Tang Vũ
Chương 8
Editor: Imelda Phạm.
Kiếp này, hắn chỉ cần mình nàng, cần bọn họ trọn đời bên nhau...
Nàng rất thích hắn, hiện tại hắn cũng thích nàng. Nàng biết được điều này, nhất định sẽ cao hứng bật cười...
Nàng cười rộ lên rất đẹp, so với tỏ vẻ nghiêm trang tốt hơn rất nhiều, giống như ngày đó bọn họ ở bên nhau, cả hai đều rất hạnh phúc...
Con người, chính là ở trong nghịch cảnh mà mài luyện, nhưng nghịch cảnh quá nghịch lại khiến lòng người như tro nguội.
Đây chính là cảm nghĩ của Tang Vũ sau nhiều ngày đi theo bảo vệ Các chủ và Lý cô nương. Mỗi ngày nhìn bọn họ trò chuyện ngọt ngào, mỉm cười ôn như, trái tim nàng như bị đao nhọn rạch xuống, càng lúc càng sâu, càng lúc càng đau không thở nổi. Nàng thậm chí có ý nghĩ xông ra, một đao chém chết nữ yêu tinh kia. Nhưng mà, nàng không thể!
Trong Các, lời đồn đã sớm truyền khắp, nàng trong mắt bọn họ, e rằng chính là thứ cho cũng chẳng ai thèm nhận. Tang Vũ giờ đây chỉ có thể âm thầm cười giễu - nàng quả thật chính là một tiện nhân, thực sự quá tiện, chuyện như thế này mà còn có thể nhẫn. Xem ra, điều thứ ba - Nhẫn việc người thường không thể nhẫn, đi đường người thường không thể đi - nửa vế đầu, nàng có thể làm tốt.
Công Tôn Lễ là một kẻ si tình, nghe nói hắn đã ở trong ngục náo loạn đòi tuyệt thực nhiều ngày nay. Sau khi biết được chuyện này, Tang Vũ không khỏi cảm thán - Thì ra trên đời này không chỉ có nàng là tiện nhân! Không biết Công Tôn công tử có thể chống đỡ được mấy ngày nữa đây?
...
Trời đã về khuya, mang theo cảm giác đồng bệnh tương liên, Tang Vũ đi đến địa lao...
Vừa tới địa lao, Tang Vũ theo thói quen muốn đi vào, lại không nghĩ bị hai đệ tử Thiên Diệp Các chặn lại.
"Tang hộ pháp, Các chủ có lệnh, không cho bất cứ ai vào trong."
"Ta cũng không được?" Tang Vũ hơi kinh ngạc.
"Không được."
"Vậy được..." ngoài miệng nói vậy, nhưng vừa quay đầu, nàng liền giơ tay chém ngất hai gã giữ cửa. Công Tôn Lễ có thể bị coi thường, nhưng không thể chết đói, nhất là chết đói trong địa bàn của Thiên Diệp Các. Chỉ cần hắn không sao, quan hệ giữa Thiên Diệp Các và Tôn gia cũng sẽ không tới nỗi lâm vào tình trạng không thể vãn hồi. Chỉ cần Tang hộ pháp nàng còn sống, nàng nhất định không để chuyện tệ nhất kia xảy đến.
Sau khi tìm thấy chìa khóa từ người gã canh cửa, Tang Vũ nghênh ngang tiến vào địa lao. Những kẻ bị nhốt trong căn địa lao này đều là những kẻ tội ác tày trời (đương nhiên là với Thiên Diệp Các). Hiện tại, Công Tôn Lễ bị nhốt ở đây, đương nhiên thể hiện một điều - trong lòng Các chủ, tội của hắn không thể tha thứ: Dám ngang nhiên cướp đoạt nữ nhân giữa thanh thiên bạch nhật, quá không ra gì!
Không ngoài dự liệu, Công Tôn công tử bị nhốt tại gian trong cùng. Tang Vũ tới nơi, đã thấy hắn ta đói đến lả người. Nàng không nói hai lời, trực tiếp lôi hắn ra khỏi địa lao - trước tiên cho ăn no đã, có gì nói sau.
...
Công Tôn Lễ bị đá tỉnh.
Đá chỗ nào không đá, hết lần này tới lần khác chỉ chăm chăm đá vào mặt.
Hắn uất ức xen lẫn suy yếu mở to đôi mắt ngập nước, chỉ thấy trước mắt là một nữ tử mặt lạnh như tiền, trên người mặc y phục của Thiên Diệp Các, còn hắn không biết từ khi nào đã bị đưa đến một căn phòng khác, hơn nữa còn đang quỳ rạp trên đất.
Không còn nghi ngờ gì nữa - Mặt mình chắc chắn là do cô nương này đá!
Hắn muốn lên án công khai, muốn lên án!!
"Cô..." Lời còn chưa kịp nói, cái bụng đã lên tiếng trước tiên.
Công Tôn công tử nhất thời đỏ bừng cả mặt, lúng túng không biết nên làm thế nào.
"Đói bụng không?" Cô nương kia nhíu mày nhìn hắn.
Công Tôn Lễ lắc đầu, dáng vẻ yếu ớt uể oải.
"Tỏ vẻ cái gì? Tiếng lớn như thế, ta nghe thấy rồi."
Cô nương này, thực là không nể mặt người khác! - Công Tôn Lễ sắp rơi lệ tới nơi rồi.
Sau đó, một khay cơm canh nóng hổi, thơm phức được đẩy tới trước mặt hắn.
"Ăn đi!" Tang Vũ nhét đôi đũa vào tay hắn.
Công Tôn Lễ không nói hai lời, dứt khoát ném mạnh đôi đũa xuống nền đất.
"Ta không cần!" Công Tôn Lễ không chịu khuất phục - Lý Uyển Nhi còn chưa thể cứu ra, hắn cũng không thèm ăn cơm.
"Được thôi."
Công Tôn Lễ trợn mắt nhìn Tang Vũ, cảm thấy vô cùng bất mãn - Tốt lắm? Đây là cái kiểu trả lời gì vậy? Không phải nhà ngươi tới ép ta ăn cơm sao?...Ít nhất...ít nhất cũng phải vừa đấm vừa xoa một lát chứ!?
Tang Vũ cầm bát cơm lên, mặt không đổi sắc nhìn hắn, "Lý Uyển Nhi vốn ghét nhất là loại thư sinh vừa vô dụng, vừa yếu ớt như ngươi. Theo ta thấy, ngươi càng thế này, nàng ta càng khinh thường, sau đó Các chủ của chúng ta sẽ nhân cơ hội đó thu nàng vào tay."
"Ngươi..." Công Tôn Lễ bị nàng nói tới nỗi tức điên người - Yếu ớt?! Vô dụng?!
Ngươi nói ai là đồ yếu ớt vô dụng? Tại hạ đường đường là một đại trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất đó nha!
Công Tôn Lễ lườm nàng một cái, sau đó hung hăng vươn tay cướp bát cơm, điên cuồng cắn nuốt.
Tang Vũ nhìn hắn, nhẹ giọng nói, "Đừng vội, không ai cướp của ngươi, cứ từ từ mà ăn."
Công Tôn Lễ rốt cuộc cũng ăn no. Tại thời điểm hắn đặt bát cơm xuống, Tang Vũ nhanh tay chặt vào gáy hắn, sau đó một đường đem người về lại địa lao.
Được rồi, đại công cáo thành!
...
Kiếp này, hắn chỉ cần mình nàng, cần bọn họ trọn đời bên nhau...
Nàng rất thích hắn, hiện tại hắn cũng thích nàng. Nàng biết được điều này, nhất định sẽ cao hứng bật cười...
Nàng cười rộ lên rất đẹp, so với tỏ vẻ nghiêm trang tốt hơn rất nhiều, giống như ngày đó bọn họ ở bên nhau, cả hai đều rất hạnh phúc...
Con người, chính là ở trong nghịch cảnh mà mài luyện, nhưng nghịch cảnh quá nghịch lại khiến lòng người như tro nguội.
Đây chính là cảm nghĩ của Tang Vũ sau nhiều ngày đi theo bảo vệ Các chủ và Lý cô nương. Mỗi ngày nhìn bọn họ trò chuyện ngọt ngào, mỉm cười ôn như, trái tim nàng như bị đao nhọn rạch xuống, càng lúc càng sâu, càng lúc càng đau không thở nổi. Nàng thậm chí có ý nghĩ xông ra, một đao chém chết nữ yêu tinh kia. Nhưng mà, nàng không thể!
Trong Các, lời đồn đã sớm truyền khắp, nàng trong mắt bọn họ, e rằng chính là thứ cho cũng chẳng ai thèm nhận. Tang Vũ giờ đây chỉ có thể âm thầm cười giễu - nàng quả thật chính là một tiện nhân, thực sự quá tiện, chuyện như thế này mà còn có thể nhẫn. Xem ra, điều thứ ba - Nhẫn việc người thường không thể nhẫn, đi đường người thường không thể đi - nửa vế đầu, nàng có thể làm tốt.
Công Tôn Lễ là một kẻ si tình, nghe nói hắn đã ở trong ngục náo loạn đòi tuyệt thực nhiều ngày nay. Sau khi biết được chuyện này, Tang Vũ không khỏi cảm thán - Thì ra trên đời này không chỉ có nàng là tiện nhân! Không biết Công Tôn công tử có thể chống đỡ được mấy ngày nữa đây?
...
Trời đã về khuya, mang theo cảm giác đồng bệnh tương liên, Tang Vũ đi đến địa lao...
Vừa tới địa lao, Tang Vũ theo thói quen muốn đi vào, lại không nghĩ bị hai đệ tử Thiên Diệp Các chặn lại.
"Tang hộ pháp, Các chủ có lệnh, không cho bất cứ ai vào trong."
"Ta cũng không được?" Tang Vũ hơi kinh ngạc.
"Không được."
"Vậy được..." ngoài miệng nói vậy, nhưng vừa quay đầu, nàng liền giơ tay chém ngất hai gã giữ cửa. Công Tôn Lễ có thể bị coi thường, nhưng không thể chết đói, nhất là chết đói trong địa bàn của Thiên Diệp Các. Chỉ cần hắn không sao, quan hệ giữa Thiên Diệp Các và Tôn gia cũng sẽ không tới nỗi lâm vào tình trạng không thể vãn hồi. Chỉ cần Tang hộ pháp nàng còn sống, nàng nhất định không để chuyện tệ nhất kia xảy đến.
Sau khi tìm thấy chìa khóa từ người gã canh cửa, Tang Vũ nghênh ngang tiến vào địa lao. Những kẻ bị nhốt trong căn địa lao này đều là những kẻ tội ác tày trời (đương nhiên là với Thiên Diệp Các). Hiện tại, Công Tôn Lễ bị nhốt ở đây, đương nhiên thể hiện một điều - trong lòng Các chủ, tội của hắn không thể tha thứ: Dám ngang nhiên cướp đoạt nữ nhân giữa thanh thiên bạch nhật, quá không ra gì!
Không ngoài dự liệu, Công Tôn công tử bị nhốt tại gian trong cùng. Tang Vũ tới nơi, đã thấy hắn ta đói đến lả người. Nàng không nói hai lời, trực tiếp lôi hắn ra khỏi địa lao - trước tiên cho ăn no đã, có gì nói sau.
...
Công Tôn Lễ bị đá tỉnh.
Đá chỗ nào không đá, hết lần này tới lần khác chỉ chăm chăm đá vào mặt.
Hắn uất ức xen lẫn suy yếu mở to đôi mắt ngập nước, chỉ thấy trước mắt là một nữ tử mặt lạnh như tiền, trên người mặc y phục của Thiên Diệp Các, còn hắn không biết từ khi nào đã bị đưa đến một căn phòng khác, hơn nữa còn đang quỳ rạp trên đất.
Không còn nghi ngờ gì nữa - Mặt mình chắc chắn là do cô nương này đá!
Hắn muốn lên án công khai, muốn lên án!!
"Cô..." Lời còn chưa kịp nói, cái bụng đã lên tiếng trước tiên.
Công Tôn công tử nhất thời đỏ bừng cả mặt, lúng túng không biết nên làm thế nào.
"Đói bụng không?" Cô nương kia nhíu mày nhìn hắn.
Công Tôn Lễ lắc đầu, dáng vẻ yếu ớt uể oải.
"Tỏ vẻ cái gì? Tiếng lớn như thế, ta nghe thấy rồi."
Cô nương này, thực là không nể mặt người khác! - Công Tôn Lễ sắp rơi lệ tới nơi rồi.
Sau đó, một khay cơm canh nóng hổi, thơm phức được đẩy tới trước mặt hắn.
"Ăn đi!" Tang Vũ nhét đôi đũa vào tay hắn.
Công Tôn Lễ không nói hai lời, dứt khoát ném mạnh đôi đũa xuống nền đất.
"Ta không cần!" Công Tôn Lễ không chịu khuất phục - Lý Uyển Nhi còn chưa thể cứu ra, hắn cũng không thèm ăn cơm.
"Được thôi."
Công Tôn Lễ trợn mắt nhìn Tang Vũ, cảm thấy vô cùng bất mãn - Tốt lắm? Đây là cái kiểu trả lời gì vậy? Không phải nhà ngươi tới ép ta ăn cơm sao?...Ít nhất...ít nhất cũng phải vừa đấm vừa xoa một lát chứ!?
Tang Vũ cầm bát cơm lên, mặt không đổi sắc nhìn hắn, "Lý Uyển Nhi vốn ghét nhất là loại thư sinh vừa vô dụng, vừa yếu ớt như ngươi. Theo ta thấy, ngươi càng thế này, nàng ta càng khinh thường, sau đó Các chủ của chúng ta sẽ nhân cơ hội đó thu nàng vào tay."
"Ngươi..." Công Tôn Lễ bị nàng nói tới nỗi tức điên người - Yếu ớt?! Vô dụng?!
Ngươi nói ai là đồ yếu ớt vô dụng? Tại hạ đường đường là một đại trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất đó nha!
Công Tôn Lễ lườm nàng một cái, sau đó hung hăng vươn tay cướp bát cơm, điên cuồng cắn nuốt.
Tang Vũ nhìn hắn, nhẹ giọng nói, "Đừng vội, không ai cướp của ngươi, cứ từ từ mà ăn."
Công Tôn Lễ rốt cuộc cũng ăn no. Tại thời điểm hắn đặt bát cơm xuống, Tang Vũ nhanh tay chặt vào gáy hắn, sau đó một đường đem người về lại địa lao.
Được rồi, đại công cáo thành!
...
Tác giả :
Thanh Hồ Nương Tử