ.
“Ta có nói vậy sao?” Phi tặc chỉ là thỉnh thoảng, tuy rằng hắn vẫn hay làm trộm, nhưng hắn cũng có sản nghiệp riêng của mình.
“Ắc, không có, hình như không có.”
“Oa, ngươi thật lợi hại nha, hắc bạch lưỡng đạo đều theo cả.” Rốt cuộc cũng biết tại sao hắn phải cải trang, lúc này hắn không còn là Sáo Ngọc Công Tử nữa, mà là một thương nhân bình thường. Hắc bạch đều ăn, chính là đang nói hắn. Không thể phủ nhận hắn thật sự rất lợi hại, quả thực là cực phẩm nam nhân, siêu cấp kim cương Vương Lão Ngũ, có nam nhân như vậy làm lão công thật sự không tệ.
“Ăn cơm xong ta đưa nàng mua vật dụng hằng ngày.” Hắn không trả lời, chỉ là có thâm ý khác thuận miệng nói một câu.
Bạch Mạn Điệp ngây cả người, “Ắc, ta cũng đâu có định cư ở chỗ này.” Ngu ngốc, không định cư chỗ này thì hắn thế nào lại đi mua đồ dùng sinh hoạt.
“Ta nghĩ nàng sẽ cần.” Ánh mắt hắn vẫn như cũ bí hiểm, khiến người khác nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Đối mặt với ánh mắt của hắn, Bạch Mạn Điệp chỉ thấy hoảng sợ, nhịn không được rùng mình.
Trong đầu, thỉnh thoảng lại hiện lên những hình ảnh không rõ ràng lắm. Những hình ảnh này, nàng một chút cũng không thấy rõ, nhưng giống như đã từng quen biết. Bạch Mạn Điệp có một loại linh cảm không tốt, lẽ nào nhiệm vụ của nàng đã thực sự hoàn thành? Đông Phương Vũ đã yêu nàng, nàng sắp có thể quay về hiện đại? Cho nên Bạch Mạn Điệp chân chính đang dần dần “thức tỉnh”? Dù sao nguyên bản cũng là một sự kiện đáng vui đáng mừng, thế nhưng nàng một chút vui vẻ cũng không có. Đối với cái niên đại xa lạ này, nàng cư nhiên có vài phần không nỡ. Nàng luyến tiếc Diệp Lăng Tương ngọt ngào, luyến tiếc Thủy Tịch Linh xuất trần, luyến tiếc Lưu Ly trung thành tận tâm. Mà luyến tiếc nhất, e rằng chính là tên nam nhân vô ý xông vào sinh mệnh của nàng. Nàng nhịn không được khẽ liếc nhìn nam nhân bên cạnh, trong mắt hiện lên một chút u buồn. Nàng phải rời khỏi hắn rồi, bọn họ sau này có còn gặp lại hay không? Nàng biết bản thân sẽ nhớ đến hắn, còn hắn thì sao? Có nhớ đến nàng không?
“Đây là đâu?” Nàng cúi đầu, không chút hứng thú hỏi. Rời khỏi Tống gia đã được mấy ngày, bọn họ cứ một đường đi về hướng bắc, đi một đoạn đường rất dài. Đối với kẻ mù đường như nàng, đương nhiên không biết đây là đâu rồi.
“Thương Mang trấn.” Lúc Đông Phương Vũ trả lời, trong đáy mắt xẹt qua mỉm cười. Bỏ đi lâu như vậy, rốt cuộc cũng về tới nhà rồi.
Bạch Mạn Điệp kinh hãi, “Cái gì? Đây chính là Thương Mang trấn trong truyền thuyết?” Nàng đối với thời đại này cái gì cũng không biết, thế nhưng nàng có một đôi tai nhạy bén và rất tò mò.
Trong hành trình nửa tháng này, nàng đã nghe được không ít chuyện. Đồn đãi có, sự thật có. Cổ đại chính là phiền phức, không có báo chí cũng không có TV, khiến nàng khắp nơi đều nghe bát quái.
Thương Mang trấn, chỉ là một trấn nhỏ thông thường, nhưng cũng là trấn nhỏ mà không ai không biết, được danh dự xưng là thiên hạ đệ nhất trấn.
Thương Mang trấn sở dĩ nổi danh, là bởi vì tổng bộ Thiên Cơ các, Tuyệt Tình cư của Tuyệt Tình kiếm khách và Thương Mang sơn trang của Kim lão bản đều tọa lạc nơi này. Thiên Cơ các mạng lưới tình báo trải rộng toàn quốc, bán đủ loại kiểu dáng tin tức. Còn có Tuyệt Tình kiếm khách “nhất kiếm thiên kim”, giết người không bao giờ thất thủ. Người đến Thương Mang trấn, đại đa số đều có mục đích riêng. Có người tìm hiểu tin tức, có kẻ mua mạng người. Chỉ cần có ý đồ mua tin tình báo, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện đương nhiên là đến Thiên Cơ các rồi. Còn nếu muốn giết người, tự nhiên nghĩ tới Tuyệt Tình kiếm khách.
Ngoại trừ Thiên Cơ các, Tuyệt Tình kiếm khách, Thương Mang trấn còn có một vị Kim lão bản vô cùng lợi hại. Kim lão bản là một vị thương nhân. Ăn, mặc, ở, đi lại, chỉ cần chuyện làm ăn gì có thể kiếm ra tiền hắn đều làm cả.
Kim lão bản không phải là người trong giang hồ, cũng là một thương nhân có tiếng, cửa hàng do hắn đứng tên nhiều vô số kể, hầu như lũng loạn buôn bán của toàn bộ phương bắc. Kim lão bản là người ở Thương Mang trấn, phủ đệ của hắn chính là ở Thương Mang trấn. Cũng nhờ Kim lão bản, Thương Mang trấn trong thương giới cũng đồng dạng không người không biết. Nhắc tới buôn bán, ai cũng nghĩ tới Kim lão bản, nghĩ tới Kim lão bản, tự nhiên nhớ tới Thương Mang trấn.
Đông Phương Vũ gật đầu, biểu tình cũng không biến đổi nhiều lắm, “Phải.” Đây là chỗ hắn quen thuộc đến mức không thể nào quen hơn, không cần phải ngạc nhiên làm gì.
“Oa, Thương Mang trấn trong truyền thuyết.” Bạch Mạn Điệp đột nhiên nắm lấy y phục Đông Phương Vũ, “Đai ca, có thể đưa ta đi tham quan Thiên Cơ các và Tuyệt Tình cư được không?” Đối với hai chỗ được gọi là “giang hồ thánh địa”, nàng đã muốn xem lâu rồi.
“Có thể.” Trùng hợp chủ nhân Thiên Cơ các và Tuyệt Tình cư đều là hảo huynh đệ của hắn, đến nhà huynh đệ làm khách là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa hắn cũng có dự định tìm bằng hữu ôn lại chuyện xưa, thuận tiện thỏa mãn chút hiếu kỳ của nàng cũng không tệ.
Đôi mắt nàng long lanh chiếu sáng, lộ ra kinh hỉ, “Thực sự.”
“Không sai.” Chẳng lẽ hắn có thể nói dối hay sao?
“Đại ca, ta vừa nghĩ muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi không mang mặt nạ nữa? Còn có, ngươi tại sao lại biến thành như vậy?” Trong khoảng thời gian đồng hành, hắn vẫn luôn mang theo ngân sắc mặt nạ. Cho dù ngủ cũng không tháo ra. Nhưng khi gần đến Thương Mang trấn, hắn đột nhiên tháo mặt nạ, còn thay đổi tạo hình thành thế này.
Nguyên bản hắn một thân trang phục giang hồ bình thường, nhìn thế nào cũng là dạng nhân vật đẳng cấp “đại hiệp”. Còn lúc này, hắn một thân tử bào, mão đính bạch ngọc cài tóc, bên hông còn phối thêm vài món phụ tùng, nhìn thế nào đều giống phú gia công tử. Càng kỳ quái hơn là, hắn cư nhiên bắt nàng cũng phải thay đổi trang phục. Bạch Mạn Điệp bình thường không đánh chút son phấn bị buộc phải trang điểm lộng lẫy, ai không biết chắc chắn tưởng nàng là hoa nương. Khi hắn cầm quần áo đem tới cho nàng, nàng cũng từng cự tuyệt, thế nhưng thái độ hắn lại quá mức kiên quyết. Đóng giả làm “hoa nương” cũng được thôi, hắn cư nhiên được một tấc lại tiến thêm một thước muốn nàng che mặt, nàng cũng không phải người mà ai ai cũng biết, tại sao lại phải che mặt? Hừ, nói chung, biểu hiện của hắn hiện tại rất kỳ quái.
“Lát nữa nàng sẽ biết.” Đông Phương Vũ khóe môi vung lên một nụ cười bí ẩn. Bọn họ đã ở chung một chỗ lâu như vậy, hắn tin tưởng nàng tuyệt đối đáng để hắn tín nhiệm. Nếu hai người đã là phu thê, nàng hẳn nên biết tất cả về hắn.
“Tốt, vậy chúng ta bây giờ đi.” Nàng rất khẩn trương.
“Trước tiên dùng cơm trước đã.” Đông Phương Vũ dừng bước, chỉ chỉ tửu lâu bên cạnh.
Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu nhìn lên, quả thực trong thấy cửa lớn của một khách điếm. Bốn chữ lớn “Thương Mang khách điếm” được viết như rồng bay phượng múa, khí thế phi phàm, cũng không biết là do ai viết. Thương Mang khách điếm quy mô khổng lồ, có thể tính là năm sao được chứ? Nàng thực sự hưng phấn phát run, có thể thử qua khách sạn năm sao ở đại.
“Đúng vậy, ta đói bụng.” Nén lại tâm trạng hiếu kỳ của mình, nàng không chút khách khí tiêu sái bước vào, ném Đông Phương Vũ lại phía sau.
Đông Phương Vũ đem Truy Nguyệt giao cho tiểu nhị, cũng đi theo vào. Nữ nhân này, bất luận là lúc nào cũng đều gấp gáp như vậy.
Bạch Mạn Điệp mới vừa bước vào, tiểu nhị đã đến trước mặt, cười nói, “Gia, ngài đã trở về?” Bạch Mạn Điệp còn tưởng rằng tiểu nhị này muốn bắt chuyện với nàng chứ.
“Ừ.”
Nàng vốn không chú ý tới lời nói của tiểu nhị, đến khi nghe thấy tiếng trả lời nhàn nhạt từ phía sau, nàng mới kinh ngạc quay đầu, nhìn chằm chằm Đông Phương Vũ.
Trước khi chưa kịp hồi phục tinh thần, chưởng quỹ cũng vội vội vàng vàng chạy tới, “Gia, rốt cuộc ngài cũng đã về.”
Đông Phương Vũ đem Bạch Mạn Điệp kéo lại bên người, thản nhiên nói, “Bái kiến phu nhân.”
“Phu nhân.” Chưởng quỹ lập tức hành lễ.
Bạch Mạn Điệp chỉ có thể theo bản năng trả lời, “Ắc, đại thúc không cần khách khí.”
“Phu nhân thật sự rất ôn hòa.” Tuy rằng chủ tử rất lãnh đạm, nhưng phu nhân thật sự cũng không tệ. Không chừng sau khi có phu nhân, chủ tử có thể sửa đổi được tính tình.
Nàng làm bộ cười, “Ha ha, đại thúc quá khen.”
“Theo lệ cũ.” Đông Phương Vũ nói xong, kéo Bạch Mạn Điệp bước lên lầu. Mỗi lần hắn trở về, đều đến Thương Mang khách điếm dùng bữa. Hắn thích món nào, lão chưởng quỹ đã biết quá rõ ràng. Nam nhân bá đạo, cư nhiên không hỏi xem nữ tử đang dắt trong tay thích ăn cái gì.
Đông Phương Vũ đem Bạch Mạn Điệp ném vào một căn phòng trang nhã, Bạch Mạn Điệp bất mãn nói thầm, “Ê, ngươi có ý gì? Đại ca, ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta.” Hắn cư nhiên là lão bản của một khách sạn năm sao? Nàng vẫn cho rằng hắn chỉ chuyên đi làm tặc thôi chứ.
“Thương Mang khách điếm là sản nghiệp trên danh nghĩa của ta.” Thực tế hơn hai phần ba sản nghiệp ở Thương Mang trấn này đều là của hắn, một phần ba còn lại là của hảo huynh đệ hắn. Toàn bộ Thương Mang trấn, chính là giang sơn của tam huynh đệ họ.
Bạch Mạn Điệp phiền muộn nhìn hắn, “Đại ca, ngươi không phải là phi tặc chuyên nghiệp a?” Có vẻ như, khoảng chừng, hẳn là, đại khái, hay là, chẳng lẽ, có thể… là vậy chứ.
“Ta có nói vậy sao?” Phi tặc chỉ là thỉnh thoảng, tuy rằng hắn vẫn hay làm trộm, nhưng hắn cũng có sản nghiệp riêng của mình.
“Ắc, không có, hình như không có.”
“Oa, ngươi thật lợi hại nha, hắc bạch lưỡng đạo đều theo cả.” Rốt cuộc cũng biết tại sao hắn phải cải trang, lúc này hắn không còn là Sáo Ngọc Công Tử nữa, mà là một thương nhân bình thường. Hắc bạch đều ăn, chính là đang nói hắn. Không thể phủ nhận hắn thật sự rất lợi hại, quả thực là cực phẩm nam nhân, siêu cấp kim cương Vương Lão Ngũ, có nam nhân như vậy làm lão công thật sự không tệ.
“Ăn cơm xong ta đưa nàng mua vật dụng hằng ngày.” Hắn không trả lời, chỉ là có thâm ý khác thuận miệng nói một câu.
Bạch Mạn Điệp ngây cả người, “Ắc, ta cũng đâu có định cư ở chỗ này.” Ngu ngốc, không định cư chỗ này thì hắn thế nào lại đi mua đồ dùng sinh hoạt.
“Ta nghĩ nàng sẽ cần.” Ánh mắt hắn vẫn như cũ bí hiểm, khiến người khác nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Đối mặt với ánh mắt của hắn, Bạch Mạn Điệp chỉ thấy hoảng sợ, nhịn không được rùng mình.
Tác giả :
Thượng Quan Sở Sở